Đi theo con đường nhỏ qua Tây uyển, Trường An tay sách đèn lồng ở phía trước dò đường, Tiểu Lộc Tử giúp điện hạ để ý dưới chân.
"Điện hạ, chúng ta đang đi đâu vậy? Trời tối như vậy hay là để mai.."
"Im miệng.." Tiểu Lộc Tử còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, Hạo Thiên bực mình nói:
"Ngươi nếu sợ thì quay về đi.
Ta không cần ngươi theo hầu".
Biết đã chọc giận người Tiểu Lộc Tử vội nói:
"Nô tài không dám, nô tài sao dám rời người một bước".
"Còn lắm chuyện ngươi ngay lập tức cút.."
Tiểu Lộc Tử an phận gật đầu, làm một cái ngoan ngoãn nô tài.
Hạo Thiên ra dấu để Trường An tiếp tục đi.
Từ sáng thấy điện hạ đứng đợi người nay lại tìm tới tận cửa, không biết còn có việc gì quan trọng.
Thân làm nô tài Trường An cũng không dám nhiều lời chỉ an tĩnh dẫn đường.
Ngoài điện trăng sáng đã lên cao, ánh sáng lạnh lẽo bàng bạc trên bầu trời.
Hôm nay trời quang mây tạnh, hoàng đế đăng cơ phúc trạch hồng ân.
Các vị đại sư, hòa thượng được mời về kinh lập đàn khấn phật, làm lễ cầu phúc.
Hoàng đế với tín ngưỡng phật giáo rất tôn kính, đối với các vị tăng sư đều cho người chuẩn bị chu toàn.
Phòng ốc phía Tây phật tháp được tu sửa khang trang sạch sẽ, ngoại trừ các vị đại sư chức cao vọng trọng được tiếp đón ngay thiền viện có phần hậu đãi hơn.
Trong phòng mùi trầm hương phảng phất nhẹ nhàng nhưng thấm vào từng tấc cơ thể.
Mùi tuy không nồng nhưng cảm giác vấn vương nơi đầu mũi, chỉ cần hít thở sâu sẽ cảm nhân được một mùi trầm ấm dễ chịu.
Phòng đuợc bày biện tối giản, chỉ có vài chiếc bình cổ, tranh thư pháp để trang trí.
Không phô trương xa xỉ, không dung tục làm mất đi sự thanh tịnh, trang trọng.
Ấm tử sa đã nguội lạnh từ lâu, bên ánh đèn có một thân ảnh ngồi lặng yên chép kinh phật.
Ánh nến phản chiếu sườn gương mặt vị hòa thượng nọ, sống mũi cao thẳng vân da sáng mịn, môi mỏng bạc tình, ngũ quan tinh tế hoàn hảo, đôi mắt đen tuyền trầm tĩnh chăm chú vào từng dòng kinh thư.
Đặc biệt khi vị tăng sư hơi nghiêng đầu qua sẽ thấy giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại là một chấm huyết sắc.
Nhìn sắc trời cũng đã gần nửa đêm, trăng thật sáng, ánh sáng bạc lành lạnh.
Một ngày của năm về trước, cũng vào một đêm trăng sáng như vậy, tuy không phải ngày rằm nhưng trăng đặc biệt tròn.
Mặt trăng lơ lửng giữa trời từ từ chuyển thành màu đỏ, sắc đỏ yêu mị nhuộm cả bầu trời, phản chiếu xuống mặt đất trông như một viên huyết ngọc linh chi đang vỡ ra, chất lỏng đỏ tươi đang tràn qua khe nứt, đổ xuống nhân gian, nhuốm đỏ sinh linh vạn vật.
Trong hơn hai trăm năm chưa từng thấy một thiên tượng kì lạ như vậy.
Sử sách Thông Thiên giám ghi lại từ khi Đại Đồng đế quốc thành lập chưa có một điềm báo nào xảy ra.
Huyết nguyệt xuất hiện là phúc hay họa đều không thể nói trước.
Trước đó có tin đồn lan truyền trong dân gian, ngày mồng tháng tư, càn khôn xoay chuyển, trời đất chìm trong biển máu.
Phía tây nổi lên một đường hồng tuyến là đại cát cũng là đại hung, sợi dây này sẽ quyết định sự tồn vong của triều đại.
Như ứng với điềm báo, nơi hồng tuyến đi qua về phía tây thật trùng hợp cắt ngang qua Vũ Văn hầu phủ.
Mảnh đất này vốn đã bỏ hoang nhưng tiên đế trọng thưởng ban cho Vũ Văn gia ba đời làm nguyên soái oai hùng, trụ cột quân đội thiên triều nên cho phép phong hầu mở phủ.
Đại sư khai quang có nói, nơi này thiên thời địa lợi nhân hòa, muốn công danh ắt được công danh, muốn tiền tài ắt được tiền tài, tuy nhiên vận khí nơi này quá tốt lành thì sẽ có chỗ hung hiểm bù vào.
Như hai thái cực một âm một dương nếu không cẩn thận sẽ mang đại họa.
Vũ Văn hậu duệ đời thứ ba là Vũ Văn Trác, tuổi còn trẻ mà công danh sự nghiệp lừng lẫy, phong làm đại tướng quân trong tay có hơn hai mươi vạn hùng binh.
Tiên đế coi trọng nhiều lần cho phép mang binh xông pha trận mạc lập nhiều chiến công.
Người tính không bằng trời tính, đêm huyết nguyệt xảy ra, Lan phu nhân tức thê tử thứ hai của hầu gia trở dạ sinh hài tử.
Ngay khi mặt trăng chuyển đỏ như màu máu, tiếng hài tử mới chào đời vang lên, tiếng khóc như xé vang màn đêm.
Bất quá bà mẫu hộ sinh hét toáng một tiếng rồi lao ra khỏi phòng miệng không ngừng lảm nhảm "yêu thai..
là yêu thai".
Quản gia vội cho người chặn mụ lại không cho nói linh tinh, như quỷ nhập bà đỡ phát điên lao đầu vào hòn giả sơn, vỡ đầu mà chết.
Còn chưa hoàn hồn chỉ thấy tỳ nữ ẵm ra một hài đồng hãy còn đỏ hỏn, lớp da còn nhăn nheo, ngũ quan chưa rõ nhưng cũng khả ái bụ bẫm không khác hài tử mới sinh khác.
Duy chỉ có nốt ruồi đỏ ngay giữa trán, nổi bật như một giọt máu, như lệ quỷ.
Cả phủ chìm trong sợ hãi, nghi thần nghi quỷ.
Thiên tượng giáng xuống, yêu ma đầu thai chuyển kiếp gieo họa cho nhân gian.
Đây rõ ràng là điềm cực hung, sát tinh cô tự mới xuất thế đã hại người, chắc chắn là cái tai họa diệt vong.
Lãnh trong lạnh lẽo, quỷ dị, chết chóc.
Nguyệt trong huyết nguyệt.
"Tam điện hạ đại giá quang lâm không cho người tới báo trước, bần tăng tiếp đón không được chu đáo".
Vị hòa thượng pháp danh Minh Không bình tĩnh đón tiếp khách quý.
Trên người mặc một trung y màu xám đơn giản, tay cầm một chuỗi bồ đề.
Lúc mới thấy điện hạ còn lộ vẻ ngạc nhiên nhưng ngay sau đó bình ổn sắc mặt rất nhanh:
"Tam điện hạ xin mời vào trong".
"Định An vương đến sao không cho người gọi lão nạp tới".
Người nói là một vị đại sư thân mặc áo cà sa, cổ đeo tràng hạt, tay đeo một chuỗi mã não, rõ là địa vị không thấp.
"Đây là Doãn Chính đại sư, một trong năm vị trưởng lão".
Minh Không nói
"Chẳng hay điện hạ tới đây có gì quan trọng?"
Khác với Minh Không một vẻ mặt bình thản, Doãn Chính miệng cười không ngớt, xun xoe nịnh nọt.
Lão quy y cửa phật nhiều năm mới duy nhất gặp được một người từ khí chất đến dung mạo đều đẹp như tiên nhân.
Cho đến nay mới thấy một tuyệt thế kinh diễm thứ hai khiến lão nhịn không được nhìn lâu một chút.
Lão khoát tay nói mấy chú tiểu:
"Mau dâng trà mời điện hạ"
"Không cần, bản vương tới có chút chuyện cần thỉnh giáo."
"Chẳng hay việc đó lão nạp có giúp được điện hạ chăng?" Lão nói chuyện mà mắt không có hảo ý cứ nhìn chằm chằm điện hạ.
Hạo Thiên bực bội hừ lạnh một tiếng, cái bộ mặt giả tạo này đáng ghét nhất, rõ là người xuất gia nhưng tâm địa lại không trong sạch, trong lòng khinh bỉ.
"Ngươi không xem lại bản thân mình là ai cũng dám ở trước mặt bản vương khoác lác sao".
Mặt Doãn Chính đỏ rần, lão ho nhẹ hai tiếng che lấp sự thất thố khi nãy.
"Nếu vậy bần tăng sẽ cho mời Phương Trượng đại sư đến.
Nhưng chỉ sợ đại sư sớm đi nghỉ".
Hết kiên nhẫn Hạo Thiên nói thẳng:
"Người bản vương muốn gặp không phải đại sư.."
"Vậy chẳng hay điện hạ tới gặp ai, không biết người này có ở trong thiền viện?"
"Bản vương muốn gặp Lãnh Nguyệt"
Trong phòng rơi vào im lặng, ai nấy không khỏi ngạc nhiên
"Lãnh Nguyệt, pháp danh là Duyên Niên, là tiểu hòa thượng bên cạnh sư trụ trì?"
Hạo Thiên lạnh mặt ghét bỏ: "Đúng vậy".
"Nhưng giờ này cũng đã muộn, sợ là đại sư huynh sức khoẻ luôn không tốt đã đi nghỉ từ sớm.
Điện hạ nếu không có việc gấp, ngày mai chúng bần đạo sẽ tới tận cung gặp người".
Không Minh lên tiếng, hắn biết giờ này đại sư huynh vẫn đang còn thức sao chép kinh văn, chỉ là không muốn để huynh ấy dính vào phiền phức này.
Duyên Niên chính là pháp danh đại sư đặt cho Lãnh Nguyệt, năm ấy người sau khi xuống chùa cứu khổ cứu nạn đột nhiên lại dẫn về một đứa trẻ mới sáu tuổi.
Chẳng ai rõ đứa trẻ này xuất thân nguồn gốc ra sao, chỉ biết lúc đưa về chùa trên người một thân y phục bằng gấm hoa lệ chắc chắn là một công tử thế gia nhà có quyền chức.
Tiểu công tử môi hồng răng trắng, dung mạo thanh thoát, phiêu diêu thoát tục, trên trán có một nốt chu sa càng làm tăng thêm khí chất tiên tử.
Không biết vì duyên cớ nào mà phải vào chùa xuất gia.
Sư trụ trì có nói công tử tên Lãnh Nguyệt, sau khi cạo đầu xuất gia chính thức quy y mới lấy pháp danh Duyên Niên.
Sau đó đại sư tự tay chăm sóc dạy dỗ, chỉ đến giờ tụng kinh niệm phật mới gặp.
Duyên Niên sống trên rừng trúc tách biệt với đại chùa cho nên không ai biết rõ, năm nay hắn vừa tròn tuổi, số lần xuống núi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngay cả những sư huynh đệ trong chùa cũng ít gặp chứ đừng nói đến các vị thí chủ dâng hương cầu phúc, huống hồ là vị Định An vương cao quý sống ở trong cung.
"Không biết điện hạ gặp Duyên Niên là có chuyện gì?"
"Nhiều lời.." Hạo Thiên quát: "Không phải chuyện của lão."
Trong lòng đầy một bụng hỏa, nếu không phải còn đang ở trước mặt phật tổ Hạo Thiên đã sớm đem người lôi xuống, trước mặt hắn còn dám lôi thôi ánh mắt không sạch sẽ, thật muốn đánh người.
Ai nấy đều sợ hãi không dám thở mạnh, chỉ sợ điện hạ tức giận.
Doãn Chính bị dọa nhất thời sợ hãi, khoé miệng co rút, vội lui xuống nhưng trong lòng không khỏi khó chịu trước mặt bao nhiêu tiểu đạo lại bị một thằng nhóc khinh thường, người khác kính lão còn không hết nay lại bị bẽ mặt không làm gì được.
Tìm ai không tìm lại muốn tìm cái thằng nhãi Duyên Niên kia, tuy dung mạo xuất chúng cũng chỉ là yêu ma mê hoặc chúng sinh.
Lão tức giận phất tay áo rời đi, những người khác cũng khúm núm đi theo.
Thấy điện hạ căng thẳng, Minh Không cũng không dám nói dối:
"Bần đạo là người tiếp xúc nhiều với sư huynh nhất, quả thực giờ này huynh ấy vẫn còn thức chỉ là đang chép kinh văn sợ không tiện gặp người".
"Đêm nay ta tới nhất định phải gặp được, không gặp ta sẽ không quay về".
Hạo Thiên chắc chắn nói, thứ hắn có nhiều nhất chính là thời gian.
Thấy điện hạ tỏ rõ thái độ, Minh Không đành cho người đi báo với .