Ngày hôm sau, ban ngày Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đến Thiếu Lâm Tự thăm Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn, sau đó đi kiểm tra vết thương của Mộ Dung Phục. Tuy rằng Thiếu Lâm Tự không tiếp nữ khách, nhưng vì Vương Ngữ Yên là tình huống đặc biệt, cho nên Huyền Từ cho phép nàng đi vào, nhưng với điều kiện phải mặc đồ nam. Vương Ngữ Yên tất nhiên vui mừng không thôi, không ngừng kéo Mộ Dung Phục đi xem từng ngóc ngách của Thiếu Lâm.
Xét thấy uy hiếp “trước khi thương lành không được xằng bậy” của Vương Ngữ Yên rất hữu hiệu, cho nên Mộ Dung Phục vô cùng nỗ lực chữa trị, khiến cho nhóm tăng nhân trong chùa phải ồn ào khen ngợi Mộ Dung công tử là bệnh nhân chịu khó phối hợp nhất mà họ từng gặp.
Về phần Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn, mọi chuyện cũng không quá đơn giản, hai người đều đã năm sáu mươi tuổi rồi, vậy mà cứ thường xuyên cãi nhau không ngớt, mỗi ngày nhất định phải đánh nhau ít nhất một lần, quả thực là như mấy đứa nhỏ.
Tuy rằng Tiêu Viễn Sơn nói rất đúng, Mộ Dung Bác hiện thời đánh không lại hắn, cho nên mỗi lần đánh nhau, luôn là Mộ Dung Bác chịu thiệt. Nhưng bởi vì không muốn để Mộ Dung Bác bị thương quá nặng, làm chậm trễ việc đánh nhau, cho nên Tiêu Viễn Sơn khống chế lực vô cùng tốt. Lần nào cũng chỉ đánh Mộ Dung Bác đến mặt mũi bầm dập, tuyệt đối không làm tổn thương gân cốt chút nào.
Vương Ngữ Yên không khỏi cảm thán, đánh người cũng phải tính toán a!
Bởi vì trên mặt lúc nào cũng sưng phồng như bánh bao, cho nên mỗi lần Mộ Dung Phục đi thăm Mộ Dung Bác, đều mang theo thuốc trị thương cho hắn bôi. Hôm nay, kỳ lạ là trên mặt Mộ Dung Bác lại không có thêm vết thương mới, Mộ Dung Phục chỉ cần bôi thuốc lên vết thương cũ là đủ. Vì vậy, Vương Ngữ Yên tò mò hỏi: “Cha, Tiêu đại thúc hôm nay sao lại tốt tính như vậy?”
Mộ Dung Bác miễn được một ngày tai ương, thế nhưng lại nghiến răng nói: “Con của hắn sắp tới. Bình thường hung dữ như thế, vậy mà lúc muốn nhận con, lại vô cùng khẩn trương, thực không có tiền đồ.”
Chuyện này xảy đến là bởi vì Huyền Từ cho rằng, nếu muốn chấm dứt hoàn toàn chuyện năm xưa, thì nên giải thích cho Kiều Phong chân tướng năm đó. Kiều Phong có huyết thống Khiết Đan, đây là chuyện thực, cho nên sau này hắn không thích hợp để tiếp tục làm bang chủ Cái Bang. Chi tiết thì để sau này Cái Bang sẽ thương lượng kĩ rồi mới quyết định.
Vì thế hắn liền truyền tin cho Kiều Phong, nói có đại sự quan trọng, bảo hắn nhận thư thì lập tức tới ngay Thiếu Lâm Tự. Tiêu Viễn Sơn trong lòng tuy rằng hy vọng con thật sự tới, nhưng cũng không biết phải nói với con chuyện thân thế thế nào, cũng không biết phải làm sao để hắn thích mình, cho nên bắt đầu luống cuống tay chân, tâm thần bất an, ngay cả việc đánh Mộ Dung Bác cũng quên luôn.
“Phương trượng, ngài định nói với Kiều đại ca chuyện này sao?” Nhìn thấy Huyền Từ, Vương Ngữ Yên liền tò mò hỏi hắn, dù sao đối với một người lấy lí tưởng bảo vệ người Hán ba mươi năm nay mà nói, tự nhiên biết được mình là người Khiết Đan, khẳng định là không thể tiếp nhận.
“Nữ thí chủ, ta bây giờ chỉ là một tăng nhân bình thường trong Thiếu Lâm, xin đừng gọi ta là phương trượng.” Huyền Từ chắp tay nói.
“Ngài bị phạt? Đánh bao nhiêu trượng?” Vương Ngữ Yên kinh ngạc nói, “Nghe nói Thiếu Lâm Tự đánh người rất đau.”
Huyền Từ nghe xong, vẻ mặt liền xấu hổ: “Không sao, không sao…”
Bởi vì mọi chuyện không còn giống như trong nguyên tác, Huyền Từ không bị vạch mặt ngay trước toàn thể anh hùng trong thiên hạ, mà chỉ giới hạn trong giới lãnh đạo của Thiếu Lâm Tự. Hơn nữa, còn là do hắn tự thú, cho nên tuy rằng cũng bị đánh mấy trăm côn, nhưng tăng nhân hành hình cũng rất thủ hạ lưu tình, cho nên đi lại một chút cũng không sao.
“Huyền Từ đại sư, lúc ngài nói cho Kiều đại ca thân thế của huynh ấy, không bằng ngài mời Huyền Khổ đại sư cùng đi đi? Dù sao ông ấy cũng là ân sư của Kiều đại ca, đối với Kiều đại ca mà nói, lời của ông ấy huynh ấy nhất định sẽ tin.”
Huyền Từ gật đầu nói: “Lão nạp cũng nghĩ như thế, cho nên đã nói với Huyền Khổ sư đệ rồi.”
Lúc này, Tiêu Viễn Sơn, sau một hồi do dự, liền tiến lại nhỏ giọng hỏi Huyền Từ, “Đại hòa thượng, sau khi ta gặp Phong nhi rồi, thì…” Hắn vốn dĩ hào khí ngút trời, giết người không chớp mắt, nhưng cũng vẫn chỉ là một vị đại hán thẳng tính, hơn mười năm không được tiếp xúc với người thân, cho nên trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải.
Huyền Từ lắc đầu, lực bất tòng tâm: “Lão nạp cũng là một người phụ thân không xứng đáng, làm sao có thể cho thí chủ ý kiến gì. Không bằng ngài đến hỏi Mộ Dung lão thí chủ xem sao.”
“Hắn? Hừ, nếu không phải là hắn giả chết thì Mộ Dung tiểu tử đã bị hắn dạy hư rồi!” Tiêu Viễn Sơn tức giận nói.
“Tiêu đại thúc, nếu không, ngươi cắt tỉa lại râu trước đi đã?” Vương Ngữ Yên đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy rất thú vị, cho nên quyết định góp ý, “Ngài và Kiều đại ca là cha con, nhất định bộ dạng rất giống nhau. Nhưng mà râu của ngài lại dài hơn hắn nhiều, cho nên khuôn mặt bị che hết cả! Nếu ngài cắt tỉa sạch sẽ, Kiều đại ca thấy ngài giống hắn như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.”
Kỳ thực nàng còn có nhiều đề nghị khác, ví dụ như lúc Tiêu Viễn Sơn nói chuyện với con, có thể giống như trong nguyên tác, cởi tung áo ngoài, để lộ hình xăm đầu sói ra cho Kiều Phong xem. Nếu trước ngực hai người đều có hình xăm giống hệt nhau, tất nhiên sẽ càng thêm thân thiết a.
Nhưng mà dù sao nam nữ khác nhau, những lời này nếu nàng nói ra, sợ là không thích hợp. Trong nguyên tác là do Tiêu Viễn Sơn phẫn nộ, cho nên mới xé tung quần áo, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thể hiện chí khí nam nhi Khiết Đan trước mặt Kiều Phong. Mà lúc này lại là cuộc gặp gỡ kín, cho nên ngửa mặt lên trời thét dài gì gì đó hãy quên đi, không chừng lại thành ra dẫn sói ở sau núi Thiếu Lâm đến. Về phần cởi áo tháo thắt lưng lộ ngực trần, thì để tự Tiêu đại thúc nghĩ đi.
Tiêu Viễn Sơn vỗ đầu: “Vẫn là tiểu cô nương thông minh. Ngươi mau nói đi, râu tóc quần áo này, phải làm sao mới tốt…”
Mộ Dung Phục đang bôi thuốc cho phụ thân, nghe tiếng líu ríu của Vương Ngữ Yên, trong lòng cũng rất vui mừng. Lúc ở trong Tàng Kinh Các ấy, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định không thể để phụ thân và Tiêu Viễn Sơn chết. Bởi vì dưới tình huống ấy, nếu để phụ thân chết dưới tay của Tiêu Viễn Sơn, là con, hắn sẽ bất hiếu; nhưng nếu để Tiêu Viễn Sơn chết dưới tay phụ thân, thì hắn sẽ là bất nghĩa.
Hắn tuy rằng hiểu rõ bản thân không có khả năng không bị tổn thương gì, nhưng cũng tự tin rằng, với công lực của bản thân cũng đủ để bảo toàn tính mạng. Về phần những chuyện khác, hắn cũng không có thời gian để quản. Sau đó vị cao tăng vô danh kia không những giữ được mạng, chữa trị nội thương, lại hóa giải thù hận của hai người đó. Hiện giờ, đối với Mộ Dung Phục mà nói, phụ thân như được tái sinh ở trước mặt hắn, đã là hạnh phúc không còn dám cầu hơn.
Mộ Dung Bác ngoan ngoãn ngồi yên để con bôi thuốc, thấy Mộ Dung Phục cao lớn vững chãi, khuôn mặt tuấn tú, đang chuyên chú bôi thuốc cho mình, lại nhẹ nhàng xoa bóp. Khuôn mặt tuổi trẻ của Mộ Dung Phục cùng khuôn mặt bé trai đáng yêu trong trí nhớ của Mộ Dung Bác tự nhiên trùng khít với nhau, khiến trong lòng hắn dâng lên nỗi áy náy: “Phục nhi, ngươi có bao giờ trách cha không? Là cha đã liên lụy ngươi, cha thực xin lỗi ngươi.”
Mộ Dung Phục cười cười, nhàn nhạt nói: “Cha không cần xin lỗi ta, chỉ cần…xin lỗi nương.”
Mộ Dung Bác trong lòng đau xót, nhỏ giọng nói: “Chờ xong việc ở đây, ta sẽ theo ngươi quay về Yến Tử Ổ, canh giữ mộ của nương ngươi.”
Phụ tử hai người nhìn nhau cười, rốt cuộc không cần phải nói gì nữa.
Mấy hôm sau, Kiều Phong liền chạy tới. Bởi vì Cái Bang sau cái chết của Toàn Quán Thanh và Uông Kiếm Thông mà rung chuyển, hơn nữa Thiếu Lâm Tự gửi thư nội dung mơ hồ, không biết lần này phải đi bao lâu, A Châu cũng lo lắng cho hắn, cho nên lần này hai vợ chồng Kiều Phong đều đến.
Lúc còn cách Thiếu Lâm Tự một quãng, Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đã đứng bên đường chờ bọn họ. Kiều Phong trông thấy, lập tức nhảy xuống ngựa, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn: “Mộ Dung huynh đệ, hai người các ngươi sao lại ở đây?”
Mộ Dung Phục nói: “Thiếu Lâm Tự lần này mời Kiều huynh tới, chuyện cũng có quan hệ rất lớn tới chúng ta, cho nên chúng ta liền đứng ở đây chờ các ngươi.”
Kiều Phong thấy Mộ Dung Phục vẻ mặt nghiêm trang, nhưng lại không nói rõ là chuyện gì, cho nên trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.
Mà A Châu thấy Vương Ngữ Yên mặc nam trang, liền ngạc nhiên nói: “Sao muội lại mặc thành như vậy? Chẳng lẽ muốn lẻn vào Thiếu Lâm sao?”
Vương Ngữ Yên cười, ôm lấy A Châu, nói: “Cũng không phải, tỷ cũng phải mặc như thế.” Nói xong, nàng liền kéo A Châu bước đi, lại quay đầu nói với Kiều Phong: “Kiều đại ca, huynh cho ta mượn A Châu tỷ tỷ một lát, sau khi nàng thay nam trang xong, chúng ta sẽ quay lại.”
Kiều Phong ứng tiếng, hắn từ nhỏ được hòa thượng Thiếu Lâm dạy dỗ, tất nhiên biết rõ quy củ không cho nữ khách vào chùa của Thiếu Lâm Tự. Thấy hai nữ tử đi xa rồi, hắn liền hỏi Mộ Dung Phục: “Các ngươi làm ta hồ đồ rồi, rốt cuộc là có chuyện gì, lại không tiện mở miệng nói thẳng với ta?”
“Kiều huynh, ta biết trong lòng huynh tất nhiên nghi hoặc, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm để nói rõ mọi chuyện. Ta chỉ có một điều nói trước là, bất kể sau này huynh có đối với ta thế nào, ta thủy chung vẫn coi huynh là tri kỷ.” Mộ Dung Phục vỗ vai hắn, chân thành nói.
Kiều Phong tuy rằng vẫn nghi hoặc, nhưng thấy Mộ Dung Phục nói như vậy, hắn cũng không dám hỏi nhiều: “Đó là tất nhiên, ta cũng coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, giống như huynh đệ ruột thịt vậy.”
Ở một chỗ khác, A Châu cũng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?”
Vương Ngữ Yên thay nàng chỉnh trang vạt áo, nói: “Sự việc này thật sự rất quan trọng, đợi sau khi bọn họ nói với Kiều đại ca rồi, ta nhất định sẽ kể lại đầu đuôi cho tỷ.”
Hàn huyên vài câu, Vương Ngữ Yên cùng A Châu chậm rãi trở lại, sau đó bốn người họ cùng lên núi, một đường đi thẳng tới Thiếu Lâm Tự. Kiều Phong và A Châu trong lòng đều băn khoăn, mơ mơ hồ hồ cảm thấy việc này không phải là nhỏ.
Mắt thấy Kiều Phong bị Huyền Khổ và Huyền Từ đưa vào trong phòng, Mộ Dung Phục nhìn thoáng qua Vương Ngữ Yên, rồi cũng bước chân vào theo. Trong phòng, Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn đã chờ sẵn.
Vương Ngữ Yên lúc này mới nhỏ giọng mồm năm miệng mười kể về thân thế của Kiều Phong cho A Châu nghe.
A Châu chưa bao giờ gặp người Khiết Đan, cũng chỉ nghe người ta đồn đại là nước Liêu vô cùng hung tàn thô bạo, bởi vậy, chuyện Kiều Phong có phải là người Khiết Đan hay không nàng cũng không quan tâm. Đối với A Châu mà nói, cho dù Kiều đại ca là Tiêu đại ca đi chăng nữa, thì vẫn là trượng phu của nàng. Chuyện khiến nàng khiếp sợ, chung quy vẫn chỉ là nợ máu của Tiêu gia và Mộ Dung gia mà thôi.
“Tỷ cũng không cần lo lắng, hai vị lão nhân kia đã biến chiến tranh thành tơ lụa rồi. Mấu chốt bây giờ chỉ là tỷ nghĩ thế nào, Kiều đại ca nghĩ thế nào mà thôi.” Vương Ngữ Yên kéo tay A Châu, nói, “Ngươi sẽ không coi chúng ta là kẻ thù chứ?”
A Châu cắn môi: “Ta làm sao có thể? Ta chỉ là lo lắng đại ca, hắn…ngươi cũng biết hắn tính tình thẳng thắn, cương liệt mà.”
Vương Ngữ Yên cũng nhịn không được mà u sầu, nhìn vào cửa sổ phòng kia, nhỏ giọng nói: “Kiều đại ca tính tình như vậy, chỉ hi vọng qua một thời gian nữa thì sẽ hiểu cho chúng ta.”
“Tuy rằng ta không để ý hắn là người Khiết Đan, nhưng trên giang hồ mọi người nhất định sẽ để ý. Chuyện này nếu không cần để người khác biết thì ta hy vọng ngươi sẽ không nói. Ta sợ nếu để người khác biết, thì địa vị bang chủ của huynh ấy sẽ nhiều người không phục nữa.” A Châu kéo tay của Vương Ngữ Yên, “Ngươi đọc sách nhiều, theo ý ngươi, nếu việc này truyền ra ngoài, mọi người sẽ thế nào?”
Vương Ngữ Yên gật đầu: “Ngươi lo lắng rất phải, Tống Liêu vốn như nước với lửa, nếu chuyện này để người khác biết, đừng nói chỉ là Cái Bang, mà ngay cả người trên giang hồ cũng sẽ không phục. Ta nghĩ, tốt nhất là không để cho ai biết. Vạn nhất nếu có người nghi ngờ, mà các ngươi lại không chịu được đồn thổi…Nếu là ta, ta sẽ quyết định ẩn cư, tiêu diêu tự tại du sơn ngoạn thủy.”
A Châu trong lòng cũng nghĩ như thế, nàng vốn không sợ phải theo Kiều Phong ra biên thùy nuôi bò chăn dê, chỉ cần là nơi có hai người bọn họ thì nàng đều nguyện ý. Chính là nhiệt huyết nam nhi có nhiều khát vọng, vị trí bang chủ Cái Bang là nỗ lực một đời của Kiều Phong, làm sao nói buông là có thể buông đây?
Hai người ngươi một lời ta một lời, đem vài phương án cho tương lai đề ra, nhưng lại không chọn được phương án nào. Cũng không biết bao lâu sau, cửa phòng mới mở, mọi người đều đồng loạt bước ra. Tiêu Viễn Sơn và Kiều Phong thân hình cao lớn nhất, Huyền Khổ và Huyền Từ mặc áo cà sa cũng rất dễ nhìn, mà Mộ Dung Bác trên mặt bầm tím…cũng rất bắt mắt.
Nhưng Vương Ngữ Yên ngay từ ánh mắt đầu tiên đã thấy được Mộ Dung Phục.
Nàng không khỏi có chút “cây si” nghĩ: vẫn là biểu ca đẹp mắt nhất a…
Tiêu Viễn Sơn và Kiều Phong ánh mắt đều có chút hồng, phụ tử hai người đứng cạnh nhau, giống như từ cùng một khuôn đúc ra. Vương Ngữ Yên tinh tế phát hiện vạt áo của Tiêu Viễn Sơn và Kiều Phong đều không chỉnh tề, xem ra Tiêu đại thúc vẫn là nhịn không được mà khoe thân rồi =.=.
Mộ Dung Phục đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vương Ngữ Yên, lòng bàn tay hắn ấm áp mà khô ráo. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền khẽ cười. Vương Ngữ Yên thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì có lẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.
A Châu cùng chạy tới, ôn nhu lại mang theo một chút đau lòng nhìn Kiều Phong. Kiều Phong thấy nàng nhìn mình như vậy, hơi mất tự nhiên, yết hầu giật giật một lúc, rồi nói: “Từ hôm nay, ta họ Tiêu.”
Những lời này nghe qua thì không có gì đặc biệt, lại khiến nước mắt của A Châu không ngừng rơi xuống.
“Cha, hôm nay con chính thức nhận tổ quy tông, về sau nhất định sẽ hiếu thuận với người. Dưỡng phụ dưỡng mẫu của con ở dưới chân núi Thiếu Thất, từ nhỏ đối với con vô cùng quan tâm chăm sóc, cho nên, con cũng xin ngài hãy để cho con được chăm sóc cả hai người họ cho tới trước khi họ lâm chung.” Tiêu Phong lại quay đầu nói với Tiêu Viễn Sơn.
Tiêu Viễn Sơn vỗ nhẹ lưng hắn: “Được, khi nào đi thì mang ta đi, ta cũng phải cám ơn bọn họ.”
Huyền Từ tiến lên, nói: “Chuyện này vô cùng bí mật, cho nên nếu muốn đi thỉnh hai vị Triệu Tiền Tôn và Trí Quang đại sư, mà chỉ cử tăng nhân bình thường đi thì lão nạp không an tâm. Vì vậy, đành xin Tiêu bang chủ và Mộ Dung công tử chia đường ra đi mời họ về. Còn về phần Tiêu lão thí chủ và Mộ Dung lão thí chủ, vẫn phải ở lại chùa trong thời gian này.”
Năm đó, lúc Uông Kiếm Thông định truyền ngôi cho Tiêu Phong, dưới sự kinh hãi, Huyền Từ đã viết một phong thư, nói rõ thân thế của Tiêu Phong, lại viết sợ sau này sẽ để lại hậu họa khôn cùng, khuyên hắn nên cân nhắc lại. Chuyện khuyên can này, Triệu Tiền Tôn và Trí Quang cũng biết, cho nên họ luôn giữ thái độ đề phòng với Tiêu Phong. Tiêu Phong nếu chỉ là một vị kiếm khách bình thường thì không sao, nhưng hiện giờ hắn lại là bang chủ của bang phái lớn nhất giang hồ, bất luận sau này hắn có tiếp tục làm bang chủ hay không, thì vẫn tất yếu phải giải thích rõ mọi chuyện với hai vị kia. Bằng không, sau này sợ sẽ xảy ra chuyện lớn. Đương nhiên, chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho nên nếu viết thư để tiểu hòa thượng mang đi, nhỡ sơ suất để lộ tin tức trên đường. Là một đương sự, Tiêu Phong và Mộ Dung Phục tự mình đi mời, tất nhiên là không còn gì tốt hơn.
Lập tức mọi người liền thương lượng với nhau, Tiêu Phong đi mời Trí Quang đại sư, Mộ Dung Phục báo cho Triệu Tiền Tôn. Việc này không nên chậm trễ, hai người ngay sau đó liền khởi hành.
Ngày hôm sau, ban ngày Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đến Thiếu Lâm Tự thăm Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn, sau đó đi kiểm tra vết thương của Mộ Dung Phục. Tuy rằng Thiếu Lâm Tự không tiếp nữ khách, nhưng vì Vương Ngữ Yên là tình huống đặc biệt, cho nên Huyền Từ cho phép nàng đi vào, nhưng với điều kiện phải mặc đồ nam. Vương Ngữ Yên tất nhiên vui mừng không thôi, không ngừng kéo Mộ Dung Phục đi xem từng ngóc ngách của Thiếu Lâm.
Xét thấy uy hiếp “trước khi thương lành không được xằng bậy” của Vương Ngữ Yên rất hữu hiệu, cho nên Mộ Dung Phục vô cùng nỗ lực chữa trị, khiến cho nhóm tăng nhân trong chùa phải ồn ào khen ngợi Mộ Dung công tử là bệnh nhân chịu khó phối hợp nhất mà họ từng gặp.
Về phần Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn, mọi chuyện cũng không quá đơn giản, hai người đều đã năm sáu mươi tuổi rồi, vậy mà cứ thường xuyên cãi nhau không ngớt, mỗi ngày nhất định phải đánh nhau ít nhất một lần, quả thực là như mấy đứa nhỏ.
Tuy rằng Tiêu Viễn Sơn nói rất đúng, Mộ Dung Bác hiện thời đánh không lại hắn, cho nên mỗi lần đánh nhau, luôn là Mộ Dung Bác chịu thiệt. Nhưng bởi vì không muốn để Mộ Dung Bác bị thương quá nặng, làm chậm trễ việc đánh nhau, cho nên Tiêu Viễn Sơn khống chế lực vô cùng tốt. Lần nào cũng chỉ đánh Mộ Dung Bác đến mặt mũi bầm dập, tuyệt đối không làm tổn thương gân cốt chút nào.
Vương Ngữ Yên không khỏi cảm thán, đánh người cũng phải tính toán a!
Bởi vì trên mặt lúc nào cũng sưng phồng như bánh bao, cho nên mỗi lần Mộ Dung Phục đi thăm Mộ Dung Bác, đều mang theo thuốc trị thương cho hắn bôi. Hôm nay, kỳ lạ là trên mặt Mộ Dung Bác lại không có thêm vết thương mới, Mộ Dung Phục chỉ cần bôi thuốc lên vết thương cũ là đủ. Vì vậy, Vương Ngữ Yên tò mò hỏi: “Cha, Tiêu đại thúc hôm nay sao lại tốt tính như vậy?”
Mộ Dung Bác miễn được một ngày tai ương, thế nhưng lại nghiến răng nói: “Con của hắn sắp tới. Bình thường hung dữ như thế, vậy mà lúc muốn nhận con, lại vô cùng khẩn trương, thực không có tiền đồ.”
Chuyện này xảy đến là bởi vì Huyền Từ cho rằng, nếu muốn chấm dứt hoàn toàn chuyện năm xưa, thì nên giải thích cho Kiều Phong chân tướng năm đó. Kiều Phong có huyết thống Khiết Đan, đây là chuyện thực, cho nên sau này hắn không thích hợp để tiếp tục làm bang chủ Cái Bang. Chi tiết thì để sau này Cái Bang sẽ thương lượng kĩ rồi mới quyết định.
Vì thế hắn liền truyền tin cho Kiều Phong, nói có đại sự quan trọng, bảo hắn nhận thư thì lập tức tới ngay Thiếu Lâm Tự. Tiêu Viễn Sơn trong lòng tuy rằng hy vọng con thật sự tới, nhưng cũng không biết phải nói với con chuyện thân thế thế nào, cũng không biết phải làm sao để hắn thích mình, cho nên bắt đầu luống cuống tay chân, tâm thần bất an, ngay cả việc đánh Mộ Dung Bác cũng quên luôn.
“Phương trượng, ngài định nói với Kiều đại ca chuyện này sao?” Nhìn thấy Huyền Từ, Vương Ngữ Yên liền tò mò hỏi hắn, dù sao đối với một người lấy lí tưởng bảo vệ người Hán ba mươi năm nay mà nói, tự nhiên biết được mình là người Khiết Đan, khẳng định là không thể tiếp nhận.
“Nữ thí chủ, ta bây giờ chỉ là một tăng nhân bình thường trong Thiếu Lâm, xin đừng gọi ta là phương trượng.” Huyền Từ chắp tay nói.
“Ngài bị phạt? Đánh bao nhiêu trượng?” Vương Ngữ Yên kinh ngạc nói, “Nghe nói Thiếu Lâm Tự đánh người rất đau.”
Huyền Từ nghe xong, vẻ mặt liền xấu hổ: “Không sao, không sao…”
Bởi vì mọi chuyện không còn giống như trong nguyên tác, Huyền Từ không bị vạch mặt ngay trước toàn thể anh hùng trong thiên hạ, mà chỉ giới hạn trong giới lãnh đạo của Thiếu Lâm Tự. Hơn nữa, còn là do hắn tự thú, cho nên tuy rằng cũng bị đánh mấy trăm côn, nhưng tăng nhân hành hình cũng rất thủ hạ lưu tình, cho nên đi lại một chút cũng không sao.
“Huyền Từ đại sư, lúc ngài nói cho Kiều đại ca thân thế của huynh ấy, không bằng ngài mời Huyền Khổ đại sư cùng đi đi? Dù sao ông ấy cũng là ân sư của Kiều đại ca, đối với Kiều đại ca mà nói, lời của ông ấy huynh ấy nhất định sẽ tin.”
Huyền Từ gật đầu nói: “Lão nạp cũng nghĩ như thế, cho nên đã nói với Huyền Khổ sư đệ rồi.”
Lúc này, Tiêu Viễn Sơn, sau một hồi do dự, liền tiến lại nhỏ giọng hỏi Huyền Từ, “Đại hòa thượng, sau khi ta gặp Phong nhi rồi, thì…” Hắn vốn dĩ hào khí ngút trời, giết người không chớp mắt, nhưng cũng vẫn chỉ là một vị đại hán thẳng tính, hơn mười năm không được tiếp xúc với người thân, cho nên trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải.
Huyền Từ lắc đầu, lực bất tòng tâm: “Lão nạp cũng là một người phụ thân không xứng đáng, làm sao có thể cho thí chủ ý kiến gì. Không bằng ngài đến hỏi Mộ Dung lão thí chủ xem sao.”
“Hắn? Hừ, nếu không phải là hắn giả chết thì Mộ Dung tiểu tử đã bị hắn dạy hư rồi!” Tiêu Viễn Sơn tức giận nói.
“Tiêu đại thúc, nếu không, ngươi cắt tỉa lại râu trước đi đã?” Vương Ngữ Yên đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy rất thú vị, cho nên quyết định góp ý, “Ngài và Kiều đại ca là cha con, nhất định bộ dạng rất giống nhau. Nhưng mà râu của ngài lại dài hơn hắn nhiều, cho nên khuôn mặt bị che hết cả! Nếu ngài cắt tỉa sạch sẽ, Kiều đại ca thấy ngài giống hắn như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.”
Kỳ thực nàng còn có nhiều đề nghị khác, ví dụ như lúc Tiêu Viễn Sơn nói chuyện với con, có thể giống như trong nguyên tác, cởi tung áo ngoài, để lộ hình xăm đầu sói ra cho Kiều Phong xem. Nếu trước ngực hai người đều có hình xăm giống hệt nhau, tất nhiên sẽ càng thêm thân thiết a.
Nhưng mà dù sao nam nữ khác nhau, những lời này nếu nàng nói ra, sợ là không thích hợp. Trong nguyên tác là do Tiêu Viễn Sơn phẫn nộ, cho nên mới xé tung quần áo, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thể hiện chí khí nam nhi Khiết Đan trước mặt Kiều Phong. Mà lúc này lại là cuộc gặp gỡ kín, cho nên ngửa mặt lên trời thét dài gì gì đó hãy quên đi, không chừng lại thành ra dẫn sói ở sau núi Thiếu Lâm đến. Về phần cởi áo tháo thắt lưng lộ ngực trần, thì để tự Tiêu đại thúc nghĩ đi.
Tiêu Viễn Sơn vỗ đầu: “Vẫn là tiểu cô nương thông minh. Ngươi mau nói đi, râu tóc quần áo này, phải làm sao mới tốt…”
Mộ Dung Phục đang bôi thuốc cho phụ thân, nghe tiếng líu ríu của Vương Ngữ Yên, trong lòng cũng rất vui mừng. Lúc ở trong Tàng Kinh Các ấy, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định không thể để phụ thân và Tiêu Viễn Sơn chết. Bởi vì dưới tình huống ấy, nếu để phụ thân chết dưới tay của Tiêu Viễn Sơn, là con, hắn sẽ bất hiếu; nhưng nếu để Tiêu Viễn Sơn chết dưới tay phụ thân, thì hắn sẽ là bất nghĩa.
Hắn tuy rằng hiểu rõ bản thân không có khả năng không bị tổn thương gì, nhưng cũng tự tin rằng, với công lực của bản thân cũng đủ để bảo toàn tính mạng. Về phần những chuyện khác, hắn cũng không có thời gian để quản. Sau đó vị cao tăng vô danh kia không những giữ được mạng, chữa trị nội thương, lại hóa giải thù hận của hai người đó. Hiện giờ, đối với Mộ Dung Phục mà nói, phụ thân như được tái sinh ở trước mặt hắn, đã là hạnh phúc không còn dám cầu hơn.
Mộ Dung Bác ngoan ngoãn ngồi yên để con bôi thuốc, thấy Mộ Dung Phục cao lớn vững chãi, khuôn mặt tuấn tú, đang chuyên chú bôi thuốc cho mình, lại nhẹ nhàng xoa bóp. Khuôn mặt tuổi trẻ của Mộ Dung Phục cùng khuôn mặt bé trai đáng yêu trong trí nhớ của Mộ Dung Bác tự nhiên trùng khít với nhau, khiến trong lòng hắn dâng lên nỗi áy náy: “Phục nhi, ngươi có bao giờ trách cha không? Là cha đã liên lụy ngươi, cha thực xin lỗi ngươi.”
Mộ Dung Phục cười cười, nhàn nhạt nói: “Cha không cần xin lỗi ta, chỉ cần…xin lỗi nương.”
Mộ Dung Bác trong lòng đau xót, nhỏ giọng nói: “Chờ xong việc ở đây, ta sẽ theo ngươi quay về Yến Tử Ổ, canh giữ mộ của nương ngươi.”
Phụ tử hai người nhìn nhau cười, rốt cuộc không cần phải nói gì nữa.
Mấy hôm sau, Kiều Phong liền chạy tới. Bởi vì Cái Bang sau cái chết của Toàn Quán Thanh và Uông Kiếm Thông mà rung chuyển, hơn nữa Thiếu Lâm Tự gửi thư nội dung mơ hồ, không biết lần này phải đi bao lâu, A Châu cũng lo lắng cho hắn, cho nên lần này hai vợ chồng Kiều Phong đều đến.
Lúc còn cách Thiếu Lâm Tự một quãng, Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đã đứng bên đường chờ bọn họ. Kiều Phong trông thấy, lập tức nhảy xuống ngựa, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn: “Mộ Dung huynh đệ, hai người các ngươi sao lại ở đây?”
Mộ Dung Phục nói: “Thiếu Lâm Tự lần này mời Kiều huynh tới, chuyện cũng có quan hệ rất lớn tới chúng ta, cho nên chúng ta liền đứng ở đây chờ các ngươi.”
Kiều Phong thấy Mộ Dung Phục vẻ mặt nghiêm trang, nhưng lại không nói rõ là chuyện gì, cho nên trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.
Mà A Châu thấy Vương Ngữ Yên mặc nam trang, liền ngạc nhiên nói: “Sao muội lại mặc thành như vậy? Chẳng lẽ muốn lẻn vào Thiếu Lâm sao?”
Vương Ngữ Yên cười, ôm lấy A Châu, nói: “Cũng không phải, tỷ cũng phải mặc như thế.” Nói xong, nàng liền kéo A Châu bước đi, lại quay đầu nói với Kiều Phong: “Kiều đại ca, huynh cho ta mượn A Châu tỷ tỷ một lát, sau khi nàng thay nam trang xong, chúng ta sẽ quay lại.”
Kiều Phong ứng tiếng, hắn từ nhỏ được hòa thượng Thiếu Lâm dạy dỗ, tất nhiên biết rõ quy củ không cho nữ khách vào chùa của Thiếu Lâm Tự. Thấy hai nữ tử đi xa rồi, hắn liền hỏi Mộ Dung Phục: “Các ngươi làm ta hồ đồ rồi, rốt cuộc là có chuyện gì, lại không tiện mở miệng nói thẳng với ta?”
“Kiều huynh, ta biết trong lòng huynh tất nhiên nghi hoặc, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm để nói rõ mọi chuyện. Ta chỉ có một điều nói trước là, bất kể sau này huynh có đối với ta thế nào, ta thủy chung vẫn coi huynh là tri kỷ.” Mộ Dung Phục vỗ vai hắn, chân thành nói.
Kiều Phong tuy rằng vẫn nghi hoặc, nhưng thấy Mộ Dung Phục nói như vậy, hắn cũng không dám hỏi nhiều: “Đó là tất nhiên, ta cũng coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, giống như huynh đệ ruột thịt vậy.”
Ở một chỗ khác, A Châu cũng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?”
Vương Ngữ Yên thay nàng chỉnh trang vạt áo, nói: “Sự việc này thật sự rất quan trọng, đợi sau khi bọn họ nói với Kiều đại ca rồi, ta nhất định sẽ kể lại đầu đuôi cho tỷ.”
Hàn huyên vài câu, Vương Ngữ Yên cùng A Châu chậm rãi trở lại, sau đó bốn người họ cùng lên núi, một đường đi thẳng tới Thiếu Lâm Tự. Kiều Phong và A Châu trong lòng đều băn khoăn, mơ mơ hồ hồ cảm thấy việc này không phải là nhỏ.
Mắt thấy Kiều Phong bị Huyền Khổ và Huyền Từ đưa vào trong phòng, Mộ Dung Phục nhìn thoáng qua Vương Ngữ Yên, rồi cũng bước chân vào theo. Trong phòng, Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn đã chờ sẵn.
Vương Ngữ Yên lúc này mới nhỏ giọng mồm năm miệng mười kể về thân thế của Kiều Phong cho A Châu nghe.
A Châu chưa bao giờ gặp người Khiết Đan, cũng chỉ nghe người ta đồn đại là nước Liêu vô cùng hung tàn thô bạo, bởi vậy, chuyện Kiều Phong có phải là người Khiết Đan hay không nàng cũng không quan tâm. Đối với A Châu mà nói, cho dù Kiều đại ca là Tiêu đại ca đi chăng nữa, thì vẫn là trượng phu của nàng. Chuyện khiến nàng khiếp sợ, chung quy vẫn chỉ là nợ máu của Tiêu gia và Mộ Dung gia mà thôi.
“Tỷ cũng không cần lo lắng, hai vị lão nhân kia đã biến chiến tranh thành tơ lụa rồi. Mấu chốt bây giờ chỉ là tỷ nghĩ thế nào, Kiều đại ca nghĩ thế nào mà thôi.” Vương Ngữ Yên kéo tay A Châu, nói, “Ngươi sẽ không coi chúng ta là kẻ thù chứ?”
A Châu cắn môi: “Ta làm sao có thể? Ta chỉ là lo lắng đại ca, hắn…ngươi cũng biết hắn tính tình thẳng thắn, cương liệt mà.”
Vương Ngữ Yên cũng nhịn không được mà u sầu, nhìn vào cửa sổ phòng kia, nhỏ giọng nói: “Kiều đại ca tính tình như vậy, chỉ hi vọng qua một thời gian nữa thì sẽ hiểu cho chúng ta.”
“Tuy rằng ta không để ý hắn là người Khiết Đan, nhưng trên giang hồ mọi người nhất định sẽ để ý. Chuyện này nếu không cần để người khác biết thì ta hy vọng ngươi sẽ không nói. Ta sợ nếu để người khác biết, thì địa vị bang chủ của huynh ấy sẽ nhiều người không phục nữa.” A Châu kéo tay của Vương Ngữ Yên, “Ngươi đọc sách nhiều, theo ý ngươi, nếu việc này truyền ra ngoài, mọi người sẽ thế nào?”
Vương Ngữ Yên gật đầu: “Ngươi lo lắng rất phải, Tống Liêu vốn như nước với lửa, nếu chuyện này để người khác biết, đừng nói chỉ là Cái Bang, mà ngay cả người trên giang hồ cũng sẽ không phục. Ta nghĩ, tốt nhất là không để cho ai biết. Vạn nhất nếu có người nghi ngờ, mà các ngươi lại không chịu được đồn thổi…Nếu là ta, ta sẽ quyết định ẩn cư, tiêu diêu tự tại du sơn ngoạn thủy.”
A Châu trong lòng cũng nghĩ như thế, nàng vốn không sợ phải theo Kiều Phong ra biên thùy nuôi bò chăn dê, chỉ cần là nơi có hai người bọn họ thì nàng đều nguyện ý. Chính là nhiệt huyết nam nhi có nhiều khát vọng, vị trí bang chủ Cái Bang là nỗ lực một đời của Kiều Phong, làm sao nói buông là có thể buông đây?
Hai người ngươi một lời ta một lời, đem vài phương án cho tương lai đề ra, nhưng lại không chọn được phương án nào. Cũng không biết bao lâu sau, cửa phòng mới mở, mọi người đều đồng loạt bước ra. Tiêu Viễn Sơn và Kiều Phong thân hình cao lớn nhất, Huyền Khổ và Huyền Từ mặc áo cà sa cũng rất dễ nhìn, mà Mộ Dung Bác trên mặt bầm tím…cũng rất bắt mắt.
Nhưng Vương Ngữ Yên ngay từ ánh mắt đầu tiên đã thấy được Mộ Dung Phục.
Nàng không khỏi có chút “cây si” nghĩ: vẫn là biểu ca đẹp mắt nhất a…
Tiêu Viễn Sơn và Kiều Phong ánh mắt đều có chút hồng, phụ tử hai người đứng cạnh nhau, giống như từ cùng một khuôn đúc ra. Vương Ngữ Yên tinh tế phát hiện vạt áo của Tiêu Viễn Sơn và Kiều Phong đều không chỉnh tề, xem ra Tiêu đại thúc vẫn là nhịn không được mà khoe thân rồi =.=.
Mộ Dung Phục đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vương Ngữ Yên, lòng bàn tay hắn ấm áp mà khô ráo. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền khẽ cười. Vương Ngữ Yên thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì có lẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.
A Châu cùng chạy tới, ôn nhu lại mang theo một chút đau lòng nhìn Kiều Phong. Kiều Phong thấy nàng nhìn mình như vậy, hơi mất tự nhiên, yết hầu giật giật một lúc, rồi nói: “Từ hôm nay, ta họ Tiêu.”
Những lời này nghe qua thì không có gì đặc biệt, lại khiến nước mắt của A Châu không ngừng rơi xuống.
“Cha, hôm nay con chính thức nhận tổ quy tông, về sau nhất định sẽ hiếu thuận với người. Dưỡng phụ dưỡng mẫu của con ở dưới chân núi Thiếu Thất, từ nhỏ đối với con vô cùng quan tâm chăm sóc, cho nên, con cũng xin ngài hãy để cho con được chăm sóc cả hai người họ cho tới trước khi họ lâm chung.” Tiêu Phong lại quay đầu nói với Tiêu Viễn Sơn.
Tiêu Viễn Sơn vỗ nhẹ lưng hắn: “Được, khi nào đi thì mang ta đi, ta cũng phải cám ơn bọn họ.”
Huyền Từ tiến lên, nói: “Chuyện này vô cùng bí mật, cho nên nếu muốn đi thỉnh hai vị Triệu Tiền Tôn và Trí Quang đại sư, mà chỉ cử tăng nhân bình thường đi thì lão nạp không an tâm. Vì vậy, đành xin Tiêu bang chủ và Mộ Dung công tử chia đường ra đi mời họ về. Còn về phần Tiêu lão thí chủ và Mộ Dung lão thí chủ, vẫn phải ở lại chùa trong thời gian này.”
Năm đó, lúc Uông Kiếm Thông định truyền ngôi cho Tiêu Phong, dưới sự kinh hãi, Huyền Từ đã viết một phong thư, nói rõ thân thế của Tiêu Phong, lại viết sợ sau này sẽ để lại hậu họa khôn cùng, khuyên hắn nên cân nhắc lại. Chuyện khuyên can này, Triệu Tiền Tôn và Trí Quang cũng biết, cho nên họ luôn giữ thái độ đề phòng với Tiêu Phong. Tiêu Phong nếu chỉ là một vị kiếm khách bình thường thì không sao, nhưng hiện giờ hắn lại là bang chủ của bang phái lớn nhất giang hồ, bất luận sau này hắn có tiếp tục làm bang chủ hay không, thì vẫn tất yếu phải giải thích rõ mọi chuyện với hai vị kia. Bằng không, sau này sợ sẽ xảy ra chuyện lớn. Đương nhiên, chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho nên nếu viết thư để tiểu hòa thượng mang đi, nhỡ sơ suất để lộ tin tức trên đường. Là một đương sự, Tiêu Phong và Mộ Dung Phục tự mình đi mời, tất nhiên là không còn gì tốt hơn.
Lập tức mọi người liền thương lượng với nhau, Tiêu Phong đi mời Trí Quang đại sư, Mộ Dung Phục báo cho Triệu Tiền Tôn. Việc này không nên chậm trễ, hai người ngay sau đó liền khởi hành.
Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Chapter 43
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày hôm sau, ban ngày Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đến Thiếu Lâm Tự thăm Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn, sau đó đi kiểm tra vết thương của Mộ Dung Phục. Tuy rằng Thiếu Lâm Tự không tiếp nữ khách, nhưng vì Vương Ngữ Yên là tình huống đặc biệt, cho nên Huyền Từ cho phép nàng đi vào, nhưng với điều kiện phải mặc đồ nam. Vương Ngữ Yên tất nhiên vui mừng không thôi, không ngừng kéo Mộ Dung Phục đi xem từng ngóc ngách của Thiếu Lâm.
Xét thấy uy hiếp “trước khi thương lành không được xằng bậy” của Vương Ngữ Yên rất hữu hiệu, cho nên Mộ Dung Phục vô cùng nỗ lực chữa trị, khiến cho nhóm tăng nhân trong chùa phải ồn ào khen ngợi Mộ Dung công tử là bệnh nhân chịu khó phối hợp nhất mà họ từng gặp.
Về phần Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn, mọi chuyện cũng không quá đơn giản, hai người đều đã năm sáu mươi tuổi rồi, vậy mà cứ thường xuyên cãi nhau không ngớt, mỗi ngày nhất định phải đánh nhau ít nhất một lần, quả thực là như mấy đứa nhỏ.
Tuy rằng Tiêu Viễn Sơn nói rất đúng, Mộ Dung Bác hiện thời đánh không lại hắn, cho nên mỗi lần đánh nhau, luôn là Mộ Dung Bác chịu thiệt. Nhưng bởi vì không muốn để Mộ Dung Bác bị thương quá nặng, làm chậm trễ việc đánh nhau, cho nên Tiêu Viễn Sơn khống chế lực vô cùng tốt. Lần nào cũng chỉ đánh Mộ Dung Bác đến mặt mũi bầm dập, tuyệt đối không làm tổn thương gân cốt chút nào.
Vương Ngữ Yên không khỏi cảm thán, đánh người cũng phải tính toán a!
Bởi vì trên mặt lúc nào cũng sưng phồng như bánh bao, cho nên mỗi lần Mộ Dung Phục đi thăm Mộ Dung Bác, đều mang theo thuốc trị thương cho hắn bôi. Hôm nay, kỳ lạ là trên mặt Mộ Dung Bác lại không có thêm vết thương mới, Mộ Dung Phục chỉ cần bôi thuốc lên vết thương cũ là đủ. Vì vậy, Vương Ngữ Yên tò mò hỏi: “Cha, Tiêu đại thúc hôm nay sao lại tốt tính như vậy?”
Mộ Dung Bác miễn được một ngày tai ương, thế nhưng lại nghiến răng nói: “Con của hắn sắp tới. Bình thường hung dữ như thế, vậy mà lúc muốn nhận con, lại vô cùng khẩn trương, thực không có tiền đồ.”
Chuyện này xảy đến là bởi vì Huyền Từ cho rằng, nếu muốn chấm dứt hoàn toàn chuyện năm xưa, thì nên giải thích cho Kiều Phong chân tướng năm đó. Kiều Phong có huyết thống Khiết Đan, đây là chuyện thực, cho nên sau này hắn không thích hợp để tiếp tục làm bang chủ Cái Bang. Chi tiết thì để sau này Cái Bang sẽ thương lượng kĩ rồi mới quyết định.
Vì thế hắn liền truyền tin cho Kiều Phong, nói có đại sự quan trọng, bảo hắn nhận thư thì lập tức tới ngay Thiếu Lâm Tự. Tiêu Viễn Sơn trong lòng tuy rằng hy vọng con thật sự tới, nhưng cũng không biết phải nói với con chuyện thân thế thế nào, cũng không biết phải làm sao để hắn thích mình, cho nên bắt đầu luống cuống tay chân, tâm thần bất an, ngay cả việc đánh Mộ Dung Bác cũng quên luôn.
“Phương trượng, ngài định nói với Kiều đại ca chuyện này sao?” Nhìn thấy Huyền Từ, Vương Ngữ Yên liền tò mò hỏi hắn, dù sao đối với một người lấy lí tưởng bảo vệ người Hán ba mươi năm nay mà nói, tự nhiên biết được mình là người Khiết Đan, khẳng định là không thể tiếp nhận.
“Nữ thí chủ, ta bây giờ chỉ là một tăng nhân bình thường trong Thiếu Lâm, xin đừng gọi ta là phương trượng.” Huyền Từ chắp tay nói.
“Ngài bị phạt? Đánh bao nhiêu trượng?” Vương Ngữ Yên kinh ngạc nói, “Nghe nói Thiếu Lâm Tự đánh người rất đau.”
Huyền Từ nghe xong, vẻ mặt liền xấu hổ: “Không sao, không sao…”
Bởi vì mọi chuyện không còn giống như trong nguyên tác, Huyền Từ không bị vạch mặt ngay trước toàn thể anh hùng trong thiên hạ, mà chỉ giới hạn trong giới lãnh đạo của Thiếu Lâm Tự. Hơn nữa, còn là do hắn tự thú, cho nên tuy rằng cũng bị đánh mấy trăm côn, nhưng tăng nhân hành hình cũng rất thủ hạ lưu tình, cho nên đi lại một chút cũng không sao.
“Huyền Từ đại sư, lúc ngài nói cho Kiều đại ca thân thế của huynh ấy, không bằng ngài mời Huyền Khổ đại sư cùng đi đi? Dù sao ông ấy cũng là ân sư của Kiều đại ca, đối với Kiều đại ca mà nói, lời của ông ấy huynh ấy nhất định sẽ tin.”
Huyền Từ gật đầu nói: “Lão nạp cũng nghĩ như thế, cho nên đã nói với Huyền Khổ sư đệ rồi.”
Lúc này, Tiêu Viễn Sơn, sau một hồi do dự, liền tiến lại nhỏ giọng hỏi Huyền Từ, “Đại hòa thượng, sau khi ta gặp Phong nhi rồi, thì…” Hắn vốn dĩ hào khí ngút trời, giết người không chớp mắt, nhưng cũng vẫn chỉ là một vị đại hán thẳng tính, hơn mười năm không được tiếp xúc với người thân, cho nên trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải.
Huyền Từ lắc đầu, lực bất tòng tâm: “Lão nạp cũng là một người phụ thân không xứng đáng, làm sao có thể cho thí chủ ý kiến gì. Không bằng ngài đến hỏi Mộ Dung lão thí chủ xem sao.”
“Hắn? Hừ, nếu không phải là hắn giả chết thì Mộ Dung tiểu tử đã bị hắn dạy hư rồi!” Tiêu Viễn Sơn tức giận nói.
“Tiêu đại thúc, nếu không, ngươi cắt tỉa lại râu trước đi đã?” Vương Ngữ Yên đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy rất thú vị, cho nên quyết định góp ý, “Ngài và Kiều đại ca là cha con, nhất định bộ dạng rất giống nhau. Nhưng mà râu của ngài lại dài hơn hắn nhiều, cho nên khuôn mặt bị che hết cả! Nếu ngài cắt tỉa sạch sẽ, Kiều đại ca thấy ngài giống hắn như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.”
Kỳ thực nàng còn có nhiều đề nghị khác, ví dụ như lúc Tiêu Viễn Sơn nói chuyện với con, có thể giống như trong nguyên tác, cởi tung áo ngoài, để lộ hình xăm đầu sói ra cho Kiều Phong xem. Nếu trước ngực hai người đều có hình xăm giống hệt nhau, tất nhiên sẽ càng thêm thân thiết a.
Nhưng mà dù sao nam nữ khác nhau, những lời này nếu nàng nói ra, sợ là không thích hợp. Trong nguyên tác là do Tiêu Viễn Sơn phẫn nộ, cho nên mới xé tung quần áo, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thể hiện chí khí nam nhi Khiết Đan trước mặt Kiều Phong. Mà lúc này lại là cuộc gặp gỡ kín, cho nên ngửa mặt lên trời thét dài gì gì đó hãy quên đi, không chừng lại thành ra dẫn sói ở sau núi Thiếu Lâm đến. Về phần cởi áo tháo thắt lưng lộ ngực trần, thì để tự Tiêu đại thúc nghĩ đi.
Tiêu Viễn Sơn vỗ đầu: “Vẫn là tiểu cô nương thông minh. Ngươi mau nói đi, râu tóc quần áo này, phải làm sao mới tốt…”
Mộ Dung Phục đang bôi thuốc cho phụ thân, nghe tiếng líu ríu của Vương Ngữ Yên, trong lòng cũng rất vui mừng. Lúc ở trong Tàng Kinh Các ấy, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định không thể để phụ thân và Tiêu Viễn Sơn chết. Bởi vì dưới tình huống ấy, nếu để phụ thân chết dưới tay của Tiêu Viễn Sơn, là con, hắn sẽ bất hiếu; nhưng nếu để Tiêu Viễn Sơn chết dưới tay phụ thân, thì hắn sẽ là bất nghĩa.
Hắn tuy rằng hiểu rõ bản thân không có khả năng không bị tổn thương gì, nhưng cũng tự tin rằng, với công lực của bản thân cũng đủ để bảo toàn tính mạng. Về phần những chuyện khác, hắn cũng không có thời gian để quản. Sau đó vị cao tăng vô danh kia không những giữ được mạng, chữa trị nội thương, lại hóa giải thù hận của hai người đó. Hiện giờ, đối với Mộ Dung Phục mà nói, phụ thân như được tái sinh ở trước mặt hắn, đã là hạnh phúc không còn dám cầu hơn.
Mộ Dung Bác ngoan ngoãn ngồi yên để con bôi thuốc, thấy Mộ Dung Phục cao lớn vững chãi, khuôn mặt tuấn tú, đang chuyên chú bôi thuốc cho mình, lại nhẹ nhàng xoa bóp. Khuôn mặt tuổi trẻ của Mộ Dung Phục cùng khuôn mặt bé trai đáng yêu trong trí nhớ của Mộ Dung Bác tự nhiên trùng khít với nhau, khiến trong lòng hắn dâng lên nỗi áy náy: “Phục nhi, ngươi có bao giờ trách cha không? Là cha đã liên lụy ngươi, cha thực xin lỗi ngươi.”
Mộ Dung Phục cười cười, nhàn nhạt nói: “Cha không cần xin lỗi ta, chỉ cần…xin lỗi nương.”
Mộ Dung Bác trong lòng đau xót, nhỏ giọng nói: “Chờ xong việc ở đây, ta sẽ theo ngươi quay về Yến Tử Ổ, canh giữ mộ của nương ngươi.”
Phụ tử hai người nhìn nhau cười, rốt cuộc không cần phải nói gì nữa.
Mấy hôm sau, Kiều Phong liền chạy tới. Bởi vì Cái Bang sau cái chết của Toàn Quán Thanh và Uông Kiếm Thông mà rung chuyển, hơn nữa Thiếu Lâm Tự gửi thư nội dung mơ hồ, không biết lần này phải đi bao lâu, A Châu cũng lo lắng cho hắn, cho nên lần này hai vợ chồng Kiều Phong đều đến.
Lúc còn cách Thiếu Lâm Tự một quãng, Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên đã đứng bên đường chờ bọn họ. Kiều Phong trông thấy, lập tức nhảy xuống ngựa, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn: “Mộ Dung huynh đệ, hai người các ngươi sao lại ở đây?”
Mộ Dung Phục nói: “Thiếu Lâm Tự lần này mời Kiều huynh tới, chuyện cũng có quan hệ rất lớn tới chúng ta, cho nên chúng ta liền đứng ở đây chờ các ngươi.”
Kiều Phong thấy Mộ Dung Phục vẻ mặt nghiêm trang, nhưng lại không nói rõ là chuyện gì, cho nên trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.
Mà A Châu thấy Vương Ngữ Yên mặc nam trang, liền ngạc nhiên nói: “Sao muội lại mặc thành như vậy? Chẳng lẽ muốn lẻn vào Thiếu Lâm sao?”
Vương Ngữ Yên cười, ôm lấy A Châu, nói: “Cũng không phải, tỷ cũng phải mặc như thế.” Nói xong, nàng liền kéo A Châu bước đi, lại quay đầu nói với Kiều Phong: “Kiều đại ca, huynh cho ta mượn A Châu tỷ tỷ một lát, sau khi nàng thay nam trang xong, chúng ta sẽ quay lại.”
Kiều Phong ứng tiếng, hắn từ nhỏ được hòa thượng Thiếu Lâm dạy dỗ, tất nhiên biết rõ quy củ không cho nữ khách vào chùa của Thiếu Lâm Tự. Thấy hai nữ tử đi xa rồi, hắn liền hỏi Mộ Dung Phục: “Các ngươi làm ta hồ đồ rồi, rốt cuộc là có chuyện gì, lại không tiện mở miệng nói thẳng với ta?”
“Kiều huynh, ta biết trong lòng huynh tất nhiên nghi hoặc, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm để nói rõ mọi chuyện. Ta chỉ có một điều nói trước là, bất kể sau này huynh có đối với ta thế nào, ta thủy chung vẫn coi huynh là tri kỷ.” Mộ Dung Phục vỗ vai hắn, chân thành nói.
Kiều Phong tuy rằng vẫn nghi hoặc, nhưng thấy Mộ Dung Phục nói như vậy, hắn cũng không dám hỏi nhiều: “Đó là tất nhiên, ta cũng coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, giống như huynh đệ ruột thịt vậy.”
Ở một chỗ khác, A Châu cũng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?”
Vương Ngữ Yên thay nàng chỉnh trang vạt áo, nói: “Sự việc này thật sự rất quan trọng, đợi sau khi bọn họ nói với Kiều đại ca rồi, ta nhất định sẽ kể lại đầu đuôi cho tỷ.”
Hàn huyên vài câu, Vương Ngữ Yên cùng A Châu chậm rãi trở lại, sau đó bốn người họ cùng lên núi, một đường đi thẳng tới Thiếu Lâm Tự. Kiều Phong và A Châu trong lòng đều băn khoăn, mơ mơ hồ hồ cảm thấy việc này không phải là nhỏ.
Mắt thấy Kiều Phong bị Huyền Khổ và Huyền Từ đưa vào trong phòng, Mộ Dung Phục nhìn thoáng qua Vương Ngữ Yên, rồi cũng bước chân vào theo. Trong phòng, Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn đã chờ sẵn.
Vương Ngữ Yên lúc này mới nhỏ giọng mồm năm miệng mười kể về thân thế của Kiều Phong cho A Châu nghe.
A Châu chưa bao giờ gặp người Khiết Đan, cũng chỉ nghe người ta đồn đại là nước Liêu vô cùng hung tàn thô bạo, bởi vậy, chuyện Kiều Phong có phải là người Khiết Đan hay không nàng cũng không quan tâm. Đối với A Châu mà nói, cho dù Kiều đại ca là Tiêu đại ca đi chăng nữa, thì vẫn là trượng phu của nàng. Chuyện khiến nàng khiếp sợ, chung quy vẫn chỉ là nợ máu của Tiêu gia và Mộ Dung gia mà thôi.
“Tỷ cũng không cần lo lắng, hai vị lão nhân kia đã biến chiến tranh thành tơ lụa rồi. Mấu chốt bây giờ chỉ là tỷ nghĩ thế nào, Kiều đại ca nghĩ thế nào mà thôi.” Vương Ngữ Yên kéo tay A Châu, nói, “Ngươi sẽ không coi chúng ta là kẻ thù chứ?”
A Châu cắn môi: “Ta làm sao có thể? Ta chỉ là lo lắng đại ca, hắn…ngươi cũng biết hắn tính tình thẳng thắn, cương liệt mà.”
Vương Ngữ Yên cũng nhịn không được mà u sầu, nhìn vào cửa sổ phòng kia, nhỏ giọng nói: “Kiều đại ca tính tình như vậy, chỉ hi vọng qua một thời gian nữa thì sẽ hiểu cho chúng ta.”
“Tuy rằng ta không để ý hắn là người Khiết Đan, nhưng trên giang hồ mọi người nhất định sẽ để ý. Chuyện này nếu không cần để người khác biết thì ta hy vọng ngươi sẽ không nói. Ta sợ nếu để người khác biết, thì địa vị bang chủ của huynh ấy sẽ nhiều người không phục nữa.” A Châu kéo tay của Vương Ngữ Yên, “Ngươi đọc sách nhiều, theo ý ngươi, nếu việc này truyền ra ngoài, mọi người sẽ thế nào?”
Vương Ngữ Yên gật đầu: “Ngươi lo lắng rất phải, Tống Liêu vốn như nước với lửa, nếu chuyện này để người khác biết, đừng nói chỉ là Cái Bang, mà ngay cả người trên giang hồ cũng sẽ không phục. Ta nghĩ, tốt nhất là không để cho ai biết. Vạn nhất nếu có người nghi ngờ, mà các ngươi lại không chịu được đồn thổi…Nếu là ta, ta sẽ quyết định ẩn cư, tiêu diêu tự tại du sơn ngoạn thủy.”
A Châu trong lòng cũng nghĩ như thế, nàng vốn không sợ phải theo Kiều Phong ra biên thùy nuôi bò chăn dê, chỉ cần là nơi có hai người bọn họ thì nàng đều nguyện ý. Chính là nhiệt huyết nam nhi có nhiều khát vọng, vị trí bang chủ Cái Bang là nỗ lực một đời của Kiều Phong, làm sao nói buông là có thể buông đây?
Hai người ngươi một lời ta một lời, đem vài phương án cho tương lai đề ra, nhưng lại không chọn được phương án nào. Cũng không biết bao lâu sau, cửa phòng mới mở, mọi người đều đồng loạt bước ra. Tiêu Viễn Sơn và Kiều Phong thân hình cao lớn nhất, Huyền Khổ và Huyền Từ mặc áo cà sa cũng rất dễ nhìn, mà Mộ Dung Bác trên mặt bầm tím…cũng rất bắt mắt.
Nhưng Vương Ngữ Yên ngay từ ánh mắt đầu tiên đã thấy được Mộ Dung Phục.
Nàng không khỏi có chút “cây si” nghĩ: vẫn là biểu ca đẹp mắt nhất a…
Tiêu Viễn Sơn và Kiều Phong ánh mắt đều có chút hồng, phụ tử hai người đứng cạnh nhau, giống như từ cùng một khuôn đúc ra. Vương Ngữ Yên tinh tế phát hiện vạt áo của Tiêu Viễn Sơn và Kiều Phong đều không chỉnh tề, xem ra Tiêu đại thúc vẫn là nhịn không được mà khoe thân rồi =.=.
Mộ Dung Phục đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vương Ngữ Yên, lòng bàn tay hắn ấm áp mà khô ráo. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền khẽ cười. Vương Ngữ Yên thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì có lẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.
A Châu cùng chạy tới, ôn nhu lại mang theo một chút đau lòng nhìn Kiều Phong. Kiều Phong thấy nàng nhìn mình như vậy, hơi mất tự nhiên, yết hầu giật giật một lúc, rồi nói: “Từ hôm nay, ta họ Tiêu.”
Những lời này nghe qua thì không có gì đặc biệt, lại khiến nước mắt của A Châu không ngừng rơi xuống.
“Cha, hôm nay con chính thức nhận tổ quy tông, về sau nhất định sẽ hiếu thuận với người. Dưỡng phụ dưỡng mẫu của con ở dưới chân núi Thiếu Thất, từ nhỏ đối với con vô cùng quan tâm chăm sóc, cho nên, con cũng xin ngài hãy để cho con được chăm sóc cả hai người họ cho tới trước khi họ lâm chung.” Tiêu Phong lại quay đầu nói với Tiêu Viễn Sơn.
Tiêu Viễn Sơn vỗ nhẹ lưng hắn: “Được, khi nào đi thì mang ta đi, ta cũng phải cám ơn bọn họ.”
Huyền Từ tiến lên, nói: “Chuyện này vô cùng bí mật, cho nên nếu muốn đi thỉnh hai vị Triệu Tiền Tôn và Trí Quang đại sư, mà chỉ cử tăng nhân bình thường đi thì lão nạp không an tâm. Vì vậy, đành xin Tiêu bang chủ và Mộ Dung công tử chia đường ra đi mời họ về. Còn về phần Tiêu lão thí chủ và Mộ Dung lão thí chủ, vẫn phải ở lại chùa trong thời gian này.”
Năm đó, lúc Uông Kiếm Thông định truyền ngôi cho Tiêu Phong, dưới sự kinh hãi, Huyền Từ đã viết một phong thư, nói rõ thân thế của Tiêu Phong, lại viết sợ sau này sẽ để lại hậu họa khôn cùng, khuyên hắn nên cân nhắc lại. Chuyện khuyên can này, Triệu Tiền Tôn và Trí Quang cũng biết, cho nên họ luôn giữ thái độ đề phòng với Tiêu Phong. Tiêu Phong nếu chỉ là một vị kiếm khách bình thường thì không sao, nhưng hiện giờ hắn lại là bang chủ của bang phái lớn nhất giang hồ, bất luận sau này hắn có tiếp tục làm bang chủ hay không, thì vẫn tất yếu phải giải thích rõ mọi chuyện với hai vị kia. Bằng không, sau này sợ sẽ xảy ra chuyện lớn. Đương nhiên, chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho nên nếu viết thư để tiểu hòa thượng mang đi, nhỡ sơ suất để lộ tin tức trên đường. Là một đương sự, Tiêu Phong và Mộ Dung Phục tự mình đi mời, tất nhiên là không còn gì tốt hơn.
Lập tức mọi người liền thương lượng với nhau, Tiêu Phong đi mời Trí Quang đại sư, Mộ Dung Phục báo cho Triệu Tiền Tôn. Việc này không nên chậm trễ, hai người ngay sau đó liền khởi hành.