*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc chiến giữa ma giới và nhân loại đã lên tới cao trào, chưa bao giờ nhân loại lại áp sát ma giới như lúc này. Lần đầu tiên, họ dâng trào lên cảm xúc: mình có thể đánh bại ma giới, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.
Trái với một số kẻ ngây thơ kia, những người đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Thiên Ma không dễ buông lõng như vậy, còn trên đó, những lãnh đạo của ngũ phái lại càng bâng khuâng suy nghĩ.
Rốt cuộc Thiên Ma lại định giở trò gì? Chẳng lẽ muốn dụ dỗ gom tất cả bọn họ lại một chỗ rồi mới ra tay?
Không biết, không ai biết được suy nghĩ thật sự của Thiên Ma. Trong ma giới cũng có rất nhiều kẻ mơ hồ, chỉ là, trong những ngày này, Vô, hầu cận mật thiết nhất của Thiên Ma luôn mạnh mẽ ra tay quyết đoán. Đây là người có thân phận rất đặc biệt, tính ra cũng là một trong những chiến tướng dướng trướng Thiên Ma, nhưng Vô lại khác với những người khác, Vô không đeo đuổi theo danh lợi, địa vị mà thu mình chấp nhận chỉ làm một tôi tớ tận trung. Còn nói về thực lực, năng lực của Vô tuyệt đối không thua kém bất cứ một chiến tướng nào khác, thậm chí còn vượt hơn bọn họ.
Chính vì vậy, từ trước tới nay giữa Vô và các chiến tướng khác giống như đã thành lập hiệp nghị, không ai can thiệp vào chuyện của ai, nước sông không phạm nước giếng.
Thế mà, những ngày này, Vô liên tiếp đạp cửa phủ của các chiến tướng khác, ép buộc họ phải xuất đầu, không để bọn họ tiếp tục an nhàn trong các vỏ của mình nữa.
Đương nhiên sẽ xảy ra tranh chấp, phản kháng, nhưng đến cuối cùng, người chiến thắng luôn là Vô. Tới lúc này, mọi người trong ma giới mới thật sự biết được sức mạnh kinh hồn của Vô.
– Một, tuân theo lệnh của ta, theo ta bước ra chiến trường! Hai, chết!
Câu nói bá đạo, lãnh khốc đó đã truyền khắp ma giới chỉ trong một thời gian ngắn. Rồi sau đó, đội quân do Vô làm thống lĩnh được hình thành, có nhiều kẻ khác nghe thấy danh tiếng của Vô cũng tự nguyện gia nhập. Thế là, số lượng binh lính dưới trướng Vô ngày một đông đúc, trở thành một lực lượng khủng bố chắn trước mặt đội ngũ nhân loại và tu tiên giới.
…
Trên chiến trường, Vô đứng ở nơi cao nhất, mái tóc vẫn không búi lại, để mặc nó tung bay trong cơn gió gắt, ánh sáng phản chiếu từ chiến giáp mặc ngoài váy dài phản chiếu chói mắt làm người ta không dám nhìn kỹ. Trông nàng lúc hệt như một nữ vương nhìn xuống những kẻ thấp kém dưới chân mình. Những con kiến hôi hèn hạ lại to gan dám động vào quyền uy của chúa tể.
Ở bên tu tiên giới, Trần Anh Thái bước ra nhìn Vô, lớn tiếng hỏi:
– Thiên Ma đâu? Tại sao hắn lại không xuất hiện?
Vô liếc mắt nhìn Trần Anh Thái, buông lời nói:
Cuộc chiến giữa ma giới và nhân loại đã lên tới cao trào, chưa bao giờ nhân loại lại áp sát ma giới như lúc này. Lần đầu tiên, họ dâng trào lên cảm xúc: mình có thể đánh bại ma giới, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.
Trái với một số kẻ ngây thơ kia, những người đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Thiên Ma không dễ buông lõng như vậy, còn trên đó, những lãnh đạo của ngũ phái lại càng bâng khuâng suy nghĩ.
Rốt cuộc Thiên Ma lại định giở trò gì? Chẳng lẽ muốn dụ dỗ gom tất cả bọn họ lại một chỗ rồi mới ra tay?
Không biết, không ai biết được suy nghĩ thật sự của Thiên Ma. Trong ma giới cũng có rất nhiều kẻ mơ hồ, chỉ là, trong những ngày này, Vô, hầu cận mật thiết nhất của Thiên Ma luôn mạnh mẽ ra tay quyết đoán. Đây là người có thân phận rất đặc biệt, tính ra cũng là một trong những chiến tướng dướng trướng Thiên Ma, nhưng Vô lại khác với những người khác, Vô không đeo đuổi theo danh lợi, địa vị mà thu mình chấp nhận chỉ làm một tôi tớ tận trung. Còn nói về thực lực, năng lực của Vô tuyệt đối không thua kém bất cứ một chiến tướng nào khác, thậm chí còn vượt hơn bọn họ.
Chính vì vậy, từ trước tới nay giữa Vô và các chiến tướng khác giống như đã thành lập hiệp nghị, không ai can thiệp vào chuyện của ai, nước sông không phạm nước giếng.
Thế mà, những ngày này, Vô liên tiếp đạp cửa phủ của các chiến tướng khác, ép buộc họ phải xuất đầu, không để bọn họ tiếp tục an nhàn trong các vỏ của mình nữa.
Đương nhiên sẽ xảy ra tranh chấp, phản kháng, nhưng đến cuối cùng, người chiến thắng luôn là Vô. Tới lúc này, mọi người trong ma giới mới thật sự biết được sức mạnh kinh hồn của Vô.
– Một, tuân theo lệnh của ta, theo ta bước ra chiến trường! Hai, chết!
Câu nói bá đạo, lãnh khốc đó đã truyền khắp ma giới chỉ trong một thời gian ngắn. Rồi sau đó, đội quân do Vô làm thống lĩnh được hình thành, có nhiều kẻ khác nghe thấy danh tiếng của Vô cũng tự nguyện gia nhập. Thế là, số lượng binh lính dưới trướng Vô ngày một đông đúc, trở thành một lực lượng khủng bố chắn trước mặt đội ngũ nhân loại và tu tiên giới.
…
Trên chiến trường, Vô đứng ở nơi cao nhất, mái tóc vẫn không búi lại, để mặc nó tung bay trong cơn gió gắt, ánh sáng phản chiếu từ chiến giáp mặc ngoài váy dài phản chiếu chói mắt làm người ta không dám nhìn kỹ. Trông nàng lúc hệt như một nữ vương nhìn xuống những kẻ thấp kém dưới chân mình. Những con kiến hôi hèn hạ lại to gan dám động vào quyền uy của chúa tể.
Ở bên tu tiên giới, Trần Anh Thái bước ra nhìn Vô, lớn tiếng hỏi:
– Thiên Ma đâu? Tại sao hắn lại không xuất hiện?
Vô liếc mắt nhìn Trần Anh Thái, buông lời nói: