Nhưng ngay cả người chí thân cũng phải phòng bị như vậy, bị ép giao hết mọi thứ mà còn phải giả bộ cam tâm tình nguyện, lòng cô phải chịu dày vò cỡ nào.
Cô đi ra ngoài, muốn ôm Trường Khanh để an ủi thì lại thấy Trường Khanh thoải mái như chẳng có chuyện gì, lại tiếp tục đọc báo. Như là nghe thấy tiếng, cô ngẩng đầu lên nhìn Lý Giai một cái sau đó đi ra cửa nhìn quanh rồi mới khóa cửa lại, sau đó quay đầu cười nói:
– Vừa rồi chị đã nghe được hết rồi? Coi như là chưa nghe thấy gì đi!
– Trường Khanh!
Lý Giai đi tới cầm tay cô:
– Em không muốn không ai có thể ép em được.
Nghe lời nói khi nãy, hành vi này hình như không chỉ là một lần. Có thể lừa gạt tài sản của một đứa trẻ không hiểu chuyện đến mấy lần như vậy, phẩm hạnh của người này thực sự không đáng tin.
– Chuyện không đơn giản như chị nghĩ đâu. Cố Trường Khanh cúi đầu.
– Vậy phức tạp thế nào, em nói cho chị biết, có lẽ chị có thể giúp em.
Lý Giai rất thương đứa bé yếu ớt mà kiên cường trước mắt này.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn cô:
– Sự thật còn đáng sợ gấp trăm lần so với những gì chị tưởng tượng. Chị đừng để ý.
Lý Giai do dự, nói đến cùng, Cố Trường Khanh không thân thiết với cô, giúp đỡ thì có thể nhưng nếu đúng như lời cô nói, sự thật rất đáng sợ…
Cố Trường Khanh nhìn ra sự do dự của cô, cười cười:
– Không còn sớm nữa, em muốn đi nghỉ, chị cũng đi nghỉ ngơi đi!
Cô mỉm cười tiễn Lý Giai ra ngoài:
– Đừng nghĩ gì cả.
Đóng cửa phòng lại, Cố Trường Khanh dựa lưng vào cửa, mệt mỏi trượt người xuống.
Chú Văn giao tài sản cho luật sư bởi vì đề phòng Khổng Khánh Tường nhưng lòng tham của con người không thể đề phòng được. Ông ta muốn chiếm được thì sẽ nghĩ ra cách.
Hành động này của ông ta cũng là muốn thử cô. Vừa rồi, nếu cô có chút do dự chỉ sợ sẽ khiến ông ta nghi ngờ. Dù sao, hai năm trước, mình đã không chút do dự giao cổ phần trong tay cho ông ta, giờ mình cũng không nên do dự, trừ phi có chuyện gì ảnh hưởng tới bản thân.
Chứng tỏ rằng những biểu hiện lúc trước cũng không khiến ông ta tin tưởng… Người này, rốt cuộc coi mình là gì mà đề phòng như vậy?
Không giao ra không được, cho dù mình có giữ lại thì 10% cổ phần này cũng không có tác dụng gì nhiều, giờ lại khiến ông ta nghi ngờ thì cũng không hay, chẳng bằng giao ra để đổi lấy sự tin tưởng của ông ta, tự tranh thủ thời gian cho mình. Đợi khi mình chuẩn bị được thực lực rồi sẽ nghĩ cách lấy lại sau. Dù sao mình chỉ ủy quyền chứ không chuyển nhượng, nhất định sẽ có ngày lấy lại được…
Tuy rằng mọi thứ đều đã rất rõ ràng, quan hệ lợi hại cô cũng đã phân tích rõ nhưng trong lòng như bị cái gì đó chặn lại khiến cô không thở nổi, khiến cô cảm thấy mệt mỏi…
Trường Khanh, đừng tức giận, đừng nản lòng, tương lai vẫn còn rất dài.
Cô không ngừng tự động viên bản thân.
Đêm đó, Khổng Khánh Tường nói với Khưu Uyển Di:
– Về sau cô đừng gây rối với Trường Khanh nữa, trong nhà rối loạn cho người ta xem thì hay lắm sao? Cô không biết xấu hổ nhưng tôi cần thể diện! Dù sao nó cũng là con gái tôi, có chuyện gì cô nhường nó đi.
Khưu Uyển Di rùng mình, trong lòng cảm thấy nguy cơ đang tăng dần, nhất thời hiểu được, Cố Trường Khanh đã được Khổng Khánh Tường tin tưởng, Khổng Khánh Tường đã không còn cố kỵ gì Cố Trường Khanh nữa!
Bà muốn hỏi nhường nhịn cái gì nhưng nhớ lại sắc mặt đáng sợ lúc trước của Khổng Khánh Tường thì lại không dám lên tiếng. Lòng lại càng kiêng kị Cố Trường Khanh.
Loáng cái đã đến tết nguyên đán.
Mỗi khi đến tết, thành phố B đều dưới 00C, bên ngoài trời đất phủ đầy tuyết nhưng trời lạnh cũng không ngăn cản được nhiệt tình chơi đùa của những người trẻ tuổi.
Tết nguyên đán, đám bạn hẹn nhau đến quán bar chơi.
Những người này cùng lắm cũng mới 18,19 tuổi như Hoa thiếu, trẻ nhất chính là Cố Trường Khanh, qua tết cũng mới 15 tuổi, còn lại đều khoảng 16,17 tuổi. Người chưa thành niên không được vào quán bar nhưng những điều này không nằm trong phạm vi phải suy nghĩ của bọn họ.
Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân đương nhiên cũng có mặt. Giờ hai người đã công khai hẹn hò. Nhưng tình yêu trẻ con này, chẳng có mấy người coi là thật.
Buổi tối, Cố Trường Khanh thay đồ đẹp. Hôm nay cô mặc áo lông trắng như tuyết, váy màu nâu, boot màu đen. Tóc buộc đuôi ngựa, đeo hoa tai hình trái tim sáng long lanh, trông rất đáng yêu, hoạt bát.
Lúc xuống lầu gặp Khổng Ngọc Phân, cô liếc nhìn chiếc áo lông sang trọng của Cố Trường Khanh lại nhìn áo lông trên người mình, cảm thấy không thể sánh bằng, sắc mặt trở nên rất khó coi. Nhưng cô chẳng có cách nào cả, cô đâu có tiền tiêu vặt 10 vạn tệ mỗi tháng!
Cố Trường Khanh nhướng mày quét qua người Khổng Ngọc Phân một lượt, hừ một tiếng, vô cùng khinh bỉ.
Khổng Ngọc Phân nhìn theo bóng cô, giận đến mặt co rút lại, nghĩ thầm chẳng phải chỉ là một chiếc áo lông thôi sao? Có gì hơn người, tao sẽ bảo Triệu Nghị mua cho tao!
Nửa năm qua, vì để so kè với Cố Trường Khanh, cô đã bắt Triệu Nghị mua không ít đồ cho mình. Khưu Uyển Di không cho cô nhiều tiền tiêu vặt, Khổng Khánh Tường lại giận dữ với cô, ngoài đòi Triệu Nghị mua thì cũng chẳng có cách nào khác. Hơn nữa trong suy nghĩ của cô ta, cô đã là người của Triệu Nghị, tiêu tiền của Triệu Nghị là chuyện bình thường.
Nhưng lại khổ cho Triệu Nghị, tiền tiêu vặt của cậu cũng có hạn nhưng lại không tiện từ chối yêu cầu của Khổng Ngọc Phân, phần lớn tiền tiêu vặt đều tiêu tốn cho cô, thường tự đẩy mình vào cảnh túng quẫn. Về nhà hỏi tiền lại bị mẹ nghi ngờ nên cũng rất bất mãn. Nhưng dù sao giờ cũng là lúc thân mật nhất, bị Khổng Ngọc Phân làm nũng, ôm hôn rồi cũng cho qua.
Hai người đi ra ngoài, Triệu Nghị lái xe tới đón hai người.
Triệu Nghị dựa bên chiếc xe Porsche của mình, mặc áo khoác Versace khiến dáng người cao ráo lại càng thêm tuấn tú.
Khổng Ngọc Phân vội đi tới trước mặt cậu, kéo tay cậu cười nói:
– Triệu Nghị, anh đến lâu chưa?
Triệu Nghị cười nhìn cô một cái. Tuy Khổng Ngọc Phân rất đẹp nhưng nhìn mãi cũng chán, từ lâu đã chẳng còn thấy quá bất ngờ như lúc đầu nữa.
– Anh vừa tới thôi.
Nhưng Cố Trường Khanh đứng đó hơi mỉm cười, thanh lệ như hoa, cao nhã như lan lại khiến mắt cậu sáng bừng lên.
– Trường Khanh, hôm nay em xinh quá.
Triệu Nghị không nhịn được khen cô một câu.
Cố Trường Khanh thản nhiên cười nói: “Cảm ơn”, cũng chẳng có vẻ mặt gì đặc biệt.
Nhưng như vậy cũng đủ chọc giận Khổng Ngọc Phân, cô ta không khách khí kéo Triệu Nghị:
– Triệu Nghị, còn không mau lên xe, em lạnh muốn chết!
Nói xong quay đầu lại trừng mắt lườm Cố Trường Khanh một cái.
Triệu Nghị cười xin lỗi Cố Trường Khanh, quay đầu nói với Khổng Ngọc Phân:
– Trường Khanh còn chưa kêu lạnh.
Khổng Ngọc Phân hừ một tiếng:
– Em có mặc áo lông chồn như người ta đâu!
Nói xong liếc nhìn Triệu Nghị một cái. Đương nhiên Triệu Nghị hiểu ý của cô, vội quay đầu đi. Buồn cười, một chiếc áo lông chồn cũng phải vài vạn tệ…
Triệu Nghị nói với Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, lên xe đi.
Mọi người tiến lên, Khổng Ngọc Phân vội mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào. Triệu Nghị có chút xấu hổ mở cửa ghế sau cho Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh khẽ cười như đang châm chọc, Triệu Nghị cảm thấy mặt nóng rát.
Mấy người lên xe, Triệu Nghị chạy đến nơi hẹn. Vừa xuống xe đã thấy một chiếc Hummer và một chiếc Cát Lợi đỗ gần đó. Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy chiếc xe Cát Lợi kia trông quen quen, lúc này cửa xe bật mở, một người đi xuống.
Cố Trường Khanh lập tức biết vì sao chiếc xe đó lại quen như vậy.
Cô nhìn người kia, nửa năm không gặp, hình như anh ta cao hơn rất nhiều!
Nhưng ngay cả người chí thân cũng phải phòng bị như vậy, bị ép giao hết mọi thứ mà còn phải giả bộ cam tâm tình nguyện, lòng cô phải chịu dày vò cỡ nào.
Cô đi ra ngoài, muốn ôm Trường Khanh để an ủi thì lại thấy Trường Khanh thoải mái như chẳng có chuyện gì, lại tiếp tục đọc báo. Như là nghe thấy tiếng, cô ngẩng đầu lên nhìn Lý Giai một cái sau đó đi ra cửa nhìn quanh rồi mới khóa cửa lại, sau đó quay đầu cười nói:
– Vừa rồi chị đã nghe được hết rồi? Coi như là chưa nghe thấy gì đi!
– Trường Khanh!
Lý Giai đi tới cầm tay cô:
– Em không muốn không ai có thể ép em được.
Nghe lời nói khi nãy, hành vi này hình như không chỉ là một lần. Có thể lừa gạt tài sản của một đứa trẻ không hiểu chuyện đến mấy lần như vậy, phẩm hạnh của người này thực sự không đáng tin.
– Chuyện không đơn giản như chị nghĩ đâu. Cố Trường Khanh cúi đầu.
– Vậy phức tạp thế nào, em nói cho chị biết, có lẽ chị có thể giúp em.
Lý Giai rất thương đứa bé yếu ớt mà kiên cường trước mắt này.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn cô:
– Sự thật còn đáng sợ gấp trăm lần so với những gì chị tưởng tượng. Chị đừng để ý.
Lý Giai do dự, nói đến cùng, Cố Trường Khanh không thân thiết với cô, giúp đỡ thì có thể nhưng nếu đúng như lời cô nói, sự thật rất đáng sợ…
Cố Trường Khanh nhìn ra sự do dự của cô, cười cười:
– Không còn sớm nữa, em muốn đi nghỉ, chị cũng đi nghỉ ngơi đi!
Cô mỉm cười tiễn Lý Giai ra ngoài:
– Đừng nghĩ gì cả.
Đóng cửa phòng lại, Cố Trường Khanh dựa lưng vào cửa, mệt mỏi trượt người xuống.
Chú Văn giao tài sản cho luật sư bởi vì đề phòng Khổng Khánh Tường nhưng lòng tham của con người không thể đề phòng được. Ông ta muốn chiếm được thì sẽ nghĩ ra cách.
Hành động này của ông ta cũng là muốn thử cô. Vừa rồi, nếu cô có chút do dự chỉ sợ sẽ khiến ông ta nghi ngờ. Dù sao, hai năm trước, mình đã không chút do dự giao cổ phần trong tay cho ông ta, giờ mình cũng không nên do dự, trừ phi có chuyện gì ảnh hưởng tới bản thân.
Chứng tỏ rằng những biểu hiện lúc trước cũng không khiến ông ta tin tưởng… Người này, rốt cuộc coi mình là gì mà đề phòng như vậy?
Không giao ra không được, cho dù mình có giữ lại thì 10% cổ phần này cũng không có tác dụng gì nhiều, giờ lại khiến ông ta nghi ngờ thì cũng không hay, chẳng bằng giao ra để đổi lấy sự tin tưởng của ông ta, tự tranh thủ thời gian cho mình. Đợi khi mình chuẩn bị được thực lực rồi sẽ nghĩ cách lấy lại sau. Dù sao mình chỉ ủy quyền chứ không chuyển nhượng, nhất định sẽ có ngày lấy lại được…
Tuy rằng mọi thứ đều đã rất rõ ràng, quan hệ lợi hại cô cũng đã phân tích rõ nhưng trong lòng như bị cái gì đó chặn lại khiến cô không thở nổi, khiến cô cảm thấy mệt mỏi…
Trường Khanh, đừng tức giận, đừng nản lòng, tương lai vẫn còn rất dài.
Cô không ngừng tự động viên bản thân.
Đêm đó, Khổng Khánh Tường nói với Khưu Uyển Di:
– Về sau cô đừng gây rối với Trường Khanh nữa, trong nhà rối loạn cho người ta xem thì hay lắm sao? Cô không biết xấu hổ nhưng tôi cần thể diện! Dù sao nó cũng là con gái tôi, có chuyện gì cô nhường nó đi.
Khưu Uyển Di rùng mình, trong lòng cảm thấy nguy cơ đang tăng dần, nhất thời hiểu được, Cố Trường Khanh đã được Khổng Khánh Tường tin tưởng, Khổng Khánh Tường đã không còn cố kỵ gì Cố Trường Khanh nữa!
Bà muốn hỏi nhường nhịn cái gì nhưng nhớ lại sắc mặt đáng sợ lúc trước của Khổng Khánh Tường thì lại không dám lên tiếng. Lòng lại càng kiêng kị Cố Trường Khanh.
Loáng cái đã đến tết nguyên đán.
Mỗi khi đến tết, thành phố B đều dưới 00C, bên ngoài trời đất phủ đầy tuyết nhưng trời lạnh cũng không ngăn cản được nhiệt tình chơi đùa của những người trẻ tuổi.
Tết nguyên đán, đám bạn hẹn nhau đến quán bar chơi.
Những người này cùng lắm cũng mới 18,19 tuổi như Hoa thiếu, trẻ nhất chính là Cố Trường Khanh, qua tết cũng mới 15 tuổi, còn lại đều khoảng 16,17 tuổi. Người chưa thành niên không được vào quán bar nhưng những điều này không nằm trong phạm vi phải suy nghĩ của bọn họ.
Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân đương nhiên cũng có mặt. Giờ hai người đã công khai hẹn hò. Nhưng tình yêu trẻ con này, chẳng có mấy người coi là thật.
Buổi tối, Cố Trường Khanh thay đồ đẹp. Hôm nay cô mặc áo lông trắng như tuyết, váy màu nâu, boot màu đen. Tóc buộc đuôi ngựa, đeo hoa tai hình trái tim sáng long lanh, trông rất đáng yêu, hoạt bát.
Lúc xuống lầu gặp Khổng Ngọc Phân, cô liếc nhìn chiếc áo lông sang trọng của Cố Trường Khanh lại nhìn áo lông trên người mình, cảm thấy không thể sánh bằng, sắc mặt trở nên rất khó coi. Nhưng cô chẳng có cách nào cả, cô đâu có tiền tiêu vặt 10 vạn tệ mỗi tháng!
Cố Trường Khanh nhướng mày quét qua người Khổng Ngọc Phân một lượt, hừ một tiếng, vô cùng khinh bỉ.
Khổng Ngọc Phân nhìn theo bóng cô, giận đến mặt co rút lại, nghĩ thầm chẳng phải chỉ là một chiếc áo lông thôi sao? Có gì hơn người, tao sẽ bảo Triệu Nghị mua cho tao!
Nửa năm qua, vì để so kè với Cố Trường Khanh, cô đã bắt Triệu Nghị mua không ít đồ cho mình. Khưu Uyển Di không cho cô nhiều tiền tiêu vặt, Khổng Khánh Tường lại giận dữ với cô, ngoài đòi Triệu Nghị mua thì cũng chẳng có cách nào khác. Hơn nữa trong suy nghĩ của cô ta, cô đã là người của Triệu Nghị, tiêu tiền của Triệu Nghị là chuyện bình thường.
Nhưng lại khổ cho Triệu Nghị, tiền tiêu vặt của cậu cũng có hạn nhưng lại không tiện từ chối yêu cầu của Khổng Ngọc Phân, phần lớn tiền tiêu vặt đều tiêu tốn cho cô, thường tự đẩy mình vào cảnh túng quẫn. Về nhà hỏi tiền lại bị mẹ nghi ngờ nên cũng rất bất mãn. Nhưng dù sao giờ cũng là lúc thân mật nhất, bị Khổng Ngọc Phân làm nũng, ôm hôn rồi cũng cho qua.
Hai người đi ra ngoài, Triệu Nghị lái xe tới đón hai người.
Triệu Nghị dựa bên chiếc xe Porsche của mình, mặc áo khoác Versace khiến dáng người cao ráo lại càng thêm tuấn tú.
Khổng Ngọc Phân vội đi tới trước mặt cậu, kéo tay cậu cười nói:
– Triệu Nghị, anh đến lâu chưa?
Triệu Nghị cười nhìn cô một cái. Tuy Khổng Ngọc Phân rất đẹp nhưng nhìn mãi cũng chán, từ lâu đã chẳng còn thấy quá bất ngờ như lúc đầu nữa.
– Anh vừa tới thôi.
Nhưng Cố Trường Khanh đứng đó hơi mỉm cười, thanh lệ như hoa, cao nhã như lan lại khiến mắt cậu sáng bừng lên.
– Trường Khanh, hôm nay em xinh quá.
Triệu Nghị không nhịn được khen cô một câu.
Cố Trường Khanh thản nhiên cười nói: “Cảm ơn”, cũng chẳng có vẻ mặt gì đặc biệt.
Nhưng như vậy cũng đủ chọc giận Khổng Ngọc Phân, cô ta không khách khí kéo Triệu Nghị:
– Triệu Nghị, còn không mau lên xe, em lạnh muốn chết!
Nói xong quay đầu lại trừng mắt lườm Cố Trường Khanh một cái.
Triệu Nghị cười xin lỗi Cố Trường Khanh, quay đầu nói với Khổng Ngọc Phân:
– Trường Khanh còn chưa kêu lạnh.
Khổng Ngọc Phân hừ một tiếng:
– Em có mặc áo lông chồn như người ta đâu!
Nói xong liếc nhìn Triệu Nghị một cái. Đương nhiên Triệu Nghị hiểu ý của cô, vội quay đầu đi. Buồn cười, một chiếc áo lông chồn cũng phải vài vạn tệ…
Triệu Nghị nói với Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, lên xe đi.
Mọi người tiến lên, Khổng Ngọc Phân vội mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào. Triệu Nghị có chút xấu hổ mở cửa ghế sau cho Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh khẽ cười như đang châm chọc, Triệu Nghị cảm thấy mặt nóng rát.
Mấy người lên xe, Triệu Nghị chạy đến nơi hẹn. Vừa xuống xe đã thấy một chiếc Hummer và một chiếc Cát Lợi đỗ gần đó. Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy chiếc xe Cát Lợi kia trông quen quen, lúc này cửa xe bật mở, một người đi xuống.
Cố Trường Khanh lập tức biết vì sao chiếc xe đó lại quen như vậy.
Cô nhìn người kia, nửa năm không gặp, hình như anh ta cao hơn rất nhiều!