Thời gian gần đây, ma giới bỗng trở nên sục sôi vì có kẻ địch bên ngoài dám xông vào tấn công.
Ban đầu, ma giới cũng kinh ngạc trước quyết định táo bao này của giới tu tiên, tích cực ngăn cản không để con người lọt vào trong. Nhưng sau khi qua sự kinh ngạc kia, ma giới lại có biểu hiện nhường bước, tạo thuận lợi cho người của giới tu tiên vào ma giới hơn. Còn nguyên do thật sự của nó là vì… họ nhàm chán!
Chút sức mạnh yếu ớt của đối phương đã không gợi lên tinh thần chiến đấu của họ, bọn họ cũng muốn xem thử người của giới tu tiên có thể tạo ra sóng gió gì.
Nhưng dù muốn, dù không thì kẻ đứng đầu ma giới, Thiên Ma, cũng không được rỗi rãi. Thời gian hắn ra ngoài càng lúc càng nhiều.
Một ngày kia, khi Y Nhi ở một mình, Vô lại xuất hiện.
– Đi theo ta!
Vô ra lệnh.
Y Nhi cũng không buồn nhúc nhích. Thấy nàng bất hợp tác như vậy, Vô trầm mặc, lại nói:
– Ngươi có biết người của tu tiên giới đã tấn công vào ma giới?
Y Nhi ở trong cung điện hoàn toàn không tiếp xúc với bên ngoài, Thiên Ma lại càng không để nàng phải nghe thấy những tin tức làm nàng bận tâm nên Y Nhi thật sự không biết chuyện này.
Thấy Y Nhi xoay đầu qua nhìn, Vô biết đã thành công tạo sự chú ý tới nàng.
– Ma giới bị xâm lân, Thiên Ma phải gánh vác nhiều trọng trách khác. Thế mà, lại có một số kẻ có ý phản động, không chịu tuân lời, ngươi có biết vì sao không?
Y Nhi không đáp, nhưng ánh mắt đã tập trung hơn.
Vô hé môi nói:
– Vì ngươi! Vì sự tồn tại của ngươi, Thiên Nữ!
Nếu lúc này trái tim Y Nhi còn hoạt động, tin rằng lúc này nó sẽ bị đập lỗi nhịp vì thông tin này.
– Bởi vì ngươi là Thiên Nữ, là kẻ địch của ma giới! Thế mà, Thiên Ma lại chứa chấp ngươi, bảo vệ cho ngươi, rốt cuộc là ý gì? Bọn họ phản loạn cũng là chuyện có thể hiểu được… Còn ngươi? Ngươi thật sự không quan tâm sao?
Y Nhi khẽ đảo mắt ngẫm nghĩ. Nàng không biết gì cả, chỉ biết dựa dẫm vào hắn. Ngu ngơ tin rằng hắn có thể đối mặt với tất cả, ngốc nghếch nghĩ rằng không việc gì có thể làm khó được hắn, nàng chỉ việc thoải mái nằm dưới đôi cánh bảo hộ của hắn…
Dù hắn có là Thiên Ma, có là đế vương của ma giới đi chăng nữa, thì vẫn có những việc khiến hắn bất đắc dĩ, không thể vì mình mà để hắn một mình đối mặt với sự chống đối của cả ma giới được. Những ngày qua, hóa ra hắn chịu nhiều áp lực như thế, vậy mà nàng chẳng biết gì cả, thật ngu ngốc…
Y Nhi đứng vụt dậy, đưa mắt kiên quyết nhìn Vô đang chờ đợi. Nàng muốn biết! Muốn biết tình hình bên ngoài hiện tại, muốn biết chuyện gì đang diễn ra!
Vô không nói nữa, đã quay bước đi, Y Nhi liền bám theo Vô.
Lúc Y Nhi không nhìn thấy, khóe môi của Vô đã nâng lên thành nụ cười…
Đúng là những lời Vô nói không phải giả, cũng không sai, chỉ là Y Nhi không biết rằng nó không hề hệ trọng như Vô ám chỉ!
Ở thế giới vũ lực vi tôn này, lời của kẻ mạnh là cao nhất. Dù có kẻ dám phản kháng thì cũng phải chịu quy phục trước sức mạnh vô biên của Thiên Ma, đó chính là sự trấn áp tới từ trong dòng máu và thực lực! Nói chung, ở ma giới này, nếu không có một Thiên Ma thứ hai được sinh ra, thì Thiên Ma bây giờ mãi mãi là đế vương của ma giới! Là người nắm toàn quyền sinh sát trong tay!
Không phải Y Nhi ngốc không hiểu được, mà là vì từ trước tới giờ nàng chưa từng tiếp xúc với những vấn đề này, cũng không một ai nói cho nàng biết…
Vô dẫn Y Nhi một đường tiến tới cửa cung điện. Thấy có người tiến lại gần, ma thú ba đầu canh gác ở cửa cung liền ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Y Nhi, nó có vẻ bâng khuâng. Lại thấy nàng tự nguyện đi ra, nó mới không tấn công mà lui về sau, cúi đầu nhường đường.
Hai người cứ đi như vậy cho tới khi rời khỏi phạm vi canh gác của ma thú ba đầu, Vô mới nhẹ nhỏm thở ra một hơi, rồi liếc mắt nhìn Y Nhi đi phía sau, không biết đang dự tính chuyện gì.
…
Y Nhi ngây ngốc đi theo Vô càng lúc càng xa, cảm thấy không đúng, lên tiếng hỏi:
– Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?
Vô không thèm xoay đầu nhìn, đã nói:
– Không phải ngươi muốn biết sự thật hay sao, ta đang dẫn ngươi tới gặp người có thể giải đáp thắc mắc cho người.
Y Nhi cau mày, cuối cùng vẫn quyết định đi theo. Một phần nàng chấp nhận đi theo Vô như vậy bởi vì một phần có nguyên nhân đặc biệt! Nàng không sợ, nàng không sợ Vô có thể gây hại cho nàng! Bởi vì, nàng ta không thể làm được!
Với niềm tin đó, Y Nhi tiếp tục đi tiếp.
Vù vù…
Cơn gió núi mạnh đập vào mặt Y Nhi, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Hóa ra nơi Vô dẫn nàng tới là vách núi cao vạn trượng. Đây là lần đầu tiên Y Nhi nhìn thấy quang cảnh của ma giới bên ngoài. Nơi đây đìu hiu hơn so với nhân giới rất nhiều, không có cánh đồng màu mỡ, sông ngòi cũng thưa thớt, lại đa phần không uống được. Chỉ có những cánh rừng đen lác đác xuất hiện trên mảnh đất hoang vu, dài bất tận và những ngọn núi đá cao trọc trời. Ánh mặt trời ở nơi này cũng gay gắt hơn, mãi không tìm thấy sự sống…
– Rất hoang tàn phải không?
Vô đột ngột lên tiếng nói.
Y Nhi nhìn qua Vô, chỉ thấy được tấm lưng có phần hơi gầy, đứng thẳng tắp của nàng, mái tóc đen dài của Vô bay bay trong gió, như một bức tranh oai hùng, đẹp đẽ lại có phần thê lương.
– Không gian này từ lúc được sinh ra đã hoang vu như vậy, không có thức ăn, không có nước uống, cái gì cũng không có. Sự sống ở đây chính là chém giết, chỉ có đoạt đi sinh cơ của kẻ khác, ngươi mới có cơ hội sống cho mình! Vốn dĩ là cùng được tạo ra, tại sao nơi này lại thua xa nhân giới như vậy, lại bất công đến như vậy…
Y Nhi nhíu nhíu mày, lên tiếng hỏi:
– Rốt cuộc ngươi muốn gì? Không phải ngươi nói dẫn ta đi gặp người sao, vậy người đâu?
Vô quay mặt lại nhìn Y Nhi, mở miệng nói:
– Không phải ta đang đứng đây sao? Ta sẽ giải đáp những gì ngươi muốn biết!
– …
Ánh mắt Vô trở nên lạnh lẽo, gay gắt nói:
– Nói đi, ngươi muốn biết gì? Ta nhất định sẽ trả lời toàn bộ! Ví dụ cuộc chiến này bắt đầu từ khi nào? Vì sao lại chiến tranh lại nổ ra? Hay ví như thật sự… Thiên Nữ rốt cuộc là thứ gì?
Ban đầu, ma giới cũng kinh ngạc trước quyết định táo bao này của giới tu tiên, tích cực ngăn cản không để con người lọt vào trong. Nhưng sau khi qua sự kinh ngạc kia, ma giới lại có biểu hiện nhường bước, tạo thuận lợi cho người của giới tu tiên vào ma giới hơn. Còn nguyên do thật sự của nó là vì… họ nhàm chán!
Chút sức mạnh yếu ớt của đối phương đã không gợi lên tinh thần chiến đấu của họ, bọn họ cũng muốn xem thử người của giới tu tiên có thể tạo ra sóng gió gì.
Nhưng dù muốn, dù không thì kẻ đứng đầu ma giới, Thiên Ma, cũng không được rỗi rãi. Thời gian hắn ra ngoài càng lúc càng nhiều.
Một ngày kia, khi Y Nhi ở một mình, Vô lại xuất hiện.
– Đi theo ta!
Vô ra lệnh.
Y Nhi cũng không buồn nhúc nhích. Thấy nàng bất hợp tác như vậy, Vô trầm mặc, lại nói:
– Ngươi có biết người của tu tiên giới đã tấn công vào ma giới?
Y Nhi ở trong cung điện hoàn toàn không tiếp xúc với bên ngoài, Thiên Ma lại càng không để nàng phải nghe thấy những tin tức làm nàng bận tâm nên Y Nhi thật sự không biết chuyện này.
Thấy Y Nhi xoay đầu qua nhìn, Vô biết đã thành công tạo sự chú ý tới nàng.
– Ma giới bị xâm lân, Thiên Ma phải gánh vác nhiều trọng trách khác. Thế mà, lại có một số kẻ có ý phản động, không chịu tuân lời, ngươi có biết vì sao không?
Y Nhi không đáp, nhưng ánh mắt đã tập trung hơn.
Vô hé môi nói:
– Vì ngươi! Vì sự tồn tại của ngươi, Thiên Nữ!
Nếu lúc này trái tim Y Nhi còn hoạt động, tin rằng lúc này nó sẽ bị đập lỗi nhịp vì thông tin này.
– Bởi vì ngươi là Thiên Nữ, là kẻ địch của ma giới! Thế mà, Thiên Ma lại chứa chấp ngươi, bảo vệ cho ngươi, rốt cuộc là ý gì? Bọn họ phản loạn cũng là chuyện có thể hiểu được… Còn ngươi? Ngươi thật sự không quan tâm sao?
Y Nhi khẽ đảo mắt ngẫm nghĩ. Nàng không biết gì cả, chỉ biết dựa dẫm vào hắn. Ngu ngơ tin rằng hắn có thể đối mặt với tất cả, ngốc nghếch nghĩ rằng không việc gì có thể làm khó được hắn, nàng chỉ việc thoải mái nằm dưới đôi cánh bảo hộ của hắn…
Dù hắn có là Thiên Ma, có là đế vương của ma giới đi chăng nữa, thì vẫn có những việc khiến hắn bất đắc dĩ, không thể vì mình mà để hắn một mình đối mặt với sự chống đối của cả ma giới được. Những ngày qua, hóa ra hắn chịu nhiều áp lực như thế, vậy mà nàng chẳng biết gì cả, thật ngu ngốc…
Y Nhi đứng vụt dậy, đưa mắt kiên quyết nhìn Vô đang chờ đợi. Nàng muốn biết! Muốn biết tình hình bên ngoài hiện tại, muốn biết chuyện gì đang diễn ra!
Vô không nói nữa, đã quay bước đi, Y Nhi liền bám theo Vô.
Lúc Y Nhi không nhìn thấy, khóe môi của Vô đã nâng lên thành nụ cười…
Đúng là những lời Vô nói không phải giả, cũng không sai, chỉ là Y Nhi không biết rằng nó không hề hệ trọng như Vô ám chỉ!
Ở thế giới vũ lực vi tôn này, lời của kẻ mạnh là cao nhất. Dù có kẻ dám phản kháng thì cũng phải chịu quy phục trước sức mạnh vô biên của Thiên Ma, đó chính là sự trấn áp tới từ trong dòng máu và thực lực! Nói chung, ở ma giới này, nếu không có một Thiên Ma thứ hai được sinh ra, thì Thiên Ma bây giờ mãi mãi là đế vương của ma giới! Là người nắm toàn quyền sinh sát trong tay!
Không phải Y Nhi ngốc không hiểu được, mà là vì từ trước tới giờ nàng chưa từng tiếp xúc với những vấn đề này, cũng không một ai nói cho nàng biết…
Vô dẫn Y Nhi một đường tiến tới cửa cung điện. Thấy có người tiến lại gần, ma thú ba đầu canh gác ở cửa cung liền ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Y Nhi, nó có vẻ bâng khuâng. Lại thấy nàng tự nguyện đi ra, nó mới không tấn công mà lui về sau, cúi đầu nhường đường.
Hai người cứ đi như vậy cho tới khi rời khỏi phạm vi canh gác của ma thú ba đầu, Vô mới nhẹ nhỏm thở ra một hơi, rồi liếc mắt nhìn Y Nhi đi phía sau, không biết đang dự tính chuyện gì.
…
Y Nhi ngây ngốc đi theo Vô càng lúc càng xa, cảm thấy không đúng, lên tiếng hỏi:
– Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?
Vô không thèm xoay đầu nhìn, đã nói:
– Không phải ngươi muốn biết sự thật hay sao, ta đang dẫn ngươi tới gặp người có thể giải đáp thắc mắc cho người.
Y Nhi cau mày, cuối cùng vẫn quyết định đi theo. Một phần nàng chấp nhận đi theo Vô như vậy bởi vì một phần có nguyên nhân đặc biệt! Nàng không sợ, nàng không sợ Vô có thể gây hại cho nàng! Bởi vì, nàng ta không thể làm được!
Với niềm tin đó, Y Nhi tiếp tục đi tiếp.
Vù vù…
Cơn gió núi mạnh đập vào mặt Y Nhi, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Hóa ra nơi Vô dẫn nàng tới là vách núi cao vạn trượng. Đây là lần đầu tiên Y Nhi nhìn thấy quang cảnh của ma giới bên ngoài. Nơi đây đìu hiu hơn so với nhân giới rất nhiều, không có cánh đồng màu mỡ, sông ngòi cũng thưa thớt, lại đa phần không uống được. Chỉ có những cánh rừng đen lác đác xuất hiện trên mảnh đất hoang vu, dài bất tận và những ngọn núi đá cao trọc trời. Ánh mặt trời ở nơi này cũng gay gắt hơn, mãi không tìm thấy sự sống…
– Rất hoang tàn phải không?
Vô đột ngột lên tiếng nói.
Y Nhi nhìn qua Vô, chỉ thấy được tấm lưng có phần hơi gầy, đứng thẳng tắp của nàng, mái tóc đen dài của Vô bay bay trong gió, như một bức tranh oai hùng, đẹp đẽ lại có phần thê lương.
– Không gian này từ lúc được sinh ra đã hoang vu như vậy, không có thức ăn, không có nước uống, cái gì cũng không có. Sự sống ở đây chính là chém giết, chỉ có đoạt đi sinh cơ của kẻ khác, ngươi mới có cơ hội sống cho mình! Vốn dĩ là cùng được tạo ra, tại sao nơi này lại thua xa nhân giới như vậy, lại bất công đến như vậy…
Y Nhi nhíu nhíu mày, lên tiếng hỏi:
– Rốt cuộc ngươi muốn gì? Không phải ngươi nói dẫn ta đi gặp người sao, vậy người đâu?
Vô quay mặt lại nhìn Y Nhi, mở miệng nói:
– Không phải ta đang đứng đây sao? Ta sẽ giải đáp những gì ngươi muốn biết!
– …
Ánh mắt Vô trở nên lạnh lẽo, gay gắt nói:
– Nói đi, ngươi muốn biết gì? Ta nhất định sẽ trả lời toàn bộ! Ví dụ cuộc chiến này bắt đầu từ khi nào? Vì sao lại chiến tranh lại nổ ra? Hay ví như thật sự… Thiên Nữ rốt cuộc là thứ gì?