Lại thêm trọn vẹn một đêm không ngủ.
Cái ***g thủy tinh tôi tạo ra cho Dịch Khiếu dễ dàng bị đập vỡ như vậy, bốn phía như huyết nhục mơ hồ. Tối hôm ấy Dịch Khiếu nói rất nhiều, hệt như cả đời này những điều em chưa nói ra đến hôm nay phải nói cho bằng hết, em kể về quá khứ của em, về hiện tại của em, có chút không được bình thường, tự tay xé toạc miệng vết thương của mình ra, lại xé rộng ra nữa, để sự tự tôn yếu ớt cuối cùng kia của em bị gió đêm lạnh lùng thổi tan đi, tĩnh mịch đến tàn nhẫn.
Tôi không thể ngăn cản, mà cũng vô lực ngăn cản. Nếu không phải là Dịch Khiếu mà là một người bình thường khác, tôi sẽ nghĩ trăm phương ngàn ké để an ủi người đó. Thế nhưng em lại khác, em rất khác. Bởi vì quan tâm quá mức nên không thể tháo gỡ bất cứ thứ gì. Điều tôi có thể làm, chỉ có thể là trầm mặc để em kể hết từng chuyện từng chuyện, cảm giác như mình và em đều giống nhau, bị nỗi sợ hãi và bi thương vô tận hoàn toàn bao phủ lấy.
Thế nên, buổi tối hôm ấy, tôi lặng lẽ nghe Dịch Khiếu nói, cho dù tình cảnh này cả tôi và em đều không mong muốn đi chăng nữa, nhưng tôi lại càng thêm biết nhiều chuyện trước kia của em mà mình chưa được biết, hòa lẫn một thứ tình cảm khác lạ.
Dịch Khiếu, thiên sứ bị gãy cánh……
Em, đã từng được bay lượn tự do như vậy……
Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, tôi là một đứa trẻ được nuông chiều.
Trong ký ức, hệt như luôn có người già, trẻ con, nam, nữ tươi cười với tôi, bọn họ thích nhìn tôi cười, thích thấy tôi tùy hứng, thích nhìn tôi chạy trên đồng ruộng, phía sau là cánh diều thật to đang được kéo đi, dần nương theo sức gió mà bay lên.
Trước đây tôi thích nhất là chơi diều, khi đó Thiên Tân cũng chưa được lớn như hiện tại, chỉ cần đi xe ba mươi phút thôi là tôi có thể ôm trọn cả một không gian xanh ngắt vào lòng. Tôi chạy nhảy, cười đùa, hét lớn, mỗi ngày đều vô cùng khoái hoạt.
Về sau, khi dần lớn lên, cũng dần không còn nhiều thời gian để tự do đi chơi như vậy nữa. Thiên Tân ngày càng phát triển, thành nội càng ngày càng lớn, 30 phút đi xe biến thành 45 phút, về sau lại thành mấy tiếng đồng hồ…… Khi tôi đạp xe đến đồng ruộng, lúc nào cũng chỉ yên lặng nhìn chăm chú, đứa nhỏ vui sướng chạy nhảy trong trí nhớ, đã không còn thuộc về một người trưởng thành như tôi nữa.
Ngoài chơi diều, còn một chuyện tôi rất thích đó chính là chơi trò chơi. Tôi có thể chơi với cả bạn nam và bạn nữ. Chơi với bạn nam thì sẽ chơi cảnh sát bắt cướp, còn với bạn nữ thì sẽ chơi trò chơi gia đình. Thật ra tôi thích chơi trò chơi gia đình hơn ——- là trò chơi bác sĩ. Tiêm cho búp bê của mình, cho nó uống thuốc, trong cuộc chơi ấy tôi có thể thoải mái cảm thụ cái uy của một người tri thức, vậy nên không biết bao nhiêu lần ở trong giấc mộng của mình, tôi đều mặc áo blu trắng muốt, đi đến đâu cũng thu hút vô số ánh mắt kính nể đến đó. Tôi thích được chú ý, muốn được người khác coi trọng. Tôi hy vọng ánh mắt của mọi người lúc nào cũng luôn dừng trên người mình.
Mà thực tế chính điểm này đã trở thành thành công của tôi. Nếu nói trước đây tôi còn là một đứa trẻ nghịch ngợm dựa vào sự khôn lỏi mà chiếm được cảm tình của mọi người, thì khi lớn lên tôi cũng dần lột xác trở thành một thiếu niên sáng sủa đầy khí chất. Lúc đầu chính bản thân tôi cũng không nhận ra sự thay đổi này, trong trí nhớ tôi vẫn là một bác sĩ nhỏ chơi trò chơi gia đình, sẽ vì những hoàn cảnh trớ trêu mà lặng lẽ rơi lệ. Về sau chơi với một bạn nữ lớn, cũng là hộ sĩ năm nào, đột nhiên nhìn tôi chăm chú rồi đỏ mặt chạy đi, tôi mới đột nhiên nhận ra chúng tôi đã bắt đầu trưởng thành, những cảm xúc xa lạ trong lòng cũng dần nảy nở, ồn ào náo động muốn bộc phát ra ngoài.
Tôi bắt đầu chú ý đến bản thân mình phản chiếu trong tấm gương, chú ý tới thiếu niên hay mang một khuôn mặt lem nhem đột nhiên có một loại khí chất tao nhã, biểu tình non nớt ngượng ngùng trên mặt, đã chậm rãi lột xác thành một mảnh tự tin, xán lạn và hăng hái.
Tôi rất kiêu ngạo. Đến tận bây giờ tôi cũng không phủ nhận điều đó.
Chẳng qua sự kiêu ngạo ấy của tôi luôn được ẩn giấu đi, chỉ lóe ra vài tia sáng nhỏ nhưng xán lạn. Vì kiêu ngạo, cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng chịu thua bất cứ kẻ nào. Lúc còn ở sơ trung, vì trong lớp có vài học sinh mới chuyển tới, nên vị trí đầu lớp của tôi đột nhiên bị cướp mất. Tôi không phục, vô cùng không phục, và sau đó tôi không ngừng học tập, đến cả lúc tắm rửa bản thân tôi cũng luôn tính toán xem đến lúc nào mới có thể ném bọn họ về phía sau mình một khoảng thật xa, mà thực tế tôi chỉ cần hai tháng, hai tháng sau tôi lại chễm chệ ở vị trí đầu lớp. Tôi thừa nhận, bản thân luôn vì thế mà cảm thấy thỏa mãn. Sự thông minh của tôi, sự cố gắng của tôi, sự trả giá của tôi rồi sẽ được hồi báo.
Quãng thời gian ấy quá mức khờ dại, cứ nghĩ rằng chỉ cần trả giá sẽ có hồi báo ——— về sau tôi mới nhận ra không phải sự trả giá nào cũng sẽ được hồi đáp.
Tôi tập bóng rổ cũng chỉ để phục vụ cho sự kiêu ngạo của mình mà thôi. Các nam sinh khi đó đột nhiên phát cuồng, ai cũng đi tập bóng rổ, tuy rằng tôi vẫn là một người muốn trải qua một cuộc sống an nhàn bình thản, nhưng tôi biết đôi lúc hành vi của con người cũng không thể hoàn toàn theo ý muốn của mình. Tôi bắt đầu học chơi bóng, so với mọi người còn khổ luyện hơn. Mỗi buổi chiều tôi đều dành một tiếng để luyện tập, sáng thứ bảy, chủ nhật tôi luôn dành nhiều thời gian hơn một chút để phối hợp các động tác mình đã luyện. Sự cố gắng ấy của tôi rất nhanh phát huy hiệu quả, trong lớp tôi là cầu thủ giỏi nhất, mà cũng đồng thời là một trong những tuyển thủ tốt nhất của trường. Mọi người đều nói tôi có thể lực tốt, biết cách phối hợp nhịp nhàng, có thiên phú vô cùng, nhưng đều không biết trên quả bóng tôi vẫn luyện tập kia, có biết bao nhiêu vệt mồ hôi rơi, nhiều đến thấm sâu vào trong lớp bọc.
Thành tích tốt, thể thao tốt, tướng mạo tốt…… Tôi không biết bản thân mình còn có lý do gì có thể ngăn cản người khác thích mình.
Tôi hồi nhỏ đã biết thích nghĩa là gì. Không phải tôi trưởng thành sớm hơn mọi người, mà là lúc ấy đã có quá nhiều ánh mắt chăm chú vây quanh tôi. Ví dụ như bạn nữ tôi đã nói trước đó, cô ấy là thanh mai trúc mã, một người bạn vô cùng tốt của tôi. Cô ấy sẽ không tự mình chìm đắm trong nụ cười của tôi, sẽ không si ngốc lạc trong ánh mắt tôi. Thế nhưng, cô ấy chính là một trong những nguyên nhân khiến tôi bắt đầu chú ý tới ngoại hình của mình, cũng là một người từng tỏ tình với tôi, thậm chí lúc còn học tiểu học, còn có một nữ sinh học sơ trung trộm nhét lá thư tình rực rỡ vào túi sách tôi……
Những chuyện ấy bất quá cũng chỉ là điều khiến tôi càng cảm thấy kiêu ngạo hơn mà thôi. Tôi không thích những người ấy, nhưng cái tôi thích lại là việc những cô gái ấy thích tôi. Tôi sẽ đứng trước mặt mọi người mà mỉm cười, dùng nụ cười tuyệt đối hoàn mỹ thể hiện sự tự tin của chính mình.
Cuộc sống của tôi trước kia chính là như vậy, đơn giản, chuyên tâm, khoái hoạt, hạnh phúc luôn tràn đầy như nước biển vậy.
Nhưng thực tế cuộc sống lại là: hạnh phúc càng nhiều, thì dần dần con người sẽ không cảm thấy hạnh phúc nữa.
Lúc ấy tôi cũng có cảm giác như vậy. Tôi dần cảm thấy cô độc, một sự cô độc không ý nghĩa. Tôi là lớp trưởng, là đội trưởng đội bóng rổ, là người có thành tích học tập tốt nhất, lại còn là người mà bên cạnh sẽ không bao giờ thiếu vắng những “vệ tinh” luôn chuyển động. Thế nhưng từ sâu trong nội tâm, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ, không ai có thể lưu lại một dấu ấn khắc sâu trong lòng tôi.
Sau đó tôi quen Tiểu Vân. Tiểu Vân cũng là học sinh mới chuyển đến, từ khi quen biết, chúng tôi đã trở thành kẻ thù trời sinh của nhau. Thành tích của cô ấy rất tốt, tốt đến mức tôi cũng không thể biết đến khi nào bản thân mới có thể hoàn toàn đánh bại cô. Cô ấy cũng rất đẹp, đẹp đến mức ai đi qua cũng phải ngoái nhìn lại một lần, cái loại kiêu ngạo này đã khiến cô ấy mất đi rất nhiều bạn bè, cũng chiếm được rất nhiều sự kính sợ. Thời điểm ấy tôi đã nghĩ, nếu ánh mắt xinh đẹp vốn luôn lạnh lùng băng giá của cô ấy có thể chỉ cuồng nhiệt khi nhìn thấy tôi, thì loại cảm giác chinh phục ấy nhất định vô cùng khoái hoạt.
Thế nhưng Tiểu Vân cũng không dễ dàng bị chinh phục như vậy. Tôi ngày nào cũng mỉm cười với cô, cố ý đối xử với cô khác với những người khác, thậm chí còn có lúc cố ý để một nữ sinh khác đi đắc tội với cô ấy. Mà về những phương diện khác, tôi vẫn cố gắng học tập, tôi biết để chinh phục được con thiên nga cao ngạo này, chỉ có thể dùng thật nhiều tâm tư cũng như tâm huyết.
Đã có mục tiêu, cuộc sống của tôi cũng vì thế mà ngũ quang thập sắc phong phú hẳn lên.
Hiện giờ ngẫm lại, tôi vẫn không thấy hối hận. Nếu khi đó tôi không theo đuổi Tiểu Vân, tôi chắc sẽ vĩnh viễn không thể biết niềm vui trong tình yêu, cũng sẽ vĩnh viễn không cảm nhận được sự khoái hoạt khi theo đuổi một ai đó. Mặc dù… khúc dạo đầu của câu chuyện khi xưa ấy tốt như vậy, mà kết thúc lại cũng khá qua loa.
Khi tôi không ngừng cố gắng, ánh mắt Tiểu Vân nhìn tôi rốt cục cũng có chút buông lỏng. Về sau chúng tôi đổi chỗ, khoảng cách giữa hai người cũng đủ để cùng trao đổi bài tập. Tôi vẫn luôn duy trì nụ cười xán lạn của mình, mà sau đó tôi cũng thấy ánh mắt vốn hàn băng của Tiểu Vân dần dần hòa tan trong nụ cười ấy của tôi.
Tiểu Vân trở thành bạn gái đầu tiên, cũng là cuối cùng của tôi.
Học trung học không được phép yêu đương, cho dù chỉ hở ra một chút manh mối về chuyện này thôi cũng sẽ tạo thành một cơn bão khiến người ta khổ không nói nổi. Thế nhưng làm gì có thứ nào có thể ngăn cản các thiếu niên thiếu nữ yêu nhau? Tôi và Tiểu Vân như hai con mèo lười đang yêu, lúc thì ngồi trên thảm cỏ xanh, lúc lại ngồi trong rừng cây yên tĩnh, khi thì gặp nhau trong thư viện ấm áp, ánh mắt, nụ cười, trao đổi cho nhau không nỡ xa rời. Tuổi trẻ cứ như vậy là đã thấy vui vẻ rồi, không gánh nặng, không quyền thế, đơn thuần chỉ vì thích mà vui vẻ, chỉ vì tức giận mà cãi nhau. Tay nắm tay chạy trong mưa, phía sau sẽ vẫn là một cảnh ồn ào, vẫn tràn ngập những tiếng cười trong sáng ——- vô biên vô hạn.
Có đôi khi tôi nghĩ, nếu Tiểu Vân là vợ mình, hẳn bản thân sẽ chẳng còn gì tiếc nuối.
Tình dục, đối với tuổi trẻ mà nói, vĩnh viễn là một chuyện tốt đẹp, thần bí, là thánh địa không thể chạm đến. Con người chắc chắn sẽ có những dục vọng nguyên thủy, và luôn mong muốn có thể hoàn thành nó. Tôi và Tiểu Vân cũng giống nhau, vì chúng tôi tin tưởng mình thật tâm yêu người kia, thế nên thời điểm chúng tôi làm tình cũng không trải qua quá nhiều khó khăn mà dần dần để cho những thứ cảm xúc nguyên thủy ấy dẫn dụ. Đó là lần đầu tiên của cả tôi và cô ấy, cũng là lần đầu tiên chúng tôi tự nguyện, tuy rằng cả quá trình cũng không quá viên mãn, cũng không cảm thấy đó là một thể nghiệm chân chính thành công. Thế nhưng chúng tôi cũng đã thật tâm cảm ơn, cảm ơn vì đã cho nhau một cơ hội như thế để tâm linh hai người có thể chạm đến nhau thật gần, gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau rõ ràng đến vậy, và rồi càng gần nhau hơn nữa, kết hợp vào nhau.
Có lúc tôi cũng nghĩ, có phải vì quá hạnh phúc như vậy, mà mới có sự tình về sau hay không?
Thượng đế vốn không nên ban quá nhiều thứ hoàn mỹ cho một người như vậy, thế nên ông ta về sau mới phát hiện ra sự sai lầm ấy của mình, và ngay lập tức thu hồi lại, không chút lưu tình.
Tôi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ ngày hôm ấy.
Trời đổ mưa, bóng tối trùm lên cảnh vật từ rất sớm.
Nếu không phải thầy giáo gọi tôi xuống bàn chuyện của các bạn bè trong lớp, tôi lẽ ra đã có thể về đến nhà trước khi trời tối.
Khi tôi bước trên con đường dẫn về nhà thì bầu trời đã tối đen, mưa cũng đã rất nặng hạt.
Tôi nghĩ, mình vẫn phải đi tiếp thôi.
Tài xế là một người phụ nữ trẻ tuổi, khi tôi bước lên xe cô ta không ngừng đánh giá tôi. Tôi đã sớm quen với loại chăm chú này của người khác, vì vậy tôi chỉ cúi đầu chơi đùa mấy ngón tay mình. Cô ta bắt đầu không ngừng nói chuyện phiếm với tôi, hỏi tên tôi, tuổi tác, gia đình…… Thời tiết ẩm ướt thế này, tâm tình tôi cũng không thoải mái, lại thêm một bà dì cứ lải nhải bên tai không ngừng, càng khiến tôi thêm khó chịu. Thế nên tôi nghĩ trong lòng, người phụ nữ này mau đi chết đi, mau đi chết đi……
Mấy câu nguyền rủa của tôi chưa từng hiệu nghiệm, thế nhưng thượng đế lần này lại quyết định chiều lòng tôi.
Hết thảy hệt như đã được định sẵn vậy. Ở một ngã quẹo, lái xe vì phân tán quá nhiều sự chú ý trên người tôi mà không để ý một chiếc xe tải lớn lặng lẽ từ trong rẽ ra. Mà tôi lúc ấy chỉ nhớ rõ ngọn đèn sáng đến trắng bệch đến lóa mắt mình. Sợ hãi cực độ, ngược lại áp chế tiếng thét chói tai trong cổ họng tôi, vô thanh vô tức.
Tôi cứ im lặng, lạnh lùng, chết lặng như vậy….. sinh mệnh tôi lặng lẽ nghênh đón một sự tổn thương sâu sắc nhất.
Tối hôm ấy tôi ở lại phòng trực ban, không thể làm gì, cũng không làm được gì. Dịch Khiếu vẫn trốn trong chăn không chịu ló đầu ra, tôi biết em vẫn rơi lệ, mà cho dù không còn khóc thì em cũng không muốn tôi nhìn thấy bộ dáng như sắp suy sụp hẳn của em. Tôi chỉ yên lặng ngồi cùng em suốt một đêm, để em cảm nhận được sự tồn tại của tôi —— tôi hiện giờ, cũng chỉ làm được đến vậy mà thôi.
Giống như Dịch Khiếu đã từng nói, chân là do chính mình tự chặt đi, tổn thương cũng là chính mình chịu đựng, không ai giúp được, không ai thay đổi được.
Cảm giác vô lực cùng cực bao phủ tôi, ngay đến sức lực để hô hấp cũng bị cướp đi. Lòng tự tôn và tự ti mãnh liệt hòa lẫn vào nhau, khiến em chỉ có thể trốn sau lớp chăn bông dày mới có thể mặc sức khóc nấc lên, mà thống khổ cùng tra tấn suốt hai ngày qua chỉ có thể nén mạnh lại, kìm hãm trong từng đợt run rẩy dần dần cướp đi ánh sáng của em. Mà tôi thì sao? Bi thương, tuyệt vọng trong lòng tôi cũng không ít hơn Dịch Khiếu là bao nhiêu. Trần Mặc Vân của cái ngày vô tâm vô phế kia, hi hi ha ha vô ưu vô lo ấy, giờ khắc biết chuyện Dịch Khiếu gặp nạn, đã hoàn toàn bị chôn vùi.
Khi tôi ôm lấy em, cùng em rơi lệ, tôi gần như tuyệt vọng mà nhận ra ——
Tôi yêu em.
Tôi thật sự rất yêu em.
Cả đời này tôi chỉ yêu em mà thôi.
Nhận ra tâm ý của bản thân có phải là một chuyện hạnh phúc tột cùng? Tôi thê lương cười, biết nụ cười kia trên mặt mình còn khó coi hơn cả khóc.
Tôi đang dùng chính đôi tay mình chôn vùi hạnh phúc cả đời của bản thân.
Dịch Khiếu sau khi trải qua chuyện kia, chắc sẽ không thể chấp nhận loại quan hệ này nữa. Nghĩa là tình yêu cả đời này của tôi, chẳng bao giờ có thể nói ra miệng.
Loại cảm giác nản lòng này, khiến tôi cảm thấy như cả bầu không trung cao rộng kia sụp đổ.
Ban đêm ở đây thật lạnh lẽo. Tôi chưa từng chờ mong buổi sáng mau tới đến như vậy, mà khi trời sáng thật, liệu có cho chúng tôi sự ấm áp và an ủi chúng tôi đang cần hay không?
Dịch Khiếu trong lòng khẽ giật giật, em kéo chăn bông chui ra, sau đó nhìn chăm chú không trung đang dần sáng lên ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Lông mi thật dài, sống mũi thanh tú, khuôn cằm gầy yếu, như hòa vào sắc trắng trên không trung ngoài cửa sổ, in dấu thật sâu trong mắt tôi. Tôi cũng ngơ ngác nhìn em, thương cảm như vậy, thâm tình như vậy.
Dịch Khiếu của tôi, Dịch Khiếu mà tôi yêu ——— (đậu, sến v ==)
Từ nay về sau, cũng chỉ có thể nhìn như vậy, chỉ có thể nhìn……
…… mà thôi……
Có thứ gì sượt khỏi mắt tôi, lúc rơi xuống cũng chẳng có chút thanh âm nào.
Dịch Khiếu thất thần như vậy một lúc, rồi ngồi dậy mặc quần áo. Vẻ mặt của em thực bình tĩnh, động tác cũng rất lưu loát, có trật tự. Rất khó có thể tưởng tượng ra đây là thanh niên mới ngày hôm qua thôi còn thất hồn lạc phách, nhưng không hiểu vì sao, sự sợ hãi trong lòng tôi lại càng ngày càng tăng, càng ngày càng lớn, tôi cơ hồ như hét lên mà gọi em: “Dịch Khiếu —–“
Em quay đầu bình tĩnh nhìn tôi, trên mặt biểu tình gì cũng không có.
Chỉ còn những vệt nước mắt để tôi còn nhớ rõ đêm qua không phải là giấc mộng của mình.
“Em muốn đi đâu?”
“Đến trường.”
“Em thế này có thể đến trường ư? Em lại còn đang sốt nữa.” Tôi đứng lên.
Dịch Khiếu cũng không thèm nhắc lại, em còn thật sự soạn sách vở, đặt từng quyển từng quyển vào cặp sách.
Tôi xông lên bắt lấy tay em. “Em không cần phải bắt ép bản thân mình như vậy, thầy sẽ xin phép cho em, em hôm nay ở lại nhà thầy nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Động tác của em tạm dừng một chút, khiến tôi cảm thấy dường như em thật sự đang cân nhắc ý kiến của tôi. Rồi sau đó tôi mới biết em chẳng qua chỉ là chờ tôi mất kiên nhẫn mà thôi.
Em bình tĩnh rút tay ra khỏi tay tôi, tiếp tục sắp đồ vào trong cặp sách.
Tôi đứng ở đó một hồi lâu không động đậy, lại nghe thấy chính mình nói:
“Dịch Khiếu, em không tin tưởng thầy sao?”
Dịch Khiếu quay đầu nhìn tôi. Tôi như thấy nét cười nhạo trong mắt em ——— thế nhưng trên khuôn mặt kia cái gì cũng không có, không có bi thương, không có thống khổ, không có cười nhạo, không có châm chọc. Em nhìn tôi, cũng chỉ đơn thuần là nhìn mà thôi, mặt không chút thay đổi. Sau đó em không nói tiếng nào mà rời đi, từ đầu tới cuối không thốt ra một chữ nào.
Khi em nhìn tôi, tôi biết, trong mắt em căn bản không hề có tôi.
Trong mắt em không có bất cứ một ai.
Tôi đã hoàn toàn thất vọng. Dịch Khiếu hiện giờ hệt như một bức tượng xinh đẹp, ngoài việc hoạt động và hít thở, em không khác gì một dạng vật chất vô cơ.
Chỉ còn lại tôi, bị cảm giác không nói nên lời bao vậy, không chỉ bi thương, mà còn hơn đó là sợ hãi. Tôi biết mình đang dần mất em, không thể lay chuyển được.
Chủ nhiệm khoa rất nhanh gọi điện thoại cho tôi.
“Trần Mặc Vân, lớp thầy với Nhiễm Dịch Khiếu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Hôm nay thầy Lý bộ môn sinh học thấy vẻ mặt của em ấy rất kỳ quái, rõ ràng phát sốt nhưng vẫn kiên trì đi học, thầy giáo muốn em ấy về nghỉ ngơi, em ấy cũng không đi.”
Lòng tôi nổi lên một trận đau xót, cố nén cảm xúc, nói: “Lý chủ nhiệm, chị cũng biết Dịch Khiếu là một đứa nhỏ vừa mạnh mẽ vừa rất cố gắng, em ấy sợ bị thiếu kiến thức thôi, không sao đâu.”
“Nhưng em ấy thật sự đang sốt đó, thầy không có việc gì thì dẫn em ấy đi khám đi. Tiểu hài tử một mình xa nhà đã rất khó khăn rồi, thầy là chủ nhiệm trực ban phải quan tâm một chút.”
“Dịch Khiếu em ấy…… gần đây tinh thần có tốt không? Cuộc sống học tập cũng không có vấn đề gì chứ?”
“Vâng……”
“Phải cổ vũ em ấy nhiều một chút, cứ cố mãi thế thật ra cũng không tốt. Tết Nguyên đán có rảnh thì dẫn em ấy đến chơi nhà tôi nhé, tôi làm vằn thắn cho em ấy ăn.”
“……”
“Cảm ơn chủ nhiệm.”
Thật muốn để Dịch Khiếu nghe được cuộc điện thoại này, dù em có thế nào đi nữa cũng sẽ luôn có người quan tâm đến em.
Thế nhưng, em hiện giờ, ngay cả tôi cũng không tín nhiệm. Ai có thể ôn nhu săn sóc, mở ra nội tâm của em đây?
Không có việc gì, tôi ngồi trong phòng trực ban chờ Dịch Khiếu tan học. Em đẩy cửa ra trông thấy tôi, chăm chú nhìn một chút, sau đó quay lưng lại không nhìn nữa.
Tôi cũng không nói gì, đặt đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên trên bàn. Dịch Khiếu đến gần, không nói một tiếng nào mà ngồi xuống ăn. Ăn xong liền đi rửa chén, làm xong hết mọi việc, mới nằm trên giường đọc sách.
Tôi cũng lấy xuống một quyển sách lật xem, nhưng chẳng vào đầu được chữ nào. Vừa ngẩng đầu đã thấy Dịch Khiếu muốn vùi đầu vào chăn ngủ. Tôi bỏ sách xuống, dém chăn cho em, sau đó trước khi quay đi lại kịp thấy em ngẩn người.
Tôi biết em đang trốn tránh tôi, bởi vì khi ngủ ngay cả chân giả em cũng không tháo.
Cảm giác đau đớn cùng cực này, cứ thế kéo dài hết buổi trưa.
Buổi chiều tôi có tiết, rưỡi phải đến phòng thực hành làm thí nghiệm. Khi làm xong thì đã sắp giờ, thầy Hoàng cùng tổ lại mời tôi ăn cơm. Tôi nói tối nay phải viết báo cáo, sau khi từ chối liền vội vàng chạy nhanh về canteen ăn bát mỳ, thật ra thì ăn gì cũng không vô. Nhìn đồng hồ đã sắp chỉ rưỡi, tôi lại vội vội vàng vàng chạy về tòa nhà của khoa. Thật may, Dịch Khiếu vẫn đang im lặng học tiếng Anh, tôi lặng lẽ buông túi xách, ngồi ở một chỗ khác viết báo cáo của mình.
Lúc tôi ngồi viết báo cáo là làm việc thật, vô cùng chăm chú, bất tri bất giác thời gian cứ thế trôi qua, khi tôi viết xong thì cũng đã giờ. Dịch Khiếu gục xuống bàn, hình như đã ngủ rồi. Thật lâu sau em cũng không cử động.
Tôi từ giá treo lấy xuống một chiếc áo lông, đắp lên người em. Có lẽ vì bị tôi quấy nhiễu, em đột nhiên kinh hoảng nhảy dựng lên nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc lâu sau sát ý và sợ hãi trong mắt em mới tan dần. Em lại mang một bộ dáng im lặng, treo lại áo lông lên rồi đi rửa mặt.
Lúc em quay lại tôi đã sắp giường xong cả. Em đứng một bên yên lặng nhìn, chờ tôi ra hiệu mới trèo lên giường, sau đó nhìn tôi. Tôi hiểu ý quay người, em ở phía sau tôi thay quần áo, tháo chân giả. Tôi nghe thấy tiếng chân giả đụng vào mép giường đánh “Cạch” một tiếng.
Sau khi những thanh âm kia đã tắt hẳn, tôi mới tắt đèn lớn, mở một cái đèn nho nhỏ, tiếp tục dưới ánh sáng của cây đèn kia viết báo cáo.
Không biết đã qua bao lâu, Dịch Khiếu mới lạnh như băng mà đánh gãy dòng suy nghĩ của tôi.
“Thầy rốt cuộc muốn quấy rầy đến lúc nào?”
Tôi quay đầu lại nhìn em. Em ngồi trên giường, ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lẽo.
“Làm phiền đến em rồi à? Được rồi, ngày mai thầy viết sau vậy.” Tôi quay lại dọn dẹp đồ đạc, sau đó theo thói quen, lau qua một chút.
Dịch Khiếu chỉ một mực yên lặng nhìn tôi, thật lâu sau em mới nói: “Thầy có ý gì? Phòng ngủ của thầy ở lầu ba.”
“Không phải ở đây còn giường trống hay sao? Thầy ngủ ở đó cũng được mà.” Tôi bắt đầu thay quần áo.
“Thầy thấy thế này vui lắm à?” Dịch Khiếu hờ hững nhìn tôi, khóe môi nhếch lên thành một độ cong hoàn mỹ nhưng vô cùng sắc bén, “Thầy cho rằng mình làm tất cả những chuyện này sẽ khiến em thấy bản thân được an ủi, thấy cảm động ư? Không hề. Em chỉ thấy ghê tởm, thầy chỉ đang cố gắng sắm vai người tốt, một người biết đồng cảm với kẻ khác mà thôi. Nhưng với em thầy chỉ có một ý nghĩa tồn tại —- không ngừng nhắc nhở em không được quên đi quá khứ của mình, khiến em lúc nào cũng sâu sắc cảm thấy thân thể này của mình ti tiện đến mức nào. Mục đích kia của thầy có phải đã đạt được rồi hay không?”
Trái tim đập từng nhịp đau đớn, đau đến mức không thể hô hấp.
Tôi nghiêng đầu, còn thật sự làm một bộ dáng như đang suy nghĩ: “Em cho là như thế à? Ha hả, thế thì thật ngại quá. Nhưng chúng ta mỗi người chỉ có thể làm chuyện của bản thân mình. Hiện tại thầy đang làm chuyện của mình thôi mà, nếu vì thế mà đem lại nhiều phiền toái cho em đến vậy, thì thầy chỉ biết thực lòng xin lỗi mà thôi.”
Dịch Khiếu nhướn mi, thanh âm cũng dần lớn hơn: “Thầy rốt cuộc muốn gì?”
“…… Thầy chỉ muốn ở bên cạnh em, chắc chắn em ở trong tầm mắt của mình, sẽ không bị tổn thương.”
“Chính sự tồn tại này của thầy mới khiến em thấy thương tổn, thầy có biết hay không?” Khuôn mặt Dịch Khiếu chợt có chút xanh xao, những lời tôi nói chắc hẳn đã chạm đến những suy nghĩ của em, khiến mọi cảm xúc mâu thuẫn của em càng thêm rõ ràng.
“Thầy biết chứ. Nhưng mà chỉ có ở đây thầy mới thấy bản thân còn có thể hô hấp, nếu rời đi rồi thầy sẽ không thể hít thở được nữa.”
“Vì sao phải cố chấp như vậy, muốn phá tan lý trí duy nhất của em……” Dịch Khiếu thì thào nói nhỏ. Em bước xuống giường, tì vào từng đồ đạc nội thất trong phòng mà nhảy đến trước cửa phòng. Không khí ban đêm theo cánh cửa mở ra kia mà ồ ạt tiến vào. “Đi đi —— nơi này không chào đón thầy.”
Tôi cố nén cảm xúc, quay lại sắp xếp giường của mình.
“Thân là thầy giáo, sao lại không biết xấu hổ như vậy nhỉ. Em cũng đã nói khó nghe như vậy, sao thầy vẫn không để ý tới? Chẳng lẽ thầy muốn em gọi ??”
Nhẫn nhịn…… nhẫn nhịn…… Trải giường….. Phân tán chú ý……
Dịch Khiếu nhảy tới đằng sau tôi, dùng sức kéo quần áo của tôi. Tôi bị giật lại, nhưng sau đó rất nhanh tôi thoát ra, tiếp tục công việc của mình.
Dịch Khiếu tức giận ném chăn xuống đất. Tôi im lặng nhặt lên, vỗ vỗ cho sạch sẽ, sau đó lại đặt lên giường.
“Vô ích thôi, thầy sẽ không đi đâu.” Tôi còn nói với em như thế, thẳng thắn đối mặt với ánh mắt của em.
Em khẽ cắn môi, đột nhiên làm một động tác vô cùng kỳ quái. Em dùng lực cúi thấp lưng xuống, đẩy mạnh bên chân bị gãy về phía trước, thân thể suýt chút nữa vì động tác này mà ngã xuống. Tôi lập tức đỡ lấy em, giúp em lấy lại thăng bằng, sau đó đi đến trước giường em, lấy chân giả đến, bình tĩnh nói: “Em muốn đá thầy à? Vậy thì dùng cái này sẽ tốt hơn.”
Dịch Khiếu ngơ ngác nhìn bên chân gãy của mình, nước mắt đột nhiên tràn ra. Em nắm chặt lấy chân giả đánh lên lưng tôi, mà tôi vẫn đứng ở đó không nhúc nhích mà chịu đựng, từng chút từng chút mặc em đánh.
“Thầy rốt cuộc muốn thế nào!! Thầy muốn thế nào hả!!” Em gầm nhẹ, chân giả từ tay em bay tới, thật mạnh đập lên lưng tôi. Tôi lảo đảo một chút, cái chân giả kia rơi xuống đất.
Tôi nhặt lên, đưa cho Dịch Khiếu, tận lực bình tĩnh nói: “Nói thật, thầy từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ủy khuất như vậy. Đơn giản chỉ vì đó là em, vì đó là em. Em đánh đi. Đánh thế nào cũng được, chỉ cần có thể tiếp nhận thầy một lần nữa, tín nhiệm thầy một lần nữa, thì thế nào cũng được.”
Dịch Khiếu nằm thẳng xuống giường, nâng cánh tay lên che khuất mắt mình, nhưng không thể che được những giọt lệ trong suốt nối nhau rơi xuống. Em bắt đầu lộn xộn nói chuyện. Mãi đến thời khắc này, tôi mới có thể xác nhận, em vẫn còn chân chính sống trên cõi đời này.
“Thầy Trần….. thầy để em một mình đi, để em cứ một mình mà yên lặng chết đi là được rồi, không cần lo cho em, không cần cứu em, em không muốn tỉnh lại đâu…… Thầy tặng em hoa cúc trắng được không? Tiết Thanh minh năm nào cũng phải tặng…… phải tặng thật nhiều…… thật nhiều hoa cúc trắng, phải là một bó to…… Ngày đó em sẽ cầu xin Thượng đế cho mình xuống thăm thầy, nếu….. em mang thân thể ti tiện này còn có thể lên thiên đường…… em không cam lòng, không cam tâm…… Em đã làm sai điều gì ư? ……. Ai tới cứu em với, ai tới cứu em…… cứu em……”