*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng kêu thán từ những oan hồn phát ra vang ra khắp nơi, lan tới cả ma thành. Những kẻ không tham gia cuộc chiến đang trốn tránh trong ma thành nghe thấy những âm thanh ghê rợn kia không tự chủ mà run rẫy. Rốt cuộc phải chịu bao nhiêu oan ức mới có thể phát ra tiếng kêu kinh khủng như vậy chứ?
Âm thanh đó không chỉ ở ma thành mà đã vang tận vào ma cung, nơi Thiên Ma đang trầm mặc ngồi trên ngai vàng. Chỉ là, từ đầu tới cuối, hắn vẫn mảy may không chút phản ứng.
Bảy ngàn năm!
Con người đã chịu sự xâm chiến, giết hại của ma giới suốt bảy ngàn năm!
Trong quãng thời gian đài đăng đẳng đó, có biết bao con người vô tội đã hy sinh? Biết bao sinh linh đồ thán? Ma giới đã gây ra bao nhiêu oan nghiệt? Ngày hôm nay chính là ngày ma giới phải trả những tội lỗi mà chúng đã gây ra!
– Nhân loại… suốt bảy ngàn năm qua cũng không phải ngồi không…
Trần Anh Thái âm trầm cất tiếng nói.
Vì sao trong những cuộc chiến trước kia con người luôn ở thế yếu trước ma giới? Tất cả là để chuẩn bị cho ngày hôm nay!
Toàn bộ những chịu đựng, đau khổ trong suốt bảy ngàn năm kia tất cả đều phải đòi lại vào hôm nay!
Vô nheo mắt nhìn những oan hồn tràn ngập khắp thiên địa, buông tiếng nói:
– Chỉ như vậy? Lôi kéo những kẻ đã chết tới đây thì hay sao?
Những kẻ đã từng là bại tướng dưới tay ma giới thì có thể làm được gì sao?
Trần Anh Thái cao giọng nói:
– Có thể hay không phải thử mới biết được! Tất cả không chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi đâu!
– Được thôi!
Vô đáp rồi giơ cao tay ra hiệu.
Bên kia, Trần Anh Thái cũng đưa cao thanh kiếm trong tay ổn định mọi người.
Thời khắc ấy tất cả đều trở nên im lặng tới tuyệt đối, ngưng trọng đợi chờ giây phút trọng đại.
Cuối cùng, cánh tay của Vô và thanh kiếm của Trần Anh Thái đồng lúc hạ xuống. Những tiếng hét vang to, không rõ ràng là của ai nữa rồi.
– CHIẾNNN!!!
– ĐÁNHHH…
Cùng một lúc, đại quân hai bên lao vụt lên. Tiếng binh đao chém giết vang lên khắp nơi.
Aaaaa…
Aaaa… aaaa…
Ma thú đi đầu trong tiến công của ma giới, móng vuốt, răng nanh sắc của chúng liên tục quào tới, theo sau ánh phản chiếu trên bộ móng sắc nhọn của bọn chúng, một con người lại bị chẻ ra làm đôi, máu phun ra xối xả, chết không nhắm mắt.
Tiếng kêu thán từ những oan hồn phát ra vang ra khắp nơi, lan tới cả ma thành. Những kẻ không tham gia cuộc chiến đang trốn tránh trong ma thành nghe thấy những âm thanh ghê rợn kia không tự chủ mà run rẫy. Rốt cuộc phải chịu bao nhiêu oan ức mới có thể phát ra tiếng kêu kinh khủng như vậy chứ?
Âm thanh đó không chỉ ở ma thành mà đã vang tận vào ma cung, nơi Thiên Ma đang trầm mặc ngồi trên ngai vàng. Chỉ là, từ đầu tới cuối, hắn vẫn mảy may không chút phản ứng.
Bảy ngàn năm!
Con người đã chịu sự xâm chiến, giết hại của ma giới suốt bảy ngàn năm!
Trong quãng thời gian đài đăng đẳng đó, có biết bao con người vô tội đã hy sinh? Biết bao sinh linh đồ thán? Ma giới đã gây ra bao nhiêu oan nghiệt? Ngày hôm nay chính là ngày ma giới phải trả những tội lỗi mà chúng đã gây ra!
– Nhân loại… suốt bảy ngàn năm qua cũng không phải ngồi không…
Trần Anh Thái âm trầm cất tiếng nói.
Vì sao trong những cuộc chiến trước kia con người luôn ở thế yếu trước ma giới? Tất cả là để chuẩn bị cho ngày hôm nay!
Toàn bộ những chịu đựng, đau khổ trong suốt bảy ngàn năm kia tất cả đều phải đòi lại vào hôm nay!
Vô nheo mắt nhìn những oan hồn tràn ngập khắp thiên địa, buông tiếng nói:
– Chỉ như vậy? Lôi kéo những kẻ đã chết tới đây thì hay sao?
Những kẻ đã từng là bại tướng dưới tay ma giới thì có thể làm được gì sao?
Trần Anh Thái cao giọng nói:
– Có thể hay không phải thử mới biết được! Tất cả không chỉ dựa vào lời nói của một mình ngươi đâu!
– Được thôi!
Vô đáp rồi giơ cao tay ra hiệu.
Bên kia, Trần Anh Thái cũng đưa cao thanh kiếm trong tay ổn định mọi người.
Thời khắc ấy tất cả đều trở nên im lặng tới tuyệt đối, ngưng trọng đợi chờ giây phút trọng đại.
Cuối cùng, cánh tay của Vô và thanh kiếm của Trần Anh Thái đồng lúc hạ xuống. Những tiếng hét vang to, không rõ ràng là của ai nữa rồi.
– CHIẾNNN!!!
– ĐÁNHHH…
Cùng một lúc, đại quân hai bên lao vụt lên. Tiếng binh đao chém giết vang lên khắp nơi.
Aaaaa…
Aaaa… aaaa…
Ma thú đi đầu trong tiến công của ma giới, móng vuốt, răng nanh sắc của chúng liên tục quào tới, theo sau ánh phản chiếu trên bộ móng sắc nhọn của bọn chúng, một con người lại bị chẻ ra làm đôi, máu phun ra xối xả, chết không nhắm mắt.