Ra khỏi thang máy, đi qua một khúc rẽ là tới nơi tổ chức tiệc.
Sảnh lớn có thể chứa mấy trăm người, bên trong rộng rãi, sáng bừng. Trên trần treo vài chiếc đèn thủy tinh kiểu La Mã, thảm bằng lông lạc đà. Trước đó là một khoảng lớn dùng để làm sân khấu để tổ chức bán đấu giá. Bốn phía có mấy bục đặt máy quay, hiển nhiên dạ tiệc đêm nay sẽ được đài truyền hình quay lại.
Cố Trường Khanh và hai mẹ con Khưu Uyển Di đi vào, chủ nhân bữa tiệc, Cao phu nhân – gia đình kinh doanh bất động sản, địa ốc và trợ thủ của bà tươi cười ra đón.
Cao phu nhân hơn 40 tuổi, là người rất thích tụ tập. Những buổi tiệc từ thiện hàng năm hầu như đều do bà tổ chức.
Đêm nay bà mặc một bộ váy dạ hội màu nâu của Versace, đeo vòng cổ phỉ thúy vào vòng tay cũng bằng phỉ thúy, càng bộc lộ rõ sự vinh hoa phú quý nhưng cũng chẳng quá khoe khoang.
Ánh mắt bà đảo qua ba người, tuy rằng bà tham gia tiệc cưới của Khổng Khánh Tường nhưng nhất thời cũng không nhận ra Khưu Uyển Di. Nhưng Cố Trường Khanh thì bà lại rất biết.
Vì thế, bà cười nói với ba người:
– Chờ mọi người đã lâu!
Sau đó lại nhìn Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, mấy ngày không gặp, con càng ngày càng xinh! Đây là Khổng phu nhân?
Cao phu nhân nhìn Khưu Uyển Di cười cười rồi lại nhìn Cố Trường Khanh.
Khưu Uyển Di đứng đó cười rất đoan trang, hiền thục chờ Cố Trường Khanh giới thiệu. Bà vốn tưởng rằng Cố Trường Khanh đã được Khổng Khánh Tường dặn dò thì sẽ ngoan ngoãn giới thiệu mình, không ngờ lại nghe cô nói:
– Đây là vợ mới của cha con, là cô Khưu Uyển Di, đây là con gái cô ấy, tiểu thư Khổng Ngọc Phân.
Ý rất rõ ràng, hai người này ngoài chút quan hệ với cha ra thì chẳng liên quan gì đến cô!
Nụ cười của Khưu Uyển Di cứng đờ. Nhưng dù lòng giận đến đâu thì cũng không dám tỏ vẻ gì.
Cao phu nhân nghe Cố Trường Khanh giới thiệu thì thoáng sửng sốt nhưng lập tức cũng hiểu hai mẹ con nhà này không được người thừa kế của Cố thị chấp nhận.
Nói thật ra, giờ Cố thị tuy do Khổng Khánh Tường làm chủ nhưng Khổng Khánh Tường chỉ có Cố Trường Khanh là con gái, trong tay Cố Trường Khanh lại có phần lớn cổ phần của công ty, về sau Cố thị sớm muộn gì cũng là của Cố Trường Khanh!
Nay Cố Trường Khanh gần như là công khai tỏ ý không ủng hộ vợ mới của Khổng Khánh Tường khiến cho giá trị của mẹ con Khưu Uyển Di vốn đã không cao lại càng thấp đi vài bậc trong lòng các quý phu nhân.
Nhưng dù sao xã giao vẫn không thể thiếu. Cao phu nhân nhiệt tình cười với Khưu Uyển Di, sau đó vươn tay với bà:
– Khổng phu nhân, rất hân hạnh được đón tiếp, chúc bà đêm nay vui vẻ!
Khưu Uyển Di vội vàng vươn tay, Cao phu nhân lập tức nhìn thấy lắc và nhẫn kim cương trên tay bà. Cao phu nhân bị ánh sáng từ kim cương trên tay Khưu Uyển Di làm cho chói mắt, vừa ngẩng đầu lên lại bị khuyên tai, kẹp tóc kim cương của bà làm cho choáng váng.
– Sớm đã nghe nói Cao phu nhân là người thiện tâm, hôm nay vừa gặp đã thấy, cũng cảm ơn Cao phu nhân đã mời tôi đến dự dạ tiệc hôm nay, làm cho tôi có thể góp chút sức cho những đứa trẻ thất học.
Khưu Uyển Di cười khách sáo, sau đó lại đẩy con gái mình lên trước:
– Đây là con gái tôi, tên Khổng Ngọc Phân… Ngọc Phân, chào Cao phu nhân đi.
Khổng Ngọc Phân mỉm cười, ngọt ngào kêu một tiếng:
– Cháu chào Cao phu nhân, rất vui được gặp cô!
Đáng tiếc, Cao phu nhân bị kim cương trên người hai người làm cho không mở nổi mắt, không thể nhìn rõ vẻ xinh đẹp của Khổng Ngọc Phân.
Cố Trường Khanh ở bên suýt thì lăn ra cười.
Cao phu nhân chớp chớp mắt bị hoa, quay đầu nhìn Cố Trường Khanh rồi lại bị đóa hoa cài ngực áo của cô hấp dẫn. Bà kinh ngạc đi tới, nhìn rõ đóa hoa, đó là hoa mẫu đơn khắc từ bạch ngọc, nhụy hoa bằng vàng, lá cây là phỉ thúy thượng hạng.
Cao phu nhân nhìn một hồi, sợ hãi than:
– Đây chẳng phải là đóa hoa Từ Hi thái hậu thích nhất sao? Bác tìm đã lâu, không ngờ lại ở chỗ cháu.
Cố Trường Khanh nhìn đóa hoa trước ngực rồi cười nói:
– Đây là mười năm trước ông ngoại mua được từ nước ngoài, cho mẹ cháu, giờ là của cháu.
Cao phu nhân khen không ngớt lời:
– Đẹp quá, thật sự quá đẹp! Trường Khanh, cháu có được nó chính là có phúc đó.
Hâm mộ vô cùng.
Cố Trường Khanh mỉm cười.
Bên cạnh, sắc mặt mẹ con họ Khưu rất khó coi. Bản thân đeo đồ trang sức trị giá tiền tỉ chẳng được Cao phu nhân khen một câu, ngược lại phụ kiện duy nhất của Cố Trường Khanh lại được bà thích thú như vậy…
Cao phu nhân lại khách sáo vài câu, quay đầu nói với trợ lý:
– Trương tiểu thư, phiền cô đưa Khổng phu nhân đến vị trí của họ đi.
Chờ Cố Trường Khanh theo bọn họ rời đi, Vương phu nhân cũng là người chủ trì bữa tiệc đi đến bên cạnh Cao phu nhân, nhìn theo bóng Khưu Uyển Di, thấp giọng nói:
– Khổng phu nhân này chẳng nhẽ nhà mở tiệm châu báu? Trên người chỗ nào treo được đều thấy treo lên, không biết còn tưởng là đang chào hàng ấy chứ?
Ngữ khí đầy mỉa mai.
Cao phu nhân cười lạnh:
– Không phải mở tiệm châu báu đâu, nghe nói chỉ làm ăn nhỏ, chẳng qua là xinh đẹp, may mắn nên câu được con cá béo thôi!
– Cho nên tôi mới nói, cưới vợ phải lấy môn đăng hộ đối, bà xem, cưới người như vậy, một khi đắc chí thì cứ như nhà giàu mới nổi, còn mặt đâu mà giấu!
– Khó trách Trường Khanh không thích mẹ con nhà kia, đổi lại làm tôi thì cũng muốn trốn cho xa!
Hai mẹ con Khưu Uyển Di đương nhiên không nghe được những lời bàn tán này, bọn họ đi theo Trương tiểu thư đến bàn được xếp trước.
Cố thị là tập đoàn lớn, tài lực hùng hậu, đương nhiên được xếp vào vị trí đầu tiền.
Lúc này, bàn tròn đã có không ít khách khứa ngồi, bọn họ đều ăn mặc sang trọng, đang bàn bạc về quần áo, túi xách của nhau. Nhưng khoe giàu khoe có cũng chẳng ai diêm dúa như mẹ con Khưu Uyển Di.
Dọc đường đi, Cố Trường Khanh gặp không ít người quen, không thể không dừng lại chào hỏi mọi người. Bữa tiệc như thế này, vì phép lịch sự nên cũng không thể coi mẹ con Khưu Uyển Di như vô hình được, cho nên cô đều giới thiệu bọn họ.
Mà Khưu Uyển Di, vì để biểu hiện tầm quan trọng của mình ở Cố gia và trong lòng Khổng Khánh Tường, thỉnh thoảng lại khoe khoang trang sức trên người, úp úp mở mở nói mình rất được Khổng Khánh Tường coi trọng, còn cố ý để lộ chuyện mình đã mang thai. Vì để tự làm tăng giá trị bản thân!
Cố Trường Khanh ở bên cười lạnh. Cô thoáng đoán được mục đích của Khưu Uyển Di, nếu bà ta thực sự muốn đẩy tội làm xẩy thai cho mình, như vậy càng nhiều người biết bà ta mang thai càng tốt. Sau này có ai hỏi con đâu bà ta có thể úp mở tội danh của mình, giành được sự thông cảm của mọi người.
Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Tốt nhất để cả thế giới đều biết đi, đến lúc đó, hậu quả đâu bà tự đi mà nhận!
Lúc này, Khổng Ngọc Phân ở bên cạnh thấp giọng hỏi cô:
– Hoa cài ngực áo em đúng là đồ cổ sao?
– Ừ!
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn cô cười cười:
– Ông ngoại em tốn mất hơn một ngàn vạn tệ mua về đó, đồ cổ thế này em còn vài chiếc cơ!
Tức chết mày đi!
Khổng Ngọc Phân quay đầu đi, ghen tỵ đến xanh mặt.
Ra khỏi thang máy, đi qua một khúc rẽ là tới nơi tổ chức tiệc.
Sảnh lớn có thể chứa mấy trăm người, bên trong rộng rãi, sáng bừng. Trên trần treo vài chiếc đèn thủy tinh kiểu La Mã, thảm bằng lông lạc đà. Trước đó là một khoảng lớn dùng để làm sân khấu để tổ chức bán đấu giá. Bốn phía có mấy bục đặt máy quay, hiển nhiên dạ tiệc đêm nay sẽ được đài truyền hình quay lại.
Cố Trường Khanh và hai mẹ con Khưu Uyển Di đi vào, chủ nhân bữa tiệc, Cao phu nhân – gia đình kinh doanh bất động sản, địa ốc và trợ thủ của bà tươi cười ra đón.
Cao phu nhân hơn 40 tuổi, là người rất thích tụ tập. Những buổi tiệc từ thiện hàng năm hầu như đều do bà tổ chức.
Đêm nay bà mặc một bộ váy dạ hội màu nâu của Versace, đeo vòng cổ phỉ thúy vào vòng tay cũng bằng phỉ thúy, càng bộc lộ rõ sự vinh hoa phú quý nhưng cũng chẳng quá khoe khoang.
Ánh mắt bà đảo qua ba người, tuy rằng bà tham gia tiệc cưới của Khổng Khánh Tường nhưng nhất thời cũng không nhận ra Khưu Uyển Di. Nhưng Cố Trường Khanh thì bà lại rất biết.
Vì thế, bà cười nói với ba người:
– Chờ mọi người đã lâu!
Sau đó lại nhìn Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, mấy ngày không gặp, con càng ngày càng xinh! Đây là Khổng phu nhân?
Cao phu nhân nhìn Khưu Uyển Di cười cười rồi lại nhìn Cố Trường Khanh.
Khưu Uyển Di đứng đó cười rất đoan trang, hiền thục chờ Cố Trường Khanh giới thiệu. Bà vốn tưởng rằng Cố Trường Khanh đã được Khổng Khánh Tường dặn dò thì sẽ ngoan ngoãn giới thiệu mình, không ngờ lại nghe cô nói:
– Đây là vợ mới của cha con, là cô Khưu Uyển Di, đây là con gái cô ấy, tiểu thư Khổng Ngọc Phân.
Ý rất rõ ràng, hai người này ngoài chút quan hệ với cha ra thì chẳng liên quan gì đến cô!
Nụ cười của Khưu Uyển Di cứng đờ. Nhưng dù lòng giận đến đâu thì cũng không dám tỏ vẻ gì.
Cao phu nhân nghe Cố Trường Khanh giới thiệu thì thoáng sửng sốt nhưng lập tức cũng hiểu hai mẹ con nhà này không được người thừa kế của Cố thị chấp nhận.
Nói thật ra, giờ Cố thị tuy do Khổng Khánh Tường làm chủ nhưng Khổng Khánh Tường chỉ có Cố Trường Khanh là con gái, trong tay Cố Trường Khanh lại có phần lớn cổ phần của công ty, về sau Cố thị sớm muộn gì cũng là của Cố Trường Khanh!
Nay Cố Trường Khanh gần như là công khai tỏ ý không ủng hộ vợ mới của Khổng Khánh Tường khiến cho giá trị của mẹ con Khưu Uyển Di vốn đã không cao lại càng thấp đi vài bậc trong lòng các quý phu nhân.
Nhưng dù sao xã giao vẫn không thể thiếu. Cao phu nhân nhiệt tình cười với Khưu Uyển Di, sau đó vươn tay với bà:
– Khổng phu nhân, rất hân hạnh được đón tiếp, chúc bà đêm nay vui vẻ!
Khưu Uyển Di vội vàng vươn tay, Cao phu nhân lập tức nhìn thấy lắc và nhẫn kim cương trên tay bà. Cao phu nhân bị ánh sáng từ kim cương trên tay Khưu Uyển Di làm cho chói mắt, vừa ngẩng đầu lên lại bị khuyên tai, kẹp tóc kim cương của bà làm cho choáng váng.
– Sớm đã nghe nói Cao phu nhân là người thiện tâm, hôm nay vừa gặp đã thấy, cũng cảm ơn Cao phu nhân đã mời tôi đến dự dạ tiệc hôm nay, làm cho tôi có thể góp chút sức cho những đứa trẻ thất học.
Khưu Uyển Di cười khách sáo, sau đó lại đẩy con gái mình lên trước:
– Đây là con gái tôi, tên Khổng Ngọc Phân… Ngọc Phân, chào Cao phu nhân đi.
Khổng Ngọc Phân mỉm cười, ngọt ngào kêu một tiếng:
– Cháu chào Cao phu nhân, rất vui được gặp cô!
Đáng tiếc, Cao phu nhân bị kim cương trên người hai người làm cho không mở nổi mắt, không thể nhìn rõ vẻ xinh đẹp của Khổng Ngọc Phân.
Cố Trường Khanh ở bên suýt thì lăn ra cười.
Cao phu nhân chớp chớp mắt bị hoa, quay đầu nhìn Cố Trường Khanh rồi lại bị đóa hoa cài ngực áo của cô hấp dẫn. Bà kinh ngạc đi tới, nhìn rõ đóa hoa, đó là hoa mẫu đơn khắc từ bạch ngọc, nhụy hoa bằng vàng, lá cây là phỉ thúy thượng hạng.
Cao phu nhân nhìn một hồi, sợ hãi than:
– Đây chẳng phải là đóa hoa Từ Hi thái hậu thích nhất sao? Bác tìm đã lâu, không ngờ lại ở chỗ cháu.
Cố Trường Khanh nhìn đóa hoa trước ngực rồi cười nói:
– Đây là mười năm trước ông ngoại mua được từ nước ngoài, cho mẹ cháu, giờ là của cháu.
Cao phu nhân khen không ngớt lời:
– Đẹp quá, thật sự quá đẹp! Trường Khanh, cháu có được nó chính là có phúc đó.
Hâm mộ vô cùng.
Cố Trường Khanh mỉm cười.
Bên cạnh, sắc mặt mẹ con họ Khưu rất khó coi. Bản thân đeo đồ trang sức trị giá tiền tỉ chẳng được Cao phu nhân khen một câu, ngược lại phụ kiện duy nhất của Cố Trường Khanh lại được bà thích thú như vậy…
Cao phu nhân lại khách sáo vài câu, quay đầu nói với trợ lý:
– Trương tiểu thư, phiền cô đưa Khổng phu nhân đến vị trí của họ đi.
Chờ Cố Trường Khanh theo bọn họ rời đi, Vương phu nhân cũng là người chủ trì bữa tiệc đi đến bên cạnh Cao phu nhân, nhìn theo bóng Khưu Uyển Di, thấp giọng nói:
– Khổng phu nhân này chẳng nhẽ nhà mở tiệm châu báu? Trên người chỗ nào treo được đều thấy treo lên, không biết còn tưởng là đang chào hàng ấy chứ?
Ngữ khí đầy mỉa mai.
Cao phu nhân cười lạnh:
– Không phải mở tiệm châu báu đâu, nghe nói chỉ làm ăn nhỏ, chẳng qua là xinh đẹp, may mắn nên câu được con cá béo thôi!
– Cho nên tôi mới nói, cưới vợ phải lấy môn đăng hộ đối, bà xem, cưới người như vậy, một khi đắc chí thì cứ như nhà giàu mới nổi, còn mặt đâu mà giấu!
– Khó trách Trường Khanh không thích mẹ con nhà kia, đổi lại làm tôi thì cũng muốn trốn cho xa!
Hai mẹ con Khưu Uyển Di đương nhiên không nghe được những lời bàn tán này, bọn họ đi theo Trương tiểu thư đến bàn được xếp trước.
Cố thị là tập đoàn lớn, tài lực hùng hậu, đương nhiên được xếp vào vị trí đầu tiền.
Lúc này, bàn tròn đã có không ít khách khứa ngồi, bọn họ đều ăn mặc sang trọng, đang bàn bạc về quần áo, túi xách của nhau. Nhưng khoe giàu khoe có cũng chẳng ai diêm dúa như mẹ con Khưu Uyển Di.
Dọc đường đi, Cố Trường Khanh gặp không ít người quen, không thể không dừng lại chào hỏi mọi người. Bữa tiệc như thế này, vì phép lịch sự nên cũng không thể coi mẹ con Khưu Uyển Di như vô hình được, cho nên cô đều giới thiệu bọn họ.
Mà Khưu Uyển Di, vì để biểu hiện tầm quan trọng của mình ở Cố gia và trong lòng Khổng Khánh Tường, thỉnh thoảng lại khoe khoang trang sức trên người, úp úp mở mở nói mình rất được Khổng Khánh Tường coi trọng, còn cố ý để lộ chuyện mình đã mang thai. Vì để tự làm tăng giá trị bản thân!
Cố Trường Khanh ở bên cười lạnh. Cô thoáng đoán được mục đích của Khưu Uyển Di, nếu bà ta thực sự muốn đẩy tội làm xẩy thai cho mình, như vậy càng nhiều người biết bà ta mang thai càng tốt. Sau này có ai hỏi con đâu bà ta có thể úp mở tội danh của mình, giành được sự thông cảm của mọi người.
Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Tốt nhất để cả thế giới đều biết đi, đến lúc đó, hậu quả đâu bà tự đi mà nhận!
Lúc này, Khổng Ngọc Phân ở bên cạnh thấp giọng hỏi cô:
– Hoa cài ngực áo em đúng là đồ cổ sao?
– Ừ!
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn cô cười cười:
– Ông ngoại em tốn mất hơn một ngàn vạn tệ mua về đó, đồ cổ thế này em còn vài chiếc cơ!
Tức chết mày đi!
Khổng Ngọc Phân quay đầu đi, ghen tỵ đến xanh mặt.