“Nữ đế Phụng Thiên thống lĩnh ba trăm cung binh chiếm giữ eo Thiên Hiểm ở phía bắc, một kẻ làm quan cả họ được nhờ.” Tu sĩ hưng phấn nói: “Trận chiến nổi danh của nữ đế Phụng Thiên là chiến dịch ở Vọng Bắc Phá. Tháng trước, Phạn Hải tôn giả dẫn năm trăm dân ra trận, lúc đến Vọng Bắc Phá thì trên trời đột nhiên vang lên một giọng nói…”
“Vì yêu, vì dâng hiến.” Đỗ Thánh Lan nói trong vô thức.
“Không sai!” Tu sĩ rất kinh ngạc nhìn Đỗ Thánh Lan, sau đó nói tiếp: “Sau đó năm mươi người của thành Phật Đà tự sát, mặc dù Phạn Hải tôn giả không bị ảnh hưởng quá nhiều nhưng rất khó nâng cao sĩ khí, không thể không lui về thành Phật Đà.”
Đỗ Thánh Lan hỏi: “Có ai biết thân phận của bà lão này không?’
Tu sĩ gật đầu: “Ta cho ngươi biết tin tức quan trọng, ngươi phải tha cho ta một mạng.”
Bây giờ gã không có tư cách bàn điều kiện, dứt khoát nói: “Rất nhiều người nghi ngờ bà lão đột nhiên xuất hiện này là Đỗ Thánh Lan đóng giả.”
“…..”
“Đương nhiên còn một cách giải thích khác, hình như Phạn Hải tôn giả không nghĩ như vậy mà nghiêng về giả thuyết Đỗ Thánh Lan là người chỉ đạo đằng sau.”
Hay cho danh xưng người chỉ đạo đằng sau.
Đỗ Thánh Lan nheo mắt, Phạn Hải tôn giả có suy nghĩ này, chắc hẳn đã biết bà lão là người trong thành từ miệng Yểm. Việc này cũng giải thích lý do vì sao Phạn Hải lại tự mình dẫn binh ra trận, gã làm vậy là để ép Đỗ Thánh Lan xuất hiện.
“Cung binh của nữ đế Phụng Thiên ở đâu ra?”
Dân trong thành không thể làm phản, tiên nhân cũng không thể tự dưng tìm một bà cụ làm chỗ dựa.
“Bắt trong vùng đất hoang.”
Vùng đất hoang thỉnh thoảng xuất hiện quái vật, chỉ cần bắt sống là có thể biến thành người dân. Thế nhưng Đỗ Thánh Lan thật sự không biết bà lão làm thế nào để bắt được nhiều quái vật như vậy. Dẫu sao quái vật cũng khó bắt, nếu không thì đã bị những thành chủ khác ăn chia từ lâu.
Đỗ Thánh Lan tiếp tục hỏi thêm vài câu, sau khi ép tu sĩ khai hết tin tức thì lập tức nói: “Bẻ thẻ bài đi!”
Tu sĩ không muốn rời khỏi sát hạch của tiểu thế giới ngay lúc này, gã cố gắng tranh thủ thêm một lần nữa: “Ta có thể làm phản đi theo các ngươi, hơn nữa ta xin thề lúc đoạt thành tuyệt đối không phản bội.”
“Không được, hai con gà bọn ta dẫn theo một con người quá nổi bật.”
“…..”
Thành Phật Đà nằm ở phương bắc, chắc chắn Phạn Hải tôn giả đang điên cuồng phái người tìm kiếm hắn, chỉ cần có chút bất thường đều sẽ bị lộ.
Đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn tu sĩ, lạnh nhạt nói: “Thật ra ngươi rất may mắn.”
Lần gặp nhau trong Thời Quang làm Đỗ Thánh Lan vô cùng nghi ngờ cơ duyên này không phải là mảnh vỡ Thiên Đạo. Tiểu thế giới là quà mà U Lan tôn giả để lại cho nhị đệ tử để rèn luyện tính cách. Nhị đệ tử đi theo đường bói toán, bói toán lại có liên quan đến trời, khả năng cao con rối chỉ lên trời ám chỉ thật ra cơ duyên lại là bảo vật, bí tịch có liên quan đến bói toán.
Sau này tiểu thế giới bị U Lan tôn giả dùng để làm việc khác, việc này có liên quan đến mảnh vỡ Thiên Đạo. Không còn nghi ngờ gì nữa, thế giới này đang che giấu điều gì nguy hiểm không muốn ai biết. Thực lực của tu sĩ này rất bình thường, hơn nữa còn không có chỗ dựa vững chắc, nếu tiếp tục ở lại thì có khi ngay cả cơ hội bẻ thẻ bài cũng không có.
Nhìn thấy con gà tỏ vẻ lạnh lùng, tu sĩ cười cay đắng, không cam lòng bẻ gãy thẻ bài gỗ. Một tia sáng trắng hiện lên, tu sĩ biến mất ngay tại chỗ.
Một con gà mổ lên cổ một con gà khác: “Đi, chúng ta đi tìm chỗ dựa vững chắc.”
Cố Nhai Mộc cứng đờ.
Đỗ Thánh Lan mổ xong cũng cứng người, Bát Thần Yêu Thuật có thể bắt chước hơi thở sinh vật một cách hoàn hảo, thậm chí còn có một phần thiên phú của loài vật đó. Tuy nhiên nó cũng có khuyết điểm, ví dụ như chỉ cần hơi lơ là sẽ dễ bị lây nhiễm tập tính.
Bây giờ Đỗ Thánh Lan cứ lẩm bẩm cái gì đó như con chim gõ kiến.
Đỗ Thánh Lan theo thói quen định ho một tiếng che giấu sự xấu hổ nhưng cơ thể gà khó có thể làm hành động này, cuối cùng hắn chỉ có thể lảng sang chuyện khác: “Xuất phát.”
Ánh nắng mùa thu không quá nóng bức, hai con gà thay đổi hướng đi, chạy băng băng trên cánh đồng hoang mọc đầy cỏ dại.
“Không sợ người dân làm phản hả?”
Cố Nhai Mộc chỉ định trêu một câu nhưng Đỗ Thánh Lan lại trả lời rất nghiêm túc: “Bà ấy có được thành tựu này đều nhờ danh hiệu ‘Người giàu tình thương nhất’.”
Quy tắc áp chế bà lão đến từ thành Phúc Nhạc, bây giờ trong thành chỉ còn ba người dân, nhất định phải có người sống để thừa nhận danh hiệu này.
Vượt qua vùng đất hoang, hình gà rất nổi bật nên hai người biến thành ốc sên. Trừ việc tốc độ di chuyển không phù hợp với giống loài thì vẫn là đóng giả hoàn hảo, lúc đi ngang qua địa bàn cũ của thành Phúc Nhạc thì bọn họ bắt đầu giảm tốc độ.
Thành Phúc Nhạc ngày xưa đã trở thành lãnh địa của thành Phật Đà, tên thành đã bị xoá.
Đỗ Thánh Lan nhìn vùng trời của thành Phúc Nhạc, nghĩ đến lúc hắn xuất khiếu nguyên thần nhìn thấy chữ ‘Yêu’ mà cười khẩy, tên thành có thể xoá nhưng quy tắc thì không thể đổi.
Phạn Hải tôn giả tiếp tục chiếm nơi này, thực ra là chẳng có ích gì.
Eo Thiên Hiểm cách thành Phúc Nhạc không xa, ở giữa có một vùng đất hoang rộng mênh mông. Lúc sắp đến giữa vùng đất hoang, Đỗ Thánh Lan dừng bước: “Chờ ở đây là được.”
Cho dù đóng giả hoàn hảo cũng rất khó trà trộn vào thành, nếu tu sĩ kia đã nói Phụng Thiên nữ đế sẽ bắt quái vật làm dân trong thành, vậy bọn họ chỉ cần ôm cây đợi thỏ.
Còn về việc giả làm quái vật thì Đỗ Thánh Lan chưa từng nghĩ đến. Thuộc hạ của bà lão đều là cung binh, lỡ bị tấn công từ xa thì đó mới là bất hạnh.
Tần suất quái vật xuất hiện không cao, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều thành chủ không muốn lãng phí thời gian để bắt quái vật. Đỗ Thánh Lan kiên nhẫn đợi từ ban ngày đến ban đêm, trong lúc chờ thì tiêu hoá cảm ngộ nhận được lúc bế quan.
Lần hướng dẫn cuối cùng của U Lan tôn giả không chỉ có hai chữ song tu, tinh thần hắn trở nên tỉnh táo hơn nhiều, mỗi lần nghiên cứu tiểu thế giới đều có nhiều thu hoạch. Những cảm ngộ này như nước chảy thành sông, thời cơ chứng đạo của hắn cũng đến rồi.
Đợi khoảng ba ngày, đến khi mặt trời lặn vào ngày thứ ba thì Cố Nhai Mộc đột nhiên nhắc nhở: “Lui lại.”
Dưới ánh hoàng hôn, đất hoang lặng lẽ nứt thành một cái khe, cái khe nhanh chóng lan đến chỗ hai người đứng lúc trước. Độ rộng của khe hở này không lớn lắm, một cái đầu người dần chui lên từ cái khe.
Nếu nói về gương mặt, cái đầu người này chỉ là một lớp da phủ lên đầu lâu. Đỗ Thánh Lan nhìn một hồi vẫn không nhìn thấy máu thịt.
Quái vật bước ra nhưng không hề làm gì mà chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Một lúc sau, nó như con ếch ngồi xổm xuống rồi nhảy lên. Độ cao của bước nhảy này không bằng tu sĩ phi hành, ngón tay gầy như que củi kéo mạnh như muốn xé bầu trời lủng một lỗ.
Đỗ Thánh Lan lặng lẽ nhìn cảnh này, dân trong tiểu thế giới do U Lan tôn giả tạo ra, có lẽ quái vật cũng thế, U Lan tôn giả không thể nào tạo ra con quái vật nào như vậy.
“Quái vật bị bắt sẽ biến thành người dân, có khi nào…”
Cố Nhai Mộc như biết hắn đang nghĩ gì, nói: “Quái vật vốn là dân trong thành.”
Đỗ Thánh Lan bổ sung thêm một điều kiện quan trọng: “Dân trong thành vi phạm quy tắc.”
Nhìn từ hành động của quái vật, có thể thấy được nó muốn giải thoát khỏi tra tấn đau đớn, xé rách tiểu thế giới rời đi. Thế nhưng họ chịu đau cũng có thời hạn, ở dưới đất đủ thời gian sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời.
Nghĩ lại thì cũng khá giống ngồi tù.
Sau khi quái vật nhảy được vài lần, cuối cùng cũng có tiếng động đằng xa. Trên sườn núi xuất hiện rất nhiều chấm đen, đó đều là cung binh. Tiếng ngựa hí theo gió bay đến, bà lão cưỡi một con yêu thú họ ngựa, mái tóc hoa râm bị gió thổi bay phất phơ.Bà lão nắm chặt tay đánh lên ngực như nghi thức của chiến sĩ bộ lạc, một nguồn sức mạnh vô hình bay thẳng vào đầu quái vật.
Quái vật ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, đến khi nó đứng dậy thì giống như bị thứ nào đó yểm bùa, ngoan ngoãn đến trước mặt con ngựa rồi nằm rạp xuống đất.
Nhìn thấy đội quân sắp lui lại, Đỗ Thánh Lan không thể trốn tiếp nữa.
Vì lý do an toàn, hắn chọn lên tiếng trước rồi mới xuất hiện: “Cảm ơn vì có ngươi.” Giọng nói vang vọng trong vùng đất hoang, con ngươi đục ngầu của bà lão chuyển động: “Cảm ơn vì có các ngươi.”
Bà lão nói xong thì giơ tay, cung binh trên núi thu hồi vũ khí.
Trong vùng đất hoang xuất hiện hai người, không ai biết họ xuất hiện như thế nào nhưng dân trong thành lại không tỏ ra kinh ngạc. Bà lão mặc áo giáp, bên ngoài mặc áo choàng màu đỏ. Đáng tiếc là bà lão tướng tá nhỏ thó, động tác xuống ngựa không lưu loát cho lắm.
“Đi xa như vậy chắc hẳn đã mệt mỏi rồi, mau lên đây đi.”
Không từ chối người dân chính là bổn phận của thành chủ. Đỗ Thánh Lan ngồi trên ngựa, Cố Nhai Mộc hoá thành rồng quấn quanh cổ tay hắn, bà lão dắt ngựa đưa họ về thành Phụng Thiên.
Bà lão vẫn giữ cách nói chuyện nhấn nhá từng chữ không rõ tiếng: “Thành Phật Đà theo dõi rất sát sao, may mà trời thương, thành chủ không bị chết đói.”
Sau khi chiếm khu bắc, muốn đưa cơm phải đi qua địa phận của thành Phật Đà.
Đỗ Thánh Lan sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào nói xấu Phạn Hải tôn giả: “Chúng ta nên bày mưu kỹ càng, sau này phải làm cho thành chủ thành Phật Đà bị tình yêu cảm hoá về trời.”
Bà lão không trả lời ngay mà còng lưng đi về phía trước, một lúc sau mới từ từ nói: “Đánh thành Phần Thiên trước.”
Đỗ Thánh Lan buồn bực: “Vì sao?”
Thành Phần Thiên là đồng minh của thành Phật Đà, tuy nhiên nhìn từ vị trí địa lý, muốn vòng qua thành Phật Đà để đánh thẳng vào thành Phần Thiên thì rất khó.
(Giải thích một chút tại sao bà lão lại tức giận: Thành mà bà lão tên là 奉天/ Phụng Thiên = Thuận theo ý trời. Còn thành kia là 焚天/ Phần Thiên = Đốt trời, nên bà lão mới không thích)
“Tên thành xúc phạm ta.”
“…..”
Vượt qua eo Thiên Hiểm, thành Phụng Thiên gần như ở nơi xa nhất trên bản đồ về phía Bắc.
Đỗ Thánh Lan cưỡi yêu thú chiến mã cao lớn, lúc ngẩng đầu nhìn toà thành thì rất kinh hãi.
Hắn vốn tưởng rằng bà lão chỉ tự phong là nữ đế của tòa thành, rồi vất vả mưu sinh trong nơi hẻo lánh nào đó, chưa từng nghĩ bà lão thật sự sở hữu một tòa thành. Tòa thành này không lớn, được xây dựng từ đá, kiến trúc trong thành rất đẹp, còn oai phong hơn Minh Đô trước khi cải tạo gấp trăm lần.
Đỗ Thánh Lan: “Ngươi mới xây hả?”
Bà lão cử động hàm dưới: “Mỗi người dân của thành Phụng Thiên đều có thần lực bẩm sinh.”
“Phụng Thiên.” Đỗ Thánh Lan lặp lại cái tên này: “Người trong thế giới, dâng hiến vô hạn?”
Bà lão cười nhăn cả da mặt, nét mặt như đang nói hai chữ ‘Đúng vậy’: “Chúng ta phải cảm ơn trời xanh.”
Đỗ Thánh Lan mím môi, hèn chi bà lão muốn đánh thành Phần Thiên, trong mắt bà lão cái tên này cực kỳ vô lễ.
Hắn được mời vào phủ thành chủ, bà lão mang cho họ rất nhiều yêu thực và cả món cháo thịt bằm đặc biệt được cất giữ nguyên vẹn. Bà lão phải tẩy não người dân mới bắt về, để họ hoàn toàn nghe lời nên không nán lại ở phủ thành chủ nữa.
Đỗ Thánh Lan thở phào nhẹ nhõm, đi là tốt, nếu không… Thì khó mà giải quyết chén cháo không biết được làm từ thịt gì.
Hắn nhét thẳng yêu thực vào miệng, quá trình có thể nói là rất hung tàn. Yêu thực thường có độc nhưng vào tay thiên lôi tinh, cuối cùng ngay cả cái lá cũng không còn. Cái lu lớn trong cơ thể khá thoả mãn, Đỗ Thánh Lan tranh thủ thời gian nghiên cứu chính sự.
“Phía dưới mảnh vỡ Thiên Đạo có một ngọn núi bảo vật rất cao, cực kỳ thần kỳ, đứng bên cạnh ngọn núi muốn bay lên rất khó.”
Sau khi Đỗ Thánh Lan được đưa lên đỉnh núi, dù U Lan tôn giả ở ngay bên cạnh nhưng hắn vẫn cảm thấy áp lực như trước. Nếu như lúc đó không có U Lan tôn giả thì có lẽ hắn đã bị ép thành thịt nát.
Cố Nhai Mộc trầm ngâm rồi nói: “Chắc chắn núi bảo vật để trấn áp mảnh vỡ, không cho nó thể rời khỏi tiểu thế giới.”
Đỗ Thánh Lan cũng có chung suy nghĩ với Cố Nhai Mộc.
Bây giờ muốn đột phá thì phải tìm được núi bảo vật. Dựa vào sức của họ, tìm kiếm trong tiểu thế giới rộng mênh mông đúng là hơi khó, bây giờ mỗi thành đều nằm ở những nơi khác nhau, lẩn trốn còn khó chứ nói gì đến tìm kiếm.
Trong lúc im lặng, Cố Nhai Mộc khẽ gõ bàn một cái rồi hỏi: “Lúc vào tiểu thế giới, ngươi có nhìn thấy Thực Hồn đạo quân không?”
Trong đầu Đỗ Thánh Lan lập tức loé lên hình ảnh một cái đỉnh lớn. Đỉnh có ý thức riêng, dường như nó có khả năng chủ động di chuyển tìm kiếm một số bảo vật.
“Hình như… Có.” Giọng nói của hắn không chắc chắn lắm.
Nhưng việc này cũng không khó xác minh.
Thực lực của Thực Hồn đạo quân không tầm thường, khi đánh nhau nhất định sẽ làm quân tiên phong, chỉ cần hỏi thăm là có thể biết được.
Chờ Đỗ Thánh Lan ăn hết yêu thực, hai người ra ngoài tìm bà lão, đúng lúc bà lão đang phân chia công việc cho người dân mới bắt được. Bà lão vẫn giữ giọng điệu chân thành hỏi: “Đủ ăn không?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu, miêu tả Thực Hồn đạo quân: “Ngươi có biết một người dân dùng kích rất giỏi, bên cạnh còn có một cái bảo đỉnh không?”
Bà lão từng tham dự chiến tranh đoạt thành mấy lần, rất nhiều tu sĩ đều tò mò thân phận của bà. Lúc mới thành lập thành trì, cứ cách vài ngày sẽ có người đến thăm dò. Đỗ Thánh Lan vừa nói xong, bà lão nhanh chóng nhớ ra: “Đó là một vị tướng dũng mãnh của thành Phần Thiên.”
Đỗ Thánh Lan cúi đầu suy nghĩ.
Bà lão mỉm cười nói: “Ngươi có tâm sự, ngươi cần giúp đỡ.”
“Ta không có…”
Cố Nhai Mộc nhéo cổ tay hắn.
Đôi mắt bà lão đột nhiên trong hơn một tí, con ngươi trắng đen rõ ràng nhưng ánh mắt lại rất âm u. Đỗ Thánh Lan tự nhiên đổi giọng: “Ta không ngờ ngươi vừa nhìn đã nhận ra.”
Nghe thấy hắn cần giúp đỡ, bà lão trở nên hiền từ như trước: “Nguyện san sẻ cùng thành chủ.”
Đỗ Thánh Lan miễn cưỡng mỉm cười.
Dân trong thành không nghe lời một cách tuyệt đối, một khi chạm vào điều cấm kỵ của họ, một giây trước còn cười hì hì, tuy nhiên ngay sau đó có thể vung đao moi tim người khác.
Lòng bàn tay hắn cảm thấy ngứa ngáy.
Cố Nhai Mộc công khai nắm tay hắn, ngón cái viết lên lòng bàn tay: “Đừng yêu cầu những điều bà ta không làm được.”
Đỗ Thánh Lan chớp mắt. Lúc trước hắn đã đúc kết kinh nghiệm chung sống với dân trong thành, xem ra hắn đã quên rồi.
“Ta muốn có thêm yêu thực.”
Bà lão xoay qua nhìn hắn: “Không cần thêm cái khác à?”
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt bà lão phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của thiếu niên.
Thực tế thì nội tâm Đỗ Thánh Lan đang bùng nổ, hắn nhìn thấy lồng ngực bà lão động đậy, trái tim màu đen hơi lộ ra ngoài.
… Bà ấy nhận ra hắn đang nói dối.
Trực giác của Đỗ Thánh Lan rất chuẩn, sự phán đoán này đến từ sức mạnh khống chế của thành chủ với con dân của mình. Cách phát triển nuôi cổ khiến bà lão có thêm năng lực mới, trái tim của bà ta trở nên mạnh hơn, có thể đọc suy nghĩ trong một thời gian ngắn.
Sau khi có cái nhìn khác về bà lão, Đỗ Thánh Lan lặng lẽ kéo giãn khoảng cách đôi bên. Hắn chuẩn bị tư thế chạy trốn, cùng lúc đó nói thẳng nói với bà lão: “Ta cũng cần cái đỉnh kia.”
Đòn tấn công trong dự đoán không xảy ra, bà lão đi lên lầu trên tường thành, hai tay chống gậy, áo choàng bay bay. Ánh hoàng hôn tan biến, bà lão nói với Đỗ Thánh Lan đã chờ một lúc lâu: “Hy sinh cũng là một loại dâng hiến. Thành chủ, mọi chuyện sẽ như mong muốn của ngài.”
Đỗ Thánh Lan cảm động, hình như bà lão định lập tức dẫn binh đánh thành Phần Thiên.
…
Tại thành Phần Thiên.
“Báo!”
Một người dân cầm tín vật xông vào thành, thủ vệ không ngăn cản gã.
Sau khi thành chủ thành Phần Thiên bước ra, gã kia quỳ xuống bẩm báo: “Tiền tuyến báo tin khẩn, nữ đế Phụng Thiên dẫn 200 người dân rời khỏi eo Thiên Hiểm.”
Trong số những người dân của các thành trì, dân của thành Phụng Thiên mạnh nhất, họ có thể lấy một chọi hai mươi. Kết hợp với khả năng thần kỳ của bà lão, các chiến sĩ đánh nhau với bà lão đều rất sợ bị khống chế tinh thần.
Thành chủ thành Phần Thiên mở ra xem, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Gã nhìn sang Thực Hồn đạo quân.
Trong một lần trận chiến giữa các thành, Thực Hồn đạo quân từng một mình giết chết hai mươi người dân của thành Phụng Thiên. Hắn nhìn thấy biểu cảm của thành chủ thành Phần Thiên, lập tức đoán được bên trong viết gì, lạnh nhạt hỏi: “Bà ta muốn giết ta hả?”
“Không phải, bà ta muốn cưới ngươi.”
“…..”
Thực Hồn đạo quân đã chuẩn bị tư tưởng cho tình huống xấu nhất, hắn từng hiến tế một pháp thân, hơn nữa còn không dùng vũ khí thành thạo nhất là đao, nên thực lực đã giảm mạnh. Bên cạnh đó, thành Phần Thiên là đồng minh của thành Phật Đà, hắn vừa mới rời khỏi Phạn Môn. Nếu nhìn từ một góc độ bất kỳ, hy sinh một người có thể đổi một vài quyền lợi thì thành chủ thành Phần Thiên sẽ không từ chối.
Đương nhiên, Thực Hồn đạo quân cũng không phải là quả hồng mềm. Trước khi thành chủ ra quyết định, chắc chắn hắn sẽ đánh trả.
Nhìn thấy Thực Hồn đạo quân nheo mắt đầy nguy hiểm, thành chủ thành Phần Thiên biết hắn nghi ngờ mình bị lừa nên mở thư ở trước mặt hắn. Tuy nội dung ít, song ý nghĩa lại nhiều, thành Phụng Thiên muốn kết hôn, sau khi kết hôn sẽ không đánh thành Phần Thiên trong nửa năm.
Bởi vì không biết tên của Thực Hồn đạo quân nên phía dưới còn kèm theo một bức tranh truyền thần được vẽ sơ sài.
Thành chủ thành Phần Thiên nói đầy ẩn ý: “Thực Hồn à…”
Thực Hồn đạo quân lạnh lùng nhìn gã.
Thành chủ thành Phần Thiên né tránh ánh mắt của Thực Hồn đạo quân, khuyên nhủ hắn: “Không phải ai cũng có thể giống như La Sát đạo quân, vì một người mà đánh một thành.”
Thành Phật Đà chỉ có thể chia sẻ áp lực giúp thành Tiêu Kim, có thêm thành Phụng Thiên, gã phải vứt bỏ rất nhiều quyền lợi để đối lấy sự trợ giúp của Phạn Hải tôn giả.
Trong lòng thành chủ thành Phần Thiên cũng muốn giải quyết Thực Hồn đạo quân. Thực lực của hắn rất mạnh, ý kiến đề xuất khá hay. Trong lần tranh giành vị trí thành chủ, gã thắng rất suýt soát, có khi một ngày nào đó sẽ bị cướp ngôi.
“Ngươi cứ coi như cưới một lão tổ tông, để ở nhà cúng bái cũng được.”
Thành chủ thành Phần Thiên không nghĩ rằng Thực Hồn đạo quân sẽ cưới bà lão kia, cách tốt nhất bây giờ là chạy trốn, sau đó cứ mượn lý do là Thực Hồn đạo quân đào hôn. Nếu muốn đòi người thì nữ đế Phụng Thiên tự mình đuổi theo là được.
Nếu như đây chỉ là hành vi viện cớ để phát động chiến tranh thì gã sẽ đi cầu xin Phạn Hải tôn giả. Thêm hay thiếu một Thực Hồn đạo quân cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Thực Hồn đạo quân đứng im bất động, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Một lát sau, hắn đột nhiên hỏi: “Sứ giả đang ở đâu?”
“Ở cửa thành, giết sứ giả là điều tối kỵ…”
Thực Hồn đạo quân sải bước ra ngoài trước khi thành chủ thành Phần Thiên kịp nói hết.
…
Đỗ Thánh Lan đóng giả rồi theo đội quân ra trận.
Gương mặt Đỗ Thánh Lan thay đổi rất nhiều nhưng đứng trong một bầy quái vật là người dân trong thành vẫn rất nổi bật.
Đội quân đứng ngoài cửa eo Thiên Hiểm một lúc lâu, bà lão đang đợi sứ giả, trước khi trời sáng mà sứ giả vẫn chưa xuất hiện thì bọn họ sẽ tấn công.
Ban đầu Đỗ Thánh Lan vẫn đứng thẳng lưng, từ lúc nghe bà lão nói sẽ hy sinh hạnh phúc cả đời vì hắn thì lưng không còn thẳng được nữa.
“Bà bà.” Hắn cố gắng lựa chọn từ ngữ: “Đòi bảo vật là được, không cần đòi người đâu.”
Bà lão nhìn về phía trước: “Nếu đòi bảo vật thì người ta sẽ không cho.”
Đỗ Thánh Lan đau đầu: “Không cần phải kết hôn đâu.”
Bà lão rụng hết răng kiên quyết nói: “Cần.”
“Bởi vì…” Bà lão nhìn phía nam xa xa: “Ta là Phụng Thiên.”
“…..”
Đường nét vầng trăng dần mờ đi, màn đêm nhạt màu chứng tỏ trời sắp sáng.
Hai bóng người xuất hiện từ đằng xa, có thể tạm thời bỏ qua sứ giả quái vậ, người còn lại vóc dáng cao lớn, lưng đeo chiến kích, cơ bắp bị bó trong quần áo màu đen đang đi trước mặt hắn chính là Thực Hồn đạo quân.
Thực Hồn đạo quân đến gần, hắn dừng bước bên dưới chiến mã, ánh mắt lướt qua quái vật gầy như trang giấy, cuối cùng nhìn chằm chằm người bên cạnh nữ đế, gọi tên một cách chính xác: “Đỗ Thánh Lan.”
Đỗ Thánh Lan tự tin về lớp ngụy trang còn hơn thiên phú tu hành, không ngờ bị người ta liếc một cái đã nhận ra. Việc này khiến hắn nghi ngờ Thực Hồn đạo quân đã chuẩn bị rồi mới đến đây.
Ngân long nằm trong tay áo cũng nheo mắt.
“Ta biết ngay là ngươi. Ngoài ngươi ra, sẽ không có ai đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.”
Môi Đỗ Thánh Lan run run, sau đó chỉ sang bà lão, người đề nghị kết hôn ở đây nè.
Thực Hồn đạo quân nói: “Là ngươi.”
Đỗ Thánh Lan cãi không lại nên nói ngắn gọn: “Ta cần cái đỉnh của ngươi giúp đỡ.”
Thực Hồn đạo quân không hỏi lý do mà chỉ hỏi một câu.
“Ta giúp, ngươi có dám nhận không?”
Thực Hồn đạo quân không thể tặng Tầm Trân Đỉnh cho người khác, cho nên dù làm chuyện gì hắn cũng đi theo. Thực Hồn đạo quân chỉ có thể phát huy một nửa thực lực trong tiểu thế giới, song cho dù thực lực cảnh giới của đạo quân giảm một nửa, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc cũng khó có thể đối phó với hắn.
Đỗ Thánh Lan im lặng, hắn cũng rất đắn đo về chuyện này.
Thực Hồn đạo quân đã đến, trận chiến này tạm thời không cần đánh, cần gì có thể trở về rồi trao đổi sau. Bà lão vung tay: “Rút lui!”
Trên đường trở về, bà lão nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là vương phu của ta. Hãy cùng ta đồng lòng giúp đỡ những người khác.”
Thực Hồn đạo quân chỉ nhìn sang Đỗ Thánh Lan, dùng ánh mắt nói: Nếu đêm nay hắn vẫn còn ở thành Phụng Thiên, mọi người cá chết lưới rách.
Thay vì kiêng kỵ thực lực của Thực Hồn đạo quân, Đỗ Thánh Lan càng muốn tìm kiếm bảo sơn hơn. Đại đỉnh rất quan trọng, nếu không phải đã hết cách thì Đỗ Thánh Lan cũng không muốn khó xử như vậy. Hắn hỏi dò: “Ta cần giúp đỡ, muốn mượn đỉnh của ngươi dùng một lát.”
Nếu bây giờ hắn không tin, chắc chắn tin tức sẽ lan truyền đến thành Phật Đà, sau đó nhất định Phạn Hải tôn giả sẽ tăng người theo dõi xung quanh thành Phụng Thiên, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
Bà lão không quan tâm vị vương phu này, mọi thứ đều lấy tín ngưỡng làm trọng: “Để hắn dâng hiến đi!”
Bà lão đã đồng ý cho Đỗ Thánh Lan đưa người đi.
Đỗ Thánh Lan thở phào nhẹ nhõm, lập tức chuẩn bị xuất phát.
Đi được nửa đường, sau lưng vang lên giọng của bà lão: “Thành chủ, chờ lần sau ngài trở về, ta sẽ cho ngài một thiên hạ.”
Đỗ Thánh Lan bước hụt chân, ánh mắt của Thực Hồn đạo quân hết sức phức tạp: “Ngươi cũng là vương phu à?”
“Không phải.” Đỗ Thánh Lan xoa ấn đường, ngân long chui ra ngoài tay áo, ánh mắt hung dữ nhìn Thực Hồn đạo quân.
Pháp khí Ngự Không của Thực Hồn đạo quân có thể ngăn cản kiểm tra của tu sĩ có cảnh giới thấp hơn đạo quân, chỉ cần Phạn Hải tôn giả không dùng thần thức canh chừng cả ngày, họ sẽ bình an đi qua địa phận thành Phật Đà.
Lướt qua chủ đề có liên quan đến bà lão, Đỗ Thánh Lan nghiêm túc nói: “Ta cần tìm một thứ rất lợi hại, đó là một ngọn núi bảo vật được tạo thành từ vô số bảo vật.”
Những lời này nghe thật vớ vẩn.
Trong mắt Thực Hồn đạo quân loé lên kinh ngạc: “Ngươi chắc chắn tin tức không sai chứ?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu.
“Nếu ngọn núi đó thật sự tồn tại, đến bây giờ vẫn chưa bị phát hiện thì chỉ có hai khả năng. Một là nó nằm dưới lòng đất, hai là đã bị kết giới nào đó giấu đi. Nếu là khả năng thứ hai, Tầm Trân Đỉnh cũng rất khó tìm được.” Thực Hồn đạo quân nói: “Hơn nữa, Tầm Trân Đỉnh giỏi tìm dị thú quý hiếm, khả năng tìm bảo bối hơi kém.”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Không sao.”
Bảo vật do chính tay U Lan tôn giả sáng tạo, vật liệu cũng là chí bảo, có lẽ sẽ sinh ra một tia linh trí.
Trước khi sự việc xảy ra, không ai có thể chắc chắn, sau đó mọi người đều im lặng đi tìm bảo sơn. Tầm Trân Đỉnh đã ở thành Phần Thiên một thời gian dài, bên cạnh là thành Phật Đà và thành Phụng Thiên ở phương bắc xa xôi, nếu có chí bảo thì nó đã sớm cảm nhận được.
Vậy nên bọn họ liên tục di chuyển, khi đến thành Phần Thiên, Tầm Trân Đỉnh mới chui xuống đất một lần nữa, dùng thân hình tròn vo đo đạc đất cát.
Một lát sau, nó quay về bên cạnh Thực Hồn đạo quân, bên trong đỉnh rung lên tạo thành sóng âm.
Thực Hồn đạo quân giải thích đoạn sóng âm này: “Nơi đây có huyền vật.”
Huyền vật chính là thứ được dùng để bói toán, nhìn thấy sắc mặt Đỗ Thánh Lan không có sự kinh ngạc là biết hắn cũng hiểu sơ sơ về vấn đề này.
Tầm Trân Đỉnh ngửi mùi bảo vật như chó săn, tiếng động quấy nhiễu vài người đang nói chuyện trong rừng, một người trong đó quát lên: “Ai?”
Đại đỉnh đung đưa nhìn họ, có người nhận ra cái đỉnh này: “Là Thực Hồn đạo quân.”
Nhóm bọn họ có mười mấy người, ban đầu là dân trong thành Cực Ác. Sau khi thành Cực Ác bị phá, người dân bị chia thành hai nhóm. Thực lực của mấy người này bình thường không được xem trọng nên định nhân cơ hội đi tuần để chạy trốn, dự định từ bỏ chiến tranh đoạt thành, tìm kiếm xem liệu trong tiểu thế giới có cơ duyên khác hay không.
Họ vất vả mấy ngày liên tiếp, trừ yêu thực thì cũng chỉ phát hiện một cái lọ xăm.
Một người trong nhóm cười khổ: “Cái lọ xăm này có vấn đề.”
Hắn nói xong lập tức lắc lọ xăm, một cái xăm hạ hạ rơi ra, những người khác lắc lọ xăm cũng như thế.
Danh tiếng của Thực Hồn đạo quân ở tiên giới không tệ, hắn sẽ không giết họ vô cớ, cho dù lát nữa không tìm được bảo vật thì cũng không đến mức gặp chuyện quá xui xẻo.
Thực Hồn đạo quân cầm lọ xăm lắc vài cái: Xăm hạ hạ.
Tầm Trân Đỉnh tò mò dùng thân đỉnh chạm vào lọ xăm cũng nhận được thẻ xăm y hệt.
“Bọn ta từng bắt một người dân trong thành, kết quả cũng giống như vậy, sau đó thả người kia đi.”
Việc như vậy không đủ chứng minh là có gì quá xui xẻo.
Nói tóm lại, cái lọ xăm này là thứ rác rưởi.
Sau khi Đỗ Thánh Lan bước tới thì bị lọ xăm này thu hút, hắn tiện tay lắc vài cái, thẻ xăm rơi ra là thượng thượng. Hắn lại lắc thêm một lần nữa, mặc dù không phải là thượng thượng nhưng cũng là thượng cát.
Tu sĩ kia trông thấy ngân long trong tay áo Đỗ Thánh Lan, trước kia hắn từng xuống hạ giới nên bất giác la lên: “Đỗ Thánh Lan?”
Dấu hiệu rõ ràng nhất của Đỗ Thánh Lan chính là có một con rồng bên cạnh.
Đỗ Thánh Lan nhướng mày.
Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan không phủ nhận, tu sĩ nhìn xăm của mình và đồng đội, sau đó nghĩ đến xăm của dân trong thành và Thực Hồn đạo quân, cuối cùng ánh mắt tập trung lên thẻ xăm đại cát duy nhất trong tay Đỗ Thánh Lan, hình như đã hiểu được điều gì đó.
Hắn cười khẩy: “Mệnh của ta thuộc về ta chứ không phải ông trời.”
Tu sĩ nói xong lập tức bẻ gãy thẻ bài, dứt khoát rời khỏi bài kiểm tra của tiểu thế giới.