Buổi tiệc đêm nay, Cố Trường Khanh thực sự không thấy thoải mái nhưng Triệu Chân Chân lại thu hoạch được rất nhiều điều. Trên đường về nhà, hai người ngồi trong xe, Triệu Chân Chân vội vã chia sẻ với cô:
– Cậu Diệp kia chính là con trai của vị cổ đông họ Diệp đó, nhà bọn họ dù không có nhiều cổ phần ở Cố thị nhưng có mở khách sạn, nhà cũng là hàng tỉ phú. Đêm nay anh ấy mời mình nhảy liền mấy điệu nhảy, Trường Khanh, cậu nói xem có phải là anh ấy thích mình rồi không!
Triệu Chân Chân vui vẻ nói, tuy rằng cô nàng rất động lòng với Khổng Khánh Tường nhưng Khổng Khánh Tường tuyệt đối sẽ không lấy cô, có quan hệ với ông ta thì phải nhìn mặt dì thế nào đây? Cô còn chưa có gan to như vậy, Bắc Kinh đâu thiếu người giàu có, cũng không nhất định phải là Khổng Khánh Tường.
Cố Trường Khanh liếc nhìn Triệu Chân Chân một cái, cậu Diệp? Đó là công tử phong lưu có tiếng, anh ta mà chân tình mới là lạ. Nói trắng ra thì Triệu Chân Chân dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể gả được vào nhà giàu có?
Cũng được, chờ cô ta va phải tường rồi mới có thể vì lòng hư vinh của mình mà bất chấp thủ đoạn!
– Mình nghe nói cậu Diệp có rất nhiều bạn gái…
Cố Trường Khanh bình thản nói.
Nhưng rõ ràng là Triệu Chân Chân không nghe vào, hoặc căn bản là không muốn nghe.
Cố Trường Khanh cũng mặc kệ cô ta.
Chủ nhật, Cố Trường Khanh nhận được điện thoại của Từ Khôn, hẹn cô ra ngoài có chuyện quan trọng cần bàn.
Cố Trường Khanh lại gọi cho Lý Giai, cùng đến nơi hẹn, đó là một hội quán, hai người gặp Từ Khôn. Lúc này Từ Khôn đã gần 50 tuổi rồi nhưng làn da vẫn rất trắng trẻo, mịn màng. Tướng mạo của bà vốn chỉ bình thường nên lại không khiến người ta tiếc nuối cho mỹ nhân lớn tuổi. Ba người ngồi xuống hỏi han nhau một hồi Từ Khôn bắt đầu đi thẳng vào công việc:
– Trong buổi tiệc hôm qua, cha cháu có nhắc đến một chuyện.
Cố Trường Khanh thấy thần sắc bà trịnh trọng như vậy thì vội hỏi:
– Chuyện gì?
Từ Khôn có chút lo lắng:
– Cha cháu hỏi cô, nếu ngày mai ở hội nghị cổ đông ông ta đưa ra yêu cầu đổi tên thì cô có ủng hộ không!
Mặt Cố Trường Khanh trắng bệch lại, Khổng Khánh Tường đã không nhịn thêm được nữa, muốn thay đổi triều đại, có lẽ sự trở về của mình đã kích thích ông ta cũng nên.
Lý Giai vội hỏi:
– Cô, cô chưa đồng ý với ông ta chứ?
Từ khôn uống một ngụm trà, nghiêm trang nói:
– Nếu không phải có quan hệ với cháu, chỉ là một cổ đông đơn thuần thì cô có lý do gì phản đối đề nghị của ông ta? Mặc kệ là Cố thị hay Khổng thị, trong mắt các cổ đông chuyện này không quan trọng, mọi thứ chẳng liên quan gì đến lợi ích của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không quan tâm. Hơn nữa mấy năm qua lợi nhuận của Cố thị càng ngày càng tăng, không thể không nhắc đến công lao của ông ta, cô tin mọi người cũng sẽ nể mặt ông ta mà thôi.
Thấy Lý Giai lo lắng thì Từ Khôn lại nói:
– Đương nhiên cô cũng chưa đồng ý ngay, nhưng cũng không từ chối chỉ nói là sẽ suy nghĩ thêm.
Lý Giai cảm thấy an tâm hơn chút.
Cố Trường Khanh lại thở dài:
– Nếu cả cô cũng nghĩ như vậy thì chắc chắn mọi người cũng đều nghĩ thế.
– Cháu định làm gì bây giờ? Mặc kệ cháu làm gì thì cô cũng sẽ phối hợp với cháu.
Từ Khôn hỏi.
Cố Trường Khanh thấy cảm kích, cảm ơn bà, Từ Khôn nói:
– Chúng ta là quan hệ gì? Cho dù tất cả mọi người trên đời này có phản đối cháu thì cô cũng vẫn ủng hộ cháu.
Từ Khôn nắm tay cô.
– Còn cả chị nữa. Tuy rằng chị không có thực lực gì nhưng tâm ý của chị cũng không kém cô đâu!
Lý Giai cũng nắm tay bọn họ.
Cố Trường Khanh vừa về nước, mọi thứ còn chưa được triển khai thì đường đi lại quá gian nan, bị đè ép khắp nơi. Lại thêm tối qua gặp Hoàng Thao, nói cô không nản lòng, không buồn chán thì là nói dối. Nhưng cô cũng biết dù thất vọng cỡ nào thì cô vẫn phải nghiến răng chống đỡ, tuyệt đối không thể buông tha! Nhưng giờ nghe những lời này của hai người bạn lại khiến lòng tin trong cô dâng đầy.
Ông trời đã để cô được tái sinh, để cô biết được những người bạn tốt như vậy chẳng phải là nói cho cô trời không tuyệt đường sống của ai sao? Dù khổ dù khó đến đâu cô cũng sẽ không buông tay!
– Cố thị là do một tay ông ngoại cháu gây dựng, vì có Cố thị nên mới có được thành tích như bây giờ, đây là tâm huyết cả đời của ông ngoại, cháu tuyệt đối sẽ không để bất kì ai hủy diệt nó, chỉ cần cháu còn sống một ngày thì Cố thị vĩnh viễn sẽ là Cố thị.
Cố Trường Khanh nói như chém đinh chặt sắt.
– Được, cháu đã nói vậy thì ngày mai đại hội cổ đông cô sẽ bỏ phiếu chống!
Từ Khôn nói. Cố Trường Khanh cũng đứng dậy:
– Giờ cháu phải đi tìm luật sư Vương Tân Lương thương lượng một chuyện đã.
Lý Giai cũng đứng lên:
– Chị đi cùng em.
Hai người lái xe đi đến văn phòng luật của Vương Tân Lương. Vương Tân Lương chính là luật sư quản lý tài sản của chú Văn, cũng là bạn thân thiết của chú Văn khi còn sống.
Vương Tân Lương thấy Cố Trường Khanh thì rất vui:
– Trường Khanh, chú nghe nói cháu về nước, chú biết cháu sẽ đến tìm chú mà!
Cố Trường Khanh có chút áy náy:
– Ngại quá, thời gian trước cháu có chút chuyện nên không đến thăm chú được.
Vương Tân Lương cười nói:
– Không thành vấn đề, giờ cháu đến thăm chú chẳng phải lần trước cháu đã từ Mỹ về thăm chú sao.
Nói xong mời hai người ngồi xuống phòng khách.
Lý Giai nghi hoặc nhìn Cố Trường Khanh, theo cô biết từ khi sang Mỹ cho đến giờ, suốt 8 năm cô không hề về nước.
Cố Trường Khanh hiểu sự nghi ngờ của Lý Giai nhưng tạm thời không giải thích bởi vì năm cô tròn 18 tuổi cô đã lặng lẽ quay về một chuyến, đến tìm Vương Tân Lương lập di chúc, nếu cô bất hạnh chết sớm, tài sản của cô phần lớn sẽ đem đi làm từ thiện, một phần nhỏ chia ra tặng cho những người quan trọng với cô, sẽ không để bọn Khổng Khánh Tường được hưởng lợi một xu.
Nhưng chuyện này cô không nhắc đến với bất kì ai.
Chờ thư ký mang trà lên, Vương Tân Lương nói:
– Hôm nay cháu tới tìm chú là vì chuyện tài sản?
Cố Trường Khanh gật đầu nói:
– Không sai, tình hình của cháu chú Vương cũng rất rõ rồi, cháu muốn hỏi một chút, giờ cháu có thể lấy lại tài sản không?
Vương Tân Lương nói:
– Năm 14 tuổi cháu đã ký đơn trao quyền, 14 tuổi tuy chưa trưởng thành nhưng đã là người có năng lực hành vi dân sự, cháu trao quyền cho người thân nên chuyện này rất khó nói, cháu trao quyền cho cha cháu đến năm 25 tuổi, có thời gian hạn chế, về mặt pháp luật cũng đã ấn định rồi, nếu đối phương tìm được lý do không đưa ra tỷ như cổ phần của cháu đã nằm trong một kế hoạch kinh doanh của ông ta, không thể động đến ngay thì ông ta sẽ có lý do để theo kiện đến cùng, một khi lên tòa, nếu ông ta lại có chút quan hệ thì không biết sẽ kéo dài đến bao giờ. Một năm, hai năm thậm chí lâu hơn cũng được.
Mặt Lý Giai trắng bệch, không nhịn được nói:
– Vậy là nhất định phải đợi đến 25 tuổi Trường Khanh mới có thể cầm lại tài sản của em ấy sao?
Cố Trường Khanh cũng tái mặt, 25 tuổi, cô không biết cô có sống nổi đến 25 tuổi hay không.
Vương Tân Lương cười cười bưng trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt thoải mái khiến cho tim hai người như treo cao, thấy đối phương thật sự sốt ruột thì ông mới nói:
– Cũng không phải là không có cách, chỉ cần chúng ta chứng minh được trong thời gian qua ông ta đã làm tổn hại đến lợi ích của cháu thì hoàn toàn có thể lấy lại quyền.
Mắt Cố Trường Khanh sáng bừng, lập tức nghĩ ra mấu chốt:
– Có mấy lần Cố thị phát hành cổ phiếu mới nhưng Khổng Khánh Tường đều không mua vào cho cháu.
– Đúng, đây là điểm mấu chốt!
Vương Tân Lương gõ bàn, gương mặt tỏa sáng:
– Mặt này chắc chắn phải được ghi lại, ông ta không thể lừa được, cũng không trốn được tội này, sẽ phải trả lại tài sản cho cháu.
– Thật tốt quá, thật tốt quá!
Lý Giai hưng phấn đỏ bừng mặt, như chính cô là người giành lại được tài sản vậy.
Cố Trường Khanh thoáng hưng phấn nhưng lại tỉnh táo lại, cô nói với Vương Tân Lương:
– Cảm ơn chú Vương, nếu lúc cháu cần, chú có thể giúp cháu bất cứ lúc nào không?
Vương Tân Lương nhìn cô:
– Đương nhiên, chú nghĩ đây cũng là nguyện vọng của Kỳ Sơn, tâm nguyện cả đời anh ấy chẳng qua là mong những người anh ấy quan tâm được sống vui vẻ mà thôi!
Nhắc tới chú Văn, mắt Cố Trường Khanh cay cay, cô cúi đầu, nước mắt vẫn tràn mi, Lý Giai thấy thế thì vội ôm cô, an ủi cô. Vương Tân Lương thấy tình cảnh này thì lòng cũng xót xa.
Ra khỏi văn phòng luật sư, Lý Giai hỏi Cố Trường Khanh bao giờ mới gọi luật sư Vương tiến hành lấy lại tài sản, cô rất mong đến ngày Cố Trường Khanh được làm chủ mọi thứ. Cố Trường Khanh nói:
– Lý Giai, giờ chưa phải là thời cơ tốt.
– Vì sao?
Lý Giai khó hiểu.
– Chị nghĩ mà xem, dù giờ em có cầm lại được cổ phần công ty thì cổ quyền của em là bao nhiêu. Hơn nữa thêm cả Từ Khôn và công ty của em với Mike thì cũng mới chỉ được đến 38%, nhưng bản thân Khổng Khánh Tường có 42%, hơn nữa Hoàng Thao có 5%, các cổ đông còn lại chắc cũng sẽ ủng hộ Khổng Khánh Tường, cho nên bây giờ em và ông ta trở mặt chỉ là vô dụng, thời gian ngắn như vậy cũng không thể mua được số cổ phần lớn như vậy để bù vào.
Lý Giai giận dữ dậm chân:
– Hoàng Thao này mới là đáng giận nhất, chưa từng thấy loại đàn ông nào lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Cô đã biết được chuyện của Hoàng Thao từ Cố Trường Khanh, lập tức lại thở dài:
– Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nhìn Khổng Khánh Tường thay đổi triều đại?
Một khi thay đổi, Cố thị sẽ trở thành quá khứ, đây sẽ là thiên hạ của họ Khổng, dù cho sau này cô có giành lại được, lại đổi tên thì cũng khó mà phủ nhận được sự thật rằng họ Khổng đã từng độc chiếm thiên hạ. Tính chất sẽ khác hẳn.
– Không được, em tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, chỉ cần chúng ta có thể nghĩ cách để khiến các cổ đông cho rằng đổi tên sẽ làm tổn hại đến lợi ích của bọn họ, như vậy thì dù chúng ta không làm gì bọn họ cũng sẽ vẫn bỏ phiếu chống!
– Nhưng phải làm thế nào? Lý Giai không nghĩ được gì.
Cố Trường Khanh nhíu mày:
– Em về nhà đã, em phải suy nghĩ cẩn thận chuyện này.
Thời gian sau đó, Cố Trường Khanh tự nhốt mình vào phòng suy nghĩ, muốn tìm ra cách để ảnh hưởng đến quyết định của các cổ đông, suốt một đêm cô đi đi lại lại trong phòng, từ trong phòng ra ban công lại từ ban công vào trong phòng.
Mãi đến lúc rạng sáng, mặt trời bắt đầu nhô cao ở phía chân trời, thời khắc bóng đêm và ánh sáng giao nhau dường như có thể kích thích suy nghĩ của tất cả mọi người, bởi vì trong thời khắc đó, Cố Trường Khanh thực sự đã nghĩ được một cách hay.
Cô hưng phấn gọi điện thoại cho Từ Khôn:
– Cô Từ, hội nghị ngày hôm nay, nếu Khổng Khánh Tường thực sự nhắc đến chuyện đổi tên, cô cứ việc ủng hộ nhé!
– Ủng hộ?
Bên kia, giọng nói của Từ Khôn lộ rõ sự kinh ngạc, thậm chí bà còn nghi ngờ Cố Trường Khanh chưa tỉnh ngủ:
– Trường Khanh, cháu chắc chắn là không nói nhầm đấy chứ, là muốn cô bỏ phiếu tán thành?
– Không sai, cô, cháu đã nghĩ được một cách hay, chỉ là cần chút thời gian và cần cô giúp nữa.
Cố Trường Khanh nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
Ngoài ban công, ánh mặt trời đỏ rực dần dâng lên, nhất thời, ánh sáng chiếu ra muôn trượng, mang lại niềm hi vọng vô tận cho nhân gian.
Buổi tiệc đêm nay, Cố Trường Khanh thực sự không thấy thoải mái nhưng Triệu Chân Chân lại thu hoạch được rất nhiều điều. Trên đường về nhà, hai người ngồi trong xe, Triệu Chân Chân vội vã chia sẻ với cô:
– Cậu Diệp kia chính là con trai của vị cổ đông họ Diệp đó, nhà bọn họ dù không có nhiều cổ phần ở Cố thị nhưng có mở khách sạn, nhà cũng là hàng tỉ phú. Đêm nay anh ấy mời mình nhảy liền mấy điệu nhảy, Trường Khanh, cậu nói xem có phải là anh ấy thích mình rồi không!
Triệu Chân Chân vui vẻ nói, tuy rằng cô nàng rất động lòng với Khổng Khánh Tường nhưng Khổng Khánh Tường tuyệt đối sẽ không lấy cô, có quan hệ với ông ta thì phải nhìn mặt dì thế nào đây? Cô còn chưa có gan to như vậy, Bắc Kinh đâu thiếu người giàu có, cũng không nhất định phải là Khổng Khánh Tường.
Cố Trường Khanh liếc nhìn Triệu Chân Chân một cái, cậu Diệp? Đó là công tử phong lưu có tiếng, anh ta mà chân tình mới là lạ. Nói trắng ra thì Triệu Chân Chân dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể gả được vào nhà giàu có?
Cũng được, chờ cô ta va phải tường rồi mới có thể vì lòng hư vinh của mình mà bất chấp thủ đoạn!
– Mình nghe nói cậu Diệp có rất nhiều bạn gái…
Cố Trường Khanh bình thản nói.
Nhưng rõ ràng là Triệu Chân Chân không nghe vào, hoặc căn bản là không muốn nghe.
Cố Trường Khanh cũng mặc kệ cô ta.
Chủ nhật, Cố Trường Khanh nhận được điện thoại của Từ Khôn, hẹn cô ra ngoài có chuyện quan trọng cần bàn.
Cố Trường Khanh lại gọi cho Lý Giai, cùng đến nơi hẹn, đó là một hội quán, hai người gặp Từ Khôn. Lúc này Từ Khôn đã gần 50 tuổi rồi nhưng làn da vẫn rất trắng trẻo, mịn màng. Tướng mạo của bà vốn chỉ bình thường nên lại không khiến người ta tiếc nuối cho mỹ nhân lớn tuổi. Ba người ngồi xuống hỏi han nhau một hồi Từ Khôn bắt đầu đi thẳng vào công việc:
– Trong buổi tiệc hôm qua, cha cháu có nhắc đến một chuyện.
Cố Trường Khanh thấy thần sắc bà trịnh trọng như vậy thì vội hỏi:
– Chuyện gì?
Từ Khôn có chút lo lắng:
– Cha cháu hỏi cô, nếu ngày mai ở hội nghị cổ đông ông ta đưa ra yêu cầu đổi tên thì cô có ủng hộ không!
Mặt Cố Trường Khanh trắng bệch lại, Khổng Khánh Tường đã không nhịn thêm được nữa, muốn thay đổi triều đại, có lẽ sự trở về của mình đã kích thích ông ta cũng nên.
Lý Giai vội hỏi:
– Cô, cô chưa đồng ý với ông ta chứ?
Từ khôn uống một ngụm trà, nghiêm trang nói:
– Nếu không phải có quan hệ với cháu, chỉ là một cổ đông đơn thuần thì cô có lý do gì phản đối đề nghị của ông ta? Mặc kệ là Cố thị hay Khổng thị, trong mắt các cổ đông chuyện này không quan trọng, mọi thứ chẳng liên quan gì đến lợi ích của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không quan tâm. Hơn nữa mấy năm qua lợi nhuận của Cố thị càng ngày càng tăng, không thể không nhắc đến công lao của ông ta, cô tin mọi người cũng sẽ nể mặt ông ta mà thôi.
Thấy Lý Giai lo lắng thì Từ Khôn lại nói:
– Đương nhiên cô cũng chưa đồng ý ngay, nhưng cũng không từ chối chỉ nói là sẽ suy nghĩ thêm.
Lý Giai cảm thấy an tâm hơn chút.
Cố Trường Khanh lại thở dài:
– Nếu cả cô cũng nghĩ như vậy thì chắc chắn mọi người cũng đều nghĩ thế.
– Cháu định làm gì bây giờ? Mặc kệ cháu làm gì thì cô cũng sẽ phối hợp với cháu.
Từ Khôn hỏi.
Cố Trường Khanh thấy cảm kích, cảm ơn bà, Từ Khôn nói:
– Chúng ta là quan hệ gì? Cho dù tất cả mọi người trên đời này có phản đối cháu thì cô cũng vẫn ủng hộ cháu.
Từ Khôn nắm tay cô.
– Còn cả chị nữa. Tuy rằng chị không có thực lực gì nhưng tâm ý của chị cũng không kém cô đâu!
Lý Giai cũng nắm tay bọn họ.
Cố Trường Khanh vừa về nước, mọi thứ còn chưa được triển khai thì đường đi lại quá gian nan, bị đè ép khắp nơi. Lại thêm tối qua gặp Hoàng Thao, nói cô không nản lòng, không buồn chán thì là nói dối. Nhưng cô cũng biết dù thất vọng cỡ nào thì cô vẫn phải nghiến răng chống đỡ, tuyệt đối không thể buông tha! Nhưng giờ nghe những lời này của hai người bạn lại khiến lòng tin trong cô dâng đầy.
Ông trời đã để cô được tái sinh, để cô biết được những người bạn tốt như vậy chẳng phải là nói cho cô trời không tuyệt đường sống của ai sao? Dù khổ dù khó đến đâu cô cũng sẽ không buông tay!
– Cố thị là do một tay ông ngoại cháu gây dựng, vì có Cố thị nên mới có được thành tích như bây giờ, đây là tâm huyết cả đời của ông ngoại, cháu tuyệt đối sẽ không để bất kì ai hủy diệt nó, chỉ cần cháu còn sống một ngày thì Cố thị vĩnh viễn sẽ là Cố thị.
Cố Trường Khanh nói như chém đinh chặt sắt.
– Được, cháu đã nói vậy thì ngày mai đại hội cổ đông cô sẽ bỏ phiếu chống!
Từ Khôn nói. Cố Trường Khanh cũng đứng dậy:
– Giờ cháu phải đi tìm luật sư Vương Tân Lương thương lượng một chuyện đã.
Lý Giai cũng đứng lên:
– Chị đi cùng em.
Hai người lái xe đi đến văn phòng luật của Vương Tân Lương. Vương Tân Lương chính là luật sư quản lý tài sản của chú Văn, cũng là bạn thân thiết của chú Văn khi còn sống.
Vương Tân Lương thấy Cố Trường Khanh thì rất vui:
– Trường Khanh, chú nghe nói cháu về nước, chú biết cháu sẽ đến tìm chú mà!
Cố Trường Khanh có chút áy náy:
– Ngại quá, thời gian trước cháu có chút chuyện nên không đến thăm chú được.
Vương Tân Lương cười nói:
– Không thành vấn đề, giờ cháu đến thăm chú chẳng phải lần trước cháu đã từ Mỹ về thăm chú sao.
Nói xong mời hai người ngồi xuống phòng khách.
Lý Giai nghi hoặc nhìn Cố Trường Khanh, theo cô biết từ khi sang Mỹ cho đến giờ, suốt 8 năm cô không hề về nước.
Cố Trường Khanh hiểu sự nghi ngờ của Lý Giai nhưng tạm thời không giải thích bởi vì năm cô tròn 18 tuổi cô đã lặng lẽ quay về một chuyến, đến tìm Vương Tân Lương lập di chúc, nếu cô bất hạnh chết sớm, tài sản của cô phần lớn sẽ đem đi làm từ thiện, một phần nhỏ chia ra tặng cho những người quan trọng với cô, sẽ không để bọn Khổng Khánh Tường được hưởng lợi một xu.
Nhưng chuyện này cô không nhắc đến với bất kì ai.
Chờ thư ký mang trà lên, Vương Tân Lương nói:
– Hôm nay cháu tới tìm chú là vì chuyện tài sản?
Cố Trường Khanh gật đầu nói:
– Không sai, tình hình của cháu chú Vương cũng rất rõ rồi, cháu muốn hỏi một chút, giờ cháu có thể lấy lại tài sản không?
Vương Tân Lương nói:
– Năm 14 tuổi cháu đã ký đơn trao quyền, 14 tuổi tuy chưa trưởng thành nhưng đã là người có năng lực hành vi dân sự, cháu trao quyền cho người thân nên chuyện này rất khó nói, cháu trao quyền cho cha cháu đến năm 25 tuổi, có thời gian hạn chế, về mặt pháp luật cũng đã ấn định rồi, nếu đối phương tìm được lý do không đưa ra tỷ như cổ phần của cháu đã nằm trong một kế hoạch kinh doanh của ông ta, không thể động đến ngay thì ông ta sẽ có lý do để theo kiện đến cùng, một khi lên tòa, nếu ông ta lại có chút quan hệ thì không biết sẽ kéo dài đến bao giờ. Một năm, hai năm thậm chí lâu hơn cũng được.
Mặt Lý Giai trắng bệch, không nhịn được nói:
– Vậy là nhất định phải đợi đến 25 tuổi Trường Khanh mới có thể cầm lại tài sản của em ấy sao?
Cố Trường Khanh cũng tái mặt, 25 tuổi, cô không biết cô có sống nổi đến 25 tuổi hay không.
Vương Tân Lương cười cười bưng trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt thoải mái khiến cho tim hai người như treo cao, thấy đối phương thật sự sốt ruột thì ông mới nói:
– Cũng không phải là không có cách, chỉ cần chúng ta chứng minh được trong thời gian qua ông ta đã làm tổn hại đến lợi ích của cháu thì hoàn toàn có thể lấy lại quyền.
Mắt Cố Trường Khanh sáng bừng, lập tức nghĩ ra mấu chốt:
– Có mấy lần Cố thị phát hành cổ phiếu mới nhưng Khổng Khánh Tường đều không mua vào cho cháu.
– Đúng, đây là điểm mấu chốt!
Vương Tân Lương gõ bàn, gương mặt tỏa sáng:
– Mặt này chắc chắn phải được ghi lại, ông ta không thể lừa được, cũng không trốn được tội này, sẽ phải trả lại tài sản cho cháu.
– Thật tốt quá, thật tốt quá!
Lý Giai hưng phấn đỏ bừng mặt, như chính cô là người giành lại được tài sản vậy.
Cố Trường Khanh thoáng hưng phấn nhưng lại tỉnh táo lại, cô nói với Vương Tân Lương:
– Cảm ơn chú Vương, nếu lúc cháu cần, chú có thể giúp cháu bất cứ lúc nào không?
Vương Tân Lương nhìn cô:
– Đương nhiên, chú nghĩ đây cũng là nguyện vọng của Kỳ Sơn, tâm nguyện cả đời anh ấy chẳng qua là mong những người anh ấy quan tâm được sống vui vẻ mà thôi!
Nhắc tới chú Văn, mắt Cố Trường Khanh cay cay, cô cúi đầu, nước mắt vẫn tràn mi, Lý Giai thấy thế thì vội ôm cô, an ủi cô. Vương Tân Lương thấy tình cảnh này thì lòng cũng xót xa.
Ra khỏi văn phòng luật sư, Lý Giai hỏi Cố Trường Khanh bao giờ mới gọi luật sư Vương tiến hành lấy lại tài sản, cô rất mong đến ngày Cố Trường Khanh được làm chủ mọi thứ. Cố Trường Khanh nói:
– Lý Giai, giờ chưa phải là thời cơ tốt.
– Vì sao?
Lý Giai khó hiểu.
– Chị nghĩ mà xem, dù giờ em có cầm lại được cổ phần công ty thì cổ quyền của em là bao nhiêu. Hơn nữa thêm cả Từ Khôn và công ty của em với Mike thì cũng mới chỉ được đến 38%, nhưng bản thân Khổng Khánh Tường có 42%, hơn nữa Hoàng Thao có 5%, các cổ đông còn lại chắc cũng sẽ ủng hộ Khổng Khánh Tường, cho nên bây giờ em và ông ta trở mặt chỉ là vô dụng, thời gian ngắn như vậy cũng không thể mua được số cổ phần lớn như vậy để bù vào.
Lý Giai giận dữ dậm chân:
– Hoàng Thao này mới là đáng giận nhất, chưa từng thấy loại đàn ông nào lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Cô đã biết được chuyện của Hoàng Thao từ Cố Trường Khanh, lập tức lại thở dài:
– Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nhìn Khổng Khánh Tường thay đổi triều đại?
Một khi thay đổi, Cố thị sẽ trở thành quá khứ, đây sẽ là thiên hạ của họ Khổng, dù cho sau này cô có giành lại được, lại đổi tên thì cũng khó mà phủ nhận được sự thật rằng họ Khổng đã từng độc chiếm thiên hạ. Tính chất sẽ khác hẳn.
– Không được, em tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, chỉ cần chúng ta có thể nghĩ cách để khiến các cổ đông cho rằng đổi tên sẽ làm tổn hại đến lợi ích của bọn họ, như vậy thì dù chúng ta không làm gì bọn họ cũng sẽ vẫn bỏ phiếu chống!
– Nhưng phải làm thế nào? Lý Giai không nghĩ được gì.
Cố Trường Khanh nhíu mày:
– Em về nhà đã, em phải suy nghĩ cẩn thận chuyện này.
Thời gian sau đó, Cố Trường Khanh tự nhốt mình vào phòng suy nghĩ, muốn tìm ra cách để ảnh hưởng đến quyết định của các cổ đông, suốt một đêm cô đi đi lại lại trong phòng, từ trong phòng ra ban công lại từ ban công vào trong phòng.
Mãi đến lúc rạng sáng, mặt trời bắt đầu nhô cao ở phía chân trời, thời khắc bóng đêm và ánh sáng giao nhau dường như có thể kích thích suy nghĩ của tất cả mọi người, bởi vì trong thời khắc đó, Cố Trường Khanh thực sự đã nghĩ được một cách hay.
Cô hưng phấn gọi điện thoại cho Từ Khôn:
– Cô Từ, hội nghị ngày hôm nay, nếu Khổng Khánh Tường thực sự nhắc đến chuyện đổi tên, cô cứ việc ủng hộ nhé!
– Ủng hộ?
Bên kia, giọng nói của Từ Khôn lộ rõ sự kinh ngạc, thậm chí bà còn nghi ngờ Cố Trường Khanh chưa tỉnh ngủ:
– Trường Khanh, cháu chắc chắn là không nói nhầm đấy chứ, là muốn cô bỏ phiếu tán thành?
– Không sai, cô, cháu đã nghĩ được một cách hay, chỉ là cần chút thời gian và cần cô giúp nữa.
Cố Trường Khanh nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
Ngoài ban công, ánh mặt trời đỏ rực dần dâng lên, nhất thời, ánh sáng chiếu ra muôn trượng, mang lại niềm hi vọng vô tận cho nhân gian.