Ở nhà ngây người đến bảy ngày. Bảy ngày này, chỉ có mỗi tôi là căng thẳng quá mức thôi.
Dịch Khiếu và mẹ tôi ở chung hòa thuận như vậy, tôi cũng rất vui mừng, nhưng điều ấy chẳng thể làm giảm đi sự áp lực trong lòng tôi. Tôi vừa lo lắng mẹ sẽ thúc giục tôi đi tìm bạn gái ngay trước mắt Dịch Khiếu, lại vừa lo lắng Dịch Khiếu và tôi sẽ vô thức làm ra một cử chỉ thân thiết nào đó khiến mẹ nhìn ra. Về nhà, thật giống như tôi vừa từ nơi thế ngoại đào nguyên quay lại thế giới thực, những luồng khí lạnh ngoài đó cứ vù vù thổi tới, khiến tôi phải khoác thêm cho mình thật nhiều áo mới có thể thấy lòng thoáng yên ổn.
Nhưng thực tế lại không thể yên ổn hoàn toàn được. Ngay từ lúc đầu, tôi cũng đã biết, hiện thực vẫn luôn sát theo bên cạnh, không thể tách rời.
“Mấy ngày nay, chỉ cần ở một mình là anh sẽ thành thế này.”
Một bàn tay nhẹ nhàng vươn tới xoa ấn đường của tôi, rồi nhẹ nhàng dọc theo những nếp nhăn nhỏ chậm rãi lướt sang bên cạnh.
“Có chuyện gì không vui ư?”
Mẹ tôi đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại tôi và Dịch Khiếu.
“Đâu có, anh đâu có không vui.” Tôi đưa tay kéo Dịch Khiếu lại, để mái đầu của em có thể thoải mái tựa vào vai tôi.
“Anh không nói em cũng có thể cảm giác được, vốn lúc đầu cũng hay đùa giỡn, nhưng anh chỉ cần ngồi sang một chỗ khác, sẽ thành như vậy —” em ngẩng đầu cẩn thận nhìn tôi, “Ánh mắt sẽ đột nhiên trở nên u buồn. Trước kia anh đâu có như vậy.”
“Không có gì mà. Lúc chăm chú nghĩ chuyện gì quan trọng anh cũng sẽ như vậy thôi.” Tôi nâng khuôn mặt Dịch Khiếu lên, tỉ mỉ nhìn em, “Sao? Mấy ngày nay có thấy vui không?”
“Có.” Dịch Khiếu khẽ nghiêng đầu cười, “Anh xem, giờ em giống hệt như một người con gái đã lấy chồng vậy.”
Lòng tôi đột nhiên trở nên căng thẳng.
Dịch Khiếu…… quả nhiên vẫn còn quá nhỏ, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Có đôi khi con người trở mặt, so với lật sách còn nhanh hơn.
Nhưng tôi phải nói với em như thế nào? Em là người luôn rất thận trọng khi tiếp xúc với xã hội.
Dịch Khiếu thấy tôi không lên tiếng, chậm rãi cầm tay tôi, rồi dần siết chặt lại.
“Thật ra, chuyện anh đang nghĩ trong lòng, em biết.”
Em biết ư? Tôi giật mình nhìn em.
“Anh đang lo lắng về tương lai phải không?” Dịch Khiếu cúi đầu, cẩn thận ngẫm lại, “Thật ra em không phải không hiểu, cũng không phải không nghĩ tới. Nhưng em thấy không cần phải khẩn trương đến vậy. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, đều là hai người chúng ta cùng nhau sẻ chia gánh vác đúng không? Chỉ cần là hai người, em sẽ không chút lo lắng. Thương tổn và sợ hãi em cũng đã trải qua rồi, em thấy tương lai chẳng còn gì không thể vượt qua được nữa.”
Tôi nhìn thiên sứ xinh đẹp trong lòng, nhìn ánh mắt kiên định của em.
“Dịch Khiếu, em nói như vậy, lại càng chứng tỏ em dũng cảm, kiên cường hơn bất cứ ai.”
“Là mọi người bức em phải thành như vậy thôi.” Dịch Khiều ngồi thẳng người, ánh mắt sâu kín nhìn ra ngoài cửa sổ, “Quá khứ hắc ám kia đã qua rồi, nên chẳng còn gì để sợ hãi nữa.”
“Anh có biết lúc em tuyệt vọng nhất là khi nào không?”
“Ừm?”
“Chính là khi em bị cường bạo…… Trước kia em đã biết mình yêu anh. Em cũng biết anh thật lòng yêu em. Tuy có một thời gian em bị suy nghĩ về quan hệ đồng tính tra tấn, nhưng em nghĩ, dù bất cứ chuyện gì, chỉ cần có hai người cùng nhau giải quyết thì sẽ không sao hết. Nhưng khi quan hệ của chúng ta đang dần chuyển biến tốt đẹp, em lại gặp phải loại chuyện kia…….”
“Dịch Khiếu……”
“Không sao đâu, em không sợ.” Dịch Khiếu an ủi cười cười với tôi, ánh mắt hiện lên sự tĩnh mịch, “Em đã nghĩ, xong rồi, hết thảy đều kết thúc rồi. Dịch Khiếu em vẻ ngoài đã không trọn vẹn, mà giờ ngay cả bên trên cũng đã trở nên dơ bẩn nhục nhã, thật không biết bản thân phải theo đuổi hạnh phúc của mình thế nào đây. Hơn nữa, anh lại là người đem lại hạnh phúc tươi sáng như thế. Lúc đó loại tư tưởng này cứ đong đầy trong đầu em, em vẫn bi quan cho rằng, thống khổ em phải trải qua này chỉ có mình em phải gánh chịu, luôn mong muốn có một ai đó đến để……. Thật may, thật may anh không bỏ rơi em, anh vẫn yêu em. Cho nên em vẫn có thể sống. Sống cho giống một con người. Hiện tại em mới biết được, cách tốt nhất để quên đi thống khổ của mình, là nghĩ cách làm cho chính mình hạnh phúc. Bởi vì nơi nào có ánh mặt trời, cho dù có bóng tối tồn tại đi chăng nữa, vẫn luôn ấm áp như thế……”
Tôi không kìm được mà vươn tay nắm lấy bàn tay của Dịch Khiếu. Bàn tay em cũng ấm áp vô cùng, gắt gao nắm ngược lại tôi.
“Vậy nên, anh không cần lo nghĩ rằng nụ cười của em hôm nay có phải rất yếu ớt hay gượng gạo, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ hay không, cũng đừng cho rằng niềm hạnh phúc chúng ta đang trải qua chỉ là niềm hạnh phúc ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể tan biến. Nếu anh không có chút tự tin như vậy, thì đừng yêu em. Bởi con đường tương lai của chúng ta nhất định sẽ không yên bình. Nhưng nếu chúng ta còn đứng dưới ánh mặt trời, một chút bóng tối cũng không thể với tới. Thật ra trước đây em cực đoan như vậy là vì không tin mình vẫn còn đứng dưới ánh mặt trời đó nữa.”
“Nói như vậy nghĩa là, anh là ánh mặt trời của em?” Tôi mỉm cười nhìn em.
“Có thể nói như thế.” Ánh mắt yêu thương sâu đậm của Dịch Khiếu nhìn tôi thật lâu, ôn nhu nói. “Không, chuẩn xác mà nói, ánh mặt trời này là hoàn cảnh. Mà anh, anh là thiên sứ bảo hộ của em, làm cho em cười, cho em đôi cánh ấm áp, ôm em bay thật cao…….”
“Thiên sứ ơi, em mới là thiên sứ đấy, Dịch Khiếu.” Tôi ôm chặt lấy em, chậm rãi nói, “Em không chỉ xinh đẹp, thiện lương, hiểu biết, hơn nữa, từ em anh còn học được rất nhiều điều như nhân sinh quan… là em đã khiến anh thay đổi, thành thục hơn nhiều. Em hệt như một thiên sứ chân chính, tới tìm hiểu thế giới đa sắc màu này…… Nếu anh có thể bay, thì cũng là do em đã dạy cho anh……”
Khi quay về nhà, Dịch Khiếu liền quấn lấy tôi học vẽ tranh.
Những suy nghĩ có vẻ cao thâm kia của em, em nói, đều từ tranh mà nhận ra.
Nghệ thuật hay những thứ đại loại như vậy, vốn chính là một thứ phản ánh thế giới tâm linh của con người. Điều mà bức tranh muốn phản ánh, chẳng qua chỉ là lời mà người vẽ nên nó muốn nói mà thôi.
Tôi là một họa sĩ. Điều tôi muốn thể hiện qua bức tranh của mình, chính là tình yêu của tôi đối với Dịch Khiếu.
Loại tình cảm ấy tôi chưa bao giờ che giấu, chỉ cần tôi cầm bút vẽ lên, đặt giấy lên giá vẽ, tất cả những gì hiện ra đều là về Dịch Khiếu. Tôi có một chút tâm tư, đó là phải vẽ ra một Dịch Khiếu hoàn mỹ trong lòng mình. Em trong bức tranh ấy vô cùng tinh thuần, nụ cười mỉm không hề ẩn chút bi thương.
“Anh thật chẳng biết từ bỏ gì cả —–” Dịch Khiếu mỗi khi thấy tôi vẽ tranh đều nhịn không được mà trêu tôi.
“Cứ chân thành là có thể thành công, phải kiên định!” Tôi mỗi ngày đều thề độc.
Ngay sau đó Dịch Khiếu sẽ bình luận, nào là mắt quá lớn, miệng lại quá nhỏ, … em nói đến mức như muốn mọi suy nghĩ tích cực, vẽ đến không biết mệt này của tôi tiêu tan hết đi, rồi lúc nào cũng có cách khiến tôi phải vẽ đi vẽ lại.
“Dịch Khiếu, em yêu cầu cao quá đi, em biết anh không phải là họa sĩ chuyên nghiệp mà, làm sao có thể vẽ ra một bức tranh chuẩn xác đến mức đó chứ. Cứ mãi thế này chắc cả kỳ nghỉ đông anh cũng không vẽ được bức nào mất.”
“Em thà hài lòng với chỉ một bức “nụ cười của thiên sứ”, chứ không phải là mấy bức “nụ cười của ếch ương” mà anh còn đang vẽ dở kia. Nếu đã thực sự dụng tâm, thì chỉ cần một bức là đủ rồi.” Dịch Khiếu nghiêm túc nói.
Kết quả, bức họa này tôi vẽ đi vẽ lại rất nhiều năm. Mà đến tận hôm nay, tôi vẫn chưa thật hài lòng.
Mà Dịch Khiếu lại thích khung cảnh của tranh. Biển mênh mông, rừng xanh ngát, thảo nguyên bao la. Ngòi bút thường vô cùng trống trải, lúc nào cũng có những chỗ trống lớn.
Mà nhiều nhất, vẫn là bầu không trung, nhưng đủ loại không trung, lại luôn có cánh chim bay ngang.
Tôi thấy Dịch Khiếu thích vẽ tranh như thế, liền đưa em đi đăng ký một khóa.
Giảng viên nọ luôn dạy sinh viên dùng tình cảm của mình để vẽ tranh, suy nghĩ ấy của ông ta, tôi rất yêu thích.
“Các em phải mang tình cảm của mình vào bức tranh, như vậy người xem tranh mới có thể cảm nhận được những tâm tư cảm xúc mà bức họa của các em thể hiện. Dù các em chỉ vẽ một đôi mắt, người ta cũng có thể nhìn sâu vào đôi mắt ấy, lý giải nội tâm của các em.”
Dịch Khiếu nghe thật cẩn thận, thỉnh thoảng còn quay sang đăm chiêu nhìn tôi.
Trong lớp tôi rất tự nhiên mà vẽ Dịch Khiếu, nhưng tôi không dám ngồi trong lớp mà hoàn thiện nó, chỉ vẽ đôi mắt.
Dịch Khiếu lặng lẽ xuất hiện phía sau tôi, không nói câu gì. Lúc tôi phát hiện ra thì lại như thấy có nét lệ quang chợt lóe.
Sau đó Dịch Khiếu chỉ vẽ chân dung, hơn nữa người mẫu lại chỉ có một người. Là tôi.
Vậy nên lúc nhàn rỗi sẽ thành một khung cảnh như vậy. Bông tuyết nhẹ bẫng ngoài cửa sổ lặng lẽ rơi. Một ngọn đèn sáng đầy ấm áp chiếu sáng căn phòng. Tôi và Dịch Khiếu ngồi đối diện nhau, ánh mắt khẽ phiêu động trên giá vẽ. Chốc chốc tôi lại ngước lên nhìn em chăm chú, nắm trọn mọi nét tình cảm vi diệu trong mắt em.
Những ngày như vậy, thật sự không hề giống cuộc sống thường nhật trên đời. Chân thật và hư ảo cứ luân phiên trộn hòa vào nhau, không biết tôi là Trang Chu, hay là cánh bướm. ()
() Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”. (Lời cô Gián: Đừng cố hiểu, cố hiểu môn triết sẽ bị điên đấy thím =.,=)
Buồn bực nhất chính là……. Ngày qua đi, tôi vẽ thì chỉ mới tốt lên một chút, mà Dịch Khiếu lại đã lưu loát thành thục lắm rồi.
Thiên tài chính là thiên tài, học vẽ tranh sau mà vẽ tốt hơn tôi nhiều.
Tôi mang theo tâm tình kinh sợ mà đi xem, lại thiếu chút nữa đã bị dọa đến ngã ngửa. Tranh của Dịch Khiếu chỉ sợ còn chẳng được gọi là ký họa, gọi là tranh châm biếm thì mới đúng!!!
“Em……. Anh……” Kích động đến nói không nên lời.
“Sao? Giống hay không giống??” Dịch Khiếu cười.
“Anh đâu có xấu như vậy.” Tôi dở khóc dở cười, “Dịch Khiếu, em đừng bôi xấu hình tượng của anh được không?”
“Nào có đâu, anh xem —–” Em chỉ vào bức tranh nói, “Lông mi của anh chẳng lẽ không thô thô như vậy sao? Ánh mắt không phải rất sáng ư? Tóc lại lúc nào cũng bay bay như vầy nữa ”
“Thế này là kêu là bay bay á, trông hệt như bờm sư tử ấy!!”
“Nhưng tóc anh dài như vậy mà —–“
“Anh trông giống sư tử á??”
Dịch Khiếu cẩn thận quan sát tôi đến nửa ngày, “Không giống lắm mà giống chó xù hơn.”
Tôi! @#$%^&()–
Hôm sau tôi liền đi cắt tóc, giờ thì tóc tôi từng sợi ngắn nhỏ dựng thẳng, trông rất khỏe mạnh.
Lại qua nhìn tranh Dịch Khiếu vẽ. Tôi lại càng giận sôi lên.
Đỉnh đầu tôi bây giờ có mở thêm một con đường cao tốc cũng không có vấn đề gì.
Nhìn thấy sắc mặt của tôi, Dịch Khiếu cười đến lăn lộn.
Được, cho em cười —– tôi quyết định sẽ áp dụng thủ đoạn tôi am hiểu nhất để tuyên cáo sự tôn nghiêm của bản thân. Nhưng lúc này Dịch Khiếu vẫn chưa phát hiện ra không khí có gì khác thường, vẫn cứ khanh khách cười.
“Cười cái gì, lúc mấu chốt thế này, em nghiêm túc một chút được không.” Tôi vô cùng ảo não nói.
“Vâng…… Thực xin lỗi…….” Dịch Khiếu hơi ẩm chút mồ hôi khẽ run rẩy ở dưới thân tôi ———- cũng không phải là vì nguyên nhân mà mọi người đang nghĩ đâu, “Em đột nhiên thấy cái mặt phẳng này ở gần mình như thế, nên mới chợt nghĩ, làm một cái đường băng cho máy bay cũng có thể……”
Tôi không thể nhịn được nữa, quyết định lôi cái máy bay nhỏ của mình ra.
“A……” Dịch Khiếu khó nhịn mà chống đỡ cơ thể đang căng thẳng, làn da trắng mịn hiện ra trước mắt tôi.
“Máy bay của anh thế nào?” Tôi hổn hển hỏi em.
“Không……. không biết……. Đau quá…….” Dịch Khiếu rốt cục cũng đã chìm sâu, sóng mắt dần trở nên mơ hồ.
“Rất đau sao? Thực xin lỗi, để anh rút ra ——“
“Không! Đừng…….” Dịch Khiếu kéo tay tôi lại, “Anh tuyệt lắm, anh tốt nhất.”
Em mới là người tốt nhất, thiên sứ của tôi.
Tôi bắt đầu nhẹ nhàng luật động, cảm thấy Dịch Khiếu thở dốc ngày càng dồn dập.
“Dịch Khiếu, gọi anh ——– gọi tên anh.”
“A...... Trần...... Trần Mặc Vân......”
“Gọi thêm lần nữa…….”
“Mặc Vân...... Mặc Vân...... Mặc Vân......”
Thanh âm của em khàn hơn thường lệ, quanh quẩn mãi bên tai tôi, ẩn giấu một chút khẩn trương, một chút ngại ngùng, lại thêm một chút mê loạn. Mà khi thời điểm đó tới, em đột nhiên như một loài dây leo gắt gao quấn quanh, ôm chặt lấy tôi……… Tiếng khóc của em vang vọng trong gian phòng trống.
“Mặc Vân…… Mặc Vân…… Chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau được không……..”
“Vĩnh viễn không xa rời nhau……”
Đợt nghỉ đông ấy cơ hồ là quãng thời gian đẹp nhất trong đời tôi. Dường như được thứ gì đó ngăn cách mà không hề có bất cứ ai hay bất kỳ chuyện gì đến quấy rầy, làm phiền chúng tôi. Ngôi nhà nhỏ ba mươi mét vuông chợt biến thành nơi thế ngoại đào nguyên của chúng tôi, khiến chúng tôi như quên rằng bản thân vẫn sống trong chốn hồng trần……
Lễ mừng năm mới, mẹ thúc giục tôi về nhà một chuyến.
Tôi lúc này mới nhớ ra đâu chỉ có mỗi mình mình, nhưng làm một người con, tôi phải làm sao cho trọn chữ “hiếu”.
Lúc quay đầu lại liền thấy Dịch Khiếu cũng vừa quay qua. Biểu tình trầm mặc, nhưng nét lo lắng lại ẩn giấu bên trong.
Mẹ tôi vẫn lặp đi lặp lại mãi một câu thúc giục kia: “Tiểu tử thối, con rốt cuộc hôm nào mới về a, để mẹ còn chuẩn bị đồ ăn đây.”
“Con…… Con chưa quyết định được……. gần đây có một số việc gấp…….”
“Lại gấp lại vội, cứ thế thì qua luôn ngày lễ mất thôi ——— tiền lương của con thì chẳng biết nhiều ít thế nào, nhưng lại thấy con bận hơn cả mấy nguyên thủ quốc gia, đến gia đình cũng chẳng quan tâm là sao.”
Đâu có, con đâu phải không quan tâm đến gia đình đâu. Chỉ là ở đây có một người, con luôn muốn chăm sóc mà thôi.
Dịch Khiếu viết gì đó lên giấy, đưa tới trước mặt tôi.
Ngẩng đầu, thấy ánh mắt trong suốt của em.
‘Anh về nhà đi. Em không sao đâu, ở một mình được mà.’
Một mình ư? Đêm ba mươi tất niên một mình ngồi xem TV, sáng mùng một lại cô đơn ngắm tuyết rơi?
Chỉ nghĩ đến thôi, nước mắt cũng đã muốn lăn xuống rồi.
Không. Tôi sẽ không bao giờ để em thấy cô đơn, dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi trong đời.
“Mẹ —— lần này con về cùng một học sinh của mình nhé? Em ấy đợt nghỉ đông vừa rồi không về nhà được, nếu Tết âm lịch cứ thế ở trường một mình thì đáng thương lắm. Để em ấy ăn Tết cùng gia đình mình nha.”
Dịch Khiếu giật mình nhìn tôi, khuôn mặt chợt trở nên đỏ bừng.
Tôi nhìn em, khẽ làm ra biểu tình cổ vũ.
Mẹ tôi bên kia đã bắt đầu muốn hét lên, lúc nào bà cũng dễ kích động như thế. “A! Thế vì sao con còn không đem nó về đây, đứa nhỏ thật đáng thương a, lễ mừng năm mới cũng không thể về nhà, mau dẫn nó về đây, mẹ sẽ làm thật nhiều món ngon cho nó!”
Cửa ải này qua thật dễ dàng. Tôi nghịch ngợm nháy nháy mắt với Dịch Khiếu, bắt đầu nói năng ngọt xớt: “Mẹ à mẹ có biết người ta thích ăn cái gì không thế, nhỡ mẹ làm cả một đống đồ ăn người ta đều ăn không hợp thì phải làm sao đây?”
“Tiểu tử xấu xa, học sinh của con mà con không biết đường đi hỏi à! Mẹ nói cho con biết, con mà không hỏi được, mẹ chắc chắn sẽ nhét hết đống đồ ăn đấy vào mồm con!”
Tôi bị dọa đến le lưỡi, lập tức đổi giọng: “Vì bảo đảm cho mạng sống của con, con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật xuất sắc!”
“Ha hả, lớn thế rồi mà còn nghịch ngợm thế, để xem về sau ai dám lấy con đây. Về sớm một chút đấy……”
Buông điện thoại xuống, tôi nhanh nhẹn đẩy Dịch Khiếu xuống sopha, cơ hồ như mũi và mắt như sắp chạm vào nhau, sau đó chậm rãi nói: “Nào nói xem, vì sự an toàn của sinh mệnh anh, em thích ăn cái gì?”
Dịch Khiếu mặc kệ sự trêu chọc của tôi, lo lo lắng lắng nói: “Như thế có được không ạ? Về gặp mẹ của anh ấy?”
“Sao lại không được, mẹ anh là người rất hiếu khách nhiệt tình đấy. Đừng căng thẳng, nói em là học sinh của anh cũng đâu có nói dối bà chứ.”
“Nhưng mà, lỡ mẹ anh nhận ra…….”
“Chút tự chủ ấy anh cũng vẫn phải có chứ. Bất quá, anh cũng thật sự muốn để mẹ nhìn thấy em, nhìn xem người anh yêu tốt đến mức nào……”
Mặt Dịch Khiếu lại dần đỏ lên, em lúc này mới nhận ra động tác của chúng tôi mờ ám đến mức nào. Em giãy dụa muốn đứng lên, động tác gượng gạo hướng xuống phía dưới, không khỏi ma sát qua nơi đó của tôi.
Tôi rên rỉ một tiếng, phát hiện ra mình huyết khí lại phương cương nữa rồi.
“Dịch Khiếu, lúc em động đậy phải chú ý hoàn cảnh và góc độ chứ, em cứ thế này thật khiến anh dễ “súng đã cướp cò” lắm ”
Em nhìn xuống hạ thân tôi, phụt một tiếng bật cười, lặng lẽ ghé vào tai tôi nói: “Lần này em sẽ không chịu trách nhiệm đâu, tự anh xử đi.” Nói xong liền đẩy tôi sang một bên, khanh khách cười chạy ra.
“Em không chịu trách nhiệm á? Em muốn giết người hả? Tốt xấu gì chúng ta cũng là người học y, mấy vụ sinh lý này em phải biết chứ?”
“Kệ! Anh sống ba muơi năm mà không giải quyết, trước kia anh làm thế nào thì giờ cứ thế mà xử là được ——–“
“Xã hội phát triển con người cũng tiến bộ văn minh cả rồi, giờ có đám cháy nếu không chết thì cũng phải ăn tươi nuốt sống người ta có đúng không hả? Dịch Khiếu em mau lại đây đi nào ——— em xem thời tiết hôm nay nhiều nắng, cũng ấm áp lắm, rất hợp với một số loại vận động…….”
“Đồ háo sắc……. Anh được bầu làm phụ đạo viên chủ chốt khoa dược mà hóa ra lại là người thế này à?”
“Em……. Được rồi, nói thế cũng đúng…… Không được chạy! Hôm nay anh không giải thích được cho em thông suốt, rằng cái danh phụ đạo viên chủ chốt kia trong sáng thế nào, thì ít nhất cũng phải để em thấy danh phù kỳ thực cho bằng được!!” (: danh xứng với mặt, đáng mặt)
Vì thế lại diễn ra một cảnh cật kiền mạt tẫn, sẵn tiện cũng khiến bản thân thành “lòe loẹt” luôn. (ăn sạch sẽ:)
Tôi dí sát mặt vào trước gương, đầy xót xa: “Em nói xem, lễ mừng năm mới này cũng đâu phải chỉ có vài ngày, mấy vết cào này phải giải thích làm sao bây giờ đây? Hay là nói do mèo cào nhở……”
Một cái gối bay vù đến.
Dịch Khiếu nằm trên giường, ôn hòa nhìn tôi: “Em nghĩ thế này, thứ em thích ăn nhất chính là một sinh vật tên Trần Mặc Vân. Anh về nói cho bác gái là, lúc em đến không cần phải chuẩn bị gì đâu, trói chặt tên Trần Mặc Vân kia rồi ném lên bàn là được. Em cam đoan sẽ ăn sạch, một chút vụn thịt cũng không còn lại đâu……”
…………
Lúc về nhà, Dịch Khiếu đặc biệt mua một bó hoa, nói lần đầu tiên ra gặp mẹ vợ nhất định phải có quà gặp mặt.
Cái miệng ăn nói thật ngang ngạnh. Lúc làm việc đứng đắn cũng chẳng bao giờ thấy em chủ động thế.
Vì vậy tôi lảng tránh vấn đề này, coi như không nhìn thấy cái loại tư tưởng ngang ngược kia của tiểu tử nhà em.
Dịch Khiếu hôm nay vô cùng chăm chút, ăn mặc so với ngày thường thì chú ý hơn nhiều, lại càng tôn lên vẻ tuấn mỹ thanh tú tuyệt luân của em! Em nói đó là vì muốn khắc sâu ấn tượng với mẹ tôi để đặt nền móng, tôi lại thấy không ấn tượng với em không được, suốt đường đi cả trai lẫn gái đều quay qua để ý chúng tôi ——– đáng tiếc không được lấy tiền người ta, thế nên mũi tôi đột nhiên có chút chua chua.
“Dịch Khiếu, em mặc đẹp lại còn cầm hoa, anh đi cạnh em cũng được hưởng lây ha…….”
Dịch Khiếu quay sang nhìn tôi, lại còn cứ thế mà chậm rãi gật gật đầu.
Thật đúng là……. Bình thường sao lại không thấy em giống một công dân kiểu mẫu thế này chứ
Thật muốn hộc máu……
Đúng rồi, cái loại nghi vấn đến ngàn đời cũng không ra này sao tự dưng lại nhảy ra? Tôi nghiêng đầu khổ sở nghĩ ——- Dịch Khiếu sao tự dưng lại thích loại hình tượng công dân này chứ???
Chúng ta không phải đang về nông thôn thể nghiệm cuộc sống sao, Dịch Khiếu mà cứ cười đắc ý mãi thế kia, chắc tôi phải đi hưởng ứng lời kêu gọi trợ giúp miền Tây của Đảng và Nhà nước quá.
Cả một đường hai cái miệng cứ tranh đi cãi lại, rốt cục cũng về đến nhà. Dịch Khiếu chợt dùng ánh mắt khẳng định với tôi một chút, rồi biểu tình liền trở nên căng thẳng.
Thật là một đứa trẻ đáng yêu. Tôi cười cười, tiến lên trước lấy chìa khóa mở cửa.
“Mẹ! Chúng con về rồi.”
“Đây đây. Mau vào nhà đi, chờ các con cũng đã nửa ngày rồi đấy.” Mẹ tôi từ nhà bếp chạy ra, nét mặt rạng rỡ. Ba tôi đã qua đời nhiều năm, mà thần thái của bà vẫn luôn xán lạn như vậy, ngay cả năm tháng vô tình cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên khuôn mặt ấy.
“Tiểu tử thối, bên ngoài tuyết rơi rồi à? Có lạnh không?” Mẹ một bên cưng chiều nhìn tôi, một bên trộm nhìn qua Dịch Khiếu.
Dịch Khiếu vội vàng ôm bó hoa tiến lại gần, mỉm cười ngọt ngào: “Bác gái, năm mới tốt lành! Hoa này cháu tặng bác.”
“Được, được. Đứa nhỏ như con sao phải tặng quà khách sáo như vậy, con đến chơi là tốt lắm rồi.” Mẹ cười đến không khép miệng lại được, “Mau vào phòng đi, xem khuôn mặt nhỏ nhắn của con đã lạnh đến đỏ bừng hết lên kia kìa.”
“Không lạnh ạ. Thật mà. Nhất là thấy bác gái nhiệt tình vui vẻ thế này, nhiệt khí cũng lây sang cháu luôn rồi.” Dịch Khiếu cúi đầu nhợt nhạt cười, bộ dáng hết sức nhu thuận.
“Ôi chao ——– nói năng thật là khéo léo, bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, thật khiến người ta yêu quý…….”
Hai người không chút kiêng nể gì mà cứ thế nói chuyện, mà tôi, đứng phía sau mẹ mình lại đăm chiêu nhìn Dịch Khiếu.
Hóa ra em cũng có thể nói chuyện hoạt bát như vậy, như thuận, hiểu chuyện như thế, thật khiến người ta phải yêu thương.
Hệt như em trước khi xảy ra tai nạn giao thông kia vậy, một Dịch Khiếu tươi cười không chút vướng bận.
Sự bi thương, tuyệt vọng đã rời xa Dịch Khiếu nọ, thật ra chính là sự tự vệ của em, bảo hộ đôi chân nhỏ bé, dễ bị thương tổn kia. Kỳ thực, em, vẫn luôn thiện lương, khờ dại, thuần khiết vô cùng. Khía cạnh ấy của Dịch Khiếu dù cho có thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ là em giấu đi không để người khác nhìn thấy mà thôi.
Một loại xúc động nho nhỏ liền dâng lên.
“Hai đứa trước hết cứ ngồi chơi một lát đi, để mẹ vào bếp làm mấy món cho hai đứa nhé.” Mẹ tôi ôm bó hoa vui sướng đi vào nhà bếp, bộ dáng như đã trẻ lại cả chục tuổi. Dịch Khiếu quả nhiên biết cách làm người khác vui giỏi hơn tôi nhiều.
“Bác gái, để cháu giúp bác nhé. Chỉ cần bác đừng chê cháu làm ăn ẩu đoảng là được.” Dịch Khiếu xắn tay áo đi theo vào bếp.
“A ——- sao bác lại để khách nhà mình vào bếp được chứ. Qua phòng khách ngồi đi, xong ngay mà.”
“Cháu không để ý đến chuyện này đâu bác. Cháu là học sinh của thầy Trần, có nghĩa là bác là sư tổ của cháu, làm gì có chuyện sư tổ bận việc mà đồ tôn nhàn rỗi cơ chứ. Cháu giúp bác nhặt rau nhé.”
“Thật đúng là một hài tử ngoan. Ha hả, được rồi, cho cháu này, đừng vội, cứ chậm rãi thoải mái làm thôi nhé.”
“Vâng……. Bác gái, bác đang hầm cái gì thế, thơm quá a, hôm nay cháu thật là có phúc…….”
Không biết là vì ngày lễ, hay là vì tâm tình mà quan hệ hai người lại thành như vậy. Dịch Khiếu hệt như không chút để ý mà vô cùng hòa thuận với mẹ, tôi nhìn em bận rộn tới lui trong nhà bếp, mái tóc ngắn khẽ phiêu động, trên mặt luôn hiện lên nét tươi cười vô cùng tinh thuần…….. cảnh tượng ấy hệt như là mơ vậy……
Cảm giác yên bình như vậy hệt như một thứ duyên phận đã tu hàng vạn hàng nghìn năm rồi.
Lúc rửa chén, mẹ khẽ thì thầm vào tai tôi: “Sao nó lại xinh đẹp như thế chứ, làm mẹ giật cả mình.”
Xinh đẹp ư? Đúng vậy. Nhất là hôm nay em còn biểu lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhiều đến vậy nữa.
“Nếu nó mà là con gái nhà này thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu người muốn rước nó về nhỉ.” Mẹ tôi nở nụ cười, ánh mắt cưng chiều hiển hiện rõ.
Trong lòng tôi khẽ động, cố ý hỏi một cách vô tình: “Mẹ thích không? Hay là con rước về làm vợ nhé?”
“Thật chẳng đứng đắn gì cả. Một đứa trẻ tinh khiết như thế lại bị con nói vậy.” Mẹ nhìn tôi kỳ quái, “Nếu nó là con gái, thì con, con có xứng với nó không hả?”
Xứng đôi ư? Gạo cũng đã nấu thành cơm hết rồi mẹ ơi——–
Mẹ không phát hiện ra trong câu nói kia của tôi có mùi vị gian trá thế nào, cúi đầu tiếp tục rửa bát. Tôi cũng cúi đầu làm việc, nhưng tâm thần lại để tận đâu đâu. Mẹ thích em, tôi biết, vậy nếu có một ngày nói cho bà biết rằng em chính là vợ của tôi, bà liệu có chấp nhận không?
“Bác gái, cháu lau bàn xong rồi. Để cháu đi vứt rác nha.”
“Này! Không cần đâu, cháu cứ ngồi nghỉ một lát đi. Bác bên này cũng sắp xong rồi!”
“Không sao đâu ạ, chỉ có vài bước thôi mà.” Dịch Khiếu mặc thêm áo rồi mở cửa bước ra ngoài, mẹ tôi vẫn đuổi theo tới tận cửa.
“Cẩn thận đường trơn đấy!”
“Không sao đâu ạ!” Dịch Khiếu đáp vọng vào.
“Thật đúng là không tồi. Thật đúng là không tồi.” Mẹ tôi cười cười chậm rãi bước vào, “Đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.”
“Mẹ ——- mẹ ở trước mặt con khen em ấy thế chẳng thích hợp tý nào.” Tôi có chút ghen tị nói, “Chẳng thà mẹ nhận em ấy là con đi cho rồi.”
“Mẹ cũng muốn chứ —–” Mẹ quay qua liếc tôi một cái, “Con giờ cũng chẳng bằng đứa trẻ kia, lớn thế này rồi mà cứ cà lơ phất phơ mãi vậy.”
“Người ta hay nói đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu mà.” Tôi ngụy biện.
“Vậy con nhanh chóng theo đuổi ai đi. Nhìn con bình thường dẻo miệng thế này, vậy mà thấy đối tượng mình thích thì đứng xa ba mét vẫn không dám đánh một cái rắm, ba mươi tuổi rồi mà con……”
“Được rồi được rồi mà, mẹ, đang là lễ mừng năm mới đó ——- đừng nói mấy cái câu giáo huấn này nữa có được không?”
Tự dưng lại thấy thật phiền toái.
Sợ Dịch Khiếu quay trở lại sẽ nghe thấy.
Lại càng sợ phải thật sự đối mặt.
Sự thực, thật khiến người ta thở không nổi. Tôi hiện tại không biết mình đang sống trong hiện thực hay đang hòa vào trong một giấc mơ, mà lại có thể nhìn thấy một bầu trời trong xanh như thế. Nhưng chẳng biết giấc mơ này, còn kéo dài được bao lâu……