Cuộc lịch lãm của các đệ tử trẻ sắp bắt đầu.
Lần này, toàn bộ đệ tử phân thành một trăm hai mươi nhóm lớn nhỏ. Bởi vì muốn nâng cao hòa khí và sự giao lưu, nên các đệ tử trẻ ngũ phái được phân chia đồng đều vào trong các nhóm.
Tại buổi đưa tiễn, chưởng môn Trần Anh Thái đứng trên khán đài lên tiếng dặn dò các đệ tử:
– Các ngươi chắc hẳn cũng biết Thiên Ma tái sinh, yêu ma hoành hành khắp nơi gây biết bao tội nghiệt cho khắp chúng sinh, còn sứ mệnh của người tu tiên chúng tiên chúng ta là phải diệt trừ những yêu ma ấy. Lần lịch lãm này, trên lý thuyết là để các ngươi thích ứng với cuộc chiến chống Thiên Ma sắp tới nhưng thực chất chính là thử thách khả năng của các ngươi, đề cao năng lực của các ngươi. Trong chuyến đi, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, các ngươi phải toàn lực ứng phó mà không có sự bảo hộ của trưởng bối. Ta lặp lại: bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra! Kể cả chuyện nguy hiểm đến tính mạng!
Các đệ tử bị lời của Trần Anh Thái làm chấn động, đồng loạt nín thở, có người sợ đến tái mặt, ai cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng trong đó.
Trần Anh Thái muốn chính là điều này, hắn không muốn để các đệ tử vì ỷ vào sự bảo vệ của trưởng bối mà lơ là, dẫn đến những kết cuộc bi thảm.
– Trên đường đi lịch lãm trong nửa năm này, các ngươi phải tự lo liệu hết thảy, tự bảo vệ mình và đồng đội. Nếu phát hiện ra yêu ma, hãy tiêu diệt chúng để trừ hại cho dân, còn như ngươi cảm thấy không đủ khả năng ứng phó thì phải bảo tồn tính mạng, kết hợp với các nhóm khác tiếp tục chiến đấu! Đừng bao giờ xem thường yêu ma, chúng gian ngoan hơn các ngươi tưởng rất nhiều. Ta muốn nửa năm sau, các ngươi đều còn mạng để quay về! Nhưng còn một vấn đề nữa, quan trọng hơn cả mạng sống, ngũ phái không chấp nhận kẻ đào ngũ! Dù sống hay chết cũng phải nâng cao ngọn cờ sĩ khí của tiên môn! Các ngươi có thể làm được không???
Âm thanh của Trần Anh Thái càng lên cao, tinh thần chúng đệ tử ngũ phái vì những lời nói đầy nhiệt huyết của Trần Anh Thái mà kích động, ý chí chiến đấu tăng lên vùn vụt.
Có người dẫn đầu bắt đầu thốt lên:
– Tiêu diệt yêu ma, trừ hại cho dân!
– Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!
– Một lòng trung thành, tuyệt không phản bội!
…
Trần Anh Thái lớn tiếng hét lên:
– Đề cao năng lực, tương lai của nhân loại đặt trên vai các ngươi!!!
Cuối cùng, buổi diễn thuyết của Trần Anh Thái cũng kết thúc, tiếp đó là các trưởng lão trong ngũ phái lần lượt tiến lên dặn dò những điều cần chú ý.
Sau đó, các chúng đệ tử bắt đầu tập hợp nhóm của mình.
Hắc Vũ là trưởng nhóm mười ba, trong nhóm của hắn gồm hai mươi người, ngẫu nhiên, đệ nhất mỹ nữ thiên tài của Thanh Vân phái Triệu Nhu Nhi cũng nằm trong nhóm của hắn.
Bởi vì sắp lên đường hành trình, du nhập vào nhân gian nên Triệu Nhu Nhi không ăn mặc cầu kỳ, một thân váy tím gọn gàng, tóc mây búi đơn giản, những sợi tóc nhẹ nhàng rơi trên lưng, mỗi khi có cơn gió thổi qua, ba ngàn sợi tóc khẽ bay bay làm người khác ngây ngẩn nhìn như một tiên nữ lạc bước xuống trần.
Triệu Nhu Nhi đã quá quen thuộc với những ánh mắt ngưỡng mộ của các nam đệ tử khác, nàng hoàn toàn không hề để tâm. Sự chú ý của nàng chỉ dành cho duy nhất một người mà thôi, Triệu Nhu Nhi khẽ đưa mắt nhìn Hắc Vũ.
Hôm nay hắn vẫn mặc một thân áo đen, tóc dài buộc lại tùy tiện, tay áo bên ngoài nhìn như bị cắt ngắn một cách bừa bãi nhưng lại tạo cho người khác cảm giác tùy ý, thoải mái, không vướng bận rất đặc biệt.
Triệu Nhu Nhi bật cười vì suy nghĩ của mình. Nàng thu tầm mắt lại vì sợ Hắc Vũ nhận ra mình đang quan sát hắn, rồi lại không kiềm mà len lén nhìn hắn thêm mấy lần.
Hắn vẫn bộ mặt lạnh nhạt như vậy, nàng đã nhiều lần nhận ra khi đối mặt với các sư huynh đệ của mình, hắn luôn một mặt tươi cười, chọc phá họ, làm họ nổi giận nhưng khi đó, nàng cảm thấy hắn thật thân thiết, nàng ghen tị với những người đó, nàng muốn hắn cũng cười với nàng như thế. Nhưng sự thật, hắn chỉ nở nụ cười đó với những người hắn thân cận. Làm trái tim nàng cảm thấy thật đau…
Hắc Vũ có chút không kiên nhẫn, cằn nhằn:
– Đến bao giờ mới xuất phát đây? Thật là phiền phức mà…
Những nhóm khác hầu như đã xuất phát, trên quãng trường lúc này chỉ còn lại lác đác vài nhóm được các trưởng bối giữ lại dặn dò.
Triệu Nhu Nhi đánh bạo, tiến lên nói:
– Hắc Vũ sư huynh, đừng nóng nảy, có thể sư phụ muốn căn dặn đặc biệt gì đó.
Mỹ nữ nhỏ giọng thỏ thẻ như thế bất cứ nam nhân nào cũng phải mềm lòng, thế mà, Hắc Vũ này lại như không tim không phổi, hừ lạnh quay mặt đi chỗ khác, như thể xem Triệu Nhu Nhi là một phần “phiền phức” trong lời hắn nói. Triệu Nhu Nhi khẽ tái mặt.
Mấy đệ tử nam ở đó thấy thái độ bất nhã đó của Hắc Vũ thì lên tiếng bất bình, nhưng vì thực lực cách biệt nên cũng không dám cả gan trước mặc Hắc Vũ mà lớn tiếng tranh cãi. Dù sao, danh hiệu tiểu ma vương của hắn cũng không phải nói đùa.
- Triệu Nhu Nhi sư muội, muội đừng buồn lòng...
- Phải đó, sư muội...
Triệu Nhu Nhi nghe những lời an ủi thân thiết của mấy sư huynh chỉ miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ đáp lại, không buồn đáp lại một câu.
Mãi một lúc sau, Bạch Thiên Lam đi tới.
Nhìn thấy Bạch Thiên Lam, ai nấy đều kích động hướng hắn hành lễ. Đây chính là thàn tượng mà chúng đệ tử ngũ phái tôn sùng. Sự tích chiến đấu với Thiên Ma mấy mươi năm trước của Bạch Thiên lam luôn được kể lại.
- Sư thúc.
- Sư thúc.
Bạch Thiên Lam khẽ gật đầu xem như nhận lễ. Rồi chậm rãi đưa mắt nhìn qua Hắc Vũ, Hắc Vũ hừ lạnh.
Bạch Thiên Lam này chính là Bạch công tử trong lời của Y Nhi, kẻ bắt nàng phải nấu ăn giặt giữ cho hắn trong suốt mười năm qua... Một cảm giác đối địch tự nhiên dâng trào trong mắt Hắc Vũ.
Bạch Thiên Lam cũng không để tam thái độ vô lẽ của Hắc Vũ, lên tiếng gọi:
- Hắc Vũ hiền điệt.
Hắc Vũ nghe Bạch Thiên Lam gọi mà cảm giác nổi tầng tầng da gà.
Hắc Vũ nheo mắt nhìn “vị sư thúc” có vẻ bề ngoài cũng không lớn hơn mình bao, trong lòng sinh bất mãn, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn giữ gương mặt trẻ trung như thế để làm gì cơ chứ?
Hắc Vũ hậm hực hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ta có chuyện muốn nhờ hiền điệt.
Hắc Vũ gương mắt bất thiện nhìn Bạch Thiên Lam, Bạch Thiên Lam cũng chẳng để tâm thái độ vô phép của Hắc Vũ, hòa nhã nói tiếp:
- Đây là tì nữ của ta, ta muốn nàng đi theo đội ngũ của các ngươi
Lúc này, Y Nhi mới rụt rè ló mặt ra.
Lần này, toàn bộ đệ tử phân thành một trăm hai mươi nhóm lớn nhỏ. Bởi vì muốn nâng cao hòa khí và sự giao lưu, nên các đệ tử trẻ ngũ phái được phân chia đồng đều vào trong các nhóm.
Tại buổi đưa tiễn, chưởng môn Trần Anh Thái đứng trên khán đài lên tiếng dặn dò các đệ tử:
– Các ngươi chắc hẳn cũng biết Thiên Ma tái sinh, yêu ma hoành hành khắp nơi gây biết bao tội nghiệt cho khắp chúng sinh, còn sứ mệnh của người tu tiên chúng tiên chúng ta là phải diệt trừ những yêu ma ấy. Lần lịch lãm này, trên lý thuyết là để các ngươi thích ứng với cuộc chiến chống Thiên Ma sắp tới nhưng thực chất chính là thử thách khả năng của các ngươi, đề cao năng lực của các ngươi. Trong chuyến đi, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, các ngươi phải toàn lực ứng phó mà không có sự bảo hộ của trưởng bối. Ta lặp lại: bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra! Kể cả chuyện nguy hiểm đến tính mạng!
Các đệ tử bị lời của Trần Anh Thái làm chấn động, đồng loạt nín thở, có người sợ đến tái mặt, ai cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng trong đó.
Trần Anh Thái muốn chính là điều này, hắn không muốn để các đệ tử vì ỷ vào sự bảo vệ của trưởng bối mà lơ là, dẫn đến những kết cuộc bi thảm.
– Trên đường đi lịch lãm trong nửa năm này, các ngươi phải tự lo liệu hết thảy, tự bảo vệ mình và đồng đội. Nếu phát hiện ra yêu ma, hãy tiêu diệt chúng để trừ hại cho dân, còn như ngươi cảm thấy không đủ khả năng ứng phó thì phải bảo tồn tính mạng, kết hợp với các nhóm khác tiếp tục chiến đấu! Đừng bao giờ xem thường yêu ma, chúng gian ngoan hơn các ngươi tưởng rất nhiều. Ta muốn nửa năm sau, các ngươi đều còn mạng để quay về! Nhưng còn một vấn đề nữa, quan trọng hơn cả mạng sống, ngũ phái không chấp nhận kẻ đào ngũ! Dù sống hay chết cũng phải nâng cao ngọn cờ sĩ khí của tiên môn! Các ngươi có thể làm được không???
Âm thanh của Trần Anh Thái càng lên cao, tinh thần chúng đệ tử ngũ phái vì những lời nói đầy nhiệt huyết của Trần Anh Thái mà kích động, ý chí chiến đấu tăng lên vùn vụt.
Có người dẫn đầu bắt đầu thốt lên:
– Tiêu diệt yêu ma, trừ hại cho dân!
– Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!
– Một lòng trung thành, tuyệt không phản bội!
…
Trần Anh Thái lớn tiếng hét lên:
– Đề cao năng lực, tương lai của nhân loại đặt trên vai các ngươi!!!
Cuối cùng, buổi diễn thuyết của Trần Anh Thái cũng kết thúc, tiếp đó là các trưởng lão trong ngũ phái lần lượt tiến lên dặn dò những điều cần chú ý.
Sau đó, các chúng đệ tử bắt đầu tập hợp nhóm của mình.
Hắc Vũ là trưởng nhóm mười ba, trong nhóm của hắn gồm hai mươi người, ngẫu nhiên, đệ nhất mỹ nữ thiên tài của Thanh Vân phái Triệu Nhu Nhi cũng nằm trong nhóm của hắn.
Bởi vì sắp lên đường hành trình, du nhập vào nhân gian nên Triệu Nhu Nhi không ăn mặc cầu kỳ, một thân váy tím gọn gàng, tóc mây búi đơn giản, những sợi tóc nhẹ nhàng rơi trên lưng, mỗi khi có cơn gió thổi qua, ba ngàn sợi tóc khẽ bay bay làm người khác ngây ngẩn nhìn như một tiên nữ lạc bước xuống trần.
Triệu Nhu Nhi đã quá quen thuộc với những ánh mắt ngưỡng mộ của các nam đệ tử khác, nàng hoàn toàn không hề để tâm. Sự chú ý của nàng chỉ dành cho duy nhất một người mà thôi, Triệu Nhu Nhi khẽ đưa mắt nhìn Hắc Vũ.
Hôm nay hắn vẫn mặc một thân áo đen, tóc dài buộc lại tùy tiện, tay áo bên ngoài nhìn như bị cắt ngắn một cách bừa bãi nhưng lại tạo cho người khác cảm giác tùy ý, thoải mái, không vướng bận rất đặc biệt.
Triệu Nhu Nhi bật cười vì suy nghĩ của mình. Nàng thu tầm mắt lại vì sợ Hắc Vũ nhận ra mình đang quan sát hắn, rồi lại không kiềm mà len lén nhìn hắn thêm mấy lần.
Hắn vẫn bộ mặt lạnh nhạt như vậy, nàng đã nhiều lần nhận ra khi đối mặt với các sư huynh đệ của mình, hắn luôn một mặt tươi cười, chọc phá họ, làm họ nổi giận nhưng khi đó, nàng cảm thấy hắn thật thân thiết, nàng ghen tị với những người đó, nàng muốn hắn cũng cười với nàng như thế. Nhưng sự thật, hắn chỉ nở nụ cười đó với những người hắn thân cận. Làm trái tim nàng cảm thấy thật đau…
Hắc Vũ có chút không kiên nhẫn, cằn nhằn:
– Đến bao giờ mới xuất phát đây? Thật là phiền phức mà…
Những nhóm khác hầu như đã xuất phát, trên quãng trường lúc này chỉ còn lại lác đác vài nhóm được các trưởng bối giữ lại dặn dò.
Triệu Nhu Nhi đánh bạo, tiến lên nói:
– Hắc Vũ sư huynh, đừng nóng nảy, có thể sư phụ muốn căn dặn đặc biệt gì đó.
Mỹ nữ nhỏ giọng thỏ thẻ như thế bất cứ nam nhân nào cũng phải mềm lòng, thế mà, Hắc Vũ này lại như không tim không phổi, hừ lạnh quay mặt đi chỗ khác, như thể xem Triệu Nhu Nhi là một phần “phiền phức” trong lời hắn nói. Triệu Nhu Nhi khẽ tái mặt.
Mấy đệ tử nam ở đó thấy thái độ bất nhã đó của Hắc Vũ thì lên tiếng bất bình, nhưng vì thực lực cách biệt nên cũng không dám cả gan trước mặc Hắc Vũ mà lớn tiếng tranh cãi. Dù sao, danh hiệu tiểu ma vương của hắn cũng không phải nói đùa.
- Triệu Nhu Nhi sư muội, muội đừng buồn lòng...
- Phải đó, sư muội...
Triệu Nhu Nhi nghe những lời an ủi thân thiết của mấy sư huynh chỉ miễn cưỡng nở nụ cười nhẹ đáp lại, không buồn đáp lại một câu.
Mãi một lúc sau, Bạch Thiên Lam đi tới.
Nhìn thấy Bạch Thiên Lam, ai nấy đều kích động hướng hắn hành lễ. Đây chính là thàn tượng mà chúng đệ tử ngũ phái tôn sùng. Sự tích chiến đấu với Thiên Ma mấy mươi năm trước của Bạch Thiên lam luôn được kể lại.
- Sư thúc.
- Sư thúc.
Bạch Thiên Lam khẽ gật đầu xem như nhận lễ. Rồi chậm rãi đưa mắt nhìn qua Hắc Vũ, Hắc Vũ hừ lạnh.
Bạch Thiên Lam này chính là Bạch công tử trong lời của Y Nhi, kẻ bắt nàng phải nấu ăn giặt giữ cho hắn trong suốt mười năm qua... Một cảm giác đối địch tự nhiên dâng trào trong mắt Hắc Vũ.
Bạch Thiên Lam cũng không để tam thái độ vô lẽ của Hắc Vũ, lên tiếng gọi:
- Hắc Vũ hiền điệt.
Hắc Vũ nghe Bạch Thiên Lam gọi mà cảm giác nổi tầng tầng da gà.
Hắc Vũ nheo mắt nhìn “vị sư thúc” có vẻ bề ngoài cũng không lớn hơn mình bao, trong lòng sinh bất mãn, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn giữ gương mặt trẻ trung như thế để làm gì cơ chứ?
Hắc Vũ hậm hực hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ta có chuyện muốn nhờ hiền điệt.
Hắc Vũ gương mắt bất thiện nhìn Bạch Thiên Lam, Bạch Thiên Lam cũng chẳng để tâm thái độ vô phép của Hắc Vũ, hòa nhã nói tiếp:
- Đây là tì nữ của ta, ta muốn nàng đi theo đội ngũ của các ngươi
Lúc này, Y Nhi mới rụt rè ló mặt ra.