Vu Hành Vân ấn thái dương đã nổi lên gân xanh, giận dữ nói: “Nha đầu kia che mặt còn chưa tính, các ngươi còn muốn lấy pho tượng của tiện nhân kia tới để kích thích ta sao? Hai người các ngươi muốn chết hả!”
Vương Ngữ Yên kề sát vào tai Mộ Dung Phục, nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó lại tiếp tục chôn đầu vào trong lòng hắn.
Mộ Dung Phục bất đắc dĩ truyền lời, nói: “Tiền bối, Yên nhi nói nếu người đánh nàng một chưởng còn chưa hả giận, xin cứ việc đánh nát cái khối ngọc này đi. Tuy rằng nàng cảm thấy tiếc khối ngọc, nhưng mà ai bảo nó lại giống người thật, để mỗ mỗ đánh cho sảng khoái.”
Vương Ngữ Yên lại vụng trộm kéo kéo góc áo của hắn.
Mộ Dung Phục khụ một tiếng: “Yên nhi nói nàng cam đoan, nàng sẽ không bắt ngài đền tiền!”
Vu Hành Vân, Thiên Sơn Đồng Mỗ anh minh thần võ, trong cuộc đời lần đầu tiên nổi trận lôi đình, sau đó….
“Hai người các ngươi…Cút xa ta ra một chút”
Tuy rằng khẩu khí hung ác, nhưng sau khi Vu Hành Vân để lại mấy ánh mắt uy hiếp xong, vẫn một tay vác khối ngọc bay đi.
Cũng không lâu sâu, ở sâu trong rừng mơ hồ truyền đến tiếng tức giận chửi mắng và tiếng ngọc thạch vỡ tung tóe.
“Thực sự hào phóng như vậy?” Mộ Dung Phục kéo khăn che mặt nàng xuống, lấy nước hồ cho nàng rửa vết thương, mỉm cười hỏi.
“Dù sao cũng không có cách nào đem khối ngọc đó đi bán lấy tiền…” Vương Ngữ Yên than thở, chỉ cảm thấy chỗ bị thương nhức nhối đau, lục phủ ngũ tạng cũng đau, hít một hơi lạnh.
Tuy rằng nàng đã ăn linh dược trị thương của phái Tiêu Dao, nhưng vẫn có ngoại thương, không chạm vào thì chỉ hơi xót, vừa chạm vào thì toàn thân đau đớn. Nàng từ nhỏ đến giờ luôn được sủng ái vô cùng, chưa từng phải chịu khổ, cho nên cơ hồ đã quên mất ốm đau là cái cảm giác gì, bây giờ lại tê dại, liền không cầm được nước mắt.
“Ta có mang kim sang dược trên người, chỉ là…” Mộ Dung Phục thấy Vương Ngữ Yên nước mắt lưng tròng, trong lòng chỉ hận không thể chịu đau thay cho nàng. Nhưng nếu muốn bôi thuốc cho nàng, thì phải cởi áo để lộ vai…
“Ngươi đừng cử động.” Hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng kéo dây lưng của nàng, đem quần áo cởi ra một nửa, lộ ra bên vai bị thương. Chỗ chịu chưởng đánh đã tím bầm một mảng, nổi bật trên làn da trắng noãn trong suốt, càng khiến vết thương thêm chói mắt. Mộ Dung Phục rất thương xót, vốn dĩ còn hơi e ngại liền lập tức ném lên chín tầng mây.
“Sẽ hơi đau, ngươi cố chịu đựng một chút.” Hắn đem kim sang dược nắm trong tay, dùng nội lực làm nóng nó lên, rồi nhẹ nhàng thoa lên vai nàng.
Vương Ngữ Yên cắn môi, một tiếng kêu cũng không phát ra. Đợi đến sau khi Mộ Dung Phục bôi thuốc xong, giúp nàng mặc lại quần áo, nàng mới gào khóc thành tiếng: “Bị thương tuyệt đối không vui! Biểu ca ta về sau không muốn bị thương nữa…” Mộ Dung Phục nghe thấy, càng thêm yêu chiều, ôm lấy nàng thấp giọng dỗ dành, tiếp tục truyền chân khí vào cơ thể Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên trước đây xem kịch trên tivi, thấy nhân vật chính sau khi bị thương vẫn duy trì bộ dạng bình thường, thậm chí đa số đều là do bị thương mới gặp được kì ngộ, đột ngột tăng tiến võ công. Đến sau khi bản thân nàng trải qua mới biết, cái này so với cảm mạo thông thường đau đớn gấp mấy lần. Nếu chỉ có một mình nàng, nàng còn có thể cắn răng nhịn, bất quá Mộ Dung Phục là người nàng yêu nhất đời này, cho nên giờ phút này nàng không khỏi bắt đầu làm nũng, bảy phần đau cũng muốn nói thành mười phần, huống chi thật sự là mười phần đau đớn.
Qua một lúc, thuốc Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn và Kim Sang Dược bắt đầu phát huy tác dụng, đau đớn trên người Vương Ngữ Yên dần dần giảm bớt, nàng chỉ cảm thấy cực kì buồn ngủ, liền nâng bàn tay không bị thương lên dụi dụi mắt.
“Mệt rồi?” Mộ Dung Phục cúi đầu hỏi. “Nằm trên lưng ta ngủ đi, ta mang ngươi đến trấn phía trước tìm đại phu.”
Vương Ngữ Yên thẹn thùng cười, khuôn mặt tái nhợt nghiêm túc gật đầu. Nàng vừa khóc xong, mí mắt còn ướt, con ngươi cũng như vừa nhấc từ hồ nước lên, chóp mũi đáng yêu ửng đỏ, lúc này cười, tựa như mưa xuân tươi mát. Mộ Dung Phục đem nàng ôm lên lưng, âm thầm thề, cuộc đời nàng sẽ không bao giờ để nàng khổ sở như vậy nữa.
Mộ Dung Phục vừa tăng thêm ba mươi năm công lực, lại đến từ cao thủ đứng đầu Thiên Sơn Đồng Mỗ, nội lực tinh thuần không chút tạp chất, dung nhập vào khí hải xong thì nội lực tăng lên rất nhiều. Cho nên hắn vừa dùng Lăng Ba Vi Bộ, thì con đường vốn cần nửa ngày đi bộ, thoáng cái chưa đầy hai canh giờ đã tới nơi.
Trấn Phượng Nghi là một trấn nhỏ ở Đại Lý, giáp với Tống, tuy rằng thành không lớn, nhưng cũng có chút náo nhiệt. Mộ Dung Phục liền hỏi thăm người dân ở đây chỗ của đại phu. Người qua đường thấy hắn cử chỉ khí độ bất phàm, liền nhiệt tình báo: “Vị công tử này tới thật khéo, hiện giờ có một vị thần y nổi danh giang hồ đang du ngoạn ở trong trấn của chúng ta, ngay ở các khách điếm ở chỗ rẽ phía trước kia thôi. Mỗi ngày người đến xin chẩn bệnh đều ngồi đầy ở cửa đó! Ngươi mang vị cô nương này qua xem sao.
Mộ Dung Phục liền cảm tạ, sau đó đi đến khách điếm kia. Quả nhiên trong đại đường chi chít người, đều đang chờ thần y chẩn bệnh cho người nha. Hắn vừa bước vào, liền có một dược đồng tiến lại gần, cung kính nói: “Xin lỗi, sư phụ nói hôm nay khách đến chẩn bệnh đã đủ người, xin công tử ngày mai hẵng quay lại.”
Mộ Dung Phục cũng không chấp nhất, nghĩ rằng nếu người ta không rảnh, thì mình đi tìm đại phu khác thôi, nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Xin hỏi danh hào của lệnh sư là —”
Tên dược đồng có chút kiêu ngạo đáp: “Người giang hồ gọi ông ấy là Diêm Vương Địch, Tiết Mộ Hoa tiên sinh.”
Tiết Mộ Hoa ngày đó tới chậm một bước, không thể chữa trị được cho Mộ Dung phu nhân, sớm đã thiếu nợ nhân tình của Mộ Dung Phục. Lúc này lại vừa vặn gặp được, Mộ Dung Phục liền nói tên của mình ra, sau đó Tiết thần y lập tức sai dược đồng mời bọn họ lên lầu, trên đường đi dòng người đang đứng chờ ghen tị đỏ mắt với họ.
Nhiều năm không gặp, Tiết thần y cũng không thay đổi mấy, chòm râu vẫn nửa trắng nửa đen. Ông ta chắp tay với Mộ Dung Phục, nói: “Mộ Dung công tử, nhiều năm không gặp. Xin đem Vương cô nương đặt lên giường, tại hạ lập tức sẽ giúp biểu muội của ngài bắt mạch.”
Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn tác dụng cực tốt, lại thêm đưa tới kịp thời, cho nên Tiết thần y mặc dù nói Vương Ngữ Yên bị thương nặng, nhưng vẫn tuyệt đối có thể chữa khỏi hoàn toàn. Sau đó liền muốn dùng châm khơi thông kinh mạch của nàng. Châm cứu là việc cần cẩn thận, tối kị là để người khác quấy rầy, vì thế Mộ Dung Phục tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn đi ra ngoài.
Bên ngoài có một người bệnh đang chờ bốc thuốc, hai người nhìn thấy nhau, liền chắp tay chào. Người kia là một đại hán râu rậm, gần như mọc đầy khuôn mặt, khiến cho Mộ Dung Phục không nhìn ra diện mạo và tuổi tác, người kia chỉ lộ ra một đôi mắt sáng như sao.
Trong phòng vọng ra tiếng kêu đau đớn của Vương Ngữ Yên, Mộ Dung Phục nghe thấy cơ hồ muốn xông vào, nhưng nghĩ tới đang châm cứu, lại xiết tay nhịn xuống. Thấy hắn lo lắng, đại hán kia mỉm cười, nói: “Thần y y thuật cao minh, các hạ không cần quá mức lo lắng.”
Đại hán vỗ vai hắn, trong giọng nói hơi thẫn thờ: “Không sao, vợ chồng son tình cảm mặn nồng.”
Hai người nói chuyện một lúc, đều có hảo cảm với đối phương. Sau khi dược đồng đưa thuốc cho đại hán rồi, liền cáo từ: “Nếu lần sau có duyên gặp lại, chúng ta nhất định phải uống vài hũ rượu!”
Mộ Dung Phục cười, đáp ứng, trong lòng lại nghĩ: người này và Kiều Phong huynh đệ đều là sâu rượu, người khác uống rượu dùng bát để tính, bọn họ lại thích dùng bình. Bất quá hắn thấy người kia công phu rất cao, lại không nói tên, nên nghĩ hẳn người kia cũng có chuyện khó nói.
Tiết Mộ Hoa y thuật quả nhiên cao minh, sau khi châm cứu xong, trên mặt Vương Ngữ Yên liền hồi phục một tia huyết sắc. Tiết thần y sau đó cho nàng một phương thuốc để điều dưỡng, bảo nàng tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Mộ Dung Phục yên tâm không ít, sau đó đưa tiền nhờ chủ quán nhanh chóng đi sắc thuốc, sau đó bưng lên cho Vương Ngữ Yên uống. Nhìn chén thuốc nóng hôi hổi, Vương Ngữ Yên lại nói: “Biểu ca, trước đừng uống vội, huynh giống như hồi còn nhỏ đi, trò chuyện với ta, kể một ít chuyện xưa.”
Mộ Dung Phục trong lòng chỉ muốn nàng mau khỏe, liền dỗ dành: “Ta đã hỏi Tiết đại phu rồi, thuốc này cũng không đắng đâu.”
“Huynh không hiểu rồi, thuốc không đắng không có nghĩa là dễ uống. Nếu uống ngay lúc nó còn nóng, một ngụm lại một ngụm, nhất định sẽ không dễ chịu gì. Ta có một chủ ý, cứ để nó nguội rồi, ta một lần uống hết, chẳng phải sẽ chỉ phải chịu khổ một lần sao?”
Mộ Dung Phục bật cười, liền chiều ý nàng, đem những chuyện xưa và những chuyện tai nghe mắt thấy trên giang hồ hiện nay kể cho nàng nghe. Khi nhắc tới vị đại hán kia, Vương Ngữ Yên ngẫm nghĩ, ngạc nhiên nói: “Vị đại thúc kia ta cũng thấy, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, không giống như người bệnh, hay là thay người khác tới lấy thuốc?”
“Ta cũng không rõ, hắn nói là luyện công sai hướng, cho nên đến xin thuốc điều trị.” Mộ Dung Phục lắc đầu, nghĩ nghĩ một lúc, lại nói, “Hắn thấy ta và muội, trên mặt rất cảm khái, ta nghĩ có lẽ đường tình của hắn không thuận lợi.”
“Gần đây tại sao luôn gặp phải người đường tình không tốt a?” Vương Ngữ Yên giơ tay sờ chén thuốc, cảm thấy cũng đã nguội, liền cầm lên, “Ta còn phải nhanh uống nó, vạn nhất vết thương không khỏi hoàn toàn, chẳng phải biểu ca cũng sẽ giống bọn họ sao.”
Mộ Dung Phục cười khổ, giúp nàng uống thuốc xong, lại thay nàng lau miệng, nói: “Ta mặc dù không mê tín, nhưng nghe ngươi nói như vậy vẫn không vui. Nếu ngươi còn trù ẻo bản thân nữa, ta sẽ tức giận đó.”
Vương Ngữ Yên thấy hắn nhiệt tình thân thiết, cảm động nói: “Ngươi yên tâm, thấy nhiều người đau khổ như vậy, ta nhất định sẽ vì ngươi, về sau yêu thương quý trọng bản thân.”
Tuy rằng Vương Ngữ Yên bị trọng thương, nhưng so với Diệp nhị nương, Nguyễn Tinh Trúc, Thiên Sơn Đồng Mỗ và vị tiền bối vô danh vừa rồi, bọn họ hai người trong mắt chỉ có hình bóng của nhau, đúng là may mắn hơn nhiều lắm. Hai người trò chuyện một lát, cảm thấy trong lòng yên tĩnh an tường.
Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa, Mộ Dung Phục đỡ Vương Ngữ Yên nằm xuống xong, liền ra mở cửa. Chỉ thấy một vị thư sinh nho nhã mỉm cười thi lễ với hắn: “Đoàn thị hộ vệ Chu Đan Thần, ra mắt Mộ Dung công tử.”
Mộ Dung Phục nghe xong, chắp tay đáp lễ nói: “Đoàn vương gia có việc?”
Chu Đan Thần cung kính trả lời: “Vương gia của chúng ta sau khi từ biệt ở Tiểu Kính Hồ, luôn luôn mong nhớ Vương cô nương, muốn cô nương đến Đại Lý làm khách. Hôm nay, vương gia nghe nói cô nương bị thương, có chút lo lắng, vì vậy đặc biệt sai tại hạ mời cô nương đến quý phủ nghỉ ngơi mấy ngày.”
Lúc này đang ở trong lãnh thổ Đại Lý, bởi phải đề phòng bí mật quốc gia bị tiết lộ ra bên ngoài, cho nên việc ra vào của mọi người tất nhiên đều được ghi lại, vì thế Đoàn Chính Thuần biết tình hình và chỗ ở của bọn họ cũng không phải là việc khó. Mộ Dung Phục trầm ngâm một lát, nghĩ tới Vương Ngữ Yên đang bị thương, không thể di chuyển nhiều, nếu có thể tìm một nơi thanh tịnh thoải mái để tĩnh dưỡng thì quá tốt, chỉ là nàng và phụ thân cũng không quá quen thuộc, nên sợ nàng không chịu.
Chu Đan Thần giỏi quan sát sắc mặt, thấy Mộ Dung Phục trầm tư, liền ôn hòa khuyên nhủ: “Trong vương phủ, dược liệu đầy đủ hết, cũng có thể cho mời ngự y, cô nương muốn ăn uống gì cũng dễ dàng hơn là ở khách điếm nho nhỏ này.”
Kết quả chính là Mộ Dung Phục sau đó quay vào phòng, cùng Vương Ngữ Yên thương lượng vài câu. Vương Ngữ Yên vốn không đồng ý, nhưng lại bị Mộ Dung Phục dùng chiêu “Đường Tăng”, làm nàng bị hắn tụng đến nhức đầu, đành phải đầu hàng. Thu thập nhanh gọn xong, hai người liền lên xe ngựa dành riêng cho hoàng thất Đại Lý, theo Chu Đan Thần đến Trấn Nam Vương phủ.
Vu Hành Vân ấn thái dương đã nổi lên gân xanh, giận dữ nói: “Nha đầu kia che mặt còn chưa tính, các ngươi còn muốn lấy pho tượng của tiện nhân kia tới để kích thích ta sao? Hai người các ngươi muốn chết hả!”
Vương Ngữ Yên kề sát vào tai Mộ Dung Phục, nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó lại tiếp tục chôn đầu vào trong lòng hắn.
Mộ Dung Phục bất đắc dĩ truyền lời, nói: “Tiền bối, Yên nhi nói nếu người đánh nàng một chưởng còn chưa hả giận, xin cứ việc đánh nát cái khối ngọc này đi. Tuy rằng nàng cảm thấy tiếc khối ngọc, nhưng mà ai bảo nó lại giống người thật, để mỗ mỗ đánh cho sảng khoái.”
Vương Ngữ Yên lại vụng trộm kéo kéo góc áo của hắn.
Mộ Dung Phục khụ một tiếng: “Yên nhi nói nàng cam đoan, nàng sẽ không bắt ngài đền tiền!”
Vu Hành Vân, Thiên Sơn Đồng Mỗ anh minh thần võ, trong cuộc đời lần đầu tiên nổi trận lôi đình, sau đó….
“Hai người các ngươi…Cút xa ta ra một chút”
Tuy rằng khẩu khí hung ác, nhưng sau khi Vu Hành Vân để lại mấy ánh mắt uy hiếp xong, vẫn một tay vác khối ngọc bay đi.
Cũng không lâu sâu, ở sâu trong rừng mơ hồ truyền đến tiếng tức giận chửi mắng và tiếng ngọc thạch vỡ tung tóe.
“Thực sự hào phóng như vậy?” Mộ Dung Phục kéo khăn che mặt nàng xuống, lấy nước hồ cho nàng rửa vết thương, mỉm cười hỏi.
“Dù sao cũng không có cách nào đem khối ngọc đó đi bán lấy tiền…” Vương Ngữ Yên than thở, chỉ cảm thấy chỗ bị thương nhức nhối đau, lục phủ ngũ tạng cũng đau, hít một hơi lạnh.
Tuy rằng nàng đã ăn linh dược trị thương của phái Tiêu Dao, nhưng vẫn có ngoại thương, không chạm vào thì chỉ hơi xót, vừa chạm vào thì toàn thân đau đớn. Nàng từ nhỏ đến giờ luôn được sủng ái vô cùng, chưa từng phải chịu khổ, cho nên cơ hồ đã quên mất ốm đau là cái cảm giác gì, bây giờ lại tê dại, liền không cầm được nước mắt.
“Ta có mang kim sang dược trên người, chỉ là…” Mộ Dung Phục thấy Vương Ngữ Yên nước mắt lưng tròng, trong lòng chỉ hận không thể chịu đau thay cho nàng. Nhưng nếu muốn bôi thuốc cho nàng, thì phải cởi áo để lộ vai…
“Ngươi đừng cử động.” Hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng kéo dây lưng của nàng, đem quần áo cởi ra một nửa, lộ ra bên vai bị thương. Chỗ chịu chưởng đánh đã tím bầm một mảng, nổi bật trên làn da trắng noãn trong suốt, càng khiến vết thương thêm chói mắt. Mộ Dung Phục rất thương xót, vốn dĩ còn hơi e ngại liền lập tức ném lên chín tầng mây.
“Sẽ hơi đau, ngươi cố chịu đựng một chút.” Hắn đem kim sang dược nắm trong tay, dùng nội lực làm nóng nó lên, rồi nhẹ nhàng thoa lên vai nàng.
Vương Ngữ Yên cắn môi, một tiếng kêu cũng không phát ra. Đợi đến sau khi Mộ Dung Phục bôi thuốc xong, giúp nàng mặc lại quần áo, nàng mới gào khóc thành tiếng: “Bị thương tuyệt đối không vui! Biểu ca ta về sau không muốn bị thương nữa…” Mộ Dung Phục nghe thấy, càng thêm yêu chiều, ôm lấy nàng thấp giọng dỗ dành, tiếp tục truyền chân khí vào cơ thể Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên trước đây xem kịch trên tivi, thấy nhân vật chính sau khi bị thương vẫn duy trì bộ dạng bình thường, thậm chí đa số đều là do bị thương mới gặp được kì ngộ, đột ngột tăng tiến võ công. Đến sau khi bản thân nàng trải qua mới biết, cái này so với cảm mạo thông thường đau đớn gấp mấy lần. Nếu chỉ có một mình nàng, nàng còn có thể cắn răng nhịn, bất quá Mộ Dung Phục là người nàng yêu nhất đời này, cho nên giờ phút này nàng không khỏi bắt đầu làm nũng, bảy phần đau cũng muốn nói thành mười phần, huống chi thật sự là mười phần đau đớn.
Qua một lúc, thuốc Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn và Kim Sang Dược bắt đầu phát huy tác dụng, đau đớn trên người Vương Ngữ Yên dần dần giảm bớt, nàng chỉ cảm thấy cực kì buồn ngủ, liền nâng bàn tay không bị thương lên dụi dụi mắt.
“Mệt rồi?” Mộ Dung Phục cúi đầu hỏi. “Nằm trên lưng ta ngủ đi, ta mang ngươi đến trấn phía trước tìm đại phu.”
Vương Ngữ Yên thẹn thùng cười, khuôn mặt tái nhợt nghiêm túc gật đầu. Nàng vừa khóc xong, mí mắt còn ướt, con ngươi cũng như vừa nhấc từ hồ nước lên, chóp mũi đáng yêu ửng đỏ, lúc này cười, tựa như mưa xuân tươi mát. Mộ Dung Phục đem nàng ôm lên lưng, âm thầm thề, cuộc đời nàng sẽ không bao giờ để nàng khổ sở như vậy nữa.
Mộ Dung Phục vừa tăng thêm ba mươi năm công lực, lại đến từ cao thủ đứng đầu Thiên Sơn Đồng Mỗ, nội lực tinh thuần không chút tạp chất, dung nhập vào khí hải xong thì nội lực tăng lên rất nhiều. Cho nên hắn vừa dùng Lăng Ba Vi Bộ, thì con đường vốn cần nửa ngày đi bộ, thoáng cái chưa đầy hai canh giờ đã tới nơi.
Trấn Phượng Nghi là một trấn nhỏ ở Đại Lý, giáp với Tống, tuy rằng thành không lớn, nhưng cũng có chút náo nhiệt. Mộ Dung Phục liền hỏi thăm người dân ở đây chỗ của đại phu. Người qua đường thấy hắn cử chỉ khí độ bất phàm, liền nhiệt tình báo: “Vị công tử này tới thật khéo, hiện giờ có một vị thần y nổi danh giang hồ đang du ngoạn ở trong trấn của chúng ta, ngay ở các khách điếm ở chỗ rẽ phía trước kia thôi. Mỗi ngày người đến xin chẩn bệnh đều ngồi đầy ở cửa đó! Ngươi mang vị cô nương này qua xem sao.
Mộ Dung Phục liền cảm tạ, sau đó đi đến khách điếm kia. Quả nhiên trong đại đường chi chít người, đều đang chờ thần y chẩn bệnh cho người nha. Hắn vừa bước vào, liền có một dược đồng tiến lại gần, cung kính nói: “Xin lỗi, sư phụ nói hôm nay khách đến chẩn bệnh đã đủ người, xin công tử ngày mai hẵng quay lại.”
Mộ Dung Phục cũng không chấp nhất, nghĩ rằng nếu người ta không rảnh, thì mình đi tìm đại phu khác thôi, nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Xin hỏi danh hào của lệnh sư là —”
Tên dược đồng có chút kiêu ngạo đáp: “Người giang hồ gọi ông ấy là Diêm Vương Địch, Tiết Mộ Hoa tiên sinh.”
Tiết Mộ Hoa ngày đó tới chậm một bước, không thể chữa trị được cho Mộ Dung phu nhân, sớm đã thiếu nợ nhân tình của Mộ Dung Phục. Lúc này lại vừa vặn gặp được, Mộ Dung Phục liền nói tên của mình ra, sau đó Tiết thần y lập tức sai dược đồng mời bọn họ lên lầu, trên đường đi dòng người đang đứng chờ ghen tị đỏ mắt với họ.
Nhiều năm không gặp, Tiết thần y cũng không thay đổi mấy, chòm râu vẫn nửa trắng nửa đen. Ông ta chắp tay với Mộ Dung Phục, nói: “Mộ Dung công tử, nhiều năm không gặp. Xin đem Vương cô nương đặt lên giường, tại hạ lập tức sẽ giúp biểu muội của ngài bắt mạch.”
Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn tác dụng cực tốt, lại thêm đưa tới kịp thời, cho nên Tiết thần y mặc dù nói Vương Ngữ Yên bị thương nặng, nhưng vẫn tuyệt đối có thể chữa khỏi hoàn toàn. Sau đó liền muốn dùng châm khơi thông kinh mạch của nàng. Châm cứu là việc cần cẩn thận, tối kị là để người khác quấy rầy, vì thế Mộ Dung Phục tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn đi ra ngoài.
Bên ngoài có một người bệnh đang chờ bốc thuốc, hai người nhìn thấy nhau, liền chắp tay chào. Người kia là một đại hán râu rậm, gần như mọc đầy khuôn mặt, khiến cho Mộ Dung Phục không nhìn ra diện mạo và tuổi tác, người kia chỉ lộ ra một đôi mắt sáng như sao.
Trong phòng vọng ra tiếng kêu đau đớn của Vương Ngữ Yên, Mộ Dung Phục nghe thấy cơ hồ muốn xông vào, nhưng nghĩ tới đang châm cứu, lại xiết tay nhịn xuống. Thấy hắn lo lắng, đại hán kia mỉm cười, nói: “Thần y y thuật cao minh, các hạ không cần quá mức lo lắng.”
Đại hán vỗ vai hắn, trong giọng nói hơi thẫn thờ: “Không sao, vợ chồng son tình cảm mặn nồng.”
Hai người nói chuyện một lúc, đều có hảo cảm với đối phương. Sau khi dược đồng đưa thuốc cho đại hán rồi, liền cáo từ: “Nếu lần sau có duyên gặp lại, chúng ta nhất định phải uống vài hũ rượu!”
Mộ Dung Phục cười, đáp ứng, trong lòng lại nghĩ: người này và Kiều Phong huynh đệ đều là sâu rượu, người khác uống rượu dùng bát để tính, bọn họ lại thích dùng bình. Bất quá hắn thấy người kia công phu rất cao, lại không nói tên, nên nghĩ hẳn người kia cũng có chuyện khó nói.
Tiết Mộ Hoa y thuật quả nhiên cao minh, sau khi châm cứu xong, trên mặt Vương Ngữ Yên liền hồi phục một tia huyết sắc. Tiết thần y sau đó cho nàng một phương thuốc để điều dưỡng, bảo nàng tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Mộ Dung Phục yên tâm không ít, sau đó đưa tiền nhờ chủ quán nhanh chóng đi sắc thuốc, sau đó bưng lên cho Vương Ngữ Yên uống. Nhìn chén thuốc nóng hôi hổi, Vương Ngữ Yên lại nói: “Biểu ca, trước đừng uống vội, huynh giống như hồi còn nhỏ đi, trò chuyện với ta, kể một ít chuyện xưa.”
Mộ Dung Phục trong lòng chỉ muốn nàng mau khỏe, liền dỗ dành: “Ta đã hỏi Tiết đại phu rồi, thuốc này cũng không đắng đâu.”
“Huynh không hiểu rồi, thuốc không đắng không có nghĩa là dễ uống. Nếu uống ngay lúc nó còn nóng, một ngụm lại một ngụm, nhất định sẽ không dễ chịu gì. Ta có một chủ ý, cứ để nó nguội rồi, ta một lần uống hết, chẳng phải sẽ chỉ phải chịu khổ một lần sao?”
Mộ Dung Phục bật cười, liền chiều ý nàng, đem những chuyện xưa và những chuyện tai nghe mắt thấy trên giang hồ hiện nay kể cho nàng nghe. Khi nhắc tới vị đại hán kia, Vương Ngữ Yên ngẫm nghĩ, ngạc nhiên nói: “Vị đại thúc kia ta cũng thấy, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, không giống như người bệnh, hay là thay người khác tới lấy thuốc?”
“Ta cũng không rõ, hắn nói là luyện công sai hướng, cho nên đến xin thuốc điều trị.” Mộ Dung Phục lắc đầu, nghĩ nghĩ một lúc, lại nói, “Hắn thấy ta và muội, trên mặt rất cảm khái, ta nghĩ có lẽ đường tình của hắn không thuận lợi.”
“Gần đây tại sao luôn gặp phải người đường tình không tốt a?” Vương Ngữ Yên giơ tay sờ chén thuốc, cảm thấy cũng đã nguội, liền cầm lên, “Ta còn phải nhanh uống nó, vạn nhất vết thương không khỏi hoàn toàn, chẳng phải biểu ca cũng sẽ giống bọn họ sao.”
Mộ Dung Phục cười khổ, giúp nàng uống thuốc xong, lại thay nàng lau miệng, nói: “Ta mặc dù không mê tín, nhưng nghe ngươi nói như vậy vẫn không vui. Nếu ngươi còn trù ẻo bản thân nữa, ta sẽ tức giận đó.”
Vương Ngữ Yên thấy hắn nhiệt tình thân thiết, cảm động nói: “Ngươi yên tâm, thấy nhiều người đau khổ như vậy, ta nhất định sẽ vì ngươi, về sau yêu thương quý trọng bản thân.”
Tuy rằng Vương Ngữ Yên bị trọng thương, nhưng so với Diệp nhị nương, Nguyễn Tinh Trúc, Thiên Sơn Đồng Mỗ và vị tiền bối vô danh vừa rồi, bọn họ hai người trong mắt chỉ có hình bóng của nhau, đúng là may mắn hơn nhiều lắm. Hai người trò chuyện một lát, cảm thấy trong lòng yên tĩnh an tường.
Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa, Mộ Dung Phục đỡ Vương Ngữ Yên nằm xuống xong, liền ra mở cửa. Chỉ thấy một vị thư sinh nho nhã mỉm cười thi lễ với hắn: “Đoàn thị hộ vệ Chu Đan Thần, ra mắt Mộ Dung công tử.”
Mộ Dung Phục nghe xong, chắp tay đáp lễ nói: “Đoàn vương gia có việc?”
Chu Đan Thần cung kính trả lời: “Vương gia của chúng ta sau khi từ biệt ở Tiểu Kính Hồ, luôn luôn mong nhớ Vương cô nương, muốn cô nương đến Đại Lý làm khách. Hôm nay, vương gia nghe nói cô nương bị thương, có chút lo lắng, vì vậy đặc biệt sai tại hạ mời cô nương đến quý phủ nghỉ ngơi mấy ngày.”
Lúc này đang ở trong lãnh thổ Đại Lý, bởi phải đề phòng bí mật quốc gia bị tiết lộ ra bên ngoài, cho nên việc ra vào của mọi người tất nhiên đều được ghi lại, vì thế Đoàn Chính Thuần biết tình hình và chỗ ở của bọn họ cũng không phải là việc khó. Mộ Dung Phục trầm ngâm một lát, nghĩ tới Vương Ngữ Yên đang bị thương, không thể di chuyển nhiều, nếu có thể tìm một nơi thanh tịnh thoải mái để tĩnh dưỡng thì quá tốt, chỉ là nàng và phụ thân cũng không quá quen thuộc, nên sợ nàng không chịu.
Chu Đan Thần giỏi quan sát sắc mặt, thấy Mộ Dung Phục trầm tư, liền ôn hòa khuyên nhủ: “Trong vương phủ, dược liệu đầy đủ hết, cũng có thể cho mời ngự y, cô nương muốn ăn uống gì cũng dễ dàng hơn là ở khách điếm nho nhỏ này.”
Kết quả chính là Mộ Dung Phục sau đó quay vào phòng, cùng Vương Ngữ Yên thương lượng vài câu. Vương Ngữ Yên vốn không đồng ý, nhưng lại bị Mộ Dung Phục dùng chiêu “Đường Tăng”, làm nàng bị hắn tụng đến nhức đầu, đành phải đầu hàng. Thu thập nhanh gọn xong, hai người liền lên xe ngựa dành riêng cho hoàng thất Đại Lý, theo Chu Đan Thần đến Trấn Nam Vương phủ.
Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Chapter 22
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vu Hành Vân ấn thái dương đã nổi lên gân xanh, giận dữ nói: “Nha đầu kia che mặt còn chưa tính, các ngươi còn muốn lấy pho tượng của tiện nhân kia tới để kích thích ta sao? Hai người các ngươi muốn chết hả!”
Vương Ngữ Yên kề sát vào tai Mộ Dung Phục, nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó lại tiếp tục chôn đầu vào trong lòng hắn.
Mộ Dung Phục bất đắc dĩ truyền lời, nói: “Tiền bối, Yên nhi nói nếu người đánh nàng một chưởng còn chưa hả giận, xin cứ việc đánh nát cái khối ngọc này đi. Tuy rằng nàng cảm thấy tiếc khối ngọc, nhưng mà ai bảo nó lại giống người thật, để mỗ mỗ đánh cho sảng khoái.”
Vương Ngữ Yên lại vụng trộm kéo kéo góc áo của hắn.
Mộ Dung Phục khụ một tiếng: “Yên nhi nói nàng cam đoan, nàng sẽ không bắt ngài đền tiền!”
Vu Hành Vân, Thiên Sơn Đồng Mỗ anh minh thần võ, trong cuộc đời lần đầu tiên nổi trận lôi đình, sau đó….
“Hai người các ngươi…Cút xa ta ra một chút”
Tuy rằng khẩu khí hung ác, nhưng sau khi Vu Hành Vân để lại mấy ánh mắt uy hiếp xong, vẫn một tay vác khối ngọc bay đi.
Cũng không lâu sâu, ở sâu trong rừng mơ hồ truyền đến tiếng tức giận chửi mắng và tiếng ngọc thạch vỡ tung tóe.
“Thực sự hào phóng như vậy?” Mộ Dung Phục kéo khăn che mặt nàng xuống, lấy nước hồ cho nàng rửa vết thương, mỉm cười hỏi.
“Dù sao cũng không có cách nào đem khối ngọc đó đi bán lấy tiền…” Vương Ngữ Yên than thở, chỉ cảm thấy chỗ bị thương nhức nhối đau, lục phủ ngũ tạng cũng đau, hít một hơi lạnh.
Tuy rằng nàng đã ăn linh dược trị thương của phái Tiêu Dao, nhưng vẫn có ngoại thương, không chạm vào thì chỉ hơi xót, vừa chạm vào thì toàn thân đau đớn. Nàng từ nhỏ đến giờ luôn được sủng ái vô cùng, chưa từng phải chịu khổ, cho nên cơ hồ đã quên mất ốm đau là cái cảm giác gì, bây giờ lại tê dại, liền không cầm được nước mắt.
“Ta có mang kim sang dược trên người, chỉ là…” Mộ Dung Phục thấy Vương Ngữ Yên nước mắt lưng tròng, trong lòng chỉ hận không thể chịu đau thay cho nàng. Nhưng nếu muốn bôi thuốc cho nàng, thì phải cởi áo để lộ vai…
“Ngươi đừng cử động.” Hắn thở dài một hơi, nhẹ nhàng kéo dây lưng của nàng, đem quần áo cởi ra một nửa, lộ ra bên vai bị thương. Chỗ chịu chưởng đánh đã tím bầm một mảng, nổi bật trên làn da trắng noãn trong suốt, càng khiến vết thương thêm chói mắt. Mộ Dung Phục rất thương xót, vốn dĩ còn hơi e ngại liền lập tức ném lên chín tầng mây.
“Sẽ hơi đau, ngươi cố chịu đựng một chút.” Hắn đem kim sang dược nắm trong tay, dùng nội lực làm nóng nó lên, rồi nhẹ nhàng thoa lên vai nàng.
Vương Ngữ Yên cắn môi, một tiếng kêu cũng không phát ra. Đợi đến sau khi Mộ Dung Phục bôi thuốc xong, giúp nàng mặc lại quần áo, nàng mới gào khóc thành tiếng: “Bị thương tuyệt đối không vui! Biểu ca ta về sau không muốn bị thương nữa…” Mộ Dung Phục nghe thấy, càng thêm yêu chiều, ôm lấy nàng thấp giọng dỗ dành, tiếp tục truyền chân khí vào cơ thể Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên trước đây xem kịch trên tivi, thấy nhân vật chính sau khi bị thương vẫn duy trì bộ dạng bình thường, thậm chí đa số đều là do bị thương mới gặp được kì ngộ, đột ngột tăng tiến võ công. Đến sau khi bản thân nàng trải qua mới biết, cái này so với cảm mạo thông thường đau đớn gấp mấy lần. Nếu chỉ có một mình nàng, nàng còn có thể cắn răng nhịn, bất quá Mộ Dung Phục là người nàng yêu nhất đời này, cho nên giờ phút này nàng không khỏi bắt đầu làm nũng, bảy phần đau cũng muốn nói thành mười phần, huống chi thật sự là mười phần đau đớn.
Qua một lúc, thuốc Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn và Kim Sang Dược bắt đầu phát huy tác dụng, đau đớn trên người Vương Ngữ Yên dần dần giảm bớt, nàng chỉ cảm thấy cực kì buồn ngủ, liền nâng bàn tay không bị thương lên dụi dụi mắt.
“Mệt rồi?” Mộ Dung Phục cúi đầu hỏi. “Nằm trên lưng ta ngủ đi, ta mang ngươi đến trấn phía trước tìm đại phu.”
Vương Ngữ Yên thẹn thùng cười, khuôn mặt tái nhợt nghiêm túc gật đầu. Nàng vừa khóc xong, mí mắt còn ướt, con ngươi cũng như vừa nhấc từ hồ nước lên, chóp mũi đáng yêu ửng đỏ, lúc này cười, tựa như mưa xuân tươi mát. Mộ Dung Phục đem nàng ôm lên lưng, âm thầm thề, cuộc đời nàng sẽ không bao giờ để nàng khổ sở như vậy nữa.
Mộ Dung Phục vừa tăng thêm ba mươi năm công lực, lại đến từ cao thủ đứng đầu Thiên Sơn Đồng Mỗ, nội lực tinh thuần không chút tạp chất, dung nhập vào khí hải xong thì nội lực tăng lên rất nhiều. Cho nên hắn vừa dùng Lăng Ba Vi Bộ, thì con đường vốn cần nửa ngày đi bộ, thoáng cái chưa đầy hai canh giờ đã tới nơi.
Trấn Phượng Nghi là một trấn nhỏ ở Đại Lý, giáp với Tống, tuy rằng thành không lớn, nhưng cũng có chút náo nhiệt. Mộ Dung Phục liền hỏi thăm người dân ở đây chỗ của đại phu. Người qua đường thấy hắn cử chỉ khí độ bất phàm, liền nhiệt tình báo: “Vị công tử này tới thật khéo, hiện giờ có một vị thần y nổi danh giang hồ đang du ngoạn ở trong trấn của chúng ta, ngay ở các khách điếm ở chỗ rẽ phía trước kia thôi. Mỗi ngày người đến xin chẩn bệnh đều ngồi đầy ở cửa đó! Ngươi mang vị cô nương này qua xem sao.
Mộ Dung Phục liền cảm tạ, sau đó đi đến khách điếm kia. Quả nhiên trong đại đường chi chít người, đều đang chờ thần y chẩn bệnh cho người nha. Hắn vừa bước vào, liền có một dược đồng tiến lại gần, cung kính nói: “Xin lỗi, sư phụ nói hôm nay khách đến chẩn bệnh đã đủ người, xin công tử ngày mai hẵng quay lại.”
Mộ Dung Phục cũng không chấp nhất, nghĩ rằng nếu người ta không rảnh, thì mình đi tìm đại phu khác thôi, nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Xin hỏi danh hào của lệnh sư là —”
Tên dược đồng có chút kiêu ngạo đáp: “Người giang hồ gọi ông ấy là Diêm Vương Địch, Tiết Mộ Hoa tiên sinh.”
Tiết Mộ Hoa ngày đó tới chậm một bước, không thể chữa trị được cho Mộ Dung phu nhân, sớm đã thiếu nợ nhân tình của Mộ Dung Phục. Lúc này lại vừa vặn gặp được, Mộ Dung Phục liền nói tên của mình ra, sau đó Tiết thần y lập tức sai dược đồng mời bọn họ lên lầu, trên đường đi dòng người đang đứng chờ ghen tị đỏ mắt với họ.
Nhiều năm không gặp, Tiết thần y cũng không thay đổi mấy, chòm râu vẫn nửa trắng nửa đen. Ông ta chắp tay với Mộ Dung Phục, nói: “Mộ Dung công tử, nhiều năm không gặp. Xin đem Vương cô nương đặt lên giường, tại hạ lập tức sẽ giúp biểu muội của ngài bắt mạch.”
Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn tác dụng cực tốt, lại thêm đưa tới kịp thời, cho nên Tiết thần y mặc dù nói Vương Ngữ Yên bị thương nặng, nhưng vẫn tuyệt đối có thể chữa khỏi hoàn toàn. Sau đó liền muốn dùng châm khơi thông kinh mạch của nàng. Châm cứu là việc cần cẩn thận, tối kị là để người khác quấy rầy, vì thế Mộ Dung Phục tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn đi ra ngoài.
Bên ngoài có một người bệnh đang chờ bốc thuốc, hai người nhìn thấy nhau, liền chắp tay chào. Người kia là một đại hán râu rậm, gần như mọc đầy khuôn mặt, khiến cho Mộ Dung Phục không nhìn ra diện mạo và tuổi tác, người kia chỉ lộ ra một đôi mắt sáng như sao.
Trong phòng vọng ra tiếng kêu đau đớn của Vương Ngữ Yên, Mộ Dung Phục nghe thấy cơ hồ muốn xông vào, nhưng nghĩ tới đang châm cứu, lại xiết tay nhịn xuống. Thấy hắn lo lắng, đại hán kia mỉm cười, nói: “Thần y y thuật cao minh, các hạ không cần quá mức lo lắng.”
Đại hán vỗ vai hắn, trong giọng nói hơi thẫn thờ: “Không sao, vợ chồng son tình cảm mặn nồng.”
Hai người nói chuyện một lúc, đều có hảo cảm với đối phương. Sau khi dược đồng đưa thuốc cho đại hán rồi, liền cáo từ: “Nếu lần sau có duyên gặp lại, chúng ta nhất định phải uống vài hũ rượu!”
Mộ Dung Phục cười, đáp ứng, trong lòng lại nghĩ: người này và Kiều Phong huynh đệ đều là sâu rượu, người khác uống rượu dùng bát để tính, bọn họ lại thích dùng bình. Bất quá hắn thấy người kia công phu rất cao, lại không nói tên, nên nghĩ hẳn người kia cũng có chuyện khó nói.
Tiết Mộ Hoa y thuật quả nhiên cao minh, sau khi châm cứu xong, trên mặt Vương Ngữ Yên liền hồi phục một tia huyết sắc. Tiết thần y sau đó cho nàng một phương thuốc để điều dưỡng, bảo nàng tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Mộ Dung Phục yên tâm không ít, sau đó đưa tiền nhờ chủ quán nhanh chóng đi sắc thuốc, sau đó bưng lên cho Vương Ngữ Yên uống. Nhìn chén thuốc nóng hôi hổi, Vương Ngữ Yên lại nói: “Biểu ca, trước đừng uống vội, huynh giống như hồi còn nhỏ đi, trò chuyện với ta, kể một ít chuyện xưa.”
Mộ Dung Phục trong lòng chỉ muốn nàng mau khỏe, liền dỗ dành: “Ta đã hỏi Tiết đại phu rồi, thuốc này cũng không đắng đâu.”
“Huynh không hiểu rồi, thuốc không đắng không có nghĩa là dễ uống. Nếu uống ngay lúc nó còn nóng, một ngụm lại một ngụm, nhất định sẽ không dễ chịu gì. Ta có một chủ ý, cứ để nó nguội rồi, ta một lần uống hết, chẳng phải sẽ chỉ phải chịu khổ một lần sao?”
Mộ Dung Phục bật cười, liền chiều ý nàng, đem những chuyện xưa và những chuyện tai nghe mắt thấy trên giang hồ hiện nay kể cho nàng nghe. Khi nhắc tới vị đại hán kia, Vương Ngữ Yên ngẫm nghĩ, ngạc nhiên nói: “Vị đại thúc kia ta cũng thấy, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, không giống như người bệnh, hay là thay người khác tới lấy thuốc?”
“Ta cũng không rõ, hắn nói là luyện công sai hướng, cho nên đến xin thuốc điều trị.” Mộ Dung Phục lắc đầu, nghĩ nghĩ một lúc, lại nói, “Hắn thấy ta và muội, trên mặt rất cảm khái, ta nghĩ có lẽ đường tình của hắn không thuận lợi.”
“Gần đây tại sao luôn gặp phải người đường tình không tốt a?” Vương Ngữ Yên giơ tay sờ chén thuốc, cảm thấy cũng đã nguội, liền cầm lên, “Ta còn phải nhanh uống nó, vạn nhất vết thương không khỏi hoàn toàn, chẳng phải biểu ca cũng sẽ giống bọn họ sao.”
Mộ Dung Phục cười khổ, giúp nàng uống thuốc xong, lại thay nàng lau miệng, nói: “Ta mặc dù không mê tín, nhưng nghe ngươi nói như vậy vẫn không vui. Nếu ngươi còn trù ẻo bản thân nữa, ta sẽ tức giận đó.”
Vương Ngữ Yên thấy hắn nhiệt tình thân thiết, cảm động nói: “Ngươi yên tâm, thấy nhiều người đau khổ như vậy, ta nhất định sẽ vì ngươi, về sau yêu thương quý trọng bản thân.”
Tuy rằng Vương Ngữ Yên bị trọng thương, nhưng so với Diệp nhị nương, Nguyễn Tinh Trúc, Thiên Sơn Đồng Mỗ và vị tiền bối vô danh vừa rồi, bọn họ hai người trong mắt chỉ có hình bóng của nhau, đúng là may mắn hơn nhiều lắm. Hai người trò chuyện một lát, cảm thấy trong lòng yên tĩnh an tường.
Lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa, Mộ Dung Phục đỡ Vương Ngữ Yên nằm xuống xong, liền ra mở cửa. Chỉ thấy một vị thư sinh nho nhã mỉm cười thi lễ với hắn: “Đoàn thị hộ vệ Chu Đan Thần, ra mắt Mộ Dung công tử.”
Mộ Dung Phục nghe xong, chắp tay đáp lễ nói: “Đoàn vương gia có việc?”
Chu Đan Thần cung kính trả lời: “Vương gia của chúng ta sau khi từ biệt ở Tiểu Kính Hồ, luôn luôn mong nhớ Vương cô nương, muốn cô nương đến Đại Lý làm khách. Hôm nay, vương gia nghe nói cô nương bị thương, có chút lo lắng, vì vậy đặc biệt sai tại hạ mời cô nương đến quý phủ nghỉ ngơi mấy ngày.”
Lúc này đang ở trong lãnh thổ Đại Lý, bởi phải đề phòng bí mật quốc gia bị tiết lộ ra bên ngoài, cho nên việc ra vào của mọi người tất nhiên đều được ghi lại, vì thế Đoàn Chính Thuần biết tình hình và chỗ ở của bọn họ cũng không phải là việc khó. Mộ Dung Phục trầm ngâm một lát, nghĩ tới Vương Ngữ Yên đang bị thương, không thể di chuyển nhiều, nếu có thể tìm một nơi thanh tịnh thoải mái để tĩnh dưỡng thì quá tốt, chỉ là nàng và phụ thân cũng không quá quen thuộc, nên sợ nàng không chịu.
Chu Đan Thần giỏi quan sát sắc mặt, thấy Mộ Dung Phục trầm tư, liền ôn hòa khuyên nhủ: “Trong vương phủ, dược liệu đầy đủ hết, cũng có thể cho mời ngự y, cô nương muốn ăn uống gì cũng dễ dàng hơn là ở khách điếm nho nhỏ này.”
Kết quả chính là Mộ Dung Phục sau đó quay vào phòng, cùng Vương Ngữ Yên thương lượng vài câu. Vương Ngữ Yên vốn không đồng ý, nhưng lại bị Mộ Dung Phục dùng chiêu “Đường Tăng”, làm nàng bị hắn tụng đến nhức đầu, đành phải đầu hàng. Thu thập nhanh gọn xong, hai người liền lên xe ngựa dành riêng cho hoàng thất Đại Lý, theo Chu Đan Thần đến Trấn Nam Vương phủ.