– Tôi vốn rất ủng hộ quyết định đổi tên của chủ tịch nhưng tình hình gần đây chắc mọi người cũng thấy rồi, tôi cảm thấy việc đổi tên khiến công ty hại nhiều hơn lợi, về lâu về dài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của công ty, ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty. Nhìn ngay trước mắt thì cổ phiếu Cố thị vẫn đang rớt giá, đây không phải là hiện tượng tốt, ảnh hưởng đến hình tượng của công ty và sự tin tưởng của chúng tôi với công ty. Thậm chí nếu tình hình này còn kéo dài thì sẽ ảnh hưởng đến công ty và lợi ích của các cổ đông! Cho nên tôi cảm thấy động không bằng tĩnh, công ty cứ tiếp tục sử dụng tên cũ.
Các cổ đông khác đều gật đầu phụ họa, vốn chuyện đổi tên với bọn họ chẳng có ý nghĩa gì, thuần túy chỉ là cho người đứng đầu chút sĩ diện nhưng giờ chuyện trở thành thế này, công ty đổi tên sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, còn muốn được bọn họ ủng hộ thì sẽ rất khó khăn!
Lúc này Khổng Khánh Tường vẫn xanh mặt ngồi trên ghế, đổi tên chỉ có một cơ hội này, nếu bỏ qua thì về sau càng thêm khó thực hiện được! Chẳng lẽ cả đời này ông đều phải làm người phụ thuộc nhà họ Cố?
Đương nhiên là không thể! Giờ đây đã là thiên hạ của ông ta, bởi vì có ông ta nên mấy năm qua Cố thị mới có thể phát triển nhanh như vậy, vì sao ông không thể có vương quốc của chính mình!
Lòng ông ta nổi sóng, hận không thể đại náo một phen, biểu đạt sự bất bình trong lòng mình nhưng sự kiên nhẫn khiến ông ta vẫn giữ vững bình tĩnh, lửa giận có thể bùng phát ở nhà hoặc lúc chỉ có một mình, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ông ta nhất định phải duy trì hình tượng, phong độ.
Ông đứng lên, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, sau đó mỉm cười, bình thản nói:
– Tôi hiểu suy nghĩ của mọi người, cũng hiểu nỗi lo của mọi người. Như vậy đi, theo quy tắc cũ, bản thân tôi và thay mặt con gái tôi bỏ phiếu tán thành.
Hôm nay những người tham dự cuộc họp chiếm 72% cổ phần công ty, nói cách khác, còn chưa cần ai tán thành, chỉ dựa vào cổ phiếu của Khổng Khánh Tường và Cố Trường Khanh thì đã chiếm đến 54%, đã vượt quá 2/3 cổ đông trong cuộc họp rồi.
Hoàng Thao ngồi đó mỉm cười lặng lẽ nhìn Từ Khôn một cái, nhìn vẻ bình thản không chút hoảng hốt của bà, hiển nhiên là bà còn có chiêu sau, không khỏi lại cười cười.
Anh khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, nhàn nhã tự tại, hoàn toàn không có vẻ thất vọng lo âu như các cổ đông khác, so với bọn họ, vẻ tuấn tú thoải mái của anh trông càng cao quý như hoàng tử.
Khổng Khánh Tường chống tay lên bàn, ánh mắt thản nhiên quét qua, nhìn rõ vẻ thất vọng của mọi người, lòng vô cùng đắc ý.
Ở đây, ông ta mới là lớn nhất, ông ta nói sao thì sẽ là như thế, quyết định của ông ta chính là thánh chỉ! Ai có thể phản đối? Ai có tư cách phản đối?
Ông mỉm cười.
Đang lúc sắp quyết định thì bỗng nhiên giọng nói của một người vang lên:
– Chờ một chút!
Giọng nói mềm mại mà vẫn trong sáng khiến mọi người hơi chấn động.
Nụ cười bên môi Hoàng Thao càng sâu, màn quyết đấu đầu tiên đã bắt đầu rồi.
Khổng Khánh Tường nhăn mày.
Mọi người đều nhìn ra cửa.
Chỉ thấy một cô gái mềm mại đẩy cửa bước vào, gương mặt thanh tú, khí chất thanh nhã, ánh mắt bình thản.
Các cổ đông nhỏ thấy cô thì lập tức phấn chấn:
– Cố tiểu thư, là Cố tiểu thư!
Không sai, người đến chính là Cố Trường Khanh.
Cô chậm rãi đi vào, đi đến trước mặt mọi người, đầu tiên là hơi cúi đầu chào các cổ đông:
– Chào mọi người, xin cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là Cố Trường Khanh, rất nhiều người ngồi đây đều là trưởng bối, nhìn thấy tôi trưởng thành, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Cố thị suốt thời gian dài như vậy!
Hôm nay cô mặc bộ váy màu vàng nhạt, tóc xõa bờ vai, trông cô như vậy khiến người ta liên tưởng đến trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, thanh lịch hào phóng, không cần nói không cần làm gì cũng khiến người ta thấy thoải mái, yên tâm.
Khổng Khánh Tường khiến người ta cảm thấy sắc sảo nhưng Cố Trường Khanh lại khiến người ta có cảm giác an bình, khiến người ta sinh hảo cảm.
Bên trên, từ sau khi Cố Trường Khanh tiến vào, Khổng Khánh Tường tuy vẫn giữ phong độ nhưng ai cũng có thể nhìn thấy sự khó chịu của ông ta.
– Trường Khanh, con đến đây làm gì?
Cố Trường Khanh xoay người lại nhìn Khổng Khánh Tường nói:
– Cha… à không, Chủ tịch, tôi biết cuộc họp hôm nay là nhằm vào chuyện đổi tên của công ty, tôi nghĩ tôi là đại cổ đông của công ty, hẳn cũng có thể đến để phát biểu suy nghĩ của mình chứ!
Lúc này, vị cổ đông họ Chu ngồi bên dưới nôn nóng sắp chết vội nói:
– Đúng, Cố tiểu thư cũng là cổ đông của công ty, giờ cũng đã trưởng thành, cổ phần của cô ấy phải do cô ấy quyết định, vừa rồi bỏ phiếu không tính, làm lại đi!
Những cổ đông nhỏ cũng phụ họa theo.
Khổng Khánh Tường nhìn những người đang ồn ào bên dưới, áp chế cơn giận trong lòng, vẫn bình tĩnh nói:
– Tin rằng mọi người đều biết con gái tôi đã trao cổ phần cho tôi, trước khi nó 25 tuổi thì tôi có quyền quyết định, sử dụng thay nó.
Nói xong ông ta lại nhìn Cố Trường Khanh, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén:
– Trường Khanh, sao thế, con quên rồi? Giờ con quay về đi, chuyện công ty còn chưa hiểu thì đừng để người khác xui khiến, vẫn nên để cha quyết định thay con thì hơn, con về đi!
Ông Chu bị Khổng Khánh Tường nhìn, giận đến đỏ mặt.
Các cổ đông khác đều yên lặng xem xét, không lên tiếng.
Cố Trường Khanh nghe ông nói vậy thì quay người rời đi, các cổ đông đều ồ lên thất vọng, ngay cả Hoàng Thao cũng có chút bất ngờ.
Khổng Khánh Tường thoải mái lại, đứa con gái này đúng là vẫn không dám làm trái lời ông ta.
Đang lúc ông ta chuẩn bị mở miệng quyết định việc này thì mọi người lại phát hiện, Cố Trường Khanh đi ra cửa không phải là đi ra ngoài mà là gọi hai người đi vào.
Hai người bước vào đều mặc tây trang màu đen, trong đó một người đeo kính, đầu hơi hói, có rất nhiều cổ đông đều nhận ra ông:
– Là luật sư Vương Tân Lương!
Khổng Khánh Tường hơi trầm mặt lại, ông ta biết đây là luật sư của Văn Kì Sơn, lòng bỗng dâng lên dự cảm không tốt. Bây giờ Vương Tân Lương đột nhiên xuất hiện chắc chắn không có gì tốt lành cả!
Vương Tân Lương đi thẳng đến trước mặt Khổng Khánh Tường, lấy một tập văn bản từ tay trợ lý đằng sau, nghiêm túc nói:
– Giờ tôi đại diện cho thân chủ của tôi là tiểu thư Cố Trường Khanh để thu hồi lại cổ phần và tài sản của cô ấy từ tiên sinh Khổng Khánh Tường. Từ ngày hôm nay trở đi, tiểu thư Cố Trường Khanh sẽ trực tiếp quản lý cổ phần của chính mình.
Lời của Vương Tân Lương như sét đánh ngang tai Khổng Khánh Tường, đầu ông ta như nổ tung, cuối cùng ông ta đã không thể trấn định nổi nữa, lập tức chỉ vào mặt Vương Tân Lương:
– Ông dựa vào cái gì mà thu quyền?
Vương Tân Lương nói:
– Trong giấy ủy quyền có quy định, người được trao quyền không được làm tổn hại đến lợi ích của người trao quyền, nếu không người trao quyền có thể lấy lại quyền bất cứ lúc nào! Mấy năm qua công ty đã có 4 lần phát hành cổ phiếu nhưng Khổng tiên sinh không mua cổ phiếu cho tiểu thư Cố Trường Khanh khiến cổ phần của Cố tiểu thư bị tổn thất rất lớn, cho nên Cố tiểu thư có quyền ngừng trao quyền! Hai ngày qua tôi đã tìm được chứng cứ từ công ty!
Những lời nói mạnh mẽ vang dội khiến Khổng Khánh Tường á khẩu không trả lời được, Khổng Khánh Tường nhìn về phía Cố Trường Khanh, sắc mặt trở nên âm trầm, đáng sợ, ông ta chỉ vào cô:
– Giỏi… con giỏi lắm… Con đúng là con gái ngoan của cha!
Cố Trường Khanh tỏ vẻ áy náy:
– Cha, con không cố ý làm vậy, chỉ là con không muốn tâm huyết cả đời của ông ngoại cứ thể trở thành quá khứ, cha đừng giận con!
Ông Chu nhìn thấy thế thì lại kích động đứng lên lớn tiếng cổ động mọi người:
– Giờ Cố tiểu thư đã lấy lại cổ phần của mình, việc bình bầu khi nãy không tính, bầu lại!
Nói thật ra, các cổ đông này luôn bị Khổng Khánh Tường đè nén không phải là không giận, chỉ là Cố thị phát triển rất tốt, lời lãi rất cao nên mới nhẫn nhịn. Giờ là lần đầu tiên được thấy Khổng Khánh Tường hoảng hốt như vậy thì lòng có cảm giác vui sướng không nói nên lời, tất cả đều phụ họa, yêu cầu bỏ phiếu lại!
Chuyện đến nước này, cục diện đã hoàn toàn không khống chế được, Khổng Khánh Tường không có cách nào khác, đành phải cho bầu phiếu lại.
Trong đó Hoàng Thao bỏ phiếu trắng, Mike từ Mỹ không tham gia cuộc họp này, ngoài hai người này và Khổng Khánh Tường ra thì tất cả đều bỏ phiếu chống, thêm 16% của Cố Trường Khanh, thoải mái vượt qua 1/3.
Chuyện đổi tên bị phủ quyết.
Khổng Khánh Tường giận dữ rời khỏi hội trường, lúc đi qua Cố Trường Khanh thì lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt âm trầm.
Cố Trường Khanh khẽ gọi một tiếng:
– Cha…
Cô tỏ vẻ như thể rất sợ hãi.
– Lát nữa vào văn phòng cha một chút!
Khổng Khánh Tường lạnh lùng bỏ lại những câu này rồi không quay đầu lại, cứ thế bỏ đi.
Các cổ đông còn lại đều tỏ vẻ hoan nghênh, chúc mừng Cố Trường Khanh, đến lượt Hoàng Thao, lúc đi đến bên cô, anh mỉm cười thấp giọng nói:
– Giỏi lắm!
Cố Trường Khanh nhìn anh, lạnh lùng hỏi:
– Vừa rồi sao anh không bỏ phiếu?
Hoàng Thao cười cười, hai mắt long lanh:
– Tình hình thế này, 5% của tôi chẳng ảnh hưởng gì đến ai, không bằng giữ cảm giác thần bí thì hơn. Đến lúc cần, sẽ không ai đoán được suy nghĩ của tôi…
– Giảo hoạt!
Lòng Cố Trường Khanh đầy cảnh giác, cô luôn cảm thấy lần này Hoàng Thao gia nhập Cố thị tuyệt đối không chỉ vì để trả thù cô, nhất định là còn mục đích khác! Nhớ lại công ty đối thủ của anh ta đổi chủ trong nháy mắt, Cố Trường Khanh không lạnh mà run.
– Cũng được…
Hoàng Thao cười khoái trá:
– Hơn nữa tôi không biết giảo hoạt thì có gì không tốt!
Anh giơ tay lên chào cô, tư thế thoải mái rồi lướt qua cô, rời phòng họp.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn Từ Khôn, đây không phải là chỗ để nói chuyện nên hai người chỉ tùy tiện hàn huyên đôi câu. Từ Khôn bận việc đi rồi, sau đó lại nhắn tin hẹn buổi tối cùng nhau chúc mừng.
Cố Trường Khanh lại tiễn luật sư Vương Tân Lương xuống lầu, thật lòng cảm ơn ông. Vương Tân Lương lại dặn cô có vấn đề gì về pháp luật cần thì có thể tìm ông bất kì khi nào, sau đó mới lái xe rời đi.
Cố Trường Khanh tiễn Vương Tân Lương đi rồi thì mới vào văn phòng của Khổng Khánh Tường.