Một tia phật quang soi sáng đến đây.
Bây giờ Đỗ Thánh Lan không phải tê cả da đầu, mà là đau đầu.
“Các vị…”
Âm thanh không lớn nhưng mọi người đều đồng loạt nhìn sang.
Đỗ Thánh Lan vốn định nói hai câu từ chối, đối mặt với mấy gương mặt mỉm cười dối trá nhất định phải có được, lời chưa nói hết biến thành cái thở dài, nuốt lời vào bụng. Bây giờ hoàng hôn đã qua, sắc trời u ám làm gương mặt thêm vài phần hoảng hốt.
Cố Nhai Mộc truyền âm: “Ngươi nhìn những người này có giống Thiết Bì Lang chúng ta gặp trong cấm địa không?”
“…..”
Đỗ Thánh Lan giật giật khóe môi, nhìn những đôi mắt trước mặt, cảm giác như đang tỏa ra lục quang, như bầy sói trong đêm tối.
“Mộc đạo hữu tuổi còn trẻ, vừa nhìn đã biết tu đạo hồng trần, sao có thể vào chùa Kim Thiền?” Người của gia tộc nhỏ không dám lên tiếng, chỉ có thế lực lớn mới dám ra mặt.
Giới Si không quan tâm chất vấn của người ngoài, chỉ cúi đầu niệm ‘A di đà phật’, chờ Đỗ Thánh Lan đưa ra quyết định.
“Ha ha ha –“
Một tràng cười sang sảng từ phía bên kia bỗng nhiên truyền đến.
Mọi người nhìn theo tiếng cười, dù đứng cách một khoảng vẫn có thể nhìn ra người này không dùng pháp khí ngự không mà đi, chứng tỏ ít nhất là đại thừa kỳ. Tới khi đến gần, mọi người mới phát hiện chính là Hà Trường Khách.
Hàng ngày Hà Trường Khách nói chuyện với tiểu bối đều nghiêm nghị, hôm nay lại đầy ý cười, ôm quyền chào.
“Vẫn chưa đa tạ Mộc thần y chữa lành cho con ta.”
Lời vừa dứt, một cô nương bước nhanh đến phía sau Hà Trường Khách: “Cha không chờ con.”
Khí chất của cô nàng này kém hơn cô nương Bùi gia một chút, nhưng nhan sắc cũng không lép vế.
Đỗ Thánh Lan nửa cười nửa không, từ trước tới nay hắn chưa từng nghe nói Hà Bất Minh có tỷ tỷ hay muội muội.
“Đây là tiểu nữ Cam Nhược, phụ mẫu con bé vì cứu ta mà chết, sau này được ta nhận làm con gái nuôi.”
Cô nương cười xấu hổ: “Đa tạ thần y đã chữa lành cho ca ca ta.”
Đều là người thông minh, sao có thể không biết ý tứ trong lời nói này, rõ ràng chính là muốn thân càng thêm thân.
Mấy năm nay Hà Trường Khách luôn ở Cầm Tông bế quan, gần hai mươi năm qua không nghe thấy gã cùng ai trải qua sinh tử. Cô nương này nhìn mới chỉ mười mấy tuổi, phụ mẫu cứu giúp cái gì, rõ ràng là lời vô căn cứ.
Đỗ Thánh Lan nói đầy ẩn ý: “Chuyện tiền bối đến đây, lệnh lang biết không?”
“Đương nhiên, nó còn nhờ lão phu chuyển lời cám ơn.”
Trên thực tế, thái độ của Hà Bất Minh rất bất thường, từ ngày đó trở về đóng cửa không ra ngoài. Sáng sớm hôm nay nghe gã nói mới nhận con gái nuôi, mấy lần muốn nói lại thôi. Gã chỉ cho rằng con trai không muốn dùng chuyện chữa trị để giành người nên mới có thái độ như thế.
Dựa vào chuyện này đến tìm thánh nhân trời sinh khác gì nhắc lại chuyện khiến hắn mất mặt.
Đỗ Thánh Lan nghe vậy khẽ xoa cằm, cái nhà này đều chung một kiểu mở to mắt nói dối.
“Cảm tạ các vị ưu ái.” Đỗ Thánh Lan không nhìn Hà Trường Khách nữa, ánh mắt đảo qua từng gương mặt mong chờ, sau đó cũng mở to mắt nói dối: “Đáng tiếc…”
Cố Nhai Mộc đứng dựa cửa xem kịch vui, đầu ngón tay đột nhiên truyền đến nhiệt độ khác thường. Y vừa hé mắt, còn chưa kịp nói gì thì Đỗ Thánh Lan đã nắm tay y giơ lên cao.
Lúc này im lặng là vàng, một động tác đã chứng minh tất cả.
“Mộc thần y, ngươi…” Hà Trường Khách mặt mày âm trầm.
Đỗ Thánh Lan nắm chặt tay Cố Nhai Mộc, hành động này chỉ là vì cho mọi người một cái thang đi xuống. Những người này sẽ không tin, nhưng bây giờ hắn nói rõ là mình yêu nam tử hơn thì nếu bọn họ còn cố nhét người nhà vào, tin đồn truyền ra ngoài sẽ bị lên án.
Là tổ chức kinh doanh tình báo, người Thiên Cơ Lâu cũng có mặt trong đám đông, nhìn thấy cảnh này cũng không biết phải ghi chép như thế nào.
Thánh nhân trời sinh dịu dàng nắm tay điện chủ Tuyệt Sát Điện?
Cảnh tượng vừa mới vui vẻ, bây giờ lại đột nhiên căng thẳng.
Người bình tĩnh nhất là Giới Si, hắn lại niệm ‘A di đà phật’: “Thí chủ mới độ kiếp chưa đến mấy ngày, bây giờ chắc phải củng cố cảnh giới, bần tăng không quấy rầy nữa.”
Sắc mặt mọi người khó coi nhưng vẫn nói mấy câu xã giao, một số người nóng nảy thì phất tay áo rời đi.
Trước khi đi, Giới Si quay đầu lại nói: “Thí chủ, hứa hẹn vĩnh viễn hữu hiệu.”
Đỗ Thánh Lan chỉ mỉm cười.
Nhìn thấy những người này đã đi xa, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó chốt cửa.
Cố Nhai Mộc nhìn bàn tay bị buông ra, nhiệt độ còn sót lại đang dần biến mất, tự nhiên lại thấy tiếc nuối.
Cố Nhai Mộc còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng quái dị này thì Đỗ Thánh Lan đã thở phào, đồng thời nói: “Người bên chùa Kim Thiền đúng là cố chấp.”
“Chùa Kim Thiền xưa nay chọn phật tử, thiên phú là phụ, khí vận là chính.” Cố Nhai Mộc nói: “Thánh nhân trời sinh không thuộc bất kỳ loại thể chất đặc biệt nào, đơn thuần là một loại chấp thuận của Thiên Đạo, chính là thể hiện tập hợp tăng thêm khí vận.”Thùng thùng.
Phía sau lại tiếp tục truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Đỗ Thánh Lan hơi mất kiên nhẫn: “Không cưới không gả yêu đàn ông.”
Tiếng đập cửa dừng lại, sau đó là một uy áp cường thế xông tới.
“Bội Tam Tư của học cung Thiên Thánh, đặc biệt đến chào hỏi thánh nhân.”
Vế sau nghe hơi châm chọc.
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc nhìn nhau, đi ra mở cửa.
Người đến hôm nay là viện phó học cung Thiên Thánh, người ở địa vị cao trong một thời gian dài sẽ có khí chất uy nghiêm vô hình, Bội Tam Tư cũng như thế. Lúc nói chuyện miệng há không lớn, mỗi khi dừng lại đều sẽ mím môi thành đường thẳng, nhìn rất khắt khe.
“Từ lần trước tiểu hữu lấy đi truyền thừa học cung, đã một thời gian không gặp.”
Đỗ Thánh Lan đang định lên tiếng thì Cố Nhai Mộc khẽ đè cổ tay hắn. Cố Nhai Mộc vỗ tay cười châm biếm: “Kỳ Tử Kỳ không phải là người của học cung Thiên Thánh.”
Cố Nhai Mộc cử động ngón tay, mấy tên điện chủ phân điện chạy tới tạm thời lui sang một bên, bầu không khí giương cung bạt kiếm dịu xuống một chút.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Bội Tam Tư lại khiến bầu không khí đột ngột thay đổi.
“Ban đầu viện trưởng đề nghị xây dựng Trấn Ma Lâu ở học cung Thiên Thánh là vì trấn áp tà mà bên trong. Lúc đệ nhị tổ Hợp Hoan Tông sắp chết liều mạng bảo vệ tia thần niệm cuối cùng, để lại truyền thừa trong lâu.”
Cố Nhai Mộc nói không chút khách sáo: “Tại sao mấy ngàn năm trôi qua, những truyền thừa khác lại biến thành của học cung Thiên Thánh các ngươi?”
Sắc mặt Bội Tam Tư khó coi.
Bọn họ đổi tên Trấn Ma Lâu thành Tháp Lâu, ra lệnh cho học viên ưu tú phải để lại truyền thừa ở Tháp Lâu chính là vì muốn làm lẫn lộn cái nhìn của mọi người.
Biện pháp này của học cung quả thật thành công, trải qua ngàn năm sau, trong tiềm thức thế nhân đều cho rằng truyền thừa trong Tháp Lâu đều thuộc về học cung, cho dù là Hợp Hoan Tông tài cao thế lớn cũng không thể đòi lại truyền thừa của Kỳ Tử Kỳ.
Bội Tam Tư lạnh lùng nói: “Truyền thừa tồn tại vì chọn truyền nhân, học cung ta cũng vì bọn họ mà tìm được truyền nhân. Nếu không thì mỗi người tạo bí cảnh khảo nghiệm truyền thừa, đến cuối cùng chỉ có người của gia tộc lớn nắm giữ danh ngạch.”
Cố Nhai Mộc lắc đầu than thở: “Đánh tráo khái niệm, xem như các ngươi lợi hại.”
Không tranh luận về vấn đề đạo nghĩa nữa, Bội Tam Tư động đậy ngón tay trong tay áo, một thiệp mời màu vàng bay về phía Đỗ Thánh Lan.
Trong kim quang không có bất kỳ hơi thở nguy hiểm nào, Đỗ Thánh Lan tự tay tiếp nhận mở ra xem, đúng là thư nhập học.
Bội Tam Tư: “Hôm nay ta đến là thay mặt cho học cung Thiên Thánh, gửi thư mời nhập học học cung cho thánh nhân.”
Học cung Thiên Thánh không thiếu thiên tài, Đỗ Thánh Lan tự biết sức mình, cho dù tư chất tốt cũng không đáng để viện phó đích thân tới nhà. Bội Tam Tư tới chỉ là muốn lấy thế đè người, bảo đảm sau này truyền thừa Hợp Hoan Tông có thể tiếp tục lưu lại Tháp Lâu.
Đỗ Thánh Lan cân nhắc thư nhập học. Đối với lá thư mà vô số tu sĩ điên cuồng muốn có được, hắn như cầm một tấm giấy vụn: “Chỉ sợ phải phụ lòng tốt của tiền bối.”
‘Tiểu hữu nên xem kỹ đi, đây là thư mời nhập học đệ tử nòng cốt, sau khi vào sẽ nhận được bồi dưỡng cao cấp nhất.”
Đỗ Thánh Lan vẫn lắc đầu.
Tuy đãi ngộ của học cung Thiên Thánh nhưng vào học cung, tất nhiên phải thực hiện một loại lời thề ràng buộc.
Trước đây hắn bái sư Trảm Nguyệt Sơn cũng cần lập lời thề, nhưng hắn không đọc theo lời thề được quy định mà là lời thề khác: “Tông môn không bỏ ta, ta cũng sẽ không bao giờ ruồng bỏ tông môn.” Khi đó, vì muốn nhận hắn làm đồ đệ mà Trúc Mặc đánh nhau với Đỗ Thanh Quang bị thương. Hắn vào Trảm Nguyệt Sơn trong sự tranh cãi, vì lời thề này mà bị mang cái danh ích kỷ.
Trong mắt đa số người, vì tông môn xông pha khói lửa, lúc cần thiết hy sinh thân mình là chuyện đương nhiên.
Đáng tiếc quá khứ của Đỗ Thánh Lan khiến hắn chưa từng có cảm giác quyến luyến gia tộc, huống chi là một thế lực. Hắn có thể vì Trúc Mặc mà không màng sinh tử đi trộm Ngộ Đạo Đan, nhưng nếu tông môn bỏ rơi hắn, hắn cũng sẽ không trung thành ngu muội.
Bội Tam Tư nheo mắt: “Xem ra tâm ý tiểu hữu đã quyết.”
Uy áp đại thừa hậu kỳ làm Đỗ Thánh Lan không thoải mái, Cố Nhai Mộc huơ tay đánh tan, lạnh lùng nói: “Thứ lỗi cho ta không tiễn xa được.”
Nếu nơi này là học cung Thiên Thánh, Bội Tam Tư nhất định cho bọn họ có đến mà không có về. Nhưng bây giờ đang ở Tuyệt Sát Lâu, dù trong lòng gã dâng đầy sát ý cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế.
Đỗ Thánh Lan khoanh tay nhìn bóng lưng đi xa: “Xem ra hôm nay đắc tội không ít người.”
Cố Nhai Mộc: “Không tính thế lực sau lưng bọn họ thì chỉ có 76 cái thôi.”
“…..”
Nhìn ra tâm trạng của Đỗ Thánh Lan không vui lắm, Cố Nhai Mộc nói một chuyện xem như không tệ: “Ngày mai có một buổi đấu giá.”
Lúc trước Tuyệt Sát Điện phát hiện mạch khoáng không phải là huyền thiết, không hợp đúc kiếm.
Hiện nay Đỗ Thánh Lan cần gấp một thanh bội kiếm, vội vã hỏi: “Có bán huyền thiết không?”
“Hàn băng huyền thiết.”
Hai mắt Đỗ Thánh Lan sáng ngời, loại huyền thiết kèm theo thuộc tính hàn băng cùng Trảm Nguyệt kiếm pháp của hắn chính là tuyệt phối.
Tổ chức đấu giá lần này là thương hội Hắc Thủy, buổi đấu giá sẽ được bắt đầu vào giờ dậu. Ngày hôm sau bọn họ cố ý đến trước nửa canh giờ.
“Quào, náo nhiệt thế.”
Hai người còn chưa đến đã thấy không ít tu sĩ lần lượt đi vào. Ngoài cửa có người phụ trách tiếp đón đang xin lỗi một vị tu sĩ: “Buổi đấu giá lần này chỉ cho khách hàng từ nguyên anh trở lên.”
Đây không phải buổi đấu giá đầu tiên có yêu cầu về cảnh giới, tu sĩ bị chặn ngoài cửa rất dứt khoát rời đi.
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc vừa xuất hiện đã được tiếp đãi nhiệt tình. Không nói đến Đỗ Thánh Lan, bọn họ nhất định không thể đắc tội với điện chủ Tuyệt Sát Điện.
“Hai vị mời vào.” Người phụ trách dẫn đường đưa bọn họ vào trong.
Người bán đấu giá đã có mặt, đang đứng trong đại sảnh nói chuyện với người phụ trách bên này. Trước ngực hắn có đeo một cái huy chương màu đên, đây là huy chương đặc biệt mà thành viên tổng bộ mới có.
Ngoài cửa yêu cầu cảnh giới, tổng bộ lại phái người đến đây chứng tỏ buổi đấu giá lần này có thứ tốt, không ít tu sĩ đều hứng thú chờ đợi. Mỗi lần thương hội Hắc Thủy bán đấu giá đều sẽ sắp xếp một vật phẩm đặc biệt, trước đó không công bố, đến khi đấu giá sắp kết thúc mới đưa lên sân khấu. Hành động này quả thật tăng thêm chút thú vị cho buổi đấu giá.
Nhờ hào quang của Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan lấy được một căn phòng riêng. Hắn ngồi chưa được bao lâu thì một nữ tử mặc đồng phục đi tới, uyển chuyển hành lễ: “Tổng quản sự bảo ta tới hỏi, có thể mời hai vị đi một chuyến?”
Buổi đấu giá còn một lúc lâu nữa mới bắt đầu, đang rảnh rỗi nên bọn họ đi theo nữ tử kia.
Tòa lầu bán đấu giá được xây dựng vô cùng bắt mắt.
Ba tầng lầu bên dưới giống như lồng nuôi bồ câu, ước gì có thể mỗi một tấc bày một cái bàn, để khách hàng tận dụng mọi thứ ngồi xuống. Càng lên cao, không gian càng rộng rãi, thậm chí còn dùng một diện tích lớn xây hòn non bộ.
Tổng quản sự đứng trên cửa tầng cao nhất tiếp đón, bọn họ chưa kịp đi đến đã chắp tay trước.
“Thánh nhân quả nhiên là phong thái cái thế.”
“Ngưỡng mộ đại danh điện chủ Tuyệt Sát Điện đã lâu, hôm nay gặp mặt chính là phước ba đời.”
Đỗ Thánh Lan nhíu mày, hai câu nói mang tính xã giao, câu sau lại càng cung kính hơn nhưng đối phương lại đặt mình ở vế trước chứng tỏ chuyện hôm nay có liên quan đến hắn.
Trong phòng đã được pha trà ngon, nước trà tỏa ra hơi nóng như mây bay, bám ở giữa ly không tiêu tán.
Đỗ Thánh Lan nhìn thoáng qua: “Trà xuân Giáng Vân, đúng là chơi lớn.”
Tổng quản sự thủ thế xin mời, gã thường xuyên giao tiếp với khách quý nên biết những người này đều không thích nói nhiều, đánh vào trọng tâm: “Thật không dám giấu diếm, mạo muội mời hai vị chủ yếu là có chút việc muốn thương lượng với Mộc tiểu hữu.”
Tiếc rằng điện chủ Tuyệt Sát Điện cũng ở trong phòng, chỉ mời một người thì không phải phép.
Đỗ Thánh Lan lặng lẽ uống một ngụm trà, hôm qua viện phó học cung Thiên Thánh cũng gọi hắn là tiểu hữu, nhưng lời thì không khách sáo như thế.
“Thương hội Hắc Thủy ta cứ cách mười năm sẽ tổ chức một buổi đấu giá đỉnh cấp, mỗi lần đều có chí bảo trấn tràng.” Tổng quản sự than thở: “Thời gian đến buổi đấu giá đỉnh cấp tiếp theo chưa đến nửa năm, chúng ta lại không thu được bảo vật đủ để trấn tràng.”
Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói: “Lúc trước bổn tọa có giao dịch với các ngươi một cái xác rồng.”
Tổng quản sự: “Toàn thân cự long đều là bảo, nhưng suy cho cùng giá cao không ai mua, không đủ để hấp dẫn đám đông.”
Gã vỗ tay một cái, hạ nhân cầm đến một cái hộp dài.
Đỗ Thánh Lan tự tay mở ra, hơi lạnh thấu xương tỏa khắp căn phòng.
“Hàn băng huyền thiết?”
Tổng quản sự mỉm cười nói: “Cho dù Mộc tiểu hữu có đáp ứng giúp đỡ hay không, huyền thiết đều thuộc về tiểu hữu.”
“Nói đùa, bảo vật trên người ta cộng lại cũng không bằng một bộ phận của rồng.”
“Có, đêm đầu tiên của Mộc tiểu hữu.”
“…..”
“Doanh thu của buổi đấu giá lần này, chúng ta có thể cho tiểu hữu tám phần.”
Tổng quản sự còn chưa dứt lời thì cổ họng đã bị bóp chặt, nửa người lơ lửng giữa không trung, sát ý đáng sợ làm các tu sĩ ở dưới lầu đang nói cười vui vẻ bỗng nhiên cảnh giác nhìn xung quanh. Mấy hơi thở cường đại lập tức xông vào phòng, những người này đều là hộ vệ và khách khanh do thương hội Hắc Thủy dùng nhiều tiền mời tới.
Tổng quản sự cố nâng tay lên, ý bảo bọn họ bình tĩnh.
Đại não thiếu dưỡng khí khiến gã suy nghĩ hơi vất vả, nhưng đến thời khắc sinh tử nguy hiểm, tổng quản sự vẫn đang suy nghĩ quan hệ giữa điện chủ Tuyệt Sát Điện và thánh nhân trời sinh. Đương sự không giận, trái lại là điện chủ Tuyệt Sát Điện ra tay trước, việc này cũng khá nhạy cảm.
“Thôi.” Đỗ Thánh Lan đặt ly xuống, hai ngón tay đặt lên hộp: “Tốt xấu gì cũng nhận lễ rồi.”
Toàn bộ sát ý chìm trong đồng tử sâu thăm thẳm của Cố Nhai Mộc, tổng quản sự rũ mắt nhìn cổ tay đang bóp cổ mình, trong khoảnh khắc không dám đối diện với y.
Một lúc lâu sau, tổng quản sự sắp không thở được thì Cố Nhai Mộc mới buông tay ra.
Đỗ Thánh Lan lắc đầu, cự long giá cao không ai mua, vậy mình là cái gì?
Sang hèn cùng thưởng hả?
Đỗ Thánh Lan ôm lấy cái hộp chuẩn bị đi, lúc đứng lên thì lại hơi ngạc nhiên hỏi: “Ờm… Làm sao biết là đêm đầu tiên?”
Thương hội Hắc Thủy biết cái thủ đoạn này đúng là làm người ta cạn lời, nhưng nếu bọn họ dám nói, nhất định đã đảm bảo tính chính xác.
Khí quản bị thương, tổng quản sự nói chuyện cũng trở nên khàn khàn: “Chẳng lẽ tiểu hữu không biết? Thánh nhân trời sinh đều chưa từng làm chuyện nam nữ.”
Sau này trở thành thánh nhân, có hoan ái nam nữ hay không cũng không quan trọng.
Đỗ Thánh Lan siết chặt cái hộp, lúc trở thành thánh nhân ai cũng nhìn thấy dị tượng trong đại lục Cửu Xuyên, chẳng phải đang tuyên bố với thế giới hắn vẫn là xử nam?
Đến khi hai người rời khỏi, khách khanh tạm thời rời đi, hộ vệ tiếp tục ẩn thân trong bóng đêm u tối.
Tổng quản sự lắc đầu, nói với hộ vệ: “Mau hồi âm cho tổng bộ, hắn từ chối.”
Tổng quản sự khoanh tay, cơ thể dựa vào nệm mềm, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn hai người đã đi xa, khóe miệng cong lên châm chọc: “Trừ phi ở bên điện chủ Tuyệt Sát Điện một bước không rời, một người có thể chất đặc biệt du đãng thế gian…”
Sớm muộn gì cũng bị đại gia tộc bắt về sinh con.
…
Trên đường người đến người đi, tiếng thét vang vọng khắp nơi.
“Tự nhiên lấy được hàn băng huyền thiết, không lỗ.” Đỗ Thánh Lan nhìn Cố Nhai Mộc, dùng khuỷu tay huých nhẹ: “Chỉ là bị hạ giá thôi, có cần phải giận vậy không?”
Cố Nhai Mộc giật giật môi, không nói rõ vì sao lại nổi giận như vậy, tiếp tục im lặng.
Đỗ Thánh Lan không để tâm chuyện vừa rồi, vừa đi vừa nói: “Người ta thường nói Thiên Cơ Lâu là tổ chức tình báo đứng đầu, ta thấy thương hội Hắc Thủy cũng không kém.”
Thương hội biết bọn họ đến là vì hàn băng huyền thiết.
Cố Nhai Mộc: “Mấy ngày trước ta có phái người nghe ngóng.”
Đỗ Thánh Lan vẫn còn vui sướng ôm cái hộp: “Có huyền thiết rồi, tiếp theo tìm một người đúc kiếm là được.”
Cố Nhai Mộc đột nhiên nói: “Tuyệt Sát Điện có nuôi mấy tên đúc kiếm.”
Đỗ Thánh Lan hai tay giao hộp cho Cố Nhai Mộc, trịnh trọng nói: “Là Nhân Nghĩa Đường, đừng gọi sai tên.”
Ánh sáng thánh nhân cùng lời nói ôn hòa, thái độ đầy nhân ái ở trên người Đỗ Thánh Lan còn sâu sắc hơn chùa Kim Thiền nữa.
Cố Nhai Mộc vừa buồn cười vừa cạn lời.
Không tham gia buổi đấu giá tiết kiệm không ít thời gian, sau khi quay về Tuyệt Sát Lâu, Đỗ Thánh Lan tiếp tục tu luyện công pháp Liễm Tức, rõ ràng chính hắn cũng không chịu nổi hào quang tràn ngập tình thương này.
Tiếng sột soạt lén lút từ trong lùm cây truyền đến.
Đỗ Thánh Lan mở mắt, vừa vung tay lên thì phát hiện đó là sư tử Tuyết Hoa.
Sư tử Tuyết Hoa cố nhấc chân lên làm động tác đừng lên tiếng, nhưng độ khó quá lớn, chỉ có thể tạo ra một tiếng ‘suỵt’, xoay người ngoắc đuôi ý bảo hắn đuổi theo.
Đỗ Thánh Lan áp dụng công pháp Liễm Tức, giảm cảm giác tồn tại đến vô hạn.
Vốn tưởng rằng là có trộm lẻn vào, sư tử Tuyết Hoa đến báo tin, kết quả vòng qua mấy khúc cua, Đỗ Thánh Lan dường như nhìn thấy ánh lửa mờ mờ ảo ảo. Hắn cẩn thận tiếp cận, phát hiện xung quanh có bày kết giới, tình huống bên trong thì không nhìn thấy rõ.
Sư tử Tuyết Hoa ngơ ngác ngẩng đầu, ý nói có khả nghi.
“Kết giới nguyên tố lôi…”
Đỗ Thánh Lan kiểm tra rìa kết giới, hai mắt tỏa sáng.
Lôi chủ sát phạt, Cố Nhai Mộc cũng rất thích dùng nguyên tố lôi làm chủ đạo kết giới. Trước đây lúc vây công điện chủ Tuyệt Sát Điện, y cũng bày sát trận nguyên tố lôi.
Đỗ Thánh Lan bảo sư tử Tuyết Hoa tránh đến nơi an toàn, còn mình thì hóa thành nguyên hình, thử bước vào kết giới. Hắn vào chưa được nửa tấc đã bị một lực cản mạnh mẽ ép đẩy ra ngoài, tiêu diệt ý nghĩ muốn chui vào bên trong.
Đỗ Thánh Lan trầm tư một lúc, dứt khoát mở rộng phạm vi lôi điện, nằm úp sấp ở bên ngoài kết giới để nhìn trộm bên trong.
“Phù –“
Cự long màu bạc đang phun rửa. Hàn băng huyền thiết cứng rắn bị ngọn lửa cuốn lấy, biến thành đỏ rực.
Móng vuốt bao phủ hoa văn kỳ diệu tùy ý giẫm lên, bên ngoài huyền thiết lập tức hiện lên hoa văn xinh đẹp. Ngân long thu nhỏ cơ thể, một bước một dấu chân, bước ra hoa văn đối xứng.
Cố Nhai Mộc tự khống chế lửa, cộng thêm móng vuốt sắc bén, trên cơ bản không cần sử dụng khuôn đúc.
Khi bảo kiếm gần như thành hình thì ngân long lấy búa, hai cái móng vuốt mỗi bên đều cầm một cây búa, gõ coong coong theo nhịp.
Huyền thiết được sinh ra từ vực băng sâu, ít nhất vạn năm mới có thể hình thành, quá trình này đi kèm với sự biến đổi bên trong địa cầu dẫn đến huyền thiết có lẫn một chút tạp chất. Bây giờ nó được ngân long rèn đúc, trở nên tinh thuần hơn.
Cả quá trình kéo dài một nén nhang, ngân long phi thân xuống, mắt nhìn song song với kiếm, kiểm tra độ bằng lần cuối.
Phát hiện có mấy chỗ nhỏ nhô ra, nó dùng móng vuốt sắc bén bắt đầu mài từ mũi kiếm, từ mũi kiếm đến thân kiếm đều được gọt trơn nhẵn.
Ngân long thỏa mãn gật đầu, phóng ra hàn khí cực hạn thực hiện quá trình nhiệt luyện hoàn mỹ.
Ngân long đang định thưởng thức thành phẩm thì đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, cái đuôi cuộn lại rồi xoay người về phía sau, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trên kết giới.
Bên trong luồng điện giăng đầy khắp nơi, có một luồng điện sáng rực to bằng hai ngón tay đang bất động nhìn chằm chằm nơi này.
Hai đôi mắt một lớn một nhỏ, cứ như vậy mà chằm chằm nhìn nhau.