Cố Trường Khanh nhìn bác sĩ Giang, nụ cười dần biến mất, bỗng nhiên cô ý thức được mình đã làm sai một chuyện.
Cô nhìn gương mặt già nua của bác sĩ Giang, lòng áy náy bất an:
– Ông ơi, cháu xin lỗi…
– Trường Khanh, cháu đã biết Khổng phu nhân mang thai giả từ lâu rồi đúng không?
Bác sĩ Giang thở dài:
– Nhìn theo tình hình vừa rồi, cuộc sống của cháu cũng chẳng mấy yên ổn… Tuổi còn nhỏ, cũng khó cho cháu…
Cố Trường Khanh bỗng nhiên hẹn ông đến điều dưỡng cơ thể cho Khưu Uyển Di nhưng lại đột nhiên vội vã đón ông đến, tình hình khi nãy cô lại nhìn rõ trong mắt, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, hơn nữa ông đã sống ngần ấy năm trời, còn chuyện gì mà không nhìn thấu?
– Ông à, cháu xin lỗi, cháu không nên gạt ông, cháu… cháu…
Cố Trường Khanh cảm thấy xấu hổ, trong kế hoạch của cô vốn không hề nghĩ đến tâm tình của bác sĩ Giang.
Thực ra, cô chẳng qua cũng chỉ là một người ích kỷ chỉ biết lo cho mình…
– Ông nhiệt tình chạy đến nhưng lại phát hiện thì ra chỉ là một bộ phận trong kế hoạch của cháu, là một quân cờ trong tay cháu…Trường Khanh, ông Giang thấy rất buồn…
Bác sĩ Giang lắc đầu, chậm rãi đi về phía trước.
– Ông ơi, Ông ơi!
Cố Trường Khanh đuổi theo:
– Ông ơi, cháu xin lỗi, cháu không cố ý tính kế gì với ông, cháu chỉ là.. cháu chỉ là…
Cô bật khóc:
– Cháu… cháu chỉ rất sợ, cháu không dám để xảy ra chút sai sót nào, cháu luôn rất lo sợ… Cho nên cháu không nghĩ được nhiều… Nhưng cháu sai rồi, cháu vốn nên nói thật với ông… Ông ơi, cháu xin lỗi, ông tha thứ cho cháu được không…
Cố Trường Khanh cảm thấy rất khó chịu, sự vui mừng của chiến thắng khi nãy chẳng còn lại chút nào. Bên cạnh cô còn có bao nhiêu người thật lòng quan tâm đến cô, sao cô có thể tính kế, lợi dụng bọn họ?
Ông Giang xoay người, vỗ vỗ bả vai cô, cười cười rồi nhẹ giọng nói:
– Trường Khanh, ông không trách cháu, ông cũng hiểu được nỗi khó xử của cháu, ông cũng rất vui khi có thể đến giúp cháu. Chỉ là, ông là người từng trải, muốn nhắc nhở cháu, đừng vì mục đích của chính mà làm tổn thương đến những người thật tình quan tâm đến cháu, kết quả này có lẽ cháu sẽ không thể gánh vác nổi đâu! Ông đã ngần này tuổi rồi, đương nhiên sẽ không so đo với cháu nhưng con đường đời của cháu còn dài, ông không mong sau này cháu làm ra những chuyện khiến cháu hối cũng không kịp!
– Ông ơi…
Cố Trường Khanh cúi đầu, nước mắt lăn dài, lòng áy náy vô cùng.
– Được rồi, đừng khóc nữa, về sau có việc gì cần ông giúp thì cứ nói!
Giang lão tiên sinh ngẩng đầu nhìn về phía thư phòng, vẻ mặt có chút nghiêm túc:
– Nếu ông có thể nhìn ra manh mối thì chưa biết chừng bọn họ cũng có thể, Trường Khanh…
Ông vỗ mạnh lên vai Cố Trường Khanh:
– Chung quy lại cháu vẫn là huyết mạch duy nhất của Cố thị, nếu sống với bọn họ mà không thoải mái thì cháu cứ lên tiếng, những bạn bè cũ của Cố thị sẽ nghĩ cách giúp cháu đòi lại thứ của cháu!
Cố Trường Khanh nghe được những lời chân thành như vậy, cảm động nhào vào lòng ông:
– Ông Giang, cảm ơn ông đã tha thứ cho cháu! Nhưng xin ông yên tâm, cháu biết nên làm thế nào, ông không phải lo lắng cho cháu đâu!
Cô hiểu ý tốt của ông Giang nhưng thứ cô muốn đâu chỉ là những thứ đó. Cô phải giành lại Cố thị từ tay Khổng Khánh Tường! Cô phải đánh cho bọn họ hiện nguyên hình, phải cho bọn họ đau đớn! Cho nên cô không thể dễ dàng bỏ đi được.
Bởi vì từ bên trong đánh dần ra như tằm ăn rỗi vĩnh viễn sẽ đơn giản, dễ dàng hơn tấn công từ ngoài vào rất nhiều.
Tiễn bác sĩ Giang đi, Cố Trường Khanh đi đến thư phòng, nơi đó còn một trận đánh ác liệt cần chiến đấu.
Ông nói rất đúng, kế hoạch lần này của cô tuy rằng thành công nhưng lại có rất nhiều chỗ không được chu toàn, ví dụ như cô đã không tính toán được rằng Khưu Uyển Di sẽ ra sức chống cự, nếu không sao cô phải mạo hiểm giật túi truyền máu của bà ta ra, kết cục thì vẫn như vậy!
Nhưng động tác này cũng rất dễ khiến cho bọn họ nghi ngờ. Sau này, cô phải làm cho Khổng Khánh Tường tin tưởng, mọi thứ này xảy ra cô chỉ là người tham gia vào chứ không phải là người đã nắm trong tay mọi thứ!
Cô đứng ngoài cửa thư phòng, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, vừa vặn nhìn thấy Khổng Khánh Tường dương tay bạt tai Khưu Uyển Di.
Khưu Uyển Di ôm mặt khóc, ngã nhào xuống đấy nhưng ngay sau đó, bà lại quỳ gối trước mặt Khổng Khánh Tường, ôm chân ông khóc nói:
– Khánh Tường, Khánh Tường, em biết anh đang giận em nhưng anh hãy nghe em nói, em không cố ý lừa gạt anh…
Khổng Khánh Tường chẳng buồn nhướn mày, giơ tay lên, lại là một bạt tai vung ra, vừa nhanh lại vừa hiểm, đánh cho Khưu Uyển Di ngã rạp xuống đất không đứng dậy nổi.
Cố Trường Khanh thấy hai bên má bà ta đều sưng phù lên, có thể thấy không đơn giản chỉ là hai bạt tai.
Khưu Uyển Di khóc đến không thở nổi, Khổng Ngọc Phân ở bên vừa khóc vừa đi đến bên người mẹ, ôm mẹ rồi ngẩng đầu nói với Khổng Khánh Tường:
– Cha, dù mẹ có sai nhưng mẹ cũng chỉ là muốn làm vợ của cha thôi, cha nghĩ lại những việc mẹ đã làm đi, cha nghĩ lại…
– Câm miệng lại cho tao!
Khổng Khánh Tường để ý thấy Cố Trường Khanh đã vào thì vội quát Khổng Ngọc Phân im miệng! Ông bước nhanh đến bên Khổng Ngọc Phân, vừa giật tóc cô ta vừa cả giận nói:
– Suýt thì quên, việc này mày cũng có phần, là hai mẹ con mày dám lừa gạt tao! Giỏi lắm, giỏi lắm, tao đúng là đã quá coi thường chúng mày rồi! Không ngờ chúng mày thực sự có lá gan này.
Khổng Ngọc Phân đau đến nhe răng trợn mắt, vội xin tha. Khưu Uyển Di thấy con gái chịu khổ thì khó nhọc bò lên, ôm quần Khổng Khánh Tường nói:
– Khánh Tường, đều là lỗi của em, không liên quan gì đến Ngọc Phân, nó chỉ là nghe lời em mà thôi, anh thả nó đi! Muốn đánh thì cứ đánh em là được!
Khổng Khánh Tường hừ lạnh một tiếng, hất Khổng Ngọc Phân ra, Khổng Ngọc Phân ôm đầu chạy đến chỗ mẹ, hai mẹ con ôm nhau khóc lớn.
Khưu Uyển Di đang khóc bỗng nhìn thấy Cố Trường Khanh đứng ở cửa, ánh mắt lóe ra một tia sáng lạnh, cố gắng chỉ vào Cố Trường Khanh rồi nói với Khổng Khánh Tường.
– Khánh Tường, em làm sai, em thực sự xin lỗi anh, em không có gì để nói nữa nhưng anh đừng để con gái anh lừa! Nó tuyệt đối không đơn giản như anh nghĩ đâu. Chắc chắn là nó đã biết chuyện em mang thai giả, nếu không sao hôm nay vừa khéo lại gọi bác sĩ đến? Vừa rồi sao nó có thể tìm được túi truyền máu! Ngay từ đầu nó đã giả vờ giả vịt, căn bản chính là cố ý đánh bụng em khiến em mắc mưu, sau đó gọi bác sĩ đến để vạch trần em! Tâm cơ này thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Khổng Khánh Tường quay đầu lại nhìn Cố Trường Khanh, ánh mắt âm trầm vô cùng, nói thật ra, so với sự lừa gạt của Khưu Uyển Di, ông ta lại càng để tâm đến việc đứa con gái này rốt cuộc là ngu thật hay nó giả ngu.
Cố Trường Khanh nghe Khưu Uyển Di nói xong, mặt trắng bệch, cả người run lên như thể hoàn toàn không ngờ được bà ta sẽ nói như vậy. Sau đó, cô tiến lên hai bước, òa khóc.
Cô chỉ vào Khưu Uyển Di:
– Sao bà có thể độc ác, quá đáng như vậy! Khó trách ai cũng nói mẹ kế là người xấu, thì ra thật sự là như vậy! Rõ ràng bà không có thai, lừa gạt cha tôi để được vào đây. Vì để che giấu lời nói dối này nên đổ hết trách nhiệm sẩy thai lên đầu tôi! May mà hôm nay ông Giang đến đây, nếu ông không đến thì chẳng phải tôi sẽ thành hung thủ giết người! Giờ bà còn muốn nói xấu tôi, bà quá xấu xa, tôi đánh chết bà.
Nói xong như nổi cơn điên xông lên, nhào vào đánh Khưu Uyển Di. Khưu Uyển Di vốn đã bị Khổng Khánh Tường đánh cho mềm nhũn người, hơn nữa giờ bà ta cũng không dám đánh lại, kết quả ăn ngay vài cái tát của Cố Trường Khanh, mắt bị đánh sắp sưng vù lên. Bên canh, Khổng Ngọc Phân đỡ cho mẹ mình cũng bị Cố Trường Khanh đánh, tuy rằng cũng trúng Khổng Ngọc Phân nhưng cuối cùng vẫn là Khưu Uyển Di ăn đủ.
Đang lúc ba người gây rối túi bụi, Khổng Khánh Tường tiến lên kéo Cố Trường Khanh ra, Cố Trường Khanh thuận thế vùi đầu vào lòng ông, khóc rất thương tâm.
Cố Trường Khanh nhìn bác sĩ Giang, nụ cười dần biến mất, bỗng nhiên cô ý thức được mình đã làm sai một chuyện.
Cô nhìn gương mặt già nua của bác sĩ Giang, lòng áy náy bất an:
– Ông ơi, cháu xin lỗi…
– Trường Khanh, cháu đã biết Khổng phu nhân mang thai giả từ lâu rồi đúng không?
Bác sĩ Giang thở dài:
– Nhìn theo tình hình vừa rồi, cuộc sống của cháu cũng chẳng mấy yên ổn… Tuổi còn nhỏ, cũng khó cho cháu…
Cố Trường Khanh bỗng nhiên hẹn ông đến điều dưỡng cơ thể cho Khưu Uyển Di nhưng lại đột nhiên vội vã đón ông đến, tình hình khi nãy cô lại nhìn rõ trong mắt, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, hơn nữa ông đã sống ngần ấy năm trời, còn chuyện gì mà không nhìn thấu?
– Ông à, cháu xin lỗi, cháu không nên gạt ông, cháu… cháu…
Cố Trường Khanh cảm thấy xấu hổ, trong kế hoạch của cô vốn không hề nghĩ đến tâm tình của bác sĩ Giang.
Thực ra, cô chẳng qua cũng chỉ là một người ích kỷ chỉ biết lo cho mình…
– Ông nhiệt tình chạy đến nhưng lại phát hiện thì ra chỉ là một bộ phận trong kế hoạch của cháu, là một quân cờ trong tay cháu…Trường Khanh, ông Giang thấy rất buồn…
Bác sĩ Giang lắc đầu, chậm rãi đi về phía trước.
– Ông ơi, Ông ơi!
Cố Trường Khanh đuổi theo:
– Ông ơi, cháu xin lỗi, cháu không cố ý tính kế gì với ông, cháu chỉ là.. cháu chỉ là…
Cô bật khóc:
– Cháu… cháu chỉ rất sợ, cháu không dám để xảy ra chút sai sót nào, cháu luôn rất lo sợ… Cho nên cháu không nghĩ được nhiều… Nhưng cháu sai rồi, cháu vốn nên nói thật với ông… Ông ơi, cháu xin lỗi, ông tha thứ cho cháu được không…
Cố Trường Khanh cảm thấy rất khó chịu, sự vui mừng của chiến thắng khi nãy chẳng còn lại chút nào. Bên cạnh cô còn có bao nhiêu người thật lòng quan tâm đến cô, sao cô có thể tính kế, lợi dụng bọn họ?
Ông Giang xoay người, vỗ vỗ bả vai cô, cười cười rồi nhẹ giọng nói:
– Trường Khanh, ông không trách cháu, ông cũng hiểu được nỗi khó xử của cháu, ông cũng rất vui khi có thể đến giúp cháu. Chỉ là, ông là người từng trải, muốn nhắc nhở cháu, đừng vì mục đích của chính mà làm tổn thương đến những người thật tình quan tâm đến cháu, kết quả này có lẽ cháu sẽ không thể gánh vác nổi đâu! Ông đã ngần này tuổi rồi, đương nhiên sẽ không so đo với cháu nhưng con đường đời của cháu còn dài, ông không mong sau này cháu làm ra những chuyện khiến cháu hối cũng không kịp!
– Ông ơi…
Cố Trường Khanh cúi đầu, nước mắt lăn dài, lòng áy náy vô cùng.
– Được rồi, đừng khóc nữa, về sau có việc gì cần ông giúp thì cứ nói!
Giang lão tiên sinh ngẩng đầu nhìn về phía thư phòng, vẻ mặt có chút nghiêm túc:
– Nếu ông có thể nhìn ra manh mối thì chưa biết chừng bọn họ cũng có thể, Trường Khanh…
Ông vỗ mạnh lên vai Cố Trường Khanh:
– Chung quy lại cháu vẫn là huyết mạch duy nhất của Cố thị, nếu sống với bọn họ mà không thoải mái thì cháu cứ lên tiếng, những bạn bè cũ của Cố thị sẽ nghĩ cách giúp cháu đòi lại thứ của cháu!
Cố Trường Khanh nghe được những lời chân thành như vậy, cảm động nhào vào lòng ông:
– Ông Giang, cảm ơn ông đã tha thứ cho cháu! Nhưng xin ông yên tâm, cháu biết nên làm thế nào, ông không phải lo lắng cho cháu đâu!
Cô hiểu ý tốt của ông Giang nhưng thứ cô muốn đâu chỉ là những thứ đó. Cô phải giành lại Cố thị từ tay Khổng Khánh Tường! Cô phải đánh cho bọn họ hiện nguyên hình, phải cho bọn họ đau đớn! Cho nên cô không thể dễ dàng bỏ đi được.
Bởi vì từ bên trong đánh dần ra như tằm ăn rỗi vĩnh viễn sẽ đơn giản, dễ dàng hơn tấn công từ ngoài vào rất nhiều.
Tiễn bác sĩ Giang đi, Cố Trường Khanh đi đến thư phòng, nơi đó còn một trận đánh ác liệt cần chiến đấu.
Ông nói rất đúng, kế hoạch lần này của cô tuy rằng thành công nhưng lại có rất nhiều chỗ không được chu toàn, ví dụ như cô đã không tính toán được rằng Khưu Uyển Di sẽ ra sức chống cự, nếu không sao cô phải mạo hiểm giật túi truyền máu của bà ta ra, kết cục thì vẫn như vậy!
Nhưng động tác này cũng rất dễ khiến cho bọn họ nghi ngờ. Sau này, cô phải làm cho Khổng Khánh Tường tin tưởng, mọi thứ này xảy ra cô chỉ là người tham gia vào chứ không phải là người đã nắm trong tay mọi thứ!
Cô đứng ngoài cửa thư phòng, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, vừa vặn nhìn thấy Khổng Khánh Tường dương tay bạt tai Khưu Uyển Di.
Khưu Uyển Di ôm mặt khóc, ngã nhào xuống đấy nhưng ngay sau đó, bà lại quỳ gối trước mặt Khổng Khánh Tường, ôm chân ông khóc nói:
– Khánh Tường, Khánh Tường, em biết anh đang giận em nhưng anh hãy nghe em nói, em không cố ý lừa gạt anh…
Khổng Khánh Tường chẳng buồn nhướn mày, giơ tay lên, lại là một bạt tai vung ra, vừa nhanh lại vừa hiểm, đánh cho Khưu Uyển Di ngã rạp xuống đất không đứng dậy nổi.
Cố Trường Khanh thấy hai bên má bà ta đều sưng phù lên, có thể thấy không đơn giản chỉ là hai bạt tai.
Khưu Uyển Di khóc đến không thở nổi, Khổng Ngọc Phân ở bên vừa khóc vừa đi đến bên người mẹ, ôm mẹ rồi ngẩng đầu nói với Khổng Khánh Tường:
– Cha, dù mẹ có sai nhưng mẹ cũng chỉ là muốn làm vợ của cha thôi, cha nghĩ lại những việc mẹ đã làm đi, cha nghĩ lại…
– Câm miệng lại cho tao!
Khổng Khánh Tường để ý thấy Cố Trường Khanh đã vào thì vội quát Khổng Ngọc Phân im miệng! Ông bước nhanh đến bên Khổng Ngọc Phân, vừa giật tóc cô ta vừa cả giận nói:
– Suýt thì quên, việc này mày cũng có phần, là hai mẹ con mày dám lừa gạt tao! Giỏi lắm, giỏi lắm, tao đúng là đã quá coi thường chúng mày rồi! Không ngờ chúng mày thực sự có lá gan này.
Khổng Ngọc Phân đau đến nhe răng trợn mắt, vội xin tha. Khưu Uyển Di thấy con gái chịu khổ thì khó nhọc bò lên, ôm quần Khổng Khánh Tường nói:
– Khánh Tường, đều là lỗi của em, không liên quan gì đến Ngọc Phân, nó chỉ là nghe lời em mà thôi, anh thả nó đi! Muốn đánh thì cứ đánh em là được!
Khổng Khánh Tường hừ lạnh một tiếng, hất Khổng Ngọc Phân ra, Khổng Ngọc Phân ôm đầu chạy đến chỗ mẹ, hai mẹ con ôm nhau khóc lớn.
Khưu Uyển Di đang khóc bỗng nhìn thấy Cố Trường Khanh đứng ở cửa, ánh mắt lóe ra một tia sáng lạnh, cố gắng chỉ vào Cố Trường Khanh rồi nói với Khổng Khánh Tường.
– Khánh Tường, em làm sai, em thực sự xin lỗi anh, em không có gì để nói nữa nhưng anh đừng để con gái anh lừa! Nó tuyệt đối không đơn giản như anh nghĩ đâu. Chắc chắn là nó đã biết chuyện em mang thai giả, nếu không sao hôm nay vừa khéo lại gọi bác sĩ đến? Vừa rồi sao nó có thể tìm được túi truyền máu! Ngay từ đầu nó đã giả vờ giả vịt, căn bản chính là cố ý đánh bụng em khiến em mắc mưu, sau đó gọi bác sĩ đến để vạch trần em! Tâm cơ này thật đáng sợ, thật đáng sợ!
Khổng Khánh Tường quay đầu lại nhìn Cố Trường Khanh, ánh mắt âm trầm vô cùng, nói thật ra, so với sự lừa gạt của Khưu Uyển Di, ông ta lại càng để tâm đến việc đứa con gái này rốt cuộc là ngu thật hay nó giả ngu.
Cố Trường Khanh nghe Khưu Uyển Di nói xong, mặt trắng bệch, cả người run lên như thể hoàn toàn không ngờ được bà ta sẽ nói như vậy. Sau đó, cô tiến lên hai bước, òa khóc.
Cô chỉ vào Khưu Uyển Di:
– Sao bà có thể độc ác, quá đáng như vậy! Khó trách ai cũng nói mẹ kế là người xấu, thì ra thật sự là như vậy! Rõ ràng bà không có thai, lừa gạt cha tôi để được vào đây. Vì để che giấu lời nói dối này nên đổ hết trách nhiệm sẩy thai lên đầu tôi! May mà hôm nay ông Giang đến đây, nếu ông không đến thì chẳng phải tôi sẽ thành hung thủ giết người! Giờ bà còn muốn nói xấu tôi, bà quá xấu xa, tôi đánh chết bà.
Nói xong như nổi cơn điên xông lên, nhào vào đánh Khưu Uyển Di. Khưu Uyển Di vốn đã bị Khổng Khánh Tường đánh cho mềm nhũn người, hơn nữa giờ bà ta cũng không dám đánh lại, kết quả ăn ngay vài cái tát của Cố Trường Khanh, mắt bị đánh sắp sưng vù lên. Bên canh, Khổng Ngọc Phân đỡ cho mẹ mình cũng bị Cố Trường Khanh đánh, tuy rằng cũng trúng Khổng Ngọc Phân nhưng cuối cùng vẫn là Khưu Uyển Di ăn đủ.
Đang lúc ba người gây rối túi bụi, Khổng Khánh Tường tiến lên kéo Cố Trường Khanh ra, Cố Trường Khanh thuận thế vùi đầu vào lòng ông, khóc rất thương tâm.