Hôm nay, vẫn như mọi ngày, sáng sáng thức dậy ra đồng ruộng, đến khi mặt trời xuống núi thì mọi người kéo nhau trở về nhà cùng quây quần bên mâm cơm. Dưới ánh nến chập chờn, cha dạy con đọc sách, mẹ ngồi một bên may vá trong tiếng ư a của trẻ nhỏ. Cuộc sống vốn dĩ tĩnh lặng như vậy…
Ầm
Một tia sét đánh ngang trời, tia chớp làm lóe sáng cả một vùng trời rồi vụt tắt.
Mọi người chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì đã đối mặt với ánh mắt sắc lạnh, hung tàn của thú dữ.
Những con ma thú to lớn đồ sộ bước từng bước tới trước mặt mọi người, từng bước từng bước bước tới như tiếng chuông báo hiệu cái chết đến gần.
Một số người thì bỏ chạy, một số sợ ngây người, quỳ rạp trên đất run rẫy, có bà mẹ hoảng sợ ôm lấy con mình vào lòng che chở… Những tiếng khóc lóc, la hét vang động cả một góc trời.
Soẹt soẹt
Âm thanh cắn xé vang ra, tiếp theo đó là mùi máu tanh nồng lan ra khắp làng.
– Y Nhi, con mau trốn đi…
Ngôi nhà nhỏ của Y Nhi nằm nơi cuối làng, hiện tại vẫn chưa bị ma thú đuổi đến.
Bà Trương lôi kéo Y Nhi vào nhà, hốt hoảng muốn tìm nơi giấu nàng, nhưng gấp rút không biết làm sao hơn. Ông Trương đã cầm lấy cán cuốc, đứng phía trước bảo vệ cho hai mẹ con.
– Hai mẹ con mau tìm nơi nấp đi!!!
Tấm lưng già nua, còm cõi của ông Trương đang gồng lên để chống đỡ nhìn sao mà thê lương, túng quẫn. Với sức một phàm nhân như ông, liệu có thể cản nổi móng vuốt của ma thú sao?
– Nhanh lên! Cố gắng chờ tới lúc tiên nhân tới cứu viện…
Bà Trương đẩy đẩy Y Nhi về phía lu gạo, hấp tấp nói:
– Cha con nói đúng đó! Nơi này dưới chân của tiên nhân, tiên nhân sẽ sớm tới thôi…
Y Nhi không chịu trốn một mình, liền nói:
– Mẹ để con ra giúp mọi người…
Ông Trương giận dữ quay đầu quát:
– Còn không mau trốn nhanh đi, còn chần chừ…
Lời nói còn chưa dứt, nửa thân trên của ông đã rơi xuống, chính mắt ông nhìn thấy nửa thân dưới của mình đang phun vòi máu rồi đổ ấp xuống trước mặt.
– Aaaaa…
Bà Trương kinh hoàng hét toáng lên, lao về phía ông Trương nằm trên đất.
– Ông ơi…
Móng vuốt ma thú lần nữa lại xoẹt qua, bà Trương cũng toi mạng.
Ma thú liếm liếm vết máu trên móng, vẻ mặt còn có chút chán ghét vì không hợp khẩu vị. Nó vô tư đứng đó liếm láp mà không thèm để ý tới Y Nhi, dù sao trong mắt nó, nàng cũng yếu ớt giống như những người khác, không cần nó quan tâm.
Y Nhi đứng ngây người như trời trồng, hình ảnh hai ông bà lão nằm trên vũng máu in trên đôi mắt đang mở to của nàng.
– C… ch… m…
Nàng muốn lên tiếng gọi nhưng âm thanh đã không còn là của nàng nữa.
Đúng vào lúc đó, ma thú đã liếm máu xong bước tới trước, há mồm cắn xuống thi thể của ông lão.
Phập
- A...aaaaa....
....
Khi những người của phái Thanh Vân đuổi tới, ngôi làng đã trở thành đống hoang tàn, mùi máu thanh bốc lên nồng nặc.
- Mau xem thử có người còn sống sót không?
- Dạ.
Mọi người kéo nhau vào làng, vào càng sâu bên trong, họ bắt đầu cảm thấy không đúng.
- Xác của ma thú?
- Chẳng lẽ trong làng này có người có khả năng giết được ma thú sao?
- Có thể có cao nhân nào đó đi ngang qua... nếu vậy thì chắc hẳn vẫn còn người sống sót.
Nghĩ vậy, họ càng mau chóng chạy nhanh tới tiếp ứng.
Thấp thoáng xa xa thì trông thấy bóng dáng một người đang chuyển động.
- Quả nhiên có người còn sống sót!
Đẩy nhanh tốc độ vụt về trước, nhưng khi tới nơi, cảnh tượng trước mắt làm tát cả mọi người sững sờ.
Ở giữa khoảng đất trống, chỉ có một thiếu nữ đang đứng, cầm một thanh kiếm kéo dài trên đất, mũi kiếm chạm phải sỏi đá phát lên tiếng leng keng. Còn trên đất lại đầy rẫy xác chết của ma thú.
Nàng như kẻ mất hồn, tiến vô định về phía trước, trên mặt và y phục của nàng lúc này chỉ toàn là máu, trông nàng giống hệt như một huyết nhân báo thù.
Nàng lê bước về phía những con ma thú còn sống sót đang nằm co ro trên đất. Thấy nàng tiến lại gần, bọn chúng càng run dữ dội, ánh mắt hiện lên sự phản kháng nhưng cơ thể lại bất động, bất lực nhìn nàng vung kiếm chém xuống, một cái đầu ma thú bay ra. Truyện được đăng sớm nhất trại truyện dịch chấm cơm.
Hình ảnh tàn khốc đó không những ám ảnh những con ma thú còn lại mà còn khiến những đệ tử tu tiên khác cảm thấy buồn nôn.
Lại một cái đầu ma thú nữa rơi xuống.
....
Ầm
Một tia sét đánh ngang trời, tia chớp làm lóe sáng cả một vùng trời rồi vụt tắt.
Mọi người chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì đã đối mặt với ánh mắt sắc lạnh, hung tàn của thú dữ.
Những con ma thú to lớn đồ sộ bước từng bước tới trước mặt mọi người, từng bước từng bước bước tới như tiếng chuông báo hiệu cái chết đến gần.
Một số người thì bỏ chạy, một số sợ ngây người, quỳ rạp trên đất run rẫy, có bà mẹ hoảng sợ ôm lấy con mình vào lòng che chở… Những tiếng khóc lóc, la hét vang động cả một góc trời.
Soẹt soẹt
Âm thanh cắn xé vang ra, tiếp theo đó là mùi máu tanh nồng lan ra khắp làng.
– Y Nhi, con mau trốn đi…
Ngôi nhà nhỏ của Y Nhi nằm nơi cuối làng, hiện tại vẫn chưa bị ma thú đuổi đến.
Bà Trương lôi kéo Y Nhi vào nhà, hốt hoảng muốn tìm nơi giấu nàng, nhưng gấp rút không biết làm sao hơn. Ông Trương đã cầm lấy cán cuốc, đứng phía trước bảo vệ cho hai mẹ con.
– Hai mẹ con mau tìm nơi nấp đi!!!
Tấm lưng già nua, còm cõi của ông Trương đang gồng lên để chống đỡ nhìn sao mà thê lương, túng quẫn. Với sức một phàm nhân như ông, liệu có thể cản nổi móng vuốt của ma thú sao?
– Nhanh lên! Cố gắng chờ tới lúc tiên nhân tới cứu viện…
Bà Trương đẩy đẩy Y Nhi về phía lu gạo, hấp tấp nói:
– Cha con nói đúng đó! Nơi này dưới chân của tiên nhân, tiên nhân sẽ sớm tới thôi…
Y Nhi không chịu trốn một mình, liền nói:
– Mẹ để con ra giúp mọi người…
Ông Trương giận dữ quay đầu quát:
– Còn không mau trốn nhanh đi, còn chần chừ…
Lời nói còn chưa dứt, nửa thân trên của ông đã rơi xuống, chính mắt ông nhìn thấy nửa thân dưới của mình đang phun vòi máu rồi đổ ấp xuống trước mặt.
– Aaaaa…
Bà Trương kinh hoàng hét toáng lên, lao về phía ông Trương nằm trên đất.
– Ông ơi…
Móng vuốt ma thú lần nữa lại xoẹt qua, bà Trương cũng toi mạng.
Ma thú liếm liếm vết máu trên móng, vẻ mặt còn có chút chán ghét vì không hợp khẩu vị. Nó vô tư đứng đó liếm láp mà không thèm để ý tới Y Nhi, dù sao trong mắt nó, nàng cũng yếu ớt giống như những người khác, không cần nó quan tâm.
Y Nhi đứng ngây người như trời trồng, hình ảnh hai ông bà lão nằm trên vũng máu in trên đôi mắt đang mở to của nàng.
– C… ch… m…
Nàng muốn lên tiếng gọi nhưng âm thanh đã không còn là của nàng nữa.
Đúng vào lúc đó, ma thú đã liếm máu xong bước tới trước, há mồm cắn xuống thi thể của ông lão.
Phập
- A...aaaaa....
....
Khi những người của phái Thanh Vân đuổi tới, ngôi làng đã trở thành đống hoang tàn, mùi máu thanh bốc lên nồng nặc.
- Mau xem thử có người còn sống sót không?
- Dạ.
Mọi người kéo nhau vào làng, vào càng sâu bên trong, họ bắt đầu cảm thấy không đúng.
- Xác của ma thú?
- Chẳng lẽ trong làng này có người có khả năng giết được ma thú sao?
- Có thể có cao nhân nào đó đi ngang qua... nếu vậy thì chắc hẳn vẫn còn người sống sót.
Nghĩ vậy, họ càng mau chóng chạy nhanh tới tiếp ứng.
Thấp thoáng xa xa thì trông thấy bóng dáng một người đang chuyển động.
- Quả nhiên có người còn sống sót!
Đẩy nhanh tốc độ vụt về trước, nhưng khi tới nơi, cảnh tượng trước mắt làm tát cả mọi người sững sờ.
Ở giữa khoảng đất trống, chỉ có một thiếu nữ đang đứng, cầm một thanh kiếm kéo dài trên đất, mũi kiếm chạm phải sỏi đá phát lên tiếng leng keng. Còn trên đất lại đầy rẫy xác chết của ma thú.
Nàng như kẻ mất hồn, tiến vô định về phía trước, trên mặt và y phục của nàng lúc này chỉ toàn là máu, trông nàng giống hệt như một huyết nhân báo thù.
Nàng lê bước về phía những con ma thú còn sống sót đang nằm co ro trên đất. Thấy nàng tiến lại gần, bọn chúng càng run dữ dội, ánh mắt hiện lên sự phản kháng nhưng cơ thể lại bất động, bất lực nhìn nàng vung kiếm chém xuống, một cái đầu ma thú bay ra. Truyện được đăng sớm nhất trại truyện dịch chấm cơm.
Hình ảnh tàn khốc đó không những ám ảnh những con ma thú còn lại mà còn khiến những đệ tử tu tiên khác cảm thấy buồn nôn.
Lại một cái đầu ma thú nữa rơi xuống.
....