Tập trước Tiêu Dao đã đến Vĩnh Xuân của hàng bán yêu thú cùng lời đề nghị buôn bán lớn:D K biết tiếp theo diễn biến như thế nào chúng ta tiếp tục nào
Tiêu Dao thâm ý liếc Dương Tùy nói: ‘ Vì Dương gia đang thiếu nợ ta ’
Dương Tùy không rõ rang nhưng không nói gì thêm nữa.
Lúc sau Ngọc Ly đi vào theo chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Dương Tùy rồi cúi đầu rời đi. Dương Tùy: ‘ Đây là 1 vạn linh thạch Tiêu công tử xem qua. Mong chúng ta còn có lần sau ’
Tiêu Dao nhận chiếc nhẫn ném vào túi đồ nói: ‘ Ta tin tương Dương chấp sự rồi. Lần sau gặp lại’ Nói rồi Tiêu Dao quay người rời đi.
Trước khi rời Vĩnh Xuân của hàng Tiêu Dao gặp Ngọc Ly: ‘ 100 linh thạch trong chiếc nhẫn này là thù lao của cô nương. Cảm ơn cô nương rồi ’
Ngọc Ly nhận lấy chiếc nhẫn cười tươi nói: ‘ Đây là công việc của nô tì. Cảm ơn công tử ’
Tiêu Dao gật đầu tiêu soái rời đi. Nói gì thì nói Tiêu Dao vẫn có cảm tình tốt với cô nàng Ngọc Ly này, cô nàng rất xinh đẹp.
Tiêu Dao sau khi rời khỏi Vĩnh Xuân của hàng hắn đi mua vài bộ quần áo rồi về lại tửu lầu. Điều Tiêu Dao cần giờ là linh thạch. Ở đâu có? Điều này phải hỏi tiểu thư nhà họ Dương rồi?
Tiêu Dao ăn uống nghỉ ngơi mấy ngày đến trưa ngày thứ tư có người đến tìm hắn. Người nọ: ‘ Chào Tiêu công tử. Ta xin tự giới thiệu, ta là Dương Khiêm quản gia của Dương gia. Ta được gia chủ gửi lời mời đến Tiêu công tử để cảm ơn Tiêu công tử cứu giúp 2 vị tiểu thư ’
Tiêu Dao: ‘ Haha, nếu Dương gia chủ đã có lời mời thì chúng ta nhanh chóng đi thôi. Mời ’
Dương Khiêm: ‘ Mời. Công tử đi theo ta ’
Dương gia phòng tiếp đón, ở đây có rất nhiều người nhưng được ngồi ghế chỉ có vài người. Người ngồi trên cao chắc là gia chủ Dương Tùng, phía sau đứng 2 người Dương Chân với Dương Thiền. Còn có 4 người khác chắc là trưởng lão. Tiêu Dao bước vào giữa phòng cúi chào Dương Tùng nói: ‘ Tại hạ Tiêu Dao xin chào Dương gia chủ cùng các vị trưởng lão ’
Dương Tùng: ‘ Tiêu thiếu hiệp khách sáo, mời ngồi ’ – ‘ Như công tử đã biết, ta mời công tử đến đây là muốn cảm ơn Tiêu công tử cứu giúp 2 đứa con của ta ’
1 trưởng lão nói: ‘ Gia chủ thế nhưng chuyện kia… ’
Trưởng lão chưa nói xong Dương Tùng đã ngắt lời: ‘ Dương Hành trưởng lão không phải lo, đây là tài sản riêng của ta dành để cảm ơn Tiêu công tử mà thôi’ chữ ‘tài sản của ta’ được Dương Tùng nhấn mạnh hơn 1 ít.
Dương Hành nghe thế thì khuôn mặt giãn ra, hắn ngồi xuống tiếp tục uống trà.
Tiêu Dao nhìn qua nhẫn trữ vật có 10 vạn linh thạch cười nói: ‘ Dương gia chủ thật chu đáo, là việc nên làm mà thôi ’ vừa nói hắn vừa ném nhẫn trữ vật vào túi đồ hệ thống.
Dương Tùng cười khan nói: ‘ Cần thiết, cần thiết ’ dừng lại 1 chút Dương Tùng nói: ‘ Ta có nghe Dương Tùy chấp sự nói về việc bán yêu thú của Tiêu công tử không biết số lượng cùng chất lượng như thế nào? ’
Tiêu Dao: ‘Cũng không có gì. Nếu gia chủ muốn nghe thì để ta nói rõ. Ta đến từ 1 ẩn thế gia tộc tồn tại lâu đời ở Ám Ma Sâm Lâm. Gia tộc của ta dùng nghề thuần thú làm công việc chính gần đây đang thiếu nơi tiêu thụ nên cần 1 nơi để bàn chuyện lâu dài’
‘ Ẩn thế gia tộc ’ Dương Tùng đưa ánh mắt nghi hoặc về mấy trưởng lão Dương gia nhưng tất cả để lắc đầu.
Lúc này Tiêu Dao đang nghĩ: ‘ Ta nói láo mà các ngươi biết mới gọi là lạ ’
Dương Tùng nói: ‘ Chúng ta không rõ ràng lắm về Tiêu gia, công tử có thể.. ’
Tiêu Dao: ‘ Ta hiểu được ý nghĩ của gia chủ, nếu là ta ta cũng chưa chắc tin. Nhưng về gia tộc ta không thể nói nhiều được. Ta chỉ có thể nói 1 ít mà thôi, gia tộc ta chủ tu một môn đồng thuật ’…..
Tập này kết thúc sớm để tập sau gây cấn thêm:v:D
Tiêu Dao thâm ý liếc Dương Tùy nói: ‘ Vì Dương gia đang thiếu nợ ta ’
Dương Tùy không rõ rang nhưng không nói gì thêm nữa.
Lúc sau Ngọc Ly đi vào theo chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Dương Tùy rồi cúi đầu rời đi. Dương Tùy: ‘ Đây là 1 vạn linh thạch Tiêu công tử xem qua. Mong chúng ta còn có lần sau ’
Tiêu Dao nhận chiếc nhẫn ném vào túi đồ nói: ‘ Ta tin tương Dương chấp sự rồi. Lần sau gặp lại’ Nói rồi Tiêu Dao quay người rời đi.
Trước khi rời Vĩnh Xuân của hàng Tiêu Dao gặp Ngọc Ly: ‘ 100 linh thạch trong chiếc nhẫn này là thù lao của cô nương. Cảm ơn cô nương rồi ’
Ngọc Ly nhận lấy chiếc nhẫn cười tươi nói: ‘ Đây là công việc của nô tì. Cảm ơn công tử ’
Tiêu Dao gật đầu tiêu soái rời đi. Nói gì thì nói Tiêu Dao vẫn có cảm tình tốt với cô nàng Ngọc Ly này, cô nàng rất xinh đẹp.
Tiêu Dao sau khi rời khỏi Vĩnh Xuân của hàng hắn đi mua vài bộ quần áo rồi về lại tửu lầu. Điều Tiêu Dao cần giờ là linh thạch. Ở đâu có? Điều này phải hỏi tiểu thư nhà họ Dương rồi?
Tiêu Dao ăn uống nghỉ ngơi mấy ngày đến trưa ngày thứ tư có người đến tìm hắn. Người nọ: ‘ Chào Tiêu công tử. Ta xin tự giới thiệu, ta là Dương Khiêm quản gia của Dương gia. Ta được gia chủ gửi lời mời đến Tiêu công tử để cảm ơn Tiêu công tử cứu giúp 2 vị tiểu thư ’
Tiêu Dao: ‘ Haha, nếu Dương gia chủ đã có lời mời thì chúng ta nhanh chóng đi thôi. Mời ’
Dương Khiêm: ‘ Mời. Công tử đi theo ta ’
Dương gia phòng tiếp đón, ở đây có rất nhiều người nhưng được ngồi ghế chỉ có vài người. Người ngồi trên cao chắc là gia chủ Dương Tùng, phía sau đứng 2 người Dương Chân với Dương Thiền. Còn có 4 người khác chắc là trưởng lão. Tiêu Dao bước vào giữa phòng cúi chào Dương Tùng nói: ‘ Tại hạ Tiêu Dao xin chào Dương gia chủ cùng các vị trưởng lão ’
Dương Tùng: ‘ Tiêu thiếu hiệp khách sáo, mời ngồi ’ – ‘ Như công tử đã biết, ta mời công tử đến đây là muốn cảm ơn Tiêu công tử cứu giúp 2 đứa con của ta ’
1 trưởng lão nói: ‘ Gia chủ thế nhưng chuyện kia… ’
Trưởng lão chưa nói xong Dương Tùng đã ngắt lời: ‘ Dương Hành trưởng lão không phải lo, đây là tài sản riêng của ta dành để cảm ơn Tiêu công tử mà thôi’ chữ ‘tài sản của ta’ được Dương Tùng nhấn mạnh hơn 1 ít.
Dương Hành nghe thế thì khuôn mặt giãn ra, hắn ngồi xuống tiếp tục uống trà.
Tiêu Dao nhìn qua nhẫn trữ vật có 10 vạn linh thạch cười nói: ‘ Dương gia chủ thật chu đáo, là việc nên làm mà thôi ’ vừa nói hắn vừa ném nhẫn trữ vật vào túi đồ hệ thống.
Dương Tùng cười khan nói: ‘ Cần thiết, cần thiết ’ dừng lại 1 chút Dương Tùng nói: ‘ Ta có nghe Dương Tùy chấp sự nói về việc bán yêu thú của Tiêu công tử không biết số lượng cùng chất lượng như thế nào? ’
Tiêu Dao: ‘Cũng không có gì. Nếu gia chủ muốn nghe thì để ta nói rõ. Ta đến từ 1 ẩn thế gia tộc tồn tại lâu đời ở Ám Ma Sâm Lâm. Gia tộc của ta dùng nghề thuần thú làm công việc chính gần đây đang thiếu nơi tiêu thụ nên cần 1 nơi để bàn chuyện lâu dài’
‘ Ẩn thế gia tộc ’ Dương Tùng đưa ánh mắt nghi hoặc về mấy trưởng lão Dương gia nhưng tất cả để lắc đầu.
Lúc này Tiêu Dao đang nghĩ: ‘ Ta nói láo mà các ngươi biết mới gọi là lạ ’
Dương Tùng nói: ‘ Chúng ta không rõ ràng lắm về Tiêu gia, công tử có thể.. ’
Tiêu Dao: ‘ Ta hiểu được ý nghĩ của gia chủ, nếu là ta ta cũng chưa chắc tin. Nhưng về gia tộc ta không thể nói nhiều được. Ta chỉ có thể nói 1 ít mà thôi, gia tộc ta chủ tu một môn đồng thuật ’…..
Tập này kết thúc sớm để tập sau gây cấn thêm:v:D