Tiết Thanh minh ngày đó, Dịch Khiếu rời khỏi thế giới này, lúc ấy tôi đang cầm di động, nghĩ rằng bản thân đã có được hạnh phúc trong tay.
Ngày thứ ba sau tiết Thanh minh, tin dữ truyền tới. Tôi đứng dưới ánh mắt trời, cố gắng nhìn thẳng về phía trước, hướng về phía trước. Nhận ra, hạnh phúc vĩnh viễn không tồn tại.
Ngày thứ mười sau tiết Thanh minh, mẹ tôi ra đi thật thanh thản. Một lọ thuốc ngủ vĩnh viễn đưa bà chìm vào trong giấc mộng của riêng mình, trong giấc mộng ấy có nụ cười tươi tắn của cha tôi.
Ngày thứ mười bảy sau tiết Thanh minh, tôi vội vã lo xong tang lễ cho mẹ. Lòng ngẩn ngơ, không biết mình đang ở chốn nào.
Ngoài những điều ấy, cuộc sống của tôi chẳng tồn tại thứ gì khác nữa.
Tôi không có cảm xúc. Không có nước mắt. Không có gì cả.
Tôi vẫn không tới trường. Dường như chỉ cần tôi không tới đó, người nọ sẽ mãi mãi ở nơi ấy, chờ tôi.
Vẫn không thể tin một Dịch Khiếu kiên cường lại thật sự ra đi như vậy. Tôi ha hả ngây ngốc cười, kiên quyết không tin.
Em vừa mới bước sang tuổi hai mươi, vẫn còn tám mươi năm để sống thật tốt. Tám mươi năm ấy sẽ vẫn có tôi làm bạn bên cạnh em. Chúng tôi đã ước định với nhau cả rồi. 148 năm sau sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật, lúc ấy từ phần mộ của em sẽ có ma trơi hiện ra, mà của tôi cũng vậy. Chúng tôi sẽ bước ra khỏi nấm mồ kia mở party mừng sinh nhật.
Mọi thứ đều hệt như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi, Dịch Khiếu vẫn ở bên tôi cười thật tươi, sao có thể chỉ là giấc mộng.
Muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt. Khóe mắt khô khốc đến đau rát. Những ngày tháng cuối cùng của mẹ, tôi đã giả bộ nhiều lắm, cười nhiều lắm, ngay cả khóe miệng giờ cũng không thể kiềm chế được mà cong lên, cong lên……. đã chẳng thể khôi phục được như trước kia nữa.
Mà vẫn còn một kẻ đáng ghét, ngăn cản giấc mộng phi thực tế của tôi, tàn nhẫn kéo tôi trở lại hiện thực. Tình cảnh hiện tại của tôi, tôi nghĩ hắn ta biết, không nghĩ hắn ta cũng gặp phải.
Hắn hiện giờ đứng trước cửa nhà tôi, ánh mắt giống hệt lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn, tối tăm, lãnh khốc.
Tôi để hắn vào nhà, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Không gian chìm vào tĩnh lặng rất lâu, có hai người mà vẫn chẳng chút sôi động.
Tôi xoay người qua chỗ hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm vào một bức tranh, vẻ mặt hoảng hốt.
Đi qua lấy vải vẽ tranh sơn dầu trùm lên bức tranh, tôi thản nhiên cười nói, là tranh tôi vẽ, đã để anh phải chê cười rồi.
Hắn ta gật gật đầu, tự mình ngồi xuống sopha trong phòng, vẻ mặt vẫn vương chút hoảng hốt.
Không khách sáo nữa, tôi cũng ngồi xuống sopha, hỏi hắn có chuyện gì.
Tôi mang cái này đến cho cậu.
Hắn ta khôi phục bình tĩnh, từ trong túi hắn mang theo lấy ra từng món đồ gì đó.
Thực cẩn thận.
Tôi nhìn một loạt món đồ trước mắt, từng tiếng cười bật thốt ra từ ***g ngực. Ha ha……… Ha ha……… A……..
Có ý gì đây? Dịch Khiếu bảo anh mang tới cho tôi à?
Không.
Hắn cúi đầu nhìn những món đồ lặt vặt ấy.
Là chủ ý của tôi.
Bên tay trái tôi là một chiếc vòng cổ, chất liệu thô ráp, làm từ vỏ đạn. Nó chính là thứ mang tới sự gắn bó đầu tiên trong cuộc đời tôi, nhưng cũng đem lại nỗi đau khổ đầu tiên cho Dịch Khiếu.
Tôi cầm lên, cẩn thận xem, dưới đáy viên đạn còn được tỉ mỉ khắc từng nét ghép thành Mặc Vân, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc buồn cười đến quái đản, lại liên tưởng tới ánh mắt linh động của người nào đó.
Tôi gắt gao nắm chặt lấy chiếc vòng, cảm nhận rõ ràng những đầu nhọn của nó đâm mạnh vào đường số mệnh trong lòng bàn tay mình, đâm thật mạnh.
Dịch Khiếu em ấy……. có nhắn lại điều gì không……
Cậu vì sao không tự đọc di thư của em ấy đi?
Bên phải tôi là một mảnh giấy được gấp gọn gàng, thể hiện rõ tâm lý tinh tế của chủ nhân nó.
Một chiếc vòng cổ, một bức di thư, Dịch Khiếu đặt hai thứ ấy trên bàn học của mình, lặng lẽ kết thúc sinh mệnh của bản thân.
“Dùng cách này để gào thét lên, ngay cả chính bản thân tôi cũng thấy thật hèn nhát và buồn cười, nhưng tôi thật sự không biết còn cách nào có thể để người khác thực sự hiểu được thế giới mà tôi phải sống. Tôi vô cùng chán ghét cái vẻ cao cao tại thượng lúc nào cũng tự cho mình là đúng của các người, chán ghét sự giả dối dơ bẩn mà các người biểu lộ. Các người cho rằng mình đang làm một chuyện đúng đắn sao? Các người cho rằng mình là con dân của Thượng đế ư? Các người nghĩ mình đại diện cho chính nghĩa, công bằng và đạo đức à? Không! Đủ loại bản mặt giả tạo của các người chỉ càng khiến những linh hồn cao quý bên cạnh các người trở nên nhục nhã, vẻ mặt đạo mạo ra vẻ tốt đẹp chẳng qua chỉ đang che giấu bản chất thối tha ăn thịt người của các người thôi. Cuộc sống của tôi cần các người phải nhúng mũi vào khoa tay múa chân hay sao? Tôi cần sự an bài đầy thương hại của các người ư? Không! Tôi không cần!!! Tôi không có chân không có nghĩa suy nghĩ của tôi không thể chạy như bay, tôi yêu anh ấy không có nghĩa linh hồn tôi phải bị giam cầm thế này. Tôi thực ra còn hiểu biết hơn các người, yêu nhiều hơn các người, dũng cảm hơn các người, lại càng cao quý hơn các người. Thượng đế ban cho tôi khả năng nhìn thấu đạo đức con người, để tôi có lý do đứng trên cao thản nhiên nhìn xuống, tùy ý cười nhạo các người. Các người cứ cười nhạo tôi đi, cứ đứng trước mộ phần của tôi mà khoa tay múa chân đi, tôi sẽ ở trên trời cao kia cười nhạo các người, cười thật lớn, cười nhạo các người chìm trong đại dương nhân tình thế thái mênh mông này, mà không hề nhận ra tất cả thuyền cứu nạn đều đã bỏ rơi các người, để những kẻ xấu xa như các người chìm dần, chìm sâu xuống……. trở thành tro bụi của lịch sử, vĩnh viễn bị sự giả dối che mờ mắt, không biết bến bờ ở nơi nao………”
Có thứ gì đó từ ***g ngực tôi mạnh mẽ bật ra, tôi thở dốc từng đợt, nhưng miệng lại nở nụ cười, cười đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
“Đứa ngốc…… đứa ngốc này…….. Thế mà lại dùng cách này…….”
“Em quả nhiên vẫn để ý đến suy nghĩ của người khác……”
“Thật ra chỉ cần em còn sống, tôi còn sống……. chúng ta cùng nhau, vẫn còn sống…….. cũng đã khiến bọn họ tức chết rồi…… Ha ha…… ha ha……..”
“Em còn sống……. tôi cũng sống……” Hắn ta thì thào, rồi đột nhiên nổi giận.
“Trần Mặc Vân, tao đã quá chán ghét cái vẻ dối trá này của mày rồi. Mày có chừa lại đường sống cho em ấy không? Mày đã cho em ấy sự tín nhiệm em ấy cần ư? Là kẻ nào đâm nhát dao vào lá chắn cuối cùng của em ấy? Là kẻ nào xoay người rời đi trước sự kiên trì cuối cùng của em ấy? Mày dùng loại lập trường gì để phán xét em ấy, nói em ấy đã làm sai hả? Mày có lý do gì để ngồi đây khóc lóc như một người bị hại hả!!!!!!!!!”
Vỏ đạn đâm rách lòng bàn tay tôi, từng sợi máu uốn lượn, rơi xuống.
“Tao hận mày…… hận đến mức muốn giết chết mày……..” Hắn ta đột nhiên mím chặt miệng, băng tuyết giá lạnh bao phủ đôi mắt hắn.
Tôi không quen biểu lộ suy nghĩ của mình trước mặt người khác, hơn nữa lại còn là một người xa lạ.
Hắn ta cũng là một người tự ti, cho dù hắn có cố gắng ra vẻ mạnh mẽ đi chăng nữa.
“Rốt cục phải là sự kiên trì đến mức nào, mới có thể khiến một người đã cao đến mét tám rồi, lựa chọn cách này chứ…….”
Hắn ta lẩm bẩm, không ngừng thì thào một câu như thế.
Cả tôi. Cả xã hội này. Không một ai có thể chạy thoát.
Nhân quả tuần hoàn. Hoặc tôi là nhân, xã hội là quả. Hoặc xã hội là nhân, còn tôi là quả. Dịch Khiếu là người đứng mũi chịu sào, để rồi bị tổn thương tới máu chảy đầm đìa.
Vì thế mà đau buồn, mà vui sướng, giơ tay chém đứt đoạn trần duyên, một thân ngông nghênh gào thét, để lại một vết sẹo trầm trọng sâu hoắm, hệt như vật hiến tế thời cổ đại, dùng sinh mệnh của mình đổi lấy vạn ánh mắt thờ ơ. Kẻ bất hạnh ấy, đã chứng kiến mọi sự đời.
Thật khờ, thật ngốc. Tôi buông tay, nghĩ rằng chịu đựng là sai lầm, tình yêu đồng tính là một đóa anh túc gây nghiện, ngoài trầm luân ra thì chẳng còn có ngày mai mà em buông tay, nghĩ rằng niềm tin ấy là sai lầm, bốn bề vách núi tuyệt vọng sâu vạn trượng phủ đầy cây gai. Thật ra trên đời này vốn không có đường cùng, chỉ là con người tự trói buộc chính mình, cho rằng có đường cùng mà thôi.
Đã từng cho rằng người bước vào đường cùng ấy là tôi. Nhưng về sau tôi mới nhận ra em còn chìm sâu hơn vào màn đêm ấy.
Tôi và em lúc ấy có một mối quan hệ thật kỳ lạ. Hệt như hình ảnh phản chiếu của nhau trong gương, tôi giơ tay trái lên, em sẽ lập tức nâng tay phải. Em là bóng hình của tôi, mà tôi cũng là bóng dáng của em. Vậy nên cuộc đời của một người gượng lên được, thì của người còn lại sẽ chìm xuống. Trước kia Dịch Khiếu đã từng nói, tôi là phần sạch sẽ trong em, nhìn tôi sẽ khiến em nhận ra sự tự ti của mình. Mà giờ tôi cảm thấy Dịch Khiếu mới là ảo tưởng hoàn mỹ vô cùng của tôi, vì em tôi có thể chìm sâu xuống địa ngục vạn kiếp bất phục. Chính vì thế, dũng khí của chúng tôi khi đối mặt với vấn đề kia chưa từng giống nhau.
Cho nên tôi sẽ kiên quyết không tha thứ cho em, cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Người đàn ông kia nhìn tôi thật lâu, trên mặt là nét bi thương ngày càng hiện rõ.
“…… Mày…….. vì sao không chết đi……. vì sao không chết đi theo em ấy……..” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vì sao phải đi theo?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh đồng tình với hành vi bốc đồng này của em ấy ư? Không, trước kia đúng là tôi rất có lỗi với Dịch Khiếu, nhưng giờ tôi sẽ không tha thứ cho em ấy. Cái chết là thứ vĩnh viễn không thể vãn hồi. Tôi muốn em ấy cô độc ở thế giới kia mà tự cảm thấy hối hận…… hối hận…….”
“Tôi chẳng qua chỉ buông tay một lúc, mà em lại buông tay cả một đời…….”
Đồ ngốc. Thật sự là hai thằng ngốc. Hắn ta thì thào nói.
Nếu… em ấy quay đầu nhìn tôi một cái, tôi cũng có thể ở bên em ấy cả một đời mà……..
Người đàn ông kia từ đầu tới cuối bướng bỉnh đến kỳ quái. Tôi không biết trước kia tại sao hắn không thổ lộ với người mình yêu, mà lại để sự xúc động và khoái cảm nhất thời che mờ đi như thế, lại trong những năm tháng ngắn ngủi cuối cùng chậm rãi nhấm nháp nỗi hối hận cùng bướng bỉnh của mình mà giam cầm người mình yêu. Hắn nói được làm được, sau khi tôi rời đi hắn liền nhốt Dịch Khiếu lại trong cái ***g của riêng mình, dùng một loại cố chấp đến điên cuồng mà thể hiện tình yêu của bản thân. Khi Dịch Khiếu hỏi hắn phải làm thế nào mới có thể để tôi quay trở lại trường học, để tôi trở về giảng đường mà tôi luôn yêu quý kia, hắn lại ngắn gọn dứt khoát nói muốn thân thể và linh hồn của em. Hắn không biết thân thể có thể trao đổi, nhưng linh hồn lại chẳng thể đổi chác. Vì vậy Dịch Khiếu đã bằng long với hắn, cho hắn một thi thể lạnh băng và một linh hồn đã sớm lìa khỏi xác…………………………………
Vì vậy tôi quay trở lại trường học, tự nguyện xin xuống ở một gian nhỏ phía sau trường, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Tôi ở trong thế giới tinh thần của chính mình, xây dựng cuộc sống đối thoại cô độc ——– chỉ của mình và Dịch Khiếu.