Ba ngày là một khoảng thời gian có thể rất dài, nhưng cũng có thể rất ngắn.
Có lẽ trong trí nhớ của tôi khoảng thời gian ba ngày này dài tựa như ba năm.
Cuối cùng cũng đến ngày tôi phải nộp bản điều tra báo cáo của mình. Vô cùng khách quan. Rất đúng trọng tâm. Tôi kể lại mọi vấn đề trong cuộc sống của Dịch Khiếu khi ở cùng bạn bè, cũng cẩn thận phân tích nguyên nhân gây ra mọi chuyện này ——- chính là ——- nguyên nhân từ phía tôi.
Cuối bản báo cáo, tôi viết ý kiến của riêng mình về việc này.
“Đồng ý để sinh viên Nhiễm Dịch Khiếu rời khỏi ký túc xá.”
Đồng ý để sinh viên Nhiễm Dịch Khiếu rời khỏi ký túc xá.
Đồng ý để sinh viên Nhiễm Dịch Khiếu rời khỏi ký túc xá.
Đồng ý để sinh viên Nhiễm Dịch Khiếu rời khỏi ký túc xá.
Đồng ý……
Lý chủ nhiệm thở dài.
“Thật sự quyết định như vậy?”
“Vâng.”
“Vì ——– cái gọi là ———- quyền lợi ——– của đại ——— đa ——– số ——-“
Trên mặt tôi nhất định là một biểu tình lạnh lùng, khiến Lý chủ nhiệm cũng không vì những lời này của tôi là tức giận.
Lý chủ nhiệm cúi đầu, lại thực cẩn thận nhìn bản báo cáo của tôi một lần nữa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, biểu hiện rằng thực ra bà cũng đang rất khó xử. Tôi không nói thêm lời nào nữa.
Tôi chỉ là không muốn nói gì hết.
Tôi ngơ ngác nhìn bức tường đằng sau chủ nhiệm, cho dù trên ấy chẳng có gì hết.
“Quyết định như thế này cũng khiến tôi vô cùng khó chịu.” Lý chủ nhiệm tựa lưng lên sopha, nhẹ nhàng bỏ kính xuống, “Dịch Khiếu là một sinh viên tốt, thành tích học tập tốt nhất lớp. Giảng viên nào cũng rất quan tâm đến em ấy, hai ngày nay nghe được chuyện, rất nhiều giảng viên đã đến chỗ tôi cầu tình ——- ai…… Lòng người cũng là máu thịt cả thôi……”
Vậy ư?
Đúng vậy. Tôi cảm nhận được điều ấy.
Thế nhưng, sự đồng cảm ấy cũng chỉ là hạt cát nhỏ mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là một tiếng thở dài bất lực yếu đuối và chút an ủi vô dụng.
Vô dụng cả thôi……
“Thế này đi.” Lý chủ nhiệm trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Có giảng viên đề nghị, để Dịch Khiếu đến ở phòng trực ban của khoa, vừa có thể tránh đi những lần gặp gỡ xấu hổ với mọi người, vừa có thể làm việc ngoài giờ, ý cậu thế nào?”
Sự đau đớn đã khiến thần trí tôi như tê dại đi, mãi một lúc lâu sau, tôi mới chậm rãi phản ứng lại được, nhận ra hàm ý trong lời nói của Lý chủ nhiệm ——-
Ánh mắt tôi dần dần hạ xuống ——- rốt cục dừng trên mặt Lý chủ nhiệm.
Khoan đã ——– vừa nãy bà ta nói gì cơ?
Đến ở phòng trực ban của khoa? Nói như vậy ———
“Chị……. vừa nói…… chị……. chị quyết định là…….” Tôi đột nhiên nói năng lộn xộn lung tung hết cả.
“Tôi nói ——— tôi quyết định để Dịch Khiếu đến phòng trực ban của khoa, như vậy sẽ tiện hơn nhiều. Cậu cũng ở tầng đó, có thể chiếu cố em ấy hơn rời khỏi ký túc xá, là có thể tạo được khoảng cách, giảm bớt mâu thuẫn cho em ấy.”
Ở —— lại —— tầng ——- tôi ——– đang ——– ở ———
Đột nhiên lúc ấy, khuôn mặt của Lý chủ nhiệm đang tuổi mãn kinh kia lại trở nên đáng yêu vô cùng.
“Thật sự……… Thật sự có thể sắp xếp như thế sao? Lý chủ nhiệm, chị không nói đùa chứ…… A! Thực xin lỗi! Tôi biết tâm địa chị là tốt nhất, là người công bằng nhất…… Điểm này tôi không nghi ngờ gì hết đâu…… Tôi cũng không biết phải cảm ơn chị như thế nào nữa……. Tôi…… Tôi thay Dịch Khiếu cảm kích ân tình này của chị…… Cũng không biết nên nói gì cho phải…… Tôi……. Tôi…… Sự kính trọng của tôi đối với chị như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt vậy……”
“Được rồi được rồi, cậu khỏi vuốt mông ngựa nữa đi.” Lý chủ nhiệm không khỏi “Phụt” một tiếng bật cười. Sau đó bà vội vàng thu hồi lại nét cười kia, cúi đầu lảng tránh ánh mắt của tôi.
“Này, chuyện tốt như vậy, khóc cái gì…….”
Làm gì có? Tôi vui như thế cơ mà…….
Thế nhưng…… Ngón tay mờ mịt chạm khẽ lên mặt, từ lúc nào, từ lúc nào nước mắt đã thấm ướt hai má thế này?
Chỗ mềm yếu trong lòng đột nhiên bị đụng vào, tôi biết đây không phải điều ý chí của bản thân có thể điều khiển được nữa. Tôi bị vận mệnh của Dịch Khiếu ảnh hưởng tới, từng giọt từng giọt tích tụ, đều đã bị người ta nắm hết trong tay rồi……
Vậy nên tôi mới thay em khóc ——- bởi vì tôi biết Dịch Khiếu rất kiêu ngạo, sẽ không bao giờ vì số phận của mình mà bật khóc……
Phong hồi lộ chuyển được rồi. (mọi chuyện đã có thể được vãn hồi, xoay chuyển, thay đổi – theoTiểu Diệp Thảo)
Một hồi phong ba cứ như vậy lặng lẽ được giải quyết. Tôi một lần nữa nói cho cả lớp, ai cũng phải hứa không được nhắc lại nguyên nhân Dịch Khiếu phải chuyển phòng nữa, không phải vì yêu cầu của tôi, mà ít nhất cũng là vì sự tôn trọng của chính bọn chúng. Ánh mắt thành khẩn của tôi lướt khắp cả lớp, hy vọng có thể tìm thấy sự đồng tình của mọi người. Thực tế tôi cũng đã tìm được, bọn chúng không hề làm tôi phải thất vọng. Các nam sinh không hẹn mà cùng cúi đầu, Ti Viễn lại lẳng lặng đem ánh mắt ném ra ngoài cửa sổ.
“Thầy Trần, thầy yên tâm đi. Chúng em quả thực cũng rất hối hận ——“
“Thực xin lỗi ——-“
“Chúng em sẽ tận lực chiếu cố cậu ấy……”
Tôi gật gật đầu, tia tình tự khác thường trong lòng lại bắt đầu quay cuồng. Tôi cúi đầu ổn định lại một chút tâm tình, vừa lúc nghe thấy Ti Viễn buồn bã nói: “Không biết cái ***g thủy tinh xinh đẹp này có thể bảo vệ cậu ta bao lâu? Có thể thật sự lừa gạt được cậu ta bao lâu?”
Tôi lại một lần nữa nhìn Ti Viễn, cậu ta cũng không yếu thế chút nào mà nhìn lại tôi. Tôi biết điều cậu ta nói là thật, chỉ là tôi không muốn thừa nhận mà thôi.
“Em cũng đã nói, chúng ta không thể lựa chọn điểm xuất phát cho chính mình. Cây chính là cây, thuộc tính không thể thay đổi được.” Ánh mắt Ti Viễn nhẹ nhàng chớp động, cậu ta cố gắng không ngắt lời tôi. “Nhưng chúng ta có thể thử thay đổi hoàn cảnh của mình. Đem cây đặt trong sa mạc nhất định sẽ chết, nhưng nếu là một khu rừng rậm thì sao? Cái ***g thủy tinh xinh đẹp kia, thầy nghĩ bản thân sẽ cố gắng giữ gìn nó. Sẽ giữ đến khi tôi cho rằng mình đã tìm thấy một khu rừng rậm ——– tôi hy vọng bản thân sẽ tìm được nó ———-“
Nếu có thể, tôi muốn tạo ra một khu rừng rậm có thể bảo vệ chúng tôi. Nhưng trước hết, tôi cần một cái ***g thủy tinh như vậy, đơn giản chỉ để bảo hộ em ấy an toàn.
Cũng là để mọi người đều an toàn.
Đây là ước nguyện ban đầu của tôi khi bắt đầu làm nghề giảng viên, cũng là, nguyện vọng cuối cùng của tôi.
“Đây là cái cuối cùng rồi ư? Đồ của em lại ít như vậy?” Sau khi tôi hống hết tất cả các sinh viên đến hỗ trợ rời đi liền đóng cửa lại, nói với Dịch Khiếu.
“Vâng ——- đồ của em cũng không nhiều, chỉ có sách là bảo bối của em thôi.” Dịch Khiếu bận rộn sắp xếp giá sách nho nhỏ kia, vui vẻ đem từng quyển từng quyển một đặt lên.
“Nhưng vẫn còn thiếu nhiều lắm.” Tôi nhìn xung quanh, “Thiếu gì thì cứ đến chỗ thầy lấy nhé. Chúng ta ở rất gần nhau, em đến chỗ thầy chơi lúc nào cũng được.”
“Đi làm sao được a.” Dịch Khiếu quay đầu lại ném cho tôi một cái liếc mắt, ” Phòng trực ban, ừm ——— cứ để thế làm sao mà được? Khóa cửa trông coi là nhiệm vụ của em, sao có thể tùy tiện đi chơi được?”
“Nói cũng phải ha, có vẻ như không được tự do lắm.” Tôi giúp đỡ sắp xếp giá sách, lại cố ý nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của em, “Nhưng mà, vì sao có người trên mặt lại rõ ràng viết ra hai chữ ‘cao hứng’ thế nhỉ?”
Dịch Khiếu đỏ mặt, bối rối xoay người nói, “Em đúng là đang rất cao hứng, không được sao?”
“Ha hả, cao hứng thì cứ cao hứng thôi…… làm sao mà phải thẹn thùng chứ……”
“Cái kia……” Dịch Khiếu tạm dừng một chút, lại rất nhanh nói tiếp, “Ừm, phải cảm ơn thầy.”
“Hả? Cảm ơn thầy? Cảm ơn thầy cái gì cơ?”
“Lý chủ nhiệm nói cho em biết, là thầy mất rất nhiều công sức đưa em tới nơi này, hy vọng em có thể an tâm học tập thật tốt ——“
Hóa ra ——– bà ấy lại nói thế ——-
Sự kính trọng của tôi với Lý chủ nhiệm lại tăng lên vài phần.
“Sự sắp xếp này rất tốt, ở đây học tập cũng rất thuận lợi, không bị người khác gây phiền hà, hơn nữa nguồn điện ở đây là vô hạn, có rất nhiều sinh viên muốn xin đến đây đấy. Nếu đã bị em chiếm trước rồi, thì cứ yên tâm học tập đi.”
“Vâng, em biết rồi. Em sẽ cố gắng.” Ánh mắt Dịch Khiếu rất nhanh ôn hòa hẳn đi, lại cũng rất nhanh khôi phục lại như ban đầu.
“Hơn nữa…… Cũng rất gần……”
Tôi đột nhiên phát hiện hình như mình không nghe kịp một lời nói trọng yếu nào đó, lập tức nhìn chằm chằm Dịch Khiếu: “Em vừa nói gì cơ? Cái gì gần ấy? Nói to lên nào!”
“A, không có! Em không nói gì cả! Thầy nghe nhầm rồi!” Dịch Khiếu vội vàng xoay người đi sắp xếp giường mình.
“Không thể nào, thầy khẳng định đã nghe được điều gì đó mà. Dịch Khiếu, không thể nói dối thầy giáo của mình đâu ———” Tôi đuổi theo em tới góc phòng.
“Thật sự không có mà. Thầy ơi thầy tha cho em đi.” Dịch Khiếu lại bổ nhào về phía giá sách.
“Thầy chắc chắn mình đã lỡ không nghe ra điều gì đó mà, Dịch Khiếu, lặp lại một lần nữa thì cũng có ai chết đâu ——“
“Trời ạ ———– Thầy năm nay bao nhiêu tuổi rồi, thế mà vẫn còn làm nũng……”
“Thầy ——— thầy ——– thầy có làm nũng đâu, em đừng có tự dưng nhắc đến chuyện thầy già như thế chứ, em quá phận quá rồi đấy!”
“Nhưng đúng là thầy già hơn em mà.”
“Em không thể không nói ra được à? Quên chuyện này đi không được ư?”
“A! Lần trước không biết là ai cố ý nhấn mạnh, nói ăn cơm nhiều hơn em những 10 năm……”
……
Buổi chiều hôm ấy, ánh dương quang không quá chói gắt, nhưng trong gian phòng nhỏ bé kia lại tràn đầy ấm áp. Tôi nghĩ Dịch Khiếu ngày ấy thật sự rất vui vẻ, sự vui sướng tột cùng năm nào lại hiện cả lên trên khuôn mặt em. Tuy rằng em vẫn chỉ biết dùng hành động cắn môi và nhăn mũi mà biểu đạt sự vui vẻ và bướng bỉnh của mình, nhưng tôi biết thiên sứ ấy đang dần dần bước ra khỏi bóng ma của bản thân, thoát khỏi quá khứ của chính mình. Tôi tin rằng một ngày nào đó, em sẽ cười thật tươi, như ánh dương quang xán lạn, chiếu vào tận sâu trong lòng mỗi người. Tôi luôn chờ đợi một ngày nào đó, em sẽ thật sự tươi cười, khiến thời gian phải ngừng lại, ánh dương quang phải ảm đạm thất sắc, khiến sự ấm áp và khoan dung trong lòng mỗi người, đều phải tan chảy —— trong nụ cười ấy của thiên sứ.
“Nếu đổi lại là thầy, thầy sẽ chọn thế nào?”
Tôi nghĩ chắc bản thân là một người rất thiếu quyết đoán, nếu không vì sao tôi lại có thể lưỡng lự trước cái vấn đề trái phải rõ ràng hết thế này ——– lúc trước thì muốn làm một bụi cỏ thật nhỏ bé, giờ lại không cam lòng mà muốn trở thành một gốc đại thụ. Lòng tham của con người, có phải là như vậy hay không?
“Làm bụi cây, cỏ dại, hay làm một gốc đại thụ chống trời, nếu là em, em sẽ chọn cái nào?” Tôi đem vấn đề này ra hỏi Ti Viễn.
Cậu ta bật cười: “Thầy Trần, mấy ngày nay anh cứ đăm chiêu mãi, hóa ra là vì vấn đề đơn giản này đấy à?” Ti Viễn bướng bỉnh chớp chớp mắt. “Thế bắt buộc phải lựa chọn ư? Là cây cỏ dại hay là đại thụ thì cũng thế cả mà thôi, không phải chỉ cần một ý nghĩ và mong mỏi của mình là có thể thay đổi được. Điều chúng ta có thể làm, chỉ là lựa chọn làm một gốc cây đại thụ hay một bụi cây nhỏ như thế nào, phải sống như thế nào mới có thể sinh tồn ở mọi hoàn cảnh được thôi.”
“Thật sâu sắc.” Tôi trợn mắt há mồm nhìn Ti Viễn, đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mấy đứa nhỏ này chúng tôi đã sắp không theo kịp nữa. Thực tế tôi là thầy giáo của bọn chúng, dạy chúng tri thức vận dụng trong cuộc sống và đạo lý làm người mà về những phương diện khác, chúng lại là thầy giáo của tôi ———– Dịch Khiếu đã dạy tôi một điều, Ti Viễn lại dạy tôi thêm một điều nữa.
“Tiểu tử này được, ý tưởng tốt lắm, cứ thế này chắc tôi phải gọi mấy đứa các cậu là thầy giáo quá.” Tôi thì thào tự nói, trầm mình vào trong từng câu nói của Ti Viễn.
Ti Viễn thản nhiên cười. “Khi anh phát hiện có rất nhiều chuyện ý chí của chúng ta không thể thay đổi được, anh sẽ tự nhiên hiểu được điều này thôi.”
“Ví dụ như: chúng ta đều là đàn ông, đó là sự thật, cái gì cũng không thể thay dổi được.”
Tôi đang mải suy nghĩ, Ti Viễn một lúc lâu không có phản ứng gì lại đột nhiên nói. Mà khi tôi mang theo một chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu ta lại chạy tới trước giá sách của tôi, nhìn đống sách dày cộp trên giá.
Đứng trước giá sách…… thân ảnh cao cao…… trùng điệp lên nhau……
Trùng điệp lên nhau…… Dịch Khiếu…… Cũng thường hay đứng ở đó…… tôi có chút hoảng hốt nghĩ.
Dịch Khiếu……
“Đúng rồi, Dịch Khiếu về sau sẽ chuyển sang ký túc xá lớp mình, cùng mọi người ở chung có được không?”
“Chắc không sao đâu, cậu ấy không phải là người dễ dàng làm thân, nhưng mọi người đại khái cũng có thể nói chuyện được.”
“Các em phải quan tâm đến em ấy một chút, phải giúp đỡ em ấy, dù sao em ấy cũng đã phải chịu một vết thương quá lớn……”
“Thầy Trần, chúng em cũng có phải cây nạng của cậu ta đâu, chúng em có thể làm tốt chuyện của mình cũng đã khó lắm rồi, làm sao còn có thể lo cho cậu ta được.” Ti Viễn liếc tôi một cái, thấp giọng thì thầm nói, “Cũng có lúc chúng em lén nói với nhau, anh cứ chiếu cố cậu ta nhiều như thế, cũng chẳng biết có phải chuyện tốt hay không.”
Tôi không khỏi im bặt. Có phải đấy gọi là ghen tỵ không nhỉ? Mị lực của tôi đúng là quá cao rồi.”Ti Viễn, nghe em nói thế sao thầy lại thấy độ pH nó xuống dưới rồi a, a??”
“Thì sao chứ??” Ti Viễn bật thốt, rồi lập tức đỏ mặt, hướng mắt sang chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Có khi cả khoa bây giờ ở trong lòng anh cũng chẳng bằng một Dịch Khiếu kia ấy.”
“Sao thế được?? người, chia đều cả thôi. Nếu Ti Viễn em có bị thương bị đau cái gì, thầy cũng sẽ đi theo làm tùy tùng hầu hạ như thế thôi, sẽ không để em sút tí cân mất miếng da nào đâu.”
“Thật không? Thầy, hôm qua em chơi bóng bị thương ở đùi đấy, anh mau xoa xoa cho em đi.”
“Ờ vậy hả? Ở chỗ nào cơ? Để thầy xem xem ——- chỗ này à?”
“Đúng đúng. ^^”
“Chỗ cơ đùi này hả?”
“Đúng đúng. ^^”
“Đi chết đi, tiểu tử thối.” Tôi hung hăng vỗ vào gáy Ti Viễn, “Đây mà là cơ đùi à? Là mông đấy —— tôi ——- trở về thiền cho thuộc làu làu giải phẫu học đi đã rồi hãy đến lừa thầy giáo cậu nghe chưa!!”
Thượng đế nói, trong đại tội của con người, cái đứng đầu là ——- “Ghen tị.”
Một hôm, chủ nhiệm khoa gọi tôi đến văn phòng bà.
“Mặc Vân này, tôi muốn hỏi cậu, Nhiễm Dịch Khiếu trong lớp cậu giờ thế nào rồi?”
“Rất tốt ạ, các sinh viên với các giáo viên khác cũng khen nhiều lắm.”
“Thế hả? Nhưng sao tôi lại không hề nghe được như vậy?” Lý chủ nhiệm chậm rì rì nói.
Lòng tôi đột nhiên nện bộp bộp.
“Vừa rồi học sinh lớp cậu đến nói với tôi, muốn tôi đưa em ấy trở về ký túc xá trước kia.”
Tôi chợt thấy toàn thân như bị tiêm một liều thuốc tê thật mạnh, phẫn nộ vô cùng, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu. “Ai nói thế? Sao lại không tới tìm tôi trước?”
“Mặc Vân à, mọi người ai cũng biết cậu chiếu cố Dịch Khiếu đến mức thiên vị, không công bằng với những người khác, ai còn dám đứng trước mặt cậu mà nói chứ. Đến tôi giờ cũng thấy nơm nớp lo sợ, mấy đứa nhỏ kia cũng rất đáng thương.”
Tôi cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình. “Tôi không rõ vì sao, mâu thuẫn giữa những sinh viên cùng một lớp chúng tôi lại không thể tự giải quyết được?”
Lý chủ nhiệm thông cảm nhìn tôi. “Tôi đã sớm nói cậu không thể xem nhẹ mấy vấn đề như thế này mà. Mặc Vân, một sinh viên tàn tật có thiếu hụt một bộ phận cơ thể là điều không thể tránh khỏi, nhưng vấn đề là tâm lý của cậu ấy.”
“Em ấy căn bản chẳng có vấn đề tâm lý gì hết!”
“Thầy Trần! Thái độ của thầy như thế chúng ta làm sao có thể bàn bạc được!” Lý chủ nhiệm cũng lớn tiếng, ánh mắt lợi hại nhìn tôi, “Khó trách sinh viên của thầy không dám trực tiếp đi tìm thầy, quả nhiên cứ nói đến chuyện của sinh viên tàn tật kia là thầy sẽ mất bình tĩnh ngay ——— tôi cũng chẳng muốn nói gì nữa, cho thầy ba ngày, viết một bản báo cáo cho tôi. Nhớ kỹ, phải thật khách quan. Nếu tôi thấy có bất cứ ý kiến chủ quan nào, lúc đó tôi sẽ tự mình sắp xếp, đổi cậu ta về ký túc xá trước kia!”
Đổi về?
Đổi về…… Tôi bình tĩnh nhìn chủ nhiệm: “Thật ra chị đã quyết định rồi, phải không?”
“Để tôi đi điều tra…… chỉ vì muốn tôi chịu phục thôi đúng không?”
Lý chủ nhiệm dùng sức bóp bóp ngón tay, thật lâu sau mới trả lời câu hỏi của tôi.
“Tôi cũng muốn một lần nữa thuyết phục lại bản thân mình lắm……”
“Nhưng điều kiện lại là, tôi phải bảo vệ quyền lợi của đại đa số các sinh viên khác.”
Sau đó, tôi cố gắng bình tĩnh trở lại, vào một buổi tối thật yên tĩnh gọi những sinh viên cùng phòng với Dịch Khiếu vào phòng nghỉ của mình. Hiện giờ tôi đã không còn quan tâm là ai tới chỗ chủ nhiệm khoa nói những lời đó nữa, tôi chỉ nghĩ: vì sao mọi người ngay cả một sự đồng cảm cũng không có?
Buổi tối hôm ấy thời tiết vô cùng nặng nề, giống hệt như tâm trạng tôi lúc đó. Tôi nửa nằm nửa ngồi trên ghế, cứ nhìn mãi trần nhà trống rỗng, cứ nhìn mãi.
Sống cuộc sống như của Dịch Khiếu thật sự quá khó, chưa bao giờ cười, cũng không chủ động tiếp cận ai, một bộ dáng lạnh như băng, nhìn thôi cũng thấy trái tim như đông cứng lại. Nếu có một người như cậu ta ở ký túc xá, em cũng không dám ngu ngốc ở đó thêm nữa, thế thì còn gì gọi là ký túc xá chứ?
Thầy nói tất cả mọi người đều là bạn bè, ai cũng phải hòa đồng với nhau. Dịch Khiếu bộ dáng tốt như thế chúng em nói đùa trêu chọc cũng là bình thường thôi, nhưng mà cậu ta nói một phát liền trở mặt ngay, khiến mọi người đối xử tốt với cậu ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thế thì còn ai dám nói chuyện với cậu ta chứ?
Cái chân giả của cậu ta ấy, có lúc đặt ở đầu giường, nam sinh bọn em thì tùy tiện quen rồi, ra vào không tránh được mà đụng phải, cũng đâu phải cố ý đâu, giải thích một chút không phải là được rồi sao ——– thế nhưng mà, cũng không biết cậu ta có ghi hận hay là gì gì đó hay không, mà liên tục mấy ngày cứ làm mặt lạnh như vậy đến khiến người khác chỉ muốn chạy ra khỏi phòng luôn……
Nữ sinh theo đuổi cậu ta, cậu ta không hài lòng liền đuổi người ta ra ngoài, khiến nữ sinh mắng cũng lôi cả phòng chúng em ra mắng, chúng em có trêu ai ghẹo ai đâu chứ? Về sau còn ai dám đến phòng bọn em đây?
Tránh xa cậu ta, sợ đả kích cậu ta nhưng nói chuyện với cậu ta, lại sợ sẽ kích thích cậu ta. Quá mệt mỏi……
Hơn nữa, nghe nói cậu ta còn ăn trộm đồ người khác nữa……
Tôi mệt mỏi quay đầu lại, cười khổ nói: “Trộm đồ vật ư, sao lại thế được?”
“Ai, chỉ cần cậu ta ở ký túc xá, bọn em đều phải ra ngoài, chẳng ai dám ở cùng một phòng với cậu ta, cậu ta có rất nhiều cơ hội, hơn nữa, quả thật có người cũng nói bị mất đồ rồi.”
“Trộm đồ……” Tôi đưa tay day day hai mắt, không nhìn, không nghe có phải sẽ tốt hơn không?
Ngay cả lời đồn em ấy trộm đồ cũng đã bị thêu dệt ra, làm gì còn chuyện khó nghe nào hơn nữa để mà truyền đi chứ?
Là ai có chút khờ dại, có chút cố chấp hôm nào? Là ai cứ luôn cho rằng chỉ cần thật cố gắng là tốt rồi chứ?
“Trộm đồ người khác ——–“
Ti Viễn nghiêng đầu nhìn sang một bên, lạnh lùng nói, “Đúng vậy, ở chỗ bọn em đều truyền chuyện này.”
“Sao có thể như vậy, em ấy thường xuyên đến chỗ tôi, thế lại càng nhiều cơ hội trộm đồ hơn. Thế nhưng tại sao chỗ tôi lại không bị gì?”
“Thật ư? Lại còn thường xuyên tới…… Vì sao bọn em lại không được đến?” Ti Viễn lộ vẻ kỳ quái, bình tĩnh nói, “Lúc anh nói anh phải đi công tác, không cho bọn em tới là lúc cậu ta đến đúng không?”
Tôi im lặng, lúc sau lại vẫn im lặng gật gật đầu.
Ti Viễn nhìn tôi một lúc lâu, mới gằn từng tiếng nói: “Anh có biết không? Chỉ riêng chuyện này thôi cũng khiến bọn em tổn thương lắm.”
“Chuyện này thì liên quan gì tới Dịch Khiếu?”
Ti Viễn im lặng thật lâu, rồi chậm rãi nói: “Thầy Trần, anh quá coi thường mị lực của mình rồi. Anh dù sao cũng là thầy giáo, thầy giáo đối xử không công bằng với các sinh viên, lời đồn đằng sau có thể ít được ư? Ghen tị có thể ít được ư?”
Tôi ngồi một chỗ không thể động đậy ——— toàn thân rét lạnh.
Là tại tôi sao?
Tôi như nhớ lại lúc đang vẽ tranh, trong bức họa kia là một Dịch Khiếu bất lực, ưu thương, yếu đuối, hệt như chỉ một cái gõ nhẹ vẻ đẹp kia của em sẽ tan vỡ mất. Mà Dịch Khiếu đứng phía sau tôi lại chỉ vào bức tranh, nói: “Thầy cố ý đem em vẽ ra cái dạng này, hy vọng có thể giành được sự thông cảm của mọi người, nhưng mà quả thực, chỉ làm gia tăng thêm phiền não cho em thôi!”
“Nó rất cao.” Lại như vẳng lại thanh âm của em, trong không khí lạnh lùng nói.
“Thầy ạ, em thấy, cậu ta ở chúng phòng với bọn em cũng không vui vẻ gì. Không bằng đuổi cậu ta về phòng cũ đi.” Ti Viễn rầu rĩ nói.
“Cái gì? Em ấy có phải đồ vật gì đâu? Đổi đi đổi lại, Dịch Khiếu sẽ nghĩ thế nào chứ, bị bạn cùng lớp đuổi ra ngoài à?”
Lòng tôi một trận chua xót, nước mắt cơ hồ sắp tràn ra. Tôi không thể tưởng tượng nổi bản thân lại có thể ra cái quyết định ấy, cũng không thể tưởng tượng Lý chủ nhiệm lại tự mình ra chỉ thị như thế với em. Chuyện này xem như là phong ba bão táp đấy ư? Em phải là một cái cây như thế nào mới có thể chịu đựng được sự ruồng bỏ đau đớn như thế???!!!
Tôi nâng tay, nghĩ muốn che đi hơi nước nơi đáy mắt. Lần đầu tiên —— tôi thống hận sự vô lực của bản thân như thế.
“Nếu là em, Ti Viễn, gặp chuyện thế này em sẽ xử lý thế nào?”
“…… Có lẽ phải tách xa một chút…… Dù sao…… một người không vui, thì cả sáu người cũng chẳng vui nổi……”
“Vậy còn cảm giác của Dịch Khiếu, chúng ta không cần quan tâm tới sao?”
“……”
“…… Trong lòng anh…… đại khái chỉ có mỗi Dịch Khiếu thôi……”
Ti Viễn đi tới cửa, tay đã chạm đến nắm đấm cửa lại chợt ngừng.” Thầy Trần, anh ở đây, thật sự không thấy bị mất đồ gì sao?”
“……Đúng vậy, không hề mất thứ gì, nói Dịch Khiếu ăn trộm đồ, thầy có chết cũng không tin.”
“Vậy ư?”
Thanh âm của cậu ta nghe ra thật trống rỗng.
Ti Viễn mở cửa, một luồng không khí lạnh buốt thổi vào. “Có lẽ, anh căn bản không hề cho rằng đó là đồ của mình.”