Cố Trường Khanh nhìn trang web dạy nấu ăn, khóc không ra nước mắt.
Phùng Tước nhìn cô một cái:
– Tự tay làm càng thể hiện được thành ý của em, dù sao không thể tìm ra đồ ở nơi này thì thành ý do chính tay em làm sẽ bù lại được hương vị.
Cố Trường Khanh nghe xong, hận không thể đâm đầu vào máy tính chết luôn đi cho xong.
– Em lớn thế này rồi, ngay cả trứng còn chưa tự ốp bao giờ, em ăn bánh bao nhưng chưa từng thấy bột mì, ngay cả chợ em cũng chưa từng đến…
Cố Trường Khanh thở hổn hển nhìn vào những nguyên liệu được giới thiệu mà gào lớn:
– Mấy cái này là cái gì? Chúng nó không biết em, em cũng không quen chúng nó, anh giết chết em đi.
Phùng Tước nhìn cô, “hừ” một tiếng:
– Này, Cố Trường Khanh, em đang làm nũng với anh đấy à? Là ai đã nói nhất định phải cố gắng, nhất định phải tìm cơ hội để gặp mặt Jacklyn? Là ai nói nhất định phải để cho đối phương cảm nhận được thành ý và quyết tâm của em? Thì ra chỉ là nói suông?
Cố Trường Khanh hơi đỏ mặt:
– Ai làm nũng?… Em nói thật, những chuyện này em không làm được.
Lòng hoảng sợ, trước mặt anh mình dường như rất dễ thả lỏng bản thân, rất dễ nổi cáu… nó chứng tỏ điều gì?
– Vậy lúc trước em có biết kinh doanh, chơi cổ phiếu không?
Vẻ mặt Phùng Tước rất nghiêm túc:
– Không biết nhưng sau vẫn học được đó thôi? Không có gì là không thể. Em muốn thành công nhưng lại sợ trả giá, nào có chuyện tốt như vậy? Em cho là những xí nghiệp thành công đều là vì có thần may mắn giúp đỡ sao? Người ta đều là dùng sự cố gắng của mình để đổi lại những thứ đó, thành công càng lớn thì trả giá càng nhiều, may mắn chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
– Biết rồi, em làm là được chứ gì.
Cố Trường Khanh cúi đầu, “Chỉ biết dạy dỗ người khác”.
Phùng Tước đứng dậy, hừ một tiếng:
– Em nghĩ là ai anh cũng dạy dỗ à? Anh ăn no dửng mỡ chắc?
Nói xong kéo cô dậy.
– Làm gì thế? Cố Trường Khanh hỏi.
– Làm gì? Đi mua nguyên liệu? Em có thể không bột mà vẫn gột được hồ?
Phùng Tước cười cười khẽ mắng:
– Đồ ngốc…
Đồ ngốc?
Cố Trường Khanh đen mặt.
Hai người cùng đi đến siêu thị gần đó mua những nguyên liệu cần dùng về, có một số gia vị không mua được, Phùng Tước lại lái xe đến phố người Hoa ở New York, mua bằng được về nhà.
Mua hết nguyên liệu rồi, hai người cùng gọi đồ ăn bên ngoài về ăn cho qua bữa, sau đó bắt đầu công cuộc gian nan này.
Bánh bột đậu có thể để lâu cũng không ảnh hưởng đến hương vị nên Cố Trường Khanh bảo Từ Khôn gửi qua bên này, tiện thể còn nhờ Từ Khôn gửi một số món ăn nổi tiếng của Bắc Kinh qua.
– Còn lại gan xào và món xào thập cẩm, anh xem giới thiệu thì món gan xào có vẻ phức tạp hơn, hay là chúng ta làm món xào thập cẩm đã. Chỉ cần làm ra tương tự được là tốt rồi.
Phùng Tước đề nghị, Cố Trường Khanh cũng nghĩ như vậy.
Món xào thập cẩm này chính là lấy bột mì nhào nước rồi trần lên, viên thành từng viên nhỏ rồi xào cùng với thịt gà xé nhỏ, nấm hương, rau xanh, ngô, đậu…, lúc xào lên màu vàng óng ánh, thơm ngào ngạt, rất ngon.
Đương nhiên đây là đang nói món ăn do đầu bếp làm.
Phòng bếp trong nhà trọ bình thường chỉ để làm cảnh, không hề có tác dụng thực tế, hôm nay cuối cùng cũng đã phát huy công dụng, hai người mặc tạp dề, đứng trong phòng bếp nhào bột, thỉnh thoảng sẽ nghe được những lời đối thoại như sau:
Phùng: Thêm nước, thêm nước, ai dà, thôi thôi đừng thêm nữa.
Cố (giận): Rốt cuộc là có thêm không.
Phùng (ủy khuất): Trên mạng nói số lượng vừa phải…
Cố (lau mồ hôi): Sợ nhất là hai chữ này…
Cố: Ngâm nửa tiếng… Thế là có ý gì? Sao không phải là ngủ?
Phùng: …. Để anh gọi điện về hỏi bà nội…
(Từ gốc là “tỉnh”, chà hiểu lắm nên edit đại thành ngâm)
Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa, hai người bắt đầu xào, chụm đầu trước máy tính tỉ mỉ nghiên cứu cách thực hiện rồi quyết định chia nhau làm. Một người xào, một người ở bên nêm gia vị.
Cố Trường Khanh nói:
– Để em xào, anh đổ gia vị, nhìn mấy số lượng đo đếm này đã thấy đau đầu, dù sao anh cũng ăn cơm nhiều hơn em vài năm…
Cố Trường Khanh cố tình gạt đi sự thật là mình đã sống lại.
Phùng Tước tìm ra manh mối:
– Anh có cảm giác mấy năm nay ăn cơm đều không phải trả tiền….
Nổi lửa, đổ dầu, hai người bắt đầu dựa theo thứ tự viết trên mạng để xào.
Cố Trường Khanh không ngừng xào, Phùng Tước ở bên thì nêm gia vị, có một lần nhầm đường thành muối, có một lần nhầm dấm thành nước tương, hai người luống cuống chân tay, gào thét một hồi. Cuối cùng đĩa xào thập cẩm cũng được trình diện.
Hai người nhìn vào thứ đen đen trong bát, không ai có dũng khí nếm.
Cố Trường Khanh đẩy Phùng Tước:
– Anh lớn hơn, thử đi…
Miệng Phùng Tước giật giật, vất vả lắm mới lấy được dũng khí nếm thử một miếng, kết quả, suýt thì ngất.
– Thôi thôi, Jacklyn nhất định sẽ nghĩ rằng chúng ta đang hạ độc bà ấy.
Phùng Tước chảy cả nước mắt.
Cố Trường Khanh vỗ bàn, hào khí ngút trời:
– Thất bại là mẹ thành công.
Vì thế hai người lại rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Lần này, Cố Trường Khanh nhào bột, Phùng Tước đổ nước.
Đang nhào, Cố Trường Khanh lại vươn mặt về phía Phùng Tước.
– Nhìn hộ em, hình như mắt em bị dính bột mì.
Tay cô toàn là bột, không tiện.
Phùng Tước cúi người nhìn nhìn:
– Mắt nào?
– Mắt trái, nhanh lên, bận quá!
Nước mắt Cố Trường Khanh bắt đầu ròng ròng.
Phùng Tước tới gần, cẩn thận mở mắt cô ra rồi thổi thổi, lại lấy khăn tay lau cho cô rồi nhẹ giọng hỏi:
– Đỡ chưa?
Cố Trường Khanh trợn mắt:
– Vẫn còn bận.
Nước mắt lại ràn rụa.
Phùng Tước lại thổi cho cô, một tay mở mắt cô, tay khác tì vào má cô. Cô cũng vì vội và sợ nên nắm chặt quần áo anh.
Giữa hai người chỉ cách nhau một đoạn nhỏ.
– Đỡ hơn chưa?
Cố Trường Khanh lại trợn mắt nhìn.
– Được rồi! Cảm ơn anh.
Cô nhìn anh cười.
Lúc này, hai người mới phát hiện, bọn họ đứng gần nhau như vậy.
Gần như là đang ôm nhau…
Tay anh vuốt má cô, lòng bàn tay càng lúc càng nóng, mặt anh cũng gần kề, gần như là chóp mũi chạm vào nhau.
Còn cả ánh mắt của anh, vừa đen vừa sâu như lốc xoáy, như động tối muốn nhấn chìm mọi thứ. Anh trợn mắt nhìn, lông mi vừa đen vừa dài, thật rõ ràng…
Hơi thở của anh phun lên mặt cô, ấm áp, ấm áp, hơi thở tươi mát và tràn đầy nam tính.
Tim cô bỗng đập loạn nhịp. Cô không hề biết mặt cô đã bắt đầu ửng hồng, đôi mắt vốn trong veo đã long lanh nước nhưng có một lớp sương mù bao phủ, có thể hớp hồn người khác, còn cả đôi môi của cô, trông thật mềm mại, hơi hé ra như đang dụ dỗ…
Cô hoàn toàn không biết, lúc này cô trông rất đẹp, đẹp đến độ khiến anh muốn quên đi tất cả, chỉ muốn chìm vào đôi mắt như mộng ảo của cô, sớm sớm chiều chiều, mãi mãi không tỉnh…
– Trường Khanh…
Anh cúi đầu gọi một tiếng, giọng nói khàn khàn.
Sau đó, kìm lòng không đậu, giữ lấy đôi môi của cô.
Đến khi môi anh sắp chạm vào môi cô, Cố Trường Khanh bỗng nhiên cúi đầu rồi quay đi:
– Em ổn rồi, cảm ơn anh.
Cô ra sức nhào bột, hết lần này đến lần khác, lớp bột dưới tay cô biến thành đủ mọi hình dạng, không thể chống đỡ. Phùng Tước nhìn nhìn, cảm thấy đó như là tim anh vậy.
Lần thứ hai kiệt tác bưng lên, vẫn là Phùng Tước nếm.
Phùng Tước ăn một miếng, vẻ mặt đầy đủ mọi biểu cảm kì quái nhất, cuối cùng nói một câu:
– Vẫn khá giống đang hạ độc…
– Lại lần nữa!
Cố Trường Khanh nghiến răng nghiến lợi:
– Mẹ nó, xem như là giống Tôn Trung Sơn, trải qua 13 lần thất bại mới có thể thành công.
Phùng Tước dựa vào ghế, vỗ vỗ tay:
– Nói hay lắm, rất có chí khí.
Sau đó, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu…
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, một bát bột mì xào thập cẩm màu sắc rực rỡ, sáng bóng hiện ra trước mặt hai người.
Người thử độc vẫn là Phùng Tước đã trưởng thành, anh ăn một miếng, sau đó gật gật đầu dưới cái nhìn vô cùng chờ mong của Cố Trường Khanh.
Anh cười cười, nụ cười sáng bừng như ánh bình minh bên cửa sổ:
– Không tồi, ngon lắm!
Cố Trường Khanh suýt thì bật khóc, nhưng đó là vì cao hứng, kích động.
Hai người cho đồ ăn vào hộp đựng thức ăn rồi nhanh chóng lái xe đến New York, ngồi đợi ở đại sảnh Eleanor một hồi đợi Jacklyn xuất hiện.
Đợi thật lâu, bà Jacklyn mới như nữ hoàng được một đoàn người vây quanh bước vào.
Cố Trường Khanh thấy bà thì vội chạy lên, Jacklyn nhìn thấy cô thì nhận ra ngay, nhướng mày, chân không dừng bước, nói với thư kí ở bên:
– Gọi bảo vệ vào.
Cố Trường Khanh nghe được, vội vàng lớn tiếng nói:
– Không cần gọi bảo vệ, tôi không phải đến để quấy rối, tôi cũng không tìm bà để bàn chuyện làm ăn.
Hai người đàn ông đứng chắn trước mặt cô.
Cố Trường Khanh không hề có ý định xông lên, cô chỉ vươn tay đưa hộp đồ đến trước mặt Jacklyn:
– Đây là món bột mì xào thập cẩm bà thích ăn, là tôi tự tay làm, mời bà ăn.
Cô nhìn Jacklyn cười:
– Chúc bà ngon miệng.
Jacklyn nhìn cô một cái rồi lại nhìn hộp đồ ăn, hừ lạnh một tiếng rồi bước đi.
Lúc này, Phùng Tước đón lấy hộp đồ, đi qua hai người đàn ông kia, đến trước mặt Jacklyn rồi nhét hộp thức ăn vào tay bà nói:
– Thực sự là tự tay chúng tôi làm, vẫn còn nóng. Nếu không ăn thì bà cứ vứt đi.
Nói xong lại cúi mình chào Jacklyn rồi kéo Cố Trường Khanh rời đi.
Jacklyn nhìn hộp đồ trong tay, hơi nóng tỏa ra như truyền đến tim bà. Bà xoay người nhìn theo bóng hai người một cái.
Ngày hôm sau, Cố Trường Khanh lại làm món xào thập cẩm này đưa đến cho Jacklyn, cô chỉ bước lên đưa đồ ăn cho bà, không nói gì, càng không nhắc đến chuyện làm ăn, mỉm cười rồi bước đi.
Ngày thứ ba, ngoài món xào thập cẩm còn có thêm bánh bột đậu, lúc Cố Trường Khanh tự tay đưa cho bà thì nói:
– Ăn món xào trước, bánh bột đậu có thể để một lúc, lúc đói bụng ăn cũng được.
Ngày thứ tư, món xào thập cẩm đổi thành món gan xào, còn có một món điểm tâm khác. Cố Trường Khanh dặn dò hai câu, vẫn chẳng hề nhắc đến chuyện làm ăn mà Jacklyn cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, Cố Trường Khanh đều đổi đồ ăn đưa cho bà, cô không nói gì cả, Jacklyn cũng vậy.
Mãi đến ngày thứ chín, Cố Trường Khanh đưa đồ ăn cho Jacklyn, đang định rời đi thì Jacklyn bỗng nhiên mở miệng:
– Chờ một chút!
Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn bà, tim đập thình thịch.
Jacklyn nhìn cô mỉm cười:
– Tôi có thể cho cô 10’!