Calvin đi qua đi lại trên bãi biển, anh nhăn mặt khi gọi điện thoại về nhà cho mẹ không đựoc. Trong lúc đó, vợ anh – Hebe đang đứng dựa cửa nhìn chồng mình đi qua đi lại mà không hiểu vì sao? Đã mấy ngày nay cô nhận ra anh hình như không thỏai mái cho lắm, từ lúc đám cưới đến bây giờ đã hơn 1 tháng và đây là lần đầu cô thấy anh đăm chiêu.
- chuyện gì vậy? – Selina đặt tay lên vai Hebe từ phía sau
- mình không biết… mình cảm thấy lo – Hebe ngỏanh đầu lại cừơi với Selina
vỗ vỗ lên vai Hebe để trấn an cô. Selina quyết định đi về phía Calvin để hỏi rõ mọi việc.
Buổi tối hôm đó, trong lúc mọi ngừoi đang dùng bữa với nhau thì đột ngột Calvin nhận đựơc 1 cuộc điện thoại và anh quay trở lại với gương mặt tức giận
- ngày mai hãy thu xếp mọi thứ, anh sẽ đặt vé máy bay để quay về Đài Loan trong thời gian sớm nhất
- tại sao? – Hebe ngạc nhiên nhìn anh
- có chuyện rồi – Calvin mím môi nhìn Selina và nói với giọng khó khăn – Dason đã bắt mẹ và Alan…..
--------------------------------
Hôm nay khá đẹp trời, bà Mary – mẹ Calvin quyết định đưa Alan đi công viên chơi. Kể từ ngày bà nhận lời Calvin đưa anh về ngôi nhà riêng của bà để chăm sóc thay cho Selina thì cậu nhóc chẳng cừoi chẳng nói 1 tiếng nào hết, suốt ngày Alan chỉ ngồi bên cửa sổ và khóc đòi “chị” Selina.
- Alan, hôm nay chúng mình đi công viên chơi nhé! – bà Mary xoa đầu Alan khi anh đang ngồi dầm dầm dĩa mỳ của mình
- …. Alan không muốn! – cậu nhóc Alan phụng phịu – Alan muốn chị Selina…hix! Có phải chị Selina bỏ Alan rồi không?
Bà Mary bật cừoi, cái cách trẻ con sắp khóc dỗi hờn làm bà thấy tội nghiệp anh hơn. Bà biết Selina cũng khá lâu và thật cảm phục cái cách cô chịu đựng cũng như cố gắng chăm sóc anh. “quả là 1 cô gái kiên cường!” bà Mary lấy áo khoác cho Alan và mặc vào cho anh
- Alan không vui thì chị Selina cũng không vui phải không nào? Hôm nay cô Mary đưa Alan đi chơi, Alan mua thật nhiều quà cho chị Selina để khi Selina về, Alan tặng cho Selina có đựoc không?
- …vậy cũng đựoc! – cậu bé Alan nghiêng đầu nghĩ ngợi
Bà Mary mỉm cừoi hài lòng, cuối cùng cũng thấy nụ cừoi hiếm hoi trên mặt Alan. Đưa Alan ra xe thì bà mới sực nhớ mình để quên giỏ trái cây trong nhà. bà Mary vội quay vào nhà để lấy và lúc bà quay ra thì có 1 cánh tay túm chặt lấy bà đẩy vào trong xe cùng với Alan đang bị trói chặt trong xe.
---------------------
- Angela, chúng ta làm thế này là bắt ngừoi trái phép đó – Dason cau mày nhìn Alan đang ngồi khóc trong lồng sắt treo trên trần nhà.
- Đây là cách duy nhất bắt bọn họ phải quay về! – Angela nhếch mép cừơi thật ác độc. đối với cô chỉ cần có thể mang Chun về trứoc mắt cô và có cơ hội giết chết Ella thì cô không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Không phải vô tình mà Dason bắt được Alan và bà Mary, tất cả là nhờ thông tin của Angela và đây cũng là kế họach do cô vạch ra. Kể từ ngày phát hiện ra “Hell Angel” cô vui mừng vì đây là lý do chính đáng bắt Chun phải chia tay Ella và Angela đã nghĩ là Chun sẽ hận Ella….nhưng cô biết mình đã lầm. Nứoc mắt cô trào ra, ánh mắt muốn tóe lửa và ao ứoc mình có thể tự tay giết chết Ella khi tận mắt cô đi theo sau lưng Chun, thấy anh đến nhà Ella rồi còn ẳm Ella lên nhà. Thái độ Chun lo lắng và đau lòng khi nhận ra Ella bị bệnh thì cô đã biết… Chun sẽ không thể nào hận Ella! nhưng cô vẫn nuôi cho mình 1 cơ hội khi biết Ella đã bỏ đi…. Và niềm vui chỉ tồn tại trong 1 tháng, Chun cũng biến mất cùng Ella. Angela đau đớn vô cùng khi nhận ra Chun đã đi tìm Ella…. không lẽ suốt cả cuộc đời này cô thật sự không thể có anh? “không! nếu Angela này thật sự không thể có Chun thì tự tay mình sẽ giết hết bất kỳ ai đến gần anh! Chun, là anh ép em! sao anh có thể vô tình với em đến thế? Em không hạnh phúc thì em cũng không thể cho ai cừoi trên nỗi đau của em!” Angela đã mím chặt môi thề như thế.
Angela điên cuồng lao vào nhà Ella tìm kiếm nhưng thật sự không thể có chút manh mối nào giúp cô phát hiện ra Ella đã đi đâu. Trong lúc khó khăn cô chợt nhớ ra còn có Selina, phải rồi! Selina còn có Alan, nhất định cô không thể mang Alan theo….và cô đã cho ngừoi điều tra. May mắn! có phải là ông trời cũng giúp cô? tốn nhiều tuần liên tiếp cô đi tìm bọn tay chân trong giới xã hội đen, cho ngừoi tìm kiếm hình ảnh Alan liên tục và cô đã mò ra.... cơ hội cô chắn chắn sẽ mang Chun và Ella về.
- anh không muốn gặp lại Ella phải không? – Angela liếc mắt sang Dason – hay anh muốn chờ ngày Ella và Chun về mang theo cả đứa con của bọn họ?
- không đựoc – Dason bực bội phản bác – anh sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Ella nhất định chỉ thụôc về 1mình anh.
- Vậy đựoc rồi, anh cứ ở đây canh chừng họ - Angela đưa chiếc điện thoại lên – còn em, em sẽ làm cho bọn họ phải xuất hiện ở đây 1 cách nhanh nhất.
-----------------------
Calvin vừa về tới nhà đã thảy vội túi xách lên sofa rồi phóng nhanh lên lầu. anh bật mở hết tất cả cánh cửa phòng nhưng tuyệt nhiên không có chút dấu vết nào là mẹ anh và Alan có ở đây. Chíêc bàn trong phòng khách cũng đóng 1 lớp bụi mờ mờ chứng tỏ cũng khoảng gần 1 tháng rồi không có ai ở và dọn dẹp.
- AAAAAAAAAAAA!
Calvin bực bội hét lên và đá vào cánh cửa. ánh mắt Calvin long lên sòng sọc, tất cả mọi ngừoi ở dứoi nhà nhìn anh trong im lặng, họ biết, mẹ anh quan trọng với anh như thế nào và tình yêu anh dành cho bà ra sao. Hebe nhẹ nhàng bứoc lên các bậc cầu thang dẫn về phía anh, ôm lấy anh vào lòng
- không sao đâu anh! Mục tiêu của Angela là Ella….nhất định mẹ sẽ không sao!
- Anh sẽ giết chết nó nếu nó dám động vào 1 sợi tóc của mẹ! anh thề!
Hebe gật đầu và ôm anh chặt hơn nữa, cố hết sức để kềm chế bớt cơn giận dữ của Calvin. Ella khẽ thở dài quay mặt nhìn sang chổ khác, chưa bao giờ cô cảm thấy hận mình như thế này…vì cô mà bà Mary gặp nguy hiểm, vì cô mà Alan cũng phải bị liên lụy…
- là tại em! – Ella thì thầm
- không phải! – Chun lắc đầu
- là do cô ấy không cam tâm và không biết vị trí của mình – Selina lạnh lùng lên tiếng – chính cô ta muốn bắt đầu việc này trứoc thì không thể trách ai.
Jiro và Chun ngẩn đầu lên nhìn Selina nhưng chỉ nhận đựoc ánh mắt lạnh lùng và cái cừoi nhếch mép đến vô hồn của Selina, cô xách đồ đứng dậy và bứoc lên lầu. có lẽ suốt cả cuộc đời này, Jiro sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đó nhưng tận sâu trong cùng là sự lo lắng đó dành cho mình…chưa bao giờ anh nhận ra tình yêu Selina dành cho Alan lại to lớn đến thế.
-------------------
“Ko mất đi thì có lẽ ko biết nó quan trọng với mình như thế nào”, cuộc sống Selina đã nghĩ mình là hoàn hảo, là thấu đáo nhưng tới bây giờ cô mới thấm thía vì nó. Cuộc sống trôi qua 1 cách quá vô tình như chính bản thân cô. Có bao giờ….à mà không chính xác là chưa bao giờ có 1 lần Selina ngồi lại và bình tâm ngẫm nghĩ kỹ tình cảm của mình. Cô quá mệt mỏi vì công việc, vì cuộc sống, vì nhiệm vụ, vì Jiro…và còn vì nhiều thứ nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ vì bản thân mình và Alan 1 lần ngồi lại suy nghĩ xem mình thực sự yêu Alan hay là vì chỉ muốn đền ơn anh… mãi tới khi phải xa anh Selina mới thảng thốt nhận ra mình nhớ anh, mình cần anh như thế nào. Selina luôn sợ, sợ 1 ngày cô nhìn thật lòng mình rồi cô sẽ yếu đuối, sẽ bỏ tất cả lại sau lưng mà đưa Alan bỏ trốn…nhưng hôm nay, ngay hôm nay đây Selina biết mình đã sai lầm. nếu sớm nhận ra mọi thứ về Alan và cùng anh rời bỏ thì…có lẽ anh đã không nguy hiểm. chỉ cần tửong tựong ra khuôn mặt Alan sợ hãi thút thít khóc trong 1 nơi xa lạ là Selina thấy như có ai đó đang siết chặt trái tim cô, giết chết cô bằng nỗi sợ hãi khiếp ngừoi. Dù trong hoàn cảnh đáng sợ như thế nào, Selina chưa 1 lần cảm thấy run rẩy và tuyệt vọng như lúc này…nếu thật sự lần này Alan không thể quay về bên cô, có phải là mọi việc đã trở nên quá muộn? Selina bần thần ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, trên bàn là khung hình Selina và Alan chụp trong ngày sinh nhật anh mà Alan đã mang theo khi dọn đến đây ở..còn có cả 1 xấp giấy vẽ mà trên đó là những bức vẽ nghuệch ngoạc kiểu trẻ con của Alan…. Selina cố không khóc, cố nén nứoc mắt vào trong, lần giở từng bức tranh mà Selina thấy lòng đau quá….chỉ toàn những bức vẽ về anh và Selina đi công viên chơi… Alan luôn nghĩ về cô dù trong tìm thức…nhưng còn cô? Ôm lấy khung hình Alan vào lòng, Selina cắn chặt môi cho nứoc mắt không chảy ra, nhắm mắt lại Selina ao ứoc “Alan, em có thể bay đến bên cạnh anh ngay bây giờ không? Anh có cảm nhận đựoc hơi ấm của em không? Hãy tha thứ và cho em thêm 1 cơ hội. chờ em nhé!”
------------------------
- chị Selina!
nhóc Alan đang ngủ chợt ngồi dậy gào lên làm bà Mary giật mình. Bà vội ôm lấy Alan vỗ về và quan tâm hỏi thăm
- sao vậy Alan?
- Alan vừa thấy chị Selina kêu tên Alan…đi tìm! Alan muốn tìm chị Selina!
Alan bĩu đôi môi ra đi kèm vẻ mặt xụ xuống tấm tức muốn khóc làm bà Mary fải dỗ dành cậu. hình như trong tiềm thức của Alan chẳng có chút cảm giác nào là sợ hãi trong hoàn cảnh này, anh chỉ nghĩ tới mỗi mình Selina. bà Mary hơi phì cừơi 1 chút trứoc cảm giác Alan dành cho Selina…phải chi ông Ken – ba Calvin cũng 1 lần nghĩ tới bà như thế… nhưng ông chưa bao giờ! Ông không khắt khe hay khó khăn với bà nhưng ông cũng không nồng nhiệt, cái thứ cảm giác ông dành cho bà…như 1 ngừoi bạn thân chứ không phải là tình yêu…và bà đồng ý với vai trò đấy dù bà yêu ông và con trai rất nhiều. lâu dần bà có cảm giác mình trở thành 1 cái bóng trong ngôi nhà giàu có…không ai có thể hiểu nỗi đau của bà khi ngòai đời mọi ngừoi đều khen ngợi nghị sỹ Choi và bà rất hạnh phúc. Nó quá xa vời phải không? Bà Mary quay sang nhìn Alan, mới lúc nãy cậu khóc đòi tìm chị Selina bây giờ lại lăng ra ngủ…cậu quá vô tư. Nếu không là 1 ngừoi mất trí, nếu không vì tai nạn thì có lẽ… Alan đã là 1 ngừoi chồng tốt vì anh yêu Selina thật sự, anh sẽ chăm sóc Selina cẩn thận, bà Mary tin như thế.
Calvin đi qua đi lại trên bãi biển, anh nhăn mặt khi gọi điện thoại về nhà cho mẹ không đựoc. Trong lúc đó, vợ anh – Hebe đang đứng dựa cửa nhìn chồng mình đi qua đi lại mà không hiểu vì sao? Đã mấy ngày nay cô nhận ra anh hình như không thỏai mái cho lắm, từ lúc đám cưới đến bây giờ đã hơn tháng và đây là lần đầu cô thấy anh đăm chiêu.
- chuyện gì vậy? – Selina đặt tay lên vai Hebe từ phía sau
- mình không biết… mình cảm thấy lo – Hebe ngỏanh đầu lại cừơi với Selina
vỗ vỗ lên vai Hebe để trấn an cô. Selina quyết định đi về phía Calvin để hỏi rõ mọi việc.
Buổi tối hôm đó, trong lúc mọi ngừoi đang dùng bữa với nhau thì đột ngột Calvin nhận đựơc cuộc điện thoại và anh quay trở lại với gương mặt tức giận
- ngày mai hãy thu xếp mọi thứ, anh sẽ đặt vé máy bay để quay về Đài Loan trong thời gian sớm nhất
- tại sao? – Hebe ngạc nhiên nhìn anh
- có chuyện rồi – Calvin mím môi nhìn Selina và nói với giọng khó khăn – Dason đã bắt mẹ và Alan…..
--------------------------------
Hôm nay khá đẹp trời, bà Mary – mẹ Calvin quyết định đưa Alan đi công viên chơi. Kể từ ngày bà nhận lời Calvin đưa anh về ngôi nhà riêng của bà để chăm sóc thay cho Selina thì cậu nhóc chẳng cừoi chẳng nói tiếng nào hết, suốt ngày Alan chỉ ngồi bên cửa sổ và khóc đòi “chị” Selina.
- Alan, hôm nay chúng mình đi công viên chơi nhé! – bà Mary xoa đầu Alan khi anh đang ngồi dầm dầm dĩa mỳ của mình
- …. Alan không muốn! – cậu nhóc Alan phụng phịu – Alan muốn chị Selina…hix! Có phải chị Selina bỏ Alan rồi không?
Bà Mary bật cừoi, cái cách trẻ con sắp khóc dỗi hờn làm bà thấy tội nghiệp anh hơn. Bà biết Selina cũng khá lâu và thật cảm phục cái cách cô chịu đựng cũng như cố gắng chăm sóc anh. “quả là cô gái kiên cường!” bà Mary lấy áo khoác cho Alan và mặc vào cho anh
- Alan không vui thì chị Selina cũng không vui phải không nào? Hôm nay cô Mary đưa Alan đi chơi, Alan mua thật nhiều quà cho chị Selina để khi Selina về, Alan tặng cho Selina có đựoc không?
- …vậy cũng đựoc! – cậu bé Alan nghiêng đầu nghĩ ngợi
Bà Mary mỉm cừoi hài lòng, cuối cùng cũng thấy nụ cừoi hiếm hoi trên mặt Alan. Đưa Alan ra xe thì bà mới sực nhớ mình để quên giỏ trái cây trong nhà. bà Mary vội quay vào nhà để lấy và lúc bà quay ra thì có cánh tay túm chặt lấy bà đẩy vào trong xe cùng với Alan đang bị trói chặt trong xe.
---------------------
- Angela, chúng ta làm thế này là bắt ngừoi trái phép đó – Dason cau mày nhìn Alan đang ngồi khóc trong lồng sắt treo trên trần nhà.
- Đây là cách duy nhất bắt bọn họ phải quay về! – Angela nhếch mép cừơi thật ác độc. đối với cô chỉ cần có thể mang Chun về trứoc mắt cô và có cơ hội giết chết Ella thì cô không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Không phải vô tình mà Dason bắt được Alan và bà Mary, tất cả là nhờ thông tin của Angela và đây cũng là kế họach do cô vạch ra. Kể từ ngày phát hiện ra “Hell Angel” cô vui mừng vì đây là lý do chính đáng bắt Chun phải chia tay Ella và Angela đã nghĩ là Chun sẽ hận Ella….nhưng cô biết mình đã lầm. Nứoc mắt cô trào ra, ánh mắt muốn tóe lửa và ao ứoc mình có thể tự tay giết chết Ella khi tận mắt cô đi theo sau lưng Chun, thấy anh đến nhà Ella rồi còn ẳm Ella lên nhà. Thái độ Chun lo lắng và đau lòng khi nhận ra Ella bị bệnh thì cô đã biết… Chun sẽ không thể nào hận Ella! nhưng cô vẫn nuôi cho mình cơ hội khi biết Ella đã bỏ đi…. Và niềm vui chỉ tồn tại trong tháng, Chun cũng biến mất cùng Ella. Angela đau đớn vô cùng khi nhận ra Chun đã đi tìm Ella…. không lẽ suốt cả cuộc đời này cô thật sự không thể có anh? “không! nếu Angela này thật sự không thể có Chun thì tự tay mình sẽ giết hết bất kỳ ai đến gần anh! Chun, là anh ép em! sao anh có thể vô tình với em đến thế? Em không hạnh phúc thì em cũng không thể cho ai cừoi trên nỗi đau của em!” Angela đã mím chặt môi thề như thế.
Angela điên cuồng lao vào nhà Ella tìm kiếm nhưng thật sự không thể có chút manh mối nào giúp cô phát hiện ra Ella đã đi đâu. Trong lúc khó khăn cô chợt nhớ ra còn có Selina, phải rồi! Selina còn có Alan, nhất định cô không thể mang Alan theo….và cô đã cho ngừoi điều tra. May mắn! có phải là ông trời cũng giúp cô? tốn nhiều tuần liên tiếp cô đi tìm bọn tay chân trong giới xã hội đen, cho ngừoi tìm kiếm hình ảnh Alan liên tục và cô đã mò ra.... cơ hội cô chắn chắn sẽ mang Chun và Ella về.
- anh không muốn gặp lại Ella phải không? – Angela liếc mắt sang Dason – hay anh muốn chờ ngày Ella và Chun về mang theo cả đứa con của bọn họ?
- không đựoc – Dason bực bội phản bác – anh sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Ella nhất định chỉ thụôc về mình anh.
- Vậy đựoc rồi, anh cứ ở đây canh chừng họ - Angela đưa chiếc điện thoại lên – còn em, em sẽ làm cho bọn họ phải xuất hiện ở đây cách nhanh nhất.
-----------------------
Calvin vừa về tới nhà đã thảy vội túi xách lên sofa rồi phóng nhanh lên lầu. anh bật mở hết tất cả cánh cửa phòng nhưng tuyệt nhiên không có chút dấu vết nào là mẹ anh và Alan có ở đây. Chíêc bàn trong phòng khách cũng đóng lớp bụi mờ mờ chứng tỏ cũng khoảng gần tháng rồi không có ai ở và dọn dẹp.
- AAAAAAAAAAAA!
Calvin bực bội hét lên và đá vào cánh cửa. ánh mắt Calvin long lên sòng sọc, tất cả mọi ngừoi ở dứoi nhà nhìn anh trong im lặng, họ biết, mẹ anh quan trọng với anh như thế nào và tình yêu anh dành cho bà ra sao. Hebe nhẹ nhàng bứoc lên các bậc cầu thang dẫn về phía anh, ôm lấy anh vào lòng
- không sao đâu anh! Mục tiêu của Angela là Ella….nhất định mẹ sẽ không sao!
- Anh sẽ giết chết nó nếu nó dám động vào sợi tóc của mẹ! anh thề!
Hebe gật đầu và ôm anh chặt hơn nữa, cố hết sức để kềm chế bớt cơn giận dữ của Calvin. Ella khẽ thở dài quay mặt nhìn sang chổ khác, chưa bao giờ cô cảm thấy hận mình như thế này…vì cô mà bà Mary gặp nguy hiểm, vì cô mà Alan cũng phải bị liên lụy…
- là tại em! – Ella thì thầm
- không phải! – Chun lắc đầu
- là do cô ấy không cam tâm và không biết vị trí của mình – Selina lạnh lùng lên tiếng – chính cô ta muốn bắt đầu việc này trứoc thì không thể trách ai.
Jiro và Chun ngẩn đầu lên nhìn Selina nhưng chỉ nhận đựoc ánh mắt lạnh lùng và cái cừoi nhếch mép đến vô hồn của Selina, cô xách đồ đứng dậy và bứoc lên lầu. có lẽ suốt cả cuộc đời này, Jiro sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đó nhưng tận sâu trong cùng là sự lo lắng đó dành cho mình…chưa bao giờ anh nhận ra tình yêu Selina dành cho Alan lại to lớn đến thế.
-------------------
“Ko mất đi thì có lẽ ko biết nó quan trọng với mình như thế nào”, cuộc sống Selina đã nghĩ mình là hoàn hảo, là thấu đáo nhưng tới bây giờ cô mới thấm thía vì nó. Cuộc sống trôi qua cách quá vô tình như chính bản thân cô. Có bao giờ….à mà không chính xác là chưa bao giờ có lần Selina ngồi lại và bình tâm ngẫm nghĩ kỹ tình cảm của mình. Cô quá mệt mỏi vì công việc, vì cuộc sống, vì nhiệm vụ, vì Jiro…và còn vì nhiều thứ nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ vì bản thân mình và Alan lần ngồi lại suy nghĩ xem mình thực sự yêu Alan hay là vì chỉ muốn đền ơn anh… mãi tới khi phải xa anh Selina mới thảng thốt nhận ra mình nhớ anh, mình cần anh như thế nào. Selina luôn sợ, sợ ngày cô nhìn thật lòng mình rồi cô sẽ yếu đuối, sẽ bỏ tất cả lại sau lưng mà đưa Alan bỏ trốn…nhưng hôm nay, ngay hôm nay đây Selina biết mình đã sai lầm. nếu sớm nhận ra mọi thứ về Alan và cùng anh rời bỏ thì…có lẽ anh đã không nguy hiểm. chỉ cần tửong tựong ra khuôn mặt Alan sợ hãi thút thít khóc trong nơi xa lạ là Selina thấy như có ai đó đang siết chặt trái tim cô, giết chết cô bằng nỗi sợ hãi khiếp ngừoi. Dù trong hoàn cảnh đáng sợ như thế nào, Selina chưa lần cảm thấy run rẩy và tuyệt vọng như lúc này…nếu thật sự lần này Alan không thể quay về bên cô, có phải là mọi việc đã trở nên quá muộn? Selina bần thần ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, trên bàn là khung hình Selina và Alan chụp trong ngày sinh nhật anh mà Alan đã mang theo khi dọn đến đây ở..còn có cả xấp giấy vẽ mà trên đó là những bức vẽ nghuệch ngoạc kiểu trẻ con của Alan…. Selina cố không khóc, cố nén nứoc mắt vào trong, lần giở từng bức tranh mà Selina thấy lòng đau quá….chỉ toàn những bức vẽ về anh và Selina đi công viên chơi… Alan luôn nghĩ về cô dù trong tìm thức…nhưng còn cô? Ôm lấy khung hình Alan vào lòng, Selina cắn chặt môi cho nứoc mắt không chảy ra, nhắm mắt lại Selina ao ứoc “Alan, em có thể bay đến bên cạnh anh ngay bây giờ không? Anh có cảm nhận đựoc hơi ấm của em không? Hãy tha thứ và cho em thêm cơ hội. chờ em nhé!”
------------------------
- chị Selina!
nhóc Alan đang ngủ chợt ngồi dậy gào lên làm bà Mary giật mình. Bà vội ôm lấy Alan vỗ về và quan tâm hỏi thăm
- sao vậy Alan?
- Alan vừa thấy chị Selina kêu tên Alan…đi tìm! Alan muốn tìm chị Selina!
Alan bĩu đôi môi ra đi kèm vẻ mặt xụ xuống tấm tức muốn khóc làm bà Mary fải dỗ dành cậu. hình như trong tiềm thức của Alan chẳng có chút cảm giác nào là sợ hãi trong hoàn cảnh này, anh chỉ nghĩ tới mỗi mình Selina. bà Mary hơi phì cừơi chút trứoc cảm giác Alan dành cho Selina…phải chi ông Ken – ba Calvin cũng lần nghĩ tới bà như thế… nhưng ông chưa bao giờ! Ông không khắt khe hay khó khăn với bà nhưng ông cũng không nồng nhiệt, cái thứ cảm giác ông dành cho bà…như ngừoi bạn thân chứ không phải là tình yêu…và bà đồng ý với vai trò đấy dù bà yêu ông và con trai rất nhiều. lâu dần bà có cảm giác mình trở thành cái bóng trong ngôi nhà giàu có…không ai có thể hiểu nỗi đau của bà khi ngòai đời mọi ngừoi đều khen ngợi nghị sỹ Choi và bà rất hạnh phúc. Nó quá xa vời phải không? Bà Mary quay sang nhìn Alan, mới lúc nãy cậu khóc đòi tìm chị Selina bây giờ lại lăng ra ngủ…cậu quá vô tư. Nếu không là ngừoi mất trí, nếu không vì tai nạn thì có lẽ… Alan đã là ngừoi chồng tốt vì anh yêu Selina thật sự, anh sẽ chăm sóc Selina cẩn thận, bà Mary tin như thế.