Trên đường về, Khổng Khánh Tường gọi điện thoại cho Cố Trường Khanh, bảo cô dẫn Khổng Ngọc Phân về.
Xe vào đến biệt thự.
Ngoài cổng sắt có không ít phóng viên đang chờ, thấy có xe đến đều vội xông tới, thấy là Khổng Khánh Tường ngồi trong thì đều vô cùng hưng phấn, đổ dồn lên trước xe khiến xe không thể đi tiếp được.
Đám phóng viên đều đem camera, máy ảnh chĩa thẳng vào xe, lớn tiếng hỏi:
– Khổng tiên sinh, xin hỏi ngài có biết tin tức trên Internet về tiểu thư nhà ngài không? Xin hỏi ngài có suy nghĩ gì?
– Khổng tiên sinh, xin hỏi đây có phải là chứng tỏ rằng ông dạy dỗ con cái thất bại không?
– Khổng tiên sinh, có phải là ông yêu cầu tiểu thư giải trừ hôn ước với công tử họ Triệu là vì nhà đối phương phá sản?
– Khổng tiên sinh….
Mặt Khổng Khánh Tường xanh mét, bàn tay nắm chặt hiện rõ gân xanh.
Lúc này, bảo vệ thấy xe đã về, đi ra đuổi phóng viên tản bớt đi thì xe mới có thể đi vào, bảo vệ lập tức đóng cửa lại, đám phóng viên bị ngăn cách ở bên ngoài.
Trong đại sảnh, Khưu Uyển Di hoảng hốt, sáng nay bà nhận được điện thoại của mấy vị phu nhân khác thì mới biết được việc này, chẳng những lo sợ vì cơn giận của Khổng Khánh Tường mà càng sợ hãi cho tương lai của con gái, chuyện này mọi người đều đã biết, về sau những nhà có máu mặt ai sẽ chấp nhận loại con dâu này?
Là ai? Rốt cuộc là ai làm?
Chuyện này chắc chắn là có âm mưu, nếu chỉ là trùng hợp, bị người chụp được thì không thể nào chờ đến hôm nay mới tung bẫy, là ai dùng trăm phương ngàn kế để đối phó mẹ con bà?
Chắc chắn là phải vô cùng căm hận mẹ con bà thì mới có thể dồn Khổng Ngọc Phân đến bước đường cùng như vậy.
Nhất định là nó, ngoài nó ra thì còn có ai hận bà và Khổng Ngọc Phân như vậy.
Cố Trường Khanh….
Khưu Uyển Di nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, Khổng Khánh Tường xanh mặt đi vào đại sảnh.
Khưu Uyển Di vội bước lên đón:
– Khánh Tường, chuyện không hay rồi…
Còn chưa nói xong, Khổng Khánh Tường đã vung tay lên tát bà ta ngã lăn.
Một cái tát này chứa đựng tất cả lửa giận của ông, đánh cho Khưu Uyển Di hoa mắt. Bà ta quỳ rạp trên nền đất, nửa ngày không thể động đậy.
Một lát sau bà mới đứng lên, ngẩng đầu nhìn Khổng Khánh Tường, còn chưa kịp nói gì thì lại bị Khổng Khánh Tường tát thêm một cái nữa.
Khưu Uyển Di vừa xấu hổ vừa giận dữ, bụm mặt lên khóc.
– Khưu Uyển Di!
Khổng Khánh Tường chỉ vào bà, giọng nói lạnh lùng đáng sợ:
– Tôi đã nói gì với cô? Tôi bảo cô làm cho sạch sẽ, đừng có khiến tôi phải phiền phức vì mẹ con cô, tôi bị các cổ đông nhục nhã, chỉ trích, bởi vì mẹ con cô mà tôi bị đám phóng viên vây lấy hỏi những câu hỏi không ra gì, từ lúc cô bước vào đây đã mang theo không ít phiền toái, làm mất hết mặt mũi, thể diện của tôi. Tôi còn giữ cô lại làm gì, lập tức cùng đứa con gái vô liêm sỉ của cô cút ra khỏi đây cho tôi.
– Khánh Tường!
Khưu Uyển Di bật khóc, bà ta lết đến bên cạnh ông, nắm lấy quần ông, Khổng Khánh Tường giận dữ vô cùng, lại đá một cước, Khưu Uyển Di quỳ rạp trên mặt đất, đau đớn khóc ròng.
Đám người hầu xung quanh thấy vậy đều biết điều né đi, nấp ở một góc kín, vui sướng xem kịch hay.
– Khánh Tường, em biết anh rất giận nhưng anh hãy nghe em nói…
Khưu Uyển Di không dám đến gần ông, ôm má sưng đỏ, khóc nói:
– Lúc em làm chuyện này tuyệt đối cẩn thận, nhưng có kẻ có lòng thì sao em có thể đề phòng hết được.
Nói xong, bà ta bò dậy, đi đến bên bàn, cầm laptop đưa đến cho Khổng Khánh Tường xem, vừa thút thít vừa nói:
– Khánh Tường, anh xem ảnh này, rõ ràng là có người cố ý, chụp tường tận như vậy, hoàn toàn không bỏ sót điều gì, hơn nữa còn hiểu rõ Ngọc Phân như vậy, biết cả chuyện của nó và Triệu Nghị, cũng biết chuyện của nó và Lý Cương, trăm phương nghìn kế hại chúng ta. Khánh Tường, em biết chuyện lần này khiến anh mất mặt nhưng người gây chuyện không phải là mẹ con em, mẹ con em cũng chỉ là người bị hại.
Khổng Khánh Tường đón lấy máy tính, cẩn thận nhìn một hồi, càng nhìn càng bực, giận dữ đập luôn laptop. (tổ sư lãng phí, vỡ mất 2 cái laptop rồi đấy >_
– Nếu cô không dạy dỗ con gái giỏi như thế thì người ta có muốn hại cũng không hại được. Sao không thấy Trường Khanh gây chuyện như vậy? Khưu Uyển Di, cô đúng là được việc không đủ nhưng hỏng việc thì thừa.
Khưu Uyển Di bưng mặt khóc, sau đó lại đi đến trước mặt Khổng Khánh Tường, quỳ xuống trước mặt ông, ngẩng đầu cầu xin:
– Khánh Tường, em biết là em không tốt, em không dạy con gái cẩn thận, anh có thể đánh em, mắng em nhưng xin anh hãy xử lý chuyện này được không, còn cứ thế này, về sau Ngọc Phân còn lấy được ai nữa? Khánh Tường, em xin anh, xin anh…
Khưu Uyển Di nắm lấy quần Khổng Khánh Tường, khóc đến khàn cả giọng.
Khổng Khánh Tường gạt bà ta ra:
– Tôi đã bảo luật sư đi lo chuyện này rồi, chẳng lẽ còn để cái này làm tôi mất mặt sao.
Khưu Uyển Di thoáng yên lòng nhưng vừa nhớ ra lúc trước Khổng Khánh Tường nói muốn đuổi mẹ con bà đi thì lại vừa sợ vừa hận, không nhịn được khóc òa.
Đúng lúc này, Cố Trường Khanh kéo Khổng Ngọc Phân đi vào.
Khổng Ngọc Phân ra sức giãy dụa như con mồi bị thú hoang bắt được, càng không ngừng la hét:
– Buông, buông ra, tao không muốn về…
Giọng nói tràn đầy sự hoảng hốt.
Vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt âm trầm của Khổng Khánh Tường, hai chân Khổng Ngọc Phân không khỏi mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất.
Cố Trường Khanh nhìn cô ta một cái, sau đó đi đến bên cạnh Khổng Khánh Tường nói:
– Cha, con dẫn Ngọc Phân về rồi đây.
Khưu Uyển Di nhìn vẻ hoảng sợ của con gái, vừa đau lòng vừa khổ sở. Bà gọi con:
– Ngọc Phân, Ngọc Phân!
Khổng Ngọc Phân nghe được giọng nói của mẹ, tất cả mọi sợ hãi như đã tìm được nơi để phát tiết. Òa lên khóc lớn. Khổng Ngọc Phân chạy về phía mẹ, Khưu Uyển Di đi tới ôm con gái vào lòng, Khổng Ngọc Phân dựa vào lòng mẹ, khóc như sắp ngất.
Chuyện này với một cô gái trẻ như cô mà nói chẳng khác nào đòn đả kích chí mạng.
– Mày vẫn còn sức mà khóc, làm ra chuyện xấu như vậy, hại mày là chuyện nhỏ mà còn hại tao mất sạch thể diện.
Khổng Khánh Tường càng nói càng giận, tiến lên định đánh Khổng Ngọc Phân, Khổng Ngọc Phân sợ hãi hét lớn, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Khưu Uyển Di che chở cho con gái, ngẩng đầu nhìn Khổng Khánh Tường, lớn tiếng nói:
– Khánh Tường, chuyện vốn không phải như thế, tuy rằng Ngọc Phân còn nhỏ, nhất thời hồ đồ làm sai nhưng nếu không phải có người cố ý hại nó thì chuyện nhất định sẽ không thành ra thế này.
Nói xong, bà đẩy Khổng Ngọc Phân ra, đứng lên đi về phía Cố Trường Khanh, bước từng bước một, sắc mặt dữ tợn, hai tay nắm chặt, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Bà ta nhìn Cố Trường Khanh, nghiến răng nói:
– Khánh Tường, nhất định là nó làm, người ngoài không thể nào biết nhiều chuyện như vậy được, chỉ có người bên cạnh mới có thể chụp được những bức ảnh này, mà bên cạnh chúng ta ngoài nó ra thì không còn ai khác. Anh cũng biết nó hận mẹ con em cỡ nào, nó vẫn luôn ẩn nấp ở bên, giả vờ như vô tội, vô hại, lén theo dõi mọi thứ rồi đánh cho chúng ta một đòn trí mạng.
Bà ta dừng lại, dùng hết sức mà hét lớn:
– Cố Trường Khanh, mày hại con gái tao quá thảm, mày thật là ác độc.
Sắc mặt Cố Trường Khanh tái mét lại, vẻ mặt cô hoàn toàn là vẻ mặt của một người giận dữ vì bị vu oan:
– Khưu Uyển Di, bà đừng có ngậm máu phun người, bà giải vây cho con gái mình nên định vu vạ cho tôi à? Bà mới là người độc ác.
Nói xong lập tức trào nước mắt.
Cô chạy tới bên Khổng Khánh Tường, kéo tay ông khóc lóc:
– Cha, cha đừng tin lời bà ấy, không phải con làm, con chẳng biết gì cả, thậm chí con còn không biết Triệu Nghị và Ngọc Phân có hôn ước, sao con có thể làm chuyện thế này, đừng nói con không biết gì, dù có biết con cũng không thể bất chấp thể diện của cha mà gây rối thế được. Đúng là con không thích bọn họ nhưng dù không thích con cũng không làm chuyện này… Sao con biết được chị ấy mang thai, sao con biết được hôm nào chị ấy đi phá thai. Chuyện này sao có thể đổ lên đầu con được, thật vô lý!
Cố Trường Khanh rúc vào lòng Khổng Khánh Tường, òa lên khóc tấm tức.
– Không phải mày thì là ai? Ai sẽ hại Ngọc Phân như vậy? Mày đừng có giả vờ, Cố Trường Khanh, mày chính là sói đội lốt cừu, mày lòng lang dạ sói, mày lén lút tính kế, Khánh Tường, đừng để nó lừa.
Khưu Uyển Di nổi điên, liều lĩnh hét lớn.
– Bà đúng là lạ đời, vì chối tội cho con gái mình nên nhất định kéo tôi xuống nước đúng không? Ai biết được bà đắc tội những ai, bà độc ác như vậy, con gái bà đáng ghét như vậy, chưa biết chừng còn đầy người muốn bà chết sớm. Bà đừng có thấy tôi còn nhỏ dễ bắt nạt, lần nào cũng lôi tôi ra để chịu tội thay mẹ con bà, tôi mới là con gái ruột của cha, cha sẽ không vì đứa con riêng của bà mà nghi ngờ con gái ruột như tôi.
Nói xong, Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn về phía Khổng Khánh Tường vẫn đang im lặng.
– Cha, cha sẽ không tin lời bà ấy, đúng không?
Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh, sắc mặt lạnh lùng.
Lời Khưu Uyển Di nói không phải là không có lý, bất luận là ảnh chụp hay lời văn vẻ, vừa nhìn đã biết là do kẻ có lòng làm, nhưng lại qua một kế hoạch chu toàn, nếu không sao có thể vừa khéo chụp được ảnh Khổng Ngọc Phân đi phá thai? Hơn nữa nhất định là người thân cận ở bên mới có cơ hội làm việc này.
Người này là Trường Khanh sao? Chẳng lẽ mình nhìn nhầm người?
Ánh mắt lạnh lùng của ông ta nhìn Cố Trường Khanh với vẻ thăm dò:
– Chuyện này cha đã sai người đi điều tra, chắc chắn sẽ có cách tìm được người chủ mưu, một khi để cha tra ra được người kia là ai….
Ông ta nhìn Cố Trường Khanh, gằn từng tiếng:
– Dám giở trò sau lưng cha, cha tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Cố Trường Khanh như là thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái:
– Thì ra có thể tra được? Vậy là tốt rồi, có thể trả lại sự trong sạch cho con.
Cô quay đầu lườm Khưu Uyển Di:
– Tôi xem các người còn đổ vấy trách nhiệm lên tôi kiểu gì.
Khưu Uyển Di và Khổng Khánh Tường thấy cô thoải mái như vậy thì đều có chút bất ngờ.
Sau đó cô lại nói với Khổng Khánh Tường:
– Cha, vậy cha hãy mau điều tra đi, con cũng muốn biết người đó là ai?
Cô nhìn Khổng Ngọc Phân, cười lạnh nói:
– Chưa biết chừng là đàn ông có liên quan với chị, không quen thấy cảnh chị lăng loàn như thế nên mới tìm người dạy dỗ chị, là chị tự tìm thôi.
Khổng Ngọc Phân vô cùng xấu hổ, vô cùng giận dữ, cô ta đứng lên chỉ vào Cố Trường Khanh nói:
– Cố Trường Khanh, tao liều mạng với mày.
Nói xong nhào về phía cô.
Cố Trường Khanh thoải mái lắc người, nấp sau lưng Khổng Khánh Tường, Khổng Ngọc Phân sợ Khổng Khánh Tường nên không dám tiến lên.
Cố Trường Khanh đứng sau lưng Khổng Khánh Tường chỉ vào Khổng Ngọc Phân mắng:
– Chị là cái đồ con riêng, ở nhà tôi ăn nhờ ở đậu còn chưa đủ, giờ còn định bôi nhọ thanh danh nhà tôi, mặt mũi cha tôi mất sạch vì chị, tôi cũng sẽ bị mọi người giễu cợt vì chị, mẹ con nhà chị đều là tai họa. Cha, đuổi bọn họ đi đi, con không muốn dây dưa gì với hai kẻ vô sỉ này nữa.
Trên đường về, Khổng Khánh Tường gọi điện thoại cho Cố Trường Khanh, bảo cô dẫn Khổng Ngọc Phân về.
Xe vào đến biệt thự.
Ngoài cổng sắt có không ít phóng viên đang chờ, thấy có xe đến đều vội xông tới, thấy là Khổng Khánh Tường ngồi trong thì đều vô cùng hưng phấn, đổ dồn lên trước xe khiến xe không thể đi tiếp được.
Đám phóng viên đều đem camera, máy ảnh chĩa thẳng vào xe, lớn tiếng hỏi:
– Khổng tiên sinh, xin hỏi ngài có biết tin tức trên Internet về tiểu thư nhà ngài không? Xin hỏi ngài có suy nghĩ gì?
– Khổng tiên sinh, xin hỏi đây có phải là chứng tỏ rằng ông dạy dỗ con cái thất bại không?
– Khổng tiên sinh, có phải là ông yêu cầu tiểu thư giải trừ hôn ước với công tử họ Triệu là vì nhà đối phương phá sản?
– Khổng tiên sinh….
Mặt Khổng Khánh Tường xanh mét, bàn tay nắm chặt hiện rõ gân xanh.
Lúc này, bảo vệ thấy xe đã về, đi ra đuổi phóng viên tản bớt đi thì xe mới có thể đi vào, bảo vệ lập tức đóng cửa lại, đám phóng viên bị ngăn cách ở bên ngoài.
Trong đại sảnh, Khưu Uyển Di hoảng hốt, sáng nay bà nhận được điện thoại của mấy vị phu nhân khác thì mới biết được việc này, chẳng những lo sợ vì cơn giận của Khổng Khánh Tường mà càng sợ hãi cho tương lai của con gái, chuyện này mọi người đều đã biết, về sau những nhà có máu mặt ai sẽ chấp nhận loại con dâu này?
Là ai? Rốt cuộc là ai làm?
Chuyện này chắc chắn là có âm mưu, nếu chỉ là trùng hợp, bị người chụp được thì không thể nào chờ đến hôm nay mới tung bẫy, là ai dùng trăm phương ngàn kế để đối phó mẹ con bà?
Chắc chắn là phải vô cùng căm hận mẹ con bà thì mới có thể dồn Khổng Ngọc Phân đến bước đường cùng như vậy.
Nhất định là nó, ngoài nó ra thì còn có ai hận bà và Khổng Ngọc Phân như vậy.
Cố Trường Khanh….
Khưu Uyển Di nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, Khổng Khánh Tường xanh mặt đi vào đại sảnh.
Khưu Uyển Di vội bước lên đón:
– Khánh Tường, chuyện không hay rồi…
Còn chưa nói xong, Khổng Khánh Tường đã vung tay lên tát bà ta ngã lăn.
Một cái tát này chứa đựng tất cả lửa giận của ông, đánh cho Khưu Uyển Di hoa mắt. Bà ta quỳ rạp trên nền đất, nửa ngày không thể động đậy.
Một lát sau bà mới đứng lên, ngẩng đầu nhìn Khổng Khánh Tường, còn chưa kịp nói gì thì lại bị Khổng Khánh Tường tát thêm một cái nữa.
Khưu Uyển Di vừa xấu hổ vừa giận dữ, bụm mặt lên khóc.
– Khưu Uyển Di!
Khổng Khánh Tường chỉ vào bà, giọng nói lạnh lùng đáng sợ:
– Tôi đã nói gì với cô? Tôi bảo cô làm cho sạch sẽ, đừng có khiến tôi phải phiền phức vì mẹ con cô, tôi bị các cổ đông nhục nhã, chỉ trích, bởi vì mẹ con cô mà tôi bị đám phóng viên vây lấy hỏi những câu hỏi không ra gì, từ lúc cô bước vào đây đã mang theo không ít phiền toái, làm mất hết mặt mũi, thể diện của tôi. Tôi còn giữ cô lại làm gì, lập tức cùng đứa con gái vô liêm sỉ của cô cút ra khỏi đây cho tôi.
– Khánh Tường!
Khưu Uyển Di bật khóc, bà ta lết đến bên cạnh ông, nắm lấy quần ông, Khổng Khánh Tường giận dữ vô cùng, lại đá một cước, Khưu Uyển Di quỳ rạp trên mặt đất, đau đớn khóc ròng.
Đám người hầu xung quanh thấy vậy đều biết điều né đi, nấp ở một góc kín, vui sướng xem kịch hay.
– Khánh Tường, em biết anh rất giận nhưng anh hãy nghe em nói…
Khưu Uyển Di không dám đến gần ông, ôm má sưng đỏ, khóc nói:
– Lúc em làm chuyện này tuyệt đối cẩn thận, nhưng có kẻ có lòng thì sao em có thể đề phòng hết được.
Nói xong, bà ta bò dậy, đi đến bên bàn, cầm laptop đưa đến cho Khổng Khánh Tường xem, vừa thút thít vừa nói:
– Khánh Tường, anh xem ảnh này, rõ ràng là có người cố ý, chụp tường tận như vậy, hoàn toàn không bỏ sót điều gì, hơn nữa còn hiểu rõ Ngọc Phân như vậy, biết cả chuyện của nó và Triệu Nghị, cũng biết chuyện của nó và Lý Cương, trăm phương nghìn kế hại chúng ta. Khánh Tường, em biết chuyện lần này khiến anh mất mặt nhưng người gây chuyện không phải là mẹ con em, mẹ con em cũng chỉ là người bị hại.
Khổng Khánh Tường đón lấy máy tính, cẩn thận nhìn một hồi, càng nhìn càng bực, giận dữ đập luôn laptop. (tổ sư lãng phí, vỡ mất 2 cái laptop rồi đấy >_
– Nếu cô không dạy dỗ con gái giỏi như thế thì người ta có muốn hại cũng không hại được. Sao không thấy Trường Khanh gây chuyện như vậy? Khưu Uyển Di, cô đúng là được việc không đủ nhưng hỏng việc thì thừa.
Khưu Uyển Di bưng mặt khóc, sau đó lại đi đến trước mặt Khổng Khánh Tường, quỳ xuống trước mặt ông, ngẩng đầu cầu xin:
– Khánh Tường, em biết là em không tốt, em không dạy con gái cẩn thận, anh có thể đánh em, mắng em nhưng xin anh hãy xử lý chuyện này được không, còn cứ thế này, về sau Ngọc Phân còn lấy được ai nữa? Khánh Tường, em xin anh, xin anh…
Khưu Uyển Di nắm lấy quần Khổng Khánh Tường, khóc đến khàn cả giọng.
Khổng Khánh Tường gạt bà ta ra:
– Tôi đã bảo luật sư đi lo chuyện này rồi, chẳng lẽ còn để cái này làm tôi mất mặt sao.
Khưu Uyển Di thoáng yên lòng nhưng vừa nhớ ra lúc trước Khổng Khánh Tường nói muốn đuổi mẹ con bà đi thì lại vừa sợ vừa hận, không nhịn được khóc òa.
Đúng lúc này, Cố Trường Khanh kéo Khổng Ngọc Phân đi vào.
Khổng Ngọc Phân ra sức giãy dụa như con mồi bị thú hoang bắt được, càng không ngừng la hét:
– Buông, buông ra, tao không muốn về…
Giọng nói tràn đầy sự hoảng hốt.
Vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt âm trầm của Khổng Khánh Tường, hai chân Khổng Ngọc Phân không khỏi mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất.
Cố Trường Khanh nhìn cô ta một cái, sau đó đi đến bên cạnh Khổng Khánh Tường nói:
– Cha, con dẫn Ngọc Phân về rồi đây.
Khưu Uyển Di nhìn vẻ hoảng sợ của con gái, vừa đau lòng vừa khổ sở. Bà gọi con:
– Ngọc Phân, Ngọc Phân!
Khổng Ngọc Phân nghe được giọng nói của mẹ, tất cả mọi sợ hãi như đã tìm được nơi để phát tiết. Òa lên khóc lớn. Khổng Ngọc Phân chạy về phía mẹ, Khưu Uyển Di đi tới ôm con gái vào lòng, Khổng Ngọc Phân dựa vào lòng mẹ, khóc như sắp ngất.
Chuyện này với một cô gái trẻ như cô mà nói chẳng khác nào đòn đả kích chí mạng.
– Mày vẫn còn sức mà khóc, làm ra chuyện xấu như vậy, hại mày là chuyện nhỏ mà còn hại tao mất sạch thể diện.
Khổng Khánh Tường càng nói càng giận, tiến lên định đánh Khổng Ngọc Phân, Khổng Ngọc Phân sợ hãi hét lớn, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Khưu Uyển Di che chở cho con gái, ngẩng đầu nhìn Khổng Khánh Tường, lớn tiếng nói:
– Khánh Tường, chuyện vốn không phải như thế, tuy rằng Ngọc Phân còn nhỏ, nhất thời hồ đồ làm sai nhưng nếu không phải có người cố ý hại nó thì chuyện nhất định sẽ không thành ra thế này.
Nói xong, bà đẩy Khổng Ngọc Phân ra, đứng lên đi về phía Cố Trường Khanh, bước từng bước một, sắc mặt dữ tợn, hai tay nắm chặt, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Bà ta nhìn Cố Trường Khanh, nghiến răng nói:
– Khánh Tường, nhất định là nó làm, người ngoài không thể nào biết nhiều chuyện như vậy được, chỉ có người bên cạnh mới có thể chụp được những bức ảnh này, mà bên cạnh chúng ta ngoài nó ra thì không còn ai khác. Anh cũng biết nó hận mẹ con em cỡ nào, nó vẫn luôn ẩn nấp ở bên, giả vờ như vô tội, vô hại, lén theo dõi mọi thứ rồi đánh cho chúng ta một đòn trí mạng.
Bà ta dừng lại, dùng hết sức mà hét lớn:
– Cố Trường Khanh, mày hại con gái tao quá thảm, mày thật là ác độc.
Sắc mặt Cố Trường Khanh tái mét lại, vẻ mặt cô hoàn toàn là vẻ mặt của một người giận dữ vì bị vu oan:
– Khưu Uyển Di, bà đừng có ngậm máu phun người, bà giải vây cho con gái mình nên định vu vạ cho tôi à? Bà mới là người độc ác.
Nói xong lập tức trào nước mắt.
Cô chạy tới bên Khổng Khánh Tường, kéo tay ông khóc lóc:
– Cha, cha đừng tin lời bà ấy, không phải con làm, con chẳng biết gì cả, thậm chí con còn không biết Triệu Nghị và Ngọc Phân có hôn ước, sao con có thể làm chuyện thế này, đừng nói con không biết gì, dù có biết con cũng không thể bất chấp thể diện của cha mà gây rối thế được. Đúng là con không thích bọn họ nhưng dù không thích con cũng không làm chuyện này… Sao con biết được chị ấy mang thai, sao con biết được hôm nào chị ấy đi phá thai. Chuyện này sao có thể đổ lên đầu con được, thật vô lý!
Cố Trường Khanh rúc vào lòng Khổng Khánh Tường, òa lên khóc tấm tức.
– Không phải mày thì là ai? Ai sẽ hại Ngọc Phân như vậy? Mày đừng có giả vờ, Cố Trường Khanh, mày chính là sói đội lốt cừu, mày lòng lang dạ sói, mày lén lút tính kế, Khánh Tường, đừng để nó lừa.
Khưu Uyển Di nổi điên, liều lĩnh hét lớn.
– Bà đúng là lạ đời, vì chối tội cho con gái mình nên nhất định kéo tôi xuống nước đúng không? Ai biết được bà đắc tội những ai, bà độc ác như vậy, con gái bà đáng ghét như vậy, chưa biết chừng còn đầy người muốn bà chết sớm. Bà đừng có thấy tôi còn nhỏ dễ bắt nạt, lần nào cũng lôi tôi ra để chịu tội thay mẹ con bà, tôi mới là con gái ruột của cha, cha sẽ không vì đứa con riêng của bà mà nghi ngờ con gái ruột như tôi.
Nói xong, Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn về phía Khổng Khánh Tường vẫn đang im lặng.
– Cha, cha sẽ không tin lời bà ấy, đúng không?
Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh, sắc mặt lạnh lùng.
Lời Khưu Uyển Di nói không phải là không có lý, bất luận là ảnh chụp hay lời văn vẻ, vừa nhìn đã biết là do kẻ có lòng làm, nhưng lại qua một kế hoạch chu toàn, nếu không sao có thể vừa khéo chụp được ảnh Khổng Ngọc Phân đi phá thai? Hơn nữa nhất định là người thân cận ở bên mới có cơ hội làm việc này.
Người này là Trường Khanh sao? Chẳng lẽ mình nhìn nhầm người?
Ánh mắt lạnh lùng của ông ta nhìn Cố Trường Khanh với vẻ thăm dò:
– Chuyện này cha đã sai người đi điều tra, chắc chắn sẽ có cách tìm được người chủ mưu, một khi để cha tra ra được người kia là ai….
Ông ta nhìn Cố Trường Khanh, gằn từng tiếng:
– Dám giở trò sau lưng cha, cha tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Cố Trường Khanh như là thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái:
– Thì ra có thể tra được? Vậy là tốt rồi, có thể trả lại sự trong sạch cho con.
Cô quay đầu lườm Khưu Uyển Di:
– Tôi xem các người còn đổ vấy trách nhiệm lên tôi kiểu gì.
Khưu Uyển Di và Khổng Khánh Tường thấy cô thoải mái như vậy thì đều có chút bất ngờ.
Sau đó cô lại nói với Khổng Khánh Tường:
– Cha, vậy cha hãy mau điều tra đi, con cũng muốn biết người đó là ai?
Cô nhìn Khổng Ngọc Phân, cười lạnh nói:
– Chưa biết chừng là đàn ông có liên quan với chị, không quen thấy cảnh chị lăng loàn như thế nên mới tìm người dạy dỗ chị, là chị tự tìm thôi.
Khổng Ngọc Phân vô cùng xấu hổ, vô cùng giận dữ, cô ta đứng lên chỉ vào Cố Trường Khanh nói:
– Cố Trường Khanh, tao liều mạng với mày.
Nói xong nhào về phía cô.
Cố Trường Khanh thoải mái lắc người, nấp sau lưng Khổng Khánh Tường, Khổng Ngọc Phân sợ Khổng Khánh Tường nên không dám tiến lên.
Cố Trường Khanh đứng sau lưng Khổng Khánh Tường chỉ vào Khổng Ngọc Phân mắng:
– Chị là cái đồ con riêng, ở nhà tôi ăn nhờ ở đậu còn chưa đủ, giờ còn định bôi nhọ thanh danh nhà tôi, mặt mũi cha tôi mất sạch vì chị, tôi cũng sẽ bị mọi người giễu cợt vì chị, mẹ con nhà chị đều là tai họa. Cha, đuổi bọn họ đi đi, con không muốn dây dưa gì với hai kẻ vô sỉ này nữa.