Nấu xong 1 ít cháo bổ dưỡng, Chun lặng lẽ bước đến gần cánh cửa phòng Ella, nhìn vào trong. Ella đang nằm đó chìm sâu vào giấc ngủ, những giọt nước mắt vẫn chưa khô trên gương mặt Ella làm Chun thêm đau lòng. Cô xanh xao và tiều tuỵ quá! Anh đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào trong. Ngồi xuống bên cạnh giường, đưa bàn tay sờ vào trán Ella kiểm tra xem cô bớt sốt chưa. Cảm nhận được nhiệt độ đã hạ xuống, Chun thở phào nhẹ nhõm…. Trong giây phút đó tay anh tự tìm lấy tay Ella và áp nó vào má anh
- anh đang tự hỏi tại sao mình lại như thế này? Chẳng phải em đã biết ngay từ đầu rồi vậy sao em không tự chăm sóc bản thân mình? em đang trả thù anh bằng cách này à? Em đã thắng rồi! anh thật sự muốn giết chết bản thân mình nếu anh chính là ngừoi làm em ra nông nỗi này… Ella! anh xin em…
Chun hôn nhẹ vào mu bàn tay Ella, đặt tay cô vào tấm chăn và anh dợm ngừoi đứng dậy nhưng anh vừa bước mấy bước thì…… 1 vòng tay đã ôm chặt lấy eo anh từ phía sau, có tiếng khóc nghẹn ngào, nước mắt đang thấm vào lưng áo anh
- Chun!
Cả 2 đứng yên trong bóng tối và cả im lặng. chỉ có tiếng khóc của Ella vang lên trong đêm… Chun gỡ tay Ella ra 1 cách nhẹ nhàng và xoay ngừoi lại ôm lấy Ella trong lòng. Anh dụi mặt vào tóc Ella ngửi lấy mùi hương quen thuộc, anh thì thầm trong tóc cô
- chỉ tối nay thôi, anh sẽ quên đi mình là ai … khi mặt trời thức giấc, mọi việc rồi sẽ lại như cũ….
Ella gật đầu trong ngực anh. Cả 2 ngừoi từ từ ngồi xuống, dựa vào nhau chỉ để lắng nghe nhịp đập của nỗi nhớ, của con tim yêu thương. Chun dựa lưng vào tường và vòng tay xung quanh Ella, kéo cô sát vào anh hơn nữa. Ella ngồi trong lòng Chun và ngã đầu vào ngực anh, 2 tay cô ôm chặt lấy 2 bàn tay anh. Bàn tay anh to và ấm quá. Từng ngón tay Ella đan chặt vào ngón tay anh, nâng nhẹ lên ngang tầm mắt Ella ngớ ngẩn hỏi
- tại sao tay anh to thế?
- Tay anh to để có thế nắm tay em chặt hơn – Chun cuối đầu xuống để cằm lên vai Ella
Ella mỉm cừoi buông tay anh ra. Trở ngừoi xoay lại đối diện với anh, tay Ella lần theo khuôn mặt, mũi, mắt, chân mày và môi anh.
- tại sao mắt anh to thế?
- Để anh luôn nhìn theo từng bước chân của em – anh ôm lấy gương mặt Ella trong lòng bàn tay kéo sát lại gần mình
- Vậy… còn môi anh? – mắt Ella nhìn vào môi anh và cảm nhận được gò má mình đang nóng bừng lên
Chun nhìn sâu vào mắt Ella và đầu anh nghiêng dần vào phía trong. Môi anh chạm nhẹ lên môi Ella rồi ngừng lại… anh khẽ rời ra 1 tý rồi lại cuối xuống và hôn cô nồng nàn hơn. Lữoi anh mơn trớn trên môi Ella trong lúc cô đang mở miệng ra để đón chào anh. Lữoi 2 ngừoi quấn lấy nhau không rời. hơi thở Ella trở nên khó khăn hơn, cô có cảm giác tim cô đang đập nhanh hơn, máu chảy nhanh hơn trong huyết quản và tay cô tự nhiên luồn ra sau ôm chặt lấy thân hình Chun. Tay anh lần xuống từng nút áo của Ella và bật nhẹ nút áo đầu tiên, rồi đến nút thứ 2 và cả nút thứ 3. anh trượt tay vào trong áo Ella, chạm vào ngực cô và nâng niu nó. Anh mút lấy lữoi Ella và ngậm chặt lấy cho tới khi cả anh và Ella cùng cảm thấy đã hết không khí anh mới dịu dàng buông cô ra nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay.
- chúng ta nên ngừng lại… - Chun ngập ngừng – nếu không anh sẽ không biết mình sẽ làm gì em…
Ella cười mỉm với anh mà nghe lòng tan nát. Cô lờ đi trái tim đang rỉ máu, xoa tay mình vào tay anh, Ella xoay ngừoi trở lại và dựa vào lòng anh. Chun lại tiếp tục để cằm mình lên vai cô, đu đưa nhẹ ngừoi Ella
- anh hát ru cho em ngủ nhé!
Ella gật đầu 1 cách miễn cưỡng vì thật ra cô không muốn ngủ nhưng đúng là ngay lúc này…mắt cô cứ díp lại cộng thêm người anh êm và ấm áp quá. Cái cảm giác an toàn và yên bình ở bên anh đang ru cô ngủ, giọng anh lại đều đều vang lên bên tai….
- nghỉ tý đi em!
Giọng Chun bên tai thúc dục càng làm cho Ella chìm vào giấc mơ lúc nào không hay…
--------------------
Ella thấy mình càng đi càng lọt vào 1 con đường tối tăm và nhiều sương mờ mịt. Ella gọi khản cả cổ họng mà vẫn không thấy ai đáp trả nhưng chợt Ella nhận ra có 1 kẻ đang đuổi theo giết mình. kẻ bí ẩn cầm 1 con dao sắc bén chém vào vai Ella làm cô bị thương nhưng cô lại không thể đánh trả hắn. Ella vùng bỏ chạy, càng chạy con đường càng hẹp và khó đi hơn. có 1 cánh cửa nơi cuối con đường, Ella cố gắng xoay mở nó nhưng càng cố gắng càng vô ích…kẻ thù càng lúc càng gần, hắn nhìn Ella cừoi 1 cách man rợ rồi vung dao chém vào cô
- Chun! – Ella hét lên bật dậy…nhận ra mình vẫn ở trong phòng mình, Ella thở phào – chỉ là 1 cơn ác mộng!
Ella lau mồ hôi trên trán, bước ra khỏi giường và đi ra ngoài tìm Chun nhưng tuyệt nhiên không thấy anh đâu. Ella chỉ nhìn thấy 1 tờ giấy trên bàn cùng với 1 phần thức ăn sáng
“Ella!
Khi ngày mới bắt đầu cũng là lúc anh nên trở về lại là 1 Wu Chun cảnh sát. Anh không biết là mình đang muốn làm gì vì anh nhận ra anh rất yêu em và cần em nhưng anh cũng không thể quên chuyện Ariel…. em hãy cho anh thời gian! Trong lúc này anh xin em hãy vì anh mà chăm sóc bản thân mình. nhất định có 1 ngày anh quay lại tìm em, anh xin em từ bây giờ đến lúc đó đừng tham gia thêm bất cứ 1 vụ án nào nữa. hãy vì anh!”
Những giọt pha lê tự động rời khỏi đôi mắt chocolate của Ella lăn dài xuống má, Ella cắn chặt môi cho cảm giác đau lòng này trôi qua nhưng chỉ là những cảm giác ngạt thở. Anh đang đau đớn nhưng cô lại chẳng thể làm gì cho anh. tình yêu hạnh phúc ngày nào giờ đang làm cả 2 đau khổ…. Chun càng quan tâm chăm sóc cho Ella chỉ càng làm cô thấy mình thật khó đối mặt với anh. Ella đã chuẩn bị cho mình 1 tâm trạng thật bình thản để đối mặt với anh, cô luôn nghĩ là anh sẽ căm ghét mình…nhưng bây giờ lại là không phải như thế.
“The road is narrow and longwhen eyes meet eyes….”
- alo
- Ella, Calvin nói có chuyện cần gặp tụi mình gấp, cậu đến ngay nhà mình nhé
- Ok!
Ella với tay lấy áo khoác mặc nhanh vào ngừoi rồi bước ra ngoài đến nhà Selina. Dù bây giờ có gì xảy ra đi nữa thì cũng chẳng thể làm Ella đau khổ hơn được nữa. bầu trời u ám, mây đen vần vũ trên đầu báo hiệu 1 cơn giông lớn sắp tới, Ella mỉm cừoi hiu hắt nhìn lên
- thế cũng tốt! tôi cũng đang muốn tắm mưa 1 tý đây! – Ella ngẩn đầu nhìn lên tự lảm nhảm 1 mình
--------------------------
- đây là vé máy bay! – Calvin đặt lên bàn 3 chiếc vé máy bay – bọn em sẽ ra nước ngoài 1 thời gian
- em không thể - Selina lên tiếng ******** – dù bây giờ em đã bị lộ nhưng nếu có đi em cũng phải đi cùng anh Alan.
- Em cũng không thể - Hebe chau mày – em sẽ không đi nếu thiếu 1 trong 3 ngừoi
- Còn em? – Calvin nhìn sang Ella
- Em có đi đâu thì cũng phải nhìn vào thực tại – Ella cừoi mà như khóc – nếu vậy hãy để em ở lại đây!
Calvin nhìn cả 3 ngừoi 1 lúc rồi anh đi ra ngoài. Khi anh quay vào mang theo cả 3 ly nước lạnh. Anh bước đến gần bên Selina, cầm ly nước thứ 1 trút thẳng từ trên đầu cô xuống
- em cần phải đi! – ánh mắt Calvin đanh lại - anh sẽ sắp xếp cho Alan. Em có chuyện gì thì ai sẽ lo cho Alan phần đời còn lại? bây giờ không phải chúng ta đi nghỉ mát nên em không thể mang Alan theo, em muốn Alan gặp nguy hiểm sao?
Calvin bước tới trước mặt Hebe và anh lặp lại hành động tương tự
- quy tắc đầu tiên của “Sống còn” là gì em quên rồi à? Trong lúc nguy hiểm nhất phải tự cứu lấy bản thân mình. em chết chung với mọi ngừoi thì em anh hùng lắm sao? Ai sẽ trả thù cho những người đó? – giọng anh không nén sự giận dữ
Calvin bước tới trước mặt Ella nhưng anh không cầm ly nước trút xuống mà tạt thẳng vào mặt cô
- em! em lả kẻ điên nhất ở đây! Anh tin em nên mới để yên và ủng hộ cho em quen với Chun. Bây giờ em giống ai? Không có ý chí, sức sống cũng không còn. Mandy chết là vì ai? Em đã làm gì cho cô ấy chưa? Em đã phụ lòng tin của anh như thế nào em có biết không? đâu phải là em không biết ngày này sẽ tới….anh tự hỏi mình đang đào tạo ra những tay sát thủ hàng đầu thực thụ chứ?
Calvin thở dài bước ra ngoài không che dấu nỗi thất vọng của mình trên đôi mắt
- tới ngày đó anh sẽ đứng ở sân bay chờ các em!
-----------------------------------
Selina bước nhẹ nhàng tới cửa phòng Alan và nhìn vào trong. Thấy anh đã say ngủ, Selina ngồi xuống và đắp chăn lại cho anh. Alan ngủ như 1 thiên thần, anh vô ưu, vô lo…cuộc sống của anh là thế giới bình yên và riêng biệt không ai có thể làm phiền anh. Selina không rõ từ khi nào mình đang khóc. Cô áp má mình vào má Alan
- Alan, em sẽ đi 1 thời gian nhưng em nhất định sẽ quay về tìm anh. em không để bất cứ nguy hiểm gì xảy ra cho anh. em hứa đó!
Selina nhắm hờ mắt, lần ngón tay theo gương mặt Alan. Chưa bao giờ Selina thấy lòng mình trỗi dậy cảm giác đau khổ như lúc này, nó cứ như lúc cô thấy anh nằm đó bất động bên vũng máu còn cô chẳng thể làm gì….chỉ khóc và khóc! Selina hôn vào má anh rồi đứng dậy bước ra ngoài và khép cửa phòng lại.
---------------------------
Ella ngồi trong công viên nhìn mọi ngừoi qua lại, cô đang tự hỏi mình nên làm gì? Những lời Calvin nói không phải là không có lý…. Hình như cô đã quên mất mục tiêu mình trở thành “Hell Angel” là để làm gì từ khi cô yêu Chun. Tình yêu của anh làm trái tim cô trở nên mềm yếu và quên mất nỗi đau dài trăn trở. Hình ảnh Mandy chết lại hiện về trong ký ức Ella. “Ella! mày thật sự đã quên mất rồi…quên mất Mandy đã chết vì ai. Mày chẳng còn là Ella Chen của ngày nào…. nếu bây giờ mày từ bỏ làm sát thủ thì có nghĩa là mày sẽ vĩnh viễn xếp mối thù của Mandy vào 1 góc, mày có thể sao? Nhưng nếu mày tiếp tục giết ngừoi…mày nghĩ anh Chun có thể chấp nhận mày và tha thứ cho mày dù bất cứ lý do gì?....” Ella cởi sợi dây chuyền trong ngực ra, nó là hình 1 viên đạn, đây là thứ Dason đã kết thúc cuộc đời Mandy mà cũng là kết thúc tình yêu của 2 ngừoi. Ella đã đeo nó bên mình để nhắc nhở mình đừng quên…nhưng cô đã quên. Ella ứa nước mắt và siết chặt viên đạn trong tay “em xin lỗi Chun! Anh còn có cả 1 tương lai dài phía trước, rồi anh sẽ gặp 1 ngừoi tốt và hoàn hảo với anh hơn. em không thể ngừng lại cho tới khi nào em trả thù cho Mandy! Có lẽ mọi chuyện của em và anh đã kết thúc từ tối hôm qua. Anh nói đúng, khi ngày mới bắt đầu là mọi chuyện lại trở về vị trí cũ….”
Nấu xong ít cháo bổ dưỡng, Chun lặng lẽ bước đến gần cánh cửa phòng Ella, nhìn vào trong. Ella đang nằm đó chìm sâu vào giấc ngủ, những giọt nước mắt vẫn chưa khô trên gương mặt Ella làm Chun thêm đau lòng. Cô xanh xao và tiều tuỵ quá! Anh đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào trong. Ngồi xuống bên cạnh giường, đưa bàn tay sờ vào trán Ella kiểm tra xem cô bớt sốt chưa. Cảm nhận được nhiệt độ đã hạ xuống, Chun thở phào nhẹ nhõm…. Trong giây phút đó tay anh tự tìm lấy tay Ella và áp nó vào má anh
- anh đang tự hỏi tại sao mình lại như thế này? Chẳng phải em đã biết ngay từ đầu rồi vậy sao em không tự chăm sóc bản thân mình? em đang trả thù anh bằng cách này à? Em đã thắng rồi! anh thật sự muốn giết chết bản thân mình nếu anh chính là ngừoi làm em ra nông nỗi này… Ella! anh xin em…
Chun hôn nhẹ vào mu bàn tay Ella, đặt tay cô vào tấm chăn và anh dợm ngừoi đứng dậy nhưng anh vừa bước mấy bước thì…… vòng tay đã ôm chặt lấy eo anh từ phía sau, có tiếng khóc nghẹn ngào, nước mắt đang thấm vào lưng áo anh
- Chun!
Cả đứng yên trong bóng tối và cả im lặng. chỉ có tiếng khóc của Ella vang lên trong đêm… Chun gỡ tay Ella ra cách nhẹ nhàng và xoay ngừoi lại ôm lấy Ella trong lòng. Anh dụi mặt vào tóc Ella ngửi lấy mùi hương quen thuộc, anh thì thầm trong tóc cô
- chỉ tối nay thôi, anh sẽ quên đi mình là ai … khi mặt trời thức giấc, mọi việc rồi sẽ lại như cũ….
Ella gật đầu trong ngực anh. Cả ngừoi từ từ ngồi xuống, dựa vào nhau chỉ để lắng nghe nhịp đập của nỗi nhớ, của con tim yêu thương. Chun dựa lưng vào tường và vòng tay xung quanh Ella, kéo cô sát vào anh hơn nữa. Ella ngồi trong lòng Chun và ngã đầu vào ngực anh, tay cô ôm chặt lấy bàn tay anh. Bàn tay anh to và ấm quá. Từng ngón tay Ella đan chặt vào ngón tay anh, nâng nhẹ lên ngang tầm mắt Ella ngớ ngẩn hỏi
- tại sao tay anh to thế?
- Tay anh to để có thế nắm tay em chặt hơn – Chun cuối đầu xuống để cằm lên vai Ella
Ella mỉm cừoi buông tay anh ra. Trở ngừoi xoay lại đối diện với anh, tay Ella lần theo khuôn mặt, mũi, mắt, chân mày và môi anh.
- tại sao mắt anh to thế?
- Để anh luôn nhìn theo từng bước chân của em – anh ôm lấy gương mặt Ella trong lòng bàn tay kéo sát lại gần mình
- Vậy… còn môi anh? – mắt Ella nhìn vào môi anh và cảm nhận được gò má mình đang nóng bừng lên
Chun nhìn sâu vào mắt Ella và đầu anh nghiêng dần vào phía trong. Môi anh chạm nhẹ lên môi Ella rồi ngừng lại… anh khẽ rời ra tý rồi lại cuối xuống và hôn cô nồng nàn hơn. Lữoi anh mơn trớn trên môi Ella trong lúc cô đang mở miệng ra để đón chào anh. Lữoi ngừoi quấn lấy nhau không rời. hơi thở Ella trở nên khó khăn hơn, cô có cảm giác tim cô đang đập nhanh hơn, máu chảy nhanh hơn trong huyết quản và tay cô tự nhiên luồn ra sau ôm chặt lấy thân hình Chun. Tay anh lần xuống từng nút áo của Ella và bật nhẹ nút áo đầu tiên, rồi đến nút thứ và cả nút thứ . anh trượt tay vào trong áo Ella, chạm vào ngực cô và nâng niu nó. Anh mút lấy lữoi Ella và ngậm chặt lấy cho tới khi cả anh và Ella cùng cảm thấy đã hết không khí anh mới dịu dàng buông cô ra nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay.
- chúng ta nên ngừng lại… - Chun ngập ngừng – nếu không anh sẽ không biết mình sẽ làm gì em…
Ella cười mỉm với anh mà nghe lòng tan nát. Cô lờ đi trái tim đang rỉ máu, xoa tay mình vào tay anh, Ella xoay ngừoi trở lại và dựa vào lòng anh. Chun lại tiếp tục để cằm mình lên vai cô, đu đưa nhẹ ngừoi Ella
- anh hát ru cho em ngủ nhé!
Ella gật đầu cách miễn cưỡng vì thật ra cô không muốn ngủ nhưng đúng là ngay lúc này…mắt cô cứ díp lại cộng thêm người anh êm và ấm áp quá. Cái cảm giác an toàn và yên bình ở bên anh đang ru cô ngủ, giọng anh lại đều đều vang lên bên tai….
- nghỉ tý đi em!
Giọng Chun bên tai thúc dục càng làm cho Ella chìm vào giấc mơ lúc nào không hay…
--------------------
Ella thấy mình càng đi càng lọt vào con đường tối tăm và nhiều sương mờ mịt. Ella gọi khản cả cổ họng mà vẫn không thấy ai đáp trả nhưng chợt Ella nhận ra có kẻ đang đuổi theo giết mình. kẻ bí ẩn cầm con dao sắc bén chém vào vai Ella làm cô bị thương nhưng cô lại không thể đánh trả hắn. Ella vùng bỏ chạy, càng chạy con đường càng hẹp và khó đi hơn. có cánh cửa nơi cuối con đường, Ella cố gắng xoay mở nó nhưng càng cố gắng càng vô ích…kẻ thù càng lúc càng gần, hắn nhìn Ella cừoi cách man rợ rồi vung dao chém vào cô
- Chun! – Ella hét lên bật dậy…nhận ra mình vẫn ở trong phòng mình, Ella thở phào – chỉ là cơn ác mộng!
Ella lau mồ hôi trên trán, bước ra khỏi giường và đi ra ngoài tìm Chun nhưng tuyệt nhiên không thấy anh đâu. Ella chỉ nhìn thấy tờ giấy trên bàn cùng với phần thức ăn sáng
“Ella!
Khi ngày mới bắt đầu cũng là lúc anh nên trở về lại là Wu Chun cảnh sát. Anh không biết là mình đang muốn làm gì vì anh nhận ra anh rất yêu em và cần em nhưng anh cũng không thể quên chuyện Ariel…. em hãy cho anh thời gian! Trong lúc này anh xin em hãy vì anh mà chăm sóc bản thân mình. nhất định có ngày anh quay lại tìm em, anh xin em từ bây giờ đến lúc đó đừng tham gia thêm bất cứ vụ án nào nữa. hãy vì anh!”
Những giọt pha lê tự động rời khỏi đôi mắt chocolate của Ella lăn dài xuống má, Ella cắn chặt môi cho cảm giác đau lòng này trôi qua nhưng chỉ là những cảm giác ngạt thở. Anh đang đau đớn nhưng cô lại chẳng thể làm gì cho anh. tình yêu hạnh phúc ngày nào giờ đang làm cả đau khổ…. Chun càng quan tâm chăm sóc cho Ella chỉ càng làm cô thấy mình thật khó đối mặt với anh. Ella đã chuẩn bị cho mình tâm trạng thật bình thản để đối mặt với anh, cô luôn nghĩ là anh sẽ căm ghét mình…nhưng bây giờ lại là không phải như thế.
“The road is narrow and longwhen eyes meet eyes….”
- alo
- Ella, Calvin nói có chuyện cần gặp tụi mình gấp, cậu đến ngay nhà mình nhé
- Ok!
Ella với tay lấy áo khoác mặc nhanh vào ngừoi rồi bước ra ngoài đến nhà Selina. Dù bây giờ có gì xảy ra đi nữa thì cũng chẳng thể làm Ella đau khổ hơn được nữa. bầu trời u ám, mây đen vần vũ trên đầu báo hiệu cơn giông lớn sắp tới, Ella mỉm cừoi hiu hắt nhìn lên
- thế cũng tốt! tôi cũng đang muốn tắm mưa tý đây! – Ella ngẩn đầu nhìn lên tự lảm nhảm mình
--------------------------
- đây là vé máy bay! – Calvin đặt lên bàn chiếc vé máy bay – bọn em sẽ ra nước ngoài thời gian
- em không thể - Selina lên tiếng – dù bây giờ em đã bị lộ nhưng nếu có đi em cũng phải đi cùng anh Alan.
- Em cũng không thể - Hebe chau mày – em sẽ không đi nếu thiếu trong ngừoi
- Còn em? – Calvin nhìn sang Ella
- Em có đi đâu thì cũng phải nhìn vào thực tại – Ella cừoi mà như khóc – nếu vậy hãy để em ở lại đây!
Calvin nhìn cả ngừoi lúc rồi anh đi ra ngoài. Khi anh quay vào mang theo cả ly nước lạnh. Anh bước đến gần bên Selina, cầm ly nước thứ trút thẳng từ trên đầu cô xuống
- em cần phải đi! – ánh mắt Calvin đanh lại - anh sẽ sắp xếp cho Alan. Em có chuyện gì thì ai sẽ lo cho Alan phần đời còn lại? bây giờ không phải chúng ta đi nghỉ mát nên em không thể mang Alan theo, em muốn Alan gặp nguy hiểm sao?
Calvin bước tới trước mặt Hebe và anh lặp lại hành động tương tự
- quy tắc đầu tiên của “Sống còn” là gì em quên rồi à? Trong lúc nguy hiểm nhất phải tự cứu lấy bản thân mình. em chết chung với mọi ngừoi thì em anh hùng lắm sao? Ai sẽ trả thù cho những người đó? – giọng anh không nén sự giận dữ
Calvin bước tới trước mặt Ella nhưng anh không cầm ly nước trút xuống mà tạt thẳng vào mặt cô
- em! em lả kẻ điên nhất ở đây! Anh tin em nên mới để yên và ủng hộ cho em quen với Chun. Bây giờ em giống ai? Không có ý chí, sức sống cũng không còn. Mandy chết là vì ai? Em đã làm gì cho cô ấy chưa? Em đã phụ lòng tin của anh như thế nào em có biết không? đâu phải là em không biết ngày này sẽ tới….anh tự hỏi mình đang đào tạo ra những tay sát thủ hàng đầu thực thụ chứ?
Calvin thở dài bước ra ngoài không che dấu nỗi thất vọng của mình trên đôi mắt
- tới ngày đó anh sẽ đứng ở sân bay chờ các em!
-----------------------------------
Selina bước nhẹ nhàng tới cửa phòng Alan và nhìn vào trong. Thấy anh đã say ngủ, Selina ngồi xuống và đắp chăn lại cho anh. Alan ngủ như thiên thần, anh vô ưu, vô lo…cuộc sống của anh là thế giới bình yên và riêng biệt không ai có thể làm phiền anh. Selina không rõ từ khi nào mình đang khóc. Cô áp má mình vào má Alan
- Alan, em sẽ đi thời gian nhưng em nhất định sẽ quay về tìm anh. em không để bất cứ nguy hiểm gì xảy ra cho anh. em hứa đó!
Selina nhắm hờ mắt, lần ngón tay theo gương mặt Alan. Chưa bao giờ Selina thấy lòng mình trỗi dậy cảm giác đau khổ như lúc này, nó cứ như lúc cô thấy anh nằm đó bất động bên vũng máu còn cô chẳng thể làm gì….chỉ khóc và khóc! Selina hôn vào má anh rồi đứng dậy bước ra ngoài và khép cửa phòng lại.
---------------------------
Ella ngồi trong công viên nhìn mọi ngừoi qua lại, cô đang tự hỏi mình nên làm gì? Những lời Calvin nói không phải là không có lý…. Hình như cô đã quên mất mục tiêu mình trở thành “Hell Angel” là để làm gì từ khi cô yêu Chun. Tình yêu của anh làm trái tim cô trở nên mềm yếu và quên mất nỗi đau dài trăn trở. Hình ảnh Mandy chết lại hiện về trong ký ức Ella. “Ella! mày thật sự đã quên mất rồi…quên mất Mandy đã chết vì ai. Mày chẳng còn là Ella Chen của ngày nào…. nếu bây giờ mày từ bỏ làm sát thủ thì có nghĩa là mày sẽ vĩnh viễn xếp mối thù của Mandy vào góc, mày có thể sao? Nhưng nếu mày tiếp tục giết ngừoi…mày nghĩ anh Chun có thể chấp nhận mày và tha thứ cho mày dù bất cứ lý do gì?....” Ella cởi sợi dây chuyền trong ngực ra, nó là hình viên đạn, đây là thứ Dason đã kết thúc cuộc đời Mandy mà cũng là kết thúc tình yêu của ngừoi. Ella đã đeo nó bên mình để nhắc nhở mình đừng quên…nhưng cô đã quên. Ella ứa nước mắt và siết chặt viên đạn trong tay “em xin lỗi Chun! Anh còn có cả tương lai dài phía trước, rồi anh sẽ gặp ngừoi tốt và hoàn hảo với anh hơn. em không thể ngừng lại cho tới khi nào em trả thù cho Mandy! Có lẽ mọi chuyện của em và anh đã kết thúc từ tối hôm qua. Anh nói đúng, khi ngày mới bắt đầu là mọi chuyện lại trở về vị trí cũ….”