Nằm ngửa mình trên bãi cỏ xanh,Gia Long đưa đôi mắt màu huyết của mình nhìn lên bầu trời thăm thẳm.Ánh mắt mang một tia sầu bi đến đáng thương.Với tay lên,muốn nắm lấy những đám mây bềnh bông kia nhưng rất tiếc là không thể.Buông lơi bàn tay giữa không trung,Gia Long cất lên tiếng hát trầm ấm của mình.
Cho đến hôm nay thì nỗi nhớ đong đầy
Ngồi đây hát khúc hát cho em
Và đêm nay người ơi
Chỉ muốn nói :
Là anh nhớ em
Người yêu ơi anh đang nhớ em
Muốn được bên em thật gần tình yêu ngọt ngào
Để hạnh phúc cho đôi ta
Và em có biết rằng
Tình yêu mới chỉ từ hôm qua
Nhưng anh tin một tình yêu đang cháy trong tim anh
Hãy để anh được nói
Anh yêu em....
Tiếng hát của anh vừa dứt thì một giọng nói nhẹ nhàng khác vang lên.
- Anh...Buồn đến như vậy sao?
Nghe giọng nói quen thuộc của ai đó,nước mặt của Gia Long khẽ rơi.Với một hy vọng nhỏ nhoi nào đó đang cháy trong tim,anh bất giác quay mặt lại.Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó,nụ cười hồn nhiên đó,dáng người thanh mảnh đó nhưng làm anh nhớ đến phát khóc.Cứ ngỡ là mình lại đang ảo tưởng nên đôi mắt anh chùn xuống.
Nước mắt nhẹ rơi,hình bóng ấy vẫn đứng ở đó,vẫn đang mỉm cười với anh.Một lần nữa,giọng nói nhẹ nhàng kia lại vang lên.
- Đừng khóc.
- Anh sẽ không khóc nếu như em mãi ở bên anh.
Người ta vẫn nói,khi đàn ông khóc là khi họ đã quá đau khổ.Và đúng như vậy,Gia Long hiện đang ở trong tình trạng đó.Trái tim như bị ai xé nát thành từng mảnh,đau lắm...rát lắm...Anh mệt mỏi lê từng bước chân đi đến bên cạnh cô,ôm cô vào lòng,đặt tất cả mọi sự bận tâm,mọi mối lo âu ở đằng sau.Ngay bây giờ,anh chỉ muốn cảm nhận hơi ấm của cô để biết rằng,cô chính là đang ở cạnh anh.
5' sau,anh quyến luyến buông cô ra,cả hai cùng ngồi trên bãi cỏ xanh rì rào.Anh vẫn không rời mắt khỏi cô,cứ nhìn chằm chằm cô như thể chỉ cần rời mắt đi thì cô sẽ biến mất.Thấy Gia Long cứ mãi nhìn mình như vậy,Bảo Trân ái ngại lên tiếng:
- Đừng nhìn như vậy.
- Anh xin lỗi.Chỉ là anh sợ em sẽ lại đi mất.Nhưng tại sao em lại có thể...- Gia Long cúi đầu,anh thì thầm nhỏ.
- Em chưa bao giờ chết cả.Chuyến bay đó,em không lên.-Trân đưa ánh mắt của mình về một phái xa xăm nào đó.Thầm cảm ơn cô gái đã chết thay cô,đã giúp cô được sống.
- Vậy thi thể đó là ai?- Gia Long thắc mắc.
- Nguyễn Phương Linh.- Bảo Trân chậm rãi nói ra từng chữ.
Nghe đến cái tên này,Gia Long thất thần trong giây lát.Trên gương mặt anh mang một tia đau buồn xen lẫn là biết ơn.
- Sao lại có thể là cô ấy chứ.
- Trước lúc em lên máy bay thì gặp Phương Linh.Cô ấy nói cô ấy phải hoàn thành một nhiệm vụ đó là kích hoạt quả bom trên máy bay.Cô ấy nói em không được lên,hãy để cô ấy là người thay thế.Vả lại,cô ấy cũng muốn thử lòng anh xem trong trái tim anh...có còn chỗ của cô ấy nữa không nên...em đã đồng ý.- Trân chẫm rãi kể lại mọi chuyện.
- Không thể nào.Sao lại có thể như vậy chứ?Tại sao em lại đồng ý với cô ấy?Em có biết làm như vậy thì cô ấy sẽ chết không?Tình yêu không phải là thứ dùng để thử thách đâu.- Gia Long liên tục lắc đầu phủ nhận.Anh gào to lên,quở trách Trân.
- Em không muốn cô ấy chết nhưng...- Trân nói không nên lời.Cô không nghĩ rằng,Gia Long lại có thể quát mình như vậy.
- Em đi đi...Anh muốn yên tỉnh.- Lấy lại bình tĩnh,Gia Long nhẹ nhàng nói.Anh quay mặt về nơi khác,tránh không nhìn Trân.Anh sợ mình sẽ lại nổi giận.
- Được rồi,em sẽ đi.Nhưng trước khi lên máy bay,cô ấy có đưa cho em lá thư này,dặn em là phải tận tay đưa lại cho anh và nói "Nguyễn Phương Linh mãi mãi yêu anh".- Trân đặt lá thư vào trong lòng bàn tay anh rồi lẳng lặng bước đi.
Trên đồng cỏ xanh rì chỉ còn lại Gia Long.Cầm lá thư trên tay,anh run run mở ra.Nhìn những nét chữ quen thuộc của Phương Linh,anh nghẹn ngào rơi nước mắt đọc từng chữ.
"Chào anh,có lẽ khi anh đọc được bức thư này thì em đã không còn ở trên đời nữa.Nhưng anh đừng buồn,cũng đừng khóc.Tuy em đã đi xa nhưng trái tim này vẫn mãi bên anh.Vẫn luôn sưởi ấm con tim lạnh giá của anh.Em xin lỗi vì 2 năm trước đã rời bỏ anh nhưng...em là có lý do riêng,sau này anh sẽ hiểu.Mong anh hãy quên em đi,ở bên kia chân trời,em sẽ luôn luôn cầu chúc anh hạnh phúc.Anh à,em sợ anh cô đơn nên em đã mang một thiên sứ đến thay em yêu anh và người đó là Hoàng Thiên Bảo Trân,xin anh đừng làm cô ấy buồn.Em-Nguyễn Phương Linh mãi mãi yêu anh."
Đúng...Người anh yêu hiện tại là Trân và mãi mãi cũng là Trân.Người chết thì cũng đã chết rồi.Tại sao anh lại có thể làm tổn thương cô.Anh thật là đồ tồi.
Gia Long đứng phắt dậy,chạy nhanh ra xe rồi phóng đi mất hụt.Dừng lại trước biệt thự Hoàng Gia,Gia Long bấm chuông inh ỏi.Một cô hầu bước ra,mở cửa rôi bực bội hỏi:
- Cậu là thiếu gia Gia Long phải không?Cậu đến đây có việc gì?
- Tôi đến tìm Kun.Cô ấy có nhà không?
- Cậu bị điên à.Tiểu thư Kun mất rồi còn gì.Cậu có sốt không?- Cô hầu bực tức quát anh.
Vậy là có thể hiểu được,Trân chưa về nhà.Vậy thì cô có thể đi đâu?Nghĩ một lúc,Gia Long khởi động xe rồi phóng đi mất hụt.Sau khi Gia Long đi,cô hầu cẩn thận đóng cửa lại rồi đi vào phòng của Trân và nói:
- Thưa tiểu thư,cậu Gia Long đã đi rồi.
- Tốt.Ba mẹ ta đầu rồi?- Trân lạnh đạm lên tiếng.Ánh mắt vẫn dõi theo chiếc xe của Gia Long.
- Chủ tịch và phu nhân hiện taijd dang ở bên Mĩ lo việc của thiếu gia.-Cô hầu cung kính trả lời.
- Được rồi.Chị ra ngoài đi.Tôi muốn nghĩ ngơi.-Nói rồi,Trân đi đến giường,thả cơ thể rơi tự do trên chiếc giường yêu dấu và đi vào giấc ngủ.
Cho đến hôm nay thì nỗi nhớ đong đầy
Ngồi đây hát khúc hát cho em
Và đêm nay người ơi
Chỉ muốn nói :
Là anh nhớ em
Người yêu ơi anh đang nhớ em
Muốn được bên em thật gần tình yêu ngọt ngào
Để hạnh phúc cho đôi ta
Và em có biết rằng
Tình yêu mới chỉ từ hôm qua
Nhưng anh tin một tình yêu đang cháy trong tim anh
Hãy để anh được nói
Anh yêu em....
Tiếng hát của anh vừa dứt thì một giọng nói nhẹ nhàng khác vang lên.
- Anh...Buồn đến như vậy sao?
Nghe giọng nói quen thuộc của ai đó,nước mặt của Gia Long khẽ rơi.Với một hy vọng nhỏ nhoi nào đó đang cháy trong tim,anh bất giác quay mặt lại.Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó,nụ cười hồn nhiên đó,dáng người thanh mảnh đó nhưng làm anh nhớ đến phát khóc.Cứ ngỡ là mình lại đang ảo tưởng nên đôi mắt anh chùn xuống.
Nước mắt nhẹ rơi,hình bóng ấy vẫn đứng ở đó,vẫn đang mỉm cười với anh.Một lần nữa,giọng nói nhẹ nhàng kia lại vang lên.
- Đừng khóc.
- Anh sẽ không khóc nếu như em mãi ở bên anh.
Người ta vẫn nói,khi đàn ông khóc là khi họ đã quá đau khổ.Và đúng như vậy,Gia Long hiện đang ở trong tình trạng đó.Trái tim như bị ai xé nát thành từng mảnh,đau lắm...rát lắm...Anh mệt mỏi lê từng bước chân đi đến bên cạnh cô,ôm cô vào lòng,đặt tất cả mọi sự bận tâm,mọi mối lo âu ở đằng sau.Ngay bây giờ,anh chỉ muốn cảm nhận hơi ấm của cô để biết rằng,cô chính là đang ở cạnh anh.
5' sau,anh quyến luyến buông cô ra,cả hai cùng ngồi trên bãi cỏ xanh rì rào.Anh vẫn không rời mắt khỏi cô,cứ nhìn chằm chằm cô như thể chỉ cần rời mắt đi thì cô sẽ biến mất.Thấy Gia Long cứ mãi nhìn mình như vậy,Bảo Trân ái ngại lên tiếng:
- Đừng nhìn như vậy.
- Anh xin lỗi.Chỉ là anh sợ em sẽ lại đi mất.Nhưng tại sao em lại có thể...- Gia Long cúi đầu,anh thì thầm nhỏ.
- Em chưa bao giờ chết cả.Chuyến bay đó,em không lên.-Trân đưa ánh mắt của mình về một phái xa xăm nào đó.Thầm cảm ơn cô gái đã chết thay cô,đã giúp cô được sống.
- Vậy thi thể đó là ai?- Gia Long thắc mắc.
- Nguyễn Phương Linh.- Bảo Trân chậm rãi nói ra từng chữ.
Nghe đến cái tên này,Gia Long thất thần trong giây lát.Trên gương mặt anh mang một tia đau buồn xen lẫn là biết ơn.
- Sao lại có thể là cô ấy chứ.
- Trước lúc em lên máy bay thì gặp Phương Linh.Cô ấy nói cô ấy phải hoàn thành một nhiệm vụ đó là kích hoạt quả bom trên máy bay.Cô ấy nói em không được lên,hãy để cô ấy là người thay thế.Vả lại,cô ấy cũng muốn thử lòng anh xem trong trái tim anh...có còn chỗ của cô ấy nữa không nên...em đã đồng ý.- Trân chẫm rãi kể lại mọi chuyện.
- Không thể nào.Sao lại có thể như vậy chứ?Tại sao em lại đồng ý với cô ấy?Em có biết làm như vậy thì cô ấy sẽ chết không?Tình yêu không phải là thứ dùng để thử thách đâu.- Gia Long liên tục lắc đầu phủ nhận.Anh gào to lên,quở trách Trân.
- Em không muốn cô ấy chết nhưng...- Trân nói không nên lời.Cô không nghĩ rằng,Gia Long lại có thể quát mình như vậy.
- Em đi đi...Anh muốn yên tỉnh.- Lấy lại bình tĩnh,Gia Long nhẹ nhàng nói.Anh quay mặt về nơi khác,tránh không nhìn Trân.Anh sợ mình sẽ lại nổi giận.
- Được rồi,em sẽ đi.Nhưng trước khi lên máy bay,cô ấy có đưa cho em lá thư này,dặn em là phải tận tay đưa lại cho anh và nói "Nguyễn Phương Linh mãi mãi yêu anh".- Trân đặt lá thư vào trong lòng bàn tay anh rồi lẳng lặng bước đi.
Trên đồng cỏ xanh rì chỉ còn lại Gia Long.Cầm lá thư trên tay,anh run run mở ra.Nhìn những nét chữ quen thuộc của Phương Linh,anh nghẹn ngào rơi nước mắt đọc từng chữ.
"Chào anh,có lẽ khi anh đọc được bức thư này thì em đã không còn ở trên đời nữa.Nhưng anh đừng buồn,cũng đừng khóc.Tuy em đã đi xa nhưng trái tim này vẫn mãi bên anh.Vẫn luôn sưởi ấm con tim lạnh giá của anh.Em xin lỗi vì 2 năm trước đã rời bỏ anh nhưng...em là có lý do riêng,sau này anh sẽ hiểu.Mong anh hãy quên em đi,ở bên kia chân trời,em sẽ luôn luôn cầu chúc anh hạnh phúc.Anh à,em sợ anh cô đơn nên em đã mang một thiên sứ đến thay em yêu anh và người đó là Hoàng Thiên Bảo Trân,xin anh đừng làm cô ấy buồn.Em-Nguyễn Phương Linh mãi mãi yêu anh."
Đúng...Người anh yêu hiện tại là Trân và mãi mãi cũng là Trân.Người chết thì cũng đã chết rồi.Tại sao anh lại có thể làm tổn thương cô.Anh thật là đồ tồi.
Gia Long đứng phắt dậy,chạy nhanh ra xe rồi phóng đi mất hụt.Dừng lại trước biệt thự Hoàng Gia,Gia Long bấm chuông inh ỏi.Một cô hầu bước ra,mở cửa rôi bực bội hỏi:
- Cậu là thiếu gia Gia Long phải không?Cậu đến đây có việc gì?
- Tôi đến tìm Kun.Cô ấy có nhà không?
- Cậu bị điên à.Tiểu thư Kun mất rồi còn gì.Cậu có sốt không?- Cô hầu bực tức quát anh.
Vậy là có thể hiểu được,Trân chưa về nhà.Vậy thì cô có thể đi đâu?Nghĩ một lúc,Gia Long khởi động xe rồi phóng đi mất hụt.Sau khi Gia Long đi,cô hầu cẩn thận đóng cửa lại rồi đi vào phòng của Trân và nói:
- Thưa tiểu thư,cậu Gia Long đã đi rồi.
- Tốt.Ba mẹ ta đầu rồi?- Trân lạnh đạm lên tiếng.Ánh mắt vẫn dõi theo chiếc xe của Gia Long.
- Chủ tịch và phu nhân hiện taijd dang ở bên Mĩ lo việc của thiếu gia.-Cô hầu cung kính trả lời.
- Được rồi.Chị ra ngoài đi.Tôi muốn nghĩ ngơi.-Nói rồi,Trân đi đến giường,thả cơ thể rơi tự do trên chiếc giường yêu dấu và đi vào giấc ngủ.