"Chuyến bay từ Luân Đôn về Việt Nam sắp hạ cánh,mong quý khách thắt dây an toàn tránh gây nguy hiểm....Flights from London to Vietnam was about to land, wish you a seatbelt avoid dangerous."
Tiếng nói dịu dàng của cô tiếp viên vang lên.Trên khoang hạng Vip của chuyến bay,hai con người,một nam một nữ đang say giấc thì bị tiếng nói đó làm cho tỉnh lại.Cả hai thắt dây an toàn lại,chàng trai quay sang nói với cô gái.
- To Viet Nam,what would you do??? ( Đến Việt Nam,em muốn làm gì trước.)
- Visit Death. (Ghé thăm trụ sỡ Death.)- Cô gái cười bí hiểm trả lời.
- Okay, but before we go home. ( Ừ,nhưng chúng ta phải về nhà trước.)- Chàng trai nhếch mép nói.
- Okay.(Ừ.)
Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng mang rất nhiều điều bí ẩn đến.Từ trong sân bay,cả hai bước ra thu hút hàng ngàn ánh nhìn của mọi người.Khuôn mặt của chàng trai thì được che lại bởi cặp kính hàng hiệu.Cong cô gái là chiếc mặt nạ có hai chữ DE.
Nhìn thấy chiếc mặt nạ đó,từ đằng xa,một đám người mặc đồ đen bước đến.Thấy hai người bọn họ thì vội cúi đầu chào.Một tên con trai ăn mặc khá bảnh bao,khuôn mặt cũng được che dấu bởi cặp kình nhìn hai người rồi nói:
- Welcome to Viet Nam.A long time we didn't meet.I miss two people very much.( Chào mừng trở về Việt Nam.Một thời gian dài đã không gặp hai người.Tôi rất nhớ hai người nha.)
- Hello,Huan.We miss you too.( Chào Huân,chúng tôi cũng nhớ cậu.)- Chàng trai cười nhẹ,ôm lấy chàng trai kia.
- Ken,you are beautiful girl. ( Ken,em thật đẹp gái.)- Chàng trai kia nhìn sang cô gái bên cạnh,cười tươi khen ngợi.
- Tkanks. (Cảm ơn anh.)- Cô gái tên Ken trả lời.Trên môi vẫn là nụ cười bí hiểm thường ngày.Không ai có thể đoán được trong đầu óc của cô đang nghĩ gì và nụ cười kia có ý nghĩa gì ngoại trừ chàng trai đi với cô - Ryan.
- Well,we go home. (Thôi,chúng ta về nhà.)- Ryan cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.Cả ba cùng đám vệ sĩ lên xe,phóng vụt về ngột ngôi biệt thự kiểu Pháp,khá sang trọng.
Bước vào trong biệt thự,cảm giác thân quen tràn ngập lấy cả hai.Mọi thứ trong biệt thự vẫn không hề thay đổi.Chỉ có điều,người đã không còn nữa.Nhìn về tấm hình to lớn nhất,được đặt ở chính diện của biệt thự,đôi mắt của Ryan và Ken như bị nhòe đi.
Trên tấm hình là một cô bé khoảng chừng 8,9 tuổi,mặc một chiếc váy trắng,mỉm cười vui vẻ.Đôi con ngươi to tron màu tím trong thật đặc biệt.Khuôn mặt hiền lành,xinh đẹp như một thiên sứ.Nụ cười thật ngọt ngào.Cô chính là thiên sứ hạ trần.
- Huan,Still not a trace anything? (Huân,đã tìm ra cô ấy chưa?)- Ryan cầm lấy nước mắt,quay sang chàng trai lúc nảy hỏi.Rời ánh mắt của mình khỏi tấm hình,Trịnh Minh Huân trầm tư trả lời.Trong đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.
- No.( Chưa)
- Don't worry.We'll search.(Đừng lo,chúng ta sẽ cùng tìm.)- Ryan đặt tay lên vai Huân
Huân không nói gì,chỉ lẳng lặng gật đầu.Cả ba lại nhìn về phía tấm hình đó,ánh mắt đầy chua xót.
- Two people went to the room prepared.In later, we will come Death.( Hai người lên phòng chuẩn bị đi.Lát nữa,chúng ta sẽ đến Death.)- Huân nói với cả hai rồi đi thẳng vào phòng mình.
Hai người kia nhìn nhau rồi cũng đi về phòng.
Bừng tỉnh lại sau cơn hôn mê dài,hắn đưa hai tay xoa xoa thái dương.Cử động người,hắn ngồi dậy,nhìn người con gái đang ngồi trên ghế mà ngon giấc.Bất giác,trong lòng hắn có chút ngọt ngào.
Bị ánh nắng sớm chiếu thẳng vào trong mắt,nó mơ hồ tỉnh dậy.Thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình,nó ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác.Hai bên má đỏ lên trông thật dễ thương.
- Cậu đỡ chưa?- Chợt nhớ ra là cả đêm qua hắn sốt nặng,nó chạy đến hỏi thăm.
- Tối qua ai đưa tôi về?- Không trả lời câu hỏi của nó,hắn hỏi ngược lại bằng chất giọng 1000 độ C ở Bắc Cực.Giọng lạnh băng của hắn vang lên khiến nó giật mình.Nó hoảng sợ trả lời.
- Là người tên Hưng.Hưng nói anh bị mắc mưa.- Nó trả lời.
- Được rồi,cô ra ngoài đi.Tôi cũng về phòng đây.
Nói xong,hắn bước xuống giường bệnh,bỏ đi,để lại nó ngơ ngác một mình.
Trở về phòng,hắn bước thẳng vào phòng tắm.Sau 15' làm VSCN,hắn bước ra trong chiếc áo sơ mi trắng kiểu cách,chiếc quần jean ống côn khá bắt mắt.Chọn cho mình đôi giày sneaker nam cổ cao bằng da rồi mang vào,hắn hiện tại trông thật phá cách,lông mày rậm đã được che đi bởi mái tóc màu tím than.
Với tay lấy chiếc chìa khóa xe trên bàn,hắn đi xuống gara.
Con lamborghini chạy với tốc độ bàn thờ trên đường.Dừng lại trước một tòa nhà cao ốc to lớn mang tên ba chứ "R.I.P".Con xe gây sự chú ý không ít của nhiều người.Thấy nhãn hiệu cùng biển số xe,tên bảo vệ hớt hãi chạy đến mở cửa.
Hắn bước xuống trước con mắt trái tim cùng ghen tỵ của hàng ngàn người.Vẫn là cái bản mặt kênh kiệu,lãnh băng thường ngày,hắn được bảo vệ đẩy cửa bước vào.Thấy hắn,mọi người có mặt ở đó vội xếp hai hàng,tạo thành một lối đi cho hắn.Tất cả cúi đầu chào rồi đồng loạt hô to:
- Chào chủ tịch.
Hẫn lặng lặng gật đầu,bước chân vẫn không ngừng đi.Từ đàng xa,một chàng trai có vẻ điển trai nhanh chân đi đến,đằng sau lưng anh là một cô gái khá hoàn mĩ.Thấy hắn,chàng trai và cô gái kia cúi đầu chào:
- Chào chủ tịch.
- Sao muộn vậy?- Tuy chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng độ lạnh của nó khiến tất cả mọi người run cầm cập.
- Thưa chủ tịch,tôi và Lin đang duyệt các tài liệu liên quan đến công trình tòa tháp ở Đức.- Chàng trai kia trả lời,trong giọng nói mang rất nhiều lo sợ.Mồ hôi rơi ướt đẫm cả chiếc áo hàng hiệu.
- Tốt.
Hắn lạnh lùng trả lời.Nói rồi,hắn bước đi,không thèm quay lại nhìn mọi người lấy một lần.Chàng trai kia và cô gái tên Lin thấy vậy cũng vội vã chạy theo sau.Các nhân viên tiếp tân cùng một số người có mặt ở đó thì đã có chủ đề cho buổi tám hôm nay.
- Chủ tịch thật đẹp trai.- Một cô tiếp tân nhìn hắn với ánh mắt hình trái tim.
- Chủ tịch thật là soái quá.I love you.- Cô khác nhìn theo bóng dáng hắn nói.
- Nếu chủ tịch yêu tôi thì tốt biết mấy.- Một cô nữa chắp hai tay lại,mộng tưởng nói.
- Ảo tưởng vừa thôi mấy cô.Hãy nhớ,chủ tịch mới 17 tuổi.- Một anh chàng nào đó đi ngang qua,thấy mấy cô đang tự kỉ thì vội thức tỉnh.
- Ờ thì người ta 17 tuổi.Nhưng người ta giỏi,người ta đẹp,người ta tài ba nên chúng tôi thích,anh không bằng chủ tịch nên ganh tỵ à.- Cô gái 1 liếc xéo chàng trai.
- Mấy cô cứ ngồi đó mà ảo tưởng đi.Mơ cả đời cũng không thấy đâu.Hừ...- Chàng trai kia hừ lạnh rồi bỏ đi.
Tất cả cũng giải tán rồi chăm chú vào công việc khi thấy bà trưởng phòng khó tính đang đi về phía họ.
Tít...
Tiếng thang máy kêu rồi dừng lại.Hắn ngạo nghễ bước ra,hai tay đút vào túi quần,phong thái thật cuốn hút.Bước vào trong canh phòng có tẩm biển mang tên *Phòng chủ tịch*,hắn ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình,hai người lúc nảy vẫn đứng nhìn những hành động của hắn.
- Báo cáo đi.
Nghe thấy chất giọng lạnh băng của hắn,Lin run sợ vội cầm một kiện giấy lên đưa đến trước mặt hắn rồi nói:
- Đây là những hợp đồng quan trọng,cần có chữ kí của của chủ tịch,mời ngài duyệt qua.
Đưa mắt xuống những bản hợp đồng kia,hắn đọc lướt qua rồi kí nhanh.
- Min,thông báo lịch làm việc hôm nay đi.- Hắn đưa tập hồ sơ cho Lin rồi quay sang chàng trai tên Min ra lệnh.
- Hôm nay chủ tịch chỉ cần đi ăn bữa tối với ông Nguyễn Hoàng Minh Quân để bàn về dự án tòa nhà khu đô thị mới ở Úc.Những việc còn lại,phó chủ tịch đều sẽ đi thay ngài.- Min cẩn trọng đọc lịch trình cho ngày hôm nay.
- Tốt.Tất cả đi làm việc của mình đi.Đúng 7h tối nay,Min và Lin,hai người theo tôi đi bàn dự án đó.
Nói rồi,hắn đứng dậy bước đi.
Học viện Moon vẫn ồn ào,rộn rã như mọi ngày.Trước cổng học viện,4 con siêu xe dừng lại gây sự chú ý hàng ngàn ánh mắt của các học viên trong trường.Con Lamborghini màu bạc đầu tiên là của Trân và Long,hai người hạnh phúc,tay trong tay bước vào trừng trước sự ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ của mọi người.
Còn con BMW màu đen là của Nguyên và Khôi,hai anh chàng tài tử sở hửu một lượng fan không hề nhỏ. Thấy hai chàng,đám fan hò hét như được mùa.Con Ferrari màu đỏ cực ngầu là của Nhi và Trúc,Nhi trong bộ mặt lãnh băng như mọi ngày,còn Trúc,cô cười muốn toạc cả miệng.
Con xe cuối cùng là chiếc Lamborghini Aventador LP700-4 màu trắng,nó và Bảo Duy bước xuống trong sự ngơ ngác của tất cả các học viên.Vẻ đẹp của Bảo Duy làm đốn tim các nữ sinh,mái tóc được anh vuốt keo dựng ngược lên trong thật bắt mắt,khuôn mặt hoàn mĩ,thân người cao ráo.Đi bên cạnh nó đúng là không xứng chút nào.
- Anh chàng kia là ai vậy?Thật sự rất đẹp trai.- Nữ sinh 1 mắt hình trái tim nhìn Bảo Duy.
- Nhưng sao lại đi cùng con vịt bầu Trương Gia Uyên thế nhỉ?- Nữ sinh 2 ngơ ngác khi nhìn thấy Bảo Duy cười với nó.
- Thật là uổng phí trai đẹp.- Nữ sinh 3 liếc xéo nó.
- Thằng đi bên cạnh con Uyên chắc mắt bị lé rồi.Nghĩ sao đi cùng con nhỏ xấu xí đó trời.- Boy 1 nhìn Bảo Duy khinh bỉ.
- Mắt thằng cha đó có vấn đề.- Boy 2 kết luận.
Bỏ qua những lời bàn tán của mọi người,tụi nó và tụi hắn vẫn cứ hiên ngang bước đi.Yên vị trong chỗ ngồi của mình,nó bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Ly (người bắt cóc nó).Nó cắm hận cô ta lắm,nhưng vẫn xem như không có chuyện gì.Lấy quyển sách ra,nó chăm chú đọc sách mà không hay biết,Thiên Minh đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
Tiếng nói dịu dàng của cô tiếp viên vang lên.Trên khoang hạng Vip của chuyến bay,hai con người,một nam một nữ đang say giấc thì bị tiếng nói đó làm cho tỉnh lại.Cả hai thắt dây an toàn lại,chàng trai quay sang nói với cô gái.
- To Viet Nam,what would you do??? ( Đến Việt Nam,em muốn làm gì trước.)
- Visit Death. (Ghé thăm trụ sỡ Death.)- Cô gái cười bí hiểm trả lời.
- Okay, but before we go home. ( Ừ,nhưng chúng ta phải về nhà trước.)- Chàng trai nhếch mép nói.
- Okay.(Ừ.)
Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng mang rất nhiều điều bí ẩn đến.Từ trong sân bay,cả hai bước ra thu hút hàng ngàn ánh nhìn của mọi người.Khuôn mặt của chàng trai thì được che lại bởi cặp kính hàng hiệu.Cong cô gái là chiếc mặt nạ có hai chữ DE.
Nhìn thấy chiếc mặt nạ đó,từ đằng xa,một đám người mặc đồ đen bước đến.Thấy hai người bọn họ thì vội cúi đầu chào.Một tên con trai ăn mặc khá bảnh bao,khuôn mặt cũng được che dấu bởi cặp kình nhìn hai người rồi nói:
- Welcome to Viet Nam.A long time we didn't meet.I miss two people very much.( Chào mừng trở về Việt Nam.Một thời gian dài đã không gặp hai người.Tôi rất nhớ hai người nha.)
- Hello,Huan.We miss you too.( Chào Huân,chúng tôi cũng nhớ cậu.)- Chàng trai cười nhẹ,ôm lấy chàng trai kia.
- Ken,you are beautiful girl. ( Ken,em thật đẹp gái.)- Chàng trai kia nhìn sang cô gái bên cạnh,cười tươi khen ngợi.
- Tkanks. (Cảm ơn anh.)- Cô gái tên Ken trả lời.Trên môi vẫn là nụ cười bí hiểm thường ngày.Không ai có thể đoán được trong đầu óc của cô đang nghĩ gì và nụ cười kia có ý nghĩa gì ngoại trừ chàng trai đi với cô - Ryan.
- Well,we go home. (Thôi,chúng ta về nhà.)- Ryan cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.Cả ba cùng đám vệ sĩ lên xe,phóng vụt về ngột ngôi biệt thự kiểu Pháp,khá sang trọng.
Bước vào trong biệt thự,cảm giác thân quen tràn ngập lấy cả hai.Mọi thứ trong biệt thự vẫn không hề thay đổi.Chỉ có điều,người đã không còn nữa.Nhìn về tấm hình to lớn nhất,được đặt ở chính diện của biệt thự,đôi mắt của Ryan và Ken như bị nhòe đi.
Trên tấm hình là một cô bé khoảng chừng 8,9 tuổi,mặc một chiếc váy trắng,mỉm cười vui vẻ.Đôi con ngươi to tron màu tím trong thật đặc biệt.Khuôn mặt hiền lành,xinh đẹp như một thiên sứ.Nụ cười thật ngọt ngào.Cô chính là thiên sứ hạ trần.
- Huan,Still not a trace anything? (Huân,đã tìm ra cô ấy chưa?)- Ryan cầm lấy nước mắt,quay sang chàng trai lúc nảy hỏi.Rời ánh mắt của mình khỏi tấm hình,Trịnh Minh Huân trầm tư trả lời.Trong đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.
- No.( Chưa)
- Don't worry.We'll search.(Đừng lo,chúng ta sẽ cùng tìm.)- Ryan đặt tay lên vai Huân
Huân không nói gì,chỉ lẳng lặng gật đầu.Cả ba lại nhìn về phía tấm hình đó,ánh mắt đầy chua xót.
- Two people went to the room prepared.In later, we will come Death.( Hai người lên phòng chuẩn bị đi.Lát nữa,chúng ta sẽ đến Death.)- Huân nói với cả hai rồi đi thẳng vào phòng mình.
Hai người kia nhìn nhau rồi cũng đi về phòng.
Bừng tỉnh lại sau cơn hôn mê dài,hắn đưa hai tay xoa xoa thái dương.Cử động người,hắn ngồi dậy,nhìn người con gái đang ngồi trên ghế mà ngon giấc.Bất giác,trong lòng hắn có chút ngọt ngào.
Bị ánh nắng sớm chiếu thẳng vào trong mắt,nó mơ hồ tỉnh dậy.Thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình,nó ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác.Hai bên má đỏ lên trông thật dễ thương.
- Cậu đỡ chưa?- Chợt nhớ ra là cả đêm qua hắn sốt nặng,nó chạy đến hỏi thăm.
- Tối qua ai đưa tôi về?- Không trả lời câu hỏi của nó,hắn hỏi ngược lại bằng chất giọng 1000 độ C ở Bắc Cực.Giọng lạnh băng của hắn vang lên khiến nó giật mình.Nó hoảng sợ trả lời.
- Là người tên Hưng.Hưng nói anh bị mắc mưa.- Nó trả lời.
- Được rồi,cô ra ngoài đi.Tôi cũng về phòng đây.
Nói xong,hắn bước xuống giường bệnh,bỏ đi,để lại nó ngơ ngác một mình.
Trở về phòng,hắn bước thẳng vào phòng tắm.Sau 15' làm VSCN,hắn bước ra trong chiếc áo sơ mi trắng kiểu cách,chiếc quần jean ống côn khá bắt mắt.Chọn cho mình đôi giày sneaker nam cổ cao bằng da rồi mang vào,hắn hiện tại trông thật phá cách,lông mày rậm đã được che đi bởi mái tóc màu tím than.
Với tay lấy chiếc chìa khóa xe trên bàn,hắn đi xuống gara.
Con lamborghini chạy với tốc độ bàn thờ trên đường.Dừng lại trước một tòa nhà cao ốc to lớn mang tên ba chứ "R.I.P".Con xe gây sự chú ý không ít của nhiều người.Thấy nhãn hiệu cùng biển số xe,tên bảo vệ hớt hãi chạy đến mở cửa.
Hắn bước xuống trước con mắt trái tim cùng ghen tỵ của hàng ngàn người.Vẫn là cái bản mặt kênh kiệu,lãnh băng thường ngày,hắn được bảo vệ đẩy cửa bước vào.Thấy hắn,mọi người có mặt ở đó vội xếp hai hàng,tạo thành một lối đi cho hắn.Tất cả cúi đầu chào rồi đồng loạt hô to:
- Chào chủ tịch.
Hẫn lặng lặng gật đầu,bước chân vẫn không ngừng đi.Từ đàng xa,một chàng trai có vẻ điển trai nhanh chân đi đến,đằng sau lưng anh là một cô gái khá hoàn mĩ.Thấy hắn,chàng trai và cô gái kia cúi đầu chào:
- Chào chủ tịch.
- Sao muộn vậy?- Tuy chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng độ lạnh của nó khiến tất cả mọi người run cầm cập.
- Thưa chủ tịch,tôi và Lin đang duyệt các tài liệu liên quan đến công trình tòa tháp ở Đức.- Chàng trai kia trả lời,trong giọng nói mang rất nhiều lo sợ.Mồ hôi rơi ướt đẫm cả chiếc áo hàng hiệu.
- Tốt.
Hắn lạnh lùng trả lời.Nói rồi,hắn bước đi,không thèm quay lại nhìn mọi người lấy một lần.Chàng trai kia và cô gái tên Lin thấy vậy cũng vội vã chạy theo sau.Các nhân viên tiếp tân cùng một số người có mặt ở đó thì đã có chủ đề cho buổi tám hôm nay.
- Chủ tịch thật đẹp trai.- Một cô tiếp tân nhìn hắn với ánh mắt hình trái tim.
- Chủ tịch thật là soái quá.I love you.- Cô khác nhìn theo bóng dáng hắn nói.
- Nếu chủ tịch yêu tôi thì tốt biết mấy.- Một cô nữa chắp hai tay lại,mộng tưởng nói.
- Ảo tưởng vừa thôi mấy cô.Hãy nhớ,chủ tịch mới 17 tuổi.- Một anh chàng nào đó đi ngang qua,thấy mấy cô đang tự kỉ thì vội thức tỉnh.
- Ờ thì người ta 17 tuổi.Nhưng người ta giỏi,người ta đẹp,người ta tài ba nên chúng tôi thích,anh không bằng chủ tịch nên ganh tỵ à.- Cô gái 1 liếc xéo chàng trai.
- Mấy cô cứ ngồi đó mà ảo tưởng đi.Mơ cả đời cũng không thấy đâu.Hừ...- Chàng trai kia hừ lạnh rồi bỏ đi.
Tất cả cũng giải tán rồi chăm chú vào công việc khi thấy bà trưởng phòng khó tính đang đi về phía họ.
Tít...
Tiếng thang máy kêu rồi dừng lại.Hắn ngạo nghễ bước ra,hai tay đút vào túi quần,phong thái thật cuốn hút.Bước vào trong canh phòng có tẩm biển mang tên *Phòng chủ tịch*,hắn ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình,hai người lúc nảy vẫn đứng nhìn những hành động của hắn.
- Báo cáo đi.
Nghe thấy chất giọng lạnh băng của hắn,Lin run sợ vội cầm một kiện giấy lên đưa đến trước mặt hắn rồi nói:
- Đây là những hợp đồng quan trọng,cần có chữ kí của của chủ tịch,mời ngài duyệt qua.
Đưa mắt xuống những bản hợp đồng kia,hắn đọc lướt qua rồi kí nhanh.
- Min,thông báo lịch làm việc hôm nay đi.- Hắn đưa tập hồ sơ cho Lin rồi quay sang chàng trai tên Min ra lệnh.
- Hôm nay chủ tịch chỉ cần đi ăn bữa tối với ông Nguyễn Hoàng Minh Quân để bàn về dự án tòa nhà khu đô thị mới ở Úc.Những việc còn lại,phó chủ tịch đều sẽ đi thay ngài.- Min cẩn trọng đọc lịch trình cho ngày hôm nay.
- Tốt.Tất cả đi làm việc của mình đi.Đúng 7h tối nay,Min và Lin,hai người theo tôi đi bàn dự án đó.
Nói rồi,hắn đứng dậy bước đi.
Học viện Moon vẫn ồn ào,rộn rã như mọi ngày.Trước cổng học viện,4 con siêu xe dừng lại gây sự chú ý hàng ngàn ánh mắt của các học viên trong trường.Con Lamborghini màu bạc đầu tiên là của Trân và Long,hai người hạnh phúc,tay trong tay bước vào trừng trước sự ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ của mọi người.
Còn con BMW màu đen là của Nguyên và Khôi,hai anh chàng tài tử sở hửu một lượng fan không hề nhỏ. Thấy hai chàng,đám fan hò hét như được mùa.Con Ferrari màu đỏ cực ngầu là của Nhi và Trúc,Nhi trong bộ mặt lãnh băng như mọi ngày,còn Trúc,cô cười muốn toạc cả miệng.
Con xe cuối cùng là chiếc Lamborghini Aventador LP700-4 màu trắng,nó và Bảo Duy bước xuống trong sự ngơ ngác của tất cả các học viên.Vẻ đẹp của Bảo Duy làm đốn tim các nữ sinh,mái tóc được anh vuốt keo dựng ngược lên trong thật bắt mắt,khuôn mặt hoàn mĩ,thân người cao ráo.Đi bên cạnh nó đúng là không xứng chút nào.
- Anh chàng kia là ai vậy?Thật sự rất đẹp trai.- Nữ sinh 1 mắt hình trái tim nhìn Bảo Duy.
- Nhưng sao lại đi cùng con vịt bầu Trương Gia Uyên thế nhỉ?- Nữ sinh 2 ngơ ngác khi nhìn thấy Bảo Duy cười với nó.
- Thật là uổng phí trai đẹp.- Nữ sinh 3 liếc xéo nó.
- Thằng đi bên cạnh con Uyên chắc mắt bị lé rồi.Nghĩ sao đi cùng con nhỏ xấu xí đó trời.- Boy 1 nhìn Bảo Duy khinh bỉ.
- Mắt thằng cha đó có vấn đề.- Boy 2 kết luận.
Bỏ qua những lời bàn tán của mọi người,tụi nó và tụi hắn vẫn cứ hiên ngang bước đi.Yên vị trong chỗ ngồi của mình,nó bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Ly (người bắt cóc nó).Nó cắm hận cô ta lắm,nhưng vẫn xem như không có chuyện gì.Lấy quyển sách ra,nó chăm chú đọc sách mà không hay biết,Thiên Minh đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.