Đối với vấn đề sâu sắc như vậy, mục đồng và con bò già không trả lời được. Cố Nhai Mộc vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh kia, nhấn mạnh điểm cần chú ý: “Sẽ không chết.”
Sẽ không chết nghĩa là bọn họ phải triển khai từng bước theo kế hoạch.
Khả năng giết chết Phạn Hải không cao, nhưng nếu có thể cướp được mảnh vỡ Thiên Đạo cho dù bị trọng thương thì chuyến này cũng không tệ.
Trên đài đồng đen, một bàn yến tiệc đã biến mất. Không quan tâm ánh sáng loá mắt nữa, Phạn Hải tôn giả nhìn thẳng lên trời. Một lát sau, mây đen hội tụ nhưng không thể thấy bất kỳ dấu hiệu nào của tia chớp. Bầu trời bắt đầu đổ mưa, trong phạm vi khu vực này chỉ mưa lác đác cứ như vẩy rượu vậy.
Mục đồng đã nhìn thấu cái trò này: “Nghi thức của hắn có lẽ là làm theo nguyện vọng của mảnh vỡ Thiên Đạo trong cơ thể Phạn Hải tôn giả từ lâu.”
Trong ký ức của nó, trong trống con hình như cũng tồn tại một nghi thức cúng tế tương tự.
“Nếu ta nhớ không lầm thì cơn mưa này chính là tế phẩm trước đó và linh khí trong trời đất cùng hoá thành.” Mục đồng nhìn chằm chằm một lúc: “Mưa không rơi xuống đất mà tập trung bên cạnh hắn, đây là sắp hình thành một cái vòng bảo hộ.”
Điều khiển Hạt Thế Giới đi sang bên cạnh, Đỗ Thánh Lan trông thấy Phạn Hải tôn giả nhíu mày một cái như phát hiện điều bất thường.
Đỗ Thánh Lan thấy thế thì cau mày: “Lần này chúng ta về phải mang theo sư tử Tuyết Hoa.”
Phạn Hải tôn giả đã phát hiện điểm bất thường, theo như bình thường thì cúng tế sẽ nhận được đất trời chúc phúc, nhưng bên ngoài vòng bảo hộ lại toả ra một mùi vừa chua vừa thối. Gã đóng vị giác và khứu giác, nếu không đứng lâu sẽ hơi chóng mặt.
Quá trình cúng tế chắc chắn không có vấn đề, vậy thì chỉ có thể là thức ăn có vấn đề.
Phạn Hải tôn giả nhớ lại ngày hôm đó lúc tan tiệc thì vô tình nghe thấy một chân quân nói ‘Thức ăn hôm nay có thể được xưng là cao lương mỹ vị’. Thức ăn có thể được tiên nhân thương nhớ, nói không chừng có bất thường.
Khi nghĩ đến đây, ánh mắt đã ngâm đầy ý lạnh.
Đợi đến khi độ kiếp xong, gã sẽ đích thân giải quyết tên thực tu kia.
Vòng bảo hộ này là một loại chúc phúc của Thiên Đạo, nó có thể bảo đảm lát nữa Phạn Hải tôn giả có thể bình an bước vào Lôi Trì. Gã khẽ chạm ngón tay lên vòng bảo hộ, chân khí di chuyển kiểm tra một lượt.
“Hoàn hảo.”
Gã mở mắt ra, căn cứ theo kiểm tra thì vòng bảo hộ có có một vết nứt rất nhỏ thôi. Thân thể thần tiên mạnh mẽ, có thể chịu được.
Phạn Hải tôn giả tiếp tục các bước tiếp theo, cúi người lấy nhang. Gã vừa định thắp nhang, bên cạnh Lôi Trì đột nhiên nổi gió lớn, thổi trái thổi phải không theo quy luật nào, thậm chí còn thổi về phía ngược lại.
Đỗ Thánh Lan luôn cảm thấy cảnh này rất quen, nhớ lúc hắn bị ép độ kiếp lên đại thừa, vừa độ xong là bị ăn tát như vậy.
Đốt nhang mấy lần nhưng đều bị tắt, Phạn Hải tôn giả vẫn tỏ ra lạnh lùng, cuối cùng dựa vào mảnh vỡ Thiên Đạo lơ lửng ở trước ngực che chở, gã mới đốt nhang được.
Mùi gỗ tùng thoang thoảng che lấp mùi máu tanh trong lễ cúng tế, khói bay lên cao. Lúc này mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhang không có vấn đề, quỷ dị là người. Có thể nhìn thấy khí đen bị kéo ra từ trong ngực Phạn Hải tôn giả, khói kéo từng ‘đầu sợi’ khí đen ra ngoài.
Hạt Thế Giới.
Cố Nhai Mộc thốt ra hai chữ: “Cơ hội.”
Cho dù không biết quy trình cúng tế nhưng ai cũng có thể nhận ra Phạn Hải tôn giả đang làm cái gì. Loại nhang này được dùng để thanh tẩy, nói trắng ra là diệt trừ tâm ma.
Nói xong Cố Nhai Mộc nhìn sang Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan khẽ gật đầu một cái ra hiệu bây giờ có thể ra tay.
Việc này ai cũng biết có bao nhiêu nguy hiểm, một khi hành động sẽ để lộ những người khác trong nơi này, sẽ bị Phạn Hải tôn giả công kích, nhưng tỷ lệ thành công cũng rất lớn. Quá trình cúng tế không thể ngừng nửa chừng được, đã đến bước này, Phạn Hải tôn giả sẽ không từ bỏ, bọn họ chỉ cần cố gắng chống cự một chút là được.
Cố Nhai Mộc hạ lệnh cho tâm ma: “Tới lượt ngươi lên sân khấu.”
Tâm ma xuất hiện, sợ đến méo hình.
Cố Nhai Mộc không hề thương cảm cho nó: “Chỉ khi phối hợp ngươi mới sống được.”
Tâm ma không có quyền từ chối, càng không có tư cách vừa ra trận đã phản bội. Cho dù nó chết thật thì Cố Nhai Mộc cũng không bị tổn thất gì, trái lại là lợi dụng Phạn Hải tôn giả xử lý một cái tai hoạ ngầm.
Tâm ma nghiến răng, làm!
Sương đen rời khỏi Hạt Thế Giới, nó không định từ từ lẻn vào, muốn lặng lẽ bước vào trái tim Phạn Hải tôn giả là chuyện không thể nào xảy ra. Theo cơn gió lớn trong không khí, sương đen dùng tốc độ nhanh nhất tới gần, bỗng nhiên tóm lấy lồng ngực đối phương.
Phạn Hải tôn giả giật mình, ban đầu gã tưởng khói nhang không bắt được hết tâm ma khiến một phần tâm ma quay lại, nhưng khi phát hiện tâm ma này chui vào trong ngực thì gã bắt đầu nhận ra bất thường.
Tâm ma của Phạn Hải tôn giả bị mùi nhang dụ ra phía ngoài lồng ngực càng tiện cho tâm ma của Cố Nhai Mộc, sau khi chui vào lập tức quấn lấy tâm ma của Phạn Hải tôn giả, bền chắc không thể phân chia.
“Ai đang giở trò?!”
Phạn Hải tôn giả sắc mặt âm u, tay áo bên phải chợt vung lên, một thanh trường đao như sao băng bay ra.
Gã không thể dùng đao mổ ngực lấy ra tâm ma nên chỉ có thể giết tên giở trò sau lưng, giải quyết mọi chuyện.
Trường đao phá không mà đến, Đỗ Thánh Lan không điều khiển Hạt Thế Giới nhanh chóng tránh đi. Trong không khí, một giọt nước theo luồng khí ổn định hạ xuống. Trường đao dạo một vòng, không phát hiện tồn tại bất thường.
Phạn Hải tôn giả không để nó lãng phí thời gian tìm kiếm mà giơ tay lên, trong nháy mắt có mười thanh bảo đao bay trên không trung, trong mắt gã toả ra sát ý mãnh liệt, quát một tiếng: “Đi.”
Lấy bảo đao ban đầu làm chủ, mười thanh đao cùng bay, đao khí khủng bố bện thành thiên la địa võng trên không trung, hiệu quả không thua gì vạn tiễn cùng bắn. Đao võng vừa được tung ra, Hạt Thế Giới bị ma sát, tiểu thế giới bên trong rung chuyển, bất luận là lên trời hay xuống đất thì cơ thể đều không thể đứng vững.
Phạn Hải tôn giả dùng một chai Đan Lộ, sau đó lấy ra một nén nhang. Loại nhang này vô cùng quý giá, gã cũng chỉ còn lại một cây cuối cùng, vốn là chuẩn bị cho Lục Cửu Kiếp nhưng bây giờ gã không quan tâm được nhiều như vậy.
Làn khói trở nên tráng kiện, tâm ma cảm nhận được sức mạnh đang bị hút rất nhanh, trong chốc lát đã vô cùng yếu ớt.
“Sắp chết sắp chết sắp chết…” Nó thi triển tất cả vốn liếng cũng không thể ngăn cản bản thân từ một cái cục tròn màu đen biến thành chỉ to bằng ngón cái.
Trong lồng ngực rộng mở thoáng đãng, cuối cùng trên mặt Phạn Hải tôn giả cũng xuất hiện ý cười, gã biết tâm ma này sẽ bị diệt trừ tận gốc.
Trong lúc tâm ma cũng cho rằng mình sắp tiêu đời rồi thì một luồng sức mạnh bàng bạc được rót vào một lần nữa, tâm ma lại phình to cỡ quả đấm.
Hạt Thế Giới.
Đao khí bên ngoài càng ngày càng mạnh, ánh đao khắp trời, mỗi một lần đao rơi đều mang theo khí thế đáng sợ diệt trừ tất thảy. Đao khí vô hình, Hạt Thế Giới bị xâm lấn, đao khí trắng trợn giết chết sinh linh.
Thực lực của Phạn Hải tôn giả không thể hoài nghi.
Lần đất rung núi chuyển trước đó, Hạt Thế Giới lộn về sau mấy vòng, mọi người cách khá xa nhau, bây giờ đối mặt với đao khí dày đặc càng là ốc còn không mang nổi mình ốc.
Đỗ Thánh Lan dùng tốc độ cực nhanh lẩn trốn vẫn bị một tia đao khí gây thương tích. Trước ngực hắn xuất hiện một vết thương rất đáng sợ như sắp chặt gãy xương sườn. Đỗ Thánh Lan chật vật lui lại mấy bước rồi hộc máu.
Đao khí nhiều vô vùng, sau khi trọng thương, tốc độ của Đỗ Thánh Lan trở nên chậm chạp, có mấy lần còn nguy hiểm lướt qua mũi gió. Cố Nhai Mộc ở đằng xa phóng chân khí ra ngoài đánh tan đao khí, không ngại năng lượng hỗn loạn do không gian chấn động, mạo hiểm thuấn di qua chỗ Đỗ Thánh Lan.
“Ta không sao.” Đỗ Thánh Lan lau vết máu trên khoé môi.
Cố Nhai Mộc nhét vào miệng Đỗ Thánh Lan một viên thuốc, bảo hắn đứng sau lưng mình, nhưng đao khí từ bốn phương tám hướng bay đến, cho dù là biến thành tia chớp dựa vào sừng rồng cũng có thể bị ảnh hưởng.
Đỗ Thánh Lan lấy trường kiếm, cố gắng thúc giục chân khí chống cự.
Từ sau khi vào đại thừa, tốc độ phục hồi vết thương của hắn nhanh hơn rất nhiều, vết thương trên ngực đã cầm máu, trên vai lại thêm một vết thương. Thế giới trời long đất lở, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng thú gào thét, âm thanh Đỗ Thánh Lan rỉ máu rơi xuống đất rất nhỏ nhưng lại được phóng đại vô hạn bên tai Cố Nhai Mộc. Trong mắt Cố Nhai Mộc chỉ toàn là sự tàn nhẫn, nếu sát ý có thể hoá thành tu vi thì nội tâm hắc ám hiện tại của Cố Nhai Mộc đủ để huỷ diệt toàn bộ tiểu thế giới và Lôi Trì.
Ác độc, hung tàn, sát ý trong lòng… Tất cả đều đang nhanh chóng phình to.
Cũng trong lúc đó, tâm ma của Cố Nhai Mộc không ngừng bị khói hút sức mạnh rồi lại được cung cấp dinh dưỡng trong tâm trạng tiêu cực của con rồng kia, điên cuồng sinh trưởng, từ đầu đến cuối luôn duy trì ở kích cỡ nắm đấm.
Ta chết rồi.Ta sống lại rồi.
Ban đầu tâm ma còn sợ hãi, tuyệt vọng, vui mừng đến lần thứ hai tuyệt vọng, cuối cùng hoàn toàn chết lặng. Nó ôm tâm ma của Phạn Hải tôn giả, buồn ngủ ngáp một cái.
Lúc nhang sắp cháy hết, tâm ma của Cố Nhai Mộc phát hiện đoàn tâm ma chỉ còn cỡ quả đấm, hoảng hốt chạy trốn.
Phạn Hải tôn giả đợi đã lâu đánh một cái về phía khí đen đang lan tràn trong không khí.
Tâm ma nghe trộm được Cửu Nô ra tay không thể làm nó bị thương, thực lực của Phạn Hải tôn giả vượt xa Cửu Nô. Chỉ trong chốc lát, tâm ma đã bị chém phần lớn, nhưng nó cũng rất xảo quyệt, sau khi ra ngoài tâm ma bay vòng quanh cây nhang làm cho Phạn Hải tôn giả không dám dùng hết sức, nếu không cây nhang này cũng sẽ bị huỷ.
Ngay sau đó tâm ma tranh thủ cơ hội kéo thân thể tàn phế chỉ còn một nửa quay về bản thể.
Phạn Hải tôn giả nhìn nơi tâm ma biến mất, hai mắt loé lên, ngón tay khẽ động, tất cả lưỡi đao đều chém về phía kia.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, cá chép đỏ trên cổ tay Đỗ Thánh Lan điên cuồng tụ linh hoá thuỷ như muốn hội tụ toàn bộ khí vận trong trời đất này vậy. Đủ loại trường đao cho một kích toàn lực, uy áp đủ để đè chết một vài sinh linh. Trong khu vực chúng đao cùng hiện có thể chấn động bầu trời, Hạt Thế Giới hội tụ vô số khí vận đã nghiêng một góc hết sức vi diệu, không chỉ làm lệch toàn bộ chiêu thức mà còn đánh đúng vào chỗ yếu ớt nhất của đao khí.
Nhang đã tắt.
Một chút tàn nhang còn sót lại tan vào gió.
Phạn Hải tôn giả không nhìn thấy bao nhiêu biểu cảm, trong mắt nổi sóng mãnh liệt. Bởi vì giữa đường có một con tâm ma chết tiệt không biết chui từ đâu ra, tâm ma của gã không bị hút ra hoàn toàn, còn sót lại một chút tàn dư.
“Không sao.”
Phạn Hải tôn giả cố nhịn sát ý trong lòng, tâm ma còn sót lại không nhiều, vẫn nằm trong phạm vi khống chế.
Lôi Trì không rống lên chứng tỏ người đến còn chưa tới cảnh giới chân quân.
Không thể xuất hiện thêm sai lầm khác nữa, Phạn Hải tôn giả cẩn thận bố trí kết giới, không có thực lực đạo quân không thể phá tan tầng lá chắn này.
Chân khí đánh tan khói bụi quanh người, Phạn Hải tôn giả bước vào Lôi Trì.
Trong hồ dập dềnh sóng sáng quỷ dị, vòng bảo hộ cản trở đa số luồng điện cố gắng xâm lấn nhưng trong đó có một chỗ lõm xuống rất rõ, đây chính là khe hở để lại vì cống phẩm cúng tế xảy ra vấn đề.
Phạn Hải tôn giả thu đao chuẩn bị đối phó với thiên kiếp tiếp theo.
Trong Hạt Thế Giới, Đỗ Thánh Lan không để ý vết thương trên người mà nhìn bóng người mờ nhạt xa xa, giọng nói châm biếm: “Đối phó với loại người này chỉ có một cách là thiêu thân rung cây.”
Nếu như hôm nay người tới là chân quân hoặc đạo quân, Phạn Hải tôn giả tình nguyện thất bại trong gang tấc. Nhưng thực lực ở dưới chân quân, trong mắt đối phương không khác gì con thiêu thân, chỉ là một lớp lá chắn cũng không qua nổi.
Trên không trung vẫn không có xu thế lôi kiếp hội tụ, Đỗ Thánh Lan tập trung lên Lôi Trì, tia lửa điện ngưng tụ trong năng lượng đất trời, bắt đầu di chuyển hội tụ trên trời, vừa bắt đầu đã có màu đỏ tươi.
“Nhìn kiểu này không giống như muốn độ kiếp một lần nữa.” Lúc Đỗ Thánh Lan nói chuyện vẫn còn vương mùi tanh của lần hộc máu trước đó: “Giống như sẽ đánh bổ sung một tia lôi kiếp.”
Lời bông đùa ngày ấy lại một lời thành sấm.
Bầu trời bị nhiễm đỏ, hơn ngàn tia lửa điện bay lên cao, cuối cùng cũng có chút dấu hiệu độ kiếp.
Huyết lôi từ trong Hạt Thế Giới bay ra ngoài, thu nhỏ rồi hướng thẳng đến Lôi Trì, dễ dàng xuyên qua tấm chắn. Đối với nó mà nói, kết giới không có chút trở ngại nào. Bản thân huyết lôi là tia thiên kiếp cuối cùng của Phạn Hải tôn giả, cho dù nó không muốn cũng chui qua được.
Sau khi thức tỉnh ý thức, nó không bay lên trời mà lẻn vào Lôi Trì.
Tam Cửu Kiếp, mỗi lượt thiên kiếp đều có ba tia, Phạn Hải tôn giả chỉ thiếu một tia lôi kiếp cuối cùng, gã có đủ tự tin có thể vượt qua.
Ai cũng sợ hãi Lôi Trì, riêng Phạn Hải tôn giả thì rất thích thú. Gã thoải mái cứ như tắm rửa bình thường, ngẩng đầu nhìn quá trình lôi kiếp chậm rãi thành hình.
Phạn Hải tôn giả lấy rượu ngon từ nhẫn trữ vật, rượu này không phải do sư tử Tuyết Hoa chưng cất. Đồ vật trên người Phạn Hải tôn giả đều do chính bản thân gã quản lý. Mùi rượu gay mũi được sản xuất từ vô số tiên quả, uống vào rất có lợi cho cơ thể. Với cảnh giới hiện tại của gã, rượu này không còn tác dụng gì nhiều.
Lúc trước rút tâm ma ra ngoài, đối với thân thể thần tiên ít nhiều gì cũng có chút ảnh hưởng. Phạn Hải tôn giả uống một ngụm, một chút tổn thương trong cơ thể được chữa trị.
Tắm rửa trong Lôi Trì, thoải mái uống rượu mạnh, Phạn Hải tôn giả không khỏi kiêu ngạo, có lẽ trên thế gian này chỉ có một mình gã làm được chuyện này.
Tia sét trên bầu trời đã biến rất to, tia lửa điện bơi xung quanh trụ điện, còn nương theo đó toé lên tia lửa.
“Cho dù có vạn quân cửu tiêu lôi đình, có thể làm khó dễ được ta sao?”
Phạn Hải tôn giả lạnh nhạt đặt chén rượu xuống, chuẩn bị đứng dậy.
Rầm rầm!
Hơi thở của huyết lôi đồng bộ với điện trong hồ, căn bản không thể phân biệt. Lúc trước huyết lôi nằm trong đáy hồ không thể nhìn ra, khoảnh khắc huyết lôi xuất hiện như mặt trời rạng đông, đỏ rực tươi đẹp.
Nước trong hồ tung bọt sóng cao mấy trượng, lôi kiếp đỏ như máu chui ra. Một người một sét cách nhau chưa tới nửa thước, không ít bọt nước văng tới chỗ Phạn Hải tôn giả.
Hai bên giằng co, Phạn Hải tôn giả rút đao chém tới.
Huyết lôi cấp tốc lui lại, sóng xung kích tản ra.
Phạn Hải tôn giả nhìn huyết lôi trước mặt rồi liếc sang lôi kiếp vừa ngưng tụ xong trên không trung.
Cùng là kiếp quang, cùng là một loại, điểm khác biệt duy nhất là không biết có phải do góc nhìn hay không mà tia sét trước mặt gã vô cùng to, chiều rộng lớn bằng hai cái thùng nước.
Thần chú cúng tế vẫn còn bay xung quanh Phạn Hải tôn giả.
… Thiên địa khai thái, vọng dịch sử lôi đình, trùng giáng lôi kiếp.
Đây là điều kiện của nghi thức, lôi kiếp đã ngưng tụ, muốn rút lui cũng không thể.
Hạt Thế Giới ngăn cản một phần ý chí Thiên Đạo, huyết lôi có linh trí đủ để nó không quan tâm triệu hồi của Thiên Đạo, bởi vì như vậy mới khiến tiểu thế giới bị huỷ hoại nghiêm trọng như vậy lúc đao khí đánh xuống. Bây giờ huyết lôi rời khỏi Hạt Thế Giới, bắt đầu chấp hành sứ mệnh.
Trong đầu huyết lôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Đánh chết người độ kiếp.
Lúc lưỡi đao của Phạn Hải tôn giả sắp tiếp xúc với huyết lôi thì nó chợt chìm xuống đáy hồ, Phạn Hải tôn giả cầm đao đuổi theo.
Tiếng đùng đùng vang lên, trong Lôi Trì không ngừng vang lên tiếng nổ. Trước kia huyết lôi chỉ biết tấn công theo mục tiêu, sau này có thần trí, nó đã học được cả công lẫn thủ.
Tiếp cận, giật điện, rút lui.
Lần tiếp cận gần nhất, nó đã dùng ánh điện làm bị thương lồng ngực Phạn Hải tôn giả, lần rút lui xa nhất thì gần như rời khỏi Lôi Trì.
Mục đồng đứng trong Hạt Thế Giới há miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Uyên ương nghịch nước đẹp quá.”
Lôi kiếp trên trời nhanh chóng đánh xuống, huyết lôi không né tránh nữa, hai tia sét sinh đôi đồng thời bổ về phía Phạn Hải tôn giả. Một tia lên một tia xuống vờn quanh người Phạn Hải tôn giả.
Phạn Hải tôn giả rời khỏi Lôi Trì, nhảy vọt lên không trung.
Hào quang màu đỏ như rồng bao vây Phạn Hải tôn giả.
Mục đồng tiếp tục nhận xét: “Song long tranh châu.”
Không rảnh nghe mục đồng nói năng tào lao, Đỗ Thánh Lan giao quyền khống chế Hạt Thế Giới cho Cố Nhai Mộc, sau đó đi ra ngoài.
Lần này hắn không tham dự vào lôi kiếp mà chỉ bước về phía trước một bước, vươn ngón trỏ ra ngoắc ngoắc.
Mảnh vỡ Thiên Đạo giúp Phạn Hải tôn giả câu thông ý chí đất trời run lên, ánh sáng thông thiên méo mó. Sự cám dỗ của Đỗ Thánh Lan với nó quả thật quá lớn, cuối cùng mảnh vỡ Thiên Đạo như dao găm sắc bén phóng tới nhưng lại bị kết giới ngăn cản.
Mảnh vỡ Thiên Đạo mất khống chế, lôi kiếp cũng rơi vào trạng thái bùng nổ, sóng lớn trong Lôi Trì sôi sùng sục.
Tia sét cùng mất khống chế lấy không khí làm vật dẫn điện tràn ra khắp nơi. Gió mây tách biệt, kết giới vững chắc dần trở nên mỏng manh, mảnh vỡ Thiên Đạo được toại nguyện phá vỡ kết giới phóng thẳng đến chỗ Đỗ Thánh Lan.
Một cái vào, một cái ra, tâm ma nhân cơ hội chen vào kết giới.
Đỗ Thánh Lan dũng cảm không biết sợ là gì, hắn đoán mình không cần ra tay, đã có người chờ không nổi nữa rồi.
Dường như trong cùng lúc đó, mục đồng chui ra ngoài Hạt Thế Giới, hành vi như kẻ điên rồ, không khí ngưng tụ thành một lưỡi đao sắc bén trong tay mục đồng, nó ám sát mảnh vỡ Thiên Đạo. Mỗi một lần vung tay đều không quan tâm cách thức, hoàn toàn là đánh cho hả giận. Đối với ‘đối tác’ mảnh vỡ Thiên Đạo này, mục đồng đã bị lửa giận thiêu trụi lý trí từ lâu.
Nó đang ép mảnh vỡ Thiên Đạo giết nó.
Mảnh vỡ Thiên Đạo cũng muốn giết mục đồng lắm nhưng hành vi chủ động ra tay với Đỗ Thánh Lan đã là cực hạn với mảnh vỡ Thiên Đạo, nó không còn sức đi phá huỷ một cái khế ước khác.
Đỗ Thánh Lan không dám lơi lỏng, nếu bất cẩn bị bám vào người thì lại biến thành một tên đạo thể trời sinh.
Ở phía trên Lôi Trì, hai tia lôi kiếp tay năm tay mười, tâm ma nửa đường chui ra nhanh chóng cuốn thành một cục.
Vòng bảo hộ ban đầu không phải vững như bàn thạch, đến bây giờ vết nứt ngày càng nhiều, huyết lôi muốn ép Phạn Hải tôn giả chìm xuống đáy hồ.
Công kích hai bên và bị tâm ma quấy rối, Phạn Hải tôn giả không thể không tránh xa Lôi Trì, giải quyết huyết lôi đột nhiên xuất hiện trước đã. Bây giờ huyết lôi lấy ý chí Thiên Đạo làm chủ đạo, không thể cách người độ kiếp quá xa nên đành phải đuổi theo phía sau.
Phạn Hải tôn giả bay ra chưa được ngàn mét thì đột nhiên phát hiện lôi kiếp nguyên bản cũng bắt đầu lắc lư.
Không biết từ khi nào Đỗ Thánh Lan đã vung kiếm vào lỗ hổng kết giới, sau khi lỗ hổng dài ra thì biến thành tia chớp dùng hết sức thi triển công pháp Hợp Hoan: “Đến đây đi tổ tông.”
Lần này hắn không thèm giả làm cháu trai nữa, trực tiếp biến thành hậu duệ đời sau.
Trong khoảnh khắc mảnh vỡ Thiên Đạo lao ra, Phạn Hải tôn giả cũng đã nhìn thấy bóng người khiến gã căm thù tận xương tuỷ.
Quả nhiên là đám người kia giở trò quỷ.
“Kỳ Tử Kỳ…”
Đối với người đã chết mấy ngàn năm, Phạn Hải tôn giả đã sớm không còn bao nhiêu tình cảm lại sinh ra nỗi hận phức tạp lần thứ hai.
Có nên nói rằng không hổ danh là người đó không? Cho dù đã chết cũng có thể để lại một người thừa kế khiến gã nghẹn họng.
Trong nháy mắt, Đỗ Thánh Lan bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Phạn Hải tôn giả, hắn không chút hoảng sợ mỉm cười.
Phạn Hải tôn giả giải quyết huyết lôi cần nhiều hơn thời gian một nén nhang, nhưng chỉ một nén nhang đã đủ để Đỗ Thánh Lan trộm đi một tia sét. Tới tới lui lui, cuối cùng Phạn Hải tôn giả vẫn bị kẹt ở Tam Cửu Kiếp, chẳng phải là độ vô ích hay sao?
Gã bắt đầu dẫn sét đi về phía Đỗ Thánh Lan, chuẩn bị giải quyết một lượt cái tai hoạ này. Đỗ Thánh Lan chui vào Hạt Thế Giới, biến mất một lát rồi xuất hiện ở khu vực khác, tiếp tục thực hiện kế hoạch thông đồng.
Cường độ của Tam Cửu Kiếp vượt quá tưởng tượng, chỉ cần Phạn Hải tôn giả làm sai một tí thôi cũng không phải không có khả năng ngã xuống trong Tam Cửu Kiếp này.
Tâm ma tác quái, tâm trạng tiêu cực mất khống chế tràn ra.
Phạn Hải tôn giả nhắm mắt, chân khí trong cơ thể biến thành xiềng xích tạm thời trói chặt tâm ma. Lần thứ hai mở mắt, Phạn Hải mặt đầy hung dữ, vung đao về phía huyết lôi trước tiên.
Gã tính toán rất rõ ràng.
Đối phương muốn dụ dỗ lôi kiếp cũng tốt, đúng lúc giúp gã cầm chân một tia sét. Nếu không thì giải quyết một tia sét sẽ bị một tia sét khác ám sát sau lưng.
Đỗ Thánh Lan cười khẩy, điên cuồng vận chuyển công pháp Hợp Hoan. Lôi kiếp được triệu hồi là do tia lửa điện trong Lôi Trì ngưng tụ, nó chỉ đánh trong một khu vực nhất định. Bởi vì lực hấp dẫn mạnh mẽ nên khi nó dần bước ra ngoài phạm vi Lôi Trì thì vô số tia lửa điện sẽ như mãng xà lột da, bị bóc ra từng mảnh nhỏ.
Lúc này Đỗ Thánh Lan có hơi giống yêu tinh trong mấy quyển tiểu thuyết, lôi kiếp bị hấp dẫn đang không ngừng suy yếu như sắp cạn tinh lực mà chết.
“Biến về dáng vẻ ban đầu của người đi tổ tông ơi!”
Đỗ Thánh Lan liều mạng hấp dẫn lôi kiếp bỏ chạy cùng mình, cố gắng để nó tán thành tia lửa điện. Hắn cũng không lo lắng an nguy của lôi kiếp màu máu, trong quá trình thiên lôi đánh người thì dù có biến mất cũng không chết, chỉ là Tam Cửu Kiếp khá đặc biệt. Là một tia thiên lôi cuối cùng, sau khi bị đánh tan lại đi công kích tiếp rồi bị đánh tan nữa thì thật sự sẽ chết.
Thứ hai bên đang liều mạng chính là thời gian.
“Ông nội cố lên.”
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu lên còn không quên cổ vũ huyết lôi bên kia, tranh thủ được giây nào tốt giây nấy.
Chưa đến mười lần hô hấp, lôi kiêp được triệu hồi đã co lại nghiêm trọng.
Tâm ma đánh hỗ trợ huyết lôi, kéo dài thời gian huyết lôi sống sót. Dưới sự vây công của đao trận, huyết lôi bị ép ngừng chơi trò mèo vờn chuột, hăng hái xông thẳng về phía Phạn Hải tôn giả.
Hai bên va chạm giữa không trung, huyết lôi bị bẻ gãy thành từng khúc.
Bên phía kia thì công pháp Hợp Hoan được thi triển đến cực hạn, lúc trước Đỗ Thánh Lan bị đao khí gây thương tích, một mầm non tia chớp yếu đuối hấp dẫn sự chú ý của đối phương. Lôi kiếp lại gần hắn, mấy trăm tia lửa điện trong nháy mắt thoát ly trụ điện, quay về Lôi Trì.
Đỗ Thánh Lan lấy ra cần câu cá, ngửa mặt lên trời thét to: “Đến đây đi, tổ tông!”
Làm như sợ Phạn Hải tôn giả không nghe thấy, Đỗ Thánh Lan dùng chân khí dao động truyền âm.
Dăm ba lời nói hoàn toàn không làm Phạn Hải tôn giả bị ảnh hưởng nhưng sau khi nhìn thấy lôi kiếp gầy teo sắp bằng kim châm, Phạn Hải tôn giả co giật mí mắt liên hồi.
Cường độ của tia lôi kiếp cuối cùng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích sau khi độ kiếp thành công, Phạn Hải tôn giả đột nhiên nhận ra cứ tiếp tục như vậy, gã độ lôi kiếp này sẽ thành vô dụng!
Mục đồng đã lợi dụng trận pháp một lần nữa phong toả mảnh vỡ Thiên Đạo, lui vào Hạt Thế Giới. Đỗ Thánh Lan lấy lui làm tiến, cố ý ra vẻ như muốn bỏ chạy. Đối với Phạn Hải tôn giả, mảnh vỡ Thiên Đạo có ý nghĩa phi phàm. Khi gã đang trừng mắt nhìn Đỗ Thánh Lan sắp chạy trốn thì sau lưng gã đột nhiên xuất hiện hư ảnh cao ngàn trượng.
Pháp thân nổ tung đánh lui huyết lôi. Cùng lúc đó, Phạn Hải bộc phát tốc độ cực hạn phóng về phía Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan không ngừng hộc máu dưới tiên uy, hắn lấy ra cần câu cá đã dụ dỗ lôi kiếp được triệu hồi, hất mạnh về một hướng khác: “Đón lấy.”
Huyết lôi được ngưng tụ một lần nữa kịp thời đón được, chưa kịp làm nóng người đã bị lưỡi đao chém làm hai. Huyết lôi lập tức suy yếu, lần này biến mất sẽ thật sự biến mất nên huyết lôi ném lôi kiếp đi luôn. Ngân long rời khỏi Hạt Thế Giới, nhìn thấy lôi kiếp đã suy yếu thì dùng sừng húc một cái.
Hai vệt sáng đồng thời hiện lên, một cái là ngân long, một cái là ánh đao của Phạn Hải tôn giả. Trên người ngân long có thêm một vết thương nhưng ngân long không để ý. Y thở một cái, ném lôi kiếp trở về chỗ cũ.
Lôi kiếp đang bay giữa đường thì bị Phạn Hải tôn giả chặn lại.
Đỗ Thánh Lan thấy tình hình đã ổn thì thu tay, tóm lấy huyết lôi: “Đi!”
Cố Nhai Mộc cũng nhân cơ hội trốn vào trong Hạt Thế Giới, tâm ma cũng rút lui kịp thời.
Bây giờ lôi kiếp còn sống còn không to bằng một tia lửa điện ngẫu nhiên trong Lôi Trì. Sau khi thoát khỏi công pháp Hợp Hoan hấp dẫn, nó bổ thẳng xuống đỉnh đầu Phạn Hải tôn giả.
Phạn Hải tôn giả giương đao định chém đứt thì đột nhiên cứng người. Thiên lôi vừa mới chạm vào xương sọ thì bị chấn động cong cong vẹo vẹo. Đây không phải là thiên lôi mà giống giun hơn, cho dù Phạn Hải tôn giả vẫn đứng im thì trong quá trình tia sét chui vào da, nó vẫn tự động biến mất.
Mục đồng nhìn ra ngoài: “Hắn sẽ phát điên.”
Tôi thể, cô đọng chân khí, làm thần thức càng mạnh hơn… Có thể nói mỗi một lần độ kiếp đều đang đặt nền móng cho những lần tiếp theo. Lôi kiếp tựa như kim đâm, đừng nói là tôi thể, ngay cả một cái sọ cũng không tôi luyện được.
Hơi thở của Phạn Hải tôn giả quả thật không tăng lên, Đỗ Thánh Lan kinh ngạc, Phạn Hải tôn giả ít nhất cũng đánh tan huyết lôi, tại sao không tăng được chút nào hết vậy?
Mục đồng hỏi ngược lại: “Đây không phải là phúc báo của hắn à?”
Cưỡng ép triệu hồi một tia sét thay thế Tam Cửu Kiếp ban đầu, lý do huyết lôi đi đánh Phạn Hải tôn giả là vì trong cơ thể còn sót lại ý chí Thiên Đạo chỉ dẫn, nhưng cho dù đánh tan cũng không thể nhận được bao nhiêu lợi ích từ huyết lôi.
Nếu có trách thì phải trách Phạn Hải tôn giả quá tham lam, muốn dùng Đỗ Thánh Lan giữ chân một tia thiên lôi. Có lẽ gã cũng không ngờ thiên lôi bị ép ngưng tụ không thể rời khỏi Lôi Trì, thiên lôi bị dụ rời khỏi phạm vi Lôi Trì sẽ nhanh chóng suy yếu.
Đỗ Thánh Lan vô cùng hoài nghi còn một nguyên nhân quan trọng nữa: Dùng một bàn thức ăn giảm chỉ số thông minh làm cống phẩm, hình như Thiên Đạo cũng bị chọc giận.
Không kịp nghĩ nhiều, Hạt Thế Giới bị thương nặng đã để lộ hơi thở ra ngoài. Phạn Hải tôn giả đã phong toả nơi này, dùng tốc độ nghịch thiên đuổi theo. Gã tóc dài tung bay, ánh đao lạnh thấu xương.
Đạo tâm của Phạn Hải tôn giả rất kiên định, cho dù bị chọc giận vẫn giữ được tỉnh táo, thậm chí gã còn cười khẩy.
“Cũng được, ta đỡ phải làm nhiều việc.”
Đỗ Thánh Lan rõ ràng là người có đại khí vận, vì muốn lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo nên Phạn Hải tôn giả đã chấp nhận điều kiện của Yểm, lập lời thề giết chết Đỗ Thánh Lan. Nếu Đỗ Thánh Lan vẫn ở hạ giới, gã chưa chắc giết được, bây giờ đúng lúc giải quyết được mọi chuyện.
Giết truyền nhân của Kỳ Tử Kỳ, phá huỷ Hạt Thế Giới của tên La Sát kia, không lỗ.
“Trời cũng giúp ta…”
Theo tiếng cười ha hả, đao trong tay đạo quân bay ra. Đây là một đòn toàn lực của gã, Hạt Thế Giới đã bắt đầu run nhè nhẹ trước khi gã ra chiêu.
Trong nháy mắt đao bay tới, đao minh chấn động khiến người ta chảy máu thất khiếu, Đỗ Thánh Lan ngồi xổm bịt chặt hai tai, thân thể khổng lồ của ngân long quấn lấy hắn, chặn lại một phần sóng âm.
Tốc độ của Hạt Thế Giới rất nhanh, nó chạy vào trong núi cố gắng trốn tránh nhưng tốc độ đao lại nhanh hơn, chém ngang một ngọn núi. Hạt Thế Giới bị thương nặng lần thứ hai, một thước, một tấc… Trong khoảnh khắc lưỡi đao sắp chạm vào tấm chắn của thế giới thì bị một bàn tay vững vàng nắm chặt.
Lòng bàn tay máu thịt nhầy nhụa, bên trong là xương trắng nổi bần bật.
Hành vi này đủ để chứng minh người tới thực lực rất mạnh, người bình thường đừng nói tay không tiếp đao, cho dù va chạm vào đao khí cũng đủ để cơ thể nổ tung.
“La Sát!” Phạn Hải tôn giả thay đổi sắc mặt.
Không có bất kỳ lời dư thừa nào, hai bóng người đánh nhau giữa không trung, mỗi một lần va chạm đều kinh thiên động địa.
La Sát đạo quân đã sớm chờ đợi ở đây, hạn chế thực lực từ chân quân trở lên sẽ khiến Lôi Trì rống giận, hắn không thể ở quá gần Lôi Trì. Hạt Thế Giới được đưa cho Đỗ Thánh Lan, mang theo đạo quân khác đánh hội đồng, hơi thở quá nặng cũng dễ khiến Phạn Hải tôn giả cảnh giác.
Nhìn thấy mấy người trốn trong Hạt Thế Giới ngày càng xa, Phạn Hải tôn giả chợt lùi về sau ba bước, cưỡng ép tách rời pháp thân thay mình ứng chiến.
Pháp thân đã bị thương nặng, không cần cũng được.
Lấy hy sinh pháp thân làm cái giá, Phạn Hải tôn giả thành công kéo chân La Sát đạo quân, tiếp tục đuổi theo Đỗ Thánh Lan. Vốn tưởng rằng sắp đuổi không kịp, không ngờ Hạt Thế Giới không đến giới bích mà là đi theo một hướng khác.
“Trời cũng giúp ta…” Phạn Hải tôn giả điều chỉnh tâm trạng, hăng hái phóng đi.
Đỗ Thánh Lan đang đi tìm sư tử Tuyết Hoa, Cố Nhai Mộc dựa hơi thở tử khí chỉ dẫn phương hướng, sau khi phát hiện có một bóng người đáng sợ đuổi theo thì cau mày nói: “Không ổn rồi.”
Phạn Hải tôn giả mỉm cười dữ tợn tới gần, một tia kiếm quang từ chỗ tối đâm tới.
Người đánh lén chỉ là một tinh quân nho nhỏ, trước đó tinh quân này chỉ đi ở phía dưới nên không bị Phạn Hải tôn giả chú ý. Tinh quân đánh lén đạo quân, nói ra đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Phạn Hải tôn giả có chút ấn tượng với người này, gã từng gặp ở trên tiên yến.
Người tới chính là Đỗ Thanh Quang, vì muốn lẻn vào thượng giới nên ông ta đã nguỵ trang thành tiên quân mà lần trước đã giả trang.
Yểm có lòng trả thù rất mãnh liệt, lúc Đỗ Thanh Quang từ chối hợp tác là đã biết điều kiện hợp tác của Yểm và người tiếp theo chắc chắn sẽ có mục giết ông ta. Như vậy thì Yểm chỉ có thể đi tìm Đỗ Thánh Lan có tiềm lực cực đại hoặc là Phạn Môn.
Đỗ Thánh Lan chắc chắn sẽ từ chối nó, như vậy thì chỉ còn lại Phạn Môn.
Hạt Thế Giới.
Mục đồng bị cảnh tượng này doạ sợ ngây người, nhìn về phía Đỗ Thánh Lan: “Ngươi thông báo cho ông ta hả?”
Không có Đỗ Thánh Lan liên hệ, đối phương không thể nào biết vị trí của Phạn Hải tôn giả.
“Ông ta chủ động liên hệ với ta.”
Ngày Tháp Lâu bị thương, Đỗ Thanh Quang hình như đã đoán được điều gì đó nên phi kiếm truyền thư, bảo khi nào Đỗ Thánh Lan chuẩn bị lên thượng giới trả thù nhớ thông báo cho mình.
Vì lý do an toàn, Đỗ Thánh Lan không báo chính xác ngày hắn lên thượng giới nhưng lại nhận bùa truyền tin có lưu lại ấn ký của Đỗ Thanh Quang. Đỗ Thanh Quang có thể chạy tới kịp lúc, chứng tỏ ông ta đã chờ đợi ở đây nhiều ngày.
Truy binh bị Đỗ Thanh Quang cản lại, Đỗ Thánh Lan lại không có chút vui sướng nào. Rõ ràng có thể dùng cách đơn giản hơn đoạt lấy mảnh vỡ Thiên Đạo từ Yểm nhưng ông ta lại chọn cách khó khăn nhất, trong việc này chắc chắn có mờ ám.
“Đỗ Thanh Quang có biết trong cơ thể Phạn Hải tôn giả còn một mảnh vỡ Thiên Đạo khác không, hoặc là…”
Cố Nhai Mộc: “Hoặc là mỗi người phá vỡ giới bích đều nhận được một cái mảnh vỡ Thiên Đạo.”
Về chuyện này, mục đồng hiểu rất sâu, nghe vậy thì suy ngẫm một lát rồi nói: “Lợi dụng mảnh vỡ Thiên Đạo tu luyện, ít nhiều gì cũng sẽ bị trời phạt. Phạn Hải dùng mảnh vỡ lâu như vậy, không thể câu thông ý chí đất trời.”
Cho nên hắn mới cần mảnh vỡ của Yểm dẫn tia thiên lôi đánh xuống.
Mà mảnh vỡ trong cơ thể Phạn Hải đã được nuôi trong linh hồn mấy ngàn năm, trong đó ngưng tụ đao ý và cảm ngộ tu hành của gã, dùng để tu hành còn thích hợp hơn trống con.
Nghĩ tới đây, mục đồng không khỏi lắc đầu.
Người này tính toán còn tinh hơn người kia, chỉ là Đỗ Thanh Quang đối đầu Phạn Hải tôn giả có khác gì thiêu thân rung cây đâu.
…
Bàn về thực lực, Đỗ Thanh Quang đương nhiên kém xa Phạn Hải tôn giả.
Chỉ trong ba chiêu, Đỗ Thanh Quang đã bị thương nặng nhưng ông ta không thèm quan tâm, lấy Hàn Lâm Kiếm bị huỷ làm cái giá, đâm ra kiếm thứ tư.
“Mảnh vỡ Thiên Đạo… Cho ta.” Lúc nói chuyện, trên mặt Đỗ Thanh Quang toàn là máu nhưng ông ta vẫn mỉm cười.
Phạn Hải tôn giả muốn cười nhạo cái tên không biết tự lượng sức mình này, Đỗ Thanh Quang cũng liếc về phương xa: “Có người đang truy sát ngươi, còn không chỉ một người. Tối đa là ba mươi hơi thở, bọn họ sẽ đuổi kịp.”
Phạn Hải tôn giả biết rất rõ, ba phía đông – tây – bắc đều có hơi thở cường đại đến gần, nhất định là La Sát đạo quân gọi người đến. Tuy rằng gã cũng đã thông báo Phạn Môn nhưng chưa chắc tới kịp.
“Mảnh vỡ Thiên Đạo đã bị đoạt.”
Đỗ Thanh Quang mỉm cười lạnh nhạt.
Nhìn từ thái độ của ông ta, Phạn Hải tôn giả khẳng định đối phương biết gã còn có cái mảnh vỡ thứ hai, giương đao vung tới: “Cho dù lấy được, ngươi cũng không giữ được.”
Đỗ Thanh Quang bình tĩnh né tránh: “Mảnh vỡ Thiên Đạo và giết ngươi, bọn họ sẽ ưu tiên chọn giết ngươi.”
Tiên uy mênh mông, không phải nói tránh là tránh. Đỗ Thanh Quang tự bạo pháp thân né tránh một đao này.
Hành động này khiến cho Phạn Hải tôn giả không kịp trở tay, không thể dùng chữ điên để hình dung về người này nữa, gã chưa thấy ai thoải mái tự bạo pháp thân như vậy.
“Ta còn có hai cái phân thân, phát nổ từng cái có thể kéo dài mười hơi thở.” Đỗ Thanh Quang lạnh lùng tính toán: “Đưa ta mảnh vỡ hoặc là ngươi phải chết.”
Hơi thở xa xa đã ngày càng đến gần, Phạn Hải tôn giả luôn mồm nói ‘trời cũng giúp ta’ cuối cùng không cười được nữa, giương đao tức giận chửi: “** mẹ ông trời!”