– Bác à, cháu mới là người có quan hệ huyết thống với bác mà, hai người cùng đến, bác cũng chỉ nhìn thấy Trường Khanh, lúc khởi binh vấn tội mới nghĩ đến cháu, bác bất công đến tận Thái Bình Dương rồi đó.
– Giai Giai, đừng nói em chỉ là cháu, con ruột như anh đây cũng không bằng được Cố tiểu thư đâu.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng sau vú Dung cười nói, vẻ mặt hiền lành, hiển nhiên là không có ác ý.
Vú Dung thân thiết kéo tay Cố Trường Khanh, cười nói:
– Đúng thế, ai bảo mấy đứa không đáng yêu như tiểu thư của tôi.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Vú Dung, cái này không trách chị Lý Giai được, là con muốn giảm béo, sắp sang hè rồi, béo quá mặc quần áo xấu lắm.
– Bác nghe thấy chưa, đừng trách cháu nữa nhé!
Lý Giai như thể được rửa sạch oan khuất vậy.
Vú Dung cười mắng cô một câu rồi quay đầu lại vỗ vỗ tay Cố Trường Khanh:
– Con gái béo một tí mới xinh.
Lúc này, một cậu bé khoảng 8,9 tuổi thò đầu ra, nhìn Cố Trường Khanh chằm chằm một lúc rồi lớn tiếng nói:
– Bà nội khen chị ấy như tiên nữ, cháu thấy cũng bình thường thôi, không xinh bằng minh tinh trong tivi.
Người phụ nữ trông giản dị đứng bên cạnh cậu bé cười, khẽ đánh cậu một cái, cậu bé kia ôm đầu kêu lên:
– Ái, sao mẹ lại đánh con.
Người phụ nữ kia nhìn Cố Trường Khanh, cười nói:
– Trẻ con ở nông thôn không có quy củ, Cố tiểu thư đừng chê cười.
Cố Trường Khanh vội xua tay tỏ ý không sao.
Vú Dung quay lại nhéo tai cậu bé, cười mắng:
– Trẻ con thì biết cái gì, tiểu thư là càng nhìn càng thấy đẹp.
Cậu bé đau quá gào lớn:
– Ối ôi, bà ơi tha cho cháu đi!
Xung quanh, mọi người cười ầm ỹ.
Hàn huyên một lúc, vú Dung kéo Cố Trường Khanh vào trong nhà:
– Bên ngoài nhiều muỗi, vào nhà rồi nói chuyện.
Mọi người lại cùng theo vào.
Mọi người ngồi xuống, đều tò mò nhìn Cố Trường Khanh khiến Cố Trường Khanh có chút ngượng ngùng. Lý Giai ở bên bưng miệng cười. Vú Dung bảo Cố Trường Khanh ngồi bên cạnh mình, sau đó giới thiệu Cố Trường Khanh cho mọi người xung quanh.
– Đó là con cả của vú.
Vú Dung chỉ vào người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lúc trước.
– Con út đang đi làm ở Quảng Đông, phải qua tết mới về.
Lại chỉ vào người phụ nữ giản dị và cậu bé lúc trước đã nói chuyện với Cố Trường Khanh:
– Đó là con dâu cả của vú, còn kia là cháu nội vú, vú còn có một đứa cháu lớn, giờ đang học đại học ở Tứ Xuyên, chưa được nghỉ.
Sau đó lại giới thiệu mọi người còn lại, hầu như đều là hàng xóm xung quanh hoặc là họ hàng thân thích. Trong đó có đôi vợ chồng không cao lắm, tươi cười rất hiền lành chính là cha mẹ của Lý Giai. Cố Trường Khanh phát hiện Lý Giai trông rất giống cha.
Vú Dung lại giới thiệu Cố Trường Khanh cho bọn họ:
– Tiểu thư nhà tôi mọi người đều biết rồi, đặc biệt bay đến đây thăm tôi đấy.
Trong lời nói có sự tự hào không hề che đậy.
Mọi người đều trêu bà:
– Ngày nào bà cũng kể chuyện tiểu thư nhà tôi, trong phạm vi mấy trăm dặm, ai chẳng biết tiểu thư nhà bà. Cho nên nghe nói Cố tiểu thư đến, chúng tôi đều không nhịn được, muốn đến xem tiểu thư của bà rốt cuộc là trông thế nào?
Cố Trường Khanh cười:
– Lại không phải là ba đầu sáu tay, làm mọi người thất vọng rồi.
Mọi người đều cười lớn, thấy Cố Trường Khanh không hề kiêu ngạo thì vẻ mặt lại càng thêm gần gũi.
Cố Trường Khanh chào hỏi mọi người một lượt, bảo Lý Giai chia quà cho mọi người. Cậu bé nhận được một chiếc máy bay điều khiển từ xa, cợt nhả nhìn Cố Trường Khanh nói:
– Thật ra chị cũng rất xinh.
Kết quả, mọi người lại cười ầm lên.
Vú Dung rất vui, nắm tay Cố Trường Khanh hỏi chuyện, hỏi han cô chuyện gần đây, chuyện học hành, hận không thể biết hết chuyện của Cố Trường Khanh sau khi bà rời đi thì mới an lòng.
Thời gian chậm chạp trôi đi, hàng xóm xung quanh đều đã về, vú Dung vẫn rất vui vẻ. Lý Giai ngồi bên không nhịn được nói:
– Bác à, hôm nay chúng cháu đi máy bay rồi lại ngồi ô tô, đi suốt cả một ngày, bác tốt bụng cho chúng cháu nghỉ ngơi chút được không!
Vú Dung vỗ trán, đứng dậy, tự trách:
– Nhìn vú già rồi mà hồ đồ này, thấy tiểu thư đến thì vui quá nên quên mất. Để vú đưa tiểu thư đi nghỉ, Lý Giai, cháu cũng về đi.
Lý Giai lấy đồ của mình rồi nói với Cố Trường Khanh:
– Chị về đây, em nghỉ ngơi cho khỏe, mai chị đưa em đi thăm thú xung quanh.
Trước khi đi lại vỗ vai Cố Trường Khanh cười nói:
– Còn nữa, cảm ơn em nhé!
Cố Trường Khanh cho cha mẹ Lý Giai một phong bì một vạn tệ.
– Chút lòng thành thôi, chị đừng để tâm. Cố Trường Khanh cười nói.
Lý Giai đi rồi, vú Dung đưa Cố Trường Khanh lên lầu hai, bà đã chuẩn bị phòng cho cô từ lâu rồi.
– Tiểu thư, chăn đệm đều là mua mới, vú biết tiểu thư ưa sạch sẽ nên không để tiểu thư dùng lại đồ của người khác.
Vú Dung để Cố Trường Khanh ngồi xuống rồi rót nước cho cô, sau đó trải giường cho Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh đi tới nói:
– Vú Dung, để tự con làm là được rồi.
Từ sau khi cô đến vú Dung vẫn luôn chân luôn tay, sợ bà cũng mệt rồi.
Vú Dung cười nói:
– Tiểu thư biết làm sao? Từ nhỏ đến lớn tiểu thư đã bao giờ làm những chuyện này, trải không phẳng tối ngủ sẽ không ngon.
Sau đó lại ấn cô ngồi xuống:
– Tiểu thư cứ ngồi đó đi, đã lâu rồi vú Dung cũng chưa làm gì cho tiểu thư, cứ để vú làm đi.
Nói xong bà quay đi, vô cùng chăm chú trải ga giường.
Cố Trường Khanh nhìn bà.
Bà đang cúi người, mái tóc bay bay theo động tác của bà. Bà trải lại chăn đệm, lấy tay ủi phẳng mặt đệm không còn một nếp gấp, sau đó đặt gối lên, lồng vỏ gối rồi lại đặt chăn lên thật chỉnh tề. Bà chỉnh chỉnh chỗ này, sửa sửa chỗ kia, mãi đến khi vừa lòng rồi thì mới quay lại nhìn Cố Trường Khanh cười nói:
– Tiểu thư, xong rồi, có muốn đi tắm không? Vú đã bảo con dâu vú chuẩn bị nước rồi.
Trên trần nhà có treo một bóng đèn, ánh sáng vàng chiếu lên khuôn mặt vú Dung khiến nụ cười của bà thật ấm áp.
Mũi Cố Trường Khanh cay cay, xông lên ôm vú Dung, nước mắt lặng lẽ rơi:
– Vú Dung… con rất nhớ vú…
Vú Dung ôm cô, dịu dàng vuốt ve lưng cô, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào:
– Tiểu thư, có phải là sống rất mệt mỏi không? Tiểu thư đáng thương của tôi.
Vòng ôm của vú Dung mềm mại khiến Cố Trường Khanh vô cùng nhớ nhung, nước mắt cô càng rơi đầy.
Vú Dung, trăm ngàn lần… đừng bỏ lại con…
Lúc này con dâu của vú Dung đẩy cửa đi vào nói:
– Mẹ, tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong.
Thấy hai người đang ôm nhau khóc thì cười nói:
– Sao vậy? Đã lâu không gặp, phải cười mới đúng, sao lại khóc?
Nói xong bước lên kéo Cố Trường Khanh qua:
– Tiểu thư đi tắm đi đã, nếu không nước nguội mất.
Nhà vú Dung không có vòi hoa sen nhưng chậu rất sạch sẽ, nước cũng rất trong, Cố Trường Khanh tắm xong cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Cô thay quần áo ngủ rồi quay về phòng. Vú Dung lại hầu hạ cô đi ngủ:
– Tiểu thư, vú ở ngay sát vách, có chuyện gì thì tiểu thư cứ gọi nhé.
– Vú Dung, mẹ con Khưu Uyển Di đi rồi, cha con muốn ly hôn với bà ta.
Cố Trường Khanh bỗng nhiên nói.
Vú Dung vui mừng:
– Người đàn bà độc ác kia cuối cùng cũng đi rồi sao.
Bà vuốt má Cố Trường Khanh:
– Hi vọng lần sau cha con tìm được người phụ nữ hiền lành, như vậy tiểu thư nhà chúng ta sẽ không phải chịu khổ nữa.
Trong giọng nói lộ ra sự thương tiếc vô bờ.
Cố Trường Khanh nắm tay bà, nhìn gương mặt hiền lành đầy nếp nhăn của bà, nhẹ nhàng nói:
– Vú Dung, trong lòng Trường Khanh, có đôi khi vú Dung như mẹ, có đôi khi lại như bà của Trường Khanh vậy.
Vú Dung cười cười, nhẹ nhàng nói:
– Trẻ con! Ngủ đi!
Bà tắt đèn rồi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại rồi nước mắt lại rơi.
Tiểu thư đáng thương, thiếu thốn tình cảm cỡ nào mới có thể để ý đến một người hầu như vậy?
Nghiệp chướng…
Cố Trường Khanh nằm trên giường, nhất thời lại không ngủ được, trong bóng tối, cô đang nghĩ xem nên làm thế nào để dỗ vú Dung đến bệnh viện, lúc này, điện thoại đột nhiên lại vang lên.
Cố Trường Khanh tưởng là Lý Giai, không nhìn đã bắt máy nói:
– Sao thế, không ngủ được tìm em nói chuyện phiếm à?
Bên kia lại yên lặng hồi lâu, một lát sau, giọng nói của Phùng Tước truyền đến:
– Cố Trường Khanh, là anh, Phùng Tước!
Giọng nói rất bình thản nhưng Cố Trường Khanh lại nghe ra được chút nặng nề. Cô ngồi bật dậy.
– Anh Phùng Tước?
– Đúng, hôm nay anh về nhà…
Anh như có tâm sự nặng nề, Cố Trường Khanh lập tức trở nên cảnh giác, hay là anh ta đã biết tin tức kia? Cô lấy lại tinh thần, chuẩn bị ứng phó với sự chất vấn của anh.
– Trường Khanh…
Anh muốn nói rồi lại thôi, tim Cố Trường Khanh cũng như bị treo lên cao.
Nhưng bỗng nhiên, anh lại đổi đề tài:
– Em đã đến Hồ Nam chưa?
– Ừm, đến rồi, vừa đến tối nay.
Như phạm nhân đang chờ tuyên án, vừa lo lắng không muốn nghe lại vừa mong mau chóng xong đi, cảm giác này chẳng hề dễ chịu chút nào.
Người như Phùng Tước, nếu không thể lừa được anh ta thì cô không thể tưởng tượng được phản ứng của anh.
– Em ở Hồ Nam thế nào, chơi vui chứ?
Dường như anh càng nói càng xa. Cố Trường Khanh vẫn không dám mất cảnh giác, miệng đáp:
– Em vừa tới, nhưng trông cũng được, phong cảnh không tệ.
Sau đó còn nói cả địa chỉ nhà vú Dung cho Phùng Tước biết.
– À, nghe qua cũng không tệ lắm.
Một lát sau, anh lại gọi tên cô:
– Trường Khanh…
Tim Cố Trường Khanh đập thình thịch:
– Ừm? Chuyện gì?
Anh yên lặng một lúc rồi mới nhẹ giọng nói:
– Ngủ ngon!
Sau đó dập máy.
Cố Trường Khanh ngơ ngác nhìn điện thoại, cứ thế là xong? Rốt cuộc anh ta gọi đến làm gì? Rõ là người đơn giản nhưng tâm tư lại không hề dễ đoán.
Cô cất điện thoại, tạm thời gạt bỏ chuyện này nhưng đầu óc lộn xộn, lúc nghĩ vận mệnh của vú Dung, lúc lại nghĩ mục đích Phùng Tước gọi điện thoại đến, lúc lại nghĩ đến chuyện kiếp trước, mãi đến khuya cũng không ngủ.
Mà bên kia, Phùng Tước cúp máy rồi, thả điện thoại lên giường, tay ôm đầu, lại nằm phịch xuống, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, sắc mặt nặng nề. Một lát sau, anh thở dài thật dài.
Bên người là đủ loại báo chí, tờ báo nào cũng đều đăng một tin, tin Khổng Ngọc Phân phá thai.
Anh thuận tay cầm lấy một tờ, trên báo có bức ảnh Khổng Ngọc Phân bị phóng viên vấy lấy, gào khóc ầm ĩ, những câu chữ tiếp theo đều là công kích cô.
Nhìn nhìn, Phùng Tước cảm thấy tâm phiền ý loạn, vò tờ báo thành cục, dùng sức ném xuống đất.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ bưng ly sữa đi vào:
– Phùng Tước, uống ly sữa rồi hãy ngủ.
Phùng Tước thấy người phụ nữ kia, sắc mặt thoáng bình ổn lại, anh ngồi dậy, người kia cười ngồi xuống bên cạnh anh, đưa ly sữa vào tay anh:
– Vẫn còn ấm, mau uống đi con.
– Cảm ơn mẹ.
Phùng Tước đón lấy ly sữa, uống mấy ngụm, hơi nhíu nhíu mày.
– Mẹ biết con không thích uống sữa nhưng sữa có nhiều dinh dưỡng, con ở trong quân đội mẹ không quản được, về nhà rồi thì phải nghe lời mẹ.
Phùng phu nhân mỉm cười nhìn con. Sau đó bà cúi đầu, nhìn báo chí trên giường:
– Sao nhiều báo vậy? Đều là chuyện nhà… báo chí cũ thế này mà bảo mẫu còn giữ? Chắc quên vứt.
– Là con bảo chị ấy giữ lại, lúc về còn đọc.
Phùng Tước đưa ly sữa cho mẹ.
Phùng phu nhân đón lấy, tiện tay đặt lên chiếc tủ ở đầu giường, lại cầm lấy một tờ báo, nhìn nhìn rồi nói:
– Thời gian trước, tin tức này ồn ào khắp thành phố, trên tivi trên báo đều có, long trời lở đất, mọi người dường như luôn có hứng thú bất tận với những bí mật hào môn.
Nói xong thở dài:
– Chỉ đáng thương cô bé này, còn nhỏ chưa hiểu chuyện, làm sai rồi còn bị người đem bêu rếu cho cả thiên hạ cùng biết, nó sẽ khổ sở cỡ nào? Về sau còn sống sao nữa? Nếu là con gái của mẹ thì đến mẹ cũng muốn chết nữa là… cũng chẳng biết ai có thù hận sâu với nó như vậy, thật vô nhân đạo.
Lòng Phùng Tước căng thẳng:
– Có lẽ là bị người ta vô tình chụp được.
Phùng phu nhân cười cười:
– Con đọc tin tức này chưa, có giống vô tình không? Rõ ràng là có người cố ý.
Nói xong bà nhìn Phùng Tước:
– Trong này có nhắc đến công tử nhà họ Triệu bị phá sản, không phải là Triệu Nghị chứ? Cũng may nó đã xuất ngoại, bằng không nó cũng gặp phiền phức lớn rồi.
Sắc mặt Phùng Tước càng lúc càng nặng nề, Phùng phu nhân nhìn thấy, nghĩ là con mệt mỏi nên cười vỗ vỗ vai con:
– Con đi ngủ sớm đi, mẹ không làm phiền con nữa.
Phùng phu nhân đi rồi, Phùng Tước nhìn báo chí trên giường, ánh mắt phức tạp.
Là cô sao? Hẳn là không phải… hẳn là không phải… Dù cô là người tâm cơ thâm trầm thì cũng không độc ác như vậy được.
Vừa rồi gọi điện, anh rất muốn hỏi cho rõ ràng nhưng chẳng hiểu sao lại không nói ra miệng, nếu không phải cô làm, mình nghi ngờ cô như vậy, lòng cô nhất định sẽ không vui.
“Em vẫn nghĩ anh rất ghét em, lần đầu gặp đã cau có uy hiếp em.”
“Anh không ngờ một cô gái xấu xa lại có lòng như vậy?”
Ngữ khí thản nhiên như không thèm để ý lại thoáng chút chua chát, anh không muốn vô cớ hiểu lầm cô, không muốn lại làm cô bị tổn thương nữa.
Nhưng sự phiền chán trong lòng lại không thể xua tan đi được, anh đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, ánh mắt thường nhìn qua sập báo trên giường. Chẳng hiểu sao anh lại để ý đến việc này, anh không mong việc này có liên quan gì đến cô, cô có thể thâm trầm, giảo hoạt nhưng không thể độc ác. Vì sao cô không thể độc ác? Nhất thời anh không thể tìm được đáp án.
Nhưng anh lại đang nghi ngờ cô, không thể khống chế, lý trí phân tích rằng cô rất khả nghi, tất cả mọi chuyện lúc trước, những gì anh biết là cô từ một nơi bí mật cười lạnh, ánh mắt cô nhìn Khổng Ngọc Phân vừa lạnh vừa thâm trầm, cô còn nhỏ tuổi mà lại xảo trá đến đáng sợ… Nhưng anh lại không muốn chấp nhận điều này.
Cho nên anh thấy rất phiền chán, lòng như có cái gì mắc nghẹn lại, đến độ khiến anh hoảng hốt, đến độ đứng ngồi không yên, người không thoải mái, không nghĩ được gì, không làm được gì, thậm chí anh còn muốn hét lớn để phát tiết tất cả.
Anh chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy.
Cuối cùng, anh không nhịn được, cầm áo khoác chạy ra ngoài. Lúc đi qua phòng khách, Phùng phu nhân đang xem tivi hỏi:
– Phùng Tước, muộn rồi con còn đi đâu?
Phùng Tước cũng chẳng quay đầu lại:
– Mẹ, con có chút việc gấp, ra ngoài hai ngày.
Phùng phu nhân vội đuổi theo, lớn tiếng nói:
– Hai ngày nữa con phải tham gia dạ yến với cha nữa đó!
Phùng Tước đã đi ra ngoài, trong bóng đêm, giọng nói của anh vọng về:
– Mẹ bảo cha con nhất định sẽ về kịp.
– Chuyện gì mà vội thế nữa? Đúng là hiếm thấy.
Phùng phu nhân nhìn bóng đêm bên ngoài, lẩm bẩm.
Có lẽ là vì không quen giường, hôm sau Cố Trường Khanh dậy rất sớm, cô mặc quần áo đi xuống lầu, phát hiện cả nhà vú Dung đều đã dậy.
Cháu trai của vú Dung là Tiểu Minh đang cùng bọn trẻ hàng xóm chơi máy bay điều khiển từ xa, nhìn máy bay bay lên trời, bọn trẻ đều hưng phấn hò hét rất sôi nổi.
Vú Dung đang cho gà vịt ăn, đàn gà, vịt lạch bạch chạy đến còn con dâu của vú Dung đang phơi quần áo ngoài sân, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn con trai, mỉm cười hiền hòa, có khi còn cố ý vẩy nước qua người con trai khiến Tiểu Minh kêu oai oái.
Xa xa còn có một khu vườn rộng và một hồ nước nho nhỏ, mặt trời tỏa ánh sáng ban mai, còn cả trời xanh mây trắng, ánh dương ấm áp, tất cả, tất cả như một bức tranh hài hòa. Ấm áp đến độ khiến Cố Trường Khanh hận không thể mãi mãi chìm trong bức họa này, vĩnh viễn không quay về với hiện thực nữa.
Lúc này, vú Dung nói:
– Tiểu Minh à, khẽ thôi cháu, tiểu thư còn đang ngủ, hay là các cháu qua chỗ khác chơi đi.
Tiểu Minh lớn tiếng nói:
– Vâng ạ!
Nói xong dẫn đám bạn nhỏ rời đi. Mẹ Tiểu Minh lớn tiếng dặn với theo:
– Đừng có đi xa quá, chờ tiểu thư dậy là sẽ ăn sáng đó con!
Nhìn đến đây, Cố Trường Khanh vội đi ra, cười nói:
– Không cần, cháu dậy rồi đây.
– Sao không ngủ thêm chút nữa, xem ra là không quen rồi. Vú Dung có chút lo lắng.
– Không có chuyện gì, thiếu ngủ một chút cũng chẳng sao.
Nói xong, cô đi đến bên vú Dung:
– Vú Dung, để con thử với.
Vú Dung cười đưa đĩa thóc cho cô, Cố Trường Khanh học theo vú Dung rải thóc ra ngỏi, ai ngờ đám gà vịt này đều chạy về phía cô.
Lý Giai tới nhà vú Dung thì vừa lúc nhìn thấy Cố Trường Khanh tay cầm đĩa thóc bị đám gà, vịt đuổi khắp nơi, hoảng sợ la hét ầm ĩ, suýt thì phát khóc.
Lý Giai ôm bụng cười ngất.
Ăn sáng xong, vú Dung và Lý Giai đưa Cố Trường Khanh đi khắp nơi.
Trên đường đi, Cố Trường Khanh hỏi tình hình sức khỏe của vú Dung:
– Vú Dung, mấy ngày nay vú có thấy chỗ nào không khỏe không?
Cố Trường Khanh từng đọc qua sách về điều trị bệnh tim, trong sách nói, trước khi bị đột tử vì bệnh tim thường sẽ có dấu hiệu, chỉ có số ít là không có dấu hiệu gì, đột nhiên phát bệnh rồi tử vong bất ngờ.
Vú Dung nói:
– Thời gian này vú khỏe lắm, ăn ngon ngủ ngon.
– Ngày nào cũng uống thuốc chứ? Có đi kiểm tra đều đặn không.
– Tiểu thư yên tâm, gần như là ngày nào tiểu thư cũng gọi điện cho vú, vú đương nhiên sẽ uống đều.
Vú Dung cười nói, lòng đã có chút chột dạ, đã lâu rồi bà chưa uống thuốc, thuốc cũng có ba phần độc, gần đây bà được người giới thiệu, ngày ngày luyện tập, nghe nói luyện xong có thể chữa bách bệnh, không cần phải uống thuốc nữa. Nhưng điều này không thể nói với tiểu thư, chưa biết chừng tiểu thư sẽ giận.
Cố Trường Khanh lại không biết điều này, nghĩ là bà thực sự uống thuốc đều đặn nên lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, sách nói, chỉ cần uống thuốc đều thì sẽ không dễ bị phát bệnh.
– Nhưng con vẫn lo lắm, thứ ba này con sẽ tự mình đưa vú đến bệnh viện kiểm tra. Cố Trường Khanh nói.
Vú Dung nhất thời nhíu mày, người già sợ nhất là đến bệnh viện:
– Không cần đi đâu, cơ thể vú khỏe thế này, không cần đến bệnh viện đâu.
Lý Giai ở bên nói:
– Bác ơi, khó khăn lắm Trường Khanh mới đến đây một lần, để em ấy yên tâm đi, bác đừng từ chối em ấy nữa.
Vú Dung nghe Lý Giai nói vậy thì mới miễn cưỡng đồng ý.
Sự lo lắng cuối cùng trong lòng Cố Trường Khanh cũng lơi lỏng, chỉ cần ở trong bệnh viện, bình an vượt qua thời gian kiếp trước vú Dung qua đời thì có thể kê cao gối ngủ rồi.
Vú Dung dẫn Cố Trường Khanh đi vòng quanh, bên cạnh có một vườn hoa, có rất nhiều loại hoa, vô cùng xinh đẹp, ba người đi dạo đến trưa mới về.
Lúc sắp ăn cơm trưa, Cố Trường Khanh lại nhận được điện thoại của Phùng Tước, một câu dạo đầu của anh đã đủ khiến cô hoảng hốt.
Anh nói:
– Anh đã đến nơi em nói hôm qua, nhưng lại không tìm được chỗ em ở, có thể nhờ ai ra đón anh không?
Cố Trường Khanh và Lý Giai, còn cả nhà vú Dung nhìn Phùng Tước và cha Tiểu Minh bước xuống xe.
Cha Tiểu Minh cười nói:
– Tôi vừa ra cửa thôn đã thấy cậu Phùng, đoán chắc là cậu ấy, tiến lên hỏi, quả nhiên là đúng.
Phùng Tước đi theo sau cha Tiểu Minh, sắc mặt trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng mặc kệ Cố Trường Khanh nhìn anh thế nào thì anh cũng chẳng nhìn cô lấy một lần.
Anh lập tức bước đến trước mặt vú Dung vốn đang mỉm cười, rất lễ phép nói:
– Chào bà, cháu là Phùng Tước, là bạn của Cố Trường Khanh, nghe nói ở đây phong cảnh đẹp nên mạo muội đến quấy rầy.
Vú Dung nhìn Phùng Tước bằng ánh mắt nhìn con rể, nhìn anh từ đầu đến chân một lần rồi mỉm cười hài lòng:
– Không phiền, không phiền, bạn của tiểu thư cũng là khách quý của tôi, hoan nghênh, hoan nghênh, đi đường chắc mệt rồi, mau vào nghỉ đi.
Nói xong đón Phùng Tước vào nhà, Phùng Tước rất tự nhiên đi lướt qua Cố Trường Khanh, theo vú Dung vào nhà, từ đầu đến cuối đều không nhìn Trường Khanh lấy một lần.
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng dáng anh, miệng giật giật.
Lý Giai huých cô một cái, khẽ cười:
– Hai người thân nhau từ bao giờ thế, có thể khiến cậu ấy từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây?
Cô lại nhìn theo bóng Phùng Tước rồi nói:
– Không ngờ tiểu gia hỏa kia lại đẹp trai như vậy, Trường Khanh, trông tuấn tú, gia thế tốt, lại có tấm lòng si mê đến cuồng dại, đúng là rất hợp với em.
Qua chuyện phương thuốc lần trước, Lý Giai đã biết sự tồn tại của Phùng Tước, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp anh.
Cố Trường Khanh nhìn bóng Phùng Tước, nhẹ nhàng cười cười.
Cô chẳng phải là thiếu nữ không hiểu sự đời, có một số việc sao lại không nhìn ra được?
Phùng Tước không chỉ một lần gọi điện thoại “hỏi thăm” cô, còn lấy cớ hẹn cô ra ngoài, giờ lại đuổi đến tận đây.
Cô có thể kết luận, anh đã thích cô, dù tình cảm chưa đủ sâu nặng nhưng ít nhất anh đã bị cô hấp dẫn, nếu không cho dù muốn khởi binh vấn tội cũng chẳng cần thiết phải ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.
Cậu thiếu niên nghiêm cẩn lại đi thích “cô gái xấu xa” mà mình từng khinh bỉ?
Điều này với cô là tốt hay xấu đây?