Sáng hôm đó, Brian Sterling ngồi trực thăng cá nhân bay thẳng từ Mỹ đến Bắc Kinh, trực thăng đậu trên nóc cao ốc Cố thị.
Cố Trường Khanh và Khổng Ngọc Phân được cử đi đón.
Cố Trường Khanh, Khổng Ngọc Phân và mấy nhân viên khác nhìn trực thăng ầm ầm hạ cánh, cánh quạt xoay tròn thật mạnh, gió thổi khiến người đứng không vững, thổi rối tung tóc của mọi người.
Đợi đến khi cánh quạt chậm rãi dừng lại, cửa trực thăng mở ra, một vệ sĩ da đen và trợ lý bước xuống rồi Brian mới chậm rãi bước ra, tư thái mang đậm vẻ tao nhã và thong dong của một quý tộc.
Hôm nay anh mặc âu phục màu sáng, chất liệu tuyệt hảo, đường may gọn gàng, cúc áo vàng sáng lên dưới ánh mặt trời khiến làn da của anh nổi bật và tinh tế như sứ.
Anh ngẩng đầu, hai mắt thản nhiên đảo qua phía trước, đôi mắt màu lam đậm lóe sáng dưới ánh mặt trời trông như pha lê màu xanh, đẹp một cách thần bí và lạnh lùng.
Mãi đến khi ánh mắt kia chạm đến Cố Trường Khanh thì trong đôi mắt lạnh băng mới có chút độ ấm, anh mỉm cười tựa như tuyết liên nở rộ, cao quý, ngạo mạn. (Chả liên quan nhưng hoa tuyết liên khác gì cái hoa mướp trắng mấy đâu nhỉ :3)
Phong độ như vậy đương nhiên làm các nữ nhân viên ở đây mê mẩn, mọi người nhìn Brian chăm chú, nhất thời đều có chút ngẩn ngơ. Mãi đến khi Brian bực bội nhíu mày thì mới ý thức lại.
Cố Trường Khanh đang chuẩn bị bước lên đón thì Khổng Ngọc Phân lại giành bước.
Hôm nay cô ta mặc bộ váy trong bộ sưu tập mùa xuân mới của Channel, màu sáng thanh thoát, thiết kế đơn giản khiến vẻ sắc sảo của cô ta hiện rõ mà vẫn không mất đi sự dịu dàng, nữ tính.
Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Brian, trên mặt là nụ cười tự tin, tóc xoăn dài đến thắt lưng rung lên theo những bước đi, vẻ nữ tính quyến rũ tràn đầy.
Thấy Khổng Ngọc Phân giành bước, Cố Trường Khanh vội vàng dừng bước, chẳng lẽ định xông lên trước theo cô ta? Khổng Ngọc Phân không để ý đến thể diện Cố thị nhưng cô thì để ý.
Bên kia, ánh mắt Brian quét qua Khổng Ngọc Phân, khóe miệng vẫn cười thản nhiên như cũ. Bỗng nhiên anh nhấc chân đi về phía Khổng Ngọc Phân. Bước đi, tư thái như hoàng tử bước đi trên thảm đỏ vậy.
Thấy thế, nụ cười trên mặt Khổng Ngọc Phân càng sâu, ánh mắt càng nhiệt tình.
Quả nhiên chủ động một chút mới là tốt, nếu cứ lui mình sau lưng Cố Trường Khanh thì đợi năm nào tháng nào anh mới chú ý đến mình? Không phải người đàn ông nào cũng mù như Hoàng Thao.
Nhìn Brian bước từng bước thoải mái đến gần, khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt dừng lại trên người cô, cô ta thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở thản nhiên của Brian. Giờ khắc này, Khổng Ngọc Phân cảm thấy mình như một công chúa được hoàng tử để ý, ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta.
Chỉ còn cách hai bước, Brian sẽ đi đến bên cô ta, Khổng Ngọc Phân mỉm cười nụ cười mà cô ta nghĩ là xinh đẹp nhất, tao nhã vươn tay, nhẹ giọng nói:
– Sterling tiên sinh, tôi đại diện…
Brian đi đến bên người cô rồi lại lướt qua cô ta mà đi, ánh mắt lạnh lùng lướt qua bàn tay vươn ra của Khổng Ngọc Phân rồi lập tức quay đầu bước lên trước, gạt Khổng Ngọc Phân qua một bên như thể chẳng hiểu tại sao cô ta lại xuất hiện trước mặt mình. Vẻ mặt hoàn toàn kiêu ngạo.
Khổng Ngọc Phân giật mình, lời kế tiếp đều nghẹn đắng trong cổ, mặt nóng rát, tay khựng lại giữa không trung, vẻ mặt muốn xấu hổ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cô ta rút tay về, cảm nhận được ánh mắt trào phúng của mọi người xung quanh, người lúc nóng lúc lạnh, hận không thể lập tức biến mất.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Brian đã thấy Brian chạy tới trước mặt Cố Trường Khanh, cười cười nói nói chào hỏi. Brian hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ như tượng thần Hi Lạp, thật chói mắt.
– Sterling tiên sinh, cảm ơn anh đã tới dự cuộc họp Hội đồng quản trị hôm nay.
Cố Trường Khanh bắt tay anh.
– Tôi còn nhớ kỹ cuộc hẹn với tiểu thư Helen, vẫn rất chờ mong!
Brian cười nói, thái độ thân thiến khiến người ta ghen tỵ, hoàn toàn đối lập với sự lạnh lùng đối với cô ta.
Bên cạnh, nhân viên Cố thị đều thấy rõ cảnh này, trong lòng vừa hâm mộ vừa kinh ngạc, lúc nhìn Khổng Ngọc Phân thì ánh mắt lại có chút trào phúng.
Khổng Ngọc Phân mím chặt môi, tay bất giác nắm thật chặt.
Vì sao đàn ông tốt đều chỉ nhìn thấy Cố Trường Khanh?
Lòng lại sinh cảm giác thù hận.
Bên kia, Cố Trường Khanh dẫn Brian đến văn phòng họp, bảo vệ và trợ lý của anh cùng với nhân viên của Cố thị đi theo sau, không ai để ý đến Khổng Ngọc Phân còn đang đứng sững người ở trên sân thượng.
Khổng Ngọc Phân khẽ cắn môi, cố nén sự nhục nhã trong lòng, đi theo mọi người.
Bởi vì không có nhiều thời gian nên mọi người đến thẳng phòng họp.
Cố Trường Khanh và Brian đi vào phòng họp rồi xoay người nói với Lý Giai:
– Đóng cửa lại.
Lý Giai gật đầu, xoay người thì lại thấy Khổng Ngọc Phân đứng ở bên cửa, Lý Giai cười nói:
– Phó giám đốc Khổng, cảm ơn cô đã đưa đến đây, Hội đồng quản trị không có việc gì của cô, mời cô quay về đi!
Khổng Ngọc Phân trừng mắt:
– Cô chẳng qua chỉ là một trợ lý nho nhỏ mà cũng dám nói với tôi như thế! Không muốn làm nữa à?
Lý Giai nhíu mày, nhẹ giọng nói:
– Phó giám đốc Khổng, chuyện đi hay ở của tôi hình như không liên quan đến cô…
Nói xong trầm mặt lại, đóng sập cửa trước mặt Khổng Ngọc Phân.
Khổng Ngọc Phân giận đến dậm chân.
Trong phòng họp mọi người đã đến đông đủ. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, dùng ánh mắt tò mò nhìn thành viên gia tộc Sterling trong truyền thuyết.
Brian chắp tay sau lưng, cằm hơi hất lên, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, vẻ mặt lãnh đạm và cao ngạo.
Cố Trường Khanh giới thiệu qua mọi người. Brian nho nhã chào hỏi, vẻ mặt này khá bình thản nhưng chỉ khi đối mặt với Cố Trường Khanh thì nụ cười ấy mới có chút độ ấm.
Hoàng Thao ngồi bên nhìn thấu tất cả.
Không phải là người này đi thì người khác đến đấy chứ…
Trong lòng có chút khó chịu.
– Nếu mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu cuộc họp thôi!
Nhìn vẻ kính trọng của Brian dành cho Cố Trường Khanh, Khổng Khánh Tường vô cùng bực bội nhưng chẳng có cách nào, lòng thầm oán hận, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước đã không cho Cố Trường Khanh chơi tennis!
– Cuộc họp hôm nay chủ yếu là hoan nghênh cổ đông mới, công ty Gads Tanti gia nhập và bàn bạc về sự phát triển trong tương lai của Cố thị…
Khổng Khánh Tường chủ trì cuộc họp.
Còn chưa nói xong, Cố Trường Khanh đã cắt lời:
– Đợi đã!
Lòng Khổng Khánh Tường trầm lại, quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, sắc mặt rất khó coi:
– Cổ đông Cố, cô lại có chuyện gì?
Cố Trường Khanh xoay ghế nhìn Khổng Khánh Tường cười nói:
– Trước khi bắt đầu cuộc họp, tôi có chuyện muốn nói cho mọi người, xin Chủ tịch cho tôi chút thời gian.
Khổng Khánh Tường thấy vẻ đã định liệu trước mọi thứ của Cố Trường Khanh thì theo trực giác đoán đây là chuyện bất lợi cho ông ta! Ông ta quả quyết nói:
– Hôm nay là cuộc họp đầu tiên của công ty Gads Tanto, bàn bạc kế hoạch phát triển công ty mới là chuyện chính. Cổ đông Cố, Hội đồng quản trị không phải trò đùa, mọi người bận rộn trăm công ngàn việc mới rút ra được thời gian để họp chứ không phải đến xem đấu đá, nếu cô có ý kiến gì đối với tôi thì có thể đợi cuộc họp kết thúc, đến tìm tôi nói chuyện.
Nói xong lại nhìn về phía những người khác:
– Các vị, ý kiến của mọi người thế nào?
Lời của Khổng Khánh Tường rất rõ ràng là đang ám chỉ Cố Trường Khanh lợi dụng Hội đồng quản trị để chèn ép ông ta. Các cổ đông hiểu rất rõ cuộc nội đấu của hai người trong thời gian gần đây, bởi vì chuyện này mà suýt thành tai họa lớn, lúc này thấy Cố Trường Khanh lại muốn chơi trò cũ thì lòng đều phiền chán. Bọn họ đều có công ty của riêng mình, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này. Nhất thời, mọi người đều gật đầu đồng ý với lời của Khổng Khánh Tường.
Như vậy, lời nói kế tiếp của Cố Trường Khanh sẽ không thể nói ra miệng, chỉ sợ cô vừa nói sẽ bị Khổng Khánh Tường nghiêm khắc cắt lời, trách cô không biết nặng nhẹ khiến cho các cổ đông khác thấy phản cảm.
Bởi vì cuộc họp tiến hành qua Hán ngữ nên công ty đã cố ý sắp xếp phiên dịch ngồi bên Brian. Mỗi một câu nói của Khổng Khánh Tường, người này đều phiên dịch lại, như vậy lúc Brian nhận được tin tức đương nhiên sẽ chậm hơn mọi người một bước.
Đợi đến khi anh nghe xong định bày tỏ suy nghĩ thì Hoàng Thao đã mở lời:
– Chủ tịch Khổng cũng nên nghe lời Cố tiểu thư muốn nói một chút đi! Tôi tin Cố tiểu thư trịnh trọng đề nghị như vậy thì nhất định sẽ không phải là chuyện vớ vẩn.
Anh nhìn Khổng Khánh Tường cười nói:
– Vì sao Chủ tịch không cho Cố tiểu thư cơ hội nói chuyện.
– Không bằng cổ đông Cố nói xem có chuyện gì?
Từ Khôn vội vàng phụ họa để gây ảnh hưởng, các cổ đông khác dù giận nhưng thấy có người ủng hộ thì cũng đâu tiện nói gì thêm.
Cố Trường Khanh đang nghĩ kế, thấy vậy thì vội nắm chặt thời cơ:
– Tôi phát hiện trong công ty có người lợi dụng chức vụ thông đồng với cấp dưới làm lợi riêng khiến công ty tổn thất đến hơn 10 triệu, tôi cảm thấy chuyện này nhất định phải công bố ra, nếu không không thể ăn nói với các vị cổ đông được!
Khổng Khánh Tường biến sắc, căm giận nhìn Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh chẳng chút yếu thế nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Hoàng Thao tỏ vẻ kinh ngạc:
– Trong công ty lại có con sâu làm rầu nồi canh vậy sao! Nếu là như vậy thì Cố tiểu thư nhất định phải làm rõ sự tình mới được! Nếu không tố giác người này thì dù công ty có kế hoạch phát triển tốt đến đâu chỉ sợ vẫn bị hủy trong tay người đó mà thôi.
Cố Trường Khanh nhìn Hoàng Thao, lòng cười thầm, người này thật đúng là hữu ích, ai không biết có khi còn tưởng bọn họ đã sớm có kết hoạch.
Bên kia, Từ Khôn nhìn nhìn mọi người, kích động nói:
– 10 triệu không phải là con số nhỏ, nếu liên quan đến quyền lợi của chúng tôi, tôi cảm thấy cần phải bỏ ra chút thời gian để nghe cổ đông Cố nói mới được!
Các cổ đông khác bị con số 10 triệu này làm cho chấn động, ai còn để ý đến lời Khổng Khánh Tường nữa.
– Nếu vậy thì Cố tiểu thư có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Một cổ đông độc lập lên tiếng.
Lòng Khổng Khánh Tường vừa tức vừa sợ, nhưng việc đã đến nước này ông ta cũng không tiện ngăn cản, chỉ đành nhìn Cố Trường Khanh, lạnh lùng nói:
– Cổ đông Cố, hi vọng cô có thể đưa ra chứng cứ rõ ràng, đừng vì tư lợi mà làm lãng phí thời gian của mọi người, tạo thành ảnh hưởng không tốt!
– Đương nhiên sẽ có chứng cứ rõ ràng!
Cố Trường Khanh cười lạnh nói, sau đó quay đầu bảo Lý Giai điều gì đó, Lý Giai đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn giám đốc Lưu đi vào.
Khổng Khánh Tường nhìn thấy giám đốc Lưu thì biến sắc, lòng hoảng hốt, ông ta nhìn giám đốc Lưu chằm chằm, ánh mắt như muốn xé xác người!
Mấy năm nay ông ta lấy được bao nhiêu lợi lộc từ Khổng Khánh Tường mà giờ cũng dám phản bội sao!
Khổng Khánh Tường hận không thể lao xuống tát cho giám đốc Lưu mấy cái nhưng lý trí lại bắt ông ta không thể không tỉnh táo.
Từ sau khi tiến vào, giám đốc Lưu vẫn cúi gằm mặt không dám nhìn bất kì ai, càng không dám nhìn Khổng Khánh Tường.
Mặc kệ nói thế nào, ông ta cũng nhận không ít lợi lộc từ Khổng Khánh Tường, giờ bán đứng Khổng Khánh Tường thì luôn là kẻ đuối lý.
Cố Trường Khanh nhìn sắc mặt xanh mét của Khổng Khánh Tường, lòng thống khoái vô cùng.
Hôm nay nhất định phải cho ông ta trượt ngã một vố đau mới được!