Khổng Ngọc Phân đứng trong phòng, ngơ ngác nhìn Khưu Uyển Di, hoàn toàn bị đả kích. Cô ta hoảng hốt đi đi lại lại:
– Con đi xin cha, đều là lỗi của con…
Nói xong vội chạy ra ngoài, Khưu Uyển Di vội vàng kéo cô ta lại.
– Vô dụng thôi, nên cầu mẹ đã cầu rồi, mẹ theo ông ta bao nhiêu năm, hiểu rất rõ con người ông ấy, nếu ông ấy đã hạ quyết tâm thì sẽ không dễ dàng thay đổi, chuyện mấy hôm nay đã khiến ông ta quyết tâm rồi, ông ta ghét mẹ, cảm thấy mẹ không xứng với ông ta, nói thêm nữa cũng là vô dụng thôi.
Hai chân Khổng Ngọc Phân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất, sau đó bụm mặt khóc òa. Khó lắm mới được thành công chúa, giờ lại bị đánh về nguyên hình.
– Mẹ, con không cam lòng, con thực sự không cam lòng, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà đi?
Khưu Uyển Di nghiến răng, cố nhịn nước mắt nhưng vẫn không khống chế được mà rơi xuống.
– Con nghĩ mẹ cam lòng? Vì bây giờ mà mẹ phải trả giá biết bao nhiêu? Nhưng không cam lòng thì làm được gì? Cha con đã quyết tâm thì chẳng lẽ mẹ dám chống đối ông ta? Mẹ có khả năng đó sao?
Bà quay đầu đi, lau nước mắt, nói:
– Nhưng cha con đã đồng ý cho chúng ta tiền, có số tiền này, chúng ta rời đi, đi tìm nơi nào không có ai biết chúng ta rồi bắt đầu lại từ đầu, chúng ta vẫn có thể sống tốt, về sau không còn phải chịu đựng cha con nữa, cũng không tệ.
Nhưng sao có được những ngày tháng rực rỡ, vinh quang như bây giờ? Khổng Ngọc Phân cúi đầu, lòng vô cùng không cam lòng.
– Mau dọn dồ rồi đi thôi, thời gian không còn nhiều nữa, nếu không thu dọn được gì thì con sẽ chẳng có gì mang theo đâu.
Khưu Uyển Di quay lại, lấy vali trong tủ con gái ra, bắt đầu giúp Khổng Ngọc Phân thu dọn.
Thu dọn xong, hai người ra khỏi phòng đã lại thấy Cố Trường Khanh đang đứng ở cầu thang, cười khanh khách nhìn hai mẹ con.
Ánh mắt Cố Trường Khanh chuyển từ vali trên tay cho đến khuôn mặt của hai người, ý cười càng sâu:
– Tạm biệt nhé, không tiễn đâu!
Khổng Ngọc Phân giận đến run người, cô ta cúi đầu, cố gắng giấu hành lý ra sau, bộ dạng như thể hận không tìm được cái động mà trốn vào, Khưu Uyển Di ở bên lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khưu Uyển Di lạnh lùng liếc Cố Trường Khanh một cái, “Hừ” một tiếng, không nói gì, một tay kéo con gái, một tay xách vali, ngẩng cao đầu đi lượt qua Cố Trường Khanh, giày cao gót nện lên sàn cầu thang côm cốp, không hề bối rối.
Vẻ thong dong, bình tĩnh đó khiến Cố Trường Khanh không thể không bội phục.
Cố Trường Khanh nhìn theo hai mẹ con đi ra khỏi cổng rồi mới về phòng, còn Khổng Khánh Tường lại không hề lộ diện.
Quay về phòng, Lý Giai đứng ở ban công vẫy vẫy cô:
– Mau đến xem, quả đúng là không ngoài dự đoán của em, cha em đã không chịu đựng được mẹ con bà ta nữa rồi.
Cố Trường Khanh đi đến bên cạnh, từ trên cao nhìn theo bóng bọn họ rời đi, trong bóng đêm, bóng dáng hai người cứng nhắc, tiêu điều.
Ngoài cửa lớn có một chiếc xe trờ tới, có người mở cửa xe, trước khi lên xe, mẹ con Khưu Uyển Di quay đầu lại nhìn biệt thự họ Cố, vô cùng không nỡ, mãi đến khi người bên cạnh thúc giục thì mới bất đắc dĩ lên xe. Xe khởi động, nhanh chóng rời đi, bóng xe nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Cố Trường Khanh.
Lý Giai nói:
– Khưu Uyển Di này vẫn có thể bình tĩnh như vậy, chắc vì có thể cầm một món tiền lớn, sống tiếp những ngày tháng yên ổn đây mà.
Cố Trường Khanh vịn lan can, trong gió đêm, giọng nói của cô lạnh như băng.
– Bà ta nghĩ mọi chuyện đều đã chấm dứt nhưng không thể ngờ được, sự đau khổ mới chỉ bắt đầu thôi. Giờ bà ta đã không còn được Khổng Khánh Tường che chở nữa, em muốn xử lý bà ta thế nào cũng được, những đau khổ bà ta từng gây ra, em sẽ trả lại cho bằng hết.
Lý Giai gật đầu:
– Không sai, bà ta hại chết mẹ em, lúc trước còn định vu oan giá họa cho em, người độc ác như vậy nên xử lý cho gọn gàng.
Cố Trường Khanh mím chặt môi, dưới ánh trăng, trong mắt cô thoáng hiện ánh lệ.
Chuyện cũ lại hiện rõ trong tâm trí cô.
Không, không chỉ như vậy, Khưu Uyển Di từng cho cô giấc mộng ảo đẹp đẽ nhất, lại nhằm đúng lúc cô hạnh phúc nhất mà tự tay đẩy cô từ thiên đường xuống địa ngục, khiến cô trầm luân trong địa ngục, chìm nổi trong vực sâu thống khổ, đến khi cô cố gắng thoát ra được, còn chưa kịp thở thì đã bị mẹ con họ hại chết.
Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân, những đau khổ tôi từng phải trải qua tôi sẽ cho các người từ từ hưởng thụ. Từ nay về sau, ngày nào tôi còn sống thì tôi sẽ cố để cho các người hiểu thế nào là đau khổ, sống không bằng chết.
Hai tay cô nắm chặt lấy lan can, vì quá dùng sức nên đầu ngón tay trắng bệch.
Lúc này, điện thoại của Lý Giai đổ chuông, Lý Giai nghe máy, nói được hai câu gì đó rồi quay lại nói với Cố Trường Khanh:
– Ông Vương giờ đã đi theo bọn họ đến nhà ga, sẽ nhanh chóng tra ra được đích đến của bọn họ thôi.
Cố Trường Khanh gật gật đầu, từ lúc thấy Khưu Uyển Di xách hành lý đi vào phòng Khổng Ngọc Phân, cô sớm biết Khổng Khánh Tường đã đuổi bọn họ ra ngoài, cô vội dặn ông Vương ở ngoài chờ, phải nắm bắt được hành tung của bọn họ.
Mọi chuyện đều trong dự đoán của cô, kế hoạch thực sự rất thuận lợi.
Bỗng nhiên một cơn gió lạnh ùa về, tiếng đàn violon từ đâu truyền đến, du dương, chậm rãi, như nước chảy trong màn đêm.
Nghe một hồi, lòng Cố Trường Khanh dần bình tĩnh lại, mỉm cười thật tươi.
Lý Giai cất điện thoại rồi, ngẩng đầu lên lại bắt gặp nụ cười của cô, yên tĩnh, nhu hòa, có nét uyển chuyển hàm xúc không đúng tuổi khiến gương mặt non nớt của Cố Trường Khanh trở nên xinh đẹp một cách khác thường.
Lý Giai cười hỏi:
– Có chuyện gì mà cười vui thế?
Cố Trường Khanh quay lại, nụ cười càng tươi:
– Lý Giai, thì ra vận mệnh có thể thay đổi, cuối cùng em cũng yên tâm rồi.
Nói xong, cô đi vào phòng.
Lý Giai nghe mà như rơi vào màn sương mù dày đặc, một lát sau mới nói:
– Mọi người đều nói, vận mệnh nằm trong tay mỗi người, đương nhiên có thể thay đổi.
Cô bước vào theo.
Cố Trường Khanh không tiện giải thích với cô, chỉ mím môi cười.
– Không còn sớm nữa, em đi nghỉ đi, chị cũng về phòng đây.
Lý Giai tạm biệt cô rồi bước ra khỏi phòng.
Lý Giai đi rồi, Cố Trường Khanh nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, lòng có chút hưng phấn.
Nếu cô có thể đuổi được Khưu Uyển Di đi thì chứng tỏ, vận mệnh có thể thay đổi.
Cô tái sinh đã hơn một năm, những chuyện trong năm qua đều phát triển theo quỹ đạo của kiếp trước, cho dù cô từng cố gắng thì có những chuyện vẫn không thể thay đổi, như là chú Văn qua đời, Khưu Uyển Di vào cửa, Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân ở bên nhau, và cả người đầu tư “từ nước ngoài” của Từ Khôn, nhà họ Triệu phá sản, từng việc từng việc xảy ra khiến lòng cô run sợ, khiến cô càng thêm bất an, cô rất sợ vú Dung cũng không thể thoát khỏi vận mệnh, và cả cô nữa…
Nếu nói vận mệnh thực sự không thể thay đổi thì chẳng phải là đến khi cô 24 tuổi, cô sẽ phải chết thêm lần nữa?
Nhưng cũng may, cô đã thay đổi được một số chuyện mới có thể khiến cô không đến mức hoàn toàn hết hi vọng, mất tin tưởng.
Tỷ như, kiếp này, Khưu Uyển Di vì làm sai việc nên không dám đòi chuyển nhà, bọn họ vẫn ở lại biệt thự họ Cố, tỷ như cô và Từ Khôn hợp tác và cả chuyện cô quen biết Phùng Tước, người không hề xuất hiện trong kiếp trước của cô, và cả chuyện cô chỉnh Khổng Ngọc Phân thê thảm.
Hơn nữa, giờ Khưu Uyển Di bị cô đuổi đi rồi, căn bản không kịp mang thai.
Sự tái sinh của cô vốn đã là chuyện quỷ dị nhất đời rồi, như vậy vận mệnh cũng sẽ vì sự tồn tại này của cô mà thay đổi, chỉ cần cô cố gắng, vú Dung sẽ không chết, cô cũng sẽ không chết.
Vậy chú Văn qua đời có phải vì cô đã không đủ cố gắng?
Nghĩ vậy, Cố Trường Khanh lại đau lòng, lại tự trách mình. Lúc trước, nếu cô cố gắng một chút thì có lẽ chú Văn đã không đi.
Cô càng nghĩ càng đau lòng, lấy chăn trùm kín đầu, lặng lẽ khóc.
Chuyện của chú Văn đã không thể cứu vãn nhưng vú Dung… Cô nhất định phải cố hết sức để đấu tranh với vận mệnh, phải giữ vú Dung lại, không thể để vú Dung bị ông trời mang đi.
Cố Trường Khanh thầm hạ quyết tâm.
Nhớ lại thời gian vú Dung qua đời ở kiếp trước, cũng không còn lâu nữa.
Cô nhìn điện thoại, nhìn tên trên màn hình, thoáng hoảng sợ, sau đó nghe máy.
– Alo!
– Cố Trường Khanh, anh là Phùng Tước!
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm trầm của Phùng Tước:
– Giờ gọi thế này không làm phiền em chứ, em đã ngủ chưa?
– Chưa, còn chưa ngủ. Cố Trường Khanh đáp.
Đây không phải là lần đầu tiên Phùng Tước gọi điện thoại cho cô, một tháng trước cô cũng từng nhận được điện thoại của anh, cũng là buổi tối. Nhưng lần trước nói năng không được bình tĩnh thế này, dường như có chút mất tự nhiên. Lần này đã khá hơn nhiều.
– Anh Phùng Tước, bây giờ gọi điện thoại cho em, là có chuyện gì sao?
Cố Trường Khanh cẩn thận hỏi, không biết anh đã biết chuyện Khổng Ngọc Phân chưa, có phải là đến để khởi binh vấn tội không.
Sau khi chuyện của Khổng Ngọc Phân bị phanh phui, điều duy nhất Cố Trường Khanh lo lắng chính là phản ứng của Phùng Tước, chuyện này liên lụy tới Triệu Nghị, không biết anh sẽ nghĩ gì.
Hẳn là anh ta sẽ không nghi ngờ mình làm chứ… Cho dù có nghi ngờ, mình không thừa nhận, nhất định phải phủ nhận đến cùng, đây không phải là chuyện đùa đâu.
Nhưng lạ là chuyện đã kết thúc rồi mới gọi điện tới. Chẳng lẽ là anh ta ở trong quân đội nên không biết tin tức?
Cũng có thể lắm, nghe nói trong quân đội không thể lên mạng, xem tv, ngay cả báo chí cũng chỉ toàn là báo Đảng, báo Nhân dân… những tờ báo này sẽ chẳng bao giờ đăng mấy tin nhảm nhí kia.
Anh nói qua điện thoại:
– Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi thăm một chút, em có khỏe không?
Lần trước cũng là ân cần thăm hỏi…
Người này rốt cuộc là quá lịch sự hay là…
– Em khỏe lắm, cảm ơn anh Phùng Tước đã quan tâm.
Bên kia yên lặng một hồi, như nhất thời không tìm được đề tài, Cố Trường Khanh cũng im lặng không nói gì.
Cuối cùng vẫn là bên kia mở lời:
– Thứ bảy tuần sau anh sẽ về, Cố Trường Khanh không phải em muốn nghe chuyện vui trong quân đội sao? Tháng này trung đoàn của anh xảy ra một chuyện rất thú vị, em có muốn nghe không?
Khẩu khí như đang dỗ trẻ con.