Cuối cùng, cũng tới ngày đưa ra phán quyết cuối cùng cho số phận của Y Nhi.
Suốt khoảng thời gian từ lúc trở về phái Thanh Vân đến giờ, dù không nói tiếng giam giữ nhưng Bạch Thiên Lam cũng lên tiếng nói nàng nên ít ra ngoài thì hơn nên hầu như Y Nhi luôn thẩn thờ ở trong phòng.
Ma khí trong người nàng phần lớn đã được loại trừ nhưng thỉnh thoảng ma khí còn sót lại vẫn cố kháng cự, nhìn những vệt ma khí màu đen ẩn hiện trên mặt phản chiếu trên mặt gương, Y Nhi đã không còn sợ hãi nữa, tâm nàng không biết từ lúc nào đã trở nên bình lặng. Dù Bạch Thiên Lam không nói nhưng sau mấy lần Y Nhi bắt gặp ánh mắt bất thiện của người đến truyền lời thì nàng có ngốc thế nào cũng phải phần nào hiểu được tình cảnh của mình…
Chiều hôm đó, cánh cửa phòng đang đóng im bỗng mở ra, bóng của Bạch Thiên Lam theo ráng chiều đổ dài vào phòng, có một phần phủ lên gương mặt của Y Nhi.
Y Nhi khẽ ngước mặt lên nhìn Bạch Thiên Lam, bởi vì hắn đứng ngược sáng nên nàng không thể thấy rõ gương mặt của hắn hiện giờ. Còn ánh nắng sau lưng hắn giống như hào quang tỏa vạn trượng, vẫn xa vời như lần đầu tiên nàng còn là một đứa ăn mày bám vào vạt áo của hắn…
Trong thoáng chốc đó, có rất nhiều suy nghĩ vẫn vơ nẩy lên trong đầu Y Nhi, khiến nàng ngây người.
– Y Nhi.
Bạch Thiên Lam mở miệng gọi.
Âm thanh nhỏ nhẹ như mang theo ma mị ấy lọt vào tai Y Nhi, hồi lâu không mất.
– Công tử.
Lúc sau, Y Nhi mới khẽ cúi đầu, nhẹ tiếng thưa.
Bạch Thiên Lam nhìn Y Nhi ngoan ngoãn như vậy thì có chút không biết nói thế nào, dù sao, hắn cũng đã nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, nói không có chút tình cảm nào cũng không đúng. Chỉ tiếc rằng, chút luyến tiếc đó so với đại sự thì không là gì, đành phải khiến nàng chịu thiệt. Nếu như, nàng mãi mãi vẫn là đứa trẻ năm đó, không lớn lên thì tốt biết mấy.
- Đã có phán quyết!
Y Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có chút mong mỏi, dù nàng tự hiểu niềm hy vọng ấy rất mong manh.
Bạch Thiên Lam dường như không trông thấy ánh mắt kỳ vọng của nàng, lạnh lẽo nói:
- Từ bây giờ, ngươi không còn là người của phái Thanh Vân nữa! Ta đã sắp xếp cho ngươi một chỗ ở mới, đó là một nông gia bình thường, chỉ có một cặp vợ chồng già không con, ngươi hãy tới đó đi!
Hắn luôn như thế, giống như mười năm trước, không chút biểu cảm thu nhận nàng, hôm nay cũng không lộ chút cảm xúc đuổi nàng ra đi.
Dù đã sớm biết kết quả như thế là tốt nhất, nhưng không hiểu sao nàng vẫn còn cố chấp. Truyện được đăng sớm nhất tại truyện dịch chấm cơm. Tại sao lại đuổi nàng đi dễ dàng như vậy? Cho dù nàng có thể bắt đầu lại cuộc sống mới nhưng mang lấy tâm trạng nặng nề như vậy ra đi, liệu nàng cảm thấy có thể tốt không? Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì?
- Không... không phải còn hơn ba tháng nữa mới tới đúng mười năm sao...
Y Nhi khó khăn mở miệng, vẫn có chút không tin tưởng, vẫn còn chút cầu may. Đáng tiếc, Bạch Thiên Lam đã lạnh nhạt phản bác:
- Có ở thêm ba tháng hay không cũng không có gì khác nhau. Ngươi hãy mau thu xếp đi.
Nói rồi, Bạch Thiên Lam đã không kiên nhẫn, quay đầu bước đi.
Y Nhi đứng đằng sau ngước mặt nhìn hắn tuyệt vọng nói:
- Công tử, có thể cho Y Nhi ở lại hay không? Cho dù bị giam cầm, mãi mãi không được bước chân khỏi căng phòng này cũng được...
Đây là nơi nàng đã lớn lên, nơi nàng nghĩ là mái nhà của mình.
Bạch Thiên Lam không quay đầu lại, dáng lưng của hắn cao thẳng tấp như cây tre, cao quý như thế, hiên ngang như thế nhưng cũng tàn nhẫn tới như vậy.
- Hãy đi đi!
Suốt khoảng thời gian từ lúc trở về phái Thanh Vân đến giờ, dù không nói tiếng giam giữ nhưng Bạch Thiên Lam cũng lên tiếng nói nàng nên ít ra ngoài thì hơn nên hầu như Y Nhi luôn thẩn thờ ở trong phòng.
Ma khí trong người nàng phần lớn đã được loại trừ nhưng thỉnh thoảng ma khí còn sót lại vẫn cố kháng cự, nhìn những vệt ma khí màu đen ẩn hiện trên mặt phản chiếu trên mặt gương, Y Nhi đã không còn sợ hãi nữa, tâm nàng không biết từ lúc nào đã trở nên bình lặng. Dù Bạch Thiên Lam không nói nhưng sau mấy lần Y Nhi bắt gặp ánh mắt bất thiện của người đến truyền lời thì nàng có ngốc thế nào cũng phải phần nào hiểu được tình cảnh của mình…
Chiều hôm đó, cánh cửa phòng đang đóng im bỗng mở ra, bóng của Bạch Thiên Lam theo ráng chiều đổ dài vào phòng, có một phần phủ lên gương mặt của Y Nhi.
Y Nhi khẽ ngước mặt lên nhìn Bạch Thiên Lam, bởi vì hắn đứng ngược sáng nên nàng không thể thấy rõ gương mặt của hắn hiện giờ. Còn ánh nắng sau lưng hắn giống như hào quang tỏa vạn trượng, vẫn xa vời như lần đầu tiên nàng còn là một đứa ăn mày bám vào vạt áo của hắn…
Trong thoáng chốc đó, có rất nhiều suy nghĩ vẫn vơ nẩy lên trong đầu Y Nhi, khiến nàng ngây người.
– Y Nhi.
Bạch Thiên Lam mở miệng gọi.
Âm thanh nhỏ nhẹ như mang theo ma mị ấy lọt vào tai Y Nhi, hồi lâu không mất.
– Công tử.
Lúc sau, Y Nhi mới khẽ cúi đầu, nhẹ tiếng thưa.
Bạch Thiên Lam nhìn Y Nhi ngoan ngoãn như vậy thì có chút không biết nói thế nào, dù sao, hắn cũng đã nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, nói không có chút tình cảm nào cũng không đúng. Chỉ tiếc rằng, chút luyến tiếc đó so với đại sự thì không là gì, đành phải khiến nàng chịu thiệt. Nếu như, nàng mãi mãi vẫn là đứa trẻ năm đó, không lớn lên thì tốt biết mấy.
- Đã có phán quyết!
Y Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có chút mong mỏi, dù nàng tự hiểu niềm hy vọng ấy rất mong manh.
Bạch Thiên Lam dường như không trông thấy ánh mắt kỳ vọng của nàng, lạnh lẽo nói:
- Từ bây giờ, ngươi không còn là người của phái Thanh Vân nữa! Ta đã sắp xếp cho ngươi một chỗ ở mới, đó là một nông gia bình thường, chỉ có một cặp vợ chồng già không con, ngươi hãy tới đó đi!
Hắn luôn như thế, giống như mười năm trước, không chút biểu cảm thu nhận nàng, hôm nay cũng không lộ chút cảm xúc đuổi nàng ra đi.
Dù đã sớm biết kết quả như thế là tốt nhất, nhưng không hiểu sao nàng vẫn còn cố chấp. Truyện được đăng sớm nhất tại truyện dịch chấm cơm. Tại sao lại đuổi nàng đi dễ dàng như vậy? Cho dù nàng có thể bắt đầu lại cuộc sống mới nhưng mang lấy tâm trạng nặng nề như vậy ra đi, liệu nàng cảm thấy có thể tốt không? Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì?
- Không... không phải còn hơn ba tháng nữa mới tới đúng mười năm sao...
Y Nhi khó khăn mở miệng, vẫn có chút không tin tưởng, vẫn còn chút cầu may. Đáng tiếc, Bạch Thiên Lam đã lạnh nhạt phản bác:
- Có ở thêm ba tháng hay không cũng không có gì khác nhau. Ngươi hãy mau thu xếp đi.
Nói rồi, Bạch Thiên Lam đã không kiên nhẫn, quay đầu bước đi.
Y Nhi đứng đằng sau ngước mặt nhìn hắn tuyệt vọng nói:
- Công tử, có thể cho Y Nhi ở lại hay không? Cho dù bị giam cầm, mãi mãi không được bước chân khỏi căng phòng này cũng được...
Đây là nơi nàng đã lớn lên, nơi nàng nghĩ là mái nhà của mình.
Bạch Thiên Lam không quay đầu lại, dáng lưng của hắn cao thẳng tấp như cây tre, cao quý như thế, hiên ngang như thế nhưng cũng tàn nhẫn tới như vậy.
- Hãy đi đi!