Ra ngoài một chuyến, thay đổi lớn nhất chính là huyết lôi.
Đỗ Thánh Lan lại đưa nó vào Tháp Lâu, chỉ mới đi một ngày mà ánh sáng của tia sét này đã thay đổi. Lúc trước là màu đỏ như máu, bây giờ màu đỏ này lại cực kỳ nội liễm, trông cứ như có một tia thiên uy sâu không lường được.
Đỗ Thánh Lan vươn tay định thử cảm nhận, lòng bàn tay chưa kịp chạm vào lôi kiếp thì cá chép đỏ trên cổ tay lại đột nhiên bơi ra ngoài, dường như nó rất hứng thú với lôi kiếp này.
Đỗ Thánh Lan đang định hỏi một câu.
Đuôi cá vung lên, giữa không trung hiện ra một hàng chữ: Ta có thể giúp nó tiến thêm một bước.
Mắt cá linh động hơn cá vàng rất nhiều, dường như ở trước mặt nó đều là người phàm ngu xuẩn, bọt sóng được ngưng tụ tạo thành một hàng chữ: Cái giá phải trả là tiêu hao cơ duyên thành tiên của ngươi.
Sự lựa chọn đột ngột và nghiêm túc đặt trước mặt Đỗ Thánh Lan.
Sắc mặt Đỗ Thánh Lan cứng đờ, cơ duyên thành tiên rất quan trọng, nó có thể giúp Đỗ Thánh Lan lấy được quyền phát biểu bình đẳng ở hạ giới, đồng thời có thể thoát khỏi mảnh vỡ Thiên Đạo luôn ngấp nghé hắn. Từ lúc chiếm được con cá này và có chỗ dựa là sư môn thực lực hùng hậu, Đỗ Thánh Lan chắc chắn mình có thể trong thời gian ngắn thành tiên.
Dưới sự đề nghị của Cửu Nô, hắn đã nghĩ đến chuyện noi theo đường cũ con sông khí vận của Tư Châu nhưng vào lúc này, cá chép đỏ lại đưa ra một lựa chọn mới.
Lôi kiếp chuyển động xung quanh huyết lôi, màu vảy trên người cá chép đỏ còn đỏ hơn lôi kiếp. Nó bơi càng lúc càng nhanh như đang hối thúc Đỗ Thánh Lan mau đưa ra quyết định.
Một tia thần niệm đứng bên cạnh lên tiếng: “Chuyện lớn như vậy nên về nhà suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết, không cần nóng vội.”
Đỗ Thánh Lan chăm chú nhìn huyết lôi, sau một hồi cân nhắc thì kiên định nói: “Ta muốn dùng cơ duyên cho lôi kiếp.”
Hắn đã nghĩ thông rồi, nếu nói đến sát thương đối với Phạn Hải tôn giả thì bản thân hắn kém xa lôi kiếp. Lợi ích khi thành tiên chỉ có thể cho một mình hắn, nhưng giúp huyết lôi trở nên mạnh mẽ có thể ảnh hưởng đến cả đại cục.
Cá chép đỏ ngừng vẫy đuôi, nó như một con cá chết trôi giữa không trung. Lần đầu tiên nó nhìn thẳng Đỗ Thánh Lan, sau đó vẫy đuôi nói: “Cái bình.”
Đỗ Thánh Lan lấy ra cái bình sứ men xanh mà Phi Tuyết đạo quân để lại cho hắn.
Cá chép đỏ há miệng hút vào, nuốt luôn cái bình vào bụng. Trong nháy mắt, cơ thể cá chép bị đốt cháy cứ như hoá thành một ngọn lửa, nhiệt độ của ngọn lửa kia có thể sánh ngang với hơi thở của rồng, Đỗ Thánh Lan phải lùi về sau một bước.
Cá chép đỏ ngừng lại giữa không trung, cho Đỗ Thánh Lan quyền đổi ý cuối cùng.
Đỗ Thánh Lan vô cùng bình tĩnh, cứ như đã quên mất Phi Tuyết đạo quân từng nói rằng khi cá chép đỏ hấp thu hết đồ vật trong bình sứ men xanh thì cơ duyên thành tiên của hắn cũng sẽ đến.
Sau khi xác định Đỗ Thánh Lan không đổi ý, xung quanh cá chép đỏ bùng cháy ngọn lửa bất diệt, sau đó phun ra một cái bọt máu. Bọt cứ phóng to cho đến khi bao phủ lôi kiếp, huyết lôi như không chịu nổi uy áp cường độ cao mà dần cong lại, nhìn giống như một cái cột sống bị đè gãy.
Cuối cùng lôi kiếp uốn thành hình cầu vồng, trong không gian hiện lên vân nước, theo tiếng ‘rào rào’, cá chép đỏ dứt khoát nhảy qua.
Cá chép hoá rồng, đáng lẽ cá chép đỏ vượt qua phải biến thành rồng nhưng sau khi phóng qua, ngọn lửa của cá chép đỏ bị dòng nước trong không khí dập tắt, yếu ớt ngã xuống đất, cái đuôi đập lên đập xuống không khác gì con cá đang thoi thóp ngoài chợ.
Lôi kiếp dần đứng thẳng, bên trong không còn là nguyên tố ‘lôi’ tinh khiết nữa mà là nguyên tố ‘lôi’ bơi giữa tia lửa điện, xoắn thành từng hoa văn phức tạp, đẹp đến lạ thường.
Một tia thần niệm nhìn thấu hành động này: “Chuyển long khí, con cá này chuyển long khí trên người nó cho lôi kiếp.”
Đỗ Thánh Lan vẫn như ban đầu đứng im tại chỗ. Đối diện với hơi thở đang dần tăng cường của lôi kiếp, Đỗ Thánh Lan không cảm thấy tiếc nuối vì mất đi cơ duyên mà chỉ đang nghĩ vì sao cá chép đỏ lại sẵn lòng giúp đỡ tia sét này.
Cố Nhai Mộc từng nói huyết lôi có thể thực hiện thiên phạt, ví dụ như không cần phải lợi dụng lôi kiếp của tu sĩ cũng có thể tự do đi đánh quỷ tu.
Nguời đến gần công lý của Thiên Đạo, ở một mức độ nhất định cũng sẽ trở thành người thân của trời.
Có khi nào cá chép đỏ đánh vào điểm này không?
Lôi kiếp chợt bộc phát ánh sáng chói mắt, nó to thêm một vòng, cho người khác một ảo giác rằng lúc nào cũng có thể nổ tung, thần niệm xung quanh đều lùi ra xa.
Bọn họ không thể đi quá xa, bởi vì còn phải trấn áp tà ma nên chỉ có thể xua đuổi lôi kiếp màu máu: “Đi xa một chút, lên bầu trời ấy.”
Dường như huyết lôi nghe hiểu nhưng nó không làm theo.
Khí vận tan ra, cá chép đỏ hơi thở mong manh nằm trên mặt đất, yếu ớt đập đuôi: Không cần cám ơn, ta…
Nó còn chưa kịp viết xong, khí lưu trong không khí đã bị tách ra, huyết lôi nhào về phía Đỗ Thánh Lan. Nếu không phải nó không phóng điện, Đỗ Thánh Lan đã theo phản xạ rút kiếm tự vệ rồi.
Lôi kiếp chia ra hai dòng điện cho Đỗ Thánh Lan một cái ôm thật chặt.
Đỗ Thánh Lan đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai mắt toả sáng: “Ngươi sinh ra ý thức rồi hả?”
Lôi kiếp gật đầu, nó thật sự đã mạnh hơn nhưng vẫn có nhiều mặt bị hạn chế, ví dụ như không thể nói tiếng người, có thể thu nhỏ nhưng không thể kéo dài quá nửa ngày.
Cá chép đỏ một lòng tranh công bị đè đuôi dưới trụ điện, mấy lần cố gắng bắn lên, cuối cùng vẫn là nhờ Đỗ Thánh Lan cứu vớt nó. Đỗ Thánh Lan giúp nó lấy đuôi ra, cá chép đỏ bơi vào trong cổ tay hắn một lần nữa.
Có thần trí sẽ có năng lực học tập.
Đỗ Thánh Lan kiên trì dặn dò huyết lôi: “Trước tiên ngươi cứ ở lại đây nghe lời các tiền bối dạy dỗ.”
Sau đó Đỗ Thánh Lan quay lại, cúi người hành lễ: “Mong rằng mọi người…”
“Làm gì vậy?” Một tia thần niệm đứng bên cạnh vội hoá thành hư ảnh định đỡ hắn dậy thì giây tiếp theo bên tai vang lên âm thanh đè thấp của Đỗ Thánh Lan:”Rảnh rỗi nhớ nói xấu Phạn Hải tôn giả.”
“…..”
Đỗ Thánh Lan kiên trì đâm sau lưng Phạn Hải tôn giả làm cho các thần niệm trong Tháp Lâu đều thấy mặc cảm.
Một bóng người phóng khoáng bước ra ngoài, để lại các thần niệm dở khóc dở cười, đột nhiên có một tia thần niệm nói: “Kỳ tiên sinh chọn đúng truyền nhân rồi, ta có cảm giác người này sẽ trở thành đại kiếp nạn của Phạn Hải.”
Bàn về tu vi, cho dù Đỗ Thánh Lan là tuyệt thế, tu luyện thêm mấy trăm năm nữa cũng không thể đuổi kịp Phạn Hải đã thành tiên từ lâu, nhưng bàn về đạo tâm và thế cục, người sau mãi mãi kém xa người trước. Một tên vì thành tiên mà không từ thủ đoạn, một người thì có thể làm ngơ cơ duyên trước mắt.
Nếu như nghe được nhận xét của bọn họ, Đỗ Thánh Lan chắc chắn sẽ bật cười lắc đầu. Nếu bảo hoàn toàn không bị ảnh hưởng thì đó chính là thánh nhân.
Thật ra trong lòng Đỗ Thánh Lan có một chút xíu tiếc nuối, phi thăng luôn là một trong các mục tiêu của người tu hành, bây giờ cứ như vậy vuột mất.
Đỗ Thánh Lan dừng bước bên ngoài giới bích, nheo mắt lại: “Cho ta thêm chút thời gian…”
Cho dù là mất bao nhiêu năm, hắn cũng có lòng tin bản thân có thể vượt qua cánh cửa này.Miệng vết thương trên giới bích đang dần mờ đi, xung quanh còn sót lại chút tiên vận ít ỏi, rõ ràng gần đây đã có tiên nhân đi qua truyền tống trận. Thế cục đại lục Cửu Xuyên luôn thay đổi liên tục, bây giờ thời gian còn hiếm hơn thiên phú nữa.
Đỗ Thánh Lan đứng yên một lúc lâu, chút tiếc hận cuối cùng cũng biến mất. Việc cần làm bây giờ là phải giải quyết cái tai hoạ mang tên Phạn Hải, thu gom mảnh vỡ Thiên Đạo vá trời.
Hắn chuẩn bị rời đi, lúc quay lại thì chợt trông thấy Cố Nhai Mộc.
“Ta thấy ngươi ra ngoài hơi lâu, tưởng ngươi đã lên thượng giới.” Cố Nhai Mộc nói.
Đỗ Thánh Lan nhướn mày, ai lại tự dưng rảnh rỗi lên đó mạo hiểm làm gì? Hắn liếc hình xăm trên cổ tay và nói: “Ta đã dùng cơ duyên thành tiên rồi, huyết lôi sinh ra thần trí.”
Cố Nhai Mộc nhìn hắn, không chần chừ mà khẳng định: “Ngươi làm đúng rồi.” Y dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Cho dù không có cơ duyên, chỉ cần cho ngươi một chút thời gian, phi thăng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Đỗ Thánh Lan hiểu rõ thế cục: “Đáng tiếc đã không còn bao nhiêu thời gian.”
“Có ta ở đây, ta sẽ tranh thủ cho ngươi.”
Chỉ là một câu nói hời hợt lại khiến mắt hắn sáng lên, một lúc sau khoé miệng cong lên, hắn mỉm cười: “Ta tin ngươi.”
Cố Nhai Mộc nội tâm vui vẻ như sấm mùa xuân.
Đối với người luôn sống trong sự lừa gạt và lợi dụng, một câu ta tin ngươi của Đỗ Thánh Lan còn nặng hơn chữ thích hoặc chữ yêu mờ mịt.
“Ta…” Cố Nhai Mộc hiếm khi ngắc ngứ, không biết phải nói cái gì, cuối cùng y lảng sang chuyện khác: “Cùng nhau ra ngoài đi dạo chứ?”
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Đỗ Thánh Lan không từ chối.
Ba tháng đầu xuân, đường phố khắp nơi rộn ràng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la hét. Đây mới chính là mĩ vị nhân gian.
Khó khăn lắm mới có thời gian đi dạo một chuyến, Cố Nhai Mộc không dẫn hắn đi du xuân ngắm cảnh mà đến thẳng Thiên Cơ Lâu. Y không định vào trong mua tin tức mà lại đi vào quán trà bên cạnh.
Khách ra khách vào Thiên Cơ Lâu đông đến mức không kịp nhìn, Đỗ Thánh Lan nâng chén trà lên hỏi: “Chẳng phải muốn đi dạo sao?”
Cố Nhai Mộc: “Ngồi ở đây có thể nhìn thấy nhiều điều thú vị.”
Hai người ngồi một lúc, nhìn thấy không ít tu sĩ từ Thiên Cơ Lâu ra ngoài, có người sắc mặt rất lạ, trong tay còn cầm theo một quyển trục. Giữa lúc Đỗ Thánh Lan tò mò định đi mua một cái thì hai vị tu sĩ mới bước ra ngồi vào quán trà.
Cố Nhai Mộc bày kết giới, hai người kia tu vi bình thường nên không chú ý đến một bàn trà khác.
“Không ngờ cái tên Phạn Hải tôn giả này lại tự tư tự lợi như thế.”
Vừa nghe được câu mở đầu, trong mắt Đỗ Thánh Lan loé lên tia ngạc nhiên. Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Nhai Mộc, Cố Nhai Mộc thản nhiên nói: “Thiên Cơ đạo nhân muốn để ta dàn xếp chuyện này, chủ động đến Thiên Cơ Lâu công bố một vài bí mật.”
Sáng sớm hôm nay, Thiên Cơ Lâu đã cập nhật tư liệu về thời đại hoàng kim. Tin tức vẫn được chia thành ba loại thượng – trung – hạ, nhưng mỗi một loại đều được tặng kèm một cái bản dập.
Sau đó Cố Nhai Mộc đi vào Thiên Cơ Lâu, lúc đi ra đặt lên bàn một quyển trục đã được mở.
Một bức tranh cuộn rất mờ được mở ra, Đỗ Thánh Lan dùng thần thức đảo qua, nội dung bức tranh lập tức xuất hiện trong đầu.
Trống trải, cô độc.
Xung quanh thổi đầy tro tàn, thế giới máu và lửa không nhìn thấy ánh sáng. Đây là đoạn thời gian không biết là năm thứ bao nhiêu, một người ôm một cái đầu không còn phần thân gào khóc ở ngoài giới bích, tay cầm kiếm đang chảy máu. Người này chợt ngẩng đầu, nổi giận mắng: “Phạn Hải, ngươi là tên khốn kiếp! Vì phi thăng mà thả tà ma vào đại lục, cho dù có thành quỷ, ngày nào ta cũng sẽ chửi bới nguyền rủa nhà ngươi.”
Âm thanh tràn ngập oán khí và thù hận, cho dù đã qua mấy ngàn năm vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng bên trong.
Đỗ Thánh Lan lấy lại tinh thần, vội nhìn xuống lạc khoản: “Lý Thái Nguyên.”
Người này dùng hoạ nhập đạo, từng để lại một tác phẩm được ca tụng là ‘Hạ một nét, nhập đại thừa’. Nếu Lý Thái Nguyên không bỏ mạng ở chiến trường tà ma, nói không chừng có thể trở thành một vị hoạ thánh.
Cố Nhai Mộc: “Bản gốc đang được cất ở Thiên Cơ Lâu, muốn xem phải trả một khoản phí.”
Thiên Cơ Lâu tính toán rất hay, mặc dù là tặng miễn phí nhưng vì muốn xác định thật giả, không thiếu người chấp nhận bỏ ra nhiều tiền để xem bản gốc.
Lý Thái Nguyên không chỉ vẽ một bức tranh, trong những bức tranh đó cũng có đạo của hắn, có thể giúp người khác tôi luyện tâm trí. Người ta đồn rằng Lý Thái Nguyên có một bức tranh cuộn vô cùng lợi hại, thậm chí có thể chứa đựng cả một bí cảnh.
Đỗ Thánh Lan nhìn bản dập quyển trục, kinh ngạc nói: “Thiên Cơ đạo nhân có bản gốc luôn à.”
Trước đó, bởi vì Thiên Cơ Lâu muốn tìm hiểu một chút tin tức nên nhân viên tình báo liên tục bỏ mạng ở Minh Đô, chứng tỏ bọn họ thật sự không biết nội tình của thời đại hoàng kim.
“Có một chuyện còn thú vị hơn.”
Cố Nhai Mộc buông tách trà, dẫn hắn đi dạo một vòng khu vực có nhiều người xếp hàng. Đỗ Thánh Lan nghe thấy không ít lời khen ngợi Đỗ Thanh Quang, nói là ông ta chờ đợi đã lâu, đến khi con đường Minh Đô thông với thượng giới mới phá vỡ giới bích.
Đỗ Thánh Lan tức đến bật cười: “Minh Đô phong ấn đã lâu, cho dù trước đó Đỗ Thanh Quang muốn làm gì, chỉ sợ cũng không có cơ hội.”
Âm thanh châm biếm vừa dứt thì lại nghe người ta nói: “Không chỉ như vậy, Đỗ gia chủ còn lên án Phạn Hải tôn giả là thằng ngu.”
May mà đã rời khỏi quán trà, nếu không… lúc này Đỗ Thánh Lan có lẽ sẽ bị sặc nước. Đây mới là chuyện thú vị mà Cố Nhai Mộc nhắc đến.
“Thời đại hoàng kim bị bại lộ, Đỗ gia khó tránh khỏi bị lên án. Bọn họ vốn muốn tạo ra tin đồn là mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Đỗ Thanh Quang.” Cố Nhai Mộc dừng bước, sau đó tiếp tục nói: “Trảm Nguyệt Sơn theo đó đẩy một cái, ta lại cho mạng lưới tình báo của Nhân Nghĩa Đường chỉnh sửa đôi chút.”
Đỗ gia muốn danh tiếng, Cố Nhai Mộc ‘tác thành’ cho bọn họ. Kể từ đó, Đỗ Thanh Quang hoàn toàn bị đẩy vào phe đối lập với Phạn Môn.
Qua một nửa buổi sáng, chỉ có thành trì đặt tổng bộ của Thiên Cơ Lâu mới có nhiều người bàn tán, nhưng Tu Chân Giới không có tường nào gió không lọt, thời gian để tin tức hoàn toàn bùng nổ cũng chỉ là một – hai ngày.
Thà là không làm gì chứ đã làm là phải làm đến cùng, tác phong của Thiên Cơ Lâu xưa nay là thế. Sáng nay đệ tử Phạn Môn lại kích hoạt thêm hai cái bí cảnh Phạn Hải tôn giả để lại và đề nghị xây dựng tượng thờ, thu được không ít ủng hộ.
Thiên Cơ Lâu cố tình chọn thời gian này để vạch trần chân tướng.
Đỗ Thánh Lan: “Nghe nói tháng trước Y Cốc đã xây miếu cho Phạn Hải tôn giả ở gần đó, chỉ sợ sẽ phải dỡ bỏ trong đêm.”
Muốn lấy lòng Phạn Hải tôn giả, cố gắng nhận được sự che chở là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi biết được đối phương không có bất kỳ tình nghĩa đồng bào nào, sự lấy lòng này đương nhiên cũng không cần tồn tại.
Về mặt này, tu sĩ hạ giới luôn nhìn vào thực tế.
Lúc trở về, Đỗ Thánh Lan liên lạc với Bùi Huỳnh, tỏ ý khi nào dỡ miếu phải báo cho hắn biết, đến lúc đó hắn sẽ thuê người khua chiêng gõ trống đến chúc mừng.
…
Sương mù che lấp, Minh Đô rất hiếm khi nhận được ánh sáng mặt trời.
Mục đồng đang suy nghĩ vẽ trận pháp như thế nào để chữa trị thì trong giới bích có tiên nhân bước ra. Đối phương mặt mày cứng đờ, vẻ mặt dại ra. Ban đầu mục đồng không quá để ý, sau khi phát hiện người đến không rời khỏi truyền tống trận mà từng bước tiếp cận Tháp Lâu, nó mới nhận ra có điều bất thường.
Lúc Minh Đô bị bao vây thì bên dưới Tháp Lâu có bố trí truyền tống trận, ban lãnh đạo Minh Đô tuần tra cũng phát hiện dị thường, quyết định kích hoạt trận pháp trước.
Nhưng mà bọn họ vẫn chậm một bước, năng lượng cực đại xông tới, màng nhĩ bị đánh thủng, trong lúc nhất thời trong đầu chỉ còn lại tiếng nổ ầm ầm. Mục đồng và ban lãnh đạo Minh Đô bị dư âm tấn công phải không ngừng lui lại. Năng lượng công kích lớn như vậy, trận pháp truyền tống trận đương nhiên bị phá hỏng.
Tiên nhân tự bạo, uy lực vô cùng lớn, thân thể thần tiên cường đại nhầy nhụa máu thịt, tơ máu trôi giữa không trung đều mang theo năng lực tự huỷ mãnh liệt.
Ánh sáng phá tan chân trời, bầu trời ban ngày Minh Đô như bị thiêu cháy.
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc lập tức chạy đến, khi nhìn thấy Tháp Lâu sắp sập thì hắn tái mặt.
Cửu Nô và Âm Khuyển đang ở gần giới bích, Âm Khuyển dùng cấm chú liên tục bù vào phần bị khuyết của Tháp Lâu.
“Là tiên nhân tự bạo.” Cửu Nô quay lại bảo Đỗ Thánh Lan đứng xa một chút. Tự bạo ở trình độ này, cho dù là một giọt máu cũng có thể tạo ra hai lần phát nổ liên tục.
Ở một nơi khác trong giới bích đột nhiên vang lên một giọng nói hùng hậu vang vọng trong bầu trời: “Trong vòng nửa tháng, Tháp Lâu ắt huỷ.”
Giọng của Phạn Hải vừa vang lên, thần niệm trong Tháp Lâu lập tức bạo động.
Dường như ánh mắt có thể xuyên qua giới bích nhìn thấy cảnh này, một tiếng cười khinh thường vang lên, sau đó tĩnh lặng như cũ.
Sau nửa canh giờ, khí lưu hỗn loạn xung quanh Tháp Lâu được loại bỏ, Đỗ Thánh Lan vội vàng đi vào thì nhìn thấy có mấy tia thần niệm mờ hẳn. Huyết lôi được mấy tia thần niệm bảo vệ nên không bị thương, nhưng tia thần niệm chắn trước mặt thì đã gần như tiêu tán.
Đỗ Thánh Lan bay đến, ngón tay run lên.
“Xem như bớt được phiền phức.” Hư ảnh mỉm cười: “Không cần phải nói xấu, nó cũng biết Phạn Hải không phải là thứ tốt đẹp gì.”
Huyết lôi sốt ruột tới tới lui lui, nó muốn làm cái gì đó nhưng lại bất lực.
Đỗ Thánh Lan hít một hơi, giơ tay lên muốn nắm lấy tàn niệm biến mất. Về trình độ di hoa tiếp mộc, hắn chỉ là người mới nhập môn, tàn niệm gầy yếu như cát chảy ra từ kẽ tay, càng muốn nắm lấy thì càng trôi nhanh.
Cá chép đỏ không biết từ khi nào đã bơi ra ngoài cổ tay, tụ linh hoá thuỷ mới miễn cưỡng làm giảm tốc độ tàn niệm biến mất.
Sau khi linh thức được nhập thể một lần nữa, thần niệm được ngưng tụ rõ hơn một chút. Gã có thể cảm nhận được trạng thái của mình không bằng lúc trước, nói với Đỗ Thánh Lan: “Ta giỏi dùng đao, nếu sau này ngươi gặp được người thích hợp có thể mang tới đây.”
Trước khi mỗi thần niệm cảm thấy sắp tan biến đều sẽ tìm kiếm truyền nhân.
Sau cùng gã dặn dò Đỗ Thánh Lan: “Không cần miễn cưỡng, để ý chút là được.”
Đỗ Thánh Lan rũ mắt gật đầu.
Thần niệm nhìn rất thoáng, thậm chí còn khá vui sướng: “Phạn Hải khống chế tiên nhân tự bạo chứng tỏ đã tìm được cửa đột phá mới, có lẽ nó cũng có thể trở thành điểm đột phá của ngươi.”
Đỗ Thánh Lan đặt huyết lôi ở Tháp Lâu chính là vì làm Phạn Hải tôn giả kiêng kỵ, bây giờ đối phương muốn dùng tiên nhân tự bạo phá huỷ Tháp Lâu, chắc chắn là đã tìm được cách rồi.
Mục đồng cưỡi bò tiến đến, chân bò bị gãy một nửa, nó ngồi bên trên cũng không ngại tròng trành.
“Ngay khi tiên nhân tự bạo, ta cảm nhận được hơi thở của mảnh vỡ Thiên Đạo.”
Đỗ Thánh Lan sắc mặt âm trầm, nghe mục đồng nói thế thì hoàn hồn. Khống chế tiên nhân tự bạo không phải là chuyện dễ dàng, tốn sức ra oai phủ đầu cũng không cần thiết. Sau khi nghe những lời của mục đồng, chắc hẳn Phạn Hải muốn che giấu tai mắt người khác, lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo.
Sau khi bị từ chối, Yểm quả thật đã liên lạc với Phạn Môn.
“Không cần lôi kiếp, chẳng lẽ có thể bỏ qua Tam Cửu Kiếp, tiếp tục tu luyện hả?”
Mục đồng loại trừ quan điểm này: “Muốn bỏ qua lôi kiếp thì chỉ có thể dựa vào khí vận.”
Giống như con sông khí vận, cá chép đỏ… Mượn ngoại vật nghịch thiên.
Đỗ Thánh Lan nhắm mắt, vậy thì chỉ còn lại một loại khả năng, đó là lợi dụng mảnh vỡ Thiên Đạo gọi thiên kiếp một lần nữa, cho nên Phạn Hải mới để tiên nhân tự bạo, một công đôi việc.
Đây quả là một cửa đột phá rất tốt.
Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan mặt mày rét lạnh, mục đồng do dự: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm thiêu thân rung cây hả?”
“Có gì không thể?”
“Tốt đó.” Mục đồng nói: “Dẫn ta theo chịu chết với.”
“…..”
Tiên nhân tự bạo còn sót lại chút tơ máu thấm vào lòng đất, uy lực như một quả bom không hẹn giờ nên Cố Nhai Mộc phải đi kiểm tra.
Đỗ Thánh Lan nhìn về phía giới bích, hắn muốn liên lạc với La Sát Môn nhưng Phạn Hải tôn giả vừa mới tấn công, nói không chừng xung quanh giới bích ở tiên giới có bố trí ám sát, bây giờ lên thượng giới quá liều lĩnh.
Hắn chà xát lòng bàn tay suy nghĩ biện pháp, lúc nhìn sang hình xăm trên cổ tay thì gõ một cái: “Giúp một chuyện nha?”
Cá chép đỏ còn chưa kịp làm gì thì giới bích loé lên một cái, một bóng người quen thuộc bước ra. Phi Tuyết đạo quân một mình một quạt, không mang theo con rối.
“Tam sư huynh.”
Phi Tuyết đạo quân gật đầu mỉm cười: “Phạn Hải đích thân ra tay, đại sư huynh bảo ta đến xem thử đệ có sao không.”
Phạn Môn và Vạn Thú Sơn đều có thám tử canh chừng, động tĩnh lúc nãy lớn như vậy, đương nhiên sẽ khiến bên kia cảnh giác.
Phi Tuyết đạo quân lấy một cái khăn lau máu trên đầu ngón tay, đây không phải là máu của hắn: “Lúc tới đây ta có giải quyết mấy con kiến nhỏ đứng canh chừng giới bích.”
Đỗ Thánh Lan đi thẳng vào vấn đề: “Phạn Hải đạo quân lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo sẽ có thể độ kiếp một lần nữa.”
Phi Tuyết đạo quân ngừng lau ngón tay rồi nhìn sang Tháp Lâu hơi nghiêng, thở dài khe khẽ: “Thảo nào ra tay không kiêng kỵ như vậy.” Hắn trầm ngâm một lúc: “Trái lại không cần quá sốt ruột. Phạn Hải muốn độ kiếp một lần nữa nhất định phải câu thông ý chí đất trời, không thể không có nghi thức rất phức tạp.”
Nhìn thấy hai mắt Đỗ Thánh Lan sáng lên, Phi Tuyết đạo quân trầm giọng hỏi: “Đệ muốn táy máy tay chân lúc hắn độ kiếp nữa hả?”
Đỗ Thánh Lan không phủ nhận.
Phi Tuyết đạo quân nhắc nhở: “Lần trước đệ có thể trộm sét thành công đúng là may mắn.”
Lúc trước Đỗ Thánh Lan chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, đúng lúc La Sát đạo quân đuổi kịp đánh nhau với Phạn Hải.
“Cùng một con đường, ta sẽ không sử dụng lần thứ hai.” Đỗ Thánh Lan chậm rãi nói: “Lần này ta sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn.”
Có La Sát Môn hỗ trợ, chuyện này cũng dễ dàng hơn nhiều.
Phi Tuyết đạo quân biết Đỗ Thánh Lan đã quyết làm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có vài điểm hơi phiền phức.”
Mặc dù môn phái của bọn họ cũng có thám tử nhưng chưa chắc có thể lấy được thời gian Phạn Hải độ kiếp chính xác. Phi Tuyết đạo quân nói thêm vài câu rồi quay về thượng giới.
Ngày thứ ba Phi Tuyết quay về thượng giới, cuối cùng cũng truyền tới một tin tức, tin này có liên quan đến sư tử Tuyết Hoa. Ở thượng giới, Tiểu Âm Khuyển được một vị tiên nhân mượn mấy ngày. Người này tham lam háo sắc, nghe nói còn có chút huyết mạch Thao Thiết. Gã nói là hôm yến tiệc được nếm thử tay nghề của đầu bếp thì nhớ mãi không quên.
Theo ý của Phi Tuyết đạo quân thì chúng ta có thể dựa vào Âm Khuyển đoán được thời gian Phạn Hải độ kiếp. Phi Tuyết cũng không quá chắc chắn, thời gian cũng có thể là giả, tất cả đều xem ý trời.
Lúc Đỗ Thánh Lan trầm tư thì Cố Nhai Mộc ở bên cạnh nói: “Nghi thức câu thông ý chí đất trời có lẽ sẽ có giai đoạn tế bái.”
Trong quá trình này, Phạn Hải tôn giả chắc chắn sẽ dùng vật tế tốt nhất, đốt hương quý giá nhất, đương nhiên cũng cần thực tu ưu tú nhất. Thức ăn được cúng tế không thể dùng đồ ăn qua đêm, cho nên từ thời gian sư tử Tuyết Hoa nấu ăn có thể xác định được ngày nào Phạn Hải tôn giả sẽ hành động.
Nhưng có tế bái hay không thì La Sát Môn không thể khẳng định được, chuyện bọn họ có thể làm chỉ là tập hợp những tin tức gần đây và sàng lọc tin lạ.
Hành động này nguy hiểm cỡ nào không cần phải nói.
Trải qua một lần bị trộm lôi kiếp, lần này Phạn Hải tôn giả nhất định sẽ rất cẩn thận.
Vì thế Phi Tuyết đạo quân mang tới một loại chí bảo: Hạt Thế Giới. Thứ này chính là tiểu thế giới mà La Sát đạo quân vất vả tạo ra, ngày ấy La Sát đạo quân đánh lén Phạn Hải tôn giả chính là trốn trong tiểu thế giới này.
…
Ngày 5 tháng 3, kinh trập.
Một giọt nước mưa lặng lẽ chui vào giới bích, đệ tử Phạn Môn bị phái đi canh chừng giới bích hoàn toàn không chú ý đến giọt nước mưa gần như trong suốt này.
Bên trong giọt nước mưa là một tiểu thế giới khác, trừ Cố Nhai Mộc thì còn có mục đồng. Lý do Đỗ Thánh Lan dẫn mục đồng theo chỉ để xác định vị trí của mảnh vỡ Thiên Đạo, dễ dàng tìm được nơi Phạn Hải tôn giả lựa chọn để độ kiếp. Sau khi trống con bị vỡ, mục đồng từng hoài nghi bản thân đã mất cảm ứng với mảnh vỡ Thiên Đạo, nhưng cho đến khi Tháp Lâu bị thương, thực tế đã chứng minh chỉ cần không ở quá xa, mục đồng vẫn có thể cảm nhận được.
Diện tích ở tiên giới không nhỏ hơn đại lục Cửu Xuyên, Đỗ Thánh Lan xem bản đồ được Phi Tuyết đạo quân đưa cho, bên trên khoanh hai vị trí. Theo thứ tự là Thiên Nam Sơn và Lôi Trì. Lôi Trì được đánh dấu trọng điểm, tỏ ý đây là nơi có khả năng nhất được Phạn Hải chọn để độ kiếp.
Đoàn người đến Lôi Trì trước, giữa đường mục đồng nói: “Có hơi thở của mảnh vỡ Thiên Đạo.”
Đỗ Thánh Lan mím môi: “Vậy là tốt rồi.” Nếu không thì phải chạy đến Thiên Nam Sơn, hai nơi này cách nhau rất xa, chưa chắc có thể đuổi kịp.
Lôi Trì tên như ý nghĩa, nước trong Lôi Trì đều là lôi điện biến thành, đây là một trong các cấm địa ở thượng giới. Tiên nhân thượng giới sợ hãi Lôi Trì không kém gì tu sĩ hạ giới nhìn thấy Ma Uyên. Lôi Trì không giống như Ma Uyên có một thế giới khác ở phía dưới, nó chỉ là một hồ lôi thuỷ huỷ diệt, nhảy xuống Lôi Trì, hài cốt cũng chẳng còn.
Có tin đồn rằng đây là nơi cuối cùng U Lan đại đế đặt chân trước khi mất tích, cũng có người nói Lôi Trì là do một tia thiên kiếp cuối cùng biến thành lúc đại năng thượng cổ phá tan thế giới này.
Cường giả từ chân quân trở lên, mỗi lần đến Lôi Trì, nó đều sẽ phát ra một tiếng thét phẫn nộ. Ở nơi này có thể tránh bị đại năng đánh lén, đây cũng là lý do vì sao La Sát Môn cho rằng đây là nơi có khả năng nhất được Phạn Hải tôn gỉa chọn để độ kiếp.
Hạt Thế Giới di chuyển giữa không trung, ở dưới sấm sét hơi vặn vẹo một chút.
Mục đồng bỗng nhiên ồ lên: “Hình như không chỉ có một cái mảnh vỡ Thiên Đạo.”
Trong không khí toàn là tia lửa điện chuyển động, khi nhìn thấy phía trước có một bóng lưng ngông cuồng đang đứng thì Đỗ Thánh Lan cho Hạt Thế Giới ngừng lại.
Lúc này mục đồng khẳng định chắc nịch: “Trong cơ thể hắn có hai cái mảnh vỡ Thiên Đạo, một cái có lẽ đã khắc vào linh hồn, một cái là của trống con.”
Phạn Hải tôn giả tu hành ở thượng giới rất nhanh, bây giờ xem ra không chỉ là dựa vào thiên phú. Đỗ Thánh Lan chăm chú nhìn bóng lưng xa xa, nhíu mày nói: “Nếu đã có một cái mảnh vỡ, hắn phải làm chuyện này từ sớm rồi.”
Mục đồng lắc đầu: “Người này luôn dùng mảnh vỡ để tu luyện, lâu ngày mảnh vỡ sẽ không còn bao nhiêu cảm ứng với Thiên Đạo nữa.”
Phạn Hải đứng quay lưng về phía bọn họ, bàn tay khẽ vỗ lên nhẫn trữ vật. Nhẫn trữ vật hiện lên ánh sáng nhu hoà, sau khi ánh sáng biến mất thì ở trước mặt gã xuất hiện vài cái bục bằng đồng.
Đỗ Thánh Lan điều khiển Hạt Thế Giới bay cao hơn một chút, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ đồ được trưng bày trên đài đồng đen, tất cả đều là một vài loại thịt yêu thú không rõ tên. Thịt dị thú toả ra mùi thơm lừng, thậm chí có một phần mùi thơm xuyên qua không gian, thấm vào trong Hạt Thế Giới.
Con bò già cũng không nhịn được nhận xét một câu: “Thơm.”
Những con yêu thú này đều là chủng loại vô cùng hiếm thấy, tàn bạo hung dữ, phạm phải vô số sát nghiệt, dùng chúng để tế trời thì không hợp cho lắm. Tài nghệ nấu nướng của sư tử Tuyết Hoa thường bị nguyên liệu nấu ăn hạn chế, nhưng yêu thú lần này rất chắc thịt và có thuộc tính chủng loại tương đương, lúc nấu ăn tử khí trên người Âm Khuyển dung hoà hoàn mỹ với mùi tanh của thức ăn, tạo ra một bữa thịnh yến hoàn hảo nhất.
Tiên khí xung quanh Phạn Hải tôn giả bùng lên, khí lưu toả ra đánh vỡ phát quan của gã. Trong nháy mắt tóc dài xoã tung, che khuất đôi mắt chứa đầy dục vọng kia.
Phạn Hải tôn giả chậm rãi giơ tay lên, trên lòng bàn tay như ngọc lơ lửng một cái đốm sáng. Mảnh vỡ Thiên Đạo toả ra ánh sáng nhu hoà khó có thể miêu tả, ánh sáng bay thẳng về phía trước, kéo dài ra như muốn thông thiên.
“Lôi dĩ động, phong dĩ tản, vũ dĩ nhuận…”
Phạn Hải tôn giả nhìn đốm sáng, khẽ đọc bài tế đất trời, mỗi một chữ như lá bùa hoá thành chữ kỳ lạ bay xung quanh.
“Thiên địa khai thái, vọng dịch sử lôi đình, trùng giáng lôi kiếp.”
Đến khi chữ cuối cùng vừa dứt, mảnh vỡ Thiên Đạo càng phát ra ánh sáng khủng bố như muốn nối liền trời và đất. Phạn Hải tôn giả nhắm mắt lại, máu tươi từ khoé mắt chảy xuống.
Mặt đất chấn động kịch liệt nhưng thức ăn trên đài đồng đen lại không bị đổ, vô cùng kỳ lạ. Bầu rượu ngã, rượu bị đổ ra ngoài bốc hơi bay lên. Thịt yêu thú rắn chắc đồng thời nổ thành sương máu, hương vị nổi bật mang theo huyết lệ của Phạn Hải tôn giả xông thẳng lên trời.
Trong Hạt Thế Giới, mục đồng khẽ cử động yết hầu, không nhịn được nói: “Nghi thức này ở đâu ra vậy? Tà đạo quá.”
Cố Nhai Mộc cũng không quan tâm thủ đoạn của Phạn Hải tôn giả, chuẩn bị cùng Đỗ Thánh Lan thực hiện kế hoạch tiếp theo thì chợt thấy Đỗ Thánh Lan dựa vào huyết lôi, ngẩng đẩu tò mò nói: “Hắn dùng một bàn thức ăn giảm chỉ số thông minh đi tế trời, thật sự không sao à?”