Xe thể thao Cadillac của đối phương phản xạ ra ánh sáng lạnh dưới ánh trăng mỏng manh chiếu lên người đối phương khiến cả người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Đương nhiên Phùng Tước nhận ra người đến là ai, chính là Hoàng Thao vừa đưa Cố Trường Khanh trở về.
Tâm tư của Hoàng Thao với Cố Trường Khanh làm sao Phùng Tước lại không biết, chỉ là lúc trước anh rất tự tin vào tình cảm của hai người, cũng không cảm thấy Hoàng Thao có thể tạo thành uy hiếp gì. Nhưng bây giờ…
Tuy rằng với anh mà nói, Hoàng Thao có ơn cứu mạng nhưng lúc này Phùng Tước làm gì có tâm tình nghĩ đến chuyện chào hỏi xã giao, anh hơi gật đầu với Hoàng Thao, xem như chào hỏi rồi đi về phía xe của mình.
Nhưng Hoàng Thao lại gọi anh lại:
– Phùng Tước, chờ đã!
Giọng nói âm trầm nhưng lại đầy ý khiêu khích! (Kiểu nhơn nhơn này không ăn đòn hơi lạ :)))
Phùng Tước vừa mới mở cửa xe nghe được giọng nói của anh, tâm tình vốn phiền muộn lại càng thêm nặng nề, anh đứng thẳng dậy, đóng cửa xe đánh ầm một tiếng, quay người lại nhìn về phía Hoàng Thao, ánh mắt lạnh lẽo:
– Hoàng tiên sinh có gì chỉ giáo?
Hoàng Thao gác một tay lên thành xe, tư thái nhơn nhơn nhưng ngữ khí lại vô cùng cứng rắn:
– Phùng Tước, là đàn ông thì về sau đừng tới tìm Trường Khanh nữa.
Nghe xong lời này, ngọn lửa trong lòng Phùng Tước lập tức bùng cháy, anh cười lạnh một tiếng:
– Tôi có đến tìm Trường Khanh hay không là chuyện giữa tôi và Trường Khanh, không đến lượt người ngoài chõ mồm can thiệp. Hoàng tiên sinh, lời nói của anh thật quá nực cười!
Hoàng Thao cười cười, tay gõ gõ nóc xe như thể nghe được chuyện cười, nhưng bỗng nhiên mặt anh trầm lại, chỉ về phía Phùng Tước, ngữ điệu mạnh mẽ như lôi đình:
– Tôi biết tôi rất nực cười nhưng tôi không nhìn nổi cách anh tỏ vẻ như người bị hại để chỉ trích Trường Khanh. Phùng Tước, là đàn ông mà lại hành động như anh, thật đúng là khiến tôi phải xem thường anh.
– Hoàng Thao!
Phùng Tước giận dữ tiến lên, hai tay nắm chặt như đang cố gắng khắc chế lửa giận:
– Tuy rằng anh đã cứu tôi nhưng cũng không có nghĩa là anh có tư cách nói năng lung tung!
Hoàng Thao cười lạnh một tiếng rồi cởi cúc áo vest, nhanh chóng cởi áo rồi vứt xuống đất, sau đó hất hàm về phía Phùng Tước:
– Thế nào? Muốn đánh nhau sao? Đừng cố nhịn, đến đi! Vừa khéo tôi cũng giận nghẹn cả người!
Phùng Tước giận dữ, ngực thở phập phồng rồi thở dài một hơi, dứt khoát xoay người đi về phía xe của mình, rất rõ ràng là không muốn so đo với Hoàng Thao.
Nhưng Hoàng Thao lại đuổi theo sau, chỉ vào Phùng Tước, lớn tiếng nói:
– Tôi mà là Trường Khanh thì tôi sẽ con mẹ nó bám chặt lấy anh, tôi có tổn thất gì chứ? Tôi quản gì anh có áp lực hay không, quản gì anh cãi cọ với người nhà thế nào, tôi sẽ chẳng thèm để ý đến bọn họ, nếu có đến thì tôi sẽ nói với mẹ anh, là con bà bám lấy tôi không tha, có bản lĩnh thì đi mà trói con bà lại, đừng tới làm phiền tôi! Tôi mà là Trường Khanh thì tôi đã làm thế rồi! Chờ đến lúc anh không chịu nổi, áy náy mở miệng chia tay thì lúc đó chính là vì anh không thể gánh vác được áp lực, tôi còn có thể chính nghĩa mà chửi anh là kẻ phụ bạc. (Đoạn này như đam mĩ :|)
Hoàng Thao càng nói càng giận, âm điệu càng ngày càng cao:
– Trường Khanh làm người ác, gánh vác tất cả mọi thứ là vì cô ấy ngốc! Nhưng anh lại còn tỏ vẻ bị hại, có buồn nôn không!
– Câm mồm!
Phùng Tước giận không thể kiềm chế, xoay người đánh một quyền vào mặt Hoàng Thao, đánh cho Hoàng Thao lùi lại ba bước, người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Phùng Tước xông lên nắm cổ áo anh, sắc mặt tái nhợt, phẫn nộ, đau đớn:
– Anh thì biết cái gì, chuyện giữa chúng tôi làm gì đến lượt anh đứng đây chỉ trỏ, đừng dùng tâm tư đê tiện của anh để đoán về Trường Khanh nữa, anh không xứng.
Phùng Tước dùng sức đẩy Hoàng Thao ra, buông tay, vừa mới xoay người thì Hoàng Thao lại xông lên, kéo vai Phùng Tước lại, một quyền đấm thẳng vào mặt Phùng Tước, Phùng Tước hét lớn một tiếng, lùi về phía sau.
Máu nóng toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu, giờ khắc này anh hận không thể đập nát mặt Hoàng Thao, đến lúc anh sắp bị sự phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc thì bỗng nhiên lại nghe Hoàng Thao nói:
– Đúng là tôi không hiểu gì cả! Nhưng tôi biết, là đàn ông thì nên cố gắng mang lại cho người con gái mình yêu một bầu trời bình yên, an ổn! Chứ không phải kéo cô ấy chịu khổ cùng mình.
Phùng Tước ngẩn ra, lửa giận trong lòng nhanh chóng tan biến, anh ngẩng đầu nhìn Hoàng Thao.
Hoàng Thao đi qua đi lại trước mặt anh, ngực phập phồng, vẻ mặt rất tức giận. Quần áo của anh bị Phùng Tước nắm lại nên nhăn nhúm, khóe miệng bị đánh đang chảy máu, anh vươn tay lau vết máu bên môi, ống tay áo liền lưu lại một vệt máu đỏ ghê người.
Hoàng Thao chỉ vào Phùng Tước, không hiểu sao lại giận dữ đến vậy:
– Tôi là người ngoài nhưng đến ngay cả người ngoài như tôi cũng biết cô ấy sống vất vả cỡ nào, gian nan cỡ nào! Anh là bạn trai chẳng lẽ lại không biết? Anh đang ở trong hoàn cảnh nào, nhà anh tỏ thái độ gì, họ có bao nhiêu mong đợi vào anh chính anh còn rõ ràng hơn ai hết! Nếu anh không thể xử lí được mọi thứ thì lúc trước đừng trêu chọc cô ấy! Tình cảm ích kỉ như vậy cũng đáng để cô ấy gìn giữ mãi trong lòng. Được rồi, hai người một chịu đánh một quyết yêu, tôi cũng chẳng nói được gì nữa! Nhưng giờ bên anh xảy ra vấn đề, anh không cố gắng nghĩ cách giải quyết lại đòi cô ấy phải nhẫn nhịn, chẳng lẽ vì yêu anh nên cô ấy phải chịu cuộc sống đó sao? Cô ấy nhất định phải nhẫn nhịn tất cả để tác thành cho sự hiếu thảo của anh sao?
Dưới sự chất vấn của anh, Phùng Tước không thể phản bác được một lời, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt lại.
– Thân là đàn ông vốn nên gánh vác tất cả, hết sức mình để mang đến cho người con gái của mình một thế giới bình yên, dù không đủ năng lực thì tối thiểu cũng phải biết nghĩ như vậy, sao có thể coi sự hi sinh của phụ nữ là điều đương nhiên? Cô ấy chấp nhận hi sinh vì anh là phúc của anh, không muốn hi sinh vì anh anh cũng chẳng có tư cách mà trách móc, chẳng lẽ cô ấy tồn tại là vì anh sao? Dựa vào cái gì mà anh chỉ trích cô ấy buông tay?
Hoàng Thao một hơi nói xong, bởi vì quá mức kích động mà thở hổn hển. Vừa rồi anh ở trong xe không cẩn thận nghe được hai người nói chuyện, thấy Phùng Tước chỉ biết chỉ trích Cố Trường Khanh, lúc ấy anh giận dữ không thể tưởng tượng nổi. Anh biết mình không nên nhúng tay vào chuyện của hai người nhưng thấy Trường Khanh phải nhẫn nhịn, chịu đựng như vậy trước mặt Phùng Tước, anh cũng rất khó chịu.
Người con gái anh yêu, dù có thể không yêu anh cũng không thể để người khác bắt nạt như vậy được.
– Hơn nữa chẳng lẽ anh không nhìn ra là cô ấy đang suy nghĩ vì anh sao? Chỉ cần cô ấy ích kỉ một chút, hoàn toàn có thể không để ý đến chuyện này, để mặc cho anh đi xử lí, kết quả thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy nhưng cô ấy sợ anh vất vả, sợ anh khó khăn nên mới chủ động chia tay, gánh hết trách nhiệm lên mình, xem đi, tất cả đều là trách nhiệm của cô ấy, anh bị cô ấy buông tay thì oan ức lắm sao? Đừng có được lợi rồi còn khoe mẽ! Không nhìn thấy nỗi vất vả của cô ấy còn muốn giẫm lên tim cô ấy, như vậy anh mới thấy thoải mái phải không?
Tim Phùng Tước như bị đao cắt, lời nói của Hoàng Thao chói tai vô cùng, coi tình cảm của anh chẳng đáng một xu, chẳng lẽ anh thực sự khó chịu đến thế? Không phải, tâm ý của anh với Trường Khanh tuyệt đối là chân thành. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn không thể phản bác lại Hoàng Thao.
Nói đến nói đi, dường như anh thực sự không đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ. Giống như cô nói, cứ kiên trì mãi thì nhất định sẽ có kết quả? Thực ra anh cũng không chắc chắn. Chỉ là anh không muốn rời xa cô…
Anh cúi đầu không nói được một lời, người lúc lạnh lúc nóng.
– Anh được chiều chuộng mà lớn, cao cao tại thượng thành quen, trả giá một chút đã nhớ mãi trong lòng, tự nhận là rất giỏi nhưng anh để tay lên ngực tự hỏi mình đi, chẳng lẽ anh chưa từng nhận được điều gì sao? Tình cảm thuần khiết, chân thành nhất của Trường Khanh đều đã dành cho anh, anh còn cái gì mà không cam tâm? Giờ hoặc anh quyết đoán một chút, thuyết phục gia đình mình hoặc là ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, để cô ấy rời đi! Vừa muốn làm con ngoan vừa muốn giữ mãi Trường Khanh trong tay, anh cho rằng mình là ai, thế giới này chuyển động vì anh sao?
Hoàng Thao xả hết cơn giận trong lòng, xoay người nhặt áo lên rồi lên xe, nhanh chóng lái xe bỏ đi, không nhìn Phùng Tước lấy một lần.
Phùng Tước đứng đó, mặt trắng bệch, đầu như bị búa tạ gõ, từng chút từng chút khiến anh thấy đầu váng mắt hoa, đau đớn vô cùng.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự, thoáng có thể thấy cửa sổ phòng cô, lúc này cửa sổ bị rèm cửa che khuất, thoáng lộ ra ngọn đèn bên trong.
“Phùng Tước, em rất nhớ mọi người, nhưng dù em có làm gì thì họ cũng không thể quay trở về…”
“Bọn họ đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, hại chết mẹ, hại chết chú Văn, em nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, em phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ!”
“Phùng Tước, cũng may mà còn có anh, khiến em thật an tâm…”
Đúng vậy, anh còn hiểu rõ nỗi khổ của cô hơn bất kì ai, sao anh có thể gây áp lực và gánh nặng thêm cho cuộc sống vốn đã rất gian nan của cô? Cô nói anh là ánh mặt trời của cô nhưng giờ anh đã thành băng tuyết trong cuộc sống của cô mất rồi.
Cô không có quyền bỏ đi sao? Anh vốn không có tư cách trách móc cô.
Phùng Tước đứng đó, từ xa nhìn cửa sổ phòng cô, để mặc bóng đêm lạnh lẽo dần dần xâm chiếm cơ thể của mình, vẫn đợi cho đến khi đèn tắt thì anh mới đi.
…
Chuyện này Cố Trường Khanh cũng không hề hay biết, hôm sau Hoàng Thao nhờ người chuyển điện thoại đến cho cô. Cô nhìn ảnh của mình và Phùng Tước trên màn hình rồi đem tất cả ảnh của mình và Phùng Tước lưu vào máy tính, để ở một góc bí mật. Sau đó cô xóa hết ảnh của Phùng Tước trong điện thoại.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng giờ, Phùng Tước không đi tìm cô. Cố Trường Khanh biết, bọn họ thực sự đã kết thúc.
Lòng dần dần kết lại thành kén, bao bọc lấy nơi mềm mại, mẫn cảm nhất, cũng khóa chặt những kí ức đẹp ấy. Giờ lòng cô cứng rắn như bàn thạch, sẽ không còn ai có thể ảnh hưởng đến cô được nữa.
“Không có gì vướng bận, không có nhược điểm gì, Cố Trường Khanh sẽ là nữ hoàng vô địch, kể từ thời khắc này. Cô ấy sẽ không nể nang gì mà làm những việc mình muốn làm! Thời đại của cô đã đến.” Hoàng Thao đã nói với Jason như thế.
…
Sau cuộc họp hội đồng quản trị lần đó, Khổng Khánh Tường vì để gom tiền bồi thường công ty, bất đắc dĩ lại phải bán cổ phiếu trong tay ra. Thông qua mấy lần biến hóa, cổ phiếu trong tay ông ta chỉ còn lại 26%, giờ lại chuyển nhượng 3% nữa. Cũng may thời gian này vì có sự gia nhập của gia tộc Sterling mà thị trường rất xem trọng Cố thị, giá cổ phiếu ổn định nên cổ phần bán ra cũng rất dễ dàng.
Vì Cố Trường Khanh mà vô duyên vô cớ ông ta tổn thất mất 10 triệu, lòng oán hận không thôi, đương nhiên sẽ không thể để Cố Trường Khanh được dễ dàng.
Luôn đối chọi lại với cô khiến cho Cố Trường Khanh cũng thật mệt mỏi.
Mà chuyện này thì Hoàng Thao, Từ Khôn, thậm chí là Brian cũng không giúp được cô, bởi vì bọn họ căn bản không đảm nhiệm chức vụ gì trong công ty. Mà một số chuyện hàng ngày của công ty cũng không thể nào cứ phải mời họp Hội đồng quản trị mới quyết định được.
Vì thế Cố Trường Khanh bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình trong công ty, đứng mũi chịu sào chính là các phòng ban quan trọng nhất.
Giờ có mấy ngành đều nằm trong sự quản lí của Khổng Khánh Tường, giám đốc các phòng này đều ở công ty đã lâu, về mặt năng lực cũng không có gì để bàn cãi, bề ngoài chẳng có gì sai phạm, đương nhiên không thể vô duyên vô cớ bãi miễn.
Nhưng Cố Trường Khanh sao có thể để mặc Khổng Khánh Tường nắm quyền trong công ty? Cô phải làm sao mới có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục mà vẫn không ảnh hưởng đến hình tượng của mình?
Xe thể thao Cadillac của đối phương phản xạ ra ánh sáng lạnh dưới ánh trăng mỏng manh chiếu lên người đối phương khiến cả người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Đương nhiên Phùng Tước nhận ra người đến là ai, chính là Hoàng Thao vừa đưa Cố Trường Khanh trở về.
Tâm tư của Hoàng Thao với Cố Trường Khanh làm sao Phùng Tước lại không biết, chỉ là lúc trước anh rất tự tin vào tình cảm của hai người, cũng không cảm thấy Hoàng Thao có thể tạo thành uy hiếp gì. Nhưng bây giờ…
Tuy rằng với anh mà nói, Hoàng Thao có ơn cứu mạng nhưng lúc này Phùng Tước làm gì có tâm tình nghĩ đến chuyện chào hỏi xã giao, anh hơi gật đầu với Hoàng Thao, xem như chào hỏi rồi đi về phía xe của mình.
Nhưng Hoàng Thao lại gọi anh lại:
– Phùng Tước, chờ đã!
Giọng nói âm trầm nhưng lại đầy ý khiêu khích! (Kiểu nhơn nhơn này không ăn đòn hơi lạ :)))
Phùng Tước vừa mới mở cửa xe nghe được giọng nói của anh, tâm tình vốn phiền muộn lại càng thêm nặng nề, anh đứng thẳng dậy, đóng cửa xe đánh ầm một tiếng, quay người lại nhìn về phía Hoàng Thao, ánh mắt lạnh lẽo:
– Hoàng tiên sinh có gì chỉ giáo?
Hoàng Thao gác một tay lên thành xe, tư thái nhơn nhơn nhưng ngữ khí lại vô cùng cứng rắn:
– Phùng Tước, là đàn ông thì về sau đừng tới tìm Trường Khanh nữa.
Nghe xong lời này, ngọn lửa trong lòng Phùng Tước lập tức bùng cháy, anh cười lạnh một tiếng:
– Tôi có đến tìm Trường Khanh hay không là chuyện giữa tôi và Trường Khanh, không đến lượt người ngoài chõ mồm can thiệp. Hoàng tiên sinh, lời nói của anh thật quá nực cười!
Hoàng Thao cười cười, tay gõ gõ nóc xe như thể nghe được chuyện cười, nhưng bỗng nhiên mặt anh trầm lại, chỉ về phía Phùng Tước, ngữ điệu mạnh mẽ như lôi đình:
– Tôi biết tôi rất nực cười nhưng tôi không nhìn nổi cách anh tỏ vẻ như người bị hại để chỉ trích Trường Khanh. Phùng Tước, là đàn ông mà lại hành động như anh, thật đúng là khiến tôi phải xem thường anh.
– Hoàng Thao!
Phùng Tước giận dữ tiến lên, hai tay nắm chặt như đang cố gắng khắc chế lửa giận:– Tuy rằng anh đã cứu tôi nhưng cũng không có nghĩa là anh có tư cách nói năng lung tung!
Hoàng Thao cười lạnh một tiếng rồi cởi cúc áo vest, nhanh chóng cởi áo rồi vứt xuống đất, sau đó hất hàm về phía Phùng Tước:
– Thế nào? Muốn đánh nhau sao? Đừng cố nhịn, đến đi! Vừa khéo tôi cũng giận nghẹn cả người!
Phùng Tước giận dữ, ngực thở phập phồng rồi thở dài một hơi, dứt khoát xoay người đi về phía xe của mình, rất rõ ràng là không muốn so đo với Hoàng Thao.
Nhưng Hoàng Thao lại đuổi theo sau, chỉ vào Phùng Tước, lớn tiếng nói:
– Tôi mà là Trường Khanh thì tôi sẽ con mẹ nó bám chặt lấy anh, tôi có tổn thất gì chứ? Tôi quản gì anh có áp lực hay không, quản gì anh cãi cọ với người nhà thế nào, tôi sẽ chẳng thèm để ý đến bọn họ, nếu có đến thì tôi sẽ nói với mẹ anh, là con bà bám lấy tôi không tha, có bản lĩnh thì đi mà trói con bà lại, đừng tới làm phiền tôi! Tôi mà là Trường Khanh thì tôi đã làm thế rồi! Chờ đến lúc anh không chịu nổi, áy náy mở miệng chia tay thì lúc đó chính là vì anh không thể gánh vác được áp lực, tôi còn có thể chính nghĩa mà chửi anh là kẻ phụ bạc. (Đoạn này như đam mĩ :|)
Hoàng Thao càng nói càng giận, âm điệu càng ngày càng cao:
– Trường Khanh làm người ác, gánh vác tất cả mọi thứ là vì cô ấy ngốc! Nhưng anh lại còn tỏ vẻ bị hại, có buồn nôn không!
– Câm mồm!
Phùng Tước giận không thể kiềm chế, xoay người đánh một quyền vào mặt Hoàng Thao, đánh cho Hoàng Thao lùi lại ba bước, người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Phùng Tước xông lên nắm cổ áo anh, sắc mặt tái nhợt, phẫn nộ, đau đớn:
– Anh thì biết cái gì, chuyện giữa chúng tôi làm gì đến lượt anh đứng đây chỉ trỏ, đừng dùng tâm tư đê tiện của anh để đoán về Trường Khanh nữa, anh không xứng.
Phùng Tước dùng sức đẩy Hoàng Thao ra, buông tay, vừa mới xoay người thì Hoàng Thao lại xông lên, kéo vai Phùng Tước lại, một quyền đấm thẳng vào mặt Phùng Tước, Phùng Tước hét lớn một tiếng, lùi về phía sau.
Máu nóng toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu, giờ khắc này anh hận không thể đập nát mặt Hoàng Thao, đến lúc anh sắp bị sự phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc thì bỗng nhiên lại nghe Hoàng Thao nói:
– Đúng là tôi không hiểu gì cả! Nhưng tôi biết, là đàn ông thì nên cố gắng mang lại cho người con gái mình yêu một bầu trời bình yên, an ổn! Chứ không phải kéo cô ấy chịu khổ cùng mình.
Phùng Tước ngẩn ra, lửa giận trong lòng nhanh chóng tan biến, anh ngẩng đầu nhìn Hoàng Thao.
Hoàng Thao đi qua đi lại trước mặt anh, ngực phập phồng, vẻ mặt rất tức giận. Quần áo của anh bị Phùng Tước nắm lại nên nhăn nhúm, khóe miệng bị đánh đang chảy máu, anh vươn tay lau vết máu bên môi, ống tay áo liền lưu lại một vệt máu đỏ ghê người.
Hoàng Thao chỉ vào Phùng Tước, không hiểu sao lại giận dữ đến vậy:
– Tôi là người ngoài nhưng đến ngay cả người ngoài như tôi cũng biết cô ấy sống vất vả cỡ nào, gian nan cỡ nào! Anh là bạn trai chẳng lẽ lại không biết? Anh đang ở trong hoàn cảnh nào, nhà anh tỏ thái độ gì, họ có bao nhiêu mong đợi vào anh chính anh còn rõ ràng hơn ai hết! Nếu anh không thể xử lí được mọi thứ thì lúc trước đừng trêu chọc cô ấy! Tình cảm ích kỉ như vậy cũng đáng để cô ấy gìn giữ mãi trong lòng. Được rồi, hai người một chịu đánh một quyết yêu, tôi cũng chẳng nói được gì nữa! Nhưng giờ bên anh xảy ra vấn đề, anh không cố gắng nghĩ cách giải quyết lại đòi cô ấy phải nhẫn nhịn, chẳng lẽ vì yêu anh nên cô ấy phải chịu cuộc sống đó sao? Cô ấy nhất định phải nhẫn nhịn tất cả để tác thành cho sự hiếu thảo của anh sao?
Dưới sự chất vấn của anh, Phùng Tước không thể phản bác được một lời, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt lại.
– Thân là đàn ông vốn nên gánh vác tất cả, hết sức mình để mang đến cho người con gái của mình một thế giới bình yên, dù không đủ năng lực thì tối thiểu cũng phải biết nghĩ như vậy, sao có thể coi sự hi sinh của phụ nữ là điều đương nhiên? Cô ấy chấp nhận hi sinh vì anh là phúc của anh, không muốn hi sinh vì anh anh cũng chẳng có tư cách mà trách móc, chẳng lẽ cô ấy tồn tại là vì anh sao? Dựa vào cái gì mà anh chỉ trích cô ấy buông tay?
Hoàng Thao một hơi nói xong, bởi vì quá mức kích động mà thở hổn hển. Vừa rồi anh ở trong xe không cẩn thận nghe được hai người nói chuyện, thấy Phùng Tước chỉ biết chỉ trích Cố Trường Khanh, lúc ấy anh giận dữ không thể tưởng tượng nổi. Anh biết mình không nên nhúng tay vào chuyện của hai người nhưng thấy Trường Khanh phải nhẫn nhịn, chịu đựng như vậy trước mặt Phùng Tước, anh cũng rất khó chịu.
Người con gái anh yêu, dù có thể không yêu anh cũng không thể để người khác bắt nạt như vậy được.
– Hơn nữa chẳng lẽ anh không nhìn ra là cô ấy đang suy nghĩ vì anh sao? Chỉ cần cô ấy ích kỉ một chút, hoàn toàn có thể không để ý đến chuyện này, để mặc cho anh đi xử lí, kết quả thế nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy nhưng cô ấy sợ anh vất vả, sợ anh khó khăn nên mới chủ động chia tay, gánh hết trách nhiệm lên mình, xem đi, tất cả đều là trách nhiệm của cô ấy, anh bị cô ấy buông tay thì oan ức lắm sao? Đừng có được lợi rồi còn khoe mẽ! Không nhìn thấy nỗi vất vả của cô ấy còn muốn giẫm lên tim cô ấy, như vậy anh mới thấy thoải mái phải không?
Tim Phùng Tước như bị đao cắt, lời nói của Hoàng Thao chói tai vô cùng, coi tình cảm của anh chẳng đáng một xu, chẳng lẽ anh thực sự khó chịu đến thế? Không phải, tâm ý của anh với Trường Khanh tuyệt đối là chân thành. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn không thể phản bác lại Hoàng Thao.
Nói đến nói đi, dường như anh thực sự không đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ. Giống như cô nói, cứ kiên trì mãi thì nhất định sẽ có kết quả? Thực ra anh cũng không chắc chắn. Chỉ là anh không muốn rời xa cô…
Anh cúi đầu không nói được một lời, người lúc lạnh lúc nóng.
– Anh được chiều chuộng mà lớn, cao cao tại thượng thành quen, trả giá một chút đã nhớ mãi trong lòng, tự nhận là rất giỏi nhưng anh để tay lên ngực tự hỏi mình đi, chẳng lẽ anh chưa từng nhận được điều gì sao? Tình cảm thuần khiết, chân thành nhất của Trường Khanh đều đã dành cho anh, anh còn cái gì mà không cam tâm? Giờ hoặc anh quyết đoán một chút, thuyết phục gia đình mình hoặc là ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, để cô ấy rời đi! Vừa muốn làm con ngoan vừa muốn giữ mãi Trường Khanh trong tay, anh cho rằng mình là ai, thế giới này chuyển động vì anh sao?
Hoàng Thao xả hết cơn giận trong lòng, xoay người nhặt áo lên rồi lên xe, nhanh chóng lái xe bỏ đi, không nhìn Phùng Tước lấy một lần.
Phùng Tước đứng đó, mặt trắng bệch, đầu như bị búa tạ gõ, từng chút từng chút khiến anh thấy đầu váng mắt hoa, đau đớn vô cùng.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự, thoáng có thể thấy cửa sổ phòng cô, lúc này cửa sổ bị rèm cửa che khuất, thoáng lộ ra ngọn đèn bên trong.
“Phùng Tước, em rất nhớ mọi người, nhưng dù em có làm gì thì họ cũng không thể quay trở về…”
“Bọn họ đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, hại chết mẹ, hại chết chú Văn, em nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, em phải đuổi tận giết tuyệt bọn họ!”
“Phùng Tước, cũng may mà còn có anh, khiến em thật an tâm…”
Đúng vậy, anh còn hiểu rõ nỗi khổ của cô hơn bất kì ai, sao anh có thể gây áp lực và gánh nặng thêm cho cuộc sống vốn đã rất gian nan của cô? Cô nói anh là ánh mặt trời của cô nhưng giờ anh đã thành băng tuyết trong cuộc sống của cô mất rồi.
Cô không có quyền bỏ đi sao? Anh vốn không có tư cách trách móc cô.
Phùng Tước đứng đó, từ xa nhìn cửa sổ phòng cô, để mặc bóng đêm lạnh lẽo dần dần xâm chiếm cơ thể của mình, vẫn đợi cho đến khi đèn tắt thì anh mới đi.
…
Chuyện này Cố Trường Khanh cũng không hề hay biết, hôm sau Hoàng Thao nhờ người chuyển điện thoại đến cho cô. Cô nhìn ảnh của mình và Phùng Tước trên màn hình rồi đem tất cả ảnh của mình và Phùng Tước lưu vào máy tính, để ở một góc bí mật. Sau đó cô xóa hết ảnh của Phùng Tước trong điện thoại.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng giờ, Phùng Tước không đi tìm cô. Cố Trường Khanh biết, bọn họ thực sự đã kết thúc.
Lòng dần dần kết lại thành kén, bao bọc lấy nơi mềm mại, mẫn cảm nhất, cũng khóa chặt những kí ức đẹp ấy. Giờ lòng cô cứng rắn như bàn thạch, sẽ không còn ai có thể ảnh hưởng đến cô được nữa.
“Không có gì vướng bận, không có nhược điểm gì, Cố Trường Khanh sẽ là nữ hoàng vô địch, kể từ thời khắc này. Cô ấy sẽ không nể nang gì mà làm những việc mình muốn làm! Thời đại của cô đã đến.” Hoàng Thao đã nói với Jason như thế.
…
Sau cuộc họp hội đồng quản trị lần đó, Khổng Khánh Tường vì để gom tiền bồi thường công ty, bất đắc dĩ lại phải bán cổ phiếu trong tay ra. Thông qua mấy lần biến hóa, cổ phiếu trong tay ông ta chỉ còn lại 26%, giờ lại chuyển nhượng 3% nữa. Cũng may thời gian này vì có sự gia nhập của gia tộc Sterling mà thị trường rất xem trọng Cố thị, giá cổ phiếu ổn định nên cổ phần bán ra cũng rất dễ dàng.
Vì Cố Trường Khanh mà vô duyên vô cớ ông ta tổn thất mất 10 triệu, lòng oán hận không thôi, đương nhiên sẽ không thể để Cố Trường Khanh được dễ dàng.
Luôn đối chọi lại với cô khiến cho Cố Trường Khanh cũng thật mệt mỏi.
Mà chuyện này thì Hoàng Thao, Từ Khôn, thậm chí là Brian cũng không giúp được cô, bởi vì bọn họ căn bản không đảm nhiệm chức vụ gì trong công ty. Mà một số chuyện hàng ngày của công ty cũng không thể nào cứ phải mời họp Hội đồng quản trị mới quyết định được.
Vì thế Cố Trường Khanh bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình trong công ty, đứng mũi chịu sào chính là các phòng ban quan trọng nhất.
Giờ có mấy ngành đều nằm trong sự quản lí của Khổng Khánh Tường, giám đốc các phòng này đều ở công ty đã lâu, về mặt năng lực cũng không có gì để bàn cãi, bề ngoài chẳng có gì sai phạm, đương nhiên không thể vô duyên vô cớ bãi miễn.
Nhưng Cố Trường Khanh sao có thể để mặc Khổng Khánh Tường nắm quyền trong công ty? Cô phải làm sao mới có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục mà vẫn không ảnh hưởng đến hình tượng của mình?