Đến khi tỉnh lại, mọi người mờ mịt đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải bọn họ đang đánh nhau với ma nhân sao? Ma nhân kia đâu rồi? Còn bọn họ vẫn còn sống thật ư?
Triệu Nhu Nhi dần dần mở mắt ra khi nghe thấy có người gọi tên mình.
– Triệu sư tỷ, tỷ đã tỉnh lại rồi!
Triệu Nhu Nhi cũng mơ hồ, trong thời gian ngắn cũng không định thần được.
Đến khi ý thức quay lại, nàng liền hấp tấp nắm chặt tay Trương Trâm Anh hỏi:
– Hắc Vũ! Hắc Vũ thế nào rồi?
Trương Trâm Anh thấy Triệu Nhu Nhi như vậy cũng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mở miệng nói:
– Hắn không sao! Đang nằm bên kia kìa…
Không kịp đợi Trương Trâm Anh nói xong, Triệu Nhu Nhi đã vụt chạy tới.
Những ngọn giáo đâm qua người Hắc Vũ đã biến mất, những vết thương của hắn lúc này cũng chưa khỏi hẳn như những người khác nhưng chí ít đã không còn chảy máu nữa.
Sau khi xác nhận Hắc Vũ vẫn còn sống, Triệu Nhu Nhi thở phào nhẹ nhỏm.
Lúc này, Hạ Lan đứng trong bọn bỗng mở miệng tự hỏi:
– Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ma nhân biến mất rồi…
Ai nấy cũng mờ mịt, không rõ ràng mọi việc đã xảy ra như thế nào.
Trương Trâm Anh gắt gỏng:
– Biến mất không tốt sao? Chẳng lẽ để hắn giết hết cả bọn mới đúng sao?
Hạ Lan bị Trương Trâm Anh lớn tiếng quát cũng không dám phản bác, đành cắn răng nín nhịn.
Triệu Nhu Nhi lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng can ngăn:
– Được rồi! Chuyện đã qua có truy cứu cũng ích lợi gì, quan trọng là tình hình trước mắt như thế nào kìa.
Nghe vậy mọi người lại trầm mặc.
Trong lúc bọn họ vẫn còn đang phân vân suy nghĩ thì có người đột ngột phát hiện ở phía chân trời xa xa kia đang có những luồng sáng nhiều màu đang bay tới.
– Mọi người nhìn kìa!!!
Nghe tiếng hét, toàn bộ quay đầu nhìn về hướng được chỉ. Bóng đen kia càng tiến lại gần càng trông thấy hình dạng những người đó.
– Là viện binh!
– Viện binh tới rồi!!!
Mọi người mừng rỡ, cuống cuồng cả lên. Đến cả mỹ nhân băng lãnh như Triệu Nhu Nhi lúc này cũng không nén nổi cảm giác kích động, cùng mọi người hồi hộp chờ đợi.
Xào xạc…
Những phi kiếm cùng với chủ nhân của chúng từ trên trời theo thứ tự đáp xuống đất.
Người dẫn đầu đội ngũ viện binh chính là Thái Hòa, đại đệ tử của phái Thiên Nga, sư huynh của Hắc Vũ.
Thái Hòa tiến tới trước mặt mọi người, chân thành nói:
– Xin lỗi, bọn ta tới chậm rồi!
Nghe lời nói đó, có người không kiềm được mà rơi nước mắt. Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, rồi cả bọn bất kể nam nữ nấy đều sụt sùi, đỏ ửng hai mắt. Họ quá khổ, đã chịu quá nhiều đau khổ sau thời gian rèn giũa vừa qua. Họ đã trưởng thành hơn, trở nên mạnh hơn so với trước kia, nhưng nỗi đau mà họ phải chịu cũng nhiều thêm.
Chỉ có Triệu Nhu Nhi lúc này vẫn trấn tỉnh như cũ, khẽ lên tiếng đáp:
– Mọi người tới là tốt rồi!
Thái Hòa tiếp tục nói:
– Bây giờ ta sẽ giúp mọi người quay trở về!
Triệu Nhu Nhi gật đầu.
Lúc này, Thái Hòa đã không nén được bồn chồn, đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một vòng rồi e dè cất tiếng hỏi:
– Triệu sư muội, muội có thấy sư đệ của ta…
Triệu Nhu Nhi liền hiểu liền dẫn đường Thái Hòa đến chỗ Hắc Vũ nghỉ tạm ở một góc.
Thái Hòa vừa nhìn thấy Hắc Vũ máu me đầy người liền giật nẩy mình, liền chạy tới xem xét.
May mắn vết thương đã không còn chảy máu, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Thái Hòa khẽ thở phào nhẹ nhỏm.
Triệu Nhu Nhi lên tiếng giải thích:
– Thời gian này, ngôi làng không những bị ma thú quấy phá còn còn bị ma nhân tập kích…
Thái Hòa nghe vậy liền cau mày, nhưng cũng không nói gì tới vấn đề này. Lại kiểm tra vết thương của Hắc Vũ một lần nữa mới đứng lên.
Thái Hòa đối mặt với Triệu Nhu Nhi, trong lòng có nhiều suy nghĩ.
Nàng là đệ tử nổi bật trong thế hệ này của phái Thanh Vân và ở cả ngũ phái nữa, không chỉ điềm tỉnh, thông minh, xinh đẹp mà hắn còn nhận ra nàng có cảm tình đặc biệt đối với Hắc Vũ. Xét về tình, về lý, hắn đã có nhận định nàng và Hắc Vũ rất xứng đôi, nếu hai người thật sự kết thành đạo lữ vậy cũng là một chuyện tốt.
– Triệu sư muội, cảm ơn muội!
Triệu Nhu Nhi có phần bất ngờ nhìn Thái Hòa, Thái Hòa nở nụ cười dịu dàng như bậc huynh trưởng, nói:
– Cám ơn muội đã quan tâm tới sư đệ của ta! Cám ơn muội đã để tâm săn sóc hắn.
Gương mặt Triệu Nhu Nhi khẽ ửng đỏ, nàng cúi đầu, lí nhí nói:
– Đó là việc muội nên làm…
Đúng vào lúc đó, một đệ tử trong nhóm Thái Hòa tới đây nhanh chân bước tới, khó xử mở miệng:
– Sư huynh…
Thái Hòa hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Tên đệ tử ngần ngừ một lúc rồi nói:
– Việc này sư huynh nên đích thân tới xem thì hơn.
Thái Hòa cau mày, nhưng rồi cũng cất bước đi theo.
Lúc này mọi người đang tập trung bao xung quanh, ở giữa thấy rõ có một người đang nằm bất động.
Vừa trông thấy Thái Hòa bước tới, mọi người liền nhốn nháo nhường đường, Thái Hòa cũng thấy rõ thái độ những người ở đây muốn tránh xa người đang bất tỉnh kia.
Đó chính là Y Nhi, người đã bị mọi người quên đi!
Y Nhi vẫn còn hôn mê nằm trên mặt đất, chân mày nhíu chặt đầy khổ sở. Quan trong hơn, lúc này trên mặt của nàng thỉnh thoảng gợn lên những vệt màu đen mơ hồ.
– Ma khí?
Thái Hòa kinh hoàng thốt lên khi trông thấy những vệt vệt đen đó.
Nghe được xác nhận của Thái Hòa, những người ở đó dù đã phần nào đoán trước cũng phải hoảng sợ lùi về sau, tránh ra người trên đất kia.
Kẻ bị nhiễm ma khí!
Không phải bọn họ đang đánh nhau với ma nhân sao? Ma nhân kia đâu rồi? Còn bọn họ vẫn còn sống thật ư?
Triệu Nhu Nhi dần dần mở mắt ra khi nghe thấy có người gọi tên mình.
– Triệu sư tỷ, tỷ đã tỉnh lại rồi!
Triệu Nhu Nhi cũng mơ hồ, trong thời gian ngắn cũng không định thần được.
Đến khi ý thức quay lại, nàng liền hấp tấp nắm chặt tay Trương Trâm Anh hỏi:
– Hắc Vũ! Hắc Vũ thế nào rồi?
Trương Trâm Anh thấy Triệu Nhu Nhi như vậy cũng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mở miệng nói:
– Hắn không sao! Đang nằm bên kia kìa…
Không kịp đợi Trương Trâm Anh nói xong, Triệu Nhu Nhi đã vụt chạy tới.
Những ngọn giáo đâm qua người Hắc Vũ đã biến mất, những vết thương của hắn lúc này cũng chưa khỏi hẳn như những người khác nhưng chí ít đã không còn chảy máu nữa.
Sau khi xác nhận Hắc Vũ vẫn còn sống, Triệu Nhu Nhi thở phào nhẹ nhỏm.
Lúc này, Hạ Lan đứng trong bọn bỗng mở miệng tự hỏi:
– Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ma nhân biến mất rồi…
Ai nấy cũng mờ mịt, không rõ ràng mọi việc đã xảy ra như thế nào.
Trương Trâm Anh gắt gỏng:
– Biến mất không tốt sao? Chẳng lẽ để hắn giết hết cả bọn mới đúng sao?
Hạ Lan bị Trương Trâm Anh lớn tiếng quát cũng không dám phản bác, đành cắn răng nín nhịn.
Triệu Nhu Nhi lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng can ngăn:
– Được rồi! Chuyện đã qua có truy cứu cũng ích lợi gì, quan trọng là tình hình trước mắt như thế nào kìa.
Nghe vậy mọi người lại trầm mặc.
Trong lúc bọn họ vẫn còn đang phân vân suy nghĩ thì có người đột ngột phát hiện ở phía chân trời xa xa kia đang có những luồng sáng nhiều màu đang bay tới.
– Mọi người nhìn kìa!!!
Nghe tiếng hét, toàn bộ quay đầu nhìn về hướng được chỉ. Bóng đen kia càng tiến lại gần càng trông thấy hình dạng những người đó.
– Là viện binh!
– Viện binh tới rồi!!!
Mọi người mừng rỡ, cuống cuồng cả lên. Đến cả mỹ nhân băng lãnh như Triệu Nhu Nhi lúc này cũng không nén nổi cảm giác kích động, cùng mọi người hồi hộp chờ đợi.
Xào xạc…
Những phi kiếm cùng với chủ nhân của chúng từ trên trời theo thứ tự đáp xuống đất.
Người dẫn đầu đội ngũ viện binh chính là Thái Hòa, đại đệ tử của phái Thiên Nga, sư huynh của Hắc Vũ.
Thái Hòa tiến tới trước mặt mọi người, chân thành nói:
– Xin lỗi, bọn ta tới chậm rồi!
Nghe lời nói đó, có người không kiềm được mà rơi nước mắt. Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, rồi cả bọn bất kể nam nữ nấy đều sụt sùi, đỏ ửng hai mắt. Họ quá khổ, đã chịu quá nhiều đau khổ sau thời gian rèn giũa vừa qua. Họ đã trưởng thành hơn, trở nên mạnh hơn so với trước kia, nhưng nỗi đau mà họ phải chịu cũng nhiều thêm.
Chỉ có Triệu Nhu Nhi lúc này vẫn trấn tỉnh như cũ, khẽ lên tiếng đáp:
– Mọi người tới là tốt rồi!
Thái Hòa tiếp tục nói:
– Bây giờ ta sẽ giúp mọi người quay trở về!
Triệu Nhu Nhi gật đầu.
Lúc này, Thái Hòa đã không nén được bồn chồn, đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một vòng rồi e dè cất tiếng hỏi:
– Triệu sư muội, muội có thấy sư đệ của ta…
Triệu Nhu Nhi liền hiểu liền dẫn đường Thái Hòa đến chỗ Hắc Vũ nghỉ tạm ở một góc.
Thái Hòa vừa nhìn thấy Hắc Vũ máu me đầy người liền giật nẩy mình, liền chạy tới xem xét.
May mắn vết thương đã không còn chảy máu, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Thái Hòa khẽ thở phào nhẹ nhỏm.
Triệu Nhu Nhi lên tiếng giải thích:
– Thời gian này, ngôi làng không những bị ma thú quấy phá còn còn bị ma nhân tập kích…
Thái Hòa nghe vậy liền cau mày, nhưng cũng không nói gì tới vấn đề này. Lại kiểm tra vết thương của Hắc Vũ một lần nữa mới đứng lên.
Thái Hòa đối mặt với Triệu Nhu Nhi, trong lòng có nhiều suy nghĩ.
Nàng là đệ tử nổi bật trong thế hệ này của phái Thanh Vân và ở cả ngũ phái nữa, không chỉ điềm tỉnh, thông minh, xinh đẹp mà hắn còn nhận ra nàng có cảm tình đặc biệt đối với Hắc Vũ. Xét về tình, về lý, hắn đã có nhận định nàng và Hắc Vũ rất xứng đôi, nếu hai người thật sự kết thành đạo lữ vậy cũng là một chuyện tốt.
– Triệu sư muội, cảm ơn muội!
Triệu Nhu Nhi có phần bất ngờ nhìn Thái Hòa, Thái Hòa nở nụ cười dịu dàng như bậc huynh trưởng, nói:
– Cám ơn muội đã quan tâm tới sư đệ của ta! Cám ơn muội đã để tâm săn sóc hắn.
Gương mặt Triệu Nhu Nhi khẽ ửng đỏ, nàng cúi đầu, lí nhí nói:
– Đó là việc muội nên làm…
Đúng vào lúc đó, một đệ tử trong nhóm Thái Hòa tới đây nhanh chân bước tới, khó xử mở miệng:
– Sư huynh…
Thái Hòa hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Tên đệ tử ngần ngừ một lúc rồi nói:
– Việc này sư huynh nên đích thân tới xem thì hơn.
Thái Hòa cau mày, nhưng rồi cũng cất bước đi theo.
Lúc này mọi người đang tập trung bao xung quanh, ở giữa thấy rõ có một người đang nằm bất động.
Vừa trông thấy Thái Hòa bước tới, mọi người liền nhốn nháo nhường đường, Thái Hòa cũng thấy rõ thái độ những người ở đây muốn tránh xa người đang bất tỉnh kia.
Đó chính là Y Nhi, người đã bị mọi người quên đi!
Y Nhi vẫn còn hôn mê nằm trên mặt đất, chân mày nhíu chặt đầy khổ sở. Quan trong hơn, lúc này trên mặt của nàng thỉnh thoảng gợn lên những vệt màu đen mơ hồ.
– Ma khí?
Thái Hòa kinh hoàng thốt lên khi trông thấy những vệt vệt đen đó.
Nghe được xác nhận của Thái Hòa, những người ở đó dù đã phần nào đoán trước cũng phải hoảng sợ lùi về sau, tránh ra người trên đất kia.
Kẻ bị nhiễm ma khí!