Hợp Hoan tông chủ đi rất vội vàng, nhưng quyết định của nàng là chính xác.
Số lượng địa mạch phát tán từ sườn núi Hung Nha rất lớn, dựa vào một gia tộc sao có thể thăm dò hết. Chén cơm ma khoáng này phải chia cho quá nhiều thế lực, thậm chí còn có một số gia tộc lánh đời sắp bị thế nhân quên lãng.
Trấn nhỏ gần đó đương nhiên thành nơi dừng chân của bọn họ. Trấn nhỏ diện tích có hạn, có tu sĩ phát nhiệm vụ vận chuyển với giá cả rất cao, công bố cần một số tài nguyên ở Liễu Thành, nếu có người sẵn lòng đi nhập hàng sẽ nhận được một khoản phí vận chuyển không nhỏ. Nhiệm vụ trả trước một phần ba, sau khi xong việc sẽ thanh toán khoản còn lại.
Lúc Đỗ Thánh Lan nghe thấy tin tức này thì đã có không ít người vội vàng nhận nhiệm vụ. Bởi vì nguồn hàng rất lớn, chỉ dựa vào sức một người không thể nào hoàn thành.
Hắn kéo một thanh niên muốn đến ghi danh: “Nơi đây cách Liễu Thành khá xa, trên đường còn dễ gặp phải yêu thú, chẳng phải là…”
“Có phiền không vậy! Đừng làm lỡ thời gian của ta.” Lo sợ đến trễ sẽ đủ người, thanh niên liều mạng xông về phía trước.
Cố Nhai Mộc nói sâu xa: “Hắn mới chạy ra từ sòng bạc.”
Người nhận tiền không hẳn sẽ đi làm nhiệm vụ, có vài người cầm tiền đặt cọc xong bỏ chạy, sau này cũng không dám quay về trấn nữa, một số người khác quyết tâm nhận bạc vào thành, có thể trở về hơn mười người cũng đã là kỳ tích.
Kể từ đó, nhân số trong trấn giảm đi nhiều, tu sĩ đương nhiên có thể chiếm đất công khai, nếu mua đất trực tiếp thì thủ tục quá phiền phức, rất nhiều người không muốn dọn đi.
Đỗ Thánh Lan nhìn phía trước chen chúc mà nhíu mày.
Cố Nhai Mộc khẽ nói: “Cho dù ngươi chết tu sĩ phát nhiệm vụ cũng vô dụng.”
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, lòng tham con người là vô đáy.
Đỗ Thánh Lan: “Ta biết.”
Đỗ Thánh Lan tin rằng một khi ra tay, qua miệng bọn họ, chậu nước bẩn này sẽ được hắt lên người Hợp Hoan Tông đã rời đi. Đỗ Thánh Lan đi hỏi thăm mới biết được sáng sớm đã có vài nhóm xuất phát, nhưng trấn nhỏ vẫn náo nhiệt, khác biệt chính là sự náo nhiệt này là giữa các tu sĩ.
Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nói: “Không phải ai cũng vô tình vô nghĩa.”
Lúc Hợp Hoan Tông bị ép rời đi thì có mấy người dân lén đi theo phía sau đội ngũ. Những người này đều đã lớn tuổi, nhớ ơn Hợp Hoan Tông nên tình nguyện cùng đi xa xứ.
Tu sĩ trong trấn ngày càng nhiều, bọn họ trà trộn vào cũng không tạo sự chú ý. Mỗi ngày cũng có rất nhiều vụ đánh nhau tranh giành phòng, Cố Nhai Mộc tìm đúng thời cơ đánh cái tên phát nhiệm vụ mặt mũi bầm dập, giành được một căn phòng.
“Ta đánh ám kình vào cơ thể hắn.” Cố Nhai Mộc nói: “Sau này hắn sẽ sống không bằng chết.”
Cố Nhai Mộc nói xong nhìn sang Đỗ Thánh Lan lẩm bẩm một câu khác người, sau đó lại nói: “Bây giờ ngươi thoải mái rồi chứ.”
Đỗ Thánh Lan sửng sốt, một lát sau cong cong khóe môi, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Phí sức giành một căn phòng không phải để ở mà khách sạn luôn là nơi tin tức lưu thông nhanh nhất. Nhờ các tu sĩ tới tới lui lui, Đỗ Thánh Lan nghe được không ít phong thanh, trong đó có ba tin được chú ý nhiều nhất.
Trúc Mặc xuất quan, trên vùng trời Trảm nguyệt Sơn xuất hiện dị tượng.
Đệ tử thân truyền của hòa thượng Ngũ Uẩn ở chùa Kim Thiền – Giới Si, mấy ngày trước đã tu thành ‘Chân Tri Chi Nhãn’.
Minh Đô đã phong ấn ba trăm năm đột nhiên khôi phục liên lạc với bên ngoài, người trong Minh Đô nhao nhao ra ngoài rèn luyện.
Trúc Mặc đã là độ kiếp kỳ, có người suy đoán dị tượng lần này là Trúc Mặc đột phá kiếm đạo. Có người nói Chân Tri Chi Nhãn có thể nhìn ra quỹ đạo chiêu thức, trước kia chùa Kim Thiền chỉ có phật tử mới có thể tu thành, mà Minh Đô vốn là một tòa thành, trong thành đều là mấy người cổ quái kỳ lạ.
“Đại thế đã hiện.” Giọng nói Cố Nhai Mộc biến mất trong sự ồn ào của khách sạn.
Đỗ Thánh Lan nghe thấy rất rõ, trầm tư một lúc: “Minh Đô thuộc bắc vực, Trảm Nguyệt Sơn cũng thế.”
Gần đây không thiếu thế lực mới xuất hiện, trên cơ bản đều là thế lực ở bắc vực.
Cố Nhai Mộc: “Hai khu vực tranh đua từ xưa, thời đại hoàng kim phồn thịnh nhất.”
Nếu khu vực nào càng phồn vinh thì sẽ được xem là nơi có nhiều may mắn, thu hút nhiều tu sĩ đến tìm kiếm cơ duyên.
“Thảo nào…”
Đỗ Thánh Lan bỏ bánh ngọt vào miệng, không kịp thưởng thức đã nuốt xuống. Nhật Nguyệt Lâu cực kỳ coi trọng ma khoáng của Hợp Hoan Tông, ma khoáng này chính là cơ hội để bọn chúng quật khởi, ít nhất cũng có thể làm bọn chúng không bị yếu thế.
Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nói: “Ta ra ngoài một chuyến, trước khi ta về không được hành động thiếu suy nghĩ.”
Cố Nhai Mộc vội vàng nói rồi rời đi.Đỗ Thánh Lan ở lại khách sạn không lãng phí một phút giây tu luyện nào, sau một lúc, hắn mở mắt, phát hiện trán đã đẫm mồ hôi. Sư tử Tuyết Hoa sợ hắn bị tẩu hỏa nhập ma nên cố tình chạy ra ngoài đẩy hắn tỉnh lại.
“Đột phá phải theo tuần tự…”
Chuyện xảy ra đối với Hợp Hoan Tông khiến Đỗ Thánh Lan phẫn nộ, ban đầu Đỗ Thánh Lan muốn dành thời gian đột phá trước khi mấy tên cường đạo này đột phá, tiến thêm một bước tăng cao thực lực thiên lôi. Đáng tiếc chuyện trên thế gian thường không như ta tưởng tượng.
Bản thân càng nóng vội thì chuyện vốn dễ dàng hoàn thành lại trở nên khó khăn.
Đỗ Thánh Lan không cưỡng ép bản thân nữa, xuống lầu hít thở không khí. Khi mới đến cầu thang, hắn đột nhiên phát hiện hôm nay mọi người lại nhất trí nói về cùng một chủ đề —
“Cấm địa U Lan lại có động tĩnh lớn!”
“Ta cũng nhận được tin tức của bạn ta, có người nói động đất rất lớn.”
Đỗ Thánh Lan dỏng tai lắng nghe, tổng kết lại chính là động đất và núi lửa phun trào ở khu vực hoang vu không người. Nếu là ngày xưa thì động tĩnh này chẳng ai quan tâm, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều tin chấn động, động tĩnh ở cấm địa U Lan cũng được xếp vào trong đó.
Đến tối Cố Nhai Mộc mới trở về, dường như y vừa vào phòng, Đỗ Thánh Lan lập tức cau mày, dùng môi ngữ nói: “Là ngươi làm.”
Không có tiếng nói, chỉ nhìn ánh mắt của Cố Nhai Mộc là đoán được, Đỗ Thánh Lan nói ra ba chữ này cực kỳ chắc chắn.
Cố Nhai Mộc bày kết giới xung quanh: “Một khi ngươi ra tay lúc người khác đang độ kiếp, thân phận của ngươi sẽ giấu không được bao lâu.”
Đỗ Thánh Lan gật đầu, người khác thì không dám nói nhưng lão hồ ly Đỗ Thanh Quang chắc chắn sẽ phát hiện manh mối.
“Chỉ cần không tìm được ngươi thì không ai có thể làm gì.” Cố Nhai Mộc ngồi xuống, chậm rãi nói: “Việc quan trọng là phải ngăn chặn người ngoài liên hệ ngươi với người nắm giữ Hồng Mông Nguyện Bảo.”
Đỗ Thánh Lan hiểu rõ lý do lần này Cố Nhai Mộc ra ngoài, sau này bọn họ suy nghĩ lại thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là hắn đột nhiên xuất hiện có liên quan đến cấm địa U Lan, thậm chí là gần đây hắn mới rời khỏi cấm địa.
“Chỉ dựa vào những điều này thì vẫn chưa đủ.”
Đỗ Thánh Lan hiểu Đỗ Thanh Quang, ông ta sẽ tổng hợp mọi yếu tố để phân tích. Không bao lâu sau, Đỗ Thánh Lan lại nói: “Cũng may là quyền ưu tiên nằm trong tay chúng ta, chỉ cần lấp kín cửa đột phá then chốt là được.”
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc cùng một suy nghĩ, chuyện đoạt xá thiên lôi không thể gạt được lâu, bây giờ điều duy nhất cần bảo vệ an toàn chính là cái áo giáp thánh nhân trời sinh này.
Cổng lớn của Hợp Hoan Tông bị phá hủy, Mặc Thương sai người tìm được một miếng ngọc bích nguyên vẹn trong đám ngói vỡ, cầm kiếm khắc ba chữ ‘Thanh Nguyên Giới’ lên ngọc bích, ý là từ nay về sau, nơi này sẽ như dòng suối trong lành, cuồn cuộn không dứt.
Mấy ngọn núi xung quanh ma khoáng đều bị phong tỏa, người của mấy đại thế lực đứng bên ngoài, không ai nhường ai, danh sách nhóm đầu tiên xuống dưới vẫn chưa được xác định. Trước đây tông chủ Hợp Hoan Tông phát hiện ma khoáng quá trễ, căn bản không dám tùy tiện đào xới, một khi ma khí bị lộ, để người khác biết nàng đã biết bí mật thì chờ đợi Hợp Hoan Tông chính là tai ương ngập đầu.
Ma khí có thể sử dụng trong địa mạch có hạn, nhóm đầu tiên đi xuống sẽ trở thành người được lợi lớn nhất, cho dù chỉ là một suất cũng sẽ bị tranh giành đỏ mặt tía tai.
“Tính ra thì Đỗ Bắc Vọng vốn là người Đỗ gia, vì sao phải tính vào danh ngạch học cung?”
“Nhóm người đầu tiên đi xuống, học cung ta muốn có mười suất.”
“Chư vị, công lao của Nhật Nguyệt Lâu trong kế hoạch này hẳn không cần phải nhiều lời.”
Tin tức Hợp Hoan Tông rời đi cũng đã truyền đến tai Bùi gia.
Bùi Cửu Tinh đuổi hạ nhân đi, gọi quản sự kêu đại trưởng lão đến.
“Lần này công lao của nha đầu Bùi Chi Tước đúng là không nhỏ, phân phối ma khoáng nên chia cho Bùi gia ta mấy suất.”
Thấy đại trưởng lão không trả lời, Bùi Cửu Tinh khàn khàn nói: “Ta thích hợp làm gia chủ hơn Bùi Mộc Hàn.”
Về điểm này, đại trưởng lão cũng đồng ý, tuyệt đối không thể để một gia chủ vừa quản lý cả gia tộc và Tuyệt Sát Điện, nếu không thì sẽ trở thành một người chuyên quyền như Đỗ gia, địa vị của các trưởng lão ở Đỗ gia có khi còn không cao bằng một tên khách khanh có năng lực.
“Cũng được, nếu ngươi có thể tăng cảnh giới một lần nữa, ta sẽ nghĩ cách kiếm cho ngươi một cơ hội nữa.”
Bùi Cửu Tinh chân trần bước xuống giường bệnh, cúi người bái lạy.
Lúc các thế lực lớn đang tranh giành danh ngạch thì Đỗ Thánh Lan đang ở chùa bình tĩnh thắp hương.
Cố Nhai Mộc đứng bên cạnh, nhìn đại phật ở đằng trước, lắc đầu: “Từ khi nào ngươi tin những thứ này?”
Không nghe thấy câu trả lời, Cố Nhai Mộc vừa quay lại đã nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thành kính cúi đầu, miệng lẩm bẩm: “Phật Tổ phù hộ, hy vọng bọn họ có thể sớm ngày đột phá.”
Cụm từ ‘sớm ngày đột phá’ được nhắc lại liên tục ba lần như sợ không linh nghiệm.
Sự thật cũng chính là như vậy, Đỗ Thánh Lan muốn làm việc, muốn từ rất lâu rồi.
“…..”
Sau khi thắp hương xong, Đỗ Thánh Lan góp tiền nhang đèn, lui ra phía sau mấy bước mới hạ giọng nói: “Chẳng phải ma khoáng rất có lợi cho việc tu hành sao, sao bọn họ vô dụng vậy, đến bây giờ vẫn chưa đột phá?”
Cho dù là Đỗ Thánh Lan cũng không ngờ vì tranh giành danh ngạch mà chậm trễ lâu như vậy.
Cố Nhai Mộc bật cười: “Có lẽ sắp rồi.”
Buổi tối ngày hôm qua có hơi thở tàu bay đi qua, bay thẳng đến Hợp Hoan Tông, có thể thấy được đã chọn xong người vào ma khoáng tu luyện.
Sau khi thắp hương xong, Đỗ Thánh Lan nhìn ngôi miếu hiu quạnh vì dân chúng đã ra ngoài làm nhiệm vụ, tự tay nhặt một sợi dây màu đỏ cột lên cây. Hắn ngẩng đầu nhìn đại thụ, lẩm bẩm: “Không biết người đầu tiên đột phá là ai.”
Là người quen? Hay là Nhật Nguyệt lâu chủ.
Nhật Nguyệt lâu chủ bị nhốt ở đại thừa kỳ hơn trăm năm, một khi đột phá sẽ là độ kiếp kỳ hàng thật giá thật.
…
“Độ kiếp kỳ.”
Lúc này Nhật Nguyệt lâu chủ cũng thầm mặc niệm ba chữ này, gã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Thế lực lớn không thiếu đệ tử tinh anh, vì muốn người khác tin phục nên nhóm đầu tiên xuống dưới lòng đất phải có đóng góp cho kế hoạch. Bùi Chi Tước đứng bên cạnh Đỗ Bắc Vọng, đầu ngón tay ửng hồng ngắt một nụ hoa trên mặt đất, nàng rũ mắt nhìn nụ hoa: “Sư tỷ của ta thích nhất là chơi với đám hoa cỏ này, gặp năm bị hạn hán sư tỷ còn đích thân đi tưới nước, có ý nghĩa gì chứ…”
Bùi Chi Tước nửa cười nửa không nhìn xa xa có hai học viên đang cầu xin trưởng lão học cung, bây giờ học cung chỉ còn lại một suất, cả hai người này đều muốn giành được.
Bùi Chi Tước là đại công thần, đương nhiên không cần nhờ cậy người khác. Nàng khẽ hỏi Đỗ Bắc Vọng: “Huynh thấy bọn họ có giống con chó đang giành ăn không?”
Nàng nhớ lại lúc ở học cung, những người này cực kỳ khinh thường nàng đi cửa sau được cho sẵn danh ngạch vào học cung.
Đỗ Bắc Vọng cảm thấy lời này hơi quá đáng, nhưng Bùi Chi Tước nói giọng nhỏ nhẹ, Đỗ Bắc Vọng nhớ đến lúc mới vào học cung, học viên nòng cốt không ít lần nói xấu sau lưng hắn là chó ngáp phải ruồi nên hắn cũng không phản bác gì.
Bùi Chi Tước: “Trưởng bối của gia tộc ta cũng tới rồi.”
Đúng lúc này có người đến báo: “Cửa vào ma khoáng đã được đả thông, trận pháp sư cũng đã hoàn thành gia cố.”
Nhật Nguyệt lâu chủ phụ trách dẫn đường, phất tay áo nói: “Xuống lòng đất!”
Mấy ngữ ngắn ngủn truyền vào tai mọi người, cơ thể run rẩy, siết chặt nắm tay che giấu tâm trạng kích động của mình.
“Bắc Vọng.” Trước khi đi xuống, Bùi Chi Tước đột nhiên gọi Đỗ Bắc Vọng.
Mị cốt trời sinh vô cùng cuốn hút, nghe nàng gọi như vậy, Đỗ Bắc Vọng nhói lên một cái.
Bùi Chi Tước cong môi: “Chúng ta phải dựa vào nỗ lực của mình, nắm giữ vận mệnh.”
Đỗ Bắc Vọng ngẩn ra, gật đầu.
Mặc dù đã cố gắng giảm số người nhưng đội ngũ vẫn lên đến chừng trăm người. Trong lúc đi xuống, khe hở hai bên vách tường mơ hồ tiết ra ma khí, đây là ma khí không bị địa mạch thu nạp. Mọi người đều nín thở, không dám hít vào. Mãi cho đến khi đi xuống được ngàn dặm, những khe hở này mới biến mất, đoàn người thuận lợi bước vào thế giới dưới lòng đất khá trống trải.
Ban đầu bọn họ còn lo lắng có khi nào gặp phải yêu vật lợi hại không, bây giờ xem ra bọn họ đã quá đa nghi, ngay cả nham thạch ngầm còn không thấy.
“Lâu chủ! Mau đến xem!” Một vị thân tín của Nhật Nguyệt lâu chủ kích động kêu lên.
Không chỉ có gã mà những người khác cũng phát hiện một số tinh thể tím thần bí. Nơi đây ngập tràn linh khí vượt quá tưởng tượng của bọn họ, có lẽ trong quá trình hình thành ma khoáng đã ngưng kết ra bảo vật.
“Tốt, tốt!” Nhật Nguyệt lâu chủ cũng rất kích động, hái một viên xuống, sau khi xác định không xảy ra vấn đề mới hấp thu hơi thở bên trong, tinh thể tự động khô lại rồi biến mất. Mọi người thấy thế cũng tranh nhau hái xuống bắt đầu hấp thu.
Số lượng tinh thể vô cùng thưa thớt, cơ thể con người cũng chỉ có thể tiếp nhận ở một mức độ nhất định, có người chỉ có thể hấp thu tối đa hai hoặc ba viên, nếu tiếp tục nữa e rằng sẽ bạo thể mà chết.
Đỗ Bắc Vọng ngồi xếp bằng điều hòa hơi thở, cách một thời gian mới hấp thu một viên. Bùi Cửu Tinh cũng không liều mạng đi hấp thu tinh thể, thầm nghĩ nhóm đầu tiên đi xuống quả nhiên có lợi ích phi phàm.
Nhật Nguyệt lâu chủ thầm hận trong lòng, muốn độc chiếm phần lớn tinh thể.
Đều là hạng người không tốt đẹp gì, Bùi Cửu Tinh nhìn thấu suy nghĩ của gã, nói thẳng: “Những tinh thể này vô cùng dễ vỡ, nếu xảy ra tranh chấp sẽ bị tổn hại. Đương nhiên cũng có thể lên trên rồi báo lại, mọi người thương lượng phân chia.”
Không ai là đồ ngu cả, một khi bị người phía trên biết được, đến lượt bọn họ chỉ sợ ngay cả cơm thừa canh cặn cũng không còn.
Mọi người ăn ý không nói gì, tranh thủ thời gian điều hòa hơi thở, sau đó tiếp tục hấp thu, hiển nhiên là muốn dùng hết tinh thể.
Không biết trôi qua bao lâu, có người mở mắt ra: “Ta cảm thấy… Sắp đột phá.”
“Ta cũng thế.”
Tự nhiên đạt được lợi ích khổng lồ, phần lớn người đi xuống lòng đất đều có hơi thở tăng vọt, có xu thế muốn đột phá.
Độ kiếp đương nhiên không thể thực hiện trong lòng đất, có người lấy ra bùa đưa tin thông báo cho trưởng bối trong tộc.
“Trong lòng đất chắc chắn có cơ duyên lớn.” Ở phía trên, Mặc Thương nheo mắt.
Trưởng lão học cung Thiên Thánh lên tiếng: “Có cơ duyên hay không thì để tính sau, theo tin tức truyền đến, tụi nhỏ đã không khống chế được muốn đột phá.”
Giống như đang xác minh điều gì đó, trời tối xuống.
Đối với Mặc Thương đã ở độ kiếp kỳ, đột phá cũng không phi thăng được. Hắn không thuộc nhóm đầu tiên xuống dưới lòng đất, gật đầu nói: “Thông báo với bọn họ, thời đại hoàng kim sắp đến, cùng nhau độ kiếp cũng coi như là một giai thoại.”
Trong lịch sử cũng từng có trường hợp cùng độ kiếp, lôi kiếp trên trời dựa theo tu vi khác nhau mà lần lượt hạ xuống.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên xảy ra đột phá quần thể quy mô lớn như vậy.
Trưởng lão học cung lo lắng: “Nhiều người đột phá như vậy, sợ rằng người ngoài sẽ nghĩ đến Hợp Hoan Tông có…”
Mặc Thương lơ đễnh, không có bằng chứng thì bất kỳ suy đoán nào đều không tạo thành ảnh hưởng. Thậm chí bọn họ có thể nói là đánh đuổi Hợp Hoan Tông thuận theo Thiên Đạo, mới có thịnh cảnh như thế này.
“Bảo mỗi thế lực cử người đi bảo vệ, phòng ngừa có người quấy rối trước và sau khi độ kiếp, đây mới là chuyện quan trọng cần làm hiện nay.”
Người dẫn đoàn của các thế lực khác nghe tin chạy tới, nghe thấy Mặc Thương nói thế cũng gật đầu.
…
Sau khi rời chùa, Đỗ Thánh Lan còn chưa kịp về khách sạn đã dừng bước nhìn mây đen trên trời.
Không chỉ ở đây, mây đen dày đặc không có biên giới, thậm chí còn che khuất một góc đỉnh núi tuyết cách đó ngàn dặm. Mây đen như bị rót vào sức mạnh cuồng bạo, điên cuồng phình to, cả một vùng trời đột nhiên đổi màu, màu xanh bạc chói mắt khiến cả bầu trời như bị bóp méo.
Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Sắp sinh ra một vị thiên kiêu tuyệt thế hả?”
Cố Nhai Mộc hiểu biết rộng, lắc đầu: “Không giống, nhìn giống nhiều người cùng đột phá hơn.”
Mỗi ngày ở đại lục Cửu Xuyên có rất nhiều người đột phá, chỉ cần không ở quá gần nhau, cách xa một chút là được.
Trước đây thấy người khác độ kiếp, Đỗ Thánh Lan không có cảm giác gì nhưng lần này hắn cảm nhận được một sự kêu gọi vô hình, dường như không đủ nhân viên nên thúc giục hắn làm nhiệm vụ. Phải biết rằng Đỗ Thánh Lan vừa nghĩ người độ kiếp đầu tiên sẽ là ai, âm thầm tiếc nuối một khi đánh người đầu tiên thì những người còn lại sẽ có phòng bị, chưa từng nghĩ đến sẽ gặp tình cảnh phồn thịnh này.
Hắn không nhịn nổi kéo tay áo Cố Nhai Mộc: “Lúc về nhớ cùng ta đến miếu tặng lễ.”
Đây đúng là chuyện tốt!
“…..”
Thừa dịp người trên phố đều đang ngẩng đầu nhìn trời, Đỗ Thánh Lan lui đến nơi khuất bóng, hóa thành một tia sáng bạc, một giây sau phóng một cái vèo lên trời. Trong tầng mây dày đặc điện lưu, căn bản không tìm được nơi chen chân. Tia chớp cố gắng chen đến chỗ Hợp Hoan Tông, lặng lẽ vạch ra một khe hở trên một đám mây đen nhìn xuống phía dưới.
Ớ đệch!
Nhiều người quá ta!
Hồn nhiên không biết thiên lôi ở trên trời đang hưng phấn, các đệ tử tinh anh ở bên dưới sắp độ kiếp tản ra xa một chút. Bùi Chi Tước hít thở sâu, nghe đồn quần thể độ kiếp có thể nghênh đón dị tượng tử khí đông lai, nếu như có thể nhận được tử khí quán thể, nàng sẽ có cơ hội đánh vỡ gông cùm tu hành của mị cốt trời sinh.
Ai cũng có tính toán cho riêng mình, trong lòng đều có kiêu ngạo và kỳ vọng, trong quá trình chờ đợi kiếp vân ngưng tụ, thậm chí còn có thể nhìn thấy bọn họ mỉm cười hạnh phúc.