Chuyện gì tới thì sẽ tới, cho dù có muốn hay không đi chăng nữa.
Ngày đó, sau khi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi hệt như một tên đầu gỗ, cả người chết lặng nếm trải một thứ hương vị gì đó hệt như của máu. Tôi dốc hết quyết tâm của mình, đối mặt với mọi chuyện bản thân đã làm —– lúc ấy, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, chỉ có một ý nghĩ mà thôi.
Tôi sẽ không để Dịch Khiếu phải chịu ủy khuất, cho dù chỉ là một chút.
Thế nên, những kẻ hãm hại Dịch Khiếu kia, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Tuyệt. đối. không. tha. thứ.
Những thứ khác cũng không quan trọng gì hết.
Mọi việc rất nhanh thoát ra khỏi tầm khống chế. Sau khi tôi một mực ôm hết chuyện này về mình, Dịch Khiếu cũng không đi khởi tố nữa, người khác hỏi gì em cũng nghe, không thừa nhận nhưng cũng không phủ định, chỉ cúi đầu không nói một lời. Các giáo viên lại cho rằng thái độ ấy của em là sự sợ hãi, em sợ tôi sẽ trả thù em, thế nên cũng không còn khiển trách thêm gì em nữa…… Lòng tôi lúc này mới lặng lẽ thở phào, tốt rồi, tốt rồi, Dịch Khiếu đúng là một đứa trẻ thông minh, em đã yên lặng nhớ kỹ mọi nỗ lực của tôi, không làm uổng phí sự hy sinh của tôi…….
Từ hôm đó trở đi tôi không còn gặp được Dịch Khiếu nữa, cha mẹ em đã từ Thiên Tân lên đây, không để em ló mặt ra ngoài nhà trọ lấy một lần…….
Có thể trở thành người bị hại, thật ra cũng là một chuyện hạnh phúc.
Mà bên phía trường học ——
Ngày đó sau khi nghe thấy lời tự thú của tôi, giáo phương liền nổi trận lôi đình, vừa là vì nguyên nhân là do tôi, cũng vừa là vì những tình cảnh đáng xấu hổ của các giáo viên nọ. Cái bàn trước mặt tôi cứ liên tục bị đập đến kêu vang vang, miệng người nọ thì liên tục nói nhất định phải xử lý nghiêm, phải xử lý nghiêm…… Chỉ như thế thôi đã khiến tôi thấy rất hài lòng rồi. Đúng vậy, đây chính là kết quả mà tôi luôn mong muốn, là sự công bằng mà tôi luôn mong mỏi…… Còn mình về sau sẽ ra sao, tôi đã không muốn để tâm đến nữa……..
Thế nhưng mọi chuyện lại cứ như vậy lặng lẽ thay đổi, khiến tôi trở nên bất lực.
Cuối cùng mấy giáo viên kia vẫn bình an vô sự…… Những lời chửi rủa đủ loại trước kia bất quá cũng chỉ là sự xúc động nhất thời mà thôi. Đến khi mọi tin tức lặng lẽ truyền ra ngoài rồi thì ắt nhiên sẽ có người đến cầu tình cho họ……. Làm việc trong môi trường đại học đã mấy chục năm, đủ loại quan hệ này nọ làm sao có thể không có chứ, hiệu trưởng cũng đâu phải kẻ vạn năng, sao có thể kiên quyết mãi được…… Hơn nữa lại có tôi đứng chắn ở phía trước, làm sao có chuyện về sau không thương lượng được, và rồi mọi chuyện sẽ dần thay đổi, sau đó……. chẳng còn bất cứ chuyện gì xảy ra nữa……
Dù sao người thương tổn Dịch Khiếu cũng là tôi. Bọn họ hẳn là sau khi nghĩ đi nghĩ lại cũng tự cho rằng là chẳng làm sai cái gì nhỉ.
Tôi chỉ yên lặng nhìn, nhìn hết thảy……. Thật tốt, chỉ có một mình tôi nhìn thấy……
Trên thế giới này vốn không có thứ gọi là công bằng, hóa ra tôi đã quá ngây thơ rồi.
Vốn phía nhà trường định tự lặng lẽ xử lý việc này bởi không muốn dính vào những lời gièm pha tai tiếng. Thế nhưng trên đời làm gì có bức tường nào chắn được hết gió, mọi tin tức rất nhanh tràn ra toàn trường, bản gốc chỉ là 1 nhưng truyền ra ngoài liền lên thành 10. Tôi không biết họ nghe hiểu được nhiều hay ít, chỉ biết mỗi khi tôi xuất hiện trong trường, mọi ánh mắt xung quanh khi nhìn tôi đã lặng lẽ thay đổi rất nhiều……
“Thầy Trần, cuối tuần trước tôi có nhờ cậu tra một chút tài liệu, giờ tôi có thời gian rồi, không cần cậu giúp nữa, cám ơn.”
“Thật ra cũng không phiền gì cả, tôi đã sắp tra xong rồi……”
“Thật sự không cần nữa……. Cám ơn…….”
“Tiểu Trần a, hôm trước trời mưa phải mượn áo của cậu…… Ha hả…… Quên mất phải trả cậu. Cậu xem, tôi đã giặt sạch sẽ rồi…… Trả cậu này…….”
“Là của tôi thật à? Tôi không nhớ nữa.”
“Thật mà! Sao cậu lại không nhận chứ?” Người mượn đồ kia ngược lại đột nhiên trở nên sốt ruột, chỉ sợ không vứt được nó đi.
“Ba ba, con còn định ở lại chơi máy tính một chút cơ.”
“Đừng có nghịch nữa, văn phòng cũng không còn ai cả. Mau về nhà đi.”
“Không phải Trần thúc thúc vẫn còn trong phòng sao? Con muốn chơi cùng thúc ấy cơ.”
“Ba!”
“Còn nghịch ngợm à! Muốn chết không!”
Thanh âm oa oa khóc lớn của đứa nhỏ ấy hệt như mũi dùi sắc nhọn đâm vào lòng tôi.
Không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn. Trước kia mọi người luôn cười đùa vui vẻ đem đủ các loại đồ đạc để loạn lên, ngay cả gửi nhờ cũng có. Giờ đồ vật gì đó đặt trên bàn làm việc và giá sách của tôi mọi người cũng đều lặng lẽ cầm đi cả, không còn giống như trước kia tùy tiện xếp bừa qua. Mấy ngày trước còn có người đến buôn những chuyện riêng tư không nên nói với tôi, hiện giờ sống chết cũng không đến làm phiền tôi nữa. Mọi người dần khách khách khí khí nói chuyện, cười xã giao với tôi, không dám nói chuyện lung tung trước mặt tôi nữa. Chỉ cần tôi muốn làm việc mọi người xung quanh sẽ để tôi làm trước tiên, tuyệt đối không xen ngang. Người tên Dịch Khiếu nọ đã không còn…….. được nhắc đến nữa, hệt như đã biến mất vô tung. Tôi tựa như một loại ôn dịch, đi đến đâu tiếng cười nói chuyện trò liền biến mất, thay vào đó là một loạt những ánh mắt và động tác trốn tránh.
Tôi làm bộ như không ngại mà tiếp tục làm chuyện của mình.
Thái độ của các giáo viên khác cũng coi như tốt, dù sao mọi người cũng đã là cộng sự nhiều năm, dù đuổi tận giết tuyệt vẫn có chút thương hại. Hơn nữa phần tử trí thức tâm tư cũng rất nặng, chuyện gì cũng giấu nhẹm mà nói sau lưng, chứ ngoài mặt chẳng có chút biểu hiện gì. Mà những học sinh bên kia lại không bận tâm nhiều, trước kia tôi cũng đã nổi tiếng rồi, giờ lại càng nổi tiếng hơn nữa. Vì thế mọi thứ xấu xí đều nói thẳng ra ngoài, chúng cũng không kiêng nể gì, bình luận đến không biết chúng hiểu được bao nhiêu.
“Này biết chưa? Thầy giáo kia đã cưỡng gian học sinh của mình đấy.”
“A, nhìn qua thì trông rất nhã nhặn mà.”
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.”
“Hơ —– nhìn xem! Ai thế nhở?”
“Ha hả, không phải là phụ đạo viên chính của khoa dược sao?”
“Mẹ nó! Tao còn định nhờ ông ta chọn khóa học cho, giờ ngẫm lại thấy tởm quá đi mất.”
“Có mà mày tởm ấy, người ta có mà thèm vào, học sinh kia còn đẹp hơn con gái đó……”
“Mau nhìn xem! Kia chính là Trần Mặc Vân đấy.”
“Chính là ông ta hả……”
“Chúng mày cẩn thận một chút, đừng để ông ta thấy.”
“Sợ gì! Ông ta làm ra cái loại chuyện kia còn sợ người ta chỉ trỏ sao!”
“Hắc! Lớp XX kìa, không biết đã bị ‘làm’ qua chưa?”
“Hì hì, chuyện đấy khó nói đó nha ——“
“Mày đi lên hỏi thử xem, hỏi xem: bạn này, thầy giáo của bạn…….”
“Mẹ nó! Mày TMD mà còn nói lung tung tao đánh chết mày đấy!!!”
Một trận hỗn loạn nổi lên.
Một người dũng cảm từ trong đám người đi ra, khóe miệng còn chảy máu, lướt qua người tôi, tron mắt là một thứ ánh sáng rét lạnh đến kết băng.
Thư tín của tôi đột nhiên nhiều lên, được gửi tới từ rất nhiều nơi, có một số cái ngay cả tem cũng không có, trực tiếp nhét vào trong hòm thư của tôi.
“Trước kia tôi còn biết ông, cũng đã từng học lớp của ông, rất kính nể ông…….. Thật không nghĩ rằng ông lại là một kẻ như vậy, giờ tôi cảm thấy rất
đau lòng, cái loại đau lòng này ông chắc chắn sẽ không để ý, nhưng tôi muốn nói cho ông biết, ông đã đánh vỡ một loại tín ngưỡng xuất phát tuy chỉ từ một phía nhỏ bé thôi, nhưng điều đó cũng khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục……”
“Nhiễm Dịch Khiếu là một nam hài tốt vô cùng, cậu ấy là người mà toàn bộ ký túc xá chúng tôi đều vô cùng quan tâm, thế mà ông cư nhiên lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy đối xử với cậu ấy, vì sao cảnh sát không mau bắt giam ông lại đi! Có phải cái trường này cố ý bao che cho ông không hả, nếu là như vậy thì chúng tôi nhất quyết không đồng ý, chúng tôi muốn thay cậu ấy đòi lại công bằng!!!”
“Cậu đối xử với nó như vậy…… Nó đã rất đáng thương rồi……. Sao cậu còn đối xử với nó như vậy chứ…….”
“Trường chúng ta sao lại có loại giáo viên như cậu, thật là làm cho người ta ghê tởm đến cực điểm!!”
“Ông tại sao còn xuất hiện được ở cái trường này, thật sự không biết mặt dày là thế nào à? Hay là ông còn muốn tính toán đi hại vài người nữa hả!!!”
“Mày chết cũng không thể lấy lại được sự trong sạch cho cậu ấy……”
Những loại thư từ như vậy mỗi ngày đều có, có cái ở trong hòm thư của tôi, có cái được nhét vào khe cửa phòng tôi, lại có cái được nhét qua cửa phòng hiệu trưởng…… Tôi đã hoàn toàn chết lặng, dù bọn họ có đứng trước mặt tôi mà sỉ nhục hay ngầm chửi rủa tôi đi chăng nữa, tôi cũng chẳng có chút cảm giác nào. Tôi cả ngày hệt như một cái xác không hồn không ở nhà thì lại đến trường, quay đi quay về, đối mặt, rồi lại đưa lưng mặc kệ tất cả mọi sự quở trách và lên án, ngày này qua ngày khác, đã gần như đứng bên bờ vực sụp đổ rồi……
Thật may…… Thật may……
Tất cả những chuyện này Dịch Khiếu đều không nhìn thấy…… Đều không nghe thấy…… Cha mẹ em đều đang ở bên em, giúp em ngăn trở mọi đợt gió dữ……
Tôi liều mạng dùng lý do này để an ủi chính mình, liều mạng tìm kiếm một chút ánh sáng ấm áp để tự cho mình động lực mà sống sót. Tôi cắn chặt răng gắng gượng, cố gắng mặc kệ mọi ánh mắt khinh bỉ, im lặng thừa nhận mọi lời chỉ trích chua ngoa cùng cực.
Tôi biết, thật ra trong trường vẫn còn có người giống mình. Bọn họ hệt như những con quỷ hút máu đứng trong bóng tối, một mặt cô độc hành tẩu, một mặt lại luôn trông mong có kẻ như mình. Bọn họ vốn có thể lý giải hành vi của tôi, cũng có thể bằng trực gián nhận ra một số sự tình trong đó. Thế nhưng họ lại một mực giữ im lặng, không ai đứng ra giúp tôi nói một câu nào. Bọn họ cứ như thế chịu đựng mọi sự tra tấn của dư luận, cuộn mình lại, tuyệt vọng tưởng tượng một ngày nào đó chuyện kia sẽ đổ ập lên đầu mình……
Rốt cuộc một ngày, có người viết lên trên cửa phòng cùng bức tường xung quanh những câu chữ nguy hiểm.
Dùng sắc đỏ chói mắt, sơn mạnh lên vách tường. Đằng sau dòng chữ đỏ hệt như máu ấy là một linh hồn cực độ thất vọng.
Hắn nói.
Tao muốn giết mày! Giết chết mày…….
Nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Đối mặt với bức tường mờ tối kia mà rống giận.
Thực xin lỗi, tôi không thể chiếu cố em ấy thật tốt. Anh không thể khiến em ấy hạnh phúc, tôi cũng không thế.
Đã từng cho rằng anh là kẻ không đáng được tha thứ, thật ra người đó là lại là tôi.
Tôi mới là người khiến em ấy bị tổn thương sâu nhất.
Mối quan hệ của chúng tôi, không cứu được em, cũng không cứu được chính bản thân tôi……
“Thưa Đức Chúa nhân từ, con xin thành tâm tuyên thệ với ngài, tình yêu của con và cậu bé kia hoàn toàn chân thành và thuần khiết. Chúng con không làm sai chuyện gì, cũng không hề gây trở ngại cho cuộc sống của người khác, chúng con chỉ đơn giản là yêu nhau thôi. Cho nên cầu xin Ngài đừng trừng phạt chúng con. Nếu, nếu Ngài thật sự không thể chấp nhận loại tình cảm này, thì con xin thành tâm cầu xin Ngài, hãy để một mình con gánh chịu mọi trừng phạt của cả hai chúng con, mọi thống khổ và tra tấn, xin ngài cứ để một mình con trải qua, mọi chỉ trích phê phán, cũng chỉ cần để một mình con chịu đựng thôi. Thưa Đức Chúa nhân từ, con cầu xin Ngài đừng làm tổn thương đứa trẻ kia, bởi vì em ấy là sinh mệnh của con, là tất cả của con em ấy là giấc mộng xinh đẹp nhất trên thế giới này của con……”
Không biết bắt đầu từ khi nào mà mỗi tối tôi đều thành tâm cầu nguyện như thế, ngay cả khi đang trải qua quãng thời gian hạnh phúc nhất…… Tuy rằng đã sớm chuẩn bị cho tương lai, bản thân cũng không sợ hãi, nhưng tôi vẫn hy vọng, khi tai ương giáng xuống, những thương tổn kia có thể giảm đi một chút, giảm đi một chút thôi, ít nhất, chỉ cần không ảnh hưởng tới Dịch Khiếu của tôi là được……
Thế nên khi chuyện thực sự phát sinh, tôi hệt như đã chờ đợi nó rất lâu rồi vậy.
Đã luôn đón chờ cái “hung” ấy.
Kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng đã có kết quả. Hoàn toàn không có chút dị nghị nào hết, Dịch Khiếu đứng đầu năm nhất. Người khác có chạy hộc tốc đuổi theo, cũng chỉ có thể nhìn ngắm bóng lưng ấy mà thôi.
Tai ương lại lựa chọn ập tới ngay sau đó, thực khiến người ta cảm thấy châm chọc.
Niềm vui sướng còn chưa kịp tan trên khuôn mặt em, Dịch Khiếu đã bị nhà trường gọi đi, rồi lúc trở về, nụ cười trên mặt em đã biến mất.
Bên phòng công tác chính trị sinh viên báo với lớp, cần Dịch Khiếu giúp điều tra một chuyện. Vì thế ngay từ buổi chiều hôm ấy Dịch Khiếu sẽ không đi học nữa. Trong lớp ai cũng bàn tán, mà tôi, mãi tới ngày tuần tra thứ ba mới biết được chuyện này.
Vì sao lại là bên phòng công tác chính trị sinh viên? Lòng tôi chợt trở nên bất an. Chạy thật nhanh đến tầng hành chính hỏi chuyện, người trong phòng công tác chính trị sinh viên kia mới thật khách khí nói cho tôi biết Dịch Khiếu đã bị bảo vệ đưa đi. Tôi lại vội vội vàng vàng xuống chỗ bảo vệ. Vừa bước ra khỏi cửa, thầy giáo kia đột nhiên hỏi tôi một việc rất kỳ quái.
“Thầy Trần, thầy thấy sinh viên này trong lớp thầy đạo đức thế nào?”
Tôi ngây ngẩn cả người. “Cái gì? Em ấy là sinh viên ưu tú nhất lớp tôi.”
Thầy giáo kia đầy ẩn ý liếc tôi một cái.
Ông ta mơ mơ hồ hồ nói gì đó.
Tôi không nghe ra được cái gì, mà thực ra tôi căn bản không hề nghe thấy. Suy nghĩ đều theo từng nhịp chạy vội vã, thế nên tôi không biết mình đã nghe được điều gì trong cơn mơ màng dồn dập ấy nữa. Khi tôi xuống đến phòng bảo vệ thì đã ngoài ý muốn nhìn thấy hiệu trưởng trông coi việc hành chính ở đó. Hiệu trưởng khá thân thiết với tôi, thấy tôi tới liền vội vàng tiếp đón, kêu tôi mau mau tới đây, đang định đi tìm tôi. Tôi mơ mơ màng màng đi vào, mơ mơ màng màng bị bọn họ đặt ngồi xuống một chỗ, mơ mơ màng mang cảm thấy như mọi ánh mắt ý vị sâu xa đều nhìn tôi……. Đã xảy ra chuyện gì? Tôi vẫn mơ mơ màng màng nghĩ.
“Tôi tới tìm sinh viên lớp mình, Nhiễm Dịch Khiếu. Nghe nói em ấy bị nhà trường gọi đi điều tra gì đó đã nhiều ngày rồi.”
“Chúng tôi tìm cậu cũng chính là vì chuyện này.” Hiệu trưởng ngồi xuống trước mặt tôi, suy nghĩ gì đó rồi vươn tay nắm lấy quai chén trà trước mắt, không nhanh không chậm nói: “Ba ngày trước, chúng tôi có nhận được một bức thư nặc danh, nói sinh viên Nhiễm Dịch Khiếu khoa các cậu, lợi dụng sắc đẹp của mình, câu dẫn giảng viên, ý đồ muốn xin điểm cao và được bảo hộ đặc biệt.”
Trong đầu tôi nổ “Đoàng” một tiếng.
Dường như đã hơn mười giây trôi qua, đầu tôi chỉ là một mảnh trống rỗng.
Hình như vì thấy tôi không có phản ứng gì, ngữ khí của hiệu trưởng cũng dần nặng lên, nói: “Không chỉ thế còn có chuyện quá phận hơn nữa, em ấy cư nhiên lại nhắm vào những thầy giáo đồng tính khác, hành vi như thế lại càng thêm nghiêm trọng!!”
Lại thêm một đòn mạnh nữa.
Họ……. Họ cái gì cũng nói được.
Cái gì cũng nói được…….
Đại não của tôi lại tiếp tục trống rỗng. Chỉ còn lại một suy nghĩ, một thanh âm duy nhất vang vọng trong đầu. Họ cái gì cũng nói được, cái gì cũng nói được.
Tôi chợt nghe thấy trái tim mình đập mạnh từng nhịp, chậm rãi, thong thả vô cùng, mỗi một tiếng đều rất rõ ràng, từng tiếng một “Thịch…….” “Thịch…….” cứ vậy vang vọng mãi.
Có ai đó đi tới, vỗ vỗ lên bả vai tôi. Tôi giật mình kinh hãi, trừng mắt nhìn ông ta.
Là trưởng phòng bảo vệ.
“Thầy Trần, chúng tôi biết trong lòng thầy bây giờ rất khổ sở, sinh viên kia là do thầy tuyển vào, chủ động xin cho em ấy học lớp mình, lại quan tâm rất đầy đủ với em ấy, có thể nói nhân nghĩa cũng đều đủ cả. Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khó có thể chấp nhận. Nhưng thầy yên tâm, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của thầy đâu, dù sao chuyện như vậy cho dù là thầy giáo không quản tốt học sinh thì cũng……”
Ông ta đang nói cái gì?
Tôi ngơ ngác nhìn người nọ.
Bọn họ đang nói cái gì? Sao tự dưng lại nói cái gì mà không liên quan tới tôi?
Chuyện không liên quan đến tôi là chuyện của ai cơ?
“Xem ra thầy Trần hoàn toàn chẳng biết gì cả.” Hiệu trưởng phất tay kêu bảo vệ lùi lại, vô cùng nghiêm túc nói ra kết quả điều tra mấy ngày nay. Nhà trường sau khi nhận được bức thư kia thì vô cùng chú trọng, bởi vì trong đó không chỉ nói lên hành vi đi ngược lại kỷ luật giáo dục vô cùng nghiêm trọng, không chỉ nói lên hành vi trái pháp luật mà còn gây ảnh hưởng vô cùng tồi tệ tới xã hội! Nhà trường lập tức phong bế tin tức về đợt điều tra lần này. Nhiễm Dịch Khiếu lúc đầu còn kiên quyết không thừa nhận chuyện đó, nhưng khi nhà trường xem xét thành tích học tập của em lại thấy quá mức khả nghi, liền điều tra sang những khoa khác, quả nhiên phát hiện các thầy giáo cũng có hiện tượng thiên vị rõ ràng. Sau vài ngày bí mật điều tra, đã có thầy Lý khoa biện chứng, thầy Hoàng khoa vi sinh vật, cô Mạnh khoa bệnh lý học thừa nhận khi mình chấm điểm đã thiếu công bằng, để Dịch Khiếu có điểm cao hơn.
“Thịch……..” “Thịch……..”
Trong lòng từng nhịp đập vẫn hệt như những nhát búa từng nhịp từng nhịp gõ mạnh xuống, đại não của tôi bị công kích không còn một mảnh, phải thật lâu sau mới có thể phản ứng lại ý tứ trong câu nói kia. Mọi người nhìn tôi thật lâu không nói lời nào, mà tôi cũng ngơ ngác nhìn mọi người.
“Vậy……… ý của các thầy cô là, bọn họ bị Dịch Khiếu câu dẫn mới cho em ấy điểm cao ư?”
“Đúng vậy. Mấy thầy cô ấy chúng tôi đều đã gọi tới nói chuyện. Bọn họ đối với hành vi của mình vô cùng hối hận, nói đều là vì không thể chịu nổi sự dụ hoặc kiên trì ấy mới phạm phải sai lầm như thế, hơn nữa thầy Hoàng còn khóc rống lên ngay tại chỗ, không ngừng tự trách, thái độ vô cùng thành khẩn……..”
“Nhiễm Dịch Khiếu đâu? Nhiễm Dịch Khiếu, em ấy thừa nhận sao?” Tôi như ngay giữa một mảng hỗn loạn bắt được một cọng rơm rạ cứu mạng, vội vàng hỏi.
“Lúc đầu thái độ của em ấy vô cùng không tốt, nhất quyết không thừa nhận. Về sau chúng tôi đem bài thi tới cho em ấy xem, rốt cục em ấy không còn lời nào để nói.”
Trước mắt tôi tràn đầy một màu đỏ như máu, khiến tôi không thể không nhắm mắt lại. Tâm rất đau, đau đến không thể hô hấp…….. Tôi dường như có thể thấy thật rõ ràng Dịch Khiếu đã đứng trước mặt những nhân vật cường quyền này mà kiên cường bảo vệ tôn nghiêm của mình như thế nào, thế nhưng sau khi thấy thành tích của mình lại bị người khác động tay động chân thì cảm giác như đã thất bại hoàn toàn. Tôi căn bản không tin Dịch Khiếu sẽ đi câu dẫn người khác, linh hồn em cao ngạo thuần khiết như thế, tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân làm ra loại hành vi đê tiện như vậy, nếu có, thì cũng là do những người kia tự nguyện vì tham luyến sự xinh đẹp của em, hy vọng có thể dùng một chút quyền hành của mình giao dịch với em mà thôi. Thế nhưng giấu đầu lại hở đuôi, mọi chuyện xảy ra lại đem đổ hết lên đầu Dịch Khiếu, dù sao trong bức thư nặc danh kia cũng nói là em đi câu dẫn giáo viên……..
Tôi cơ hồ có thể thấy, Dịch Khiếu luôn quật cường khi nhìn thấy “chứng cứ phạm tội” là bài thi kia đã thống khổ nhắm mắt lại như thế nào. Không phải không còn lời nào để nói, mà là vì tâm đã tiều tụy, trống rỗng, đã trở thành tro tàn rồi. Mà thương tâm nhất không phải vì bị vu oan hãm hại, mà là vì, em vẫn luôn nỗ lực muốn chứng minh bản thân, thế nhưng ngay khi em sắp đạt được điều mình muốn, lại ngay lập tức bị phủ định hoàn toàn.
“Tôi muốn gặp Dịch Khiếu.” Tôi nhìn bọn họ, đột nhiên nói.
Vài người nhìn nhau, sau đó lại nhìn tôi.
“Chuyện này nhà trường đã xử lý rồi.”
“Tôi muốn gặp em ấy, tôi có chút chuyện muốn hỏi em.” Tôi vô cùng kiên định nói, đồng thời tỏ rõ thái độ của chính mình, “Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp em, dĩ nhiên rất hiểu em ấy, mà em ấy cũng có chút tín nhiệm tôi. Tôi hy vọng có thể nói chuyện với em ấy một lần, có thể giúp nhà trường hiểu rõ chân tướng của chuyện này hơn.”
Vài người thấp giọng thảo luận một phen, rồi quyết định đồng ý yêu cầu của tôi.
“Thầy cũng không nên bị bề ngoài của em ấy hấp dẫn đó.” Khi tôi đang định bước vào, hiệu trưởng liền hảo tâm vỗ vỗ vai tôi.
Nếu loại cảm tình này cũng là lừa dối, thì tôi nguyện ý bị lừa, nguyện ý vì em mà chết.
Khi tôi bước vào, Dịch Khiếu đang nhoài người trên bàn viết kiểm điểm, không biết vì sao mà bút em chợt rớt xuống.
Em ngơ ngác nhìn tôi, mãi đến khi tôi đóng cửa lại, em vẫn ngơ ngác nhìn tôi.
Thật may, thần sắc tuy có chút tiều tụy nhưng tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm, hơn nữa rốt cục nhận ra là tôi, trên mặt em liền hiện ra một nụ cười.
“Anh đến rồi. Thật tốt.” Em thấp giọng lẩm bẩm, như muốn nói cho tôi nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Trong lòng tôi kích động không thôi, thật muốn vươn tới cầm tay em, nhưng tôi biết hoàn cảnh hiện giờ tuyệt đối không cho phép. Tuy rằng chỉ có hai người chúng tôi, nhưng rất khó để nói rằng, sẽ không có một ai ở một nơi bí mật nào đó trộm quan sát chúng tôi hay làm gì khác.
Tôi khẽ hắng giọng, nhưng lúc nói chuyện thanh âm vẫn khàn khàn như cũ. “Dịch Khiếu, anh muốn nghe đáp án của em, anh chỉ nghe lời em nói thôi.”
Ánh mắt trong suốt vô cùng của em nhìn tôi, chỉ có sắc đen và trắng.
“Em hiện tại và trước kia hoàn toàn giống nhau.”
Tôi gật gật đầu, trong lòng ngay lập tức trở nên thoải mái. Ít nhất, ít nhất em vẫn rất chân thực, vậy là đủ rồi.
Tôi rốt cục vươn tay ra, không quan tâm đến phản xạ trốn tránh có điều kiện của Dịch Khiếu, ôm lấy em. Tôi ôn nhu nhìn em, mãi đến khi trong mắt em hiện lên một tia biểu tình mềm mại. “Không phải em đã nói rồi sao? Có nhiều chuyện chúng ta phải cùng gánh vác, vì sao lại một mình chịu đựng như thế này?”
Dịch Khiếu ngơ ngác nhìn tôi, gật đầu.
Dường như đột nhiên nhận ra điều gì, em bị nét trấn tĩnh trên mặt tôi làm cho sợ hãi, trên mặt hiện rõ nét kinh hoàng: “Thầy Trần, anh đừng làm chuyện điên rồ! Anh làm thế không giúp được gì cho em đâu, mà ngược lại còn kéo cả anh xuống nước đó!!”
“Thế cũng tốt.” Tôi giương mắt nhìn xung quanh, “Như thế anh có thể cùng em viết bản kiểm điểm ở trong này rồi.”
“Đừng…….. Đừng……..” Dịch Khiếu đột nhiên khóc òa lên, tôi chắc chắn ba ngày này em chưa từng rơi một giọt nước mắt, bởi vì em vẫn luôn kiên cường, chán ghét loại hành vi sướt mướt như thế. Nước mắt của em từng giọt từng giọt rơi xuống trước mặt tôi.
Tôi gắt gao nắm chặt lấy tay em, cảm thấy ngón giữa của em đặt lên đường số mệnh trong lòng bàn tay tôi, đâm tôi một nhát thật đau…….. mà cái loại đau đớn này tôi lại không hiểu nổi, chậm rãi dọc theo từng sợi thần kinh mà truyền lên đại não của mình, trên đường đi không ngừng tiêu tán, thế nên lúc lên tới đầu cũng chỉ còn lại một chút cảm giác không chân thực……..
“Dịch Khiếu, anh không muốn em phải chịu oan ức. Nhớ kỹ, em vĩnh viễn không thể oan ức.” Tôi thản nhiên cười, gắt gao nắm lấy tay em.
Em giãy dụa muốn buông ra, nhưng tay kia lại bất giác đặt lên cánh tay tôi. Đôi mắt ngập nước kia lại càng thêm động lòng người. “Thầy Trần, anh đừng làm chuyện điên rồ, đừng…….. chỉ cần anh không sao, em cũng sẽ không sau đâu, em nói thật mà!!”
Không, là em không sao, anh mới không sao.
Cảm giác như có một thứ gì đó không thể kìm nén được trào ra khỏi hốc mắt của tôi. Tôi lảo đảo đứng lên, liều mạng rút ngón tay đau khổ kéo lại của Dịch Khiếu ra, bước nhanh về phía cửa. Dịch Khiếu xông lên muốn ngăn tôi lại, thế nhưng tôi đã cao giọng nói. “Trưởng phòng Lưu, chúng tôi đã nói chuyện xong, hiện giờ tôi muốn gặp hiệu trưởng.”
Lúc mọi người đi vào đều giật mình, bởi vì hai người chúng tôi một kẻ thì liều mạng trốn tránh một kẻ thì khóc lóc chật vật, loạn thành một đoàn. Mọi người cùng nhau giúp tôi thoát khỏi sự lôi kéo kia của Dịch Khiếu. Tôi phủi lại quần áo, sâu sắc nhìn người mình yêu rồi bước nhanh ra ngoài.
Phía sau tôi, là tiếng khóc vỡ vụn của Dịch Khiếu.
Đủ rồi. Những giọt nước mắt trân quý như thế, thật khiến tôi —— không thể kìm lòng được.
Lau nước mắt, tôi đi đến trước cửa phòng hiệu trưởng, hít một hơi thật sâu, xác định thanh âm của mình lúc nói chuyện sẽ không phát run mới gõ cửa.
“Mời vào.” Bên trong truyền tới giọng nói trầm ổn của hiệu trưởng.
Tôi xoay nắm cửa, mở ra rồi bước vào, đứng trước mặt hiệu trưởng. Thanh âm của tôi hệt như đã trải qua một tầng thanh lọc mà trở nên vô cùng kiên định. Đại não của tôi cũng chưa từng thanh tỉnh đến vậy.
“Hiệu trưởng, tôi muốn nói thật với ngài. Giảng viên mà bức thư nặc danh kia nói thật ra là tôi. Không phải Nhiễm Dịch Khiếu câu dẫn tôi, mà là tôi câu dẫn cậu ấy, lợi dụng quyền hành của một giảng viên bắt em ấy phải ở cùng một chỗ với tôi, bắt em ấy phải phát sinh quan hệ với tôi. Chuyện này không liên quan đến người khác, cũng không liên quan đến thầy Hoàng, thầy Lý, cô Mạnh……”