Sắc trời u tối, gió lạnh ào ào, chẳng biết tự bao giờ, trên trời bắt đầu có tuyết rơi, tuyết bay múa trong trời gió lạnh, chỉ chốc lát sau, khu nghĩa trang phủ lên một lớp áo tuyết mong manh, không khí tăng thêm mấy phần lạnh lùng và trong trẻo. Mà người con trai kia đi xuyên qua những bông tuyết đang rơi, bước đến đây, bó cúc trắng trong tay càng thêm mảnh mai. Vẻ mặt anh ta tựa như tuyết, trong trẻo và lạnh lùng. Anh ta đi tới không chút hoang mang, đi lướt qua Cố Trường Khanh, dừng lại ở một bia mộ cách Arce mấy bước. Cố Trường Khanh chỉ nghĩ rằng anh ta cũng đi viếng người qua đời, tùy tiện liếc nhìn một cái rồi thôi.
Cô xem đồng hồ, thấy đã không còn sớm nên xoay người chậm rãi rời khỏi nghĩa trang.
Người đàn ông áo đen kia xoay người nhìn theo bóng cô càng lúc càng xa, lúc này mới lấy điện thoại ra, gọi điện:
– Thiếu gia, có người ở nghĩa trang, vừa mới đi, hình như chính là cô gái họ Cố mà cậu muốn tôi điều tra…
Con đường ngoài nghĩa trang có một chiếc xe limo màu đen xa hoa, cửa sổ kín mít, từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Lúc này, một người con trai ngồi bên trong, tay cầm điện thoại nhìn một cô gái áo đen đang bước tới qua cửa kính, dáng người mềm mại, dung mạo tú lệ, khí chất thanh nhã.
Bông tuyết đang bay múa bên người cô, đậu lên tóc lên người cô, khăn che của đầu cô đã phủ thêm một lớp sương trắng nhưng hình như cô chẳng hề để ý, chậm rãi đi trong tuyết, trầm tĩnh thong dong, dường như tất cả những yếu tố bên ngoài cũng chẳng thể tạo thành ảnh hưởng vì với cô. Ý vị như vậy thật khiến người ta tán thưởng.
– Tôi thấy cô ấy rồi…
Ánh mắt người con trai vẫn nhìn theo Cố Trường Khanh ở bên ngoài, đôi mắt màu lam lấp lánh ánh sáng thản nhiên. Anh nhìn Cố Trường Khanh chậm rãi đi về phía chiếc xe hơi ở bên kia, gương mặt của cô càng tái nhợt hơn trong chiếc khăn trùm đầu màu đen, đôi mày thanh tú nhíu lại, môi hơi nhếch, ánh mắt lạnh nhạt. Anh nhìn cô đi qua xe mình, góc khăn bay lên trong không trung, những bông tuyết bám vào khăn, phiêu dật và thanh linh, cũng như cảm giác cô tạo ra cho người khác vậy.
Người con trai này hơi xoay người nhìn theo bóng dáng cô, nhìn cô bước lên chiếc xe nhỏ cách đó không xa, không lâu sau, xe lăn bánh, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của anh.
Anh ta mở cửa xe đi xuống, lái xe ngồi đằng trước vội đi ra phủ áo khoác cho anh, lại mở ô ra che tuyết.
– Thiếu gia, bên ngoài gió lớn.
Lái xe hơn 30 tuổi, là một người Mỹ khỏe mạnh.
– Không sao!
Người con trai đáp với vẻ mặt lạnh lùng và có chút kiêu căng, anh hơi xốc chiếc áo khoác đen trên vai, chậm rãi đi về phía trước. Lái xe cầm ô nhắm mắt đuổi theo sau nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, khoảng cách 1,2 bước ấy biểu hiện rõ thân phận tôn quý của người con trai, không thể vượt quá giới hạn.
Người con trai đi lên cầu thang, đi đến bia mộ của Arce và Johnny, người đàn ông cầm bó cúc trắng mà khi nãy Cố Trường Khanh gặp tiến lên đón, đứng sau anh ta rồi đưa bó hoa cúc ra cho anh, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Người con trai đón lấy bó cúc trắng, hơi hơi khom lưng nhẹ nhàng đặt đóa cúc trắng ở trước bia mộ, bó hoa đặt song song với bó hoa của Cố Trường Khanh. Hoa màu trắng khẽ rung rinh trong gió, quá đỗi mảnh mai.
Người con trai ngẩng đầu, vươn tay khẽ vuốt cái tên Arce trên bia mộ, đôi môi tái nhợt hơi mở:
– Anh, em đến đây…
Anh mỉm cười, trong mắt băng tan tuyết rã, ấm áp như ánh mặt trời.
– Em nhìn thấy người con gái yêu anh… nói lại, cô ấy có ơn với em, em không nên giả vờ như không quen biết đúng không anh?
Anh đứng thẳng dậy, đút tay vào túi áo, anh ngẩng đầu nhìn tuyết rơi đầy trời, khóe môi nhếch lên ý cười thản nhiên.
Gương mặt tuấn mỹ, nụ cười thản nhiên khiến cảnh đẹp chốn trời băng đất tuyết này như lu mờ.
Buổi tối, Cố Trường Khanh và Mike cùng ăn cơm, địa điểm ngay tại nhà ăn trong khách sạn, ăn cơm Pháp.
Cố Trường Khanh thay bộ váy dạ hội màu xanh ngọc, áo khoác da cừu màu trắng, tóc búi thấp cài trân châu, gương mặt trang điểm trang nhã, trông cao quý và thanh lịch.
Tuy là hẹn gặp bạn bè nhưng cũng phải ăn mặc cẩn thận, đây là phép lịch sự.
Mike thấy cô thì cười khen ngợi:
– Helen, đêm nay cậu thật đẹp.
Sau đó khẽ thơm lên má cô.
Ánh nến, rượu ngon, món ngon.
Hai người mỉm cười kể chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, cụng ly vì chiến thắng vừa qua.
Mike rất vui, ánh mắt màu lam lấp lánh sáng bừng, anh hưng phấn nói:
– Gần đây ông nội mình lại khen ngợi mình, nói ánh mắt đầu tư của mình càng lúc càng thuần thục.
Cố Trường Khanh cười anh:
– Sao cậu vẫn cứ như trẻ con thế, ông nội khen ngợi đôi câu là đã vui như được ăn kẹo?
Mike khoa trương nhíu mày:
– Mục tiêu cả đời này của mình chính là có thể được ông nội thật lòng công nhận, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.
– Xem ra cậu rất kính trọng ông nội.
Mike gật đầu, nghiêm túc nói:
– Ông nội mình tuyệt đối là người đáng để mình kính trọng.
Sau đó lại nhìn Cố Trường Khanh cười:
– Mình còn nhắc đến cậu với ông, ông nội mình rất có hứng thú với cậu.
– A? Thật là vinh hạnh quá đi, lúc nào thì có thể đến gặp ông nội cậu>
Cố Trường Khanh cười.
Mike nhún vai:
– Giờ thì không được, ông nội của mình đi du lịch không ở nhà, về sau vẫn có cơ hội mà.
Anh nháy mắt với Cố Trường Khanh mấy cái:
– Helen, đúng lúc đó đừng có bị ông nội mình dọa sợ đấy nhé.
– Vì sao? Ông nội cậu rất nghiêm khắc sao?
Cố Trường Khanh cắt đồ ăn.
Mike chỉ cười, cũng không lên tiếng, vẻ mặt thần bí.
Cố Trường Khanh thấy anh thần bí thì cười cười, cũng không truy vấn thêm.
Sau đó hai người lại tán gẫu, đề tài chuyển đến tình hình của đồng Euro, Mike nói:
– Mình thấy đồng Euro hoàn toàn vẫn có tương lai, liên minh châu Âu sẽ không thể để Hi Lạp gặp chuyện không hay, nhất định sẽ có kế hoạch cứu giúp, đến lúc đồng Euro sẽ tăng lên nhưng vấn đề Hi Lạp lại không đơn giản như vậy, mình cảm thấy dù có tăng nhanh thì cũng không thể giữ được lâu, có thể sẽ lại bị tụt giá.
– Nhưng mặt tài chính thì nên làm sao đây?
Cố Trường Khanh biết, vốn lưu động của công ty hầu như đều rót cả vào Cố thị.
Mike cười nói:
– Không sao, mình có cách.
Nói xong anh rót rượu vang vào ly thủy tinh chân dài trong tay Cố Trường Khanh, chất lỏng đỏ sâm lưu chuyển dưới ánh nến phản chiếu ra ánh sáng bảy màu.
– Lafite 82!
Mike mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn phóng khoáng.
Dùng bữa tối xong, Mike lại mời Cố Trường Khanh đi xem vở nhạc kịch đang nổi tiếng gần đây, tiếng hát cao vút duyên dáng khiến người ta say mê. Cố Trường Khanh vui vẻ quay về.
Hôm sau, Cố Trường Khanh về nước.
Trước khi lên máy bay, Mike nhẹ nhàng ôm Cố Trường Khanh, cười nói:
– Helen, Mike sẽ mãi mãi ủng hộ cậu.
– Cảm ơn cậu, Mike.
Cố Trường Khanh ôm chặt người bạn này,
30 tháng 12, Cố Trường Khanh quay về Bắc Kinh.
Ông Vương đến sân bay đón cô.
Trên xe, Cố Trường Khanh hỏi ông Vương:
– Chú Vương, bên Âu Dương Kính thế nào rồi?
Ông Vương vừa lái xe vừa trả lời:
– Anh Văn đã cho Âu Dương Kính mượn 500 vạn rồi, Âu Dương Kính thua mờ mắt, căn bản không rõ mình đã nợ một số tiền khổng lồ như vậy.
Cố Trường Khanh cười lạnh lùng:
– Nói cho Văn ca, đã đến lúc thu lưới rồi.
Đêm đó, Cố Trường Khanh gọi điện thoại cho Phùng Tước.
– Phùng Tước, em về rồi, buổi tối có thể gặp nhau không?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói rất khẽ của Phùng Tước:
– Trường Khanh, giờ anh có chút chuyện, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em.
– Được!
Cố Trường Khanh cúp máy, nhìn di động đang kêu tút tút mà giật mình, trực giác nói cho cô, Phùng Tước có chuyện gì đó giấu cô. Có lẽ anh định sau này sẽ nói cho cô? Nghĩ đến đây, Cố Trường Khanh lại thấy thoải mái lại.
Bên kia, Phùng Tước cúp máy rồi nhìn người nhà ngồi trước mặt. Ông nội, bà nội, cha mẹ đều tề tụ ở phòng khách, bọn họ ngồi vây quanh sofa nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc, cho dù là bà nội luôn tươi cười mà lúc này vẻ mặt cũng rất nặng nề.
Trần Di nhìn anh cúp máy rồi nói:
– Phùng Tước, với chuyện của Trường Khanh, mọi người rất thương cảm, cũng rất bội phục sự dũng cảm và kiên cường của con bé, mẹ không có ý kiến gì với bản thân con bé, nếu nó là bạn bè của con mà không phải là đối tượng kết hôn của con thì có lẽ mẹ sẽ cố hết sức để giúp nó…
Từ sau ngày Phùng Tước kể chuyện của Cố Trường Khanh cho Trần Di nghe, Trần Di cảm thấy chuyện này rất quan trọng nên đã đem chuyện này nói cho mọi người trong nhà, mọi người cùng thương lượng rồi quyết định tìm Phùng Tước nói chuyện nghiêm túc một lần.
Trần Di nhìn chồng đang ngồi im lặng ở bên, thở dài nói:
– Nhưng chúng ta đều không thể chấp nhận Cố Trường Khanh trở thành thành viên trong gia đình được.
Lúc này cha Phùng Tước cũng mở miệng nói:
– Phùng Tước, vốn cha không thích có quan hệ thông gia với thương nhân, lí do con cũng hiểu, vị trí này của cha, có thể kiêng kị cái gì thì kiêng. Nhưng cha mẹ luôn thoải mái với con, không muốn tạo nhiều áp lực cho việc cưới xin của con sau này, chỉ cần không gây trở ngại thì cũng đơn giản, tuy có thể sẽ khiến nhiều người bàn tán nhưng chỉ cần con vui là được rồi. Nhưng nhà Trường Khanh rất phức tạp, cha và mẹ kế của con bé như vậy nhất định sẽ là mầm tai họa sau này, cái này không đơn giản như mấy lời đàm tiếu kia. Thân là thông gia, chúng ta sao có thể phủi sạch quan hệ? Chẳng lẽ con định để cho ông nội và cha mẹ con bị gộp chung với những kẻ đó sao?
Cha Phùng Tước dừng lại một chút rồi lại nói:
– Cha chưa từng bắt con phải làm gì nhưng lúc này cha mong con có thể bận tâm đến suy nghĩ của mọi người.
Giờ hai người tuy chưa đến bước bàn chuyện cưới xin nhưng có một số việc vẫn nên ngăn cản từ trước.
Phùng Tước ngồi một bên, nghe xong những lời này của cha cũng vẫn không nóng nảy. Phản ứng của người thân thực ra đều nằm trong dự đoán của anh, hoặc là phải nói mọi khó khăn đều nằm trong dự kiến của anh, anh đã có chuẩn bị tâm lý sẵn sang.
Anh nhìn ông nội, ông ngồi ở ghế thái sư im lặng không nói, vẻ mặt trang nghiêm không rõ là ý gì. Phùng Tước lại nhìn bà nội, vừa vặn thấy bà nội đang nhìn qua anh, vẻ mặt ưu sầu,
Phùng Tước nói:
– Cha, con có thể hiểu suy nghĩ của mọi người nhưng sai lầm của bọn họ sao có thể bắt Trường Khanh phải gánh chịu, Trường Khanh cũng là người bị hại. Trường Khanh đã nói với con, chỉ cần đoạt lại quyền khống chế công ty thì sẽ thoát ly quan hệ cha con với Khổng Khánh Tường, về sau chuyện của cha và mẹ kế cô ấy sẽ chẳng liên quan gì đến cô ấy nữa.
Anh nhìn người nhà, rất thành khẩn, rất nghiêm túc nói:
– Từ nhỏ ông nội đã dạy con, làm người làm việc gì cũng đều không được để lương tâm của mình phải hổ thẹn, con tự thấy con đi ngay ngồi thẳng, vì sao phải vì ánh mắt của người khác mà bỏ qua người trong lòng? Đây chẳng phải là sự thỏa hiệp với thành kiến của người đời sao? Đây chẳng phải là biểu hiện của chột dạ sao? Chỉ cần con thấy lòng mình ngay thẳng thì chẳng ai có thể gây ảnh hưởng đến con cả. Con muốn ở bên Trường Khanh, mặc kệ thân phận của cô ấy là gì, mặc kệ hoàn cảnh của cô ấy phức tạp cỡ nào bởi vì cô ấy đáng để con đối xử chân thành. Cuộc sống lúc trước của cô ấy đã quá mệt mỏi, quá vất vả, con mong có thể chăm sóc, có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy.
Trần Di thấy Phùng Tước nói rất nghiêm túc thì biết bọn họ có nói gì nữa cũng chỉ là vô dụng. Một khi Phùng Tước đã nhận định điều gì thì có cưỡng ép anh cũng chẳng được gì, cho dù có gây rối túi bụi cũng chẳng thể khiến anh thay đổi suy nghĩ, sẽ chỉ khiến mọi người cười chê gia đình mình mà thôi. Giờ xã hội này, lấy được tờ giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ là chút thời gian mà thôi.
Nhưng bà thực sự không hài lòng với Cố Trường Khanh, nhìn mẹ kế của Cố Trường Khanh thì chỉ sợ có thoát ly quan hệ cũng không thoát khỏi bọn họ được. Cha Cố Trường Khanh đến người còn giết được thì có gì mà không làm được? Lúc nào cũng có thể liên lụy đến Phùng Tước. Nhà bà chỉ có mình Phùng Tước, bao nhiêu hi vọng đều gửi gắm hết cho anh, cũng không mong về sau anh bị bọn họ làm liên lụy.
Nhưng bà nói những lời này thì có tác dụng sao? Rơi vào đường cùng, Trần Di nhìn qua ông nội Phùng Tước, giờ có lẽ chỉ có lời ông nội nói thì mới có tác dụng.
– Cha, chuyện này cha có ý kiến gì không? Trần Di hỏi ông.
Cha Phùng Tước cũng nhìn về phía ông nội anh, con và cha tính tình đều cứng nhắc giống hệt nhau, ở huyện ba năm đã diệt sạch đám tham quan ở đó, đứa con như vậy khiến ông kiêu ngạo cũng khiến ông cảm thấy bất đắc dĩ bởi vì đứa con kiên cường như vậy, nói mấy lời có thể có tác dụng sao?
Giờ có thể ảnh hưởng đến Phùng Tước cũng chỉ có ông nội mà thôi.
Ông nội Phùng Tước nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Phùng Tước, ánh mắt như điện. Ông từ tốn mở lời, ngữ khí trang trọng.
– Phùng Tước, cháu có biết sau này kết hôn với cô gái đó thì sẽ gặp phải chuyện gì không?
Phùng Tước nhìn ông nội, nghiêm mặt nói:
– Có thưa ông.
– Cháu có biết vì nó mà con đường chính trị của cháu có lẽ sẽ rất gian nan? Có lẽ sẽ có đủ loại bực bội?
– Đúng vậy, cháu rất hiểu.
– Còn có đủ những phiền phức mà cháu không thể đoán trước được, đủ những lời đồn đại, chửi bới, cháu có tin tưởng không?
– Thanh giả tự thanh. Quốc gia chỉ cần những người có năng lực thôi.
Cho dù không được, không theo con đường chính trị cũng chẳng sao, đương nhiên những lời này anh không nói ra miệng.
– Mặc kệ khó khăn cỡ nào cháu cũng sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay, sẽ không phụ lòng cô gái kia?
– Tuyệt đối không.
– Tốt lắm.
Sắc mặt ông nội Phùng Tước đột nhiên hòa hoãn lại, mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn rất hiền lành:
– Cuối cùng cũng không phụ sự dạy dỗ của ông, làm người thì phải đội trời đạp đất, ngay thẳng không sợ bóng tà, cháu có thể chịu trách nhiệm như vậy cũng không uổng cô gái kia vì cháu mà đến mạng cũng không cần. Ông tin cháu, cho nên cũng tin cô gái kia. Cháu muốn làm gì thì cứ làm đi!
– Cha!
Trần Di kinh hãi đứng phắt dậy:
– Sao cha có thể dung túng nó như vậy, chuyện đâu có đơn giản thế này? Về sau chắc chắn Phùng Tước sẽ bị cô gái này làm liên lụy.
Ông nội Phùng Tước không chút nể mặt, lạnh lùng nói:
– Có thể phức tạp đến đâu? Nếu một người vì mục đích nào đó mà có thể ruồng bỏ trái tim của chính mình thì về sau cũng sẽ vì nguyên nhân nào đó mà làm hại đến đất nước, dù nó có làm cao đến đâu cha cũng coi thường. Ý kiến của cha là thế, các con tự suy nghĩ đi.
Nói xong, ông nội Phùng Tước đứng lên, không để ý đến bọn họ, đi về phòng của mình. Bà nội Phùng Tước nắm tay Phùng Tước rồi đi theo ông.
Phùng Tước đứng đó nhìn theo bóng dáng gầy yếu của ông nội, sự cảm kích và nhiệt huyết bốc lên bừng bừng.
Sắc trời u tối, gió lạnh ào ào, chẳng biết tự bao giờ, trên trời bắt đầu có tuyết rơi, tuyết bay múa trong trời gió lạnh, chỉ chốc lát sau, khu nghĩa trang phủ lên một lớp áo tuyết mong manh, không khí tăng thêm mấy phần lạnh lùng và trong trẻo. Mà người con trai kia đi xuyên qua những bông tuyết đang rơi, bước đến đây, bó cúc trắng trong tay càng thêm mảnh mai. Vẻ mặt anh ta tựa như tuyết, trong trẻo và lạnh lùng. Anh ta đi tới không chút hoang mang, đi lướt qua Cố Trường Khanh, dừng lại ở một bia mộ cách Arce mấy bước. Cố Trường Khanh chỉ nghĩ rằng anh ta cũng đi viếng người qua đời, tùy tiện liếc nhìn một cái rồi thôi.
Cô xem đồng hồ, thấy đã không còn sớm nên xoay người chậm rãi rời khỏi nghĩa trang.
Người đàn ông áo đen kia xoay người nhìn theo bóng cô càng lúc càng xa, lúc này mới lấy điện thoại ra, gọi điện:
– Thiếu gia, có người ở nghĩa trang, vừa mới đi, hình như chính là cô gái họ Cố mà cậu muốn tôi điều tra…
Con đường ngoài nghĩa trang có một chiếc xe limo màu đen xa hoa, cửa sổ kín mít, từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Lúc này, một người con trai ngồi bên trong, tay cầm điện thoại nhìn một cô gái áo đen đang bước tới qua cửa kính, dáng người mềm mại, dung mạo tú lệ, khí chất thanh nhã.
Bông tuyết đang bay múa bên người cô, đậu lên tóc lên người cô, khăn che của đầu cô đã phủ thêm một lớp sương trắng nhưng hình như cô chẳng hề để ý, chậm rãi đi trong tuyết, trầm tĩnh thong dong, dường như tất cả những yếu tố bên ngoài cũng chẳng thể tạo thành ảnh hưởng vì với cô. Ý vị như vậy thật khiến người ta tán thưởng.
– Tôi thấy cô ấy rồi…
Ánh mắt người con trai vẫn nhìn theo Cố Trường Khanh ở bên ngoài, đôi mắt màu lam lấp lánh ánh sáng thản nhiên. Anh nhìn Cố Trường Khanh chậm rãi đi về phía chiếc xe hơi ở bên kia, gương mặt của cô càng tái nhợt hơn trong chiếc khăn trùm đầu màu đen, đôi mày thanh tú nhíu lại, môi hơi nhếch, ánh mắt lạnh nhạt. Anh nhìn cô đi qua xe mình, góc khăn bay lên trong không trung, những bông tuyết bám vào khăn, phiêu dật và thanh linh, cũng như cảm giác cô tạo ra cho người khác vậy.
Người con trai này hơi xoay người nhìn theo bóng dáng cô, nhìn cô bước lên chiếc xe nhỏ cách đó không xa, không lâu sau, xe lăn bánh, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của anh.
Anh ta mở cửa xe đi xuống, lái xe ngồi đằng trước vội đi ra phủ áo khoác cho anh, lại mở ô ra che tuyết.
– Thiếu gia, bên ngoài gió lớn.
Lái xe hơn 30 tuổi, là một người Mỹ khỏe mạnh.
– Không sao!
Người con trai đáp với vẻ mặt lạnh lùng và có chút kiêu căng, anh hơi xốc chiếc áo khoác đen trên vai, chậm rãi đi về phía trước. Lái xe cầm ô nhắm mắt đuổi theo sau nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, khoảng cách 1,2 bước ấy biểu hiện rõ thân phận tôn quý của người con trai, không thể vượt quá giới hạn.
Người con trai đi lên cầu thang, đi đến bia mộ của Arce và Johnny, người đàn ông cầm bó cúc trắng mà khi nãy Cố Trường Khanh gặp tiến lên đón, đứng sau anh ta rồi đưa bó hoa cúc ra cho anh, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Người con trai đón lấy bó cúc trắng, hơi hơi khom lưng nhẹ nhàng đặt đóa cúc trắng ở trước bia mộ, bó hoa đặt song song với bó hoa của Cố Trường Khanh. Hoa màu trắng khẽ rung rinh trong gió, quá đỗi mảnh mai.
Người con trai ngẩng đầu, vươn tay khẽ vuốt cái tên Arce trên bia mộ, đôi môi tái nhợt hơi mở:
– Anh, em đến đây…
Anh mỉm cười, trong mắt băng tan tuyết rã, ấm áp như ánh mặt trời.
– Em nhìn thấy người con gái yêu anh… nói lại, cô ấy có ơn với em, em không nên giả vờ như không quen biết đúng không anh?
Anh đứng thẳng dậy, đút tay vào túi áo, anh ngẩng đầu nhìn tuyết rơi đầy trời, khóe môi nhếch lên ý cười thản nhiên.
Gương mặt tuấn mỹ, nụ cười thản nhiên khiến cảnh đẹp chốn trời băng đất tuyết này như lu mờ.
Buổi tối, Cố Trường Khanh và Mike cùng ăn cơm, địa điểm ngay tại nhà ăn trong khách sạn, ăn cơm Pháp.
Cố Trường Khanh thay bộ váy dạ hội màu xanh ngọc, áo khoác da cừu màu trắng, tóc búi thấp cài trân châu, gương mặt trang điểm trang nhã, trông cao quý và thanh lịch.
Tuy là hẹn gặp bạn bè nhưng cũng phải ăn mặc cẩn thận, đây là phép lịch sự.
Mike thấy cô thì cười khen ngợi:
– Helen, đêm nay cậu thật đẹp.
Sau đó khẽ thơm lên má cô.
Ánh nến, rượu ngon, món ngon.
Hai người mỉm cười kể chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, cụng ly vì chiến thắng vừa qua.
Mike rất vui, ánh mắt màu lam lấp lánh sáng bừng, anh hưng phấn nói:
– Gần đây ông nội mình lại khen ngợi mình, nói ánh mắt đầu tư của mình càng lúc càng thuần thục.
Cố Trường Khanh cười anh:
– Sao cậu vẫn cứ như trẻ con thế, ông nội khen ngợi đôi câu là đã vui như được ăn kẹo?
Mike khoa trương nhíu mày:
– Mục tiêu cả đời này của mình chính là có thể được ông nội thật lòng công nhận, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.
– Xem ra cậu rất kính trọng ông nội.
Mike gật đầu, nghiêm túc nói:
– Ông nội mình tuyệt đối là người đáng để mình kính trọng.
Sau đó lại nhìn Cố Trường Khanh cười:
– Mình còn nhắc đến cậu với ông, ông nội mình rất có hứng thú với cậu.
– A? Thật là vinh hạnh quá đi, lúc nào thì có thể đến gặp ông nội cậu>
Cố Trường Khanh cười.
Mike nhún vai:
– Giờ thì không được, ông nội của mình đi du lịch không ở nhà, về sau vẫn có cơ hội mà.
Anh nháy mắt với Cố Trường Khanh mấy cái:
– Helen, đúng lúc đó đừng có bị ông nội mình dọa sợ đấy nhé.
– Vì sao? Ông nội cậu rất nghiêm khắc sao?
Cố Trường Khanh cắt đồ ăn.
Mike chỉ cười, cũng không lên tiếng, vẻ mặt thần bí.
Cố Trường Khanh thấy anh thần bí thì cười cười, cũng không truy vấn thêm.
Sau đó hai người lại tán gẫu, đề tài chuyển đến tình hình của đồng Euro, Mike nói:
– Mình thấy đồng Euro hoàn toàn vẫn có tương lai, liên minh châu Âu sẽ không thể để Hi Lạp gặp chuyện không hay, nhất định sẽ có kế hoạch cứu giúp, đến lúc đồng Euro sẽ tăng lên nhưng vấn đề Hi Lạp lại không đơn giản như vậy, mình cảm thấy dù có tăng nhanh thì cũng không thể giữ được lâu, có thể sẽ lại bị tụt giá.
– Nhưng mặt tài chính thì nên làm sao đây?
Cố Trường Khanh biết, vốn lưu động của công ty hầu như đều rót cả vào Cố thị.
Mike cười nói:
– Không sao, mình có cách.
Nói xong anh rót rượu vang vào ly thủy tinh chân dài trong tay Cố Trường Khanh, chất lỏng đỏ sâm lưu chuyển dưới ánh nến phản chiếu ra ánh sáng bảy màu.
– Lafite 82!
Mike mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn phóng khoáng.
Dùng bữa tối xong, Mike lại mời Cố Trường Khanh đi xem vở nhạc kịch đang nổi tiếng gần đây, tiếng hát cao vút duyên dáng khiến người ta say mê. Cố Trường Khanh vui vẻ quay về.
Hôm sau, Cố Trường Khanh về nước.
Trước khi lên máy bay, Mike nhẹ nhàng ôm Cố Trường Khanh, cười nói:
– Helen, Mike sẽ mãi mãi ủng hộ cậu.
– Cảm ơn cậu, Mike.
Cố Trường Khanh ôm chặt người bạn này,
30 tháng 12, Cố Trường Khanh quay về Bắc Kinh.
Ông Vương đến sân bay đón cô.
Trên xe, Cố Trường Khanh hỏi ông Vương:
– Chú Vương, bên Âu Dương Kính thế nào rồi?
Ông Vương vừa lái xe vừa trả lời:
– Anh Văn đã cho Âu Dương Kính mượn 500 vạn rồi, Âu Dương Kính thua mờ mắt, căn bản không rõ mình đã nợ một số tiền khổng lồ như vậy.
Cố Trường Khanh cười lạnh lùng:
– Nói cho Văn ca, đã đến lúc thu lưới rồi.
Đêm đó, Cố Trường Khanh gọi điện thoại cho Phùng Tước.
– Phùng Tước, em về rồi, buổi tối có thể gặp nhau không?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói rất khẽ của Phùng Tước:
– Trường Khanh, giờ anh có chút chuyện, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em.
– Được!
Cố Trường Khanh cúp máy, nhìn di động đang kêu tút tút mà giật mình, trực giác nói cho cô, Phùng Tước có chuyện gì đó giấu cô. Có lẽ anh định sau này sẽ nói cho cô? Nghĩ đến đây, Cố Trường Khanh lại thấy thoải mái lại.
Bên kia, Phùng Tước cúp máy rồi nhìn người nhà ngồi trước mặt. Ông nội, bà nội, cha mẹ đều tề tụ ở phòng khách, bọn họ ngồi vây quanh sofa nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc, cho dù là bà nội luôn tươi cười mà lúc này vẻ mặt cũng rất nặng nề.
Trần Di nhìn anh cúp máy rồi nói:
– Phùng Tước, với chuyện của Trường Khanh, mọi người rất thương cảm, cũng rất bội phục sự dũng cảm và kiên cường của con bé, mẹ không có ý kiến gì với bản thân con bé, nếu nó là bạn bè của con mà không phải là đối tượng kết hôn của con thì có lẽ mẹ sẽ cố hết sức để giúp nó…
Từ sau ngày Phùng Tước kể chuyện của Cố Trường Khanh cho Trần Di nghe, Trần Di cảm thấy chuyện này rất quan trọng nên đã đem chuyện này nói cho mọi người trong nhà, mọi người cùng thương lượng rồi quyết định tìm Phùng Tước nói chuyện nghiêm túc một lần.
Trần Di nhìn chồng đang ngồi im lặng ở bên, thở dài nói:
– Nhưng chúng ta đều không thể chấp nhận Cố Trường Khanh trở thành thành viên trong gia đình được.
Lúc này cha Phùng Tước cũng mở miệng nói:
– Phùng Tước, vốn cha không thích có quan hệ thông gia với thương nhân, lí do con cũng hiểu, vị trí này của cha, có thể kiêng kị cái gì thì kiêng. Nhưng cha mẹ luôn thoải mái với con, không muốn tạo nhiều áp lực cho việc cưới xin của con sau này, chỉ cần không gây trở ngại thì cũng đơn giản, tuy có thể sẽ khiến nhiều người bàn tán nhưng chỉ cần con vui là được rồi. Nhưng nhà Trường Khanh rất phức tạp, cha và mẹ kế của con bé như vậy nhất định sẽ là mầm tai họa sau này, cái này không đơn giản như mấy lời đàm tiếu kia. Thân là thông gia, chúng ta sao có thể phủi sạch quan hệ? Chẳng lẽ con định để cho ông nội và cha mẹ con bị gộp chung với những kẻ đó sao?
Cha Phùng Tước dừng lại một chút rồi lại nói:
– Cha chưa từng bắt con phải làm gì nhưng lúc này cha mong con có thể bận tâm đến suy nghĩ của mọi người.
Giờ hai người tuy chưa đến bước bàn chuyện cưới xin nhưng có một số việc vẫn nên ngăn cản từ trước.
Phùng Tước ngồi một bên, nghe xong những lời này của cha cũng vẫn không nóng nảy. Phản ứng của người thân thực ra đều nằm trong dự đoán của anh, hoặc là phải nói mọi khó khăn đều nằm trong dự kiến của anh, anh đã có chuẩn bị tâm lý sẵn sang.
Anh nhìn ông nội, ông ngồi ở ghế thái sư im lặng không nói, vẻ mặt trang nghiêm không rõ là ý gì. Phùng Tước lại nhìn bà nội, vừa vặn thấy bà nội đang nhìn qua anh, vẻ mặt ưu sầu,
Phùng Tước nói:
– Cha, con có thể hiểu suy nghĩ của mọi người nhưng sai lầm của bọn họ sao có thể bắt Trường Khanh phải gánh chịu, Trường Khanh cũng là người bị hại. Trường Khanh đã nói với con, chỉ cần đoạt lại quyền khống chế công ty thì sẽ thoát ly quan hệ cha con với Khổng Khánh Tường, về sau chuyện của cha và mẹ kế cô ấy sẽ chẳng liên quan gì đến cô ấy nữa.
Anh nhìn người nhà, rất thành khẩn, rất nghiêm túc nói:
– Từ nhỏ ông nội đã dạy con, làm người làm việc gì cũng đều không được để lương tâm của mình phải hổ thẹn, con tự thấy con đi ngay ngồi thẳng, vì sao phải vì ánh mắt của người khác mà bỏ qua người trong lòng? Đây chẳng phải là sự thỏa hiệp với thành kiến của người đời sao? Đây chẳng phải là biểu hiện của chột dạ sao? Chỉ cần con thấy lòng mình ngay thẳng thì chẳng ai có thể gây ảnh hưởng đến con cả. Con muốn ở bên Trường Khanh, mặc kệ thân phận của cô ấy là gì, mặc kệ hoàn cảnh của cô ấy phức tạp cỡ nào bởi vì cô ấy đáng để con đối xử chân thành. Cuộc sống lúc trước của cô ấy đã quá mệt mỏi, quá vất vả, con mong có thể chăm sóc, có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy.
Trần Di thấy Phùng Tước nói rất nghiêm túc thì biết bọn họ có nói gì nữa cũng chỉ là vô dụng. Một khi Phùng Tước đã nhận định điều gì thì có cưỡng ép anh cũng chẳng được gì, cho dù có gây rối túi bụi cũng chẳng thể khiến anh thay đổi suy nghĩ, sẽ chỉ khiến mọi người cười chê gia đình mình mà thôi. Giờ xã hội này, lấy được tờ giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ là chút thời gian mà thôi.
Nhưng bà thực sự không hài lòng với Cố Trường Khanh, nhìn mẹ kế của Cố Trường Khanh thì chỉ sợ có thoát ly quan hệ cũng không thoát khỏi bọn họ được. Cha Cố Trường Khanh đến người còn giết được thì có gì mà không làm được? Lúc nào cũng có thể liên lụy đến Phùng Tước. Nhà bà chỉ có mình Phùng Tước, bao nhiêu hi vọng đều gửi gắm hết cho anh, cũng không mong về sau anh bị bọn họ làm liên lụy.
Nhưng bà nói những lời này thì có tác dụng sao? Rơi vào đường cùng, Trần Di nhìn qua ông nội Phùng Tước, giờ có lẽ chỉ có lời ông nội nói thì mới có tác dụng.
– Cha, chuyện này cha có ý kiến gì không? Trần Di hỏi ông.
Cha Phùng Tước cũng nhìn về phía ông nội anh, con và cha tính tình đều cứng nhắc giống hệt nhau, ở huyện ba năm đã diệt sạch đám tham quan ở đó, đứa con như vậy khiến ông kiêu ngạo cũng khiến ông cảm thấy bất đắc dĩ bởi vì đứa con kiên cường như vậy, nói mấy lời có thể có tác dụng sao?
Giờ có thể ảnh hưởng đến Phùng Tước cũng chỉ có ông nội mà thôi.
Ông nội Phùng Tước nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Phùng Tước, ánh mắt như điện. Ông từ tốn mở lời, ngữ khí trang trọng.
– Phùng Tước, cháu có biết sau này kết hôn với cô gái đó thì sẽ gặp phải chuyện gì không?
Phùng Tước nhìn ông nội, nghiêm mặt nói:
– Có thưa ông.
– Cháu có biết vì nó mà con đường chính trị của cháu có lẽ sẽ rất gian nan? Có lẽ sẽ có đủ loại bực bội?
– Đúng vậy, cháu rất hiểu.
– Còn có đủ những phiền phức mà cháu không thể đoán trước được, đủ những lời đồn đại, chửi bới, cháu có tin tưởng không?
– Thanh giả tự thanh. Quốc gia chỉ cần những người có năng lực thôi.
Cho dù không được, không theo con đường chính trị cũng chẳng sao, đương nhiên những lời này anh không nói ra miệng.
– Mặc kệ khó khăn cỡ nào cháu cũng sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay, sẽ không phụ lòng cô gái kia?
– Tuyệt đối không.
– Tốt lắm.
Sắc mặt ông nội Phùng Tước đột nhiên hòa hoãn lại, mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn rất hiền lành:
– Cuối cùng cũng không phụ sự dạy dỗ của ông, làm người thì phải đội trời đạp đất, ngay thẳng không sợ bóng tà, cháu có thể chịu trách nhiệm như vậy cũng không uổng cô gái kia vì cháu mà đến mạng cũng không cần. Ông tin cháu, cho nên cũng tin cô gái kia. Cháu muốn làm gì thì cứ làm đi!
– Cha!
Trần Di kinh hãi đứng phắt dậy:
– Sao cha có thể dung túng nó như vậy, chuyện đâu có đơn giản thế này? Về sau chắc chắn Phùng Tước sẽ bị cô gái này làm liên lụy.
Ông nội Phùng Tước không chút nể mặt, lạnh lùng nói:
– Có thể phức tạp đến đâu? Nếu một người vì mục đích nào đó mà có thể ruồng bỏ trái tim của chính mình thì về sau cũng sẽ vì nguyên nhân nào đó mà làm hại đến đất nước, dù nó có làm cao đến đâu cha cũng coi thường. Ý kiến của cha là thế, các con tự suy nghĩ đi.
Nói xong, ông nội Phùng Tước đứng lên, không để ý đến bọn họ, đi về phòng của mình. Bà nội Phùng Tước nắm tay Phùng Tước rồi đi theo ông.
Phùng Tước đứng đó nhìn theo bóng dáng gầy yếu của ông nội, sự cảm kích và nhiệt huyết bốc lên bừng bừng.