Cố Trường Khanh xem kĩ, là về đồ trang điểm của hãng mỹ phẩm Eleanor của Mỹ. Mỹ phẩm của hãng này cô biết, đều là từ thực vật, thiên nhiên. Bruce từng mua một hộp tặng Triệu Chân Chân, dùng khá hiệu quả, vết tàn nhang trên mặt gần như đã biến mất, cũng không phải là vì người châu Á nên không thích hợp với đồ trang điểm của người da trắng.
– Trường Khanh, giờ Eleanor đang chuẩn bị tìm tổng đại lý ở khu vực Châu Á, tất cả thị trường Hàn Quốc, Nhật Bản, Hương Cảng, Đài Loan, Trung Quốc đều có các công ty liên hệ với Eleanor nhưng bên đó còn chưa quyết định.
Cố Trường Khanh vừa nghe đã hiểu ý:
– Cô, cô muốn làm tổng đại lý cho Eleanor sao?
Từ Khôn nhìn webcam cười nói:
– Cái này cũng không được, hãng Eleanor này không chỉ bán chạy ở Mỹ mà ở Châu Âu cũng không tệ, giờ muốn phát triển ở thị trường Châu Á nên muốn tìm công ty có thực lực hùng hậu, dày dặn kinh nghiệm để hợp tác. Sản phẩm này đã được nhiều người Châu Á dùng thử rồi, rất phù hợp với làn da người Châu Á, cô khẳng định một khi mở rộng thị trường qua bên này thì sẽ bán rất chạy.
Cố Trường Khanh động lòng, vội hỏi:
– Tốt lắm, cô muốn làm gì, quyết định gì cháu cũng ủng hộ.
Đến lúc này lại là Từ Khôn thở dài:
– Cô cũng muốn nhưng điều kiện của Eleanor rất hạn chế, phải là công ty đã kinh doanh từ 5 năm trở lên, có quy mô nhất định, phải đưa ra báo cáo về công ty trong suốt 5 năm đó. Chỉ riêng điều kiện thứ nhất thôi là đã đủ để bị knock out rồi nhưng cô vẫn không cam lòng, cô đã sai một giám đốc qua đó, cô không muốn cơ hội kiếm tiến trôi đi như vậy.
Hoa Tư tuy chỉ kinh doanh được hai năm nhưng đã có mạng lưới bán hàng qua mạng, thành tích hai năm đều rất tốt, công ty cũng có quy mô nhất định, Từ Khôn tràn đầy nhiệt huyết, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua bất kì cơ hội nào.
– Bên này, cô đang cùng một công ty trao đổi chuyện sáp nhập với một công ty, không bứt ra nổi, sau khi giám đốc Giang đến, cháu giúp cô tiếp đón, chuyện bên đó cháu có vẻ thành thạo, làm việc cũng tiện hơn.
Trụ sở của Eleanor ở Manhattan.
Cố Trường Khanh thoải mái đồng ý ngay.
– Thì ra em cũng có cổ phần ở công ty Hoa Tư?
Phùng Tước ngồi bên vươn qua.
Lần này Từ Khôn tìm cô đương nhiên là Từ Khôn sẽ để ý thời gian bên này, giờ nước Mỹ là 10h sáng, vừa vặn Phùng Tước đang ở trong phòng cô.
Anh ngồi bên lẳng lặng nghe hết đoạn hội thoại của hai người, sao còn không hiểu?
– Khó trách lần trước em cố gắng như vậy, thì ra là việc làm ăn của chính mình.
Phùng Tước ngồi xuống bên cạnh cô.
– Anh lại giận?
Cố Trường Khanh nhìn anh cười.
Phùng Tước lắc đầu, anh lấy laptop của Cố Trường Khanh, nhìn trang web của Eleanor, miệng nói:
– Biết là vì chuyện của em thì anh cũng thấy thoải mái hơn chút nhưng mà…
Anh quay đầu lại nhìn cô mắt sáng bừng:
– Em giấu cha em chơi cổ phiếu rồi mở công ty, lại liều mạng tự bồi dưỡng bản thân, chẳng lẽ…
Anh hơi dựa sát vào cô, nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh như có thể nhìn thấu tất cả:
– Chẳng lẽ em muốn giành giang sơn với cha em?
Tim Cố Trường Khanh đập thình thịch, cô nhìn anh.
Mày rậm mắt to, trong ánh mắt là nét thông minh bừng sáng, cơ trí khôn khéo. Anh ở bên cạnh nhìn chẳng qua cũng chỉ vài ngày, nghe cô và Từ Khôn nói chuyện một lần nhưng lập tức có thể đưa ra kết luận này.
Dường như ngay từ ban đầu anh rất dễ dàng nhìn thấu cô, chỉ cần cho anh chút cơ hội thì sẽ không gì có thể lừa được anh.
Cũng tốt, dù sao từ khi nhận được lời hứa của anh, cô cũng không định gạt anh.
Cố Trường Khanh nhìn anh, hất cằm, trầm giọng nói:
– Không được sao? Đây chính là giang sơn của họ Cố.
Phùng Tước khẽ thở dài một tiếng:
– Cũng không phải không được, trên thương trường cha con phản bội, cốt nhục tương tàn là chuyện không lạ. Chỉ là anh cảm thấy, người một nhà vì chút ích lợi, hoàn toàn không để ý đến máu mủ tình thân, tranh giành nhau đến đầu rơi máu chảy, thực sự không cần thiết.
Cố Trường Khanh hừ lạnh một tiếng:
– Em và bọn họ không phải là người một nhà, em chỉ giành lại những thứ thuộc về em, giờ ông ấy có con, nếu em không tranh không đoạt thì Cố thị sẽ không còn phần của em nữa.
Phùng Tước khó nhọc nói:
– Dù sao em cũng là con gái ruột của cha em…
Cố Trường Khanh cười lạnh:
– Anh cảm thấy ông ấy coi em giống con gái ruột không?
Phùng Tước nhớ lại thời gian này, người nhà cô đối xử với cô rất lạnh lùng, bỗng nhiên không biết phải nói sao.
– Những thứ của em đều trong tay ông ấy, anh cũng không biết bọn họ đã làm gì với em, chẳng lẽ em phải chấp nhận số phận, chẳng lẽ em phải để mặc bọn họ xếp đặt.
Cô nhìn anh, vẻ mặt oán hận, hai tay bất giác nắm chặt lại.
Cô như vậy khiến anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, cô ngồi trong xe cười lạnh, âm trầm, lạnh lẽo.
Phùng Tước vươn tay qua, bàn tay lớn nắm lầy tay đang nắm chặt lại của cô, anh phát hiện, cô đang run run.
Lòng Phùng Tước dâng lên sự thương cảm, nhẹ vuốt ve bàn tay cô, giọng nói mềm mại mang theo ý trấn an vô tận:
– Trường Khanh, bình tĩnh một chút… bình tĩnh một chút…
Giọng nói trầm thấp như bàn tay dịu dàng chậm rãi trấn an sự kích động trong cô.
– Xin lỗi, em hơi kích động. Em biết, anh không hiểu được em… Không sao cả, anh giữ bí mật cho em là được. Anh có biết vì để che giấu thực lực, để ông ấy không đề phòng mà làm gì em cũng phải thật cẩn thận, ngay cả làm bài kiểm tra cũng không dám làm cho tốt…
Lời của cô khiến lòng Phùng Tước xót xa, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô.
– Em lấy lại những thứ nên thuộc về mình, không ai có thể nói em sai. Anh càng không có tư cách để bình phẩm gì cả.
Anh nhìn cô, ánh mắt ôn hòa:
– Nếu như vậy có thể khiến em vui vẻ, em muốn làm thế nào thì cứ thế mà làm. Em có quyền đó, chỉ là, Trường Khanh…
Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô:
– Anh biết rằng anh không hiểu chuyện gì cả, anh không thể hiểu được nỗi khổ của em, cảm nhận của em. Nhưng có một chuyện anh rất hiểu, mỗi người bất kể vì nguyên nhân gì cũng không thể tự đánh mất chính mình, mặt kệ em quyết định làm gì đều phải giữ lấy mình, nếu không cho dù em có được cả thế giới này thì em cũng không được vui vẻ, như vậy không đáng.
– Chính mình? Bản thân em là cái gì? Cố Trường Khanh cười cười.
– Em là một cô gái lương thiện, đây là bản chất của em, nó rất đáng quý, hãy cố gắng bảo vệ nó.
Phùng Tước nắm tay cô.
– Lương thiện?
Cố Trường Khanh cúi đầu, cười nhạt:
– Đó là thứ vô dụng, là tượng trưng cho sự yếu đuối, bất lực, em sớm đã vứt bỏ từ lâu rồi.
Phùng Tước hơi nhíu mày nhưng chỉ thoáng chốc đã lại giãn ra, không phải, cô không hề vứt bỏ nó, nó luôn luôn ở đây, anh có thể nhìn ra.
– Có gì cần anh giúp, có thể giúp được nhất định anh sẽ giúp. Phùng Tước nói.
Cố Trường Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rất sáng:
– Anh Phùng Tước, vì sao anh đối xử với em tốt như vậy?
Phùng Tước bị cô nhìn mà mặt nóng bừng lên, anh khẽ ho một tiếng:
– Bởi vì chúng ta là….
– Bạn bè?
Cố Trường Khanh cười lạnh:
– Anh thực sự tốt với tất cả bạn bè của mình như vậy?
Phùng Tước bị cô làm cho không còn đường lùi, thẹn quá hóa giận:
– Tốt với bạn bè thì có gì sai…
– Anh thích em đúng không?
Cố Trường Khanh mở to mắt nhìn anh chằm chằm không hề chớp mắt, ánh mắt này khiến tim anh đập nhanh, lòng anh rối bời.
– Em đang nói cái gì thế, em mới 16 tuổi, còn chưa trưởng thành.
Phùng Tước hổn hển, cơ hồ nhảy dựng lên.
Cố Trường Khanh bỗng ghé sát đến, hai tay ôm cổ anh rồi hôn môi anh.
Phùng Tước chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên như ngừng đập.
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng hôn anh một chút rồi rời đi, sau đó nhìn anh, anh không nói được gì, chỉ cúi đầu.
– Anh Phùng Tước, anh là một người tốt, cho nên…
Cô nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng bừng lên mà vẫn rất bình thản, ánh mắt này khiên tim anh đập loạn.
– Cho nên đừng thích em, vĩnh viễn cùng đừng thích em. Em mãi mãi không thể trở thành loại người như anh tưởng tượng, nếu anh thích em, về sau sẽ vì không thể thay đổi được em mà đau khổ. Em cũng không muốn khiến anh đau khổ vì anh rất tốt với em. Hơn nữa, em cũng không muốn thích anh… Bởi vì anh không phù hợp với em, em sẽ không thích anh.
Trong nháy mắt, mặt Phùng Tước không còn một giọt máu, anh nhìn cô, im lặng thật lâu rồi lại cười, cười như thể cô đang nói một chuyện rất đáng cười.
– Em nói cái gì… thú vị thật, anh… anh sao có thể thích một cô bé vị thành niên.
Sắc mặt anh vẫn trắng bệch nhưng anh vẫn mỉm cười, như thể không hề để ý:
– Em vẫn là trẻ con… anh thích kiểu con gái… trưởng thành, có hiểu biết…
Anh đứng lên:
– Anh nhớ ra có việc cần làm… anh quên mất… anh đi trước…
Còn chưa nói xong anh đã bước đi, vì quá đột ngột nên ghế dựa ở đằng sau đổ xuống, anh vội dựng lại nhưng đứng lên lại làm rơi máy tính trên bàn trà, vội vàng cúi xuống nhặt nhưng chưa nhặt lên được thì lại làm rơi mấy cuốn sách trên bàn…
Anh cười cười:
– Hình như anh càng làm càng rối…
Anh đặt sách trên tay xuống rồi vội vàng đi ra ngoài, vẻ mặt như thất hồn lạc phách.
Cố Trường Khanh quay đầu thở dài.
Mấy ngày sau đó, cô nghĩ anh sẽ mặc kệ cô, dù sao anh cũng là người kiêu ngạo như vậy, nghe mình nói thế thì sao có thể xuất hiện nữa? Cũng tốt, bình thản gặp gỡ là được rồi.
Nhưng không ngờ hôm sau anh lại đến giúp cô quét dọn. Chỉ là không còn cười nói thoải mái như trước. Khi cô định đón nhận tất cả thì anh nói:
– Chân em sắp khỏi rồi, cố nhịn hai ngày, tuy rằng anh không thích em nhưng dù sao vẫn là bạn. Nên giúp anh sẽ làm.
Giọng nói của anh hơi trầm xuống.
Thành ra lại khiến Cố Trường Khanh không biết nên nói gì cho phải.
Rất nhanh, giám đốc Giang đã tới New York, Cố Trường Khanh đã giúp cô đặt khách sạn trước, chuẩn bị ra sân bay để đón cô.
Phùng Tước lại tự nhiên mà nói:
– Anh đưa em đi, một cô gái lại không có xe, không an toàn.