Ánh nắng ban mai chiếu lên khắp cả căn phòng,bị thứ ánh sáng đó làm cho chói mắt,nó đưa tay lên che mặt lại.Từ từ làm quen với thứ ánh sáng đột ngột đó,nó nhanh chân bước vào nhà tắm làm VSCN.Vẫn như mọi ngày,nó bước ra trong bộ đồng phục của học viện rồi đi nhanh đến trường.
Bước vào phòng học 11 MOON VIP,nó đã thấy hắn.Hắn hôm nay đặc biệt đến sớm.Nó đi về chỗ ngồi của mình thì bị cánh tay hắn giữ lại.Vừa ngạc nhiên vừa lo sợ,nó hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Đi ra cánh đồng hoa hồng trắng.Tôi có chuyện cần nói.- Hắn lãnh đạm trả lời.
Nói xong,hắn bước đi,để lại nó ngơ ngác nhìn theo.Tiêu hóa hết câu nói của hắn,nó quăng chiếc cặp trên bàn rồi đi ra cánh đồng hoa hồng.
Ra đến nơi,nó thấy hắn đang dứng xoay lưng về phía mình.Bóng dáng hắn trông thật cô đơn.Cả người vẫn toát lên một vẻ lạnh lùng như thường ngày nhưng trông đó còn có chút bi thương.Chậm rãi bước về phía hắn,tới nơi,nó hỏi:
- Có chuyện gì sao???
- Cô...Dọn đến biệt thự White Rose ở cùng tôi đi.- Hắn nhìn nó,ảm đạm đề nghị.Hai tay đút vào túi quần,phong cách ngạo nghễ khiến nó nhìn không chớp mắt.Lấy lại bình tĩnh,nó trả lời.
- Tại sao cậu lại kêu tôi đến đó???
- Thực ra ở bên chỗ tôi cần một người giúp đỡ.Tôi không muốn có người lạ ở trong nhà nên nhờ cô.
Vẫn chất giọng lạnh lùng đó nhưng sao nó thấy ấm áp quá.Hắn nói không muốn có người lạ ở trong nhà mà hắn lại gọi nó đến ở.Vậy có nghĩa là hắn không coi nó là người lạ.Nghĩ đến đây,trái tim của cô dường như đang nhảy múa trong lòng ngực.
- Được.Dù sao tôi cũng là ôsin của cậu mà.- Nó thản nhiên trả lời.Vậy là mỗi ngày nó có thể nhìn thấy hắn rồi.
- Tốt.Sau khi đi học về.Cô chờ tôi ở cổng,tôi đưa cô về nhà thu dọn đồ.
Chưa kịp để cô ú ớ gì,hắn đã bỏ đi.Chỉ còn lại mình nó,nó vui sướng ra mặt.Đôi mắt như biết cười nhìn ra cánh đồng hoa hồng trắng.Bỗng nhiên,một bàn tay nào đó bịt lấy miệng nó,thuốc mê trong chiếc khăn khiến nó mơ hồ mất đi.
Thấy nó không còn vẫy vùng,người ở phía sau nó ra hiệu ok.Từ trong bụi đi ra,Ly- người đã đánh nó lần trươc mỉm cười nham hiểm.Ra lệnh cho tên kia bỏ nó vào trong chiếc bao,cả hai cùng bước lên con xe gần đó rồi phóng vụt mất.
Tùng...Tùng...Tùng...
Tiếng trống vang lên,tất cả các học viên đều đã bước vào lớp.Tại phòng học 11 MOON VIP,Thiên Minh lo lắng cứ trông ngóng nhìn ra phía cửa sổ.Thấy nó vẫn chưa đến lớp,trong lòng Thiên Minh cảm thấy bứt rứt khó chịu vô cùng.Anh dứng phắt dậy rồi đi ra ngoài.Đến cánh đồng hoa hồng trắng,đi về phía cái cây mà nó va anh vẫn thường hay ngồi,anh bực dọc nằm xuống bãi cỏ xanh.
Bất chợt,thấy cấn cấn một cái gì đó ở dưới lưng,anh ngồi phắt dậy rồi nhìn xem.Hóa ra chỉ là một chiếc vòng đinh.Nhìn chiếc vòng này cảm thấy rất quen nha.Anh đưa lên ngắ ngía.Hàng chữ ở trong đập vào mắt anh.
" Trương Gia Uyên,mẹ yêu con."
Một cảm giác gì dó không lành hiện hữu trong đầu anh.Đứng phắt dậy chạy xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy.Anh lại về chỗ cũ tìm kiếm lại một chút manh mối.Đập vào mắt anh là chiếc khăn màu trắng.Đưa lên xem,là môt chiếc khăn tẩm thuốc me.Vậy là anh có thể chắc chắn,nó đã bị bắt cóc.
Chạy nhanh ra xe,anh gọi điện cho ai đó rồi bươc lên xe và phóng vụt đi.
Ở trong lớp,hắn vẫn chăm chú vào chiếc laptop,thấy có gì đó không đúng,hắn nhìn một lượt xung quanh tất cả.Thiếu sự có mặt của nó.Vậy nó đi đâu?Lúc nảy hắn và nó nói chuyện chẳng lẽ nó cúp họp?Gạt phăng dòng suy nghĩ đó qua một bên,hắn tiếp tục chăm chú vào công việc.
Cuối cùng,những tiết học nhàm chán cũng kết thúc.Hắn nhanh chân chạy ra phía nhà xe mà bỏ mặc những con người ở phía sau:
- Thằng Ric sao vậy nhỉ???- Gia Long nhìn thấy bộ dạng gấp rút của hắn thì hỏi.
- Không biết.Tao thấy hắn ngồi trong lớp mà cứ nhìn qua bàn của Sun.- Nguyên Nguyên cũng thắc mắc không kém.
- Nhắc đến con Uyên mới nhớ.Sao hôm nay nó không đi học nhỉ?- Trúc quay sang hỏi Nguyên Nguyên.
- Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai.Tôi đâu phải ba má của Sun.- Nguyên Nguyên dửng dưng mà không biết,ai đó bên cạnh đang xì khói vì tức.
- Anh không bớt vô duyên được à.Đồ khùng.- Trúc tức giận hét lên.
- Tôi vô duyên chứ đâu có ra duyên đâu mà sợ.- Nguyên Nguyên lè lưỡi trêu chọc Trúc khiến tất cả các học viên có mặt ở đó chết lâm sàng.(T/g: Haizz....Còn đâu là hình tượng nam thần chứ.*nhìn kinh bỉ*/- NN:Cần con mắm thúi như ngươi xen vào sao?-T/g: Oa oa oa...Ta đi méc Phi đại nhân.)
- Anh...
- Thôi,hai người làm ơn đi.- Trân khuyên can.
- Đúng đó,nghe bà xã đại nhân của tao nói đi.- Gia Long hùa theo.
Trúc và Nguyên Nguyên khinh bỉ nhìn Gia Long.
Từ nãy đến giờ,vẫn có hai con người im lặng như tờ.Cả hai cứ như tảng băng ngàn năm.Không ai nói một câu gì,chỉ lâu lâu lại liếc qua đối phương một cái rồi lại thôi.
Quay trở lại với hắn,hắn đã đứng trước cổng học viện đợi đã 15' nhưng vẫn không thấy nó đâu.Trong lòng đang sôi máu khi nó thất hứa thì từ đâu,một cây phi tiêu bay đến.Cầm tờ giấy trên cây phi tiêu,hắn cười nửa miệng rồi lên xe phóng vụt đi.
Về đến biệt thự White Rose,hắn ngay lập tức mở ti vi siêu mỏng lên.Đập vào mắt hăn là khuon mặt thống khổ của nó,cả người nó chỉ toàn máu là màu.Tay chân dều trầy trụa hết cả.Đôi mắt của nó nhìn lão về phía tên con trai đàng xa.Chất giọng lạnh băng của nó đột nhiên vang lên khiến cho căn phòng càng trở nên u ám hơn.
- Mày muốn gì?
- Từ từ rồi cô sẽ biết.Xem ra cô có giá trị lợi dụng lắm.- Người con trai kia bước đến bên cạnh nó,cười đầy thú vị.
- Thái Thiên Hà,đừng làm loạn.Chúng ta trao đổi đi.- Chất giọng lạnh băng của hắn vang lên.
Nghe giọng hắn,cả Thiên Hà và nó đều hướng mắt về phía màn hình.Vẫn là cái khí chất như bậc đế vương đó,hắn ngã lưng vào sô pha,cười nửa miệng.Hai tay vòng lại,khuôn mặt bất cần như thể,đừng thách thức hắn.
- Trao đồi gì?
- Mày muốn gì,tao cho mày thứ đó.Đổi lại,đưa cô ta trả về cho tao.
Nghe vậy,nó cực kì ngạc nhiên,mắt mở to hết cỡ,nhìn hắn bất ngờ.Nó đáng giá đến vậy sao?
- Ok,thứ tao muốn là R.I.P.
- Được thôi,gặp nhau ở đâu?
- Căn nhà hoang ở đường XYZ.Chỉ được một mình mày đến,nếu tao phát hiện ra còn ai đến thì mày sẽ không bao giờ được gặp lại cô ta.
Cậu nói vừa dứt thì từ bên kia,tiếng súng vang lên.Hắn chỉ có việc là ngồi trên ghế xem kịch.Thái Thiên Hà hoảng loạn nhìn Rin đang chỉa súng về mình.Tại sao lại có thể?Tại sao hắn lại nhanh đến như vậy?Biết được nỗi thắc mắc trong lòng Thiên Hà,hắn từ từ giải thích.
- Định vị chỉ để làm cảnh thôi à.Mấy phút nói chuyện giữa tao và mày thì cũng đủ để tao định vị vị trí của mày rồi.Sao???Trò này vui chứ???Nếu tao mà ngu ngốc như mày thì tao đã không thể làm chủ tịch thế giới ngầm thay ông nội mày rồi.- Hắn cười khinh bỉ.
Thiên Hà bây giờ mới biết mình bị lừa.Chỉ một phút sơ hở của anh mà đã gây nên lỗi lớn này.
- Trói hắn ta lại.- Bên kia,giọn Rin mạnh mẽ.
Nghe lệnh,mấy tên cận vệ đi đến trói Thiên Hà cùng một số người khác.Còn Rin,anh đi đến cởi trói cho nó.Nó mệt mỏi ngất vào trong lòng Rin.Quay qua Thái Thiên Hà,thấy hắn ta nhìn mình với ánh mắt rất bi thương,còn có chút nhung nhớ,Rin cũng hơi ngạc nhiên.Ánh mắt của hắn ta sao lại giọng người mà anh thương nhớ vậy chứ.
Gặt phăng những dòng suy nghĩ hổn loạn kia sang một bên,anh đưa tất cả lên xe rồi trở về biệt hự White Rose.
Tất cả mọi người nghe tin hắn gọi thì vội có mặt đầy đủ ở biệt thự.Xô Thiên Hà quỳ xuống trước mặt hắn,Rin mở chiếc khăn biệt miệng hắn ta ra.
- Mày thật nham hiểm.- Thiên Hà nhìn hắn với ánh mắt tức giận.Lửa hận đang cháy lớn trong lòng anh.
- Giờ mày mới biết sao.Muộn quá đấy.- Hắn cười nửa miệng.
- Hừ...- Thiên Hà hừ lạnh,anh quay mặt sang chỗ khác.
Thấy thái độ ngang ngạnh của Thái Thiên Hà,Rin tức giận đám mạnh một phát vào bụng anh.Anh quằn quại đau đớn nhưng ánh mắt vẫn không thu lại những tia nhìn khinh bỉ.Quay sang nhìn Rin với ánh mắt trách cứ,bõng nhiên,trên mắt Thiên Hà có một thứ chất lỏng nào đó chảy ra.
Cố ngăn dòng nước mắt lại nhưng không thể.Nước mắt rơi ngày một nhiều hơn.Rin thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng.Chỉ một đấm của anh mà hắn ta đã khóc sao.Còn ánh mắt kia nữa.Nó thực sự rất quen thuộc.Tất cả mọi người sửng sốt nhìn vào Thiên Hà như sinh vật lạ.
Nước mắt không ngừng rơi,lớp hóa trang trên mặt cũng vì vậy mà trôi hết.Trước mặt mọi người,không còn là Thái Thiên Hà nữa.Nhìn thấy khuôn mặt đó.Đột nhiên,lòng Rin đau thắt.Đó không phải là Thiên My mà ngày đêm anh mong nhớ sao.Chậm rãi đi đến,Gia Long tháo bộ tóc giả trên đầu Thiên Hà,Gia Long ngạc nhiên kêu lên:
- Thiên My,sao lại là em.
Taatr cả mọi người đều sửng sốt.Nghe đến cái tên này,hắn đột nhiên ngồi phắt dậy,nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.Thấy biểu hiện của hắn,Khôi hiểu ra rồi thì thầm vào tai hắn.
- Tao sẽ giải thích cho mày sau.Bình tĩnh đi.
Nghe Khôi nói,hắn cũng thu hồi lại bộ dạng ngạc nhiên của mình nhưng ánh mắt vẫn luôn luôn dõi theo từng hành động của Thiên My.
- Em không sao chứ.- Tay Rin run run đỡ Thiên My lên.Cởi trói cho cô,anh độ nhiên ôm cô vào lòng.
Mọi người thì chỉ biết trố mắt lên nhìn từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.Thiên My xô Rin ra,nước mắt vẫn cứ rơi.Cô nhìn anh bằng đôi mắt căm phẫn.Anh cảm thấy thực sự rất ối hận.tại sao mình lại có thể lỗ mãn như vậy chứ.
- Anh xin lỗi.- Rin cúi đầu,không dám nhì thẳng váo mắt Thiên My.
- Muốn chém muốn giết cứ tùy.- Mặc kệ lời nói của Rin,Thiên My vẫn kiêu ngạo nói.
- Xin anh,hãy tha cho cô ấy.Anh muốn làm gì em cũng được.- Rin quỳ xuống,chân thành nói.
Thấy Rin làm như vậy,Thiên My ngạc nhiên vô cùng.Cô biết lòng tự tôn của một người đàn ông rất cao.Họ sẽ không bao giờ chịu quỳ gối trước mặt một người nào.Nhưng,Rin lại vì cô mà làm như vậy đủ để chứng minh cho cô thấy,tình cảm của anh dành cho cô nhiều đến mức nào.
Đưa tay đỡ lấy anh đứng dậy,nhìn sâu vào trong mắt anh,cô mới từ từ nói:
- Anh không cần phải làm như vậy.Mau đứng lên đi.Em không cần hắn tha.- Cô vẫn không ngừng đưa ánh mắt giận dữ về phía hắn.
- Ai sai cô???- Giọng vẫn lạnh như bình thường nhưng trong đó có chút gì đó gọi là quan tâm.
Thiên My vẫn cứng đầu,cô quay phắt mặt đi,không nói nửa lời.Thấy thái độ của cô,Rin vội đi đến khuyên nhủ cô,anh nói:
- Em mau nói thật đi,Như vậy sẽ được tha mạng.
- Không cần hắn ta tha.- Thiên My vẫn cứng đầu.
- Em...- Rin hết cách trị cái cô ngang bướng này.
- Thôi đi Ric.Mày tha cho Thiên My đi.- Gia Long khẩn khoản cầu xin hắn.
- Mày tha đi.Nhưng hãy giữ cô ấy lại.Cô ấy sẽ giúp rất nhiều cho kế hoạch của chúng ta.- Khôi thì thầm vào tai hắn.
Nghe Khôi nói,hắn yên tâm gật đầu rồi quay sang Thiên My
- Được rồi,tôi sẽ tha cho cô.Nhưng cô không được ra ngoài biệt thự nửa bước.Rin,em ăn chừng cô ta.- Nói xong,hắn bước vào phòng và ra hiệu cho Khôi đi theo.Thấy hắn khuất sau cánh cửa,Rin mới thở phào nhẹ nhõm,anh ôm lấy Thiên My,vui mừng nói:
- Đừng ngang bướng nữa.Anh sợ mất em lắm.
Bước vào phòng học 11 MOON VIP,nó đã thấy hắn.Hắn hôm nay đặc biệt đến sớm.Nó đi về chỗ ngồi của mình thì bị cánh tay hắn giữ lại.Vừa ngạc nhiên vừa lo sợ,nó hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Đi ra cánh đồng hoa hồng trắng.Tôi có chuyện cần nói.- Hắn lãnh đạm trả lời.
Nói xong,hắn bước đi,để lại nó ngơ ngác nhìn theo.Tiêu hóa hết câu nói của hắn,nó quăng chiếc cặp trên bàn rồi đi ra cánh đồng hoa hồng.
Ra đến nơi,nó thấy hắn đang dứng xoay lưng về phía mình.Bóng dáng hắn trông thật cô đơn.Cả người vẫn toát lên một vẻ lạnh lùng như thường ngày nhưng trông đó còn có chút bi thương.Chậm rãi bước về phía hắn,tới nơi,nó hỏi:
- Có chuyện gì sao???
- Cô...Dọn đến biệt thự White Rose ở cùng tôi đi.- Hắn nhìn nó,ảm đạm đề nghị.Hai tay đút vào túi quần,phong cách ngạo nghễ khiến nó nhìn không chớp mắt.Lấy lại bình tĩnh,nó trả lời.
- Tại sao cậu lại kêu tôi đến đó???
- Thực ra ở bên chỗ tôi cần một người giúp đỡ.Tôi không muốn có người lạ ở trong nhà nên nhờ cô.
Vẫn chất giọng lạnh lùng đó nhưng sao nó thấy ấm áp quá.Hắn nói không muốn có người lạ ở trong nhà mà hắn lại gọi nó đến ở.Vậy có nghĩa là hắn không coi nó là người lạ.Nghĩ đến đây,trái tim của cô dường như đang nhảy múa trong lòng ngực.
- Được.Dù sao tôi cũng là ôsin của cậu mà.- Nó thản nhiên trả lời.Vậy là mỗi ngày nó có thể nhìn thấy hắn rồi.
- Tốt.Sau khi đi học về.Cô chờ tôi ở cổng,tôi đưa cô về nhà thu dọn đồ.
Chưa kịp để cô ú ớ gì,hắn đã bỏ đi.Chỉ còn lại mình nó,nó vui sướng ra mặt.Đôi mắt như biết cười nhìn ra cánh đồng hoa hồng trắng.Bỗng nhiên,một bàn tay nào đó bịt lấy miệng nó,thuốc mê trong chiếc khăn khiến nó mơ hồ mất đi.
Thấy nó không còn vẫy vùng,người ở phía sau nó ra hiệu ok.Từ trong bụi đi ra,Ly- người đã đánh nó lần trươc mỉm cười nham hiểm.Ra lệnh cho tên kia bỏ nó vào trong chiếc bao,cả hai cùng bước lên con xe gần đó rồi phóng vụt mất.
Tùng...Tùng...Tùng...
Tiếng trống vang lên,tất cả các học viên đều đã bước vào lớp.Tại phòng học 11 MOON VIP,Thiên Minh lo lắng cứ trông ngóng nhìn ra phía cửa sổ.Thấy nó vẫn chưa đến lớp,trong lòng Thiên Minh cảm thấy bứt rứt khó chịu vô cùng.Anh dứng phắt dậy rồi đi ra ngoài.Đến cánh đồng hoa hồng trắng,đi về phía cái cây mà nó va anh vẫn thường hay ngồi,anh bực dọc nằm xuống bãi cỏ xanh.
Bất chợt,thấy cấn cấn một cái gì đó ở dưới lưng,anh ngồi phắt dậy rồi nhìn xem.Hóa ra chỉ là một chiếc vòng đinh.Nhìn chiếc vòng này cảm thấy rất quen nha.Anh đưa lên ngắ ngía.Hàng chữ ở trong đập vào mắt anh.
" Trương Gia Uyên,mẹ yêu con."
Một cảm giác gì dó không lành hiện hữu trong đầu anh.Đứng phắt dậy chạy xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy.Anh lại về chỗ cũ tìm kiếm lại một chút manh mối.Đập vào mắt anh là chiếc khăn màu trắng.Đưa lên xem,là môt chiếc khăn tẩm thuốc me.Vậy là anh có thể chắc chắn,nó đã bị bắt cóc.
Chạy nhanh ra xe,anh gọi điện cho ai đó rồi bươc lên xe và phóng vụt đi.
Ở trong lớp,hắn vẫn chăm chú vào chiếc laptop,thấy có gì đó không đúng,hắn nhìn một lượt xung quanh tất cả.Thiếu sự có mặt của nó.Vậy nó đi đâu?Lúc nảy hắn và nó nói chuyện chẳng lẽ nó cúp họp?Gạt phăng dòng suy nghĩ đó qua một bên,hắn tiếp tục chăm chú vào công việc.
Cuối cùng,những tiết học nhàm chán cũng kết thúc.Hắn nhanh chân chạy ra phía nhà xe mà bỏ mặc những con người ở phía sau:
- Thằng Ric sao vậy nhỉ???- Gia Long nhìn thấy bộ dạng gấp rút của hắn thì hỏi.
- Không biết.Tao thấy hắn ngồi trong lớp mà cứ nhìn qua bàn của Sun.- Nguyên Nguyên cũng thắc mắc không kém.
- Nhắc đến con Uyên mới nhớ.Sao hôm nay nó không đi học nhỉ?- Trúc quay sang hỏi Nguyên Nguyên.
- Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai.Tôi đâu phải ba má của Sun.- Nguyên Nguyên dửng dưng mà không biết,ai đó bên cạnh đang xì khói vì tức.
- Anh không bớt vô duyên được à.Đồ khùng.- Trúc tức giận hét lên.
- Tôi vô duyên chứ đâu có ra duyên đâu mà sợ.- Nguyên Nguyên lè lưỡi trêu chọc Trúc khiến tất cả các học viên có mặt ở đó chết lâm sàng.(T/g: Haizz....Còn đâu là hình tượng nam thần chứ.*nhìn kinh bỉ*/- NN:Cần con mắm thúi như ngươi xen vào sao?-T/g: Oa oa oa...Ta đi méc Phi đại nhân.)
- Anh...
- Thôi,hai người làm ơn đi.- Trân khuyên can.
- Đúng đó,nghe bà xã đại nhân của tao nói đi.- Gia Long hùa theo.
Trúc và Nguyên Nguyên khinh bỉ nhìn Gia Long.
Từ nãy đến giờ,vẫn có hai con người im lặng như tờ.Cả hai cứ như tảng băng ngàn năm.Không ai nói một câu gì,chỉ lâu lâu lại liếc qua đối phương một cái rồi lại thôi.
Quay trở lại với hắn,hắn đã đứng trước cổng học viện đợi đã 15' nhưng vẫn không thấy nó đâu.Trong lòng đang sôi máu khi nó thất hứa thì từ đâu,một cây phi tiêu bay đến.Cầm tờ giấy trên cây phi tiêu,hắn cười nửa miệng rồi lên xe phóng vụt đi.
Về đến biệt thự White Rose,hắn ngay lập tức mở ti vi siêu mỏng lên.Đập vào mắt hăn là khuon mặt thống khổ của nó,cả người nó chỉ toàn máu là màu.Tay chân dều trầy trụa hết cả.Đôi mắt của nó nhìn lão về phía tên con trai đàng xa.Chất giọng lạnh băng của nó đột nhiên vang lên khiến cho căn phòng càng trở nên u ám hơn.
- Mày muốn gì?
- Từ từ rồi cô sẽ biết.Xem ra cô có giá trị lợi dụng lắm.- Người con trai kia bước đến bên cạnh nó,cười đầy thú vị.
- Thái Thiên Hà,đừng làm loạn.Chúng ta trao đổi đi.- Chất giọng lạnh băng của hắn vang lên.
Nghe giọng hắn,cả Thiên Hà và nó đều hướng mắt về phía màn hình.Vẫn là cái khí chất như bậc đế vương đó,hắn ngã lưng vào sô pha,cười nửa miệng.Hai tay vòng lại,khuôn mặt bất cần như thể,đừng thách thức hắn.
- Trao đồi gì?
- Mày muốn gì,tao cho mày thứ đó.Đổi lại,đưa cô ta trả về cho tao.
Nghe vậy,nó cực kì ngạc nhiên,mắt mở to hết cỡ,nhìn hắn bất ngờ.Nó đáng giá đến vậy sao?
- Ok,thứ tao muốn là R.I.P.
- Được thôi,gặp nhau ở đâu?
- Căn nhà hoang ở đường XYZ.Chỉ được một mình mày đến,nếu tao phát hiện ra còn ai đến thì mày sẽ không bao giờ được gặp lại cô ta.
Cậu nói vừa dứt thì từ bên kia,tiếng súng vang lên.Hắn chỉ có việc là ngồi trên ghế xem kịch.Thái Thiên Hà hoảng loạn nhìn Rin đang chỉa súng về mình.Tại sao lại có thể?Tại sao hắn lại nhanh đến như vậy?Biết được nỗi thắc mắc trong lòng Thiên Hà,hắn từ từ giải thích.
- Định vị chỉ để làm cảnh thôi à.Mấy phút nói chuyện giữa tao và mày thì cũng đủ để tao định vị vị trí của mày rồi.Sao???Trò này vui chứ???Nếu tao mà ngu ngốc như mày thì tao đã không thể làm chủ tịch thế giới ngầm thay ông nội mày rồi.- Hắn cười khinh bỉ.
Thiên Hà bây giờ mới biết mình bị lừa.Chỉ một phút sơ hở của anh mà đã gây nên lỗi lớn này.
- Trói hắn ta lại.- Bên kia,giọn Rin mạnh mẽ.
Nghe lệnh,mấy tên cận vệ đi đến trói Thiên Hà cùng một số người khác.Còn Rin,anh đi đến cởi trói cho nó.Nó mệt mỏi ngất vào trong lòng Rin.Quay qua Thái Thiên Hà,thấy hắn ta nhìn mình với ánh mắt rất bi thương,còn có chút nhung nhớ,Rin cũng hơi ngạc nhiên.Ánh mắt của hắn ta sao lại giọng người mà anh thương nhớ vậy chứ.
Gặt phăng những dòng suy nghĩ hổn loạn kia sang một bên,anh đưa tất cả lên xe rồi trở về biệt hự White Rose.
Tất cả mọi người nghe tin hắn gọi thì vội có mặt đầy đủ ở biệt thự.Xô Thiên Hà quỳ xuống trước mặt hắn,Rin mở chiếc khăn biệt miệng hắn ta ra.
- Mày thật nham hiểm.- Thiên Hà nhìn hắn với ánh mắt tức giận.Lửa hận đang cháy lớn trong lòng anh.
- Giờ mày mới biết sao.Muộn quá đấy.- Hắn cười nửa miệng.
- Hừ...- Thiên Hà hừ lạnh,anh quay mặt sang chỗ khác.
Thấy thái độ ngang ngạnh của Thái Thiên Hà,Rin tức giận đám mạnh một phát vào bụng anh.Anh quằn quại đau đớn nhưng ánh mắt vẫn không thu lại những tia nhìn khinh bỉ.Quay sang nhìn Rin với ánh mắt trách cứ,bõng nhiên,trên mắt Thiên Hà có một thứ chất lỏng nào đó chảy ra.
Cố ngăn dòng nước mắt lại nhưng không thể.Nước mắt rơi ngày một nhiều hơn.Rin thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng.Chỉ một đấm của anh mà hắn ta đã khóc sao.Còn ánh mắt kia nữa.Nó thực sự rất quen thuộc.Tất cả mọi người sửng sốt nhìn vào Thiên Hà như sinh vật lạ.
Nước mắt không ngừng rơi,lớp hóa trang trên mặt cũng vì vậy mà trôi hết.Trước mặt mọi người,không còn là Thái Thiên Hà nữa.Nhìn thấy khuôn mặt đó.Đột nhiên,lòng Rin đau thắt.Đó không phải là Thiên My mà ngày đêm anh mong nhớ sao.Chậm rãi đi đến,Gia Long tháo bộ tóc giả trên đầu Thiên Hà,Gia Long ngạc nhiên kêu lên:
- Thiên My,sao lại là em.
Taatr cả mọi người đều sửng sốt.Nghe đến cái tên này,hắn đột nhiên ngồi phắt dậy,nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.Thấy biểu hiện của hắn,Khôi hiểu ra rồi thì thầm vào tai hắn.
- Tao sẽ giải thích cho mày sau.Bình tĩnh đi.
Nghe Khôi nói,hắn cũng thu hồi lại bộ dạng ngạc nhiên của mình nhưng ánh mắt vẫn luôn luôn dõi theo từng hành động của Thiên My.
- Em không sao chứ.- Tay Rin run run đỡ Thiên My lên.Cởi trói cho cô,anh độ nhiên ôm cô vào lòng.
Mọi người thì chỉ biết trố mắt lên nhìn từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.Thiên My xô Rin ra,nước mắt vẫn cứ rơi.Cô nhìn anh bằng đôi mắt căm phẫn.Anh cảm thấy thực sự rất ối hận.tại sao mình lại có thể lỗ mãn như vậy chứ.
- Anh xin lỗi.- Rin cúi đầu,không dám nhì thẳng váo mắt Thiên My.
- Muốn chém muốn giết cứ tùy.- Mặc kệ lời nói của Rin,Thiên My vẫn kiêu ngạo nói.
- Xin anh,hãy tha cho cô ấy.Anh muốn làm gì em cũng được.- Rin quỳ xuống,chân thành nói.
Thấy Rin làm như vậy,Thiên My ngạc nhiên vô cùng.Cô biết lòng tự tôn của một người đàn ông rất cao.Họ sẽ không bao giờ chịu quỳ gối trước mặt một người nào.Nhưng,Rin lại vì cô mà làm như vậy đủ để chứng minh cho cô thấy,tình cảm của anh dành cho cô nhiều đến mức nào.
Đưa tay đỡ lấy anh đứng dậy,nhìn sâu vào trong mắt anh,cô mới từ từ nói:
- Anh không cần phải làm như vậy.Mau đứng lên đi.Em không cần hắn tha.- Cô vẫn không ngừng đưa ánh mắt giận dữ về phía hắn.
- Ai sai cô???- Giọng vẫn lạnh như bình thường nhưng trong đó có chút gì đó gọi là quan tâm.
Thiên My vẫn cứng đầu,cô quay phắt mặt đi,không nói nửa lời.Thấy thái độ của cô,Rin vội đi đến khuyên nhủ cô,anh nói:
- Em mau nói thật đi,Như vậy sẽ được tha mạng.
- Không cần hắn ta tha.- Thiên My vẫn cứng đầu.
- Em...- Rin hết cách trị cái cô ngang bướng này.
- Thôi đi Ric.Mày tha cho Thiên My đi.- Gia Long khẩn khoản cầu xin hắn.
- Mày tha đi.Nhưng hãy giữ cô ấy lại.Cô ấy sẽ giúp rất nhiều cho kế hoạch của chúng ta.- Khôi thì thầm vào tai hắn.
Nghe Khôi nói,hắn yên tâm gật đầu rồi quay sang Thiên My
- Được rồi,tôi sẽ tha cho cô.Nhưng cô không được ra ngoài biệt thự nửa bước.Rin,em ăn chừng cô ta.- Nói xong,hắn bước vào phòng và ra hiệu cho Khôi đi theo.Thấy hắn khuất sau cánh cửa,Rin mới thở phào nhẹ nhõm,anh ôm lấy Thiên My,vui mừng nói:
- Đừng ngang bướng nữa.Anh sợ mất em lắm.