Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Lâm Uyên & Vũ Yên
Mới sáng sớm, Nhược Thuỷ đã bị ép ăn khá nhiều, ăn xong một chén cháo thịt lại ăn thêm hai cái bánh ngô, Hạo Thiên nhận ra chỉ cần được nhìn thấy Nhược Thuỷ ăn thôi cũng đủ để hắn thấy hạnh phúc rồi.
Đợi Nhược Thuỷ ăn cơm xong, Tiểu Linh đi rửa bát, Quế Nhi sắc dược, trong phòng chỉ còn lại Hạo Thiên và Nhược Thuỷ.
Hạo Thiên chưa kịp hảo hảo hưởng thụ bầu không khí tốt đẹp thì Nhược Thuỷ lại bị chuột rút, Hạo Thiên nhất thời không biết nên làm gì, vội vàng lớn tiếng gọi Tiểu Linh tới. Tiểu Linh nắm lấy bàn chân Nhược Thuỷ, thành thạo xoa bóp cho y, sau đó kêu Hạo Thiên đang đứng bên cạnh nâng Nhược Thuỷ dậy, giúp y nhu eo và lưng, thông thường khi bị chuột rút xương sống và thắt lưng sẽ rất đau.
Hai người cứ một người bóp chân, một người nhu thắt lưng, nhiệt tình chiếu cố Nhược Thuỷ, không lâu sau, Nhược Thuỷ đỡ đau hơn, sắc mặt khá lên, Hạo Thiên ôm Nhược Thuỷ ngồi lên ghế, mỗi ngày đều chịu dày vò như vậy, Nhược Thuỷ sao có thể chịu nổi, Hạo Thiên quyết định nghĩ biện pháp để ngăn cản hoàng đế, khiến cho hắn ít tới tìm Nhược Thuỷ hơn.
Đặt dưới thắt lưng Nhược Thuỷ một cái gối mềm, Tiểu Linh đem một túi nước nóng bằng da dê đặt lên lòng bàn chân y, chườm nóng có thể hạn chế số lần chuột rút. Nhược Thuỷ vừa xoa bụng mình vừa ho khan kịch liệt.
Tiểu Linh đắp cho y một cái chăn, để cho y nghỉ ngơi một chút, lát nữa thái y sẽ tới kiểm tra. Hạo Thiên còn có việc nên đi trước, lúc gần đi, hắn có hỏi Tiểu Linh xem bao giờ thái y tới để hắn còn sắp xếp trở lại, Tiểu Linh nói thái y sẽ tới sau hai canh giờ nữa.
Hai canh giờ sau, Hạo Thiên một lần nữa tới tiểu viện, thấy thái y đang bóp bóp bụng Nhược Thuỷ, Tiểu Linh đứng phía sau đỡ lấy Nhược Thuỷ, Nhược Thuỷ tuy rằng không có rên thành tiếng nhưng có thể nhìn thấy y cũng không thoải mái gì. Hỏi qua mới biết, vị trí thai nhi trong bụng y không được chuẩn lắm, thái y đang giúp Nhược Thuỷ thuận thai, xoa bụng xong liền đâm vài châm vào huyệt vị của y. Có những lúc thực sự không thể nhịn được nữa, Nhược Thuỷ đã kêu lên thành tiếng. Tiễn thái y đi, sửa sang lại quần áo cho Nhược Thuỷ, đem Nhược Thuỷ ôm vào trong lòng, Hạo Thiên hỏi y, “Còn thấy khó chịu không?”
Nhược Thuỷ nhẹ nhàng lắc đầu đáp, “Tốt hơn chút, mang thai vốn là chuyện cực khổ, chịu nhiều cũng thành thói quen thôi.”
Hạo Thiên nghe vậy trong lòng nổi lên một trận chua xót, hắn âm thầm phát thệ trong lòng, nhất định phải giúp Nhược Thuỷ thoát khỏi thảm cảnh này.
Qua hơn một tháng Nhược Thuỷ sinh ra một nam hài. Lúc sinh hài tử này ra cũng không dễ dàng gì, Nhược Thuỷ chịu đau đớn hồi lâu vẫn không có thấy đứa nhỏ đi ra, thái y nói đó là do thân thể Nhược Thuỷ không khoẻ nên không thể vận đủ sức, sau đó trực tiếp đâm ngân châm lên bụng Nhược Thuỷ.
Lúc đó, bụng Nhược Thuỷ bắt đầu co rút, Nhược Thuỷ bị đau tới mức hôn mê rồi lại đau tới tỉnh. Qua một hồi chật vật dày vò thật vất vả hài tử mới chào đời. Nhược Thuỷ cuối cùng có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Hạo Thiên vì muốn cho Nhược Thuỷ ở cùng hài tử lâu hơn nên mượn cớ, kêu thái y nói là thân thể đứa nhỏ không tốt lắm, không thích hợp với việc di động nên để cho hài tử được nán lại vài ngày ở cùng Nhược Thuỷ.
Nhược Thuỷ rất thích ôm lấy đứa nhỏ, đứa nhỏ cười Nhược Thuỷ cũng cười, đứa nhỏ ngủ Nhược Thuỷ lại ôm lấy nó rồi hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Ánh mắt của y không rời khỏi người hài tử một khắc nào.
Thế nhưng thời khắc chia ly vẫn cứ tới, Nhược Thuỷ trân mắt nhìn hài tử bị ôm đi, thẳng đến lúc hài tử đã đi được một lúc lâu rồi nhưng Nhược Thuỷ vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa. Quế Nhi vẫn là chưa trải qua tràng diện này, nên nàng ôm mặt khóc.
Hạo Thiên tiến tới bên Nhược Thuỷ, an ủi y, “Nhược Thuỷ, ngươi phải tin rằng một ngày nào đó sẽ không có ai dám mang con ngươi đi, ngươi và con mình sẽ vĩnh viễn cùng nhau sống một chỗ, tin tưởng ta, ta bảo đảm.”
Nhược Thuỷ mờ mịt nhìn Hạo Thiên tựa hồ như có chút không mấy tin tưởng, Hạo Thiên thấy có điểm bị tổn thương nên vội cấp Nhược Thuỷ một lời thề đáng tin cậy hơn, cho hắn thời gian năm năm, hắn nhất định giúp Nhược Thuỷ thoát khỏi những ngày như thế này. Nhược Thuỷ vẫn hơi bán tín bán nghi, tuy rằng không hiểu vì sao Hạo Thiên nói vậy nhưng Nhược Thuỷ nguyện ý tin tưởng hắn, bởi dưới đáy lòng y, Hạo Thiên chính là ánh dương mang lại sự sống, y mơ hồ cảm nhận được rằng một ngày nào đó, Hạo Thiên sẽ đem tới cho y một cuộc sống bất ngờ nào đó.
Beta: Lâm Uyên & Vũ Yên
Mới sáng sớm, Nhược Thuỷ đã bị ép ăn khá nhiều, ăn xong một chén cháo thịt lại ăn thêm hai cái bánh ngô, Hạo Thiên nhận ra chỉ cần được nhìn thấy Nhược Thuỷ ăn thôi cũng đủ để hắn thấy hạnh phúc rồi.
Đợi Nhược Thuỷ ăn cơm xong, Tiểu Linh đi rửa bát, Quế Nhi sắc dược, trong phòng chỉ còn lại Hạo Thiên và Nhược Thuỷ.
Hạo Thiên chưa kịp hảo hảo hưởng thụ bầu không khí tốt đẹp thì Nhược Thuỷ lại bị chuột rút, Hạo Thiên nhất thời không biết nên làm gì, vội vàng lớn tiếng gọi Tiểu Linh tới. Tiểu Linh nắm lấy bàn chân Nhược Thuỷ, thành thạo xoa bóp cho y, sau đó kêu Hạo Thiên đang đứng bên cạnh nâng Nhược Thuỷ dậy, giúp y nhu eo và lưng, thông thường khi bị chuột rút xương sống và thắt lưng sẽ rất đau.
Hai người cứ một người bóp chân, một người nhu thắt lưng, nhiệt tình chiếu cố Nhược Thuỷ, không lâu sau, Nhược Thuỷ đỡ đau hơn, sắc mặt khá lên, Hạo Thiên ôm Nhược Thuỷ ngồi lên ghế, mỗi ngày đều chịu dày vò như vậy, Nhược Thuỷ sao có thể chịu nổi, Hạo Thiên quyết định nghĩ biện pháp để ngăn cản hoàng đế, khiến cho hắn ít tới tìm Nhược Thuỷ hơn.
Đặt dưới thắt lưng Nhược Thuỷ một cái gối mềm, Tiểu Linh đem một túi nước nóng bằng da dê đặt lên lòng bàn chân y, chườm nóng có thể hạn chế số lần chuột rút. Nhược Thuỷ vừa xoa bụng mình vừa ho khan kịch liệt.
Tiểu Linh đắp cho y một cái chăn, để cho y nghỉ ngơi một chút, lát nữa thái y sẽ tới kiểm tra. Hạo Thiên còn có việc nên đi trước, lúc gần đi, hắn có hỏi Tiểu Linh xem bao giờ thái y tới để hắn còn sắp xếp trở lại, Tiểu Linh nói thái y sẽ tới sau hai canh giờ nữa.
Hai canh giờ sau, Hạo Thiên một lần nữa tới tiểu viện, thấy thái y đang bóp bóp bụng Nhược Thuỷ, Tiểu Linh đứng phía sau đỡ lấy Nhược Thuỷ, Nhược Thuỷ tuy rằng không có rên thành tiếng nhưng có thể nhìn thấy y cũng không thoải mái gì. Hỏi qua mới biết, vị trí thai nhi trong bụng y không được chuẩn lắm, thái y đang giúp Nhược Thuỷ thuận thai, xoa bụng xong liền đâm vài châm vào huyệt vị của y. Có những lúc thực sự không thể nhịn được nữa, Nhược Thuỷ đã kêu lên thành tiếng. Tiễn thái y đi, sửa sang lại quần áo cho Nhược Thuỷ, đem Nhược Thuỷ ôm vào trong lòng, Hạo Thiên hỏi y, “Còn thấy khó chịu không?”
Nhược Thuỷ nhẹ nhàng lắc đầu đáp, “Tốt hơn chút, mang thai vốn là chuyện cực khổ, chịu nhiều cũng thành thói quen thôi.”
Hạo Thiên nghe vậy trong lòng nổi lên một trận chua xót, hắn âm thầm phát thệ trong lòng, nhất định phải giúp Nhược Thuỷ thoát khỏi thảm cảnh này.
Qua hơn một tháng Nhược Thuỷ sinh ra một nam hài. Lúc sinh hài tử này ra cũng không dễ dàng gì, Nhược Thuỷ chịu đau đớn hồi lâu vẫn không có thấy đứa nhỏ đi ra, thái y nói đó là do thân thể Nhược Thuỷ không khoẻ nên không thể vận đủ sức, sau đó trực tiếp đâm ngân châm lên bụng Nhược Thuỷ.
Lúc đó, bụng Nhược Thuỷ bắt đầu co rút, Nhược Thuỷ bị đau tới mức hôn mê rồi lại đau tới tỉnh. Qua một hồi chật vật dày vò thật vất vả hài tử mới chào đời. Nhược Thuỷ cuối cùng có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Hạo Thiên vì muốn cho Nhược Thuỷ ở cùng hài tử lâu hơn nên mượn cớ, kêu thái y nói là thân thể đứa nhỏ không tốt lắm, không thích hợp với việc di động nên để cho hài tử được nán lại vài ngày ở cùng Nhược Thuỷ.
Nhược Thuỷ rất thích ôm lấy đứa nhỏ, đứa nhỏ cười Nhược Thuỷ cũng cười, đứa nhỏ ngủ Nhược Thuỷ lại ôm lấy nó rồi hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Ánh mắt của y không rời khỏi người hài tử một khắc nào.
Thế nhưng thời khắc chia ly vẫn cứ tới, Nhược Thuỷ trân mắt nhìn hài tử bị ôm đi, thẳng đến lúc hài tử đã đi được một lúc lâu rồi nhưng Nhược Thuỷ vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa. Quế Nhi vẫn là chưa trải qua tràng diện này, nên nàng ôm mặt khóc.
Hạo Thiên tiến tới bên Nhược Thuỷ, an ủi y, “Nhược Thuỷ, ngươi phải tin rằng một ngày nào đó sẽ không có ai dám mang con ngươi đi, ngươi và con mình sẽ vĩnh viễn cùng nhau sống một chỗ, tin tưởng ta, ta bảo đảm.”
Nhược Thuỷ mờ mịt nhìn Hạo Thiên tựa hồ như có chút không mấy tin tưởng, Hạo Thiên thấy có điểm bị tổn thương nên vội cấp Nhược Thuỷ một lời thề đáng tin cậy hơn, cho hắn thời gian năm năm, hắn nhất định giúp Nhược Thuỷ thoát khỏi những ngày như thế này. Nhược Thuỷ vẫn hơi bán tín bán nghi, tuy rằng không hiểu vì sao Hạo Thiên nói vậy nhưng Nhược Thuỷ nguyện ý tin tưởng hắn, bởi dưới đáy lòng y, Hạo Thiên chính là ánh dương mang lại sự sống, y mơ hồ cảm nhận được rằng một ngày nào đó, Hạo Thiên sẽ đem tới cho y một cuộc sống bất ngờ nào đó.