Xoảng...Xoảng...
Hàng loạt những âm thanh chói tai liên tiếp vang lên.Hắn mệt mỏi nằm trên giường đưa hai tay bịt tai lại.Nhưng dường như,những thứ âm thanh đó không hề giảm xuống mà đang có xu hướng tăng lên.Bước xuống giường với khuôn mặt hầm hực,hắn đi theo thứ âm thanh đó.Trước mặt hắn hiện tại là cái bếp tan hoang.Nào là chén,xoong,nồi,thức ăn bị bày bừa ra cả nhà.Còn có một mùi hôi gì đó rất khó chịu.
Xoảng...
Lại thêm một tiếng nữa,hắn cùng khuôn mặt hậm hầm của mình đi vào bếp.Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Nhật Hạ đang loay hoay với chảo mực cháy khét,hắn tức giận đi dến tắt bếp rồi lôi Nhật Hạ ra ngoài phòng khách.Đứng trước khuôn mặt tím tái vì giận của hắn,Nhật Hạ không khỏi rùng mình một cái.
- Giải thích đi.- Hắn ngồi trên ghế sa lon,hai chân bắt chéo,phong cách ngạo nghễ như một ông hoàng tức giận lên tiếng.
- Em...em chỉ muốn làm bữa sáng cho anh thôi mà.- Nhật Hạ cúi đầu,giọng lí nhí.
- Không cần.Anh yêu cầu em làm sao?- Hắn quát.
- Không cần thì thôi.Việc gì mà anh quát lên như thế.Đau họng bây giờ.- Nhật Hạ quan tâm.
- Thôi được rồi,lên thay đồng phục rồi anh đưa đi ăn sáng.Còn phải đi học nữa chứ.- Hắn hạ giọng.
Nói xong,hắn bước thẳng vào phòng.Thay cho mình bộ đồng phục của học viện rồi ra gara lấy con Lamborghini Aventardo và cùng Nhật Hạ đi đến nhà hàng happy.
Chậm rãi bước vào trong nhà hàng,cả hai hiện tại nhận được rất nhiều sự chú ý của mọi người.Chọn cho mình chiếc bàn khuất xa nhất,cả hai cùng gọi món rồi bắt đầu ăn thả ga.
Đứng trước cổng học viện Moon,Thiên Minh đang hận được khá nhiều sự quan tâm thái quá của đám fan trong trường.Khẽ gượng cười một cái thật tươi.Thiên Minh lấy tay phẩy phẩy hai tên vệ sĩ ở bên kia đường.Thấy được sự cầu cứu của thiếu gia,hai tên vệ sĩ vội chạy đến giải vây.
Đi nhanh vào lớp 11 MOON VIP,Thiên Minh đưa ánh mắt của mình ra phía cổng học viện,chờ đợi một ai đó.Mãi vẫn không thấy người đó đến,Thiên Minh sốt ruột chạy đi tìm.Đi nhanh ra cánh đồng hoa hồng trắng,anh thấy một bóng dáng nhỏ bé nào đó đang xoay lưng về phía mình,cứ ngỡ là nó,anh nhanh chân vừa chạy lại vừa gọi to:
- Trương Gia Uyên.
Người đó quay lại,không phải là nó,là Hoàng Vy Vy.Vy Vy nhếch mép một cái rồi đi đến chỗ Thiên Minh đang chôn chân rồi khẽ nói:
- Tưởng tôi là Uyên sao?
- Là cô à.- Thiên Minh ngạc nhiên hỏi lại.
- Sao cứ không phải là tôi?- Vy Vy đá đểu.
- Cô không vào học sao?- Thiên Minh mệt mỏi ngồi bệt xuống bãi cỏ xanh.
- Không...Tôi hỏi anh điều này được không?- Vy Vy cũng ngồi xuống bên cạnh anh.Cô chần chừ hỏi.
- Là gì?- Thiên Minh nhẹ giọng hẳn.
- Nếu tôi yêu anh thì sao?- Vy Vy cười nhẹ.Một nụ cười chua xót,mặc dù đã biết được câu trả lời nhưng...cô vẫn muốn tự mình nghe thấy câu trả lời của anh.
- Sao cô có thể yêu tôi chứ.Cô đùa chắc.- Thiên Minh cười gượng.Nụ cười gượng
gạo nhất của anh.
- Tôi hỏi thật.Anh trả lời đi.-Vy Vy nhìn thẳng vào ánh mắt của Thiên Minh.Trông cô không giống như đang đùa.Thiên Minh biết mình không thể để cho Vy hy vọng nên vội nói:
- Đừng yêu tôi.Cô sẽ không hạnh phúc đâu.- Thiên Minh nghiêm nghị.
- Ừ,tôi biết rồi.Cảm ơn anh...đã trả lời tôi.
Nói xong,Vy Vy đứng dậy rồi đi thẳng.Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé và cô đơn của cô.Anh cảm thấy mình thật tội lỗi.Anh lại khiến thêm một cô gái bị tổn thương,anh đáng chết lắm.Nhưng vì người anh yêu,anh có thể làm tất cả,cho dù có phải làm tổn thương tất cả các cô gái trên đời và kể cả việc giết một người,việc mà anh chưa bao giờ làm và cảm thấy thật kinh tởm.
Khẽ lấy chiếc ipod trong túi ra,đeo tai nghe vào và tự thưởng cho mình bản nhạc buồn "anh ổn mà em".Nhâm nhi từng điệu nhạc,Thiên Minh mệt mỏi gục đi giữa bãi cỏ cho đến khi,một người nào đi ngang qua thấy và gọi anh dậy.
Cô Lily chậm rãi bước vào lớp,sau cô là một học sinh mới.Người đó không ai khác mà là Dương Nhật Hạ- cô em họ quý hóa của hắn.Sau khi đã ổn định lớp,cô Lily ới từ từ nói:
- Hôm nay,cô rất vui vì được thầy hiệu trưởng mang đến một học sinh mới.Các em cùng hoan nghênh bạn mới nào.-Cô Lily cười một cái thật tươi rồi quay ra cửa gọi Nhật Hạ vào.
Trước mặt cả lớp là một khuôn mặt thiên thần,có chút gì đó giống hắn.Nụ cười rất đẹp cùng hàm răng trắng sáng.Tóc cô buộc lên cao lộ ra cao ráo.Cô mỉm cười rồi bắt đầu màn giới thiệu về mình.
- Chào cả lớp,mình là Dương Nhật Hạ,em họ của anh Phi.Mình mới từ Mĩ chuyển về,hy vọng các bạn giúp đỡ mình.-Vừa nói,Nhật Hạ vừa cúi đầu thể hiện lời chào của mình.
Nghe Nhật Hạ nói,cả lớp hướng ánh mắt của mình về phía hắn.Bỗng nhiên,nhận được sự nhiệt tình của mấy chục ánh mắt,hắn lạnh lùng nhìn về phía Nhật Hạ.Rời khỏi sự chỗ ngồi của mình,hắn kéo tay Nhật Hạ lôi xuống.Đặt cô ngồi vào bàn của Thiên Minh,hắn hăm dọa:
- Em mà phá phách thì anh cho bay về Mĩ đấy.
Nhật Hạ sợ hãi ngồi im phăng phắc.Hắn thaais thái độ ngoan ngoãn của Hạ thì yên tâm đi về chỗ ngồi.
Ở dãy bên cạnh,nó nhìn Nhật Hạ với ánh mắt ngạc nhiên.Như cảm nhận được sự ưu ái nào đó đang hương về phía mình,Nhật Hạ đưa đôi mắt trong veo của mình nhìn nó.Nhận biết được thái độ hơi quá của mình,nó thu ánh mắt lại tập trung học bài.Nhật Hạ mỉm cười đầy thú vị.
- Đó có lẽ sẽ là nhận vật đặc biệt đây.-Nhật Hạ lẩm bẩm với chính mình.
Năm tiết học trôi qua một cách nhẹ nhàng.bọn hắn vội lên xe đi đến trụ sỡ R.I.P để chuẩn bị cho lễ gia bang.Trước khi đi,hắn không quên quay qua căn dặn cô em họ bị tăng động của mình.
- Về nhà trước đi.Đúng 7h có mắt ở bang.Nhớ đấy.
- Em biết rồi mà.Thôi anh đi đi.- Nhật Hạ xua đuổi hắn.
Thấy thái độ ngoan ngoãn của Hạ,hắn yên tâm lên xe.Chiếc xe chạy vụt đi,biến mất sau hàng cây xanh trên đường.Nhìn con xe khuất dần,Nhật Hạ mỉm cười bí hiểm một cái.Có lẽ đã đến lúc cô được tung hoành rồi.Hôm nay nhất định phải quậy một trận cho ra trò.Nhật Hạ vội vàng đón một chiếc taxi rồi nhanh chóng chạy về biệt thự White Rose.
Đứng trước tủ quần áo,Nhật Hạ phân vân không biết nên chọn cho mình trang phục gì.Sau một lúc suy nghĩ,cô quyết định lấy cho mình chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần da đen ôm sát khoe đôi chân thon dài.Đến bàn trang điểm,cô buộc mái tóc lên cao chừa phần mái xéo ở trước.Ngắm ngía mình trước gương,hình như thiếu thiếu một cái gì đó.Đi đến tủ quần áo,lấy cho mình một chiếc áo khoát da rồi mang vào.Đã quá hoàn hảo.
Xuống gara,chọn cho mình con mô tô Suzuki GSX-R1000 màu đen,Nhật Hạ chẫm rãi đội mũ bảo hiểm rồi leo lên xe phóng đi mất hụt.Thắng xe lại trước bar Death TS.Cô từ từ bước vào trong bar.Tiếng nhạc sập sình lúc nhanh lúc chậm kéo tất cả mọi người vào một thế giới khác,thế giới hoan lạc.Nhật Hạ tránh sự chú ý của mọi người nên chọn cho mình một chiếc bàn khuất xa các tầm nhìn,ngay lập tức một ly cocktail được mang ra kèm theo là một nụ cười thiên thần.
Ngước mặt lên nhìn con người đó,Nhật Hạ vui mừng chạy đến ôm chầm lấy.Người đó cũng vui vẻ đáp trả lại cái ôm.Sau khi dây dưa không đứt,Nhật hạ chậm rãi buông người đó ra rồi từ từ ngồi xuống.Thấy vậy,người đó cũng an tọa.
- Sao anh lại ở đây.- Sau khi cả hai ổn định,Nhật Hạ mới lên tiếng.
- Chỉ là muốn đến Death học cách pha chế cocktail của Trâm Anh thôi mà.- Người đó từ từ nếm thử ly cocktail trên tay rồi nói.
- Vậy Trâm Anh đâu?Lâu rồi em cũng chưa được gặp nhỏ đó nha.- Nhật Hạ cúng nếm thử ly cocktail trên bàn rồi hỏi.
- Cô ấy có việc bận nên đi rồi.- Hải Đăng mỉm cười rồi nói.- Bảo bối à,em không phải bị boss giữ ở nhà sao?Sao lại ngồi đây?- Anh tiếp lời.Khuôn mặt bình thường đã đẹp,hiện tại khi thêm một chút độ nồng của cocktail càng làm cho anh hấp dẫn thêm.
- Anh Ric đã đến R.I.P để chuẩn bị cho lễ gia bang nên em tranh thủ đi chơi thôi.- Nhật Hạ nũng nĩu.
- Em tốt nhất đừng nên gia nhập bang.Trong bang không phải có rất nhiều chuyện phức tạp sao?Sẽ rất nguy hiểm.- Hải Đăng nghiêm túc nhìn Nhật Hạ.Thật sự anh không muốn bảo bối của mình có mệnh hệ gì nha.
- Ư...Anh đừng có lo.Anh không tin vào năng lực của em sao.Chỉ là em muốn giúp anh Ric thôi.Anh ấy không phải là đã quá yêu thương em.
- Thôi được rồi.Nhưng nhớ là phải bảo vệ bản thân mình đấy.Anh sẽ ở sau lưng dõi theo em.- Hải Đăng nắm lấy đôi tay của Nhật Hạ rồi khẽ nói.
- Em biết rồi.Em muốn đi chơi.Anh đưa em đi nha.-Nhật Hạ đưa đôi mắt cún con nhìn Hải Đăng.
- Không được.Sắp đến giờ rồi.Mau đến bang nếu không...Em biết hậu quả à.- Hải Đăng cười đểu.
- Được rồi,được rồi.Đi thì đi.-Nhật Hạ nói rồi dậm chân đi ra lấy xe.
Không khí trong hội trường của bang tấp nập người đi lại.Những tiếng nói,những đồ vật được sắp xếp cứ vang lên khuấy động cả một vùng.Trong một căn phòng ở trên tần cao nhất của tòa nhà,hắn chiễm chệ đứng nhìn khung cảnh cả thành phố.Hai tay vòng lại,ánh mắt đăm chiêu với dòng suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu.
Bất chợt,cửa phòng mở ra,Khánh Hưng chẫm rãi bước vào.Nghe tiếng mở cửa,hắn quay đầu lại nhìn.Thấy Hưng,hắn từ từ đi đế chiếc ghế dành cho mình rồi ngồi xuống,Hưng cũng ngồi đối diện hắn.Ánh mắt anh chăm chú nhìn từng cử động của hắn rồi lên tiếng.
- Em hài lòng với kết quả chứ.
- Không hẳn.- Hắn kiệm lời.
- Nhật Hạ đó...Thật sự phải cho vào bang sao?Như vậy rất nguy hiểm cho con bé.- Khánh Hưng lo lắng.
- Anh yên tâm đi.Hải Đăng sẽ bảo vệ con bé.- Hắn cười nhẹ khi nhớ đến Hải Đăng.
- Hải Đăng sao?Sao lại là hắn ta.-Hưng nhíu mày.
- Vì hắn và Nhật Hạ là couple.
- Thật vậy sao?-Hưng nghi ngờ.
- Ừ...Thôi,sắp đến giờ rồi.Anh chuẩn bị đi.
Nói xong,cả hai đi ra khỏi phòng rồi nhanh chần cùng nhau xuống hội trường.Trước khi bước vào,hắn không quên lấy chiếc mặt nạ đặc biệt ra rồi đeo vào.Xoang xuôi,cánh cửa mở ra,hắn chậm rãi đi từng bước đến vị trí cao nhất dành cho mình.Đưa ánh mắt màu tím lên nhìn mọi người,ai nấy sợ hãi không dám hé môi.
Chờ cho mọi thứ ổn định,lễ gia bang được diễn ra một cách xuôn xẻ.Nhưng cnf có một vấn đề khá tai hại là:
- Thưa chủ tịch,tôi có một thỉnh cầu.-Một trong những thủ lĩnh của bang R.I.P là ông Kiên vội nói khi lễ gia bang kết thúc.
- Mời.-Hắn lạnh lùng.
- Làm việc với người đã nhiều năm nhưng vẫn chưa biết được khuôn mặt của người.-Ông Kiên câu nệ.
- Đúng rồi,người nên cho chúng tôi một lần được thấy khuôn mặt chứ.- Người khác tán thành.
- Từ từ sẽ biết.Chưa phải lúc.
Nói xong,hắn đứng dậy,bước đi trước hàng chục con mắt.Để lại những nỗi tò mò trong lòng mọi người.Hắn quá bí ẩn...
Hàng loạt những âm thanh chói tai liên tiếp vang lên.Hắn mệt mỏi nằm trên giường đưa hai tay bịt tai lại.Nhưng dường như,những thứ âm thanh đó không hề giảm xuống mà đang có xu hướng tăng lên.Bước xuống giường với khuôn mặt hầm hực,hắn đi theo thứ âm thanh đó.Trước mặt hắn hiện tại là cái bếp tan hoang.Nào là chén,xoong,nồi,thức ăn bị bày bừa ra cả nhà.Còn có một mùi hôi gì đó rất khó chịu.
Xoảng...
Lại thêm một tiếng nữa,hắn cùng khuôn mặt hậm hầm của mình đi vào bếp.Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Nhật Hạ đang loay hoay với chảo mực cháy khét,hắn tức giận đi dến tắt bếp rồi lôi Nhật Hạ ra ngoài phòng khách.Đứng trước khuôn mặt tím tái vì giận của hắn,Nhật Hạ không khỏi rùng mình một cái.
- Giải thích đi.- Hắn ngồi trên ghế sa lon,hai chân bắt chéo,phong cách ngạo nghễ như một ông hoàng tức giận lên tiếng.
- Em...em chỉ muốn làm bữa sáng cho anh thôi mà.- Nhật Hạ cúi đầu,giọng lí nhí.
- Không cần.Anh yêu cầu em làm sao?- Hắn quát.
- Không cần thì thôi.Việc gì mà anh quát lên như thế.Đau họng bây giờ.- Nhật Hạ quan tâm.
- Thôi được rồi,lên thay đồng phục rồi anh đưa đi ăn sáng.Còn phải đi học nữa chứ.- Hắn hạ giọng.
Nói xong,hắn bước thẳng vào phòng.Thay cho mình bộ đồng phục của học viện rồi ra gara lấy con Lamborghini Aventardo và cùng Nhật Hạ đi đến nhà hàng happy.
Chậm rãi bước vào trong nhà hàng,cả hai hiện tại nhận được rất nhiều sự chú ý của mọi người.Chọn cho mình chiếc bàn khuất xa nhất,cả hai cùng gọi món rồi bắt đầu ăn thả ga.
Đứng trước cổng học viện Moon,Thiên Minh đang hận được khá nhiều sự quan tâm thái quá của đám fan trong trường.Khẽ gượng cười một cái thật tươi.Thiên Minh lấy tay phẩy phẩy hai tên vệ sĩ ở bên kia đường.Thấy được sự cầu cứu của thiếu gia,hai tên vệ sĩ vội chạy đến giải vây.
Đi nhanh vào lớp 11 MOON VIP,Thiên Minh đưa ánh mắt của mình ra phía cổng học viện,chờ đợi một ai đó.Mãi vẫn không thấy người đó đến,Thiên Minh sốt ruột chạy đi tìm.Đi nhanh ra cánh đồng hoa hồng trắng,anh thấy một bóng dáng nhỏ bé nào đó đang xoay lưng về phía mình,cứ ngỡ là nó,anh nhanh chân vừa chạy lại vừa gọi to:
- Trương Gia Uyên.
Người đó quay lại,không phải là nó,là Hoàng Vy Vy.Vy Vy nhếch mép một cái rồi đi đến chỗ Thiên Minh đang chôn chân rồi khẽ nói:
- Tưởng tôi là Uyên sao?
- Là cô à.- Thiên Minh ngạc nhiên hỏi lại.
- Sao cứ không phải là tôi?- Vy Vy đá đểu.
- Cô không vào học sao?- Thiên Minh mệt mỏi ngồi bệt xuống bãi cỏ xanh.
- Không...Tôi hỏi anh điều này được không?- Vy Vy cũng ngồi xuống bên cạnh anh.Cô chần chừ hỏi.
- Là gì?- Thiên Minh nhẹ giọng hẳn.
- Nếu tôi yêu anh thì sao?- Vy Vy cười nhẹ.Một nụ cười chua xót,mặc dù đã biết được câu trả lời nhưng...cô vẫn muốn tự mình nghe thấy câu trả lời của anh.
- Sao cô có thể yêu tôi chứ.Cô đùa chắc.- Thiên Minh cười gượng.Nụ cười gượng
gạo nhất của anh.
- Tôi hỏi thật.Anh trả lời đi.-Vy Vy nhìn thẳng vào ánh mắt của Thiên Minh.Trông cô không giống như đang đùa.Thiên Minh biết mình không thể để cho Vy hy vọng nên vội nói:
- Đừng yêu tôi.Cô sẽ không hạnh phúc đâu.- Thiên Minh nghiêm nghị.
- Ừ,tôi biết rồi.Cảm ơn anh...đã trả lời tôi.
Nói xong,Vy Vy đứng dậy rồi đi thẳng.Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé và cô đơn của cô.Anh cảm thấy mình thật tội lỗi.Anh lại khiến thêm một cô gái bị tổn thương,anh đáng chết lắm.Nhưng vì người anh yêu,anh có thể làm tất cả,cho dù có phải làm tổn thương tất cả các cô gái trên đời và kể cả việc giết một người,việc mà anh chưa bao giờ làm và cảm thấy thật kinh tởm.
Khẽ lấy chiếc ipod trong túi ra,đeo tai nghe vào và tự thưởng cho mình bản nhạc buồn "anh ổn mà em".Nhâm nhi từng điệu nhạc,Thiên Minh mệt mỏi gục đi giữa bãi cỏ cho đến khi,một người nào đi ngang qua thấy và gọi anh dậy.
Cô Lily chậm rãi bước vào lớp,sau cô là một học sinh mới.Người đó không ai khác mà là Dương Nhật Hạ- cô em họ quý hóa của hắn.Sau khi đã ổn định lớp,cô Lily ới từ từ nói:
- Hôm nay,cô rất vui vì được thầy hiệu trưởng mang đến một học sinh mới.Các em cùng hoan nghênh bạn mới nào.-Cô Lily cười một cái thật tươi rồi quay ra cửa gọi Nhật Hạ vào.
Trước mặt cả lớp là một khuôn mặt thiên thần,có chút gì đó giống hắn.Nụ cười rất đẹp cùng hàm răng trắng sáng.Tóc cô buộc lên cao lộ ra cao ráo.Cô mỉm cười rồi bắt đầu màn giới thiệu về mình.
- Chào cả lớp,mình là Dương Nhật Hạ,em họ của anh Phi.Mình mới từ Mĩ chuyển về,hy vọng các bạn giúp đỡ mình.-Vừa nói,Nhật Hạ vừa cúi đầu thể hiện lời chào của mình.
Nghe Nhật Hạ nói,cả lớp hướng ánh mắt của mình về phía hắn.Bỗng nhiên,nhận được sự nhiệt tình của mấy chục ánh mắt,hắn lạnh lùng nhìn về phía Nhật Hạ.Rời khỏi sự chỗ ngồi của mình,hắn kéo tay Nhật Hạ lôi xuống.Đặt cô ngồi vào bàn của Thiên Minh,hắn hăm dọa:
- Em mà phá phách thì anh cho bay về Mĩ đấy.
Nhật Hạ sợ hãi ngồi im phăng phắc.Hắn thaais thái độ ngoan ngoãn của Hạ thì yên tâm đi về chỗ ngồi.
Ở dãy bên cạnh,nó nhìn Nhật Hạ với ánh mắt ngạc nhiên.Như cảm nhận được sự ưu ái nào đó đang hương về phía mình,Nhật Hạ đưa đôi mắt trong veo của mình nhìn nó.Nhận biết được thái độ hơi quá của mình,nó thu ánh mắt lại tập trung học bài.Nhật Hạ mỉm cười đầy thú vị.
- Đó có lẽ sẽ là nhận vật đặc biệt đây.-Nhật Hạ lẩm bẩm với chính mình.
Năm tiết học trôi qua một cách nhẹ nhàng.bọn hắn vội lên xe đi đến trụ sỡ R.I.P để chuẩn bị cho lễ gia bang.Trước khi đi,hắn không quên quay qua căn dặn cô em họ bị tăng động của mình.
- Về nhà trước đi.Đúng 7h có mắt ở bang.Nhớ đấy.
- Em biết rồi mà.Thôi anh đi đi.- Nhật Hạ xua đuổi hắn.
Thấy thái độ ngoan ngoãn của Hạ,hắn yên tâm lên xe.Chiếc xe chạy vụt đi,biến mất sau hàng cây xanh trên đường.Nhìn con xe khuất dần,Nhật Hạ mỉm cười bí hiểm một cái.Có lẽ đã đến lúc cô được tung hoành rồi.Hôm nay nhất định phải quậy một trận cho ra trò.Nhật Hạ vội vàng đón một chiếc taxi rồi nhanh chóng chạy về biệt thự White Rose.
Đứng trước tủ quần áo,Nhật Hạ phân vân không biết nên chọn cho mình trang phục gì.Sau một lúc suy nghĩ,cô quyết định lấy cho mình chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần da đen ôm sát khoe đôi chân thon dài.Đến bàn trang điểm,cô buộc mái tóc lên cao chừa phần mái xéo ở trước.Ngắm ngía mình trước gương,hình như thiếu thiếu một cái gì đó.Đi đến tủ quần áo,lấy cho mình một chiếc áo khoát da rồi mang vào.Đã quá hoàn hảo.
Xuống gara,chọn cho mình con mô tô Suzuki GSX-R1000 màu đen,Nhật Hạ chẫm rãi đội mũ bảo hiểm rồi leo lên xe phóng đi mất hụt.Thắng xe lại trước bar Death TS.Cô từ từ bước vào trong bar.Tiếng nhạc sập sình lúc nhanh lúc chậm kéo tất cả mọi người vào một thế giới khác,thế giới hoan lạc.Nhật Hạ tránh sự chú ý của mọi người nên chọn cho mình một chiếc bàn khuất xa các tầm nhìn,ngay lập tức một ly cocktail được mang ra kèm theo là một nụ cười thiên thần.
Ngước mặt lên nhìn con người đó,Nhật Hạ vui mừng chạy đến ôm chầm lấy.Người đó cũng vui vẻ đáp trả lại cái ôm.Sau khi dây dưa không đứt,Nhật hạ chậm rãi buông người đó ra rồi từ từ ngồi xuống.Thấy vậy,người đó cũng an tọa.
- Sao anh lại ở đây.- Sau khi cả hai ổn định,Nhật Hạ mới lên tiếng.
- Chỉ là muốn đến Death học cách pha chế cocktail của Trâm Anh thôi mà.- Người đó từ từ nếm thử ly cocktail trên tay rồi nói.
- Vậy Trâm Anh đâu?Lâu rồi em cũng chưa được gặp nhỏ đó nha.- Nhật Hạ cúng nếm thử ly cocktail trên bàn rồi hỏi.
- Cô ấy có việc bận nên đi rồi.- Hải Đăng mỉm cười rồi nói.- Bảo bối à,em không phải bị boss giữ ở nhà sao?Sao lại ngồi đây?- Anh tiếp lời.Khuôn mặt bình thường đã đẹp,hiện tại khi thêm một chút độ nồng của cocktail càng làm cho anh hấp dẫn thêm.
- Anh Ric đã đến R.I.P để chuẩn bị cho lễ gia bang nên em tranh thủ đi chơi thôi.- Nhật Hạ nũng nĩu.
- Em tốt nhất đừng nên gia nhập bang.Trong bang không phải có rất nhiều chuyện phức tạp sao?Sẽ rất nguy hiểm.- Hải Đăng nghiêm túc nhìn Nhật Hạ.Thật sự anh không muốn bảo bối của mình có mệnh hệ gì nha.
- Ư...Anh đừng có lo.Anh không tin vào năng lực của em sao.Chỉ là em muốn giúp anh Ric thôi.Anh ấy không phải là đã quá yêu thương em.
- Thôi được rồi.Nhưng nhớ là phải bảo vệ bản thân mình đấy.Anh sẽ ở sau lưng dõi theo em.- Hải Đăng nắm lấy đôi tay của Nhật Hạ rồi khẽ nói.
- Em biết rồi.Em muốn đi chơi.Anh đưa em đi nha.-Nhật Hạ đưa đôi mắt cún con nhìn Hải Đăng.
- Không được.Sắp đến giờ rồi.Mau đến bang nếu không...Em biết hậu quả à.- Hải Đăng cười đểu.
- Được rồi,được rồi.Đi thì đi.-Nhật Hạ nói rồi dậm chân đi ra lấy xe.
Không khí trong hội trường của bang tấp nập người đi lại.Những tiếng nói,những đồ vật được sắp xếp cứ vang lên khuấy động cả một vùng.Trong một căn phòng ở trên tần cao nhất của tòa nhà,hắn chiễm chệ đứng nhìn khung cảnh cả thành phố.Hai tay vòng lại,ánh mắt đăm chiêu với dòng suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu.
Bất chợt,cửa phòng mở ra,Khánh Hưng chẫm rãi bước vào.Nghe tiếng mở cửa,hắn quay đầu lại nhìn.Thấy Hưng,hắn từ từ đi đế chiếc ghế dành cho mình rồi ngồi xuống,Hưng cũng ngồi đối diện hắn.Ánh mắt anh chăm chú nhìn từng cử động của hắn rồi lên tiếng.
- Em hài lòng với kết quả chứ.
- Không hẳn.- Hắn kiệm lời.
- Nhật Hạ đó...Thật sự phải cho vào bang sao?Như vậy rất nguy hiểm cho con bé.- Khánh Hưng lo lắng.
- Anh yên tâm đi.Hải Đăng sẽ bảo vệ con bé.- Hắn cười nhẹ khi nhớ đến Hải Đăng.
- Hải Đăng sao?Sao lại là hắn ta.-Hưng nhíu mày.
- Vì hắn và Nhật Hạ là couple.
- Thật vậy sao?-Hưng nghi ngờ.
- Ừ...Thôi,sắp đến giờ rồi.Anh chuẩn bị đi.
Nói xong,cả hai đi ra khỏi phòng rồi nhanh chần cùng nhau xuống hội trường.Trước khi bước vào,hắn không quên lấy chiếc mặt nạ đặc biệt ra rồi đeo vào.Xoang xuôi,cánh cửa mở ra,hắn chậm rãi đi từng bước đến vị trí cao nhất dành cho mình.Đưa ánh mắt màu tím lên nhìn mọi người,ai nấy sợ hãi không dám hé môi.
Chờ cho mọi thứ ổn định,lễ gia bang được diễn ra một cách xuôn xẻ.Nhưng cnf có một vấn đề khá tai hại là:
- Thưa chủ tịch,tôi có một thỉnh cầu.-Một trong những thủ lĩnh của bang R.I.P là ông Kiên vội nói khi lễ gia bang kết thúc.
- Mời.-Hắn lạnh lùng.
- Làm việc với người đã nhiều năm nhưng vẫn chưa biết được khuôn mặt của người.-Ông Kiên câu nệ.
- Đúng rồi,người nên cho chúng tôi một lần được thấy khuôn mặt chứ.- Người khác tán thành.
- Từ từ sẽ biết.Chưa phải lúc.
Nói xong,hắn đứng dậy,bước đi trước hàng chục con mắt.Để lại những nỗi tò mò trong lòng mọi người.Hắn quá bí ẩn...