Rất lâu về sau tôi mới phát hiện bản thân đêm ấy đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Lúc đó nếu tôi thông minh một chút, nhạy cảm một chút, thì đã có thể nhận ra một chút dấu hiệu gì đó, để rồi có thể, một số chuyện sau này sẽ không xảy ra.
Nhưng sự thực lại là như thế, tôi bị ánh sao mờ ảo kia thu hút, khiến tâm trí tôi bị phủ kín, nghĩ mọi việc cũng đơn giản đi…… để rồi bị đẩy đến chỗ thương tâm.
Chủ nhật, tôi quay về trường.
Tôi ngay lập tức bị khí tức thanh xuân nhiệt tình của sinh viên cuốn hút, đi trên sân trường mà xuân phong đắc ý, tối đến là thần thái phi dương, cùng Dịch Khiếu nói chuyện đến mặt mày hớn hở ———- tóm lại, rất sảng khoái!
Có lẽ, là tôi cố ý muốn để tâm tình cực tốt của bản thân cuốn hút Dịch Khiếu. Tôi vô cùng hy vọng được nhìn thấy trên khuôn mặt Dịch Khiếu có thể xuất hiện những nụ cười tươi rói tỏa nắng như của hàng vạn sinh viên bình thường khác.
Mà Dịch Khiếu lại chỉ im lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn đến một nơi xa thật xa…
“Thật đó, ở Hà Bắc đẹp nhất chính là bầu trời sao kia, vô cùng rộng lớn, vô cùng khoáng đạt, em không được tới ngắm rất đáng tiếc đó. Cuối tuần sau chúng ta cùng đến Hà Bắc thăm mọi người đi.”
“Em ạ?” Dịch Khiếu đem tầm mắt đang nhìn đi rất xa kia thu hồi lại, một lần nữa nhìn tôi.
“Đúng vậy, cùng đi đi.”
“……”
“Cùng đi nhé, thầy sẽ khao cả lớp một bữa, cái đám sói tham kia cũng đã chịu nhịn đến sắp điên rồi.” Tôi cười khanh khách, nói.
“Đúng vậy, đồ ăn trong quân doanh chất lượng không được tốt lắm, sinh hoạt cũng mệt vô cùng, nghỉ ngơi cũng không được tốt.” Dịch Khiếu dừng một chút, nói, “Nhưng em thực sự rất hâm mộ bọn họ, hâm mộ đến phát điên rồi.”
“Hâm mộ đến phát điên……”
“Thầy Trần, thầy biết không? Trước kia em đã luôn mong ước mình có thể trở thành một quân y, em thích hết thảy mọi thứ trong quân đội, lúc nào cũng ấp ủ một loại ảo tưởng phi thực tế, vô cùng tươi đẹp ——— ở đó chắc hẳn sẽ có nhưng cơn gió nhu hòa, có ánh mặt trời xán lạn, những tán cây rộng xanh mướt, đàn ông mặc quân trang sẽ thật anh tuấn tiêu sái…….. Em đã vô cùng hy vọng mình có thể trở thành một phần của nơi ấy, nguyện vọng này đã cùng em lớn lên thật nhiều năm, mãi tới bây giờ vẫn chưa từng phai nhạt, mà thực ra em cũng hoàn toàn có thể thực hiện được nguyện vọng ấy……”
Dịch Khiếu ngẩng đầu, mở mịt nhìn lên trần nhà. “Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện này, em cũng không suy nghĩ tới nó nữa. Không nghĩ…… không muốn nghĩ…… không dám nghĩ tới……”
Một hồi sau lại là không khí trầm mặc đến khó nhịn, Dịch Khiếu khẽ nức nở, tiếng nấc nghẹn hệt như tiếng gió giữa đêm trăng.
“Thầy, thực xin lỗi, tâm trạng thầy vốn rất tốt như thế, lại vì cái sự bốc đồng muốn giãi bày chuyện tình của em mà hỏng hết, để không khí trở nên nặng nề thế này.” Dịch Khiếu dụi dụi đôi mắt hoe đỏ của mình, ngượng ngùng cắn chặt môi dưới.
“Không sao đâu.” Tôi đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, giọng nói cũng có chút nặng nề.
“Em cứ giãi bày, cứ nói ra mọi điều mình nghĩ đi. Dịch Khiếu, em kỳ thực là một đứa trẻ tốt, là một đứa trẻ ngoan lắm. Thầy biết vụ tai nạn giao thông kia khiến em phải chịu đả kích quá lớn, đối với một sinh mệnh còn tươi trẻ thế này là một gánh nặng quá sức, thế nên mới khiến em mệt mỏi đến không thể chịu nổi như vậy. Em cố ý muốn phớt lờ, mặc kệ mọi chuyện, chỉ vì em hy vọng điều đó có thể xoa dịu khoảng trống trong lòng. Thế nên em mới không muốn kể chuyện của mình, không muốn đụng vào miệng vết thương của bản thân. Nhưng Dịch Khiếu, em phải biết rằng, sinh mệnh mười tám năm trước của em không hề đối lập với sinh mệnh hiện giờ em đang có, đó cũng là em, là cuộc sống em đã từng chân chính có được, tồn tại vô cùng mãnh liệt, mọi hạnh phúc, mọi điều tốt lành vẫn đang tiếp diễn, bởi bức tranh cuối cùng của cuộc đời em vẫn chưa vẽ xong. Nhân sinh là gì ư, nhân sinh chỉ là một bức họa được cuộn tròn, ở trên ấy có ánh dương chói sáng, nhưng làm sao dưới tầng ánh sáng xinh đẹp ấy lại có thể thiếu đi bóng tối? Nhưng điều cuối cùng chúng ta để tâm, chúng ta mong muốn là gì? Là ánh sáng, là những đường nét tươi đẹp của nó. Chỉ cần em có thể tiếp tục hoàn thành bức tranh ấy, thứ cuối cùng chúng ta được nhìn ngắm, vẫn là những đường nét mềm mại tươi sáng, tinh xảo hoàn mỹ của nó mà thôi……”
Tôi bước lại gần tủ sách của mình, từ ngăn giữa lấy một vài bức tranh trân quý được cuộn tròn của mình ra, đưa cho Dịch Khiếu.
“Đừng chỉ thấy thầy làm việc không đàng hoàng nghiêm túc mà lầm nha, nói thật thầy rất thích tranh, đặc biệt là sắc thái trong những bức tranh ấy. Dịch Khiếu, thầy hy vọng em có thể ngắm bức tranh này, không chỉ xem bức tranh ấy người họa sĩ vẽ có đẹp hay không, mà còn phải ngắm sắc thái họ thể hiện trong tranh, nhìn xem họ đã dựng lên ánh sáng và bóng tối như thế nào, sau đó, còn tùy bản thân em. Em muốn vẽ bức tranh của mình như thế nào? Dù sao cũng chỉ có chính bản thân em, mới có thể cầm bút và vẽ, vẽ nên bức họa nhân sinh của chính mình.”
Dịch Khiếu cái hiểu cái không tiếp lấy bức tranh trong tay tôi, có chút do dự, khẽ sờ lên mặt trên của bức tranh.
“Cảm ơn.” Em ngước mắt lên nhìn tôi.
Một mảnh trong suốt…… vô cùng xán lạn……
Đột nhiên, trong lòng tôi sinh ra một loại ảo giác ——-
Tôi như nhìn thấy một biển sao trời, Dịch Khiếu ở phía sau, xinh đẹp mà im lặng……
Sinh viên vẫn tiếp tục ở trong quân doanh chịu khổ hòa lẫn vui sướng, mà ở một bên trường lớp vẫn thuận lợi như thường. Miệng vết thương của Dịch Khiếu khôi phục rất nhanh, hiện tại đã không còn quá mức nghiêm trọng như trước nữa. Trong đầu tôi lại chậm rãi tính toán hai việc.
“Bồn tắm lớn bồn tắm lớn bồn tắm lớn……”
Đó là việc thứ nhất. Tôi lúc nào cũng phải bảo trì một loại tư thế ngẩng đầu, để kế hoạch này không rơi ra khỏi đầu.
Mua bồn tắm lớn thực ra không phải việc gì khó, đối với thu nhập của tôi cũng không phải gánh nặng gì ——— vấn đề là, tôi phải làm thế nào để Dịch Khiếu có thể tiếp nhận không chút áy náy?
Thế nên, có đôi lúc, tôi cũng sẽ không kìm lòng được mà niệm thành: “Dịch Khiếu Dịch Khiếu Dịch Khiếu……”
Giáo viên cùng phòng nghe thấy không khỏi giật mình: “Thầy Trần, thầy đang niệm chú ngữ đấy à? Tôi thấy cậu cũng sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi.”
“Lo quá, tiểu tử xấu xa kia, giờ tâm tư thật là khó đoán quá đi…” Tôi vẻ mặt khổ sở ca thán.
“Dịch Khiếu chắc là sinh viên tàn tật kia hả. Ừm, nếu là vấn đề liên quan đến nó thì đúng là đau đầu thật.” Bên cạnh ngay lập tức có một đám giáo viên nữ, trẻ có, già có, ngang nhiên bàn luận đầy hứng thủ.
“Hôm trước tôi thấy nó ở canteen, bộ dạng quả nhiên rất tuấn tú lịch sự, quả thực nhìn không ra chân nó bị làm sao đâu.”
Đương nhiên là nhìn không ra rồi! Có biết em ấy phải có loại ý chí kiên cường đến mức nào mới có thể để các người không nhận ra hay không?
“So sánh với tấm ảnh quả thực là vô cùng hoàn hảo, thầy Trần, xem ra thầy cũng không ngược đãi thiếu niên xinh đẹp của chúng ta nhỉ.”
Em ấy khi nào là “của các người” chứ, thật buồn nôn……
“Thực đáng tiếc, bị mất một bên chân, chứ nếu không thật chẳng biết sẽ trở thành quang cảnh đẹp như thế nào rồi……”
Không bị mất chân ——— không bị mất chân thì làm sao em ấy đăng ký trường này được??
“Ngày đó nó ăn cơm ở canteen, bên cạnh có rất nhiều nữ sinh nhìn trộm nó đấy.”
“Ha hả, đúng vậy đúng vậy, đẹp trai như thế cơ mà.”
Đột nhiên tôi nhận ra vì sao Dịch Khiếu thấy gượng gạo ——— em luôn muốn ẩn mình vào sâu trong đám người, chỉ muốn lặng lẽ tự mình cố gắng ——– mà thực tế lại không thể có chuyện đó. Em xinh đẹp đến lóa mắt, đi đến đâu cũng hấp dẫn vô số ánh mắt của người khác. Những cái nhìn chăm chăm như vậy có đôi khi là thiện ý, nhưng lại có lúc, hóa thành tổn thương.
Thực tế các người chưa từng làm gì vì em, lại cứ chân chân thực thực, thương tổn em như thế.
Tôi có chút phẫn nộ.
“Được rồi được rồi, mọi người đi làm việc của mình đi. Sao hiện giờ lại thấy hứng thú với em ấy? Nếu muốn thì để em ấy sang lớp cô nhé? Tôi cố ý cười hì hì với một giáo viên nữ, nói.
“Đừng.” Cô le lưỡi, “Đứa nhỏ đó cũng chẳng biết có vấn đề tâm lý gì không, nhìn thì còn được, chứ giao cho tôi quản lý á, có chết tôi cũng không quản được.”
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói nó với sinh viên khoa khác quan hệ cũng không được tốt lắm.”
“Ừ, lúc nào cũng ăn cơm một mình……”
“Đi đường luôn cúi đầu, bộ dáng như không muốn người khác tới gần ấy.”
Mọi người lại nhao nhao thi nhau nói.
“Ok Ok, mọi người cứ bình tĩnh mà thảo luận nhé, tôi tới phòng thí nghiệm đây.” Tôi thản nhiên cười, cầm túi văn kiện của mình lên, cơ hồ như trốn tránh mà đi ra khỏi phòng.
Phẫn nộ ư?
Đúng vậy.
Đi ra thật xa, tôi mới đứng bên cạnh cống thoát nước, oán hận nhổ một ngụm nước bọt.
Rồi tôi nghĩ ra một cách khiến Dịch Khiếu thoải mái tiếp nhận cái bồn tắm lớn tôi an bài cho em.
“Dịch Khiếu, thầy dạo này muốn vẽ một bức chân dung, em làm người mẫu cho thầy nhé?”
“Vâng.”
Này ——- đáp ứng nhanh quá vậy………..
“Cái đó ——— phải trả tiền cho người mẫu, em biết thầy thật sự cũng không…….”
“Em không lấy tiền.” Dịch Khiếu im lặng nhìn tôi, “Thầy cứ vẽ đi.”
Dịch Khiếu à, thói quen thiện lương thế này không tốt lắm đâu, em về sau phải sửa lại ngay đi, nếu không thầy làm sao dám nói ra mục đích thật sự của mình đây
“Thầy làm sao có thể tùy tiện lợi dụng sinh vien của mình thế được? Thế này đi ———- em làm người mẫu cho thầy, thầy mua một chiếc bồn tắm lớn, để em có thể tắm rửa dễ dàng hơn nhé.”
Dịch Khiếu nghe thấy, nhìn tôi. Trên mặt không có một biểu tình gì.
“Thật ra…… thầy đã rất muốn có một cái bồn tắm lớn…… nhưng mà rất khó nói ra, cứ sợ em sẽ nghĩ rằng thầy mua chỉ vì em….. mua…… cho em……” Giọng tôi càng ngày càng nhỏ, thấy sự yên lặng trên khuôn mặt Dịch Khiếu mà lòng tôi cứ trầm hẳn xuống
Đừng thế đấy Dịch Khiếu, em cứ nhìn tôi như thế, tôi sẽ nghĩ em có thể nhìn xuyên thấu cả linh hồn của tôi mất……
“Vâng, em đồng ý đề nghị của thầy.” Em bất ngờ nói.
“Hả?” Tôi chột dạ nhất thời quay phắt đầu sang nhìn em.
“Em làm người mẫu cho thầy, thầy mua bồn tắm lớn cho em dùng ——- đề nghị này rất hay.” Em bình tĩnh nhìn tôi.
“Được được, như vậy thầy có thể yên tâm thoải mái rồi, ha hả.” Tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng cao hứng.
“Chắc hẳn ——— bóng ma quá khứ của em nhất định đã mang tới rất nhiều phiền toái cho thầy.”
“…… Hả?”
“Thầy sợ lòng tự trọng của em sẽ bị thương tổn, cho nên, dù là lòng tốt, thầy cũng vô cùng cẩn thận.” Dịch Khiếu lại nói, “Em đã xem tập tranh thầy đưa, mới biết rằng, nếu bức tranh nhuộm sắc u ám, cũng sẽ —— ảnh hưởng đến tâm tình người khác……”
Hóa ra là như vậy. Tôi ngắm sườn mặt duyên dáng của em ——— em hiểu biết như thế thật khiến người ta thấy đau lòng.
“Em sẽ cố gắng để bản thân có thể bình tĩnh tiếp nhận lòng tốt của người khác……”
“Như vậy ——- em hãy thử cảm nhận tâm tình của họa sĩ một chút, đem bức tranh của chính mình ngắm lại thật kỹ càng nhé.” Tôi đứng lên, miễn cưỡng vặn thắt lưng, “Nhưng nói đi nói lại, mặc kệ bức tranh của thầy có thế nào, em cũng phải hứa không được chê tranh thầy vẽ khó coi đấy.”
Nói xong, tôi cố ý trừng mắt, uy hiếp nhìn em.
Dịch Khiếu ngơ ngác nhìn tôi. Một lúc lâu sau, lúc tôi cứ nghĩ em sẽ nở nụ cười thì cuối cùng, em trong giây lát lại cúi đầu, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng.
Từ từ sẽ được thôi, tôi an ủi chính mình.
Có một số chuyện gấp sẽ không được.
Sự thật chứng minh, việc mình tùy ý đưa tập tranh cho Dịch Khiếu xem không ngờ lại có hiệu quả rất tốt (ai, ngay cả chính tôi cũng thấy sùng bái mình ghê), Dịch Khiếu bắt đầu chậm rãi tiếp nhận sự quan tâm của người khác, nhìn mọi việc xung quanh bằng ánh mắt nhu hòa hơn. Đây quả thực là một sự tiến bộ rất lớn, một sự tiến bộ vô cùng rõ rệt ——– vậy nên, khi tôi tặng em một chiếc vòng cổ làm bằng đầu đạn, em cũng bình tĩnh nhận lấy, rồi nói một tiếng cảm ơn.
Vòng cổ ấy, là Ti Viễn khi từ đợt quân huấn vừa rồi về tặng cho tôi.
Là họ hàng xa của Ti Viễn đã dùng đầu đạn làm nên chuỗi dây ấy.
Khi tôi với Dịch Khiếu còn đang thảo luận về quạ đen và hy vọng, cố gắng kéo mối quan hệ này trở nên gần gũi hơn nữa, Ti Viễn đột nhiên từ tỉnh Hà Bắc gọi tới, khẩn cấp chuyển mọi lời kêu gào oán hận ngày càng tăng cả về số lượng và mức độ của bọn chúng qua một chiếc điện thoại bé tí: “Thầy Trần ơi, nếu anh không mau tới tiếp tế vật tư cho bọn em, chắc em phải chạy lên Bắc Kinh lôi anh đến đây quá! Anh cứ yên tâm đi, đằng sau em lúc nào cũng có cả đám đông quần chúng nhiệt tình tự nguyện yểm trợ em mà!” Nhìn xem, đây chính là hậu quả của việc quá thân thiết với đám học trò đấy. Trước khi chúng nó đi tập quân sự, một giáo viên tội nghiệp như tôi đáng lẽ phải đi cùng chúng nó, nhưng vì tôi lo lắng, muốn chăm sóc Dịch Khiếu mà nhất quyết từ chối. Không phải chỉ có một tháng thôi sao? Tôi giả vờ lau lau nước mắt nói “tiểu biệt thắng tân hôn”, khiến cả lớp cười như điên, nhưng cũng đồng thời để lại biết bao ánh mắt lưu luyến không rời khiến tôi thấy có chút khó xử.
Cho nên, khi nghe thấy Ti Viễn nói như thế tôi lại thấy lòng mình tươi tắn lại, nhẹ nhõm lên đường sang phía bắc. Thấy cuối tuần cũng không có việc gì, tôi ôm một đống thức ăn khệ nệ đi sang Hà Bắc, thăm đám bạn nhỏ tuổi hơn mình kia.
Quả nhiên đều là sói. Hơn nữa còn là sói đói đến phát điên.
Khi tôi bước vào trong quân doanh, ngay cả bản thân cũng bị lôi vào trận cướp đoạt điên cuồng của chúng nó. Tôi vung tay hô to: “Nhìn cho kỹ đã nào! Thầy không phải đồ ăn, đừng có hạ độc thủ với thầy!”
Vô ích. Nữ sinh thì còn đỡ một chút, còn biết nhìn xem trong mấy túi to của tôi có cái gì ngon để chọn mà ăn. Mà nam sinh thì chẳng biết hai chữ khách khí viết thế nào, chen lấn xô đẩy tôi đến lăn quay ra đất, tiện tay đem mấy vết bùn bẩn trên bộ quân trang của chúng —— toàn bộ trét hết lên người tôi.
“Thầy Trần, chúng em ai cũng rất nhớ thầy!” Một đứa trong nhóm xen vào nói, vẫn không quên cọ cọ, cọ cọ.
“Có mà nhớ vật tư cứu trợ của tôi thì có!” Tôi giãy dụa đứng lên, kéo một nam sinh lại cẩn thận quan sát: “Ừm, không tồi, phơi nắng đen, cũng có chút cường tráng, giống một nam tử hán rồi đấy.”
Nam sinh kia ngượng ngùng cười cười, mọi người lại quay sang giễu cợt nhau.
“Thầy Trần, thầy không biết đồ ăn nơi này khó nuốt đến mức nào đâu!! Hơn nữa, cái phòng vệ sinh á, chúng em còn nghi đấy là nơi ở của ruồi bọ cơ, lúc nào trên nắp cũng có một tầng ruồi bọ bay bay lung tung!!”
“Điều kiện chỉ kém một chút thôi, mọi người đừng nản lòng như vậy.” Tôi nghiêm túc nói, “Tin thầy đi, những gì các em thấy hiện giờ không được như thời thầy còn là sinh viên đâu, vô luận là số lượng hay chất lượng cũng đều kém xa khung cảnh hùng vĩ năm ấy.”
Mọi người hiểu ra liền cười vang. Sau đó mọi người bắt đầu nói đủ thứ chuyện trong quân doanh. Tôi quay đầu lại, thấy Ti Viễn đang đứa dựa cửa, dáng người cao gầy khẽ cười, khiến lòng tôi đột nhiên nhảy lên một chút.
Thấy tôi đang nhìn mình, Ti Viễn nhíu mày, lộ ra một nụ cười vô cùng thần bí ———- cậu ta đứng thẳng lớn tiếng nói: “Tôi nói này chư vị, tốt xấu gì thầy Trần cũng đã mạo hiểm sinh mệnh mình mà tới đây, các vị có thể giơ cao đánh khẽ để tôi với thầy một mình ngồi ngốc một lát được không, tôi thật sự có việc quan trọng muốn nói với thầy.” Cậu ta nói xong liền nháy nháy mắt với tôi, một bộ dáng tràn đầy bướng bỉnh.
Cũng chỉ có cậu ta, một cậu nhóc có sức hút mạnh mẽ, mới có thể không thèm để ý tới sự phản đối của mọi người, lôi tôi ra khỏi đám đông, xoay người ra khỏi quân doanh.
Đêm Hà Bắc năm trước đã khiến lòng tôi rung động.
Tầm nhìn đột nhiên trở nên rộng lớn ——— bầu trời đầy sao, ánh sao so với thành phố rõ ràng trong hơn nhiều, những ngọn núi ở phía xa từng nét nhấp nhô, khiến người ta cảm thấy ánh sao như rơi xuống cánh đồng mênh mông. Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, khiến tôi đột nhiên muốn chạy nhanh tới ôm lấy cảnh sắc nhẹ nhàng ấy.
Đón trọn một trận gió thổi tới, tinh thần tôi không khỏi sáng bừng lên. Cảm hứng liền tuôn ra đến khiến tôi thao thao bất tuyệt.
Ti Viễn lẳng lặng lắng nghe, mỉm cười nhìn cái bóng của cậu ta bao trùm lên người tôi.
“Ti Viễn, là em gọi thầy ra, giờ lại đi sau thầy như bóng ma, rốt cục là có ý gì vậy? Tiểu tử, em rốt cuộc biết giả vờ thâm trầm từ lúc nào?” Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta.
“Gì chứ, anh cứ thao thao bất tuyệt như thế, làm gì có chỗ cho em xen vào.” Cậu ta đến gần, cười nói, “Vừa rồi em cứu anh thoát khỏi móng vuốt của bầy sói điên kia, sao một chút ý tứ cảm tạ anh cũng không có thế?”
“Em muốn thầy cảm ơn cái gì đây?” Tôi lười biếng nói.
Nói thật, Ti Viễn cứ gọi tôi là “anh” khiến tôi không hiểu sao chợt thấy có chút phiền toái. Tuy rằng tôi “vi lão bất tôn”, cũng chẳng để ý quá đến lễ nghi, nhưng sinh viên của tôi lúc nào cũng gọi tôi một tiếng thầy. Ti Viễn này lại chẳng thèm cân nhắc cách xưng hô khiến tôi cũng có chút không quen. Tôi tự an ủi bản thân, rất nhiều trường cũng có sinh viên không biết dùng kính ngữ, người không biết thì không có tội.
“Nói thử xem, em có bí mật gì nào?”
Ti Viễn hơi do dự một chút, mặt cậu ta hình như khẽ đỏ lên.
“Mấy hôm trước, trong lớp có một nữ sinh viết thư cho em.”
“Đây là chuyện tốt mà.” Tôi cười to, “Em nghĩ thầy sẽ phản đối ư? Ti Viễn, đại học với trung học không hề giống nhau, khi đó không cho phép các em nói chuyện yêu đương là vì sợ ảnh hưởng đến việc học của các em, giờ các em cũng đã lớn hết cả rồi, còn ai quản chuyện này của các em nữa? Cứ bàn chuyện yêu đương đi, thầy còn hy vọng lớp mình có thật nhiều đôi, về sau có rượu mừng mà uống để thầy còn thành ba nuôi tương lai đấy!”
Tôi dùng sức vỗ vỗ bả vai của Ti Viễn, “Tiểu tử, em được lắm, trước kia thầy còn nghĩ em ngốc ngốc, thế mà giờ nhanh như thế đã lừa được một tiểu muội muội, về sau không được thiếu thầy một giọt rượu nào đâu đấy!”
Ti Viễn ôm trán cười khổ: “Thầy Trần, anh thật sự nghĩ rằng em ngốc thế à, chỉ vì sợ thầy cô giáo mà đành nói thật với anh, lo anh truy ra sao? Thế thì kéo anh từ Bắc Kinh lên đây làm gì?”
Tôi có chút nao nao: “Sao thế? Có ẩn tình gì khác à?”
Ti Viễn bước hai bước, dùng sức đá viên đá bên chân, bắn đi rất xa.
“Em không thích cô gái kia. Em muốn nhờ anh đi khuyên nhủ cô ấy, để cô ấy quên em đi.”
“…… Sao thế? Không thích ư?”
“Không có chút cảm giác nào.” Ti Viễn buồn rầu nói, “Cô ấy không phải hình mẫu lý tưởng của em, em làm sao thích cô ấy được.”
“Thầy Trần giúp em đi, nói với cô ấy để cô ấy hết hy vọng với em.”
“……” Tôi đứng dưới bầu trời đầy sao, cảm thấy gió hình như hơi lạnh.
“Ti Viễn, thầy không biết trong lòng em đang nghĩ gì. Nhưng loại chuyện như thế này thầy không nên nhúng tay vào, không phải chỉ vì mối quan hệ của thầy với các em, mà đây còn là vấn đề riêng tư liên quan đến một loại tình cảm đặc biệt. Trừ trời, đất, em ——– với em ấy, không một ai có thể xen vào.”
“Thế nên, ngay từ đầu, em không nên kể chuyện này cho thầy biết, nếu muốn để thầy biết, thì cũng là muốn thầy tác hợp cho hai em mới phải, chứ không phải là nhờ thầy đi ngăn cản, em hiểu chưa?”
Ti Viễn thật lâu sau không nói một lời nào, tôi vốn cho rằng bản thân đã quá nặng lời khiến cậu ta khổ sở ——– nhưng khi tôi quay đầu lại mới phát hiện cậu ta vẫn lười nhác nghiêng đầu, trên mặt vẫn nở một nụ cười chẳng hề để ý.
“Gì chứ ——– sao lại là cái loại biểu tình này.” Tôi buồn bực đến muốn giơ chân, “Lời thầy nói rốt cục em nghe có thấm không đấy?”
“Có ạ có ạ, đương nhiên là em nghe được rồi.” Ti Viễn cười đến khom thắt lưng, “Nhưng mà, em chưa từng thấy có một thầy giáo nào dùng cái loại khẩu khí nghiêm túc như thế nói chuyện này, cảm thấy có chút tò mò.”
“Này Ti Viễn, em nói thế rốt cục là có ý gì? Tốt xấu gì thầy cũng đã làm giáo viên được ba năm, lão hổ không phát uy em liền nghĩ thầy là mèo ốm à!” Tôi bước tới liều mạng túm cổ cậu ta.
“Vâng vâng, thầy ơi em sai rồi mà.” Ti Viễn thu hồi lại ngữ khí cười cợt, thân thể lại không chống đỡ nên bị tôi bắt nạt thành hình dạng kỳ quái, đành phải ngay lập tức xin tha. Tôi lại dặn cậu ta vài câu, khuyên cậu ta phải xử lý loại sự tình này như thế nào, Ti Viễn cười cười gật đầu, cũng chẳng biết cậu ta nghe thấm được bao nhiêu nữa.
“Ai —–” Tôi khoa trương ai thán, “Hóa ra chỉ có chút chuyện bé con con thế, thực phí tiền xe đi đi về về của thầy.” Tôi thôi không tra tấn thể xác và tinh thần của Ti Viễn nữa, xoay người duỗi lưng. “Nếu không vì xem được cả một bầu trời đầy sao đẹp như thế này, thầy thật muốn xách đầu em xuống đá một phát. Tiểu tử, em hôm nay vận khí tốt lắm đấy, đúng là ông trời có mắt ha!”
Ti Viễn ở đằng sau nhắm mắt theo sau, nhỏ giọng nói thầm: “Thật ra…… còn là vì nhớ anh……”
Bản mặt nũng nịu ngại ngùng, hệt như một đứa trẻ con đòi ăn kẹo.
Tôi chợt thấy trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn vô cùng. Không thể nghi ngờ rằng tôi thích loại cảm giác ấy, được người khác cần mọi lúc mọi nơi, hô hấp như nhau, mạch đập cũng như nhau, máu cũng đỏ như nhau, tựa như cha con xa cách mấy ngàn năm, từ trong màn đêm bước đến cạnh nhau, hệt như huyết mạch tương liên.
Không kìm được lại nhớ tới người chẳng bao giờ cần tôi kia, đôi mắt đen láy đẹp như một viên ngọc, tựa ánh sao trời của em nhìn về phía tôi, khiến lòng tôi không khỏi u ám.
Đáng tiếc……. em không thể tới đây, không thể ngắm cả một bầu trời sao đẹp thế này.
Cũng không thể hưởng thụ cảm giác hạnh phúc như vậy.
Tôi vội quăng ngay thứ tình tự dây dưa kia đi, làm bộ như tò mò mà hỏi: “Ti Viễn, em nói em không thích mẫu người như cô ấy. Thế em thích mẫu người thế nào? Nếu có cơ hội thì để thầy nhìn trong lớp giúp em xem sao nhé.”
“Em?” Ti Viễn bật cười nhìn tôi, “Em không dám để thầy giáo anh quan tâm đâu, may thật, tí nữa thì thành quả bóng đá rồi.”
“Chỉ có tý uy hiếp thế thôi đã nâng quyền uy vị thế của thầy trong lòng em lên cao thế rồi cơ à?” Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực nói, “Tốt xấu gì thầy cũng đã ăn cơm hơn em chục năm, mắt nhìn người của thầy cũng chuẩn hơn, em nói thử đi, xem thầy có tác hợp giúp em được không nào.”
“Người em thích ư……” Ti Viễn cười hì hì, gian như kẻ trộm, “Hình mẫu lý tưởng của em là anh đó, anh mau giới thiệu một người cho em đi.”
“Ái chà! Cái này khó lắm đó.” Tôi giả bộ thống khổ xoa xoa mắt, “Trần Mặc Vân tôi có phúc đức gì, cư nhiên lại gặp may thế này? Chỉ tiếc là con trai độc của nhà, không có “chi nhánh” nào cả, em phải từ bỏ đi thôi.”
“Đừng như vậy mà, thầy ơi!” Ti Viễn cũng diễn trò cùng tôi, thống khổ hô lớn, “Tốt xấu gì anh cũng phải có tỷ muội gì chứ, cho em chút ý nghĩa sinh tồn đi!”
“Không có đâu! Chỉ có mỗi cây cỏ dại này thôi!”
“Em xong rồi!” Ti Viễn “thống khổ” khuỵu xuống đất, “Em kiếp này đã trót yêu say đắm ———- sống còn có ý nghĩa gì ———– thầy thật tàn nhẫn, cướp đi hạnh phúc cả đời của em!!”
“Trời ơi!! Tội này lớn quá!!” Tôi cười kéo cậu ta đứng dậy, “Trên đời này thiếu gì hoa, làm gì phải đơn phương yêu một cây cỏ dại chứ?”
“Em cứ yêu đơn phương thế thì sao! Chưa ai theo đuổi cây cỏ dại kia mà ————–” Ti Viễn diễn không tồi, lại còn cúi cuống đấm đất nữa chứ, “Em xong rồi, một mỹ thiếu niên anh tuấn tiêu sái như em, thông minh tài năng như em, cứ như vậy bị hủy đi……”
“Này ———” Tôi không nói gì, chỉ biết há hốc mồm.
“Ti Viễn, thầy phát hiện…….. em lẽ ra phải đăng ký vào khoa diễn xuất mới đúng.”
Hai chúng tôi thay nhau diễn kịch, không hẹn mà cùng phá lên cười.
“Được rồi, tiểu tử thối. Thầy đã nuông chiều em đến hư người mất rồi!” Tôi nhịn cười kéo Ti Viễn lại gần.
Ti Viễn nhưng lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười ngây ngốc, so với thường ngày sinh động hơn rất nhiều.
“Đi thôi, cũng không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi nào.”
Chúng tôi lại một trước một sau chậm rãi về doanh trại. Ánh trăng chiếu xuống bóng hai người chúng tôi —— sáng cả một khoảnh đất.
“Thầy Trần.” Ti Viễn ở phía sau chợt gọi tôi.
“Sao thế?”
“Lời em nói đều là thật.” Ti Viễn quay đầu nhìn sang chỗ khác, ngọn đèn nhạt màu mờ ảo ánh trên khuôn mặt cậu ta, “Em thật sự thích một người như anh, anh mau tìm cho em một cô gái giống như anh đi.”