– Trường Khanh, em thực sự là 15 tuổi sao? Sao chị cảm thấy em còn trưởng thành hơn chị?
Cố Trường Khanh cười cười, không giải thích.
Lý Giai lại nói:
– Thế này đi, chị chơi thử xem sao, thực sự nguy hiểm thì rút ra cũng không muộn. Dù sao bây giờ chị cũng chẳng có việc gì để làm. Cô thoải mái nhún nhún vai.
Lý Giai đã hơi hơi hiểu ra, vì sao khi rời đi vú Dung lại lo lắng như vậy, ba lần bảy lượt xin mình đến chăm sóc cô bé này.
Đến đây mấy tháng, cô thấy Cố Trường Khanh rất cẩn thận sinh hoạt trong ngôi nhà này, cẩn thận tới mức độ nào? Cẩn thận đến độ mỗi câu nói đều phải suy tính cẩn thận, mỗi một chuyện đều phải suy nghĩ kỹ càng. Bình thường cô không cảm thấy Trường Khanh yêu thương cha ruột của mình là mấy nhưng lúc đối mặt với cha, biểu hiện của cô lại như thể rằng cha là người cô yêu thương nhất đời. Cô còn phải đề phòng hai mẹ con không tốt lành kia, lúc nào cũng phải xù lông nhím lên để tranh đấu với đối phương.
Không có bất kì ai để dựa dẫm cũng chẳng có ai có thể giúp cô.
Lý Giai cảm thấy mệt thay Cố Trường Khanh, đứa trẻ mới ngần ấy tuổi?
Nhìn qua như là một cô bé xảo trá, tâm cơ thâm trầm, loại con gái này hẳn là phải khiến người ta thấy ghét mới đúng. Nhưng Lý Giai lại rất thích cô, cũng rất thương cô.
Vì cô bé này rất có lòng. Hầu như ngày nào cũng gọi điện cho vú Dung, dặn dò bà nghỉ ngơi, uống thuốc, tuần nào cũng nhắc nhở người nhà đưa bà đi kiểm tra, tiền bạc đều do cô bỏ ra. Có thể nói, ngay cả con cháu của vú Dung cũng chẳng được chu đáo bằng cô, khó trách vú Dung lại luôn yêu thương cô như vậy.
Đối xử với cô cũng rất tốt, rất tôn trọng cô, nhiều chuyện cũng chẳng giấu diếm cô, làm cho cô có cảm giác được tin cậy. Theo cô thấy, tính tình cẩn thận như vậy làm được thế này rất không đơn giản. Hơn nữa rất thẳng thắn, chân thành, không lợi dụng cô làm gì cả. Lại rất hiểu chuyện, không kiêu căng khó hầu, cô bé như vậy sao có thể không khiến người ta yêu thích?
Nhìn thì rõ là một cô gái đơn thuần, sống trong căn nhà này lại cố ép mình trở nên thâm trầm, trước mặt mọi người thì thế này nhưng sau lưng lại thế khác. Tuy rằng cô không muốn dây dưa vào ân oán hào môn nhưng có đôi khi cô nhìn cũng thấy giận, cũng muốn chia sẻ với Cố Trường Khanh một chút…
***
Khưu Uyển Di cũng không phải là loại người bị đánh rồi sẽ không đáp trả. Giờ bà ta đã có chút hoạt động xã giao, thường xuyên đến nhà người khác chơi mạt chược hoặc tham gia yến tiệc nhỏ.
Mỗi khi tụ họp, đám phu nhân đều rất tò mò chuyện nhà bà, sẽ hỏi bà và Cố Trường Khanh ở chung thế nào. Đổi lại làm lúc trước, Khưu Uyển Di nhất định sẽ không hé răng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống chi mình còn có nhược điểm trong tay Cố Trường Khanh.
Nhưng thời gian qua thực sự bị Cố Trường Khanh làm cho giận dữ vô cùng, nhất là Cố Trường Khanh còn thường xuyên khiến Khổng Khánh Tường giận dữ với mình, khiến thái độ của ông lúc nóng lúc lạnh để bà ta ăn đủ. Bà có thể nhẫn nhịn Khổng Khánh Tường nhưng không cam lòng nhẫn nhịn Cố Trường Khanh.
Vì thế, khi đám phu nhân tò mò hỏi chuyện này, bà ta sẽ tỏ vẻ tủi thân, mắt hồng hồng nhưng ấp úng không chịu nói.
Nhưng bà ta càng thế thì mọi người sẽ càng tò mò, lòng ngứa ngáy, hận không thể đào được bí mật từ người bà ta.
– Có gì khó xử bà cứ nói ra đi, lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Khưu Uyển Di lắc đầu, càng tỏ vẻ đau khổ:
– Không nói chuyện này, tôi cũng biết mẹ kế khó làm cũng chẳng có chuyện gì, chỉ tội cho con gái tôi… Con hoang cũng quá khó nghe…
Khưu Uyển Di bưng mặt, quay đầu đi.
Đám phu nhân đều tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Cái gì? Trường Khanh mắng con gái bà là con hoang sao, thật hư quá!
Khưu Uyển Di sợ hãi, vội xua tay:
– Không có đâu, tôi đâu có nói vậy, tôi không nói gì cả. Mọi người đừng nghĩ thế, Trường Khanh không hề mắng con tôi như vậy…
Vẻ hoảng hốt càng khiến mọi người tin là thật.
Khưu Uyển Di mặt tuy hoảng sợ nhưng lòng lại cười thầm. Bà nói gì sao? Nhưng bà lại chẳng nói gì cả, nếu có lời đồn gì bất lợi với Cố Trường Khanh cũng chẳng thể đổ lên đầu bà được! Ai có thể chứng minh là bà nói? Cho dù sau này Cố Trường Khanh biết được những điều này bà cũng chẳng sợ! Khổng Khánh Tường cũng sẽ không mắng bà! Mà bà cũng dám chắc, nếu Cố Trường Khanh nghe được tin này, chỉ cần không có chứng cứ là bà nói thì cũng sẽ không dám vi phạm lời Khổng Khánh Tường, dám nói chuyện mình hãm hại nó ra ngoài!
Nhưng sau đó nghĩ lại, một số phu nhân đều không tin:
– Không thể nào, tôi chứng kiến Trường Khanh lớn lên, con bé rất đơn thuần, không xấu như vậy!
– Không bằng hôm nào đó chúng ta đến nhà Khổng phu nhân đi, ai đúng ai sai nhìn là biết ngay.
Một vị phu nhân khác cao hứng đề nghị.
Mấy người thống nhất với nhau. Chuyện thị phi bát quái này vốn chính là trọng tâm cuộc sống của bọn họ! Tìm hiểu bí mật của người khác thú vị cỡ nào!
Vì thế, mấy người đó hẹn đến nhà Khưu Uyển Di chơi, Khưu Uyển Di đương nhiên là cầu còn không được, lập tức định ra ngày hẹn.
Hôm nay, Cố Trường Khanh từ trường về nhà, thấy trong nhà có một bàn mạt chược, là Khưu Uyển Di và mấy vị phu nhân cùng chơi mạt chược.
Khưu Uyển Di vừa nhìn thấy Cố Trường Khanh thì vội mỉm cười nói:
– Trường Khanh về rồi đấy à? Dì hầm canh, lát nữa bảo người hầu mang lên phòng cho con nhé!
Vẻ mặt như mẹ hiền.
Nếu Cố Trường Khanh vẫn tỏ thái độ như trước là tốt nhất. Nếu Cố Trường Khanh giả mù sa mưa diễn trò mới mình thì buổi tối nói chuyện này cho Khổng Khánh Tường, cho ông biết con gái ông chẳng hề đơn giản!
Cố Trường Khanh đi qua, chào hỏi mấy vị phu nhân kia nhưng không để ý đến Khưu Uyển Di, lập tức đi lên lầu.
Khưu Uyển Di nhìn Cố Trường Khanh biến mất ở góc cầu thang, chắc chắn rằng cô không nghe được lời mình nói thì mới quay đầu, tỏ vẻ buồn bã nói với mọi người:
– Thực ra bình thường Trường Khanh cũng không phải như thế, có lẽ hôm nay không vui…
Các vị phu nhân đều thấy rõ, trong đó, một người là Vương phu nhân nói:
– Khổng phu nhân, bà không cần giải thích, chúng tôi đều có mắt!
– Đúng thật là, trước mặt mọi người còn như vậy, có thể tưởng tượng được bình thường thế nào.
Một người khác là Trương phu nhân hăng say đáp.
– Không ngờ Trường Khanh nhìn qua trông nhã nhặn nhưng tính tình lại khó chịu như vậy.
Khưu Uyển Di như thể bị người nhắc đến chuyện đau lòng, bắt đầu rơi nước mắt.
Lòng lại cười lạnh, một đứa con gái, ăn chơi trác táng không có tiền đồ cũng chẳng sao nhưng một khi bị mang tiếng xấu tính xấu nết thì về sau phiền phức rồi!
Cố Trường Khanh cũng không thực sự trở về phòng. Cô vừa thấy đám phu nhân này thì biết Khưu Uyển Di sẽ chẳng có ý tốt. Giờ cô đang nấp ở một góc nghe lén lời của Khưu Uyển Di nói với mọi người, lòng cười lạnh.
Tôi còn chưa bôi đen bà mà bà lại tự tìm đến cửa sao?
Cô bước ra, hầm hầm chạy xuống, vọt tới trước mặt Khưu Uyển Di, chỉ vào mặt bà lớn tiếng nói:
– Khưu Uyển Di, bà đừng có được đằng chân lân đằng đầu, không biết xấu hổ! Tôi nể mặt mọi người nên không nói gì, bà đừng có ép tôi nói chuyện xấu của bà ra ngoài!
Trong thật có giả trong giả có thật. Một câu nói hàm hồ của Cố Trường Khanh, vừa không vi phạm lời nói của Khổng Khánh Tường nhưng cũng ép được Khưu Uyển Di đến tận chân tường không thể chống cự.
Khưu Uyển Di không ngờ cô lại có chiêu này, nhất thời tái mặt không dám nói gì. Bà cũng sợ Cố Trường Khanh bị ép quá mà nổi giận thì sẽ nói hết tất cả mọi chuyện, như vậy sau này sao bà ta còn dám ra ngoài gặp ai?
Cố Trường Khanh nói xong, xoay người xin lỗi các phu nhân:
– Ngại quá, làm các cô giật mình rồi. Có một số người không thấy quan tài chưa đổ lệ!
Cô liếc nhìn Khưu Uyển Di đầy khinh miệt rồi xoay người bỏ đi.
Đám phu nhân kia nhìn khuôn mặt tái mét của Khưu Uyển Di, thấy bà ta không dám nói một lời trước mặt Cố Trường Khanh, vẻ mặt chột dạ thấy rõ, đương nhiên đều hiểu vấn đề.
Hẳn là vị Khổng phu nhân này làm ra chuyện gì đó không thể chấp nhận được nên mới không thể dung hòa được với con gái riêng của chồng…
Chỉ là, chuyện xấu mà Cố Trường Khanh nói là gì? Mọi người đều rất tò mò, mỗi người đều tự nghĩ ra một phiên bản riêng của mình, thêm mắm dặm muối rồi dần lan truyền ra ngoài. Cái gì mà ngược đãi con gái của chồng, cái gì mà vụng trộm sau lưng chồng, chẳng bao lâu đã lan truyền khắp nơi. Tuy không được chứng thực nhưng cũng đủ để Khưu Uyển Di không dám vác mặt ra đường suốt một thời gian dài.