Vào nửa đêm kia, Y Nhi chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Hai mắt nàng mở to nhìn lên trần nhà, vẫn còn thở hỗn hển. Nàng không nhớ rõ nàng đã mơ thấy điều gì, nhưng giấc mơ đó khiến nàng cảm thấy thật đau.
Y Nhi ngồi dậy, bước tới bàn nhỏ lấy nước uống.
Nàng đấy một lúc lâu, hai mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ mà không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Bàn tay phải khẽ đưa lên, có một luồng sáng trắng đang lượn lờ lúc nhanh lúc chậm.
– Năng lượng… không còn ổn định.
Kể từ lúc bị thương tới giờ, năng lượng trong cơ thể nàng ngày càng không ổn định, nhiều lúc đột ngột bùng lên cao. Nàng biết ngày nó hoàn toàn bùng phát chính là ngày lớp vỏ bọc này không thể chứa đựng được nữa, nàng sẽ chết!
– Thời gian không còn nhiều nữa…
Khi biết cái chết cận kề, có lúc nàng như phát điên muốn phản kháng nhưng vô vọng, chỉ có thể từ từ chấp nhận nó, rồi bây giờ, khi đã quá quen với bóng tối, chạm tới cái chết gần hơn, nàng bỗng không còn cảm thấy sợ nữa. Cảm giác rất bình thản như thể nàng biết rõ nó vậy. Chỉ là, nàng vẫn cảm thấy hụt hẩng, tiếc nuối… vì nàng còn chưa được gặp lại hắn!
Nhớ đến gương mặt của hắn, trái tim vốn lạnh ngắt của nàng dường như trở nên ấm áp hơn.
Hắn là Thiên Ma, là kẻ địch của nàng! Mấy ngàn năm qua, đã bao lần nàng cũng hắn đồng quy vu tận, thế mà, đến cuối cùng, hắn là người duy nhất hiểu cho nàng, tiếp nhận nàng. Thật là lạ lùng!
Trong bóng tối, nàng bất giác lên tiếng khẽ gọi:
– Thiên…
Đáp lại nàng chỉ có bóng đêm đằng đẳng.
…
Rồi giữa bóng đêm lẳng lặng ấy, từ xa xa vang tới một tiếng cười giòn giã.
Ha ha… ha ha ha…
Vừa nghe thấy tiếng cười đấy, Y Nhi liền đứng vụt dậy, không nghĩ ngợi gì đã chạy ùa ra ngoài, đi về phương hướng tiếng cười kia phát ra.
Rầm
Nàng bị vấp chân té sổng soài trên đất, liền lập tức đứng dậy chạy tiếp.
Khu rừng trong đêm tối với người bình thường đã rất khó đi rồi, đối với nàng, một người bị đứt hết kinh mạch lại càng khó. Chạy mới được một lúc, chân tay nàng như rã rời không nhấc lên nổi, nhưng nàng vẫn ngoan cường tiếp tục bước tới. Dù có té ngã bao nhiêu lần, nàng vẫn sẽ đứng dậy đi tiếp.
Ha ha ha…
Tiếng cười càng lúc càng gần, nàng sắp gặp được Tiếu hòa thượng rồi.
Soạt
Xông ra khỏi một lùm cây, đập vào mắt Y Nhi là hình ảnh một lão hòa thượng mập mạp với gương mặt phúc hậu luôn ửng hồng như em bé dù lông mày của lão đã bạc phết, rũ dài xuống cả cằm. Trên lưng lão có một cái bao to trông có vẻ rất nặng nhưng lão có thể vác lấy nó một cách nhẹ nhàng như không có gì. Dưới ánh trăng bàn bạc, nhìn lão như đang tỏa ra quang mang nhè nhẹ mà ấm áp, hiền hòa.
Tiếu hòa thượng quay đầu nhìn Y Nhi, nói:
– Đứa nhỏ, lại gặp nhau rồi!
Y Nhi đã mấy năm nay không khóc, thế mà lại vì một câu nói tùy ý của Tiếu hòa thượng mà lại rơi nước mắt.
- Cuối cùng đã chờ được lão rồi!
Đáp lại là tiếng cười của Tiếu hòa thượng.
- Lão lại định đi đầu?
Tiếu hòa thượng đáp:
- Ta tới nơi ta đến!
Lão hành tung vô định, không chỉ là người khác mà cả chính lão cũng sẽ không nói trước được lão sẽ đi đâu, nhưng nơi cần lão, lão sẽ tới đó.
- Lão có thể đưa ta đi cùng không?
Y Nhi bất ngờ lên tiếng đề nghị với Tiếu hòa thượng. Tiếu hòa thượng vẫn đang cười.
- Nơi này ta không thể ở lâu được, một mình ra ngoài nhất định sẽ bị giết mất. Lão có thể dãn ta cùng đi không?
Tiếu hòa thượng cười càng lớn, nói:
- Được thôi, đứa nhỏ! Hãy đi theo ta!
Nói rồi, lão xoay mặt đi tiếp, tiếng cười của lão vẫn còn vang vọng khắp nơi. Y Nhi đưa mắt nhìn về phía ngôi chùa xa xa một lần rồi dứt khoát quay đầu đi theo Tiếu hòa thượng.
Ở một căn phòng khác trong chùa, lão hòa thượng trụ trì đang đứng chấp tay bên cửa sổ niệm Phật.
Gió lạnh thổi vào làm Tiểu Không đang ngủ trên giường chợt tỉnh giấc, liền ngồi bật dậy quơ quào tìm kiếm tấm chăn. Nó man mán thấy bóng lưng bên cửa sổ thì lên tiếng hỏi:
- Sư phụ, người chưa ngủ sao?
Lão hòa thượng lên tiếng đáp:
- Sư phụ niệm xong hồi Kinh này sẽ ngủ sau, Tiểu Không hãy ngủ trước đi.
Tiểu Không tiếng nghe thấy, tiếng không, hai mắt đã híp lại, liền nằm bẹp xuống giường.
- Dạ, sư phụ cũng ngủ sớm nhé.
Bên tai chỉ còn vang lên tiếng ngáy nho nhỏ của Tiểu Không.
Lão hòa thượng ngừng lay chuỗi hạt, mở mắt nhìn về phía ánh trăng xa xa, thầm nói:
- A Di Đà Phật, xin hãy bảo trọng...
Y Nhi ngồi dậy, bước tới bàn nhỏ lấy nước uống.
Nàng đấy một lúc lâu, hai mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ mà không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Bàn tay phải khẽ đưa lên, có một luồng sáng trắng đang lượn lờ lúc nhanh lúc chậm.
– Năng lượng… không còn ổn định.
Kể từ lúc bị thương tới giờ, năng lượng trong cơ thể nàng ngày càng không ổn định, nhiều lúc đột ngột bùng lên cao. Nàng biết ngày nó hoàn toàn bùng phát chính là ngày lớp vỏ bọc này không thể chứa đựng được nữa, nàng sẽ chết!
– Thời gian không còn nhiều nữa…
Khi biết cái chết cận kề, có lúc nàng như phát điên muốn phản kháng nhưng vô vọng, chỉ có thể từ từ chấp nhận nó, rồi bây giờ, khi đã quá quen với bóng tối, chạm tới cái chết gần hơn, nàng bỗng không còn cảm thấy sợ nữa. Cảm giác rất bình thản như thể nàng biết rõ nó vậy. Chỉ là, nàng vẫn cảm thấy hụt hẩng, tiếc nuối… vì nàng còn chưa được gặp lại hắn!
Nhớ đến gương mặt của hắn, trái tim vốn lạnh ngắt của nàng dường như trở nên ấm áp hơn.
Hắn là Thiên Ma, là kẻ địch của nàng! Mấy ngàn năm qua, đã bao lần nàng cũng hắn đồng quy vu tận, thế mà, đến cuối cùng, hắn là người duy nhất hiểu cho nàng, tiếp nhận nàng. Thật là lạ lùng!
Trong bóng tối, nàng bất giác lên tiếng khẽ gọi:
– Thiên…
Đáp lại nàng chỉ có bóng đêm đằng đẳng.
…
Rồi giữa bóng đêm lẳng lặng ấy, từ xa xa vang tới một tiếng cười giòn giã.
Ha ha… ha ha ha…
Vừa nghe thấy tiếng cười đấy, Y Nhi liền đứng vụt dậy, không nghĩ ngợi gì đã chạy ùa ra ngoài, đi về phương hướng tiếng cười kia phát ra.
Rầm
Nàng bị vấp chân té sổng soài trên đất, liền lập tức đứng dậy chạy tiếp.
Khu rừng trong đêm tối với người bình thường đã rất khó đi rồi, đối với nàng, một người bị đứt hết kinh mạch lại càng khó. Chạy mới được một lúc, chân tay nàng như rã rời không nhấc lên nổi, nhưng nàng vẫn ngoan cường tiếp tục bước tới. Dù có té ngã bao nhiêu lần, nàng vẫn sẽ đứng dậy đi tiếp.
Ha ha ha…
Tiếng cười càng lúc càng gần, nàng sắp gặp được Tiếu hòa thượng rồi.
Soạt
Xông ra khỏi một lùm cây, đập vào mắt Y Nhi là hình ảnh một lão hòa thượng mập mạp với gương mặt phúc hậu luôn ửng hồng như em bé dù lông mày của lão đã bạc phết, rũ dài xuống cả cằm. Trên lưng lão có một cái bao to trông có vẻ rất nặng nhưng lão có thể vác lấy nó một cách nhẹ nhàng như không có gì. Dưới ánh trăng bàn bạc, nhìn lão như đang tỏa ra quang mang nhè nhẹ mà ấm áp, hiền hòa.
Tiếu hòa thượng quay đầu nhìn Y Nhi, nói:
– Đứa nhỏ, lại gặp nhau rồi!
Y Nhi đã mấy năm nay không khóc, thế mà lại vì một câu nói tùy ý của Tiếu hòa thượng mà lại rơi nước mắt.
- Cuối cùng đã chờ được lão rồi!
Đáp lại là tiếng cười của Tiếu hòa thượng.
- Lão lại định đi đầu?
Tiếu hòa thượng đáp:
- Ta tới nơi ta đến!
Lão hành tung vô định, không chỉ là người khác mà cả chính lão cũng sẽ không nói trước được lão sẽ đi đâu, nhưng nơi cần lão, lão sẽ tới đó.
- Lão có thể đưa ta đi cùng không?
Y Nhi bất ngờ lên tiếng đề nghị với Tiếu hòa thượng. Tiếu hòa thượng vẫn đang cười.
- Nơi này ta không thể ở lâu được, một mình ra ngoài nhất định sẽ bị giết mất. Lão có thể dãn ta cùng đi không?
Tiếu hòa thượng cười càng lớn, nói:
- Được thôi, đứa nhỏ! Hãy đi theo ta!
Nói rồi, lão xoay mặt đi tiếp, tiếng cười của lão vẫn còn vang vọng khắp nơi. Y Nhi đưa mắt nhìn về phía ngôi chùa xa xa một lần rồi dứt khoát quay đầu đi theo Tiếu hòa thượng.
Ở một căn phòng khác trong chùa, lão hòa thượng trụ trì đang đứng chấp tay bên cửa sổ niệm Phật.
Gió lạnh thổi vào làm Tiểu Không đang ngủ trên giường chợt tỉnh giấc, liền ngồi bật dậy quơ quào tìm kiếm tấm chăn. Nó man mán thấy bóng lưng bên cửa sổ thì lên tiếng hỏi:
- Sư phụ, người chưa ngủ sao?
Lão hòa thượng lên tiếng đáp:
- Sư phụ niệm xong hồi Kinh này sẽ ngủ sau, Tiểu Không hãy ngủ trước đi.
Tiểu Không tiếng nghe thấy, tiếng không, hai mắt đã híp lại, liền nằm bẹp xuống giường.
- Dạ, sư phụ cũng ngủ sớm nhé.
Bên tai chỉ còn vang lên tiếng ngáy nho nhỏ của Tiểu Không.
Lão hòa thượng ngừng lay chuỗi hạt, mở mắt nhìn về phía ánh trăng xa xa, thầm nói:
- A Di Đà Phật, xin hãy bảo trọng...