Trưa hôm sau, Cố Trường Khanh lén đến nhà Văn Kì Sơn. Văn Kì Sơn kể lại chuyện hôm quâ gặp Khổng Khánh Tường cho cô.
– Khổng Khánh Tường để ý đến người phụ nữ kia hơn những gì chú tưởng tượng nhiều.
Văn Kì Sơn đưa ly nước lạnh cho Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh đón lấy:
– Ông ấy sẽ không liều lĩnh lấy bà ta về được. Trong lòng có chút lo lắng.
Văn Kì Sơn mở lon bia trong tay, ngồi xuống ngửa đầu uống rồi mới nói:
– Nhưng ông ta càng để ý thân phận, địa vị hiện tại của mình, bất kể điều gì uy hiếp đến thân phận của ông ta thì ông ta sẽ không làm!
Ông cho Cố Trường Khanh một viên thuốc an thần:
– Yên tâm, ông ta sẽ thỏa hiệp.
Lòng Cố Trường Khanh luôn cảm thấy bất an:
– Chú Văn, chú uy hiếp ông ấy như vậy, ông ấy sẽ không làm gì chú chứ!
Tính theo ngày, tai nạn của chú Văn là một tháng sau, cô rất sợ giữa hai người sẽ có gì đó…
Văn Kì Sơn cười cười, đứng lên, duỗi người, cơ bắp khiến tay áo căng ra.
– Nhìn thấy không, chú Văn của cháu dù sắp 50 tuổi nhưng vẫn còn khỏe lắm, mấy người cũng chẳng đánh lại chú được đâu!
Cố Trường Khanh nhớ lại khi còn trẻ quả thực chú Văn từng học võ, năm đó là vì bảo vệ ông ngoại, nhiều năm qua chú Văn vẫn luôn kiên trì luyện võ. Nếu thực sự muốn đánh nhau, 5,6 người chưa chắc đã là đối thủ của chú.
Nhưng điều này Khổng Khánh Tường cũng biết, nếu muốn hại chú Văn thì chắc chắn sẽ không dùng cách này!
Sự bất an trong lòng Cố Trường Khanh càng lúc càng lớn, cô đứng lên, đi đến bên Văn Kì Sơn, ôm chặt tay ông nói:
– Chú Văn, Chủ nhật tuần sau cháu sẽ đến nhà chú chơi, chú không được đi đâu, chỉ được ở nhà với cháu thôi.
Chủ nhật tuần sau chính là ngày chú Văn bị tai nạn.
Văn Kì Sơn giật mình, vội vuốt tóc cô, dịu dàng cười:
– Cả ngày sao? Cháu không muốn đi chơi với bạn.
Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ rồi cũng tìm được lý do.
– Cháu mua một bộ xếp hình nhưng vẫn chưa ghép được, muốn chú Văn giúp!
Sau đó lại ôm tay ông làm nũng:
– Chú Văn, cả ngày hôm đó không cho đi đâu, không được làm việc, không được đi hẹn khách hàng, chỉ được ở nhà chơi ghép hình thôi.
Cánh tay chú Văn rất cường tráng, trên người luôn có mùi mồ hôi thản nhiên, không thể so với Khổng Khánh Tường, lúc nào cũng thích xịt nước hoa, như thể không xịt thì có lỗi với thân phận của mình lắm vậy.
Mùi hương trên người chú Văn rất thân thiết, tự nhiên, dựa vào người ông khiến Cố Trường Khanh có cảm giác ấm áp, so với Khổng Khánh Tường, Văn Kì Sơn còn quan tâm, yêu thương mình hơn, còn thấu hiểu, bao dung mình giống cha ruột hơn.
Cố Trường Khanh dựa vào tay ông, nhẹ nhàng nói:
– Chú Văn nhận lời Trường Khanh được không…
Bởi vì Trường Khanh thực sự không muốn mất đi chú Văn giống như người cha hiền!
Lần này, đổi lại, Trường Khanh sẽ bảo vệ chú Văn.
Văn Kì Sơn luôn coi Trường Khanh như con gái, trên đời này có người cha nào lại từ chối lời thỉnh cầu của con gái yêu đang làm nũng như con mèo?
Ông nhớ lại Cố Trường Khanh đã chẳng còn mẹ, cha lại vô lương tâm như vậy, tuy sống trong biệt thự, đi siêu xa, ngày ngày có vẻ xa hoa nhưng người thật lòng với cô có được bao người, ít đến đáng thương, ít đến chẳng ai nỡ đếm…
Lòng Văn Kì Sơn dâng lên sự thương xót, nhẹ vỗ vỗ vai cô:
– Được, chú Văn nghe Trường Khanh, hôm đó sẽ ở nhà chơi với Trường Khanh.
Cố Trường Khanh gật đầu thật mạnh, mắt cay cay, cô nhất định có thể, có thể giữ chú Văn ở lại bên cô, thật lâu thật lâu đến khi tóc chú Văn bạc trắng.
Văn Kì Sơn lại kéo Cố Trường Khanh ngồi xuống sofa, lại hỏi cô:
– Thời gian này cha cháu có nghi ngờ gì cháu không?
Tuy ông nói với Khổng Khánh Tường rằng Cố Trường Khanh chưa biết gì nhưng theo tính cách Khổng Khánh Tường, chỉ sợ không dễ dàng tin tưởng như vậy.
– Ông ấy đã nhiều lần thử nhưng cháu không để lộ sơ hở, chắc hẳn là ông ấy sẽ không nghi ngờ cháu.
Văn Kì Sơn gật đầu:
– Vậy là tốt rồi, như sau này cháu cũng đừng đến chỗ chú nhiều nữa, tránh ông ta nghi thần nghi quỷ.
– Bình thường thì được nhưng chủ nhật tuần sau cháu nhất định phải đến. Cố Trường Khanh rất kiên quyết.
– Được!
Văn Kì Sơn cười nói, chỉ cho rằng cô trẻ con, chẳng nghi ngờ gì.
Lúc đi, Cố Trường Khanh vẫn lo lắng, cứng rắn ép lái xe của mình là ông Vương đi theo bảo vệ Văn Kì Sơn mấy ngày tới.
Văn Kì Sơn từ chối rất quyết đoán:
– Khổng Khánh Tường biết ông Vương là người của cháu, nếu thấy ngày nào ông ấy cũng đi theo chú thì chẳng phải sẽ nghi ngờ?
– Nghi thì cứ nghi!
Cố Trường Khanh kiên quyết nói, tuy biết thời gian chú Văn gặp chuyện không may nhưng kiếp này có nhiều chuyện không giống trước, sao cô dám chắc được điều gì, cứ để ông Vương đi theo cho yên tâm.
So với sự an toàn của chú Văn thì Khổng Khánh Tường nghi ngờ có gì quan trọng?
Nhưng hiển nhiên Văn Kì Sơn lại không nghĩ vậy, ông quả quyết nói:
– Bất kì chuyện gì bất lợi cho cháu, chú Văn sẽ không làm!
Cố Trường Khanh rơi nước mắt, nhào vào lòng chú Văn:
– Chú Văn, chú nhất định phải cẩn thận, trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì.
Nhìn Cố Trường Khanh khóc như núi đổ, Văn Kì Sơn dở khóc dở cười, đành vỗ vỗ lưng cô dỗ dành:
– Yên tâm, yên tâm.
Thời gian sau đó, Cố Trường Khanh ngheo lời Văn Kì Sơn, không đến nhà ông, ở nhà cũng cố gắng hòa hảo với cha mình để ông ta không nhìn ra manh mối gì, nhưng Cố Trường Khanh bình thường vốn đã chẳng thân thiết gì với Khổng Khánh Tường nên thực sự không khiến ông ta nghi ngờ gì.
Ngày nào cũng vậy, chỉ cần có thời gian là Cố Trường Khanh sẽ gọi điện cho Văn Kì Sơn, dặn dò ông phải cẩn thận, đừng tự lái xe, cố gắng gọi taxi, Văn Kì Sơn tuy đồng ý với cô nhưng không coi là gì, vẫn sống như bình thường, nên thế nào thì vẫn như thế. Ông có chút tự phụ với bản lĩnh của mình, bất kể thế nào, trừ phi Khổng Khánh Tường tìm người bắn chết ông thì bất kể là cách nào ít nhất ông cũng có thể chạy trốn.
Nhưng thuê bắn… Nào có đơn giản như vậy, đâu có phải là bắn phim.
Văn Kì Sơn cười cười, không quá để ý lời Cố Trường Khanh dặn dò.
Mãi cho đến chủ nhật đã hẹn cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Văn Kì Sơn càng cảm thấy cô gái nhỏ xem TV quá nhiều nên quá đa nghi. Giết người chứ có phải giết gà đâu, cho dù là hại Cố Linh Lung, bọn họ cũng chỉ dám nói mấy lời khiêu khích, chiêu này với ông là hoàn toàn vô dụng.
Nhưng Trường Khanh càng lúc càng lo lắng bởi vì cô biết, khảo nghiệm mới chỉ bắt đầu, hôm nay sẽ là ngày quan trọng nhất, chỉ cần qua hôm nay, có lẽ chú Văn có thể sống lâu trăm tuổi.
Đến chủ nhật đã hẹn, trời chưa sáng Cố Trường Khanh đã chuẩn bị xe để qua nhà Văn Kì Sơn.
Trưa hôm sau, Cố Trường Khanh lén đến nhà Văn Kì Sơn. Văn Kì Sơn kể lại chuyện hôm quâ gặp Khổng Khánh Tường cho cô.
– Khổng Khánh Tường để ý đến người phụ nữ kia hơn những gì chú tưởng tượng nhiều.
Văn Kì Sơn đưa ly nước lạnh cho Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh đón lấy:
– Ông ấy sẽ không liều lĩnh lấy bà ta về được. Trong lòng có chút lo lắng.
Văn Kì Sơn mở lon bia trong tay, ngồi xuống ngửa đầu uống rồi mới nói:
– Nhưng ông ta càng để ý thân phận, địa vị hiện tại của mình, bất kể điều gì uy hiếp đến thân phận của ông ta thì ông ta sẽ không làm!
Ông cho Cố Trường Khanh một viên thuốc an thần:
– Yên tâm, ông ta sẽ thỏa hiệp.
Lòng Cố Trường Khanh luôn cảm thấy bất an:
– Chú Văn, chú uy hiếp ông ấy như vậy, ông ấy sẽ không làm gì chú chứ!
Tính theo ngày, tai nạn của chú Văn là một tháng sau, cô rất sợ giữa hai người sẽ có gì đó…
Văn Kì Sơn cười cười, đứng lên, duỗi người, cơ bắp khiến tay áo căng ra.
– Nhìn thấy không, chú Văn của cháu dù sắp 50 tuổi nhưng vẫn còn khỏe lắm, mấy người cũng chẳng đánh lại chú được đâu!
Cố Trường Khanh nhớ lại khi còn trẻ quả thực chú Văn từng học võ, năm đó là vì bảo vệ ông ngoại, nhiều năm qua chú Văn vẫn luôn kiên trì luyện võ. Nếu thực sự muốn đánh nhau, 5,6 người chưa chắc đã là đối thủ của chú.
Nhưng điều này Khổng Khánh Tường cũng biết, nếu muốn hại chú Văn thì chắc chắn sẽ không dùng cách này!
Sự bất an trong lòng Cố Trường Khanh càng lúc càng lớn, cô đứng lên, đi đến bên Văn Kì Sơn, ôm chặt tay ông nói:
– Chú Văn, Chủ nhật tuần sau cháu sẽ đến nhà chú chơi, chú không được đi đâu, chỉ được ở nhà với cháu thôi.
Chủ nhật tuần sau chính là ngày chú Văn bị tai nạn.
Văn Kì Sơn giật mình, vội vuốt tóc cô, dịu dàng cười:
– Cả ngày sao? Cháu không muốn đi chơi với bạn.
Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ rồi cũng tìm được lý do.
– Cháu mua một bộ xếp hình nhưng vẫn chưa ghép được, muốn chú Văn giúp!
Sau đó lại ôm tay ông làm nũng:
– Chú Văn, cả ngày hôm đó không cho đi đâu, không được làm việc, không được đi hẹn khách hàng, chỉ được ở nhà chơi ghép hình thôi.
Cánh tay chú Văn rất cường tráng, trên người luôn có mùi mồ hôi thản nhiên, không thể so với Khổng Khánh Tường, lúc nào cũng thích xịt nước hoa, như thể không xịt thì có lỗi với thân phận của mình lắm vậy.
Mùi hương trên người chú Văn rất thân thiết, tự nhiên, dựa vào người ông khiến Cố Trường Khanh có cảm giác ấm áp, so với Khổng Khánh Tường, Văn Kì Sơn còn quan tâm, yêu thương mình hơn, còn thấu hiểu, bao dung mình giống cha ruột hơn.
Cố Trường Khanh dựa vào tay ông, nhẹ nhàng nói:
– Chú Văn nhận lời Trường Khanh được không…
Bởi vì Trường Khanh thực sự không muốn mất đi chú Văn giống như người cha hiền!
Lần này, đổi lại, Trường Khanh sẽ bảo vệ chú Văn.
Văn Kì Sơn luôn coi Trường Khanh như con gái, trên đời này có người cha nào lại từ chối lời thỉnh cầu của con gái yêu đang làm nũng như con mèo?
Ông nhớ lại Cố Trường Khanh đã chẳng còn mẹ, cha lại vô lương tâm như vậy, tuy sống trong biệt thự, đi siêu xa, ngày ngày có vẻ xa hoa nhưng người thật lòng với cô có được bao người, ít đến đáng thương, ít đến chẳng ai nỡ đếm…
Lòng Văn Kì Sơn dâng lên sự thương xót, nhẹ vỗ vỗ vai cô:
– Được, chú Văn nghe Trường Khanh, hôm đó sẽ ở nhà chơi với Trường Khanh.
Cố Trường Khanh gật đầu thật mạnh, mắt cay cay, cô nhất định có thể, có thể giữ chú Văn ở lại bên cô, thật lâu thật lâu đến khi tóc chú Văn bạc trắng.
Văn Kì Sơn lại kéo Cố Trường Khanh ngồi xuống sofa, lại hỏi cô:
– Thời gian này cha cháu có nghi ngờ gì cháu không?
Tuy ông nói với Khổng Khánh Tường rằng Cố Trường Khanh chưa biết gì nhưng theo tính cách Khổng Khánh Tường, chỉ sợ không dễ dàng tin tưởng như vậy.
– Ông ấy đã nhiều lần thử nhưng cháu không để lộ sơ hở, chắc hẳn là ông ấy sẽ không nghi ngờ cháu.
Văn Kì Sơn gật đầu:
– Vậy là tốt rồi, như sau này cháu cũng đừng đến chỗ chú nhiều nữa, tránh ông ta nghi thần nghi quỷ.
– Bình thường thì được nhưng chủ nhật tuần sau cháu nhất định phải đến. Cố Trường Khanh rất kiên quyết.
– Được!
Văn Kì Sơn cười nói, chỉ cho rằng cô trẻ con, chẳng nghi ngờ gì.
Lúc đi, Cố Trường Khanh vẫn lo lắng, cứng rắn ép lái xe của mình là ông Vương đi theo bảo vệ Văn Kì Sơn mấy ngày tới.
Văn Kì Sơn từ chối rất quyết đoán:
– Khổng Khánh Tường biết ông Vương là người của cháu, nếu thấy ngày nào ông ấy cũng đi theo chú thì chẳng phải sẽ nghi ngờ?
– Nghi thì cứ nghi!
Cố Trường Khanh kiên quyết nói, tuy biết thời gian chú Văn gặp chuyện không may nhưng kiếp này có nhiều chuyện không giống trước, sao cô dám chắc được điều gì, cứ để ông Vương đi theo cho yên tâm.
So với sự an toàn của chú Văn thì Khổng Khánh Tường nghi ngờ có gì quan trọng?
Nhưng hiển nhiên Văn Kì Sơn lại không nghĩ vậy, ông quả quyết nói:
– Bất kì chuyện gì bất lợi cho cháu, chú Văn sẽ không làm!
Cố Trường Khanh rơi nước mắt, nhào vào lòng chú Văn:
– Chú Văn, chú nhất định phải cẩn thận, trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì.
Nhìn Cố Trường Khanh khóc như núi đổ, Văn Kì Sơn dở khóc dở cười, đành vỗ vỗ lưng cô dỗ dành:
– Yên tâm, yên tâm.
Thời gian sau đó, Cố Trường Khanh ngheo lời Văn Kì Sơn, không đến nhà ông, ở nhà cũng cố gắng hòa hảo với cha mình để ông ta không nhìn ra manh mối gì, nhưng Cố Trường Khanh bình thường vốn đã chẳng thân thiết gì với Khổng Khánh Tường nên thực sự không khiến ông ta nghi ngờ gì.
Ngày nào cũng vậy, chỉ cần có thời gian là Cố Trường Khanh sẽ gọi điện cho Văn Kì Sơn, dặn dò ông phải cẩn thận, đừng tự lái xe, cố gắng gọi taxi, Văn Kì Sơn tuy đồng ý với cô nhưng không coi là gì, vẫn sống như bình thường, nên thế nào thì vẫn như thế. Ông có chút tự phụ với bản lĩnh của mình, bất kể thế nào, trừ phi Khổng Khánh Tường tìm người bắn chết ông thì bất kể là cách nào ít nhất ông cũng có thể chạy trốn.
Nhưng thuê bắn… Nào có đơn giản như vậy, đâu có phải là bắn phim.
Văn Kì Sơn cười cười, không quá để ý lời Cố Trường Khanh dặn dò.
Mãi cho đến chủ nhật đã hẹn cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Văn Kì Sơn càng cảm thấy cô gái nhỏ xem TV quá nhiều nên quá đa nghi. Giết người chứ có phải giết gà đâu, cho dù là hại Cố Linh Lung, bọn họ cũng chỉ dám nói mấy lời khiêu khích, chiêu này với ông là hoàn toàn vô dụng.
Nhưng Trường Khanh càng lúc càng lo lắng bởi vì cô biết, khảo nghiệm mới chỉ bắt đầu, hôm nay sẽ là ngày quan trọng nhất, chỉ cần qua hôm nay, có lẽ chú Văn có thể sống lâu trăm tuổi.
Đến chủ nhật đã hẹn, trời chưa sáng Cố Trường Khanh đã chuẩn bị xe để qua nhà Văn Kì Sơn.