“ Hạ tướng quân, Trần các lão, Nguyên thái sư…. Các ngài…đây là có chuyện gì a?” Diễm Thiên Vân giật mình đứng dậy cúi xuống nâng các vị đại thần đứng dậy. Những người này điều là quan lại lâu năm trong triều, một lòng vì dân vì nước, là thụ cột của Dạ Vũ .
“ Vương gia, lão thần đên đây là có chuyện muốn nhờ…” một trong các vị khai quốc công thần, Hạ Sơ Lạc – hộ quốc đại tướng quân cung kính nói.
“ Là chuyện lập phi của.. bệ hạ sao?” Diễm Thiên Vân cười khổ, áp chế trong lòng tư vị xót xa. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến a, chuyện này từ nhiều năm trước đây y đã nghĩ đến nhưng luôn lãng tránh, kéo dài thời gian, được lúc nào thì hay lúc đó nhưng mà ….
“ Đúng vậy, vương gia… bệ hạ đối ai cũng có thể không nghe.. ngoại trừ ngài a..” ba vị nguyên lão trong triều than thở. Ai cũng biết ba người bệ hạ coi trọng nhất thiên hạ chính là bạch y như tiên Tiêu đại công tử, hồng y khuynh thành Vũ cô nương cùng vị huynh trưởng như ngọc đại vương gia này, có thể nói là ân sủng không ngừng a, cho nên bọn họ thiết nghĩ, dù vương gia có khiến hoàng thượng tức giận nhưng sẽ không trách tội, hơn thế nữa dường như bọn họ cũng chưa từng bao giờ thấy bệ hạ nổi nóng với vương gia à nha!
“ Ta nói.. bệ hạ sẽ nghe sao?” Diễm Thiên Vân cười khổ, dù y có tôn trọng cùng yêu thương mình đến đâu nhưng ý định của y chưa ai có thể ngăn cản, y là vậy, rất kiên định cũng thật lãnh tình a, y không phải vô tình mà là rất chuyên tình thôi, là yêu nhân của y, hắn rất hạnh phúc, nhưng là thần tử của y… hắn lại…
“ Vương gia, không thử sẽ không biết…” Trần các lão vuốt râu ôn hòa mỉm cười
“ Hơn thế nữa, có bao giờ.. bệ hạ từ chối thỉnh cầu của vương gia đâu?...” Nguyên thái sư nói
Diễm Thiên Vân khe khẽ cười, nhưng hốt nhiên ba vị lão thần cảm thấy nụ cười của vị vương gia tao nhã như ngọc này của bọn họ sao mà chua xót, mà đắng cay quá, thê lương khó có thể hình dung, ba người bỗng dưng thất thần, bọn họ… nhìn lầm sao?
Diễm Thiên Vân gắng gượng cười nhưng có ai biết lòng y đang lấy máu, có ai không đau không đắng khi có người đứng trước mặt nói với y thỉnh cầu mong y có thể đưa ái nhân của mình vào vòng tay của nữ nhân khác… nếu có thể y rất muốn lớn tiếng nói, ‘hắn là của ta a’..nhưng y có tư cách sao?
“ Ba vị nguyên lão, hoàng thượng là minh quân nhất định sẽ có câu trả lời đúng mực cho mọi người…” Diễm Thiên Vân nhẹ giọng nói. Tha thứ cho y ích kỉ đi, dù đớn đau dù biết không ai chấp nhận nhưng y buông tay không được, không phải không muốn buông mà là buông không được nha, y đã cố gắng quên đi người ấy biết bao nhiêu lần nhưng…lần nào cũng thất bại đến ê chề, càng muốn quên lại càng nhớ đậm sâu
“ Vương gia! Tuy bệ hạ anh minh , dù tam quốc nhất thống, đại lục an bình nhưng có ai biết vài năm sau lại chuyện gì xảy ra? Trong có vài vị vương gia lúc nào cũng ngấp nghé, ngoài thì nhiều bộ tộc nhỏ lúc nào cũng quấy phá biên cương, nếu trong triều không ổn định, quan lại dựa vào con nối dòng mà gây bất ổn định trong triều đình, như vậy Dạ Vũ quốc… chí nguy chí nguy a…” Hạ tướng quân than nhẹ
“ Đất bước mới thành lập hơn năm năm, mọi việc còn chưa ổn định tuyệt đối, căn cơ quốc gia có thể dao động bất cứ lúc nào, dựng nước đã khó giữ nước lại càng khó hơn..” Trần nguyên lão lắc đầu lo lắng
“ Lão thần chỉ hi vọng vương gia đôi lời khuyên giải hoàng thượng, vương gia hi vọng người giúp đỡ…” Nguyên thái sư cúi đầu cùng kính, hai vị còn lại điều nhất nhất quỳ xuống. Diễm Thiên Vân trầm mặc thở dài, nâng dậy ba vị nguyên lão, khẽ nói : “ ta sẽ suy nghĩ, ba vị nguyên lão…cứ về phủ đi”. Nghe vậy ba vị lão thần vui mừng, nhanh chóng quay về phủ
Diễm Thiên Vân thấy ba người họ khuất dần, sức lực hầu như không còn, ngã khụy trên ghế
“ Khụ…khụ..!!” Diễm Thiên Vân đưa tay che miệng, một hàng máu đỏ tươi đến chói mắt theo lòng bàn tay chảy xuống, uốn lượng thành một đường cong tuyệt đẹp. Bỗng dưng trước mắt chỉ còn màu đen, hắc ám bao trùm… tất cả chìm trong bóng tối
“ Vân nhi, lại đây xem tiểu đệ đệ có đáng yêu không…” ôn nhu thanh âm, nữ tử chừng đôi mươi, dung mạo diễm lệ tuyệt luân, ánh mắt ôn nhu từ ái nhìn hai hài tử của mình
“ Mẫu phi… là tiểu đệ đệ sao?” tiểu hài tử ba tuổi, tròn tròn khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn tròn đôi mắt, tròn tròn cánh tay nhỏ bé rất đáng yêu, đôi con ngươi trẻ thơ tinh thuần không một tạp chất, hé miệng cười, đưa tay ôn nhu vuốt nhẹ tiểu hài tử khuôn mặt
“ Đệ đệ hảo đáng yêu nha…” tiểu hài tử mỉm cười, xoay quanh đưa trẻ sơ sinh vừa mới sinh ra
“ Vân nhi có muốn ôm tiểu đệ đệ không?” Nữ tử ôn nhu cười, nhẹ giọng nói
“ Muốn a! mẫu phi tiểu Vân muốn ôm tiểu đệ đệ…” tiểu hài tử làm nũng, bán chặt lấy vạc áo của nữ nhân xinh đẹp. Nữ tử khe khẽ cười, trao đứa trẻ mới sinh cho tiểu hài tử, tiểu hài tử cần thận nhận lấy, ôm vào trong lồng ngực. Trẻ con mới sinh ra, yếu ớt, một đoàn mềm nhũn, thơm thơm mùi nãi hương, tiểu hài tử vui sướng ôm vào trong lòng, bất giác một cảm giác lạ lẫm xen vào trong lòng, vui sướng khôn tả
“ Ngoan, tiểu đệ đệ ta là ca ca nha, ca ca nhất định sẽ thương ngươi cả đời…” tiểu hài tử thì thầm dỗ dành trẻ sơ sinh, ôn nhu nỉ non. Đứa trẻ nha nha cười, ánh mắt mở ra, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử của tiểu hài tử… cứ như vậy…vận mệnh từ đây cứ bám chặt lấy hai người…
“ Tiểu vũ, xem huynh đem gì đến cho đệ nè…” Diễm Thiên Vân bảy tuổi lật đật chạy đến, cầm trên tay con diều. Diễm Thiên Vũ nhanh chóng chạy ra, mở vòng tay ôm y vào lòng, nhíu mi : “ ca ca, làm gì chạy vội như vậy, xém chút nữa là té rồi.” Diễm Thiên Vân ngây ngô cười, đưa ra con diều khoe ra trước mặt Diễm Thiên Vũ
“ Ca ca lại đi chơi mấy cái trò con nít ấy sao?” Diễm Thiên Vũ bĩu môi nói ( Nam Cung Dao : Vũ bảo bảo à… ngươi cũng chỉ mới bốn tuổi nha! ) Diễm Thiên Vân nghe vậy cúi đầu xuống, một bộ dáng như là bị người ta khi dễ vậy. Diễm Thiên Vũ thấy thế giơ hai tay đầu hàng : “ được.. được rồi! ta đi cùng huynh”
“ Da! Tiểu Vũ là tốt nhất…” Diễm Thiên Vân hoan hô, hôn Diễm Thiên Vũ một ngụm, lôi lấy tay của Diễm Thiên Vũ kéo ra ngoài. Diễm Thiên Vũ theo sau, bất đắc dĩ cười, đáy mắt nhàn nhạt ôn nhu…cùng sủng nịnh
“ Phụ hoàng, việc này không phải lỗi của ngũ đệ, là do nhị đệ cùng tam đệ có lỗi trước..” Diễm Thiên Vân bẩm báo, đôi con ngươi ửng đỏ để lộ quật cường cùng bất tuân
“ Thái tử, ngươi nói cho trẫm nghe là chuyện gì xảy ra…” Chu đế nhàn nhạt, không mặn không lạt nói
“ Phụ hoàng, nhi thần thấy nhị đệ cùng tam đệ bắt nạt lục đệ cho nên ra tay ngăn cản.. vô tình bị..thương, ngũ đệ tức giận cho nên mới ra tay đánh nhị đệ cùng tam đệ…” Diễm Thiên Vân cắn môi nói
“ Ngũ hoàng tử, có thật là như vậy..” Chu đế trầm giọng vấn
“ Ân..” Diễm Thiên Vũ ứng phó nói
“ Dù là vậy nhưng không thể tùy tiện ra tay đánh người, huynh đệ trong nhà lại ra tay ẩu đã lẫn nhau, còn thể thống gì? Tam hoàng tử cùng nhị hoàng tử về nhà đóng cửa nửa tháng không được bước ra khỏi phòng, còn ngũ hoàng tử phạt quỳ gối tại trường lạc cung ba ngày….”
“ Phụ hoàng…nhi thần tuân mệnh” tam hoàng tử cùng nhị hoàng tử không phục nhưng cũng không dám nói gì, cúi đầu cung kính bước ra ngoài
Diễm Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn Chu đế một lát, sau đó nắm tay lấy Diễm Thiên Vân bước ra ngoài, để lại Chu đế dõi theo bóng dáng nho nhỏ hài tử, lòng nhàn nhạt thở dài
“ Ai?” Diễm Thiên Vũ quát nhẹ
“ Là ta..” Diễm Thiên Vân từ từ bước ra, trong tay còn mang theo một bọc nhỏ
“ Huynh đến đây làm gì?” Diễm Thiên Vũ buồn bực, người này không bao giờ ngồi yên một chỗ cho y bớt lo lắng a
“ Ta đem đồ ăn đến nha, tiểu Vũ có phải là rất đói bụng?” Diễm Thiên Vân nhanh chóng mở ra bọc nhỏ lấy ra hai cái bánh bao cho Diễm Thiên Vũ
“ Huynh trộm lấy…” Diễm Thiên Vũ khe khẽ cười nhìn hai cái bánh bao móp méo nhưng còn rất ấm
“ Không.. không phải!” Diễm Thiên Vân ngượng ngùng. Lắc đầu… là y lấy ở chỗ mẫu phi nha. Diễm Thiên Vũ buồn cười, người này.. thật đáng yêu mà!
“ Đúng rồi, vết thương còn đau không?” Diễm Thiên Vũ cắn một ngụm bánh bao, sau đó nhíu mày vấn. tam hoàng tử cùng nhị hoàng tử đó đúng là đáng chết, hắn còn chưa từng làm người kia đổ máu dù chỉ một chút ấy vậy mà hai cái tên không biết sống chết đó lại làm bị thương hắn
“ Không sao..” Diễm Thiên Vân lắc lắc đầu, chỉ là vết thương nhẹ a, a hoàng tỷ tỷ đã băng vết thương cho y tốt lắm
“ Mệt sao?” Diễm Thiên Vũ nhìn Diễm Thiên Vân hai mắt gấu mèo, nhè nhẹ đau lòng vấn. Diễm Thiên Vân gật gật đầu, hai mắt tinh tinh lượng lượng nhìn Diễm Thiên Vũ khiến cho hắn cảm thấy buồn cười khôi thôi. Diễm Thiên Vũ đưa tay, Diễm Thiên Vân vui mừng nắm lấy tay y sau đó nằm xuống bên cạnh, đầu dựa trên đầu gối của Diễm Thiên Vũ. Diễm Thiên Vũ cởi áo ngoài choàng lên người y, một tay vuốt nhẹ mái tóc của y.. rất nhanh y liền chìm vào giấc ngủ, rất an tường…
“ Ngươi… ngươi nói gì….” Diễm Thiên Vân sắc mặt tái ngắt nhìn tiểu thái giám, khó khăn lên tiếng
“ Vương gia… nghe nói ngũ hoàng tử bị hoàng hậu hạ thủ…. Thi cốt vô tồn a…” tiểu thái giám vừa nói xong, Diễm Thiên Vân ngất xỉu, bóng tối bao trùm lấy, thân hình run run, đạm bạc đến thê lương, làm sao có thể? Đệ đệ của y mới có..bảy tuổi a… cứ như vậy mà đi sao… làm sao có thể…???
“ Tiểu vũ… ta làm chuyện gì khiến cho đệ giận sao???” Diễm Thiên Vân mếu máo nhìn Diễm Thiên Vũ, Thiên Vũ về cung được hơn tháng nhưng chưa đến tìm y, y tìm đến lại đóng cửa không thèm nhìn… rốt cuộc là y đã làm gì khiến cho hài tử lại chán nghét y như vậy
“ Hoàng huynh nghĩ nhiều…” Diễm Thiên Vũ nhàn nhạt nói sau đó xoay ngước bước vô phòng để lại Diễm Thiên Vân một mình đứng đó, thê lương cô tịch
“ Lúc trước không phải như thế nha…” Diễm Thiên Vân lầm bầm, sẽ không xưng hô y là hoàng huynh mà là ca ca hoặc Vân, y buồn bực sẽ dỗ dành y, có ai bắt nạt y sẽ đánh kẻ đó.. tiểu Vũ như vậy.. của y đi đâu nha…y đưa tay dụi mắt, vành mắt ửng đỏ rất chọc người yêu thương, xoay ngước bước ra khỏi cung điện của ngũ hoàng tử, y không biết y vừa xoay người bước đi, cánh cửa lại mở, Diễm Thiên Vũ đứng đó nhìn bóng lưng của y khuất dần… thật lâu thật lâu….
Xin lỗi ca ca! không phải là ta không muốn gặp huynh mà là… ta không biết đối diện cùng huynh thế nào thôi…!!!
Thục phi bị nhốt vào lãnh cung, thái tử bị phế…. Thục phi tâm tình bất ổn định sau đó dùng hạc đỉnh hồng tự vẫn.. tin tức nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung. Diễm Thiên Vân khi chạy đến Thục Nguyệt cung đã thấy mẫu phi của mình an tường nằm trên giường, khóe miệng tiếu dung nhàn nhạt xinh đẹp, bất giác nước mắt không tiếng động lặng lẽ rơi
Nữ nhân nằm trên giường sẽ không bao giờ tỉnh dậy, không bao giờ ôn nhu mỉm cười nhìn y càng không bao giờ…xoa đầu y và nói : “ Vân nhi! Hài tử của ta….” Ngay cả lần gặp mặt cuối cùng.. y cũng chưa gặp được nha.. y đúng là bất hiếu mà
“ Mẫu..mẫu phi..” khó khăn nức nở thành tiếng, bàn tay run run nắm lấy bàn tay xương gầy của mẫu thân, lạnh quá nào còn ấm áp như thường ngày… mẫu thân nha! Hài tử vẫn chưa nói lời cảm ơn sinh thành với người kia mà, sao.. người cứ như vậy không tiếng động lặng lẽ ra đi…
Thanh y thiếu niên run run khóc, tay nắm lấy tay của Thục phi, cứ như vậy…một ngày rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Thục Nguyệt cung từ trước phồn hoa cao quý ấy vậy mà nữ chủ nhân vừa ra đi lại trống vắng đến kì lạ. Một lát sau, cánh cửa lại mở ra, hắc y tiểu thiếu niên chậm chạp bước vào, nhìn thấy thanh y thiếu niên … tiếng thở dài lãng đãng khắp căn phòng, y nhẹ nhàng đưa tay lau đi khóe mắt của người ấy, cứ như vậy ôn nhu vuốt ve gương mặt ấy… rất lâu… bỗng dưng y cúi mình xuống, ôm lấy thiếu niên vào trong lòng, bước ra Thục Nguyệt cung…
“ Đại hoàng huynh a, không ngờ lại bị phế thái tử, tiểu đệ đau lòng dùm huynh nha…” nhị hoàng tử trào phúng cười.
“ Đúng a, đại hoàng huynh nghe nói Thục phi nương nương cấu kết nam nhân cho nên mới bị phụ hoàng ban cho hạc đỉnh hồng a…” tam hoàng tử tủm tỉm cười, đáy mắt tràn đầy chế nhạo
“ Không được nói xấu mẫu phi..” Diễm Thiên Vân gằn từng tiếng, đôi con người hừng hực lửa giận nhìn tam hoàng tử
“ Ôi chao! Đại hoàng huynh tức giận, chuyện hiếm có nha..” tam hoàng tử như phát hiện kì tích mới, khoa trương nói. Diễm Thiên Vân tức giận vung tay đấm cho y một phát, vì không nghĩ Diễm Thiên Vân sẽ ra tay cho nên tam hoàng tử không kịp tránh, nhanh chóng bị ngã xuống, năm ngón tay in trên mặt, đỏ chói
“ Đại hoàng huynh..” nhị hoàng tử tức giận giằng co, Diễm Thiên Vân chống cự, nhưng văn nhược thư sinh như Diễm Thiên Vân làm sao địch lại tập võ nhiều năm nhị hoàng tử, Diễm Thiên Vân thất thế ngã ra sau, tưởng chừng bị đập đầu xuống đất lại ngã vào ấm áp hoài ôm, quen thuộc nhưng cũng rất đỗi xa lạ….
“ Thiên… vũ…” Diễm Thiên Vân hốt hoảng nhìn tiểu thiếu niên ôm lấy thắt lưng của mình, đã bao lâu hai người mới kề cận như vậy??
“ Nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh nếu như lần sao còn để ta bắt gặp chuyện như vầy xảy ra lúc đó đừng trách tiểu đệ vô tình” Diễm Thiên Vũ lạnh lùng nói, đôi con ngươi sáng quắc lãnh khốc nhìn hai người khiến cho hai vị hoàng tử đứng im không dám nhúc nhích, đợi cho Diễm Thiên Vũ mang Diễm Thiên Vân đi xa thì mới phát hiện mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng…