Vừa thẩn thờ bước ra khỏi khu rừng, Y Nhi liền nhìn thấy gương mặt đang khẩn trương, lo lắng của Hắc Vũ.
– Nàng đã đi đâu vậy?
Y Nhi tự biết mình có lỗi, liền lên tiếng nói:
– Xin lỗi, Y Nhi chỉ… đi một chút thôi…
Hắc Vũ vẫn không thôi giận, quát:
– Nàng chẳng phải đã hứa sẽ ở yên một chỗ sao?
Y Nhi im lặng nghe Hắc Vũ mắng. Lúc sau, Triệu Nhu Nhi bước tới gần. Vừa trông thấy Triệu Nhu Nhi, Y Nhi liền tới ánh mắt lạnh lùng của nàng ta, vô thức lùi bước né xa. Triệu Nhu Nhi hỏi:
– Nãy giờ trong rừng ngươi có phát hiện gì không?
Nghe vậy, Y Nhi liền nhớ tới cảnh lão hòa thượng thu phục ma thú và ma nhân trong rừng. Sắc mặt nàng tái đi, ấp úng đáp:
– Không… không có!
Triệu Nhu Nhi thấy ánh mắt lãng tránh của Y Nhi thì nghi ngờ, nhưng chưa kịp làm gì thì Hắc Vũ đã lên tiếng cắt ngang:
– Đủ rồi! Y Nhi chỉ đi loanh quẫn nơi này thôi, làm sao có thể phát hiện cái gì được.
Nói xong, chẳng thèm nhìn ngó ai, Hắc Vũ đã kéo Y Nhi đi mất.
Y Nhi sững sốt bị Hắc Vũ, nàng muốn lên tiếng giải thích:
– Hắc… Hắc Vũ…
Hắc Vũ kéo nàng đi một chập, lúc sau mới ngừng chân quay đầu lại.
– Thật… thật ra…
– Nàng mệt rồi! Tạm thời nghỉ tạm ở đây đi!
Y Nhi giật mình ngẩng đầu lên, trước mặt nàng là một túp lều vừa được dựng tạm, hốc mắt Y Nhi lại ửng đỏ.
– Vào trong ngủ một lúc đi! Ta sẽ canh cho nàng!
Y Nhi cố nuốt nước mắt, nói:
– Huynh mới nên đi nghỉ… tới giờ huynh cũng chưa được nghỉ ngơi mà…
Hắc Vũ bực bội nói:
– Đã bảo nàng vào thì vào đi!
Vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Y Nhi, Hắc Vũ quýnh quáng, nghĩ mình đã làm nàng sợ thì lúng túng nói:
– Được! Được rồi! Nàng ở bên trong còn ta nằm bên ngoài là được chứ gì… Đừng… đừng có khóc mà…
Y Nhi bật cười.
Nằm trong túp lều ấm áp, còn có cả mền đắp, Y Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài, nơi Hắc Vũ đang nằm cục cựa không yên, thầm thì tự hỏi:
– Tại sao… huynh lại tốt với Y Nhi đến như vậy…
Nói rồi, Y Nhi nặng nề nhắm mắt chìm vào trong giấc ngủ. Ở bên ngoài, Hắc Vũ nằm xoay lưng vào trong, đôi mắt vẫn đang mở to.
…
Quả nhiên như Triệu Nhu Nhi tiên đoán, đoàn viện binh đã không đến kịp, trong suốt bảy ngày tiếp theo, ngôi làng đã chịu trên dưới trăm lần tấn công lớn nhỏ của các ma thú. Thương vong càng lúc càng thảm trọng, thậm chí có cả đệ tử tu tiên tử vong.
– Đan dược không có tác dụng… Đan dược không có tác dụng rồi…
Nữ đệ tử chịu trách nhiệm cứu thương than khóc khi nhìn đồng bạn của mình chịu đau đớn trước mắt.
– A… đừng chết! Ngươi không được chết…
Người bị thương nằm trên cán sau khi ói ra mấy ngụm máu, cơ thể co giật mấy cái cuối cùng cũng không chống nổi, nhắm mắt buông tay.
– Aaaaa…
Họ không nghĩ, họ vốn dĩ không hề nghĩ rằng sẽ chết ở đây. Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, họ luôn nghĩ rằng mình sẽ được bảo hộ, khi họ gặp nguy hiểm tới tính mạng, nhất định sẽ có một trưởng lão đang ẩn nấp ở đâu đó xuất hiện cứu vớt bọn họ. Bọn họ không dám tin rằng mình đã bị cô lập ở nơi này, đơn độc chống trọi với số phận.
Bây giờ, đã có người đầu tiên bị giết, bọn họ càng bàng hoàng hơn nữa. Có khi nào, khi nào người chết tiếp theo sẽ là mình?
Y Nhi cũng ngây người nhìn kẻ sống, người chết, người thương tật bị khiêng qua khiêng lại trước mặt mình. Nàng không ngờ, không ngờ được chiến tranh lại thảm khốc tới như vậy.
Triệu Nhu Nhi tình cờ bước ngang đó, trông thấy Y Nhi đứng sững như trời trồng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục phân phó nhiệm vụ:
- Những người bị thương nặng thì đưa vào làng cứu chữa, huy động tất cả phụ nữ trong làng giúp đỡ những người bị thương, số còn lại tiếp tục dựng lại hàng rào, nhất định phải xong trước tối nay...
Vị già làng răm rắp nghe theo lệnh của Triệu Nhu Nhi, gật đầu vâng dạ rồi lập tức đi làm. Khi ông ta đi ngang qua Y Nhi thì khẽ lách người né xa.
Chỉ còn lại Y Nhi và Triệu Nhu Nhi, Triệu Nhu Nhi âm trầm cất tiếng nói:
- Xem ra ngươi rất tốt!
Y Nhi không hiểu rõ.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Y Nhi, Triệu Nhu Nhi càng thấy buồn cười.
- Tất cả mọi người, ai cũng ít nhiều chịu thương tổn chỉ có một mình ngươi long tóc không hề tổn hao...
Y Nhi giật nẩy mình, quả thật trên tay Triệu Nhu Nhi lúc này còn có dấu vết băng bó. Thậm chí, trên người Hắc Vũ bây giờ cũng có không ít vết thương.
- Ta phải khen ngươi thật giỏi giang hay nói ngươi quá thủ đoạn đây?
Nói rồi, Triệu Nhu Nhi lướt qua Y Nhi bỏ đi mất.
Y Nhi lủi thủi quay trở về túp lều của mình. Hắc Vũ đang ở bên trong miệng cắn một đầu tay, tay phải cầm một đầu vải băng quấn quanh tay trái của mình. Y Nhi thấy vậy liền giật mình chạy tới giành làm.
- Đã nói việc thay thuộc này cứ để Y Nhi làm cho mà...
Hắc Vũ nhìn Y Nhi loay hoay thay thuốc cho mình thì trầm mặc hồi lâu mới hỏi:
- Nãy giờ nàng đi đâu vậy?
Y Nhi chột dạ đáp:
- Chỉ là đi quanh quẫn xung quanh thôi...
Y Nhi không dám nói nàng đến chỗ mọi người để giúp một tay, nhưng không ai chấp nhận nàng đã xua đuổi nàng đi.
Hắc Vũ nghe Y Nhi nói vậy nhưng cũng ngầm hiểu nguyên do. Hắn chỉ dặn dò:
- Đừng đi xa ta quá! Nếu có ma thú tấn công, nàng sẽ gặp nguy hiểm!
Y Nhi nghe vậy chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, cắn răng đáp:
- Dạ.
– Nàng đã đi đâu vậy?
Y Nhi tự biết mình có lỗi, liền lên tiếng nói:
– Xin lỗi, Y Nhi chỉ… đi một chút thôi…
Hắc Vũ vẫn không thôi giận, quát:
– Nàng chẳng phải đã hứa sẽ ở yên một chỗ sao?
Y Nhi im lặng nghe Hắc Vũ mắng. Lúc sau, Triệu Nhu Nhi bước tới gần. Vừa trông thấy Triệu Nhu Nhi, Y Nhi liền tới ánh mắt lạnh lùng của nàng ta, vô thức lùi bước né xa. Triệu Nhu Nhi hỏi:
– Nãy giờ trong rừng ngươi có phát hiện gì không?
Nghe vậy, Y Nhi liền nhớ tới cảnh lão hòa thượng thu phục ma thú và ma nhân trong rừng. Sắc mặt nàng tái đi, ấp úng đáp:
– Không… không có!
Triệu Nhu Nhi thấy ánh mắt lãng tránh của Y Nhi thì nghi ngờ, nhưng chưa kịp làm gì thì Hắc Vũ đã lên tiếng cắt ngang:
– Đủ rồi! Y Nhi chỉ đi loanh quẫn nơi này thôi, làm sao có thể phát hiện cái gì được.
Nói xong, chẳng thèm nhìn ngó ai, Hắc Vũ đã kéo Y Nhi đi mất.
Y Nhi sững sốt bị Hắc Vũ, nàng muốn lên tiếng giải thích:
– Hắc… Hắc Vũ…
Hắc Vũ kéo nàng đi một chập, lúc sau mới ngừng chân quay đầu lại.
– Thật… thật ra…
– Nàng mệt rồi! Tạm thời nghỉ tạm ở đây đi!
Y Nhi giật mình ngẩng đầu lên, trước mặt nàng là một túp lều vừa được dựng tạm, hốc mắt Y Nhi lại ửng đỏ.
– Vào trong ngủ một lúc đi! Ta sẽ canh cho nàng!
Y Nhi cố nuốt nước mắt, nói:
– Huynh mới nên đi nghỉ… tới giờ huynh cũng chưa được nghỉ ngơi mà…
Hắc Vũ bực bội nói:
– Đã bảo nàng vào thì vào đi!
Vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Y Nhi, Hắc Vũ quýnh quáng, nghĩ mình đã làm nàng sợ thì lúng túng nói:
– Được! Được rồi! Nàng ở bên trong còn ta nằm bên ngoài là được chứ gì… Đừng… đừng có khóc mà…
Y Nhi bật cười.
Nằm trong túp lều ấm áp, còn có cả mền đắp, Y Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài, nơi Hắc Vũ đang nằm cục cựa không yên, thầm thì tự hỏi:
– Tại sao… huynh lại tốt với Y Nhi đến như vậy…
Nói rồi, Y Nhi nặng nề nhắm mắt chìm vào trong giấc ngủ. Ở bên ngoài, Hắc Vũ nằm xoay lưng vào trong, đôi mắt vẫn đang mở to.
…
Quả nhiên như Triệu Nhu Nhi tiên đoán, đoàn viện binh đã không đến kịp, trong suốt bảy ngày tiếp theo, ngôi làng đã chịu trên dưới trăm lần tấn công lớn nhỏ của các ma thú. Thương vong càng lúc càng thảm trọng, thậm chí có cả đệ tử tu tiên tử vong.
– Đan dược không có tác dụng… Đan dược không có tác dụng rồi…
Nữ đệ tử chịu trách nhiệm cứu thương than khóc khi nhìn đồng bạn của mình chịu đau đớn trước mắt.
– A… đừng chết! Ngươi không được chết…
Người bị thương nằm trên cán sau khi ói ra mấy ngụm máu, cơ thể co giật mấy cái cuối cùng cũng không chống nổi, nhắm mắt buông tay.
– Aaaaa…
Họ không nghĩ, họ vốn dĩ không hề nghĩ rằng sẽ chết ở đây. Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, họ luôn nghĩ rằng mình sẽ được bảo hộ, khi họ gặp nguy hiểm tới tính mạng, nhất định sẽ có một trưởng lão đang ẩn nấp ở đâu đó xuất hiện cứu vớt bọn họ. Bọn họ không dám tin rằng mình đã bị cô lập ở nơi này, đơn độc chống trọi với số phận.
Bây giờ, đã có người đầu tiên bị giết, bọn họ càng bàng hoàng hơn nữa. Có khi nào, khi nào người chết tiếp theo sẽ là mình?
Y Nhi cũng ngây người nhìn kẻ sống, người chết, người thương tật bị khiêng qua khiêng lại trước mặt mình. Nàng không ngờ, không ngờ được chiến tranh lại thảm khốc tới như vậy.
Triệu Nhu Nhi tình cờ bước ngang đó, trông thấy Y Nhi đứng sững như trời trồng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục phân phó nhiệm vụ:
- Những người bị thương nặng thì đưa vào làng cứu chữa, huy động tất cả phụ nữ trong làng giúp đỡ những người bị thương, số còn lại tiếp tục dựng lại hàng rào, nhất định phải xong trước tối nay...
Vị già làng răm rắp nghe theo lệnh của Triệu Nhu Nhi, gật đầu vâng dạ rồi lập tức đi làm. Khi ông ta đi ngang qua Y Nhi thì khẽ lách người né xa.
Chỉ còn lại Y Nhi và Triệu Nhu Nhi, Triệu Nhu Nhi âm trầm cất tiếng nói:
- Xem ra ngươi rất tốt!
Y Nhi không hiểu rõ.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Y Nhi, Triệu Nhu Nhi càng thấy buồn cười.
- Tất cả mọi người, ai cũng ít nhiều chịu thương tổn chỉ có một mình ngươi long tóc không hề tổn hao...
Y Nhi giật nẩy mình, quả thật trên tay Triệu Nhu Nhi lúc này còn có dấu vết băng bó. Thậm chí, trên người Hắc Vũ bây giờ cũng có không ít vết thương.
- Ta phải khen ngươi thật giỏi giang hay nói ngươi quá thủ đoạn đây?
Nói rồi, Triệu Nhu Nhi lướt qua Y Nhi bỏ đi mất.
Y Nhi lủi thủi quay trở về túp lều của mình. Hắc Vũ đang ở bên trong miệng cắn một đầu tay, tay phải cầm một đầu vải băng quấn quanh tay trái của mình. Y Nhi thấy vậy liền giật mình chạy tới giành làm.
- Đã nói việc thay thuộc này cứ để Y Nhi làm cho mà...
Hắc Vũ nhìn Y Nhi loay hoay thay thuốc cho mình thì trầm mặc hồi lâu mới hỏi:
- Nãy giờ nàng đi đâu vậy?
Y Nhi chột dạ đáp:
- Chỉ là đi quanh quẫn xung quanh thôi...
Y Nhi không dám nói nàng đến chỗ mọi người để giúp một tay, nhưng không ai chấp nhận nàng đã xua đuổi nàng đi.
Hắc Vũ nghe Y Nhi nói vậy nhưng cũng ngầm hiểu nguyên do. Hắn chỉ dặn dò:
- Đừng đi xa ta quá! Nếu có ma thú tấn công, nàng sẽ gặp nguy hiểm!
Y Nhi nghe vậy chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, cắn răng đáp:
- Dạ.