Đúng vào lúc thanh kiếm của Lâm Thiện Nhân sắp hạ xuống Y Nhi thì một tiếng nói vang lên:
– Lâm Thiện Nhân, ngươi làm gì ở đó?
Từ xa xuất hiện bóng của hai nữ nhân mặc y phục của tu tiên phái, hai nàng từ từ tiến tới gần. Thấy có người xuất hiện, Lâm Thiện Nhân cắn răng, biết thế đã giải quyết nàng từ sớm, bây giờ lại xuất hiện hai người, làm sao có thể tiếp tục được.
Hai người vừa đến đó chính là Lâm Nhu và Hạ Lan, là người trong đội ngũ trước kia của bọn họ. Hai người cũng đã nhận ra Y Nhi.
Lâm Nhu nhìn cơ thể đầy vết thương của Y Nhi thì cau mày, chất vấn:
– Ngươi tại sao lại làm thế?
Lâm Thiện Nhân cao ngạo đáp:
– Nàng ta là phản đồ, ai thấy cũng có thể tru sát, ta đang muốn giết nàng!
Lâm Nhu và Hạ Lan nhìn nhau khó xử, lời của Lâm Thiện Nhân nói là đúng nhưng các nàng lại biết một thân phận khác của Y Nhi, Thiên Nữ! Chính là người duy nhất có thể sánh với Thiên Ma!
Trong lúc cả hai còn do dự không quyết định được, Y Nhi đã cất tiếng nói:
– Làm ơn… cứu ta…
Lời van xin đó đã vang tới bên tai Lâm Nhu và Hạ Lan. Y Nhi nhìn hai người bọn họ cầu khẩn:
– Xin làm ơn hãy cứu ta! Ta phải tới đó, dừng Thiên Ma lại…
Lời nói này đã đánh động tới thâm tâm của Lâm Nhu và Hạ Lan. Y Nhi muốn ngăn cản Thiên Ma? Nói vậy, nàng đã bỏ qua ma giới mà ủng hộ cho nhân loại?
Lâm Thiện Nhân thấy tình hình không ổn, liền nói:
– Đừng quên nàng ta đã từng phản bội một lần! Không ai chắc được nàng ta có phản bội lần thứ hai hay không? Nếu tới lúc đó, nàng ta không phải giúp chúng ta đối phó với Thiên Ma mà quay ngược lại giúp cho Thiên Ma thì sao đây? Đừng quên, Thiên Ma đã từng là ai?
Lâm Thiện Nhân cố ý nhắc đến thân phận giả trước kia của Thiên Ma, Hắc Vũ! Đã từng là đệ nhất thiên tài của tu tiên giới, lại còn là người có quan hệ mật thiết với Y Nhi, vì nàng không biết bao lần ra mặt bảo vệ. Liệu Y Nhi có thật bỏ qua Hắc Vũ đã từng hết lòng vì mình không?
Y Nhi cắn môi, khó khăn nói:
– Ta chưa từng giết những người kia. Những đệ tử tu tiên không phải do ta giết, ta chưa từng làm việc có lỗi với nhân loại!!!
Bởi vì cái chết của những đệ tử đó nên Y Nhi mới bị phán tội phản đồ, bị tất cả mọi người truy đuổi, khi bị dồn đến đường cùng, nàng cũng chỉ hỏi có ai tin nàng hay không, không một tin tưởng nàng. Mà lúc đó, dù nàng có kêu oan thế nào cũng sẽ không ai tin lấy nên nàng vẫn một mực im lặng, nàng cũng không thiết tha cuộc sống nữa nên không thèm giải thích.
Thế mà, hôm nay nàng lại nói nàng chưa từng làm, nàng không có làm chuyện đó. Qua ánh mắt của nàng, Lâm Nhu và Hạ Lan thấy được khát khao sự sống, nàng muốn sống!
– Ta nhất định phải tới được nơi đó! Chỉ có ta mới có thể kết thúc cuộc chiến này, chỉ duy nhất sức mạnh của Thiên Nữ mới có thể kết thúc cuộc chiến này! Làm ơn… làm ơn hãy cứu ta…
Lâm Nhu và Hạ Lan vẫn còn nhớ rõ quãng thời gian mọi người cùng đi lịch lãm, Y Nhi trong mắt bọn họ chỉ là một kẻ phàm nhân yếu ớt, nàng lúc nào cũng nở nụ cười ngờ nghệch, dù bị tất cả mọi người rẻ lạnh, nàng cũng chỉ cười khổ mà xin Thiên Ma là Hắc Vũ lúc đó đừng trách mọi người.
Nàng chỉ là một phàm nhân yếu ớt, không có sức mạnh chống lại ma thú. Thế là, trong cuộc hành trình đó, đã bao lần nàng đã không tiếc mạng sống của mình, liều chết đứng ra cứu mạng người khác.
Giờ nghĩ lại, lần có thể thoát được ma nhân tấn công ngôi làng kia cũng là nàng đã cứu mọi người. Nàng đã làm nhiều, nhiều như vậy đấy, thế mà, lại chưa từng một lần nhắc tới, cũng chẳng mong ai sẽ nhớ ơn mình. Ngày hôm nay cũng vậy, đứng trước nguy cơ sinh tử, nàng lên tiếng cầu xin hãy cứu nàng, chứ không hề nhắc tới ơn nghĩa trước kia…
Nhớ lại đêm hôm đó, khi nàng bị tất cả mọi người ngoảnh mặt, bị một kiếm đâm xuyên tim, có phải bọn họ đã sai rồi không? Tại sao lại không tin nàng một lần, không cho nàng một cơ hội để giải bày?
Lâm Thiện Nhân thấy Lâm Nhu và Hạ Lan giằng co suy nghĩ mãi thì quyết định rút kiếm ra tay trước khi bọn họ hạ quyết định. Lâm Nhu và Hạ Lan kinh hãi khi thấy Lâm Thiện Nhân đột ngột xuất kiếm như vậy, lập tức lao lên cản lại.
– Lâm Thiện Nhân, ngươi muốn làm gì?
Lâm Thiện Nhân hằng giọng nói:
– Các ngươi đã bị ma nữ này lừa gạt rồi! Để ta giết chết ma nữ này trước khi ả ta làm thêm việc ác!
Lâm Nhu liền quát:
– Lâm Thiện Nhân, ngươi đừng quá đáng!
Hạ Lan cũng đứng trước Y Nhi, rút kiếm ra đối đầu với Lâm Thiện Nhân.
Lâm Thiện Nhân thấy vậy thì bật cười, cay độc nói:
– Các ngươi đã bị nàng mê hoặc rồi! Nghĩ cứu nàng sao? Lúc đó các ngươi sẽ lại biết mùi vị của dao đâm sau lưng thôi…
Lâm Nhu liền nói:
– Nàng đã nói nàng tới để giúp chúng ta! Nàng là Thiên Nữ, cuối cùng vẫn sẽ đứng về phía con người thôi!
Lâm Thiện Nhân liền cãi:
– Vậy nếu như nàng không làm vậy thì sao?
Hạ Lan nãy giờ luôn im lặng, lúc này nghiến chặt răng, hạ quyết tâm nói:
- Nếu nàng dám phản bội, ta sẽ chính tay giết chết nàng rồi tự sát để tạ tội!
Lâm Thiện Nhân không ngờ Hạ Lan lại quyết chí như vậy, nhìn ánh mắt kiên quyết của nàng, nếu bây giờ hắn ra tay nhất định phải đối mặt với cả hai người. Đánh thắng cả hai cũng không phải việc gì lớn, nhưng để giết cả hai người không để lộ ra ngoài mới khó khăn, lại còn phải phòng hờ nguồn năng lực kỳ lạ kia của Thiên Nữ nữa. Suy đi xét lại, cảm thấy mình không có lợi thế, Lâm Thiện Nhân nghiến răng, quyết định bỏ qua.
Lâm Thiện Nhân thu kiếm, nhìn hai người châm biếm:
- Được, ta sẽ chờ tới ngày đó!
Nói rồi, chẳng xem ai ra gì, Lâm Thiện Nhân đã bỏ đi.
lâm Nhu và Hạ Lan xác định Lâm Thiện Nhân đi thật rồi mới khẽ thở phào nhẹ nhỏm, nếu thật sư phải đấu với hắn, cả hai cũng không nắm chắc phần thắng bao nhiêu.
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho khù khụ của Y Nhi vang lên.
Hai người giật nẩy mình nhìn Y Nhi đang quẳng quại dưới đất. Lâm Nhu tiến tới đỡ Y Nhi lên, sắc mặt Y Nhi lúc này tái nhợt, những vết thương trên cơ thể nàng dù không có máu chảy ra nhưng lại tao thành những vết rạn nứt ghê rợn, mơ hồ còn thấy cả luồng sáng trắng đang lượn lờ bên trong.
Cả hai tái mặt nhìn vào vết thương trên người Y Nhi, đây chính là năng lực của Thiên Nữ sao? Chính là nguồn năng lượng thánh khiết lúc trước họ đã từng chứng kiến? Tại sao bây giờ lại cảm thấy nó đáng sợ thế này?
Y Nhi nặng nề mở mắt ra, khó khăn nói:
- Thời gian của ta không còn nhiều nữa... xin hãy đưa ta đến gặp hắn...
“Hắn” mà nàng đề cập chính là Thiên ma. Chẳng lẽ nàng thật sự...
Trước khi hôn mê, Y Nhi đã nói rằng:
-... ta phải ngừng hắn lại...
Y Nhi đã không còn ý thức nữa, Lâm Nhu và Hạ Lan lúc này đưa mắt nhìn nhau hội ý.
- Có nên tin tưởng nàng không?
Hại Lan nheo nheo mắt suy nghĩ rồi nói:
- Nếu nàng thật sự có thể ngăn chặn hắn thì... cũng đáng để thử!
Cuộc đại chiến sắp xảy ra rồi.
– Lâm Thiện Nhân, ngươi làm gì ở đó?
Từ xa xuất hiện bóng của hai nữ nhân mặc y phục của tu tiên phái, hai nàng từ từ tiến tới gần. Thấy có người xuất hiện, Lâm Thiện Nhân cắn răng, biết thế đã giải quyết nàng từ sớm, bây giờ lại xuất hiện hai người, làm sao có thể tiếp tục được.
Hai người vừa đến đó chính là Lâm Nhu và Hạ Lan, là người trong đội ngũ trước kia của bọn họ. Hai người cũng đã nhận ra Y Nhi.
Lâm Nhu nhìn cơ thể đầy vết thương của Y Nhi thì cau mày, chất vấn:
– Ngươi tại sao lại làm thế?
Lâm Thiện Nhân cao ngạo đáp:
– Nàng ta là phản đồ, ai thấy cũng có thể tru sát, ta đang muốn giết nàng!
Lâm Nhu và Hạ Lan nhìn nhau khó xử, lời của Lâm Thiện Nhân nói là đúng nhưng các nàng lại biết một thân phận khác của Y Nhi, Thiên Nữ! Chính là người duy nhất có thể sánh với Thiên Ma!
Trong lúc cả hai còn do dự không quyết định được, Y Nhi đã cất tiếng nói:
– Làm ơn… cứu ta…
Lời van xin đó đã vang tới bên tai Lâm Nhu và Hạ Lan. Y Nhi nhìn hai người bọn họ cầu khẩn:
– Xin làm ơn hãy cứu ta! Ta phải tới đó, dừng Thiên Ma lại…
Lời nói này đã đánh động tới thâm tâm của Lâm Nhu và Hạ Lan. Y Nhi muốn ngăn cản Thiên Ma? Nói vậy, nàng đã bỏ qua ma giới mà ủng hộ cho nhân loại?
Lâm Thiện Nhân thấy tình hình không ổn, liền nói:
– Đừng quên nàng ta đã từng phản bội một lần! Không ai chắc được nàng ta có phản bội lần thứ hai hay không? Nếu tới lúc đó, nàng ta không phải giúp chúng ta đối phó với Thiên Ma mà quay ngược lại giúp cho Thiên Ma thì sao đây? Đừng quên, Thiên Ma đã từng là ai?
Lâm Thiện Nhân cố ý nhắc đến thân phận giả trước kia của Thiên Ma, Hắc Vũ! Đã từng là đệ nhất thiên tài của tu tiên giới, lại còn là người có quan hệ mật thiết với Y Nhi, vì nàng không biết bao lần ra mặt bảo vệ. Liệu Y Nhi có thật bỏ qua Hắc Vũ đã từng hết lòng vì mình không?
Y Nhi cắn môi, khó khăn nói:
– Ta chưa từng giết những người kia. Những đệ tử tu tiên không phải do ta giết, ta chưa từng làm việc có lỗi với nhân loại!!!
Bởi vì cái chết của những đệ tử đó nên Y Nhi mới bị phán tội phản đồ, bị tất cả mọi người truy đuổi, khi bị dồn đến đường cùng, nàng cũng chỉ hỏi có ai tin nàng hay không, không một tin tưởng nàng. Mà lúc đó, dù nàng có kêu oan thế nào cũng sẽ không ai tin lấy nên nàng vẫn một mực im lặng, nàng cũng không thiết tha cuộc sống nữa nên không thèm giải thích.
Thế mà, hôm nay nàng lại nói nàng chưa từng làm, nàng không có làm chuyện đó. Qua ánh mắt của nàng, Lâm Nhu và Hạ Lan thấy được khát khao sự sống, nàng muốn sống!
– Ta nhất định phải tới được nơi đó! Chỉ có ta mới có thể kết thúc cuộc chiến này, chỉ duy nhất sức mạnh của Thiên Nữ mới có thể kết thúc cuộc chiến này! Làm ơn… làm ơn hãy cứu ta…
Lâm Nhu và Hạ Lan vẫn còn nhớ rõ quãng thời gian mọi người cùng đi lịch lãm, Y Nhi trong mắt bọn họ chỉ là một kẻ phàm nhân yếu ớt, nàng lúc nào cũng nở nụ cười ngờ nghệch, dù bị tất cả mọi người rẻ lạnh, nàng cũng chỉ cười khổ mà xin Thiên Ma là Hắc Vũ lúc đó đừng trách mọi người.
Nàng chỉ là một phàm nhân yếu ớt, không có sức mạnh chống lại ma thú. Thế là, trong cuộc hành trình đó, đã bao lần nàng đã không tiếc mạng sống của mình, liều chết đứng ra cứu mạng người khác.
Giờ nghĩ lại, lần có thể thoát được ma nhân tấn công ngôi làng kia cũng là nàng đã cứu mọi người. Nàng đã làm nhiều, nhiều như vậy đấy, thế mà, lại chưa từng một lần nhắc tới, cũng chẳng mong ai sẽ nhớ ơn mình. Ngày hôm nay cũng vậy, đứng trước nguy cơ sinh tử, nàng lên tiếng cầu xin hãy cứu nàng, chứ không hề nhắc tới ơn nghĩa trước kia…
Nhớ lại đêm hôm đó, khi nàng bị tất cả mọi người ngoảnh mặt, bị một kiếm đâm xuyên tim, có phải bọn họ đã sai rồi không? Tại sao lại không tin nàng một lần, không cho nàng một cơ hội để giải bày?
Lâm Thiện Nhân thấy Lâm Nhu và Hạ Lan giằng co suy nghĩ mãi thì quyết định rút kiếm ra tay trước khi bọn họ hạ quyết định. Lâm Nhu và Hạ Lan kinh hãi khi thấy Lâm Thiện Nhân đột ngột xuất kiếm như vậy, lập tức lao lên cản lại.
– Lâm Thiện Nhân, ngươi muốn làm gì?
Lâm Thiện Nhân hằng giọng nói:
– Các ngươi đã bị ma nữ này lừa gạt rồi! Để ta giết chết ma nữ này trước khi ả ta làm thêm việc ác!
Lâm Nhu liền quát:
– Lâm Thiện Nhân, ngươi đừng quá đáng!
Hạ Lan cũng đứng trước Y Nhi, rút kiếm ra đối đầu với Lâm Thiện Nhân.
Lâm Thiện Nhân thấy vậy thì bật cười, cay độc nói:
– Các ngươi đã bị nàng mê hoặc rồi! Nghĩ cứu nàng sao? Lúc đó các ngươi sẽ lại biết mùi vị của dao đâm sau lưng thôi…
Lâm Nhu liền nói:
– Nàng đã nói nàng tới để giúp chúng ta! Nàng là Thiên Nữ, cuối cùng vẫn sẽ đứng về phía con người thôi!
Lâm Thiện Nhân liền cãi:
– Vậy nếu như nàng không làm vậy thì sao?
Hạ Lan nãy giờ luôn im lặng, lúc này nghiến chặt răng, hạ quyết tâm nói:
- Nếu nàng dám phản bội, ta sẽ chính tay giết chết nàng rồi tự sát để tạ tội!
Lâm Thiện Nhân không ngờ Hạ Lan lại quyết chí như vậy, nhìn ánh mắt kiên quyết của nàng, nếu bây giờ hắn ra tay nhất định phải đối mặt với cả hai người. Đánh thắng cả hai cũng không phải việc gì lớn, nhưng để giết cả hai người không để lộ ra ngoài mới khó khăn, lại còn phải phòng hờ nguồn năng lực kỳ lạ kia của Thiên Nữ nữa. Suy đi xét lại, cảm thấy mình không có lợi thế, Lâm Thiện Nhân nghiến răng, quyết định bỏ qua.
Lâm Thiện Nhân thu kiếm, nhìn hai người châm biếm:
- Được, ta sẽ chờ tới ngày đó!
Nói rồi, chẳng xem ai ra gì, Lâm Thiện Nhân đã bỏ đi.
lâm Nhu và Hạ Lan xác định Lâm Thiện Nhân đi thật rồi mới khẽ thở phào nhẹ nhỏm, nếu thật sư phải đấu với hắn, cả hai cũng không nắm chắc phần thắng bao nhiêu.
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho khù khụ của Y Nhi vang lên.
Hai người giật nẩy mình nhìn Y Nhi đang quẳng quại dưới đất. Lâm Nhu tiến tới đỡ Y Nhi lên, sắc mặt Y Nhi lúc này tái nhợt, những vết thương trên cơ thể nàng dù không có máu chảy ra nhưng lại tao thành những vết rạn nứt ghê rợn, mơ hồ còn thấy cả luồng sáng trắng đang lượn lờ bên trong.
Cả hai tái mặt nhìn vào vết thương trên người Y Nhi, đây chính là năng lực của Thiên Nữ sao? Chính là nguồn năng lượng thánh khiết lúc trước họ đã từng chứng kiến? Tại sao bây giờ lại cảm thấy nó đáng sợ thế này?
Y Nhi nặng nề mở mắt ra, khó khăn nói:
- Thời gian của ta không còn nhiều nữa... xin hãy đưa ta đến gặp hắn...
“Hắn” mà nàng đề cập chính là Thiên ma. Chẳng lẽ nàng thật sự...
Trước khi hôn mê, Y Nhi đã nói rằng:
-... ta phải ngừng hắn lại...
Y Nhi đã không còn ý thức nữa, Lâm Nhu và Hạ Lan lúc này đưa mắt nhìn nhau hội ý.
- Có nên tin tưởng nàng không?
Hại Lan nheo nheo mắt suy nghĩ rồi nói:
- Nếu nàng thật sự có thể ngăn chặn hắn thì... cũng đáng để thử!
Cuộc đại chiến sắp xảy ra rồi.