La Sát đạo quân nói cái gì Đỗ Thánh Lan cũng không nghe lọt tai.
Trong đầu hắn chỉ còn câu nói thứ hai của La Sát đạo quân: Trước đây người nhị sư đệ sợ nhất là sư tôn.
Đỗ Thánh Lan nhớ lại mỗi lần Thiên Cơ đạo nhân nhìn thấy Cố Nhai Mộc, sự sợ hãi đó không phải là giả vờ mà chỉ đơn giản là cảm xúc từ trong xương cốt. Tuy nhiên, khi tiếp xúc với nhóm người Đỗ Thanh Quang thì hồ ly lại có thể bói toán một cách đúng mực.
“Người hắn giúp không phải ta…” Đỗ Thánh Lan lẩm bẩm.
La Sát đạo quân không nghe rõ nên hỏi lại: “Cái gì?”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Không có gì.”
Trước kia, Thiên Cơ đạo nhân vất vả tính kế để Đỗ Thanh Quang mở giới bích hoàn toàn không phải vì hắn mà là vì cứu Cố Nhai Mộc.
Càng nghĩ xa hơn, Đỗ Thánh Lan càng im lặng. Hắn không còn tâm trí nghĩ đến sát hạch hay hoàn thiện Tôi Thể Tháp, bây giờ trong đầu hắn đều là nguyên nhân vì sao Thiên Cơ đạo nhân lại làm vậy.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình và Cố Nhai Mộc có rất nhiều điểm tương đồng.
Trong một kỷ nguyên thường chỉ có thể sinh ra một người có thể dẫn tới cửu trọng thiên kiếp. Cố Nhai Mộc mới là người đó, mặc dù Đỗ Thánh Lan có số mệnh thịnh vượng nhưng so ra thì Cố Nhai Mộc cũng không thua kém bao nhiêu, ngay cả Tư Châu cũng không thể cướp hết số mệnh của y.
Bởi vì bị trấn áp ngàn năm và mang tiếng xấu là ác long, người đời hoàn toàn bỏ quên thiên phú của y.
“Bia đỡ đạn.”
Ba chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu Đỗ Thánh Lan, cho dù không được yêu thương nhưng hắn cũng là người lớn lên trong đại gia tộc, từng nhìn thấy rất nhiều bia đỡ đạn và đá mài đao. Tuy không biết kế hoạch của Thiên Cơ đạo nhân là gì nhưng hắn đã nhận ra mục đích cuối cùng của gã: Con hồ ly này đang tìm bia đỡ đạn cho Cố Nhai Mộc.
Đỗ Thánh Lan giả vờ như vô tình hỏi: “Sư tôn là người hả sư huynh?”
La Sát đạo quân kinh ngạc: “Nói gì vậy?”
“Chỉ là sực nghĩ chúng ta đều không phải là người, đệ tò mò sư tôn có phải là người hay không.”
La Sát đạo quân hiếm khi suy nghĩ hồi lâu, do dự nói: “Hẳn là… Không?” Hắn nói xong thì khẽ ho: “Thật ra bọn huynh từng suy đoán bản thể của sư phụ là hoa lan.”
Đỗ Thánh Lan cười phụ hoạ nhưng tâm trạng vẫn không ổn định.
Cuối cùng, hắn không nhịn được lấy ra ngọn núi bảo vật mà Cố Nhai Mộc mới đưa cho hắn.
Lần sát hạch trước ở tiểu thế giới, ngọn núi bảo vật chủ động bay vào trong tay Cố Nhai Mộc cứ như biết y am hiểu rèn khí. U Lan tôn giả sẽ dạy theo trình độ, Cố Nhai Mộc cũng giỏi giáo dục, sư tử Tuyết Hoa chính là ví dụ tốt nhất. Có thể làm Thiên Cơ đạo nhân hao tổn tu vi làm nhiều việc như vậy, Cố Nhai Mộc có phải là U Lan tôn giả chuyển thế không?
Luân hồi tan vỡ, con đường chuyển thế đã bị đứt đoạn từ lâu, tuy nhiên chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Đỗ Thánh Lan nhắm mắt nhớ lại những lời con rối từng nói.
“Chỉ có chủ nhân mới sử dụng được Nhạn Kiếp Kiếm, ngươi không thể chạm vào nó, song Kiếm Tâm Kính là chí bảo cũng không thể rơi vào tay người khác.”
Nếu hắn có thể sử dụng thì sao?
Chẳng phải người trong thế giới đều cho rằng hắn là U Lan tôn giả chuyển thế hay sao?
“Ngươi muốn lừa ai?”
Thiên Đạo, mảnh vỡ Thiên Đạo hay là kẻ địch nấp trong bóng tối?
Nếu suy đoán này là thật, trong số mệnh của Cố Nhai Mộc sẽ có một tử kiếp, có lẽ Thiên Cơ đạo nhân muốn làm lẫn lộn thân phận U Lan tôn giả chuyển thế, gán tai hoạ này lên người hắn.
…
Trên mặt đất.
Tổng cộng có 12 ngọn núi, hơn một nửa núi nằm trong sương mù.
Bây giờ hai người đi nhanh nhất là Trúc Mặc và một vị tinh quân, tuổi tác giúp họ chiếm ưu thế lớn. Trúc Mặc làm việc rất cẩn thận, đốm sáng xung quanh vẫn đầy đủ. Trúc Mặc thu lại hơi thở nấp trong bóng tối, chờ phi kiếm tấn công tu sĩ, đến lúc đó gã có thể lấy yếu chống mạnh cướp đốm sáng.Đốm sáng vô cùng hữu dụng, có thể chống đỡ áp lực trong sương mù. Đốm sáng càng nhiều thì ánh sáng sẽ càng yếu, ít bị phi kiếm tấn công.
Trong sương mù bất chợt xuất hiện bóng mờ của một con chó săn.
Nó tới gần Trúc Mặc cứ như biết nơi này có người.
Trúc Mặc đặt tay lên vỏ kiếm.
Yểm chủ động hiện thân: “Hợp tác không?”
Nó nói rõ lý do: “Cho dù sát hạch có lợi ích gì cũng không có giá trị với ta.”
Mọi thứ trong sát hạch đều lấy kiếm làm chủ, có lẽ lợi ích cuối cùng cũng liên quan đến kiếm. Trên người Yểm không có đốm sáng, rõ ràng nó vẫn chưa qua núi, chỉ là đi vào sương mù mà thôi.
Trúc Mặc lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Tu chân giới không bao giờ có chuyện tự nhiên giúp đỡ như thế này.
Mục đích của Yểm rất trong sáng: “Ta muốn Đỗ Thánh Lan gặp xui xẻo.”
Những lời của Yểm rất chân thành, không chút gian dối.
Trúc Mặc không hiểu tại sao lại có một con chó nhàm chán như vậy.
Minh Đô không còn, Yểm không tìm được mục tiêu mới, bây giờ nó một mực cho rằng chỉ cần Đỗ Thánh Lan chết, mọi thứ sẽ trở về như cũ.
“Với tốc độ bây giờ của ngươi, dù làm gì cũng không thể trở thành người đầu tiên đến đích.” Yểm nhìn mặt đất: “Với hiểu biết của ta về Đỗ Thánh Lan, hắn chắc chắn đang đào hầm.”
Hễ nơi nào có cơ duyên đều có thể tìm được Đỗ Thánh Lan trong lòng đất.
“Nói tiếp đi.”
Yểm: “Một lát nữa ngươi dùng vũ khí sát thương lớn đánh xuống đất, ảnh hưởng tốc độ của chúng, ta sẽ loan tin Đỗ Thánh Lan đào hầm. Tu sĩ muốn cướp cơ duyên chắc chắn sẽ học theo, tấn công vào lòng đất.”
…
“Vô sỉ!” Đệ tử Hợp Hoan Tông tức giận mắng.
So ra thì Minh Đô bình tĩnh hơn nhiều.
Cửu Nô nghĩ mình nên nổi giận, Yểm dám hãm hại con nuôi của nàng. Tuy nhiên nàng cảm thấy có mặt Yểm, cuối cùng vẫn rất khó thành công.
Âm Khuyển và ban lãnh đạo Minh Đô đều có chung một suy nghĩ. Thật ra từ rất lâu về trước, ban lãnh đạo Minh Đô đã nghĩ Yểm là một con chó xui xẻo, đây cũng là một lý do quan trọng để họ chọn ủng hộ người thống trị bây giờ.
Chỉ có sư tử Tuyết Hoa lo lắng cho Đỗ Thánh Lan, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nó rất sợ quấy nhiễu Đỗ Thánh Lan từ xa.
…
Một tiếng nổ vang lên, âm thanh lớn đến mức họ ở trong hầm sâu mấy ngàn mét cũng nghe thấy.
Trên đầu có rất nhiều đất đá rơi xuống, đất dưới chân cũng rung lên.
Đỗ Thánh Lan vội vàng lao về phía trước, dùng trận pháp chống đỡ để đường hầm không bị sụp. La Sát đạo quân khịt mũi, ngửi được vài loại mùi đặc biệt: “Chắc là sát khí của Phích Lịch Đạn.”
Phích Lịch Đạn chỉ cỡ hạt châu, thường được dùng để đánh lén hoặc khai thác mỏ.
Đang đi về phía trước thì đường hầm đột nhiên rẽ lên trên, Cố Nhai Mộc đang đào đường ra ngoài. Hoà thượng Ngũ Uẩn đứng bên cạnh niệm ‘A di đà phật’: “Xem ra không thể đi từ dưới đất.”
“Chỉ sợ không chỉ là không thể.”
Đào hầm hướng lên trên ắt hẳn sẽ tạo ra động tĩnh, lúc họ vừa ra ngoài chắc chắn sẽ bị bao vây. La Sát đạo quân bảo Cố Nhai Mộc lùi lại, khi sắp ra ngoài thì đổi thành La Sát mở đường.
Khi chỉ còn 100 mét cuối cùng, La Sát đạo quân híp mắt rồi tung một đấm, đá rơi xuống bị hắn dùng chân khí đánh tan. Bầu trời trắng xoá, tiếng kêu rên khe khẽ chợt vang lên.
Điều này chứng tỏ có người mai phục trong bóng tối bị nắm đấm vừa rồi làm bị thương nội tạng.
Một quả cầu sắt láng bóng lăn xuống đường hầm, nó còn chưa kịp rơi vào đã bị gió lốc quét ra ngoài. Quả cầu sắt vừa ra ngoài đã nổ tung, La Sát đạo quân bay ra.
Ngay sau đó có bốn, năm người cùng xông về phía La Sát đạo quân.
“Đỗ Thánh Lan đang đào hầm, cản hắn lại!” Yểm từ xa bay đến hét lên.
La Sát đạo quân thở dài, con chó này bám dai như đỉa.
Trong những người đánh hội đồng hắn có cả đạo quân, La Sát đạo quân cũng không thoải mái, đến khi Đỗ Thánh Lan thò đầu ra khỏi hầm, một mũi tên bắn lén vụt qua đỉnh đầu.
“Chơi bắn tên với ta?”
Đỗ Thánh Lan hứng thú cầm Hồng Mông Nguyên Bảo rồi giương cung nhắm ngay chỗ vừa phóng mũi tên bắn lén.
Mũi tên màu xanh bạc cắt ngang sương mù, lấy thế nhanh như chớp bắn trúng mục tiêu đánh lén. Tốc độ của mũi tên này thật sự quá nhanh, trong tia chớp chỉ có đạo tắc huỷ diệt khiến người bị bắn trúng đau đớn, ôm ngực dựa vào thân cây.
Mũi tên đặc biệt này không thể bẻ gãy, chỉ có thể nghĩ cách ngăn cản dòng điện còn sót lại xâm nhập vào cơ thể. Trong khi điều động chân khí, miệng vết thương rách toác lần nữa.
Đỗ Thánh Lan đi tới xem thì đó chỉ là một tinh quân xa lạ.
Ngọn núi bảo vật lơ lửng giữa không trung, mặc dù không còn sức mạnh trấn áp mảnh vỡ Thiên Đạo trước kia nhưng vẫn có thể tạo ra một số tác dụng. Ngọn núi bảo vật không cần mắt nhìn vẫn có thể tìm được chính xác người trốn trong sương mù, nó không ngừng phóng to, áp lực mạnh khiến người khác phải gập người.
Đỗ Thánh Lan giương cung lần nữa, nhân cơ hội bắn một người bị thương.
La Sát đạo quân ở phía bên kia đánh lùi những người bao vây, không ham chiến đuổi theo, hạ giọng nói: “Đi.”
Sương mù đã dần tan.
Người phía sau một mực đuổi theo, uy áp khổng lồ trên trời giáng xuống, tốc độ của mọi người không thể gọi là quá nhanh. Đốm sáng loé lên, Đỗ Thánh Lan nhìn thấy phía trước có tu sĩ đang được kim giáp binh hướng dẫn vào trong, mỗi một bước đi nét mặt đều nhăn nhó.
“Xem ra qua đây sớm mới có lợi.”
Tu sĩ thấy họ chạy ra ngoài, theo bản năng cũng muốn đi theo nhưng lại bị kim giáp binh lạnh lùng nói: “Chưa qua núi mà lui ra ngoài sẽ bị xem là bỏ cuộc.”
Các tu sĩ đành phải tiếp tục bước về phía trước.
Cuối cùng đã đến nơi giao thoa với sương mù, Cố Nhai Mộc bay ra ngoài trước Đỗ Thánh Lan, đánh lui một bóng đen.
Yểm cười nổi da gà: “Các ngươi chậm một bước rồi, Trúc Mặc đã qua đó.”
Đỗ Thánh Lan im lặng, tiếp tục lao về phía trước. Không còn uy áp trong sương mù, tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Bóng đen lại chặn đường, Đỗ Thánh Lan rút kiếm, mặt vô cảm chém một nhát.
Yểm suýt chút nữa bị chặt đứt móng vuốt nhưng vẫn vui vẻ nói: “Bây giờ đuổi theo cũng không kịp.”
Các ngươi đừng nghi ngờ tốc độ của tia chớp, cho dù trước đó bị trì hoãn một thời gian dài nhưng trong ánh điện chớp tắt, Đỗ Thánh Lan đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Yểm đứng đằng sau phun ra mấy thanh kiếm nhỏ, đây là ám khí riêng của Trảm Nguyệt Sơn dành cho thợ rèn kiếm phòng thân. Kiếm nhỏ màu máu hoá thành vô số mảnh trăng khuyết bay đi, tuy nó chưa đến gần Đỗ Thánh Lan nhưng hơi thở toả ra lại khiến người phía trước không thể không dừng lại đánh trả.
Số lượng quá nhiều, Cố Nhai Mộc ở lại ngăn cản kiếm nhỏ, song Yểm lại phun ra mấy thanh bắn về phía Đỗ Thánh Lan.
Trong lúc tránh né, Đỗ Thánh Lan đã chậm một bước.
Chỉ chậm một bước đã để Trúc Mặc tới dưới chân núi xanh trước.
Hoa lan được khắc trên núi rất sống động, ánh sáng bao phủ toàn thân Trúc Mặc.
Đỗ Thánh Lan cười mỉa mai, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Yểm và Trúc Mặc, cuối cùng hỏi: “Các ngươi hợp tác hả?”
Yểm nói: “Bây giờ mới nhận ra thì đã muộn.”
…
Chỉ thiếu một chút nữa.
Mọi người ở Minh Đô thật sự không ngờ kết quả lại như vậy.
Cửu Nô đang nằm trên ghế bỗng ngồi bật dậy, trừ khi quay ngược thời gian, ván này Trúc Mặc đã thắng.
Sao có thể?
Nàng không chấp nhận được sự thật này.
Thế lực kích động nhất chính là Trảm Nguyệt Sơn.
Lý Đạo Tử hít sâu một hơi: “Không hổ danh tông chủ.”
“Tông chủ cái thế vô song!” Đệ tử mới nhập môn hoan hô.
Dạo này Đỗ Thánh Lan nhiều lần giành chiến thắng, đột nhiên nhìn thấy Trúc Mặc đến đích đầu tiên, rất nhiều tu sĩ trong đại lục Cửu Xuyên vẫn chưa kịp phản ứng, sau đó đa số đều cảm thấy vui sướng trong lòng, nhất là những thế lực không hoà thuận với Đỗ Thánh Lan.
“Mau, mang rượu tới đây! Lão phu muốn uống ba ngày ba đêm.” Lão giả Y Cốc cười ha hả.
…
Lúc này, người bình tĩnh nhất lại là Đỗ Thánh Lan đã để lỡ thời cơ.
Đỗ Thánh Lan đã lâu rồi không nói chuyện chân thành với Trúc Mặc, bây giờ hắn thật lòng khuyên nhủ: “Đừng hợp tác với Yểm, ngươi sẽ gặp xui xẻo.”
Trong đôi mắt màu xanh ngập tràn ác ý, nó chỉ cho rằng Đỗ Thánh Lan đang trút giận mà thôi.
Đỗ Thánh Lan nói tiếp: “Phạn Hải chính là ví dụ tốt nhất.”
Nếu không phải Yểm cho Phạn Hải mảnh vỡ, gã sẽ không đến Lôi Trì triệu hồi thiên lôi, cuối cùng pháp thân bị huỷ, ngay cả mảnh vỡ ban đầu cũng bị mất. Có thể nói Phạn Hải tôn giả thất bại không thể bỏ qua công lao của Yểm.
“Sát hạch kết thúc –“
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một giọng nói lạnh lùng, các tu sĩ trong Kiếm Tâm Bích thay đổi sắc mặt.
Trúc Mặc và Yểm cùng nhìn về phía Đỗ Thánh Lan, Yểm đắc ý nói: “Là ai nói hợp tác với ta không có kết quả tốt?”
Nếu không nhờ nó, Trúc Mặc làm sao có thể lấy được hạng nhất.
Ánh sáng của hoa lan trên núi xanh ngày càng mãnh liệt, cuối cùng hoa lan từ trên vách núi bay ra, phóng to cỡ ngón tay cái rơi vào lòng bàn tay Trúc Mặc. Giọng nói uy nghiêm lại vang lên trên không trung: “Người cầm tín vật có thể bái U Lan đế quân làm sư phụ.”
Nụ cười phách lối của Yểm đông cứng.
Đỗ Thánh Lan nhìn Trúc Mặc mà gọi: “Tiểu sư đệ.”
Trúc Mặc ngơ ngác.
“Tiểu sư đệ cái gì?” La Sát đạo quân chạy tới nói: “Sư tôn không ở đây, mọi chuyện đều do ta thay mặt quản lý.”
La Sát đạo quân lạnh lùng nhìn Trúc Mặc: “Ngươi bị đuổi.”
“…..”