Hôm sau, trời quả nhiên mưa, tuy rằng không to lắm, chỉ róc rách, nhưng cũng có chút phiền lòng. Chưởng quầy đang ngồi trong quầy cắn hạt dưa, nhìn chằm chằm mưa bụi ngoài trời, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng kẽo kẹt ở cầu thang, sau đó thấy đôi nam nữ hôm qua đi xuống.
“Hai vị đã nghỉ ngơi tốt không?” Hắn vội vàng chạy lại, khuôn mặt tươi cười.
Vị công tử thanh niên kia mỉm cười đáp: “Rất tốt.”
Mà cô nương mặc nam trang đứng sau lưng hắn nghe được câu hỏi của chưởng quầy thì mặt hơi đỏ lên, thò tay cấu người phía trước một cái.
“Hôm nay thời tiết không tốt, khách quan muốn tiếp tục đi đường, có cần áo tơi đấu lạp (áo tơi đấu lạp: kiểu như áo mưa bây giờ ý) không? Khách điếm chúng ta có sẵn loại này cho khách đó.”
Thanh niên công tử kia cười nói: “Chưởng quầy quả nhiên chu đáo. Như vậy, bán cho chúng ta ba bộ đi, trên đường nếu rách cũng tiện có cái thay.”
Chưởng quầy lên được: “Được ạ!” Sau đó liền sai tiểu nhị mang áo tơi và đấu lạp đến, thấy vị công tử kia trước tiên là mặc áo tơi vào cho vị cô nương, cẩn thận buộc vạt áo, sau đó mới đội đấu lạp lên đầu nàng, vẻ mặt và động tác đều phi thường ôn nhu, khiến hắn không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Thấy hai người họ chuẩn bị đi, chưởng quầy cầm túi tiền nặng trịch trong tay, cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
“Chưởng quầy, gần đây có chuyện gì thú vị sao?” Một người khách quen thấy vậy liền hỏi.
“Chuyên thú vị thì không có, chính là đôi trai gái vừa rồi, ngươi đến chậm một bước nên không thấy, quả thực rất là vui mắt…”
Mưa rơi rả rích, khiến không khí ẩm ướt, đường đi trơn trượt.
“Trách không được người ta nói ‘Thục khuyển phệ nhật’ (Chó đất Thục sủa mặt trời, ý chỉ nhọc công làm điều vô ích), giờ phút này nếu đột nhiên trời hết mưa, ta khẳng định cũng sẽ cao hứng nhảy lên.” Vương Ngữ Yên lau cái trán đẫm nước mưa của mình, nghiêng người nói với Mộ Dung Phục.
“Đi đường lâu quá nên hồ đồ rồi sao, tự nhiên lại đem bản thân so sánh với con chó nhỏ.” Mộ Dung Phục tỏ vẻ thương tiếc nói.
Nàng đỏ mặt lên, lập tức phản bác: “Con chó nhỏ có gì không tốt, ít nhất cũng không hư hỏng như ai đó.”
“Phải, trên đường này người nhiều như vậy, tất nhiên phải có người hư hỏng rồi.” Hắn lơ đãng nghiêng đầu, lấy roi ngựa chỉ về phía trước, “Tường thành màu xanh đằng kia, là Phàn Thành, Huyền Từ đại sư nói, tháng trước, lúc bàn về chuyện Uông Kiếm Thông chết, Triệu Tiền Tôn trong thư viết hắn đang ở Phàn Thành. Hơn nữa còn nói, hắn hẳn sẽ ở lại đây một thời gian.”
Hôm nay còn sớm, đến Phàn Thành lại chỉ còn khoảng nửa canh giờ, cho nên Mộ Dung Phục liền hỏi: “Phía trước có một quán trà, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút, được không?”
Quán trà cũng không lớn, nhưng bởi vì ở sát ven đường, rất đông người qua lại, cho nên vô cùng nhộn nhịp, dường như không còn bàn nào trống. May mà cuối cùng vẫn tìm được bàn, Mộ Dung Phục liền bảo tiểu nhị mang một ấm trà nóng lên, bản thân cởi đấu lạp xuống, sau đó thay Vương Ngữ Yên cởi ra ba nút thắt dưới đấu lạp.
Đấu lạp vừa vén lên, để lộ ra dung mạo của Vương Ngữ Yên. Nàng kế thừa dung mạo của Lí Thu Thủy và Vương phu nhân, không cần phải nói cũng biết là một mĩ nhân, tuy mặc nam trang, lại chỉ dùng trâm cài làm bằng trúc bình thường để búi tóc, nhưng tóc đen mềm buông xuống khuôn mặt trắng như tuyết quả thực khiến lòng người điên đảo. Mộ Dung Phục thấy những ánh mắt xung quanh đều tập trung lại đây, ngay cả một lão nhân mang theo một tiểu cô nương ngồi phía xa xa, đều tha thiết nhìn bọn họ, liền nghiêng người chắn tầm mắt của bọn chúng, nhanh chóng đội lại đấu lạp lên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy dầm mưa, cẩn thận bị cảm lạnh. Trên người có thể bị ướt, có muốn tìm một chỗ thay quần áo không?”
Vương Ngữ Yên mím môi, nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói: “Dù sao trời cũng đang mưa, thay rồi lại ướt, cho nên chắc cũng không cần đâu.”
Nói xong, hai người lại đem cởi đấu lạp đặt xuống cạnh bàn, rót trà uống.
Một lát sau, chỉ nghe “ầm” một tiếng, là do tiểu cô nương kia không cẩn thận chạm vào chén trà.
“Chén trà vỡ rồi! Chúng ta chỉ là quán nhỏ, cho nên phiền khách quan bồi thường.” Tiểu nhị nhìn thấy, có chút tức giận cúi xuống thu dọn mảnh vỡ.
Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên lơ đãng nhìn, chỉ thấy lão nhân kia râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phổ thông, liên tiếp giải thích, không ngừng xin lỗi, lại lấy ra vài đồng tiền nhét vào trong tay tiểu nhị. Tiểu nhị lúc này mới không than thở nữa.
Cúi đầu tạ tội với tiểu nhị kia xong, lão nhân lại nhỏ giọng quát tiểu cô nương kia vài câu, lời nói vô cùng nghiêm khắc. Tiểu cô nương kia chừng mười hai, mười ba tuổi, trên người mặc quần áo cũ nát, tóc tai bù xù. Nhưng khiến cho người ta phải kinh ngạc hơn, là khuôn mặt nàng vô cùng dữ tợn, trên mặt là từng mảng từng mảng sẹo lớn, phỏng chừng là do bị bỏng lưu lại, khiến cho ngũ quan không thể thấy rõ. Mà nàng lúc nhìn qua hai người bọn họ, trong ánh mắt kinh hoàng lại mang theo một tia tàn nhẫn, khiến cho người ta không khỏi rùng mình.
Vương Ngữ Yên vội vàng không dám nhìn nữa, mà Mộ Dung Phục thấy nàng bị dọa sợ, liền vỗ vỗ tay nàng, nói: “Không sao, chỉ là ông nội răn dạy cháu gái mà thôi.”
Vương Ngữ Yên gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy ánh mắt tiểu cô nương kia đặc biệt sắc bén, khiến cho người ta không rét mà run.”
Lúc này, lại nghe tiểu cô nương há mồm “Ô ô” vài tiếng, cùng với tiếng lão già đánh người, lại không ngừng quát im miệng.
“Mặt đã bị như vậy, lại còn câm điếc, tiểu cô nương kia thực sự đáng thương.” Vương Ngữ Yên nhẹ giọng thở dài, “Nhưng mà vị ông nội kia cũng không khỏi quá độc ác, giống như đó không phải là cháu gái mình vậy.”
Lời nói của Vương Ngữ Yên tuy là vô ý, nhưng khiến trong lòng Mộ Dung Phục lập tức cảnh giác. Ánh mắt vừa rồi của tiểu cô nương kia, giống như đang tuyệt vọng kêu cứu. Hay là vừa rồi là nàng cố ý đánh rơi chén trà để mọi người chú ý? Nàng là bị người ta lừa bán ngược đãi, hay còn có ẩn tình gì khác?
Bọn họ ngồi được một lát, thì lão nhân kia kéo tiểu cô nương vội vàng rời đi. Lúc đi qua bên cạnh Mộ Dung Phục, hắn liền lập tức ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Mộ Dung Phục hơi rùng mình một cái, sau đó rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng bình thường. Mưa còn chưa ngớt, hai người một già một trẻ lại không ngừng chạy trong mưa, không bao lâu sau liền biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ, chỉ còn để lại trên mặt đất hai hàng dấu chân.
Ước chừng qua nửa chén trà nhỏ, Mộ Dung Phục nhỏ giọng nói: “Yên nhi, trước cứ để ngựa lại đây, ngươi đi theo ta.”
Vương Ngữ Yên thấy vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, cũng không hỏi nhiều, lập tức đội đấu lạp lên, sau đó cùng hắn dùng khinh công bay trong mưa.
“Đi hướng này.” Mộ Dung Phục nhìn dấu chân trên mặt đất, không ngừng lao vun vút, “Yên nhi, nếu ta không lầm, thì một già một trẻ vừa rồi, chính là bạn cũ của chúng ta đó.”
Vương Ngữ Yên bám sát theo, trong đầu liên tục suy nghĩ, nàng quen biết một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, vậy là ai đây?. Sau đó, nàng liền “A” một tiếng, giật mình kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ lại là A Tử?” Nhưng mà A Tử không phải là đang ở trong chùa Thiên Long Đại Lý sao?
Mộ Dung Phục gật đầu, nói: “Đúng vậy, vừa rồi lúc bọn họ đi lướt qua ta, ta đã ngửi thấy mùi, giống như đúc mùi trên người A Tử khi nàng dùng độc bức ta dạy võ công.”
“Vậy còn lão nhân kia?” Lão nhân và tiểu cô nương bộ mặt nàng đều thấy không quen, giờ nghĩ lại mới biết, bọn họ là dùng mặt nạ da người.
Mộ Dung Phục thở dài: “Nếu quả như suy nghĩ của ta, thì đó chính là lão tặc Đinh Xuân Thu. Nếu hôm nay để lão thoát được, ngày sau nhất định hậu họa khôn cùng, cho nên hôm nay nhất định không thể tha cho hắn.”
Đinh Xuân Thu và A Tử đều ở Thiên Long Tự, nếu tăng nhân trông giữ chỉ cần chút sơ sẩy, thì với sự giảo hoạt của lão tiểu nhân này, tuy rằng không có võ công, nhưng muốn đào tẩu cũng không phải không được.
Lấy khinh công của hai người bọn họ, đuổi theo hai kẻ bị phế võ công Đinh Xuân Thu và A Tử, tất nhiên là dư dả. Trong mưa bùn lầy lội, cũng đã chỉ rõ hướng đi của hai người ấy, cho nên không cần lo sẽ nhầm đường.
Đuổi tới một cái núi nhỏ trong rừng, liền loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện. Vương Ngữ Yên chỉ chỉ lên một cái cây gần đó, sau đó hai người đều đề khi bay lên, trốn vào trong tán cây.
“Cái con xú nha đầu kia, điểm á huyệt của ngươi ngươi còn không yên ổn! Vừa rồi thấy Mộ Dung Phục, cho nên cố ý đánh rơi chén trà để kêu cứu, có phải không?” Lão nhân kia hổn hển nói, nói xong lại tát tiểu cô nương kia hai cái.
Mộ Dung Phục gật đầu với Vương Ngữ Yên, xác thực đó là giọng của Đinh Xuân Thu. Lão già này quả nhiên không đơn giản, Thiên Long Tự canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà lão vẫn thoát ra được.
“Không phải, sư phụ, xin ngài minh giám, A Tử chỉ là không cẩn thận đánh rơi cái chén kia thôi…Sư phụ, ngài tha cho con đi, đừng đánh con nữa…”
“Ta mang theo ngươi trốn đi, giải cứu ngươi khỏi cái địa ngục đó, có gì không tốt? Ngươi lại không biết thức thời! Năm lần bảy lượt khiêu chiến sự nhẫn nại của ta!”
Hai người Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên ở trên cây nghe ngóng một lát, rốt cục xác định, Đinh Xuân Thu hoàn toàn không còn chút võ công nào, nhưng không chịu cam lòng sống cuộc đời còn lại bị giam cầm, cho nên liền kích động muốn A Tử giúp hắn chạy trốn. Mà A Tử cảm thấy hắn không còn giá trị lợi dụng nữa, hơn nữa ở Đại Lý ngày ngày được cung phụng cũng rất tốt, cho nên không chịu theo hắn trốn đi. Vì thế Đinh Xuân Thu mới bắt cóc A Tử để làm kế thoát thân. Có thiên kim tiểu thư của vương phủ trong tay, đám quan binh ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên cũng không dám tùy tiện truy bắt, mới để cho hai người này một đường chạy tới Hà Nam trốn mất.
“Sư phụ, van cầu ngài, A Tử đau quá…” Cố gắng tránh cái bạt tai của Đinh Xuân Thu, A Tử gào khóc.
“Vậy về sau còn dám trốn nữa không? Còn dám ăn ở hai lòng nữa không?” Đinh Xuân Thu tiếp tục đánh, hung tợn hỏi. Hắn tựa hồ cảm thấy dùng tay đánh còn chưa đủ hả giận, liền lấy chân đạp vài cái.
“Không dám, thật sự không dám nữa, sư phụ…” A Tử bị đánh đến bầm tím mặt mày, khóe miệng chảy máu, lăn lộn trên mặt đất xin tha.
Tuy rằng cực kì chán ghét A Tử, nhưng Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên cũng không thể thấy chết không cứu. Cho nên Mộ Dung Phục liền hô to một tiếng, sau đó nhảy từ trên cây xuống, xuất chưởng đánh tới Đinh Xuân Thu. Mà Đinh Xuân Thu biết độc không có tác dụng với Mộ Dung Phục, cho nên lập tức bỏ chạy.
Mộ Dung Phục đuổi theo, cánh tay duỗi ra điểm huyệt hắn, khiến Đinh Xuân Thu ngã nhào xuống đất. Đầu hắn chúi vào trong đám bùn lầy, trừng mắt nhìn A Tử, quát: “Con tiểu tiện nhân, ngươi tìm người giúp đỡ giỏi lắm!”
Vương Ngữ Yên có chút không dám chạm vào A Tử, may mắn trên người đang mặc áo tơi, cho nên liền đưa tay cách qua lớp áo tơi mà đem A Tử nâng dậy. A Tử bộ dạng bẩn thỉu, miệng cũng không chịu thua mà hung ác quát lại: “Ngươi tra tấn ta lâu như vậy, ta thật vất vả mới thấy người giúp, đương nhiên phải cầu cứu rồi. Xú lão đầu, có trách thì chỉ trách số ngươi quá đen thôi.”
“Mộ Dung tiểu tử, ngươi không nên giúp, cái con tiểu tiện nhân A Tử kia chẳng phải cũng từng hại ngươi sao?” Đinh Xuân Thu không thèm để ý tới A Tử nữa, mà xoay sang cầu xin Mộ Dung Phục, ôm lấy chân hắn không buông, “Ta tra tấn nàng như vậy, mỗi ngày đều đánh nàng mắng nàng, cũng coi như đã báo thù cho ngươi, có phải không?”
Mộ Dung Phục chán ghét rút chân ra, nói với Vương Ngữ Yên: “Yên nhi, quay đầu lại.”
Vương Ngữ Yên biết hắn không muốn để nàng nhìn thấy hắn giết người, liền ngoan ngoãn quay đầu đi chỗ khác.
“Tỷ phu, mau giết hắn!” A Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Ngữ Yên mới chỉ nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy A Tử nhìn chằm chằm Đinh Xuân Thu, trong con mắt đen xinh đẹp ánh mắt vẻ khát máu, khiến nàng không khỏi rùng mình, vội vàng bước lùi ra xa A Tử một chút.
Đinh Xuân Thu lại cầu xin: “Ngươi đừng giết ta, ta…Sư phụ của ta là Vô Nhai Tử, ta hiện tại đang đi tìm bí kíp võ công năm xưa hắn lưu lại, đến lúc đó nhất định sẽ chia một nửa cho ngươi…Không, tất cả đều cho ngươi! Trên đời này có bí kíp võ công lợi hại gì, đều tùy tiện cho ngươi chọn, ta thề! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta đưa ngươi đi tìm!”
Hắn tuy rằng võ công đã bị phế, nhưng mà sau khi vơ vét được bí kíp võ công của Vô Nhai Tử, nhất định sẽ có bí kíp khiến kinh mạch trở lại như cũ. Lúc trước, khi hắn còn mang tuyệt thế võ công, đã vì bí kíp đó mà tự tay hại sư phụ, lại khiến cho sư đệ nửa đời người phải giả vờ câm điếc. Hiện giờ, hắn đem đống bí kíp này thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, tự nhiên càng khát cầu muốn sống. Chỉ là tính mạng vẫn quan trọng nhất, hắn biết Mộ Dung Phục sẽ không dễ dàng tha cho hắn, liền phải đem thứ quý giá nhất của hắn mang ra trao đổi, chỉ cầu mong có thể giữ được mạng già này.
Đinh Xuân Thu không ngờ bảo mệnh này của hắn đã sớm nằm trong tay người ta. Bí kíp mà hắn nhiều năm nay tâm tâm niệm niệm muốn có, đã sớm bị Lí Thu Thủy tặng cho nữ nhi Lí Thanh La làm đồ cưới, chuyển hết tới Vương gia ở Cô Tô rồi. Mà tính mạng hiện giờ của hắn, cũng đang nằm trong tay của con rể nhà họ Vương.
Mộ Dung Phục nghe thấy tên của Vô Nhai Tử, hồi tưởng lại chuyện xưa về Tiêu Dao tam tiên mà Vương Ngữ Yên từng kể cho hắn, âm thầm nghĩ, đó không phải là bí kíp võ công của nhà biểu muội sao? Nếu mục đích của Đinh Xuân Thu là đống sách này, vậy thì hắn càng cần phải chết, bằng không Vương Ngữ Yên và Vương phu nhân sẽ gặp nguy hiểm. Tức thời Mộ Dung Phục liền quyết định luôn, không muốn nghe giọng của Đinh Xuân Thu nữa, xuất chưởng đập lên đỉnh đầu hắn.
Chỉ thấy Đinh Xuân Thu kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã sõng soài trên mặt đất. Đáng thương cho một kẻ kiêu hùng, cuối cùng lại hiến thân làm mồi cho bọn thú hoang.
A Tử tiến lên kiểm tra hô hấp của Đinh Xuân Thu, thấy hắn tắt thở mới yên tâm, khanh khách cười: “Sư phụ, xem ngươi bây giờ còn tra tấn ta thế nào? Chính ngươi tự cho rằng mình rất giỏi, kết quả còn không phải là chết một mình ở nơi hoang dã vô danh hay sao?”
Vương Ngữ Yên quay đầu lại, nhìn thấy A Tử cười như vậy, không khỏi giận dữ nói: “A Tử, hiện tại ngươi không cần che giấu thân phận nữa, bỏ mặt nạ da người ra đi, quá dọa người rồi.”
“Mặt nạ? Ngươi cho đây là mặt nạ sao?” A Tử rít lên, dường như muốn nhảy qua cào nát mặt Vương Ngữ Yên, khiến Vương Ngữ Yên sợ đến nhảy dựng lên, “Ta nói cho ngươi, đây là mặt ta! Lão tặc này, hắn đã hủy gương mặt của ta!”
Rống xong, tiếng rít gào của A Tử dần chuyển thành tiếng khóc thê lương, vết sẹo màu hồng trên mặt nàng như một con rết đang không ngừng vặn vẹo di chuyển.
Mộ Dung Phục cau mày bước lại gần, kéo Vương Ngữ Yên ra sau lưng để bảo vệ, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
A Tử một bên khóc lóc, một bên nghẹn ngào nói, khiến cho bọn họ rất lâu sau mới hiểu được sự việc.
Thì ra là để cho truy binh của Đại Lý không phát hiện ra bọn họ, cho nên Đinh Xuân Thu định tìm hai cái mặt nạ da người, ép A Tử đeo. Nhưng mà A Tử là không cam tâm tình nguyện đi theo hắn, lại nhiều lần muốn chạy trốn, cũng thường xuyên nhằm lúc hắn không để ý mà cởi mặt nạ ra, chính là muốn để người qua đường sau khi nhìn thấy nàng, vạn nhất truy binh Đại Lý có cầm bức họa của nàng tới hỏi, thì những người này sẽ báo tung tích bọn họ.
Vài lần như vậy, khiến Đinh Xuân Thu mất hết kiên nhẫn, nếu không phải là thấy giá trị của thân phận thiên kim tiểu thư vương phủ còn có thể làm lá chắn bảo mệnh, thì hắn đã sớm ra tay bóp chết nàng rồi. Thấy A Tử luôn muốn chạy trốn, hắn liền quyết định đun một nồi nước sôi, giả bộ muốn giúp nàng gội đầu. A Tử tuy rằng đề phòng Đinh Xuân Thu, nhưng dọc đường đào tẩu quá mệt mỏi, tóc đã sớm dơ bẩn không chịu nổi. Vì vậy, tiểu cô nương này mới cẩn thận đến gần chậu nước, định dùng tay thử nhiệt độ.
Đinh Xuân Thu nhân lúc nàng cúi người, liền đột nhiên từ đằng sau một tay cầm chắc hai tay nàng ngoặt ra sau lưng, tay kia thì ấn toàn bộ mặt nàng vào trong nước ôi.
A Tử bị đau liền dùng sức giãy dụa, nhưng dù sao cũng đánh không lại Đinh Xuân Thu, cho nên cả mặt đều bị bỏng. Mà Đinh Xuân Thu lại không ngừng đánh nàng, cho nên nốt bỏng vỡ ra, chảy ra dịch trắng cũng không cho nàng bôi thuốc băng bó, mãi cho đến khi kết thành sẹo. Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu nhỏ nhắn của A Tử biến thành bộ dạng đáng sợ thế này, chỉ sợ ngay cả cha mẹ ruột thịt cũng không nhận ra nổi.
Hôm sau, trời quả nhiên mưa, tuy rằng không to lắm, chỉ róc rách, nhưng cũng có chút phiền lòng. Chưởng quầy đang ngồi trong quầy cắn hạt dưa, nhìn chằm chằm mưa bụi ngoài trời, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng kẽo kẹt ở cầu thang, sau đó thấy đôi nam nữ hôm qua đi xuống.
“Hai vị đã nghỉ ngơi tốt không?” Hắn vội vàng chạy lại, khuôn mặt tươi cười.
Vị công tử thanh niên kia mỉm cười đáp: “Rất tốt.”
Mà cô nương mặc nam trang đứng sau lưng hắn nghe được câu hỏi của chưởng quầy thì mặt hơi đỏ lên, thò tay cấu người phía trước một cái.
“Hôm nay thời tiết không tốt, khách quan muốn tiếp tục đi đường, có cần áo tơi đấu lạp (áo tơi đấu lạp: kiểu như áo mưa bây giờ ý) không? Khách điếm chúng ta có sẵn loại này cho khách đó.”
Thanh niên công tử kia cười nói: “Chưởng quầy quả nhiên chu đáo. Như vậy, bán cho chúng ta ba bộ đi, trên đường nếu rách cũng tiện có cái thay.”
Chưởng quầy lên được: “Được ạ!” Sau đó liền sai tiểu nhị mang áo tơi và đấu lạp đến, thấy vị công tử kia trước tiên là mặc áo tơi vào cho vị cô nương, cẩn thận buộc vạt áo, sau đó mới đội đấu lạp lên đầu nàng, vẻ mặt và động tác đều phi thường ôn nhu, khiến hắn không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Thấy hai người họ chuẩn bị đi, chưởng quầy cầm túi tiền nặng trịch trong tay, cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
“Chưởng quầy, gần đây có chuyện gì thú vị sao?” Một người khách quen thấy vậy liền hỏi.
“Chuyên thú vị thì không có, chính là đôi trai gái vừa rồi, ngươi đến chậm một bước nên không thấy, quả thực rất là vui mắt…”
Mưa rơi rả rích, khiến không khí ẩm ướt, đường đi trơn trượt.
“Trách không được người ta nói ‘Thục khuyển phệ nhật’ (Chó đất Thục sủa mặt trời, ý chỉ nhọc công làm điều vô ích), giờ phút này nếu đột nhiên trời hết mưa, ta khẳng định cũng sẽ cao hứng nhảy lên.” Vương Ngữ Yên lau cái trán đẫm nước mưa của mình, nghiêng người nói với Mộ Dung Phục.
“Đi đường lâu quá nên hồ đồ rồi sao, tự nhiên lại đem bản thân so sánh với con chó nhỏ.” Mộ Dung Phục tỏ vẻ thương tiếc nói.
Nàng đỏ mặt lên, lập tức phản bác: “Con chó nhỏ có gì không tốt, ít nhất cũng không hư hỏng như ai đó.”
“Phải, trên đường này người nhiều như vậy, tất nhiên phải có người hư hỏng rồi.” Hắn lơ đãng nghiêng đầu, lấy roi ngựa chỉ về phía trước, “Tường thành màu xanh đằng kia, là Phàn Thành, Huyền Từ đại sư nói, tháng trước, lúc bàn về chuyện Uông Kiếm Thông chết, Triệu Tiền Tôn trong thư viết hắn đang ở Phàn Thành. Hơn nữa còn nói, hắn hẳn sẽ ở lại đây một thời gian.”
Hôm nay còn sớm, đến Phàn Thành lại chỉ còn khoảng nửa canh giờ, cho nên Mộ Dung Phục liền hỏi: “Phía trước có một quán trà, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút, được không?”
Quán trà cũng không lớn, nhưng bởi vì ở sát ven đường, rất đông người qua lại, cho nên vô cùng nhộn nhịp, dường như không còn bàn nào trống. May mà cuối cùng vẫn tìm được bàn, Mộ Dung Phục liền bảo tiểu nhị mang một ấm trà nóng lên, bản thân cởi đấu lạp xuống, sau đó thay Vương Ngữ Yên cởi ra ba nút thắt dưới đấu lạp.
Đấu lạp vừa vén lên, để lộ ra dung mạo của Vương Ngữ Yên. Nàng kế thừa dung mạo của Lí Thu Thủy và Vương phu nhân, không cần phải nói cũng biết là một mĩ nhân, tuy mặc nam trang, lại chỉ dùng trâm cài làm bằng trúc bình thường để búi tóc, nhưng tóc đen mềm buông xuống khuôn mặt trắng như tuyết quả thực khiến lòng người điên đảo. Mộ Dung Phục thấy những ánh mắt xung quanh đều tập trung lại đây, ngay cả một lão nhân mang theo một tiểu cô nương ngồi phía xa xa, đều tha thiết nhìn bọn họ, liền nghiêng người chắn tầm mắt của bọn chúng, nhanh chóng đội lại đấu lạp lên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy dầm mưa, cẩn thận bị cảm lạnh. Trên người có thể bị ướt, có muốn tìm một chỗ thay quần áo không?”
Vương Ngữ Yên mím môi, nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói: “Dù sao trời cũng đang mưa, thay rồi lại ướt, cho nên chắc cũng không cần đâu.”
Nói xong, hai người lại đem cởi đấu lạp đặt xuống cạnh bàn, rót trà uống.
Một lát sau, chỉ nghe “ầm” một tiếng, là do tiểu cô nương kia không cẩn thận chạm vào chén trà.
“Chén trà vỡ rồi! Chúng ta chỉ là quán nhỏ, cho nên phiền khách quan bồi thường.” Tiểu nhị nhìn thấy, có chút tức giận cúi xuống thu dọn mảnh vỡ.
Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên lơ đãng nhìn, chỉ thấy lão nhân kia râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phổ thông, liên tiếp giải thích, không ngừng xin lỗi, lại lấy ra vài đồng tiền nhét vào trong tay tiểu nhị. Tiểu nhị lúc này mới không than thở nữa.
Cúi đầu tạ tội với tiểu nhị kia xong, lão nhân lại nhỏ giọng quát tiểu cô nương kia vài câu, lời nói vô cùng nghiêm khắc. Tiểu cô nương kia chừng mười hai, mười ba tuổi, trên người mặc quần áo cũ nát, tóc tai bù xù. Nhưng khiến cho người ta phải kinh ngạc hơn, là khuôn mặt nàng vô cùng dữ tợn, trên mặt là từng mảng từng mảng sẹo lớn, phỏng chừng là do bị bỏng lưu lại, khiến cho ngũ quan không thể thấy rõ. Mà nàng lúc nhìn qua hai người bọn họ, trong ánh mắt kinh hoàng lại mang theo một tia tàn nhẫn, khiến cho người ta không khỏi rùng mình.
Vương Ngữ Yên vội vàng không dám nhìn nữa, mà Mộ Dung Phục thấy nàng bị dọa sợ, liền vỗ vỗ tay nàng, nói: “Không sao, chỉ là ông nội răn dạy cháu gái mà thôi.”
Vương Ngữ Yên gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy ánh mắt tiểu cô nương kia đặc biệt sắc bén, khiến cho người ta không rét mà run.”
Lúc này, lại nghe tiểu cô nương há mồm “Ô ô” vài tiếng, cùng với tiếng lão già đánh người, lại không ngừng quát im miệng.
“Mặt đã bị như vậy, lại còn câm điếc, tiểu cô nương kia thực sự đáng thương.” Vương Ngữ Yên nhẹ giọng thở dài, “Nhưng mà vị ông nội kia cũng không khỏi quá độc ác, giống như đó không phải là cháu gái mình vậy.”
Lời nói của Vương Ngữ Yên tuy là vô ý, nhưng khiến trong lòng Mộ Dung Phục lập tức cảnh giác. Ánh mắt vừa rồi của tiểu cô nương kia, giống như đang tuyệt vọng kêu cứu. Hay là vừa rồi là nàng cố ý đánh rơi chén trà để mọi người chú ý? Nàng là bị người ta lừa bán ngược đãi, hay còn có ẩn tình gì khác?
Bọn họ ngồi được một lát, thì lão nhân kia kéo tiểu cô nương vội vàng rời đi. Lúc đi qua bên cạnh Mộ Dung Phục, hắn liền lập tức ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Mộ Dung Phục hơi rùng mình một cái, sau đó rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng bình thường. Mưa còn chưa ngớt, hai người một già một trẻ lại không ngừng chạy trong mưa, không bao lâu sau liền biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ, chỉ còn để lại trên mặt đất hai hàng dấu chân.
Ước chừng qua nửa chén trà nhỏ, Mộ Dung Phục nhỏ giọng nói: “Yên nhi, trước cứ để ngựa lại đây, ngươi đi theo ta.”
Vương Ngữ Yên thấy vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, cũng không hỏi nhiều, lập tức đội đấu lạp lên, sau đó cùng hắn dùng khinh công bay trong mưa.
“Đi hướng này.” Mộ Dung Phục nhìn dấu chân trên mặt đất, không ngừng lao vun vút, “Yên nhi, nếu ta không lầm, thì một già một trẻ vừa rồi, chính là bạn cũ của chúng ta đó.”
Vương Ngữ Yên bám sát theo, trong đầu liên tục suy nghĩ, nàng quen biết một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, vậy là ai đây?. Sau đó, nàng liền “A” một tiếng, giật mình kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ lại là A Tử?” Nhưng mà A Tử không phải là đang ở trong chùa Thiên Long Đại Lý sao?
Mộ Dung Phục gật đầu, nói: “Đúng vậy, vừa rồi lúc bọn họ đi lướt qua ta, ta đã ngửi thấy mùi, giống như đúc mùi trên người A Tử khi nàng dùng độc bức ta dạy võ công.”
“Vậy còn lão nhân kia?” Lão nhân và tiểu cô nương bộ mặt nàng đều thấy không quen, giờ nghĩ lại mới biết, bọn họ là dùng mặt nạ da người.
Mộ Dung Phục thở dài: “Nếu quả như suy nghĩ của ta, thì đó chính là lão tặc Đinh Xuân Thu. Nếu hôm nay để lão thoát được, ngày sau nhất định hậu họa khôn cùng, cho nên hôm nay nhất định không thể tha cho hắn.”
Đinh Xuân Thu và A Tử đều ở Thiên Long Tự, nếu tăng nhân trông giữ chỉ cần chút sơ sẩy, thì với sự giảo hoạt của lão tiểu nhân này, tuy rằng không có võ công, nhưng muốn đào tẩu cũng không phải không được.
Lấy khinh công của hai người bọn họ, đuổi theo hai kẻ bị phế võ công Đinh Xuân Thu và A Tử, tất nhiên là dư dả. Trong mưa bùn lầy lội, cũng đã chỉ rõ hướng đi của hai người ấy, cho nên không cần lo sẽ nhầm đường.
Đuổi tới một cái núi nhỏ trong rừng, liền loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện. Vương Ngữ Yên chỉ chỉ lên một cái cây gần đó, sau đó hai người đều đề khi bay lên, trốn vào trong tán cây.
“Cái con xú nha đầu kia, điểm á huyệt của ngươi ngươi còn không yên ổn! Vừa rồi thấy Mộ Dung Phục, cho nên cố ý đánh rơi chén trà để kêu cứu, có phải không?” Lão nhân kia hổn hển nói, nói xong lại tát tiểu cô nương kia hai cái.
Mộ Dung Phục gật đầu với Vương Ngữ Yên, xác thực đó là giọng của Đinh Xuân Thu. Lão già này quả nhiên không đơn giản, Thiên Long Tự canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà lão vẫn thoát ra được.
“Không phải, sư phụ, xin ngài minh giám, A Tử chỉ là không cẩn thận đánh rơi cái chén kia thôi…Sư phụ, ngài tha cho con đi, đừng đánh con nữa…”
“Ta mang theo ngươi trốn đi, giải cứu ngươi khỏi cái địa ngục đó, có gì không tốt? Ngươi lại không biết thức thời! Năm lần bảy lượt khiêu chiến sự nhẫn nại của ta!”
Hai người Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên ở trên cây nghe ngóng một lát, rốt cục xác định, Đinh Xuân Thu hoàn toàn không còn chút võ công nào, nhưng không chịu cam lòng sống cuộc đời còn lại bị giam cầm, cho nên liền kích động muốn A Tử giúp hắn chạy trốn. Mà A Tử cảm thấy hắn không còn giá trị lợi dụng nữa, hơn nữa ở Đại Lý ngày ngày được cung phụng cũng rất tốt, cho nên không chịu theo hắn trốn đi. Vì thế Đinh Xuân Thu mới bắt cóc A Tử để làm kế thoát thân. Có thiên kim tiểu thư của vương phủ trong tay, đám quan binh ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên cũng không dám tùy tiện truy bắt, mới để cho hai người này một đường chạy tới Hà Nam trốn mất.
“Sư phụ, van cầu ngài, A Tử đau quá…” Cố gắng tránh cái bạt tai của Đinh Xuân Thu, A Tử gào khóc.
“Vậy về sau còn dám trốn nữa không? Còn dám ăn ở hai lòng nữa không?” Đinh Xuân Thu tiếp tục đánh, hung tợn hỏi. Hắn tựa hồ cảm thấy dùng tay đánh còn chưa đủ hả giận, liền lấy chân đạp vài cái.
“Không dám, thật sự không dám nữa, sư phụ…” A Tử bị đánh đến bầm tím mặt mày, khóe miệng chảy máu, lăn lộn trên mặt đất xin tha.
Tuy rằng cực kì chán ghét A Tử, nhưng Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên cũng không thể thấy chết không cứu. Cho nên Mộ Dung Phục liền hô to một tiếng, sau đó nhảy từ trên cây xuống, xuất chưởng đánh tới Đinh Xuân Thu. Mà Đinh Xuân Thu biết độc không có tác dụng với Mộ Dung Phục, cho nên lập tức bỏ chạy.
Mộ Dung Phục đuổi theo, cánh tay duỗi ra điểm huyệt hắn, khiến Đinh Xuân Thu ngã nhào xuống đất. Đầu hắn chúi vào trong đám bùn lầy, trừng mắt nhìn A Tử, quát: “Con tiểu tiện nhân, ngươi tìm người giúp đỡ giỏi lắm!”
Vương Ngữ Yên có chút không dám chạm vào A Tử, may mắn trên người đang mặc áo tơi, cho nên liền đưa tay cách qua lớp áo tơi mà đem A Tử nâng dậy. A Tử bộ dạng bẩn thỉu, miệng cũng không chịu thua mà hung ác quát lại: “Ngươi tra tấn ta lâu như vậy, ta thật vất vả mới thấy người giúp, đương nhiên phải cầu cứu rồi. Xú lão đầu, có trách thì chỉ trách số ngươi quá đen thôi.”
“Mộ Dung tiểu tử, ngươi không nên giúp, cái con tiểu tiện nhân A Tử kia chẳng phải cũng từng hại ngươi sao?” Đinh Xuân Thu không thèm để ý tới A Tử nữa, mà xoay sang cầu xin Mộ Dung Phục, ôm lấy chân hắn không buông, “Ta tra tấn nàng như vậy, mỗi ngày đều đánh nàng mắng nàng, cũng coi như đã báo thù cho ngươi, có phải không?”
Mộ Dung Phục chán ghét rút chân ra, nói với Vương Ngữ Yên: “Yên nhi, quay đầu lại.”
Vương Ngữ Yên biết hắn không muốn để nàng nhìn thấy hắn giết người, liền ngoan ngoãn quay đầu đi chỗ khác.
“Tỷ phu, mau giết hắn!” A Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Ngữ Yên mới chỉ nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy A Tử nhìn chằm chằm Đinh Xuân Thu, trong con mắt đen xinh đẹp ánh mắt vẻ khát máu, khiến nàng không khỏi rùng mình, vội vàng bước lùi ra xa A Tử một chút.
Đinh Xuân Thu lại cầu xin: “Ngươi đừng giết ta, ta…Sư phụ của ta là Vô Nhai Tử, ta hiện tại đang đi tìm bí kíp võ công năm xưa hắn lưu lại, đến lúc đó nhất định sẽ chia một nửa cho ngươi…Không, tất cả đều cho ngươi! Trên đời này có bí kíp võ công lợi hại gì, đều tùy tiện cho ngươi chọn, ta thề! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta đưa ngươi đi tìm!”
Hắn tuy rằng võ công đã bị phế, nhưng mà sau khi vơ vét được bí kíp võ công của Vô Nhai Tử, nhất định sẽ có bí kíp khiến kinh mạch trở lại như cũ. Lúc trước, khi hắn còn mang tuyệt thế võ công, đã vì bí kíp đó mà tự tay hại sư phụ, lại khiến cho sư đệ nửa đời người phải giả vờ câm điếc. Hiện giờ, hắn đem đống bí kíp này thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, tự nhiên càng khát cầu muốn sống. Chỉ là tính mạng vẫn quan trọng nhất, hắn biết Mộ Dung Phục sẽ không dễ dàng tha cho hắn, liền phải đem thứ quý giá nhất của hắn mang ra trao đổi, chỉ cầu mong có thể giữ được mạng già này.
Đinh Xuân Thu không ngờ bảo mệnh này của hắn đã sớm nằm trong tay người ta. Bí kíp mà hắn nhiều năm nay tâm tâm niệm niệm muốn có, đã sớm bị Lí Thu Thủy tặng cho nữ nhi Lí Thanh La làm đồ cưới, chuyển hết tới Vương gia ở Cô Tô rồi. Mà tính mạng hiện giờ của hắn, cũng đang nằm trong tay của con rể nhà họ Vương.
Mộ Dung Phục nghe thấy tên của Vô Nhai Tử, hồi tưởng lại chuyện xưa về Tiêu Dao tam tiên mà Vương Ngữ Yên từng kể cho hắn, âm thầm nghĩ, đó không phải là bí kíp võ công của nhà biểu muội sao? Nếu mục đích của Đinh Xuân Thu là đống sách này, vậy thì hắn càng cần phải chết, bằng không Vương Ngữ Yên và Vương phu nhân sẽ gặp nguy hiểm. Tức thời Mộ Dung Phục liền quyết định luôn, không muốn nghe giọng của Đinh Xuân Thu nữa, xuất chưởng đập lên đỉnh đầu hắn.
Chỉ thấy Đinh Xuân Thu kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã sõng soài trên mặt đất. Đáng thương cho một kẻ kiêu hùng, cuối cùng lại hiến thân làm mồi cho bọn thú hoang.
A Tử tiến lên kiểm tra hô hấp của Đinh Xuân Thu, thấy hắn tắt thở mới yên tâm, khanh khách cười: “Sư phụ, xem ngươi bây giờ còn tra tấn ta thế nào? Chính ngươi tự cho rằng mình rất giỏi, kết quả còn không phải là chết một mình ở nơi hoang dã vô danh hay sao?”
Vương Ngữ Yên quay đầu lại, nhìn thấy A Tử cười như vậy, không khỏi giận dữ nói: “A Tử, hiện tại ngươi không cần che giấu thân phận nữa, bỏ mặt nạ da người ra đi, quá dọa người rồi.”
“Mặt nạ? Ngươi cho đây là mặt nạ sao?” A Tử rít lên, dường như muốn nhảy qua cào nát mặt Vương Ngữ Yên, khiến Vương Ngữ Yên sợ đến nhảy dựng lên, “Ta nói cho ngươi, đây là mặt ta! Lão tặc này, hắn đã hủy gương mặt của ta!”
Rống xong, tiếng rít gào của A Tử dần chuyển thành tiếng khóc thê lương, vết sẹo màu hồng trên mặt nàng như một con rết đang không ngừng vặn vẹo di chuyển.
Mộ Dung Phục cau mày bước lại gần, kéo Vương Ngữ Yên ra sau lưng để bảo vệ, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
A Tử một bên khóc lóc, một bên nghẹn ngào nói, khiến cho bọn họ rất lâu sau mới hiểu được sự việc.
Thì ra là để cho truy binh của Đại Lý không phát hiện ra bọn họ, cho nên Đinh Xuân Thu định tìm hai cái mặt nạ da người, ép A Tử đeo. Nhưng mà A Tử là không cam tâm tình nguyện đi theo hắn, lại nhiều lần muốn chạy trốn, cũng thường xuyên nhằm lúc hắn không để ý mà cởi mặt nạ ra, chính là muốn để người qua đường sau khi nhìn thấy nàng, vạn nhất truy binh Đại Lý có cầm bức họa của nàng tới hỏi, thì những người này sẽ báo tung tích bọn họ.
Vài lần như vậy, khiến Đinh Xuân Thu mất hết kiên nhẫn, nếu không phải là thấy giá trị của thân phận thiên kim tiểu thư vương phủ còn có thể làm lá chắn bảo mệnh, thì hắn đã sớm ra tay bóp chết nàng rồi. Thấy A Tử luôn muốn chạy trốn, hắn liền quyết định đun một nồi nước sôi, giả bộ muốn giúp nàng gội đầu. A Tử tuy rằng đề phòng Đinh Xuân Thu, nhưng dọc đường đào tẩu quá mệt mỏi, tóc đã sớm dơ bẩn không chịu nổi. Vì vậy, tiểu cô nương này mới cẩn thận đến gần chậu nước, định dùng tay thử nhiệt độ.
Đinh Xuân Thu nhân lúc nàng cúi người, liền đột nhiên từ đằng sau một tay cầm chắc hai tay nàng ngoặt ra sau lưng, tay kia thì ấn toàn bộ mặt nàng vào trong nước ôi.
A Tử bị đau liền dùng sức giãy dụa, nhưng dù sao cũng đánh không lại Đinh Xuân Thu, cho nên cả mặt đều bị bỏng. Mà Đinh Xuân Thu lại không ngừng đánh nàng, cho nên nốt bỏng vỡ ra, chảy ra dịch trắng cũng không cho nàng bôi thuốc băng bó, mãi cho đến khi kết thành sẹo. Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu nhỏ nhắn của A Tử biến thành bộ dạng đáng sợ thế này, chỉ sợ ngay cả cha mẹ ruột thịt cũng không nhận ra nổi.
Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên - Chapter 45
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hôm sau, trời quả nhiên mưa, tuy rằng không to lắm, chỉ róc rách, nhưng cũng có chút phiền lòng. Chưởng quầy đang ngồi trong quầy cắn hạt dưa, nhìn chằm chằm mưa bụi ngoài trời, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng kẽo kẹt ở cầu thang, sau đó thấy đôi nam nữ hôm qua đi xuống.
“Hai vị đã nghỉ ngơi tốt không?” Hắn vội vàng chạy lại, khuôn mặt tươi cười.
Vị công tử thanh niên kia mỉm cười đáp: “Rất tốt.”
Mà cô nương mặc nam trang đứng sau lưng hắn nghe được câu hỏi của chưởng quầy thì mặt hơi đỏ lên, thò tay cấu người phía trước một cái.
“Hôm nay thời tiết không tốt, khách quan muốn tiếp tục đi đường, có cần áo tơi đấu lạp (áo tơi đấu lạp: kiểu như áo mưa bây giờ ý) không? Khách điếm chúng ta có sẵn loại này cho khách đó.”
Thanh niên công tử kia cười nói: “Chưởng quầy quả nhiên chu đáo. Như vậy, bán cho chúng ta ba bộ đi, trên đường nếu rách cũng tiện có cái thay.”
Chưởng quầy lên được: “Được ạ!” Sau đó liền sai tiểu nhị mang áo tơi và đấu lạp đến, thấy vị công tử kia trước tiên là mặc áo tơi vào cho vị cô nương, cẩn thận buộc vạt áo, sau đó mới đội đấu lạp lên đầu nàng, vẻ mặt và động tác đều phi thường ôn nhu, khiến hắn không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Thấy hai người họ chuẩn bị đi, chưởng quầy cầm túi tiền nặng trịch trong tay, cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
“Chưởng quầy, gần đây có chuyện gì thú vị sao?” Một người khách quen thấy vậy liền hỏi.
“Chuyên thú vị thì không có, chính là đôi trai gái vừa rồi, ngươi đến chậm một bước nên không thấy, quả thực rất là vui mắt…”
Mưa rơi rả rích, khiến không khí ẩm ướt, đường đi trơn trượt.
“Trách không được người ta nói ‘Thục khuyển phệ nhật’ (Chó đất Thục sủa mặt trời, ý chỉ nhọc công làm điều vô ích), giờ phút này nếu đột nhiên trời hết mưa, ta khẳng định cũng sẽ cao hứng nhảy lên.” Vương Ngữ Yên lau cái trán đẫm nước mưa của mình, nghiêng người nói với Mộ Dung Phục.
“Đi đường lâu quá nên hồ đồ rồi sao, tự nhiên lại đem bản thân so sánh với con chó nhỏ.” Mộ Dung Phục tỏ vẻ thương tiếc nói.
Nàng đỏ mặt lên, lập tức phản bác: “Con chó nhỏ có gì không tốt, ít nhất cũng không hư hỏng như ai đó.”
“Phải, trên đường này người nhiều như vậy, tất nhiên phải có người hư hỏng rồi.” Hắn lơ đãng nghiêng đầu, lấy roi ngựa chỉ về phía trước, “Tường thành màu xanh đằng kia, là Phàn Thành, Huyền Từ đại sư nói, tháng trước, lúc bàn về chuyện Uông Kiếm Thông chết, Triệu Tiền Tôn trong thư viết hắn đang ở Phàn Thành. Hơn nữa còn nói, hắn hẳn sẽ ở lại đây một thời gian.”
Hôm nay còn sớm, đến Phàn Thành lại chỉ còn khoảng nửa canh giờ, cho nên Mộ Dung Phục liền hỏi: “Phía trước có một quán trà, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút, được không?”
Quán trà cũng không lớn, nhưng bởi vì ở sát ven đường, rất đông người qua lại, cho nên vô cùng nhộn nhịp, dường như không còn bàn nào trống. May mà cuối cùng vẫn tìm được bàn, Mộ Dung Phục liền bảo tiểu nhị mang một ấm trà nóng lên, bản thân cởi đấu lạp xuống, sau đó thay Vương Ngữ Yên cởi ra ba nút thắt dưới đấu lạp.
Đấu lạp vừa vén lên, để lộ ra dung mạo của Vương Ngữ Yên. Nàng kế thừa dung mạo của Lí Thu Thủy và Vương phu nhân, không cần phải nói cũng biết là một mĩ nhân, tuy mặc nam trang, lại chỉ dùng trâm cài làm bằng trúc bình thường để búi tóc, nhưng tóc đen mềm buông xuống khuôn mặt trắng như tuyết quả thực khiến lòng người điên đảo. Mộ Dung Phục thấy những ánh mắt xung quanh đều tập trung lại đây, ngay cả một lão nhân mang theo một tiểu cô nương ngồi phía xa xa, đều tha thiết nhìn bọn họ, liền nghiêng người chắn tầm mắt của bọn chúng, nhanh chóng đội lại đấu lạp lên đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy dầm mưa, cẩn thận bị cảm lạnh. Trên người có thể bị ướt, có muốn tìm một chỗ thay quần áo không?”
Vương Ngữ Yên mím môi, nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói: “Dù sao trời cũng đang mưa, thay rồi lại ướt, cho nên chắc cũng không cần đâu.”
Nói xong, hai người lại đem cởi đấu lạp đặt xuống cạnh bàn, rót trà uống.
Một lát sau, chỉ nghe “ầm” một tiếng, là do tiểu cô nương kia không cẩn thận chạm vào chén trà.
“Chén trà vỡ rồi! Chúng ta chỉ là quán nhỏ, cho nên phiền khách quan bồi thường.” Tiểu nhị nhìn thấy, có chút tức giận cúi xuống thu dọn mảnh vỡ.
Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên lơ đãng nhìn, chỉ thấy lão nhân kia râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phổ thông, liên tiếp giải thích, không ngừng xin lỗi, lại lấy ra vài đồng tiền nhét vào trong tay tiểu nhị. Tiểu nhị lúc này mới không than thở nữa.
Cúi đầu tạ tội với tiểu nhị kia xong, lão nhân lại nhỏ giọng quát tiểu cô nương kia vài câu, lời nói vô cùng nghiêm khắc. Tiểu cô nương kia chừng mười hai, mười ba tuổi, trên người mặc quần áo cũ nát, tóc tai bù xù. Nhưng khiến cho người ta phải kinh ngạc hơn, là khuôn mặt nàng vô cùng dữ tợn, trên mặt là từng mảng từng mảng sẹo lớn, phỏng chừng là do bị bỏng lưu lại, khiến cho ngũ quan không thể thấy rõ. Mà nàng lúc nhìn qua hai người bọn họ, trong ánh mắt kinh hoàng lại mang theo một tia tàn nhẫn, khiến cho người ta không khỏi rùng mình.
Vương Ngữ Yên vội vàng không dám nhìn nữa, mà Mộ Dung Phục thấy nàng bị dọa sợ, liền vỗ vỗ tay nàng, nói: “Không sao, chỉ là ông nội răn dạy cháu gái mà thôi.”
Vương Ngữ Yên gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy ánh mắt tiểu cô nương kia đặc biệt sắc bén, khiến cho người ta không rét mà run.”
Lúc này, lại nghe tiểu cô nương há mồm “Ô ô” vài tiếng, cùng với tiếng lão già đánh người, lại không ngừng quát im miệng.
“Mặt đã bị như vậy, lại còn câm điếc, tiểu cô nương kia thực sự đáng thương.” Vương Ngữ Yên nhẹ giọng thở dài, “Nhưng mà vị ông nội kia cũng không khỏi quá độc ác, giống như đó không phải là cháu gái mình vậy.”
Lời nói của Vương Ngữ Yên tuy là vô ý, nhưng khiến trong lòng Mộ Dung Phục lập tức cảnh giác. Ánh mắt vừa rồi của tiểu cô nương kia, giống như đang tuyệt vọng kêu cứu. Hay là vừa rồi là nàng cố ý đánh rơi chén trà để mọi người chú ý? Nàng là bị người ta lừa bán ngược đãi, hay còn có ẩn tình gì khác?
Bọn họ ngồi được một lát, thì lão nhân kia kéo tiểu cô nương vội vàng rời đi. Lúc đi qua bên cạnh Mộ Dung Phục, hắn liền lập tức ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Mộ Dung Phục hơi rùng mình một cái, sau đó rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng bình thường. Mưa còn chưa ngớt, hai người một già một trẻ lại không ngừng chạy trong mưa, không bao lâu sau liền biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ, chỉ còn để lại trên mặt đất hai hàng dấu chân.
Ước chừng qua nửa chén trà nhỏ, Mộ Dung Phục nhỏ giọng nói: “Yên nhi, trước cứ để ngựa lại đây, ngươi đi theo ta.”
Vương Ngữ Yên thấy vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, cũng không hỏi nhiều, lập tức đội đấu lạp lên, sau đó cùng hắn dùng khinh công bay trong mưa.
“Đi hướng này.” Mộ Dung Phục nhìn dấu chân trên mặt đất, không ngừng lao vun vút, “Yên nhi, nếu ta không lầm, thì một già một trẻ vừa rồi, chính là bạn cũ của chúng ta đó.”
Vương Ngữ Yên bám sát theo, trong đầu liên tục suy nghĩ, nàng quen biết một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, vậy là ai đây?. Sau đó, nàng liền “A” một tiếng, giật mình kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ lại là A Tử?” Nhưng mà A Tử không phải là đang ở trong chùa Thiên Long Đại Lý sao?
Mộ Dung Phục gật đầu, nói: “Đúng vậy, vừa rồi lúc bọn họ đi lướt qua ta, ta đã ngửi thấy mùi, giống như đúc mùi trên người A Tử khi nàng dùng độc bức ta dạy võ công.”
“Vậy còn lão nhân kia?” Lão nhân và tiểu cô nương bộ mặt nàng đều thấy không quen, giờ nghĩ lại mới biết, bọn họ là dùng mặt nạ da người.
Mộ Dung Phục thở dài: “Nếu quả như suy nghĩ của ta, thì đó chính là lão tặc Đinh Xuân Thu. Nếu hôm nay để lão thoát được, ngày sau nhất định hậu họa khôn cùng, cho nên hôm nay nhất định không thể tha cho hắn.”
Đinh Xuân Thu và A Tử đều ở Thiên Long Tự, nếu tăng nhân trông giữ chỉ cần chút sơ sẩy, thì với sự giảo hoạt của lão tiểu nhân này, tuy rằng không có võ công, nhưng muốn đào tẩu cũng không phải không được.
Lấy khinh công của hai người bọn họ, đuổi theo hai kẻ bị phế võ công Đinh Xuân Thu và A Tử, tất nhiên là dư dả. Trong mưa bùn lầy lội, cũng đã chỉ rõ hướng đi của hai người ấy, cho nên không cần lo sẽ nhầm đường.
Đuổi tới một cái núi nhỏ trong rừng, liền loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện. Vương Ngữ Yên chỉ chỉ lên một cái cây gần đó, sau đó hai người đều đề khi bay lên, trốn vào trong tán cây.
“Cái con xú nha đầu kia, điểm á huyệt của ngươi ngươi còn không yên ổn! Vừa rồi thấy Mộ Dung Phục, cho nên cố ý đánh rơi chén trà để kêu cứu, có phải không?” Lão nhân kia hổn hển nói, nói xong lại tát tiểu cô nương kia hai cái.
Mộ Dung Phục gật đầu với Vương Ngữ Yên, xác thực đó là giọng của Đinh Xuân Thu. Lão già này quả nhiên không đơn giản, Thiên Long Tự canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà lão vẫn thoát ra được.
“Không phải, sư phụ, xin ngài minh giám, A Tử chỉ là không cẩn thận đánh rơi cái chén kia thôi…Sư phụ, ngài tha cho con đi, đừng đánh con nữa…”
“Ta mang theo ngươi trốn đi, giải cứu ngươi khỏi cái địa ngục đó, có gì không tốt? Ngươi lại không biết thức thời! Năm lần bảy lượt khiêu chiến sự nhẫn nại của ta!”
Hai người Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên ở trên cây nghe ngóng một lát, rốt cục xác định, Đinh Xuân Thu hoàn toàn không còn chút võ công nào, nhưng không chịu cam lòng sống cuộc đời còn lại bị giam cầm, cho nên liền kích động muốn A Tử giúp hắn chạy trốn. Mà A Tử cảm thấy hắn không còn giá trị lợi dụng nữa, hơn nữa ở Đại Lý ngày ngày được cung phụng cũng rất tốt, cho nên không chịu theo hắn trốn đi. Vì thế Đinh Xuân Thu mới bắt cóc A Tử để làm kế thoát thân. Có thiên kim tiểu thư của vương phủ trong tay, đám quan binh ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên cũng không dám tùy tiện truy bắt, mới để cho hai người này một đường chạy tới Hà Nam trốn mất.
“Sư phụ, van cầu ngài, A Tử đau quá…” Cố gắng tránh cái bạt tai của Đinh Xuân Thu, A Tử gào khóc.
“Vậy về sau còn dám trốn nữa không? Còn dám ăn ở hai lòng nữa không?” Đinh Xuân Thu tiếp tục đánh, hung tợn hỏi. Hắn tựa hồ cảm thấy dùng tay đánh còn chưa đủ hả giận, liền lấy chân đạp vài cái.
“Không dám, thật sự không dám nữa, sư phụ…” A Tử bị đánh đến bầm tím mặt mày, khóe miệng chảy máu, lăn lộn trên mặt đất xin tha.
Tuy rằng cực kì chán ghét A Tử, nhưng Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên cũng không thể thấy chết không cứu. Cho nên Mộ Dung Phục liền hô to một tiếng, sau đó nhảy từ trên cây xuống, xuất chưởng đánh tới Đinh Xuân Thu. Mà Đinh Xuân Thu biết độc không có tác dụng với Mộ Dung Phục, cho nên lập tức bỏ chạy.
Mộ Dung Phục đuổi theo, cánh tay duỗi ra điểm huyệt hắn, khiến Đinh Xuân Thu ngã nhào xuống đất. Đầu hắn chúi vào trong đám bùn lầy, trừng mắt nhìn A Tử, quát: “Con tiểu tiện nhân, ngươi tìm người giúp đỡ giỏi lắm!”
Vương Ngữ Yên có chút không dám chạm vào A Tử, may mắn trên người đang mặc áo tơi, cho nên liền đưa tay cách qua lớp áo tơi mà đem A Tử nâng dậy. A Tử bộ dạng bẩn thỉu, miệng cũng không chịu thua mà hung ác quát lại: “Ngươi tra tấn ta lâu như vậy, ta thật vất vả mới thấy người giúp, đương nhiên phải cầu cứu rồi. Xú lão đầu, có trách thì chỉ trách số ngươi quá đen thôi.”
“Mộ Dung tiểu tử, ngươi không nên giúp, cái con tiểu tiện nhân A Tử kia chẳng phải cũng từng hại ngươi sao?” Đinh Xuân Thu không thèm để ý tới A Tử nữa, mà xoay sang cầu xin Mộ Dung Phục, ôm lấy chân hắn không buông, “Ta tra tấn nàng như vậy, mỗi ngày đều đánh nàng mắng nàng, cũng coi như đã báo thù cho ngươi, có phải không?”
Mộ Dung Phục chán ghét rút chân ra, nói với Vương Ngữ Yên: “Yên nhi, quay đầu lại.”
Vương Ngữ Yên biết hắn không muốn để nàng nhìn thấy hắn giết người, liền ngoan ngoãn quay đầu đi chỗ khác.
“Tỷ phu, mau giết hắn!” A Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Ngữ Yên mới chỉ nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy A Tử nhìn chằm chằm Đinh Xuân Thu, trong con mắt đen xinh đẹp ánh mắt vẻ khát máu, khiến nàng không khỏi rùng mình, vội vàng bước lùi ra xa A Tử một chút.
Đinh Xuân Thu lại cầu xin: “Ngươi đừng giết ta, ta…Sư phụ của ta là Vô Nhai Tử, ta hiện tại đang đi tìm bí kíp võ công năm xưa hắn lưu lại, đến lúc đó nhất định sẽ chia một nửa cho ngươi…Không, tất cả đều cho ngươi! Trên đời này có bí kíp võ công lợi hại gì, đều tùy tiện cho ngươi chọn, ta thề! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta đưa ngươi đi tìm!”
Hắn tuy rằng võ công đã bị phế, nhưng mà sau khi vơ vét được bí kíp võ công của Vô Nhai Tử, nhất định sẽ có bí kíp khiến kinh mạch trở lại như cũ. Lúc trước, khi hắn còn mang tuyệt thế võ công, đã vì bí kíp đó mà tự tay hại sư phụ, lại khiến cho sư đệ nửa đời người phải giả vờ câm điếc. Hiện giờ, hắn đem đống bí kíp này thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, tự nhiên càng khát cầu muốn sống. Chỉ là tính mạng vẫn quan trọng nhất, hắn biết Mộ Dung Phục sẽ không dễ dàng tha cho hắn, liền phải đem thứ quý giá nhất của hắn mang ra trao đổi, chỉ cầu mong có thể giữ được mạng già này.
Đinh Xuân Thu không ngờ bảo mệnh này của hắn đã sớm nằm trong tay người ta. Bí kíp mà hắn nhiều năm nay tâm tâm niệm niệm muốn có, đã sớm bị Lí Thu Thủy tặng cho nữ nhi Lí Thanh La làm đồ cưới, chuyển hết tới Vương gia ở Cô Tô rồi. Mà tính mạng hiện giờ của hắn, cũng đang nằm trong tay của con rể nhà họ Vương.
Mộ Dung Phục nghe thấy tên của Vô Nhai Tử, hồi tưởng lại chuyện xưa về Tiêu Dao tam tiên mà Vương Ngữ Yên từng kể cho hắn, âm thầm nghĩ, đó không phải là bí kíp võ công của nhà biểu muội sao? Nếu mục đích của Đinh Xuân Thu là đống sách này, vậy thì hắn càng cần phải chết, bằng không Vương Ngữ Yên và Vương phu nhân sẽ gặp nguy hiểm. Tức thời Mộ Dung Phục liền quyết định luôn, không muốn nghe giọng của Đinh Xuân Thu nữa, xuất chưởng đập lên đỉnh đầu hắn.
Chỉ thấy Đinh Xuân Thu kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã sõng soài trên mặt đất. Đáng thương cho một kẻ kiêu hùng, cuối cùng lại hiến thân làm mồi cho bọn thú hoang.
A Tử tiến lên kiểm tra hô hấp của Đinh Xuân Thu, thấy hắn tắt thở mới yên tâm, khanh khách cười: “Sư phụ, xem ngươi bây giờ còn tra tấn ta thế nào? Chính ngươi tự cho rằng mình rất giỏi, kết quả còn không phải là chết một mình ở nơi hoang dã vô danh hay sao?”
Vương Ngữ Yên quay đầu lại, nhìn thấy A Tử cười như vậy, không khỏi giận dữ nói: “A Tử, hiện tại ngươi không cần che giấu thân phận nữa, bỏ mặt nạ da người ra đi, quá dọa người rồi.”
“Mặt nạ? Ngươi cho đây là mặt nạ sao?” A Tử rít lên, dường như muốn nhảy qua cào nát mặt Vương Ngữ Yên, khiến Vương Ngữ Yên sợ đến nhảy dựng lên, “Ta nói cho ngươi, đây là mặt ta! Lão tặc này, hắn đã hủy gương mặt của ta!”
Rống xong, tiếng rít gào của A Tử dần chuyển thành tiếng khóc thê lương, vết sẹo màu hồng trên mặt nàng như một con rết đang không ngừng vặn vẹo di chuyển.
Mộ Dung Phục cau mày bước lại gần, kéo Vương Ngữ Yên ra sau lưng để bảo vệ, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
A Tử một bên khóc lóc, một bên nghẹn ngào nói, khiến cho bọn họ rất lâu sau mới hiểu được sự việc.
Thì ra là để cho truy binh của Đại Lý không phát hiện ra bọn họ, cho nên Đinh Xuân Thu định tìm hai cái mặt nạ da người, ép A Tử đeo. Nhưng mà A Tử là không cam tâm tình nguyện đi theo hắn, lại nhiều lần muốn chạy trốn, cũng thường xuyên nhằm lúc hắn không để ý mà cởi mặt nạ ra, chính là muốn để người qua đường sau khi nhìn thấy nàng, vạn nhất truy binh Đại Lý có cầm bức họa của nàng tới hỏi, thì những người này sẽ báo tung tích bọn họ.
Vài lần như vậy, khiến Đinh Xuân Thu mất hết kiên nhẫn, nếu không phải là thấy giá trị của thân phận thiên kim tiểu thư vương phủ còn có thể làm lá chắn bảo mệnh, thì hắn đã sớm ra tay bóp chết nàng rồi. Thấy A Tử luôn muốn chạy trốn, hắn liền quyết định đun một nồi nước sôi, giả bộ muốn giúp nàng gội đầu. A Tử tuy rằng đề phòng Đinh Xuân Thu, nhưng dọc đường đào tẩu quá mệt mỏi, tóc đã sớm dơ bẩn không chịu nổi. Vì vậy, tiểu cô nương này mới cẩn thận đến gần chậu nước, định dùng tay thử nhiệt độ.
Đinh Xuân Thu nhân lúc nàng cúi người, liền đột nhiên từ đằng sau một tay cầm chắc hai tay nàng ngoặt ra sau lưng, tay kia thì ấn toàn bộ mặt nàng vào trong nước ôi.
A Tử bị đau liền dùng sức giãy dụa, nhưng dù sao cũng đánh không lại Đinh Xuân Thu, cho nên cả mặt đều bị bỏng. Mà Đinh Xuân Thu lại không ngừng đánh nàng, cho nên nốt bỏng vỡ ra, chảy ra dịch trắng cũng không cho nàng bôi thuốc băng bó, mãi cho đến khi kết thành sẹo. Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu nhỏ nhắn của A Tử biến thành bộ dạng đáng sợ thế này, chỉ sợ ngay cả cha mẹ ruột thịt cũng không nhận ra nổi.